Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Ví như Kiếm thánh Lý Thiên Nhất đã đột phá phong hào Thánh giả từ mười mấy năm trước, nhưng để thăng đến cấp hai lại phải tốn mất chừng mấy chục năm, từ đó có thể thấy được mức độ khó khăn của việc tăng cấp ở cảnh giới này. Nhưng viên đan Thánh Nguyên mà Vô Song đưa ra, có thể giúp Lăng lão gia tử tăng lên một cấp rất nhẹ nhàng, hơn nữa không hề để lại bất kì tác dụng phụ nào, tác dụng như thế, có thể thấy được mức độ trân quý của nó.

Thấy tâm tình Lăng lão gia tử không tệ, mặt phiếm hồng nhìn chằm chằm đan Thánh Nguyên trong tay, Lăng Vô Song cười nhẹ, thử thăm dò: "Gia gia, Vô Song có một chuyện phải nói trước với mọi người một tiếng."

"Nói đi, nói đi" Lăng lão gia vui mừng hớn hở phất phất tay, mặt đỏ chót, cưng chiều nói: "Dù con muốn làm cái gì gia gia ta cũng sẽ dốc sức chống đỡ cho con."

"Thật?" Lăng Vô Song nhếch miệng cười xấu: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Chỉ là trong lúc nói chuyện, giầy bó dưới chân Lăng Vô Song lại lặng lẽ lùi về sau một bước, mở miệng nói nhanh như cây đậu phun: "Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là con nhận lời đấu sinh tử với Lý Mị Nhi thôi, thời gian là bảy ngày sau."

"Con nói là đấu sinh tử phải không?" Lăng lão gia tử vẫn cười vui vẻ, nhưng trong đầu lượt qua lời nàng một lần, ý cười tức khắc cứng ngắc, sắc mặt sa sầm, lửa giận bùng thẳng lên trên, Lăng Kình Thiên đập bàn đứng lên quát: "Ngươi nói cái gì, đấu sinh tử!"

"Người nói không giữ lời" Thấy tình hình không tốt, Lăng Vô Song lập tức chạy trốn nhanh như thỏ, chớp mắt đã chuồn ra khỏi thư phòng.

"Con nhãi ngươi quay lại đây cho ta" Lăng Kình Thiên đã đến cấp thánh rống to một tiếng, sóng âm thật sự khiến người ta sợ hãi, thiếu chút nữa đã chấn sụp cả thư phòng, cả giận nói: "Mạc Thu, đi bắt con nhãi ranh kia về đây cho ta!"

"Phụ thân, người bình tĩnh trước đi" Lăng Mạc Thu đứng dậy, nhíu chặt mày, mở miệng nói chuyện lại tương đối bình tĩnh: "Vô Song đã không còn là tiểu nha đầu trước kia, nếu nàng dám nhận lời tỷ thí thì nhất định đã nắm chắc, chúng ta phải tin tưởng nó, chẳng phải mới vừa rồi người cũng nói là sẽ chống đỡ nó sao."

"Ta chống đỡ cái rắm, lão nhân ta chỉ có một bảo bối như vậy thôi, nếu xảy ra chuyện gì không hay thì ai chịu trách nhiệm, ngươi chịu!?" Lăng Kình Thiên nổi điên như trâu chọi, vừa lo vừa giận: "Hiện giờ Lý Mị Nhi đã là Thiên huyền cấp tám, hai người cách nhau tận một bậc, chênh lệch như thế còn đánh làm sao?"

[🔔 Lại nhắc nhở:

có các cảnh giới/bậc: Huyền sĩ, Huyền giả, Huyền, Thiên huyền, phong hào Thánh giả, Đỉnh Cao Thần Nhân.

Tổng cộng có 9 cấp trong 1 bậc/cảnh giới

Có 3 giai đoạn trong 1 bậc/cảnh giới (cấp 1.2.3 = sơ cấp, cấp 4.5.6 = trung cấp, cấp 7.8.9 = cao cấp)]

"Cái này..." Lăng Mạc Thu mặt mày nghiêm túc, bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, chỉ cùng bậc kém cấp là tỷ lệ thắng đã không lớn rồi, huống chi Vô Song còn kém yêu nữ kia tới chín cấp, tương đương một bậc. Lăng Mạc Thu có hơi đau đầu, lần này hình như Vô Song chơi quá lớn rồi.

"Aiz" Lăng Kình Thiên nặng nề thở dài, kiềm nén lửa giận, trầm giọng nói: "Đương nhiên ta tin Vô Song, nhưng chênh lệch này thật sự quá lớn, với lại ngươi cho rằng lão bất tử Lý Thiên Nhất kia chỉ biết ăn cơm trắng sao? Đệ tiện vô liêm sỉ, chuyện gì cũng làm được."

"Cứ nhìn là thấy, Lý Mị Nhi quả thật là một người khó đối phó" Suy tư nửa ngày, cuối cùng Lăng Mạc Thu càng nghĩ càng lo, vì thế cắn răng một cái nói: "Bằng không đến ngày đó cứ tìm cái khoá lớn đến khoá chặt tiểu nha đầu lại, sau đó tìm thí cách giải thích nào đó rút khỏi tỷ thí, nói chung không thể nhìn Vô Song..."

Vừa nghe đề nghị này, lửa giận Lăng Kình Thiên vừa đè nén xuống lại bùng lên, vung tay áo một cái, cánh tay chỉ về hướng tiểu viện của Vô Song, râu cũng dựng thẳng: "Ngươi nói thử có loại khoá nào khoá được con nhãi ranh kia? Ngay cả cái tiểu viện nó còn làm nổ được!"

"Điều này cũng đúng" Lăng Mạc Thu ngượng ngùng sờ mũi, nhưng dựa vào hiểu biết của hắn với Lăng Vô Song trong thời gian gần đây, muốn nha đầu đó thay đổi chủ ý là việc khó như lên trời.

- ----------------------------------------

Trăng tròn vành vạch, trời sao lấp lánh, đêm nay khắp Lăng gia chỗ nào cũng náo nhiệt.

- -----------------------------------------

Hôm sau, còn chưa đợi Lăng lão gia tử bước tới cửa, lúc những tia sáng đầu tiên còn chưa ló ra khỏi đường chân trời, Lăng Vô Song đã dẫn theo mấy chục đệ tử đạt đến Huyền đứng chỉnh tề ra cổng phủ, hướng đi chính là hướng rừng Lạc Nhật chồng chất nguy hiểm!

Làm thế nào để khai quật được tiềm lực của một người? Chính là chung quanh ngươi đều là nguy hiểm, chính là ngươi vật lộn bên bờ sinh tử, lúc đó mới chính là cơ hội nâng cao tốt nhất. Điều đó cũng hợp ý Lăng Vô Song, chính bản thân nàng cũng rất cần cơ hội thế này!

Nhưng cái này cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.

Đoàn người tập luyện ở Lạc Nhật đã được nhiều ngày, càng vào sâu, huyền thú càng hung ác, cấp bậc càng cao, trùng độc hoa độc càng bá đạo, hang độc đầm lầy, nhiều vô số kể, hơi sơ ý một chút sẽ rơi vào kết cục xương cốt không còn.

Đêm đen gió lớn, Lạc Nhật vào đêm, gió lạnh từ trên thổi vù vù xuống dưới, như một đóm mây đen kịt hình cây nấm đang xôn xao tản đi, hơi thở tràn ngập thần bí mà nguy hiểm, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng huyền thú rống gào.

"Chỉnh đốn nghỉ ngơi tại chỗ"

Lăng Vô Song nhìn mọi người mỏi mệt không nản, quay đầu lại quan sát cây rừng rậm rạp và suối nước chảy ra giữa hai bên vách núi đá, chủy thủ trong tay mạnh mẽ cắm lên đá vụn, khoanh chân ngồi xuống trên đá xanh, nhắm mắt dưỡng thần.

"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi."

Mọi người hoan hô một trận, bọn họ đã không được nhắm mắt suốt ba ngày ba đêm! Nghe được lời Lăng Vô Song, có người cứ như vậy ngã thẳng xuống giữa suối, bọt nước bắn lên tung tóe, chọc vài người tức giận mắng ra tiếng.

"Mệt chết ta, ta không nhấc nổi chân nữa."

"Còn không cho nghỉ ngơi ta tới thở cũng thở không nổi."

"Vừa nảy thiếu chút nữa đã chết trong miệng con hổ Nanh Kiếm kia, quá độc ác, huyền thú cấp sáu quả nhiên lợi hại, thiếu chút nữa cắn đứt luôn tay ta."

Chúng đệ tử Lăng gia thường ngày sống trong nhung lụa, hiện giờ kẻ nào cũng bụi đất đầy người, mặt xám mày tro, thật là, trên người mỗi người đều có những màu sắc khác nhau, có vết thương do huyền thú xé rách, do cỏ độc bụi gai vẽ ra, chỉ đơn giản dùng mảnh vải nẹp dược thảo băng bó lên. Mười viên Hộ Tâm, cẩn thận dùng, xem ra cũng còn không đủ, nhưng mỗi khi có ai có ý muốn lùi bước từ bỏ, chỉ cần nhìn đội ngũ và một bóng dáng mảnh khảnh nhất đằng trước, lại cảm thấy vô cùng khinh bỉ bản thân mình, âm thầm cắn răng kiên trì.

"Đây là cây gì, thật đẹp mắt" Lăng Thiền ngồi xổm xuống cạnh suối nước, đang chuẩn bị rửa mặt thì nhìn thấy một gốc cây màu trắng bạc, dưới ánh trăng lấp lánh toả ra một vầng hào quang nhìn rất đẹp mắt, Lăng Thiền cười lộ ra hai răng nanh, giơ tay định hái, nàng muốn hái cho Vô Song tiểu thư xem, thứ này chắc chắn là duợc liệu trân quý nào đó.

"Ong ——"

Bỗng nhiên, một thanh chủy thủ nhanh như tia chớp xẹt qua sát đầu ngón tay Lăng Thiền, gắm sâu vào bùn đất bên chân nàng ta.

"Dừng tay!"

Ngay sau đó là một tiếng quát lạnh, Lăng Thiền bị quát đến đờ người, sững sờ tại chỗ.

"Ta nói bao nhiêu lần rồi, đồ ở chỗ này không được tùy tiện chạm vào lung tung!" Lăng Vô Song bước nhanh đến bên cạnh Lăng Thiền, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhiễm giận mà tối xuống, mọi người đang nghỉ ngơi tại chỗ đồng loạt nhìn qua.

Bị Lăng Vô Song quát lạnh một tiếng, Lăng Thiền cảm thấy có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Cây này trông xinh đẹp, ta tưởng là dược liệu trân quý nên mới định hái về cho tiểu thư luyện dược."

Lăng Vô Song hơi ngơ ngác, hiếm khi thở dài đầy bất đắc dĩ, ánh mắt dừng lại trên gốc cây màu trắng bạc kia, ngữ khí tuy dịu lại nhưng vẫn rất nghiêm túc, mở miệng giải thích: "Cây này gọi là Kiến Huyết Phong Hầu, không thể chạm vào lung tung"

"Kiến Huyết Phong Hầu?" Lăng Thiền có chút khó hiểu.

"Ừ, là một loại độc thảo" Lăng Vô Song gật đầu, khi nói chuyện tiện tay bẻ một đoạn nhánh cây kế bên, chạm nhẹ nó một cái, chỉ thấy lá cây hình thoi như cây mắc cỡ, hơi gập tròn, nhưng một thứ râu mỏng như tơ nhện xuất hiện trên nhánh thảo mảnh khảnh, nhanh chóng bám vào nhánh cây trong tay Lăng Vô Song. Nhánh cây đang tràn ngập sức sống, lá cây lại như nhiễm độc, khô héo rũ xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được!

Khi nọc độc sắp lan đến đầu ngón tay Lăng Vô Song, nàng mới ném nhánh cây đen nhánh khô khốc xuống, phủi phủi tay, giọng lạnh lùng nói: "Lúc mới tiến vào nơi này ta đã cảnh cáo các ngươi không được động lung tung vào bất cứ thứ gì ở đây. Thứ càng độc, vẻ ngoài càng xinh đẹp, giống như gốc cây Kiến Thuyết Phong Hầu này, giết người vô hình, nếu vừa nảy ngươi đụng vào nó, thì hiện tại chỉ còn là một khối thi thể."

Lăng Thiền hít hà một hơi, chớp mắt rùng cả người, mồ hồ lạnh tuôn tuôn ra.

"Trời ạ, độc như vậy"

Những người đến hơi gần gốc cây kia đều lập tức nhảy dựng lên, né ra xa, cẩn thận nghiềm ngẫm lời Lăng Vô Song, hình như còn có thâm ý khác.

Nhưng trong nháy mắt, tròng mắt mọi người đều phải trừng lên, chỉ thấy Lăng Vô Song ngồi xổm xuống, khoé môi nhếch lên đường cong quỷ dị, nhanh chóng vươn tay bắt lấy gốc Kiến Huyết Phong Hầu, nhổ tận gốc!

- ------------------------------

Bộ Tuyệt thế thần y của Tiêu Thất Gia hôm qua đăng sẽ bị gỡ xuống, vì vấn đề bản quyền của qidian. May mắn chỉ mới làm 3 chap, k thì ad tiếc đứt ruột mấttt:(((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui