Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

"Diệp, thật không ngờ nàng lại là vị hôn thê của ngươi" Vân Khanh Trần bạch y tung bay đứng bên cạnh Nam Cung Diệp, nhẹ phẩy quạt lông, cảm thán ra tiếng, lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ: "Tuyệt sắc nhân giang cỡ này nha, Diệp, ngươi đúng là nhìn lầm rồi."

"Ngươi câm mồm cho ta!" Nam Cung Diệp phất tay áo hừ nhẹ, lời của Vân Khanh Trần không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Như tìm lại mặt mũi trước mặt người khác, Nam Cung Diệp chuyển mắt nhìn Lăng Vô Song, tự quyết định nói: "Lăng Vô Song, ngươi cư nhiên đả thương hạ nhân của Mị Nhi, nhanh chân đến đây xin lỗi, chuyện này xem như xong."

Xong? Làm gì có chuyện tiện nghi như vậy, Lý Mị Nhi nàng dễ tống cổ như vậy?

"Chỉ xin lỗi là xong?" Lý Mị Nhi đến bên người Nam Cung Diệp, cười khanh khách một trận: "Thất hoàng tử điện hạ, ngươi hãy công bằng một chút đi, không thể bởi vì nàng là vị hôn thê của ngươi mà thiên vị giúp đỡ được, bổn tiểu thư đây muốn nàng ta phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi!"

"Nam Cung Diệp..." Môi đỏ khẽ mở, từ tốn kêu, Lăng Vô Song cất bước tiến lên.

Nghe tiếng nhỏ nhẹ từ tốn của nữ tử, sắc mặt Nam Cung Diệp hơi thả lỏng, ánh mắt hơi lấp loé, vẫn đứng bên cạnh Lý Mị Nhi như cũ, khoé môi hơi cong, đúng vậy, phải dạy dỗ nàng một lần, ai bảo nữ nhân này chơi đùa hắn như ngốc tử!

Ánh mắt Cơ Vân Dương hiện lên một chút lo lắng cùng phẫn nộ, Nam Cung Diệp đáng giận, thật quá đáng, hắn dựa vào cái gì mà quyết định thay Lăng Vô Song, nói chuyện cứ như thể Lăng Vô Song là người của hắn ta không bằng! Bất quá, Vô Song ái mộ Thất hoàng tử là sự thật khắp Đông Lâm ai cũng biết, nhưng trực giác nói cho hắn biết, sự thật tuyệt đối không phải như vậy, bởi vì nếu như thế, thì sự tình ở Lạc Nhật phải giải thích thế nào?

"Nam Cung Diệp, ngươi cho rằng ngươi là ai!" Ai ngờ Lăng Vô Song đột nhiên hạ xuống, vô cùng lãnh đạm, phảng phất tựa như gió lạnh phớt qua: "Ngươi cho rằng, ngươi là ai?!"

"Cái... cái gì?" Nam Cung Diệp kinh ngạc há to miệng, không dám tin, giương mắt nhìn ánh mắt sắc bén của nữ tử, kinh ngạc không thôi, nàng nói cái gì, có phải hắn nghe lầm hay không?

"Thất hoàng tử cao cao tại thượng?" Lăng Vô Song câu môi cười nhẹ, khoanh tay trước ngực, mắt uyển chuyển nhẹ liếc, giọng thờ ơ: "Ở trong mắt ta, ngươi chỉ là tên nhị thế chủ ăn no chờ chết mà thôi, bỏ đi lớp da kia, ngươi là cái gì? Còn dong dong dài dài nữa bổn cô nương sẽ đánh ngươi!"

"Lăng Vô Song!" Bị bêu xấu, Nam Cung Diệp tức giận muốn hộc máu, tàn nhẫn phất tay áo: "Lớn mật, ngươi biết ngươi đang nói gì không!"

Không đúng, tất cả đều không đúng, nàng không nên có phản ứng này.

Lăng Vô Song nói khiến người chung quanh cũng phải mở rộng tầm mắt, không phải nói Lăng tiểu thư yêu Thất hoàng tử đến chết đi sống lại sao? Bây giờ là tình huống gì? Nữ nhân tuyên bố sẽ đánh cả Hoàng tử, thật sự là Lăng Vô Song? Nhưng mọi người đảo mắt nhớ lại, ngay cả Quý phi công chúa nàng còn dám đánh, thì còn có chuyện gì nàng không dám chứ!

Cơ Vân Dương ôm miệng cười trộm, hắn vừa nghĩ thế nào Lăng Vô Song liền nói như thế đấy.

Đám công tử bên người Nam Cung Diệp đều trợn lớn mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin, Lăng Vô Song cứng đầu dính chặt Nam Cung Diệp như thế nào, dù không tới một ngàn lần nhưng ít nhiều cũng tới mấy trăm lần, bây giờ sao lại đột nhiên đổi tính rồi?

"Đương nhiên ta biết mình đang nói gì, người chưa rõ là ngươi!" Lăng Vô Song cười lạnh, gằn từng chữ: "Nam Cung Diệp, ngươi nghe rõ cho ta, bây giờ là Lăng Vô Song ta không cần ngươi."

Lý Mị Nhi chuyển động mắt đẹp, nốt ruồi khoé mắt ẩn ẩn quyến rũ người, cố ý dán sát cơ thể lên người Nam Cung Diệp, cười duyên nói: "Điện hạ, hình như nữ nhân này không hiểu tình cảm của người nhỉ"

"Tốt, rất tốt!" Nam Cung Diệp hung hăng run run khoé môi, choàng tay ôm chặt vòng eo mềm mại khiến nam nhân điên cuồng của Lý Mị Nhi, cả giận nói: "Nếu ngươi đã không hiếm lạ gì phi vị này, bổn điện hạ rất lấy làm vui mừng."

Khi nói chuyện, mắt hắt gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan thanh linh tuyệt mỹ không mảy may biến đổi của Lăng Vô Song, hắn muốn nhìn thử nữ này có thể ngụy trang bao lâu!

"Một khi đã như thế, các ngươi cứ từ từ nói chuyện đi." Lăng Vô Song nhẹ nhếch đuôi mày, khẽ lay cổ tay áo trắng thuần, xoay người rời đi, tóc đuôi ngựa đơn giản, lưu loát vẽ một độ cong duyên dáng giữa không trung, bỏ lại một câu: "Hai vị cần thoải mái, ta sẽ không quấy rầy."

Nàng không có nhiều thời gian ở lại với đám người nhàm chán này, không biết bây giờ Lăng gia thế nào rồi, gia gia có thật sự dễ dàng lên cấp không, Lăng Vô Song có chút lo lắng.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lý Mị Nhi rống to một tiếng, nàng vốn định dựa vào Nam Cung Diệp chọc tức nữ nhân kia, nhưng nàng ta lại cứ thế xoay người rời đi, giống như thật sự không thèm để ý!

"Lăng Vô Song..." Nam Cung Diệp sắc mặt càng khó coi, trực tiếp tái xanh, mở miệng gần như nghiến răng nghiến lợi.

Trước kia nếu để Lăng Vô Song thấy có nữ nhân khác tới gần hắn, nàng sẽ lập tức phát điên, nhưng bây giờ nàng lại như không một chút quan tâm? Không phải vậy, nữ nhân này chắc chắn đang giả vờ! Đúng, chắc chắn là vậy, nàng chắc chắn đang cố ý ngụy trang vì muốn khiến hắn coi trọng, chẳng phải nữ nhân luôn thích lạt mềm buộc chặt sao? Không ngờ bây giờ Lăng Vô Song cũng thông minh hơn rồi, suy nghĩ như vậy, sắc mặt Nam Cung Diệp mới chuyển biến tốt lên.

Lý Mị Nhi bước lên vài bước, dưới tình thế vội vàng quát: "Lăng Vô Song, ta lấy danh nghĩa Thánh chủ khiêu chiến đấu sinh tử với ngươi, không chết không ngừng!"

Đại lục Thiên Tinh, người dân thiên hạ tứ quốc đều tín ngưỡng Thánh Đường, địa vị Thánh chủ đương nhiên là chí cao vô thượng, nếu có người dùng danh nghĩa Thánh chủ để lập lời thề hoặc khiêu chiến, vậy thì đó nhất định phải là sự thật.

"Không chết, không ngừng" Lý Mị Nhi ung dung từ tốn đi đến trước mặt Lăng Vô Song, đôi môi đỏ tươi kéo ra đường cong âm độc.

Phủ Hộ Quốc quả thật không dám động đệ tử Thiên Dạ lão sư, nhưng nếu người chết trên chiến trường tỷ thí khiêu chiến, thì dù là Thiên Dạ Vân cũng làm gì được nàng? Là đệ tử của mình vô dụng, trách được người khác sao? Sao bây giờ nàng mới nghĩ ra chứ!

"Đấu sinh tử, đây là muốn mạng người ư" Ngươi chung quanh nghe thấy thổn thức không thôi, đồng thời cũng cảm thấy Lý Mị Nhi mặt dày quá rồi, thân là học tỷ lại buông lời tuyên chiến với một học sinh vừa nhập học như Lăng Vô Song!

"Mị Nhi..." Nam Cung Diệp giật giật lông mày, muốn nói lại thôi, vẻ mặt rất không đồng ý.

"Lý Mị Nhi, người đừng khinh người quá đáng!" Cơ Vân Dương mặt mày thâm trầm, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên sát ý: "Đấu sinh tử? Được, bản công tử nhận lời khiêu chiến, ta thật ra muốn xem thử rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì mà cuồng vọng như thế."

"Cơ Vân Dương, ta nhớ quan hệ Cơ gia và Lăng gia cũng không tốt, ngươi cần gì phải bảo vệ cho nữ nhân này." Lý Mị Nhi khẩu khí thiếu kiên nhẫn, hình như cũng ý thức được có điểm không thích hợp, khuôn mặt quyến rũ hơi nhăn nhó, bất quá lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không thu về được.

Lý Mị Nhi quyết định không quan tâm ánh mắt chung quanh, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Vô Song, căng da đầu nói: "Lăng Vô Song, ngươi dám nhận lời không?"

Không quan tâm nhiều, nàng chỉ cần Lăng Vô Song chết!

"Đấu sinh tử sao?" Giọng nói nhàn nhạt phảng phất như âm thanh hoa nở, Lăng Vô Song nhẹ giậm chân, ngón tay xoa cằm, dung nhan sạch sẽ xinh đẹp hiện lên nụ cười tươi rói, Cơ Vân Dương thấy vậy không khỏi nổi da gà một trận, sau đó nàng lại ung dung phun ra hai chữ: "Không nhận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui