Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

"Ngao ô" Tiểu Lang vương hình như rất bất mãn, giương đầu lên, Nguyệt Lang vương cao quý chỉ cúi đầu với người đánh bại nó!

Ai ngờ, Lăng Vô Song nghiêm khắc liếc qua, giả vờ giơ tay điều động ngọn lửa, tiểu Lang vương lập tức rụt đầu im lặng, nhưng vẫn gân cổ kêu rên ngao ngao hai tiếng, mới hoàn toàn rút đầu nhỏ vào lòng ngực Lăng Thiền.

"Cảm ơn, cảm ơn tiểu thư" Lăng Thiền vuốt ve tiểu Nguyệt Lang vương, cười vô cùng sáng lạn, đầu ốc trống rỗng mù mờ như đang nằm mơ, đây là sự thật, Vô Song tiểu thư thật sự tặng một con Nguyệt Lang vương cao cấp cho nàng!

"Thật tốt quá, sau này chúng ta là bằng hữu, được không?" Lăng Thiền cúi đầu nhìn đôi mắt màu bạc của con sói trong lòng ngực, mặt tròn đáng yêu cười sáng lạn, yêu thương trân trọng vuốt ve bộ lông thưa thớt của nó: "Ta còn có thể cho ngươi ăn thật nhiều đồ ăn ngon"

Nguyệt Lang vương khẽ run mắt bạc, có chút khó chịu mà ô ô hai tiếng.

"Đúng rồi, đồ tham ăn Tiểu Cửu kia chạy đi đâu rồi" Nghe lời Lăng Thiền nói, Lăng Vô Song nhẹ chau mày, lúc này mới nhớ tới vừa bước vào Lạc Nhật đã không thấy bóng dáng Tiểu Cửu. Nếu có tiểu thú đó ở đây, nó trực tiếp phun ra một ngụm lửa là xong việc, không đến lượt nàng phải cố sức như vậy, vào thời khắc quan trọng lại bỏ rơi nàng!

"Trời ơi, đây chính là Nguyệt Lang vương cấp chín!" Đệ tử Lăng gia chung quanh, hai mắt đỏ chót.

Trên đường, trong bọn họ cũng có người hợp lực săn bắt được một ít huyền thú lợi hại, nhưng đều là trung cấp, cao nhất chỉ có hổ Nanh Kiếm cấp bảy, so với Nguyệt Lang vương trong tay Lăng Thiền đúng là cách biệt một trời. Lúc này mọi người vô cùng hâm mộ nhìn Lăng Thiền, không có gì là bất bình, tuy Lăng Thiền nhỏ tuổi nhưng lại là người có cấp bậc cao nhất trong bọn họ, chịu khó tu luyện nhất, Vô Song tiểu thư cho nàng Nguyệt Lang vương là hợp lí, trách chỉ trách bọn họ trước kia không chăm chỉ luyện tập!

Lăng Vô Song quan sát Nguyệt Lang vương hồi lâu, âm thầm gật đầu, xem ra Lăng Thiền với Nguyệt Lang vương rất hợp, lần này phải xem thử vận may của Lăng Thiền, nếu nàng và Nguyệt Lang vương vô duyên, không khuất phục, vậy thì nàng cũng không có cách.

"Nghỉ ngơi tại chỗ nửa khắc, chuẩn bị khởi hành trở về Lăng gia" Lăng Vô Song cẩn thận quan sát chung quanh, thầm đưa ra quyết định, còn đi vào sâu nữa thì không phải là huấn luyện, mà là tìm chết.

"Vâng" Mọi người tuân lệnh, lập tức nghỉ ngơi tại chỗ.

Vài người thừa lúc này ăn vào đan Hộ Tâm, đan dược vào miệng là tan, từng luồng nước ấm xuyên thấu qua nội tâm, lan tràn đi khắp người, phần da thịt bị sói cào trúng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, huyền khí quay cuồng trong cơ thể, cả cơ thể như được ngâm trong suối nước nóng. Đoàn người ngồi khoanh chân, thân thể từng người bốc lên huyền khí màu cam có độ đậm nhạt khác nhau.

"Tiểu thư, ta đột phá rồi!" Lăng Hoa kinh ngạc thét lớn, hận không thể hưng phấn la to, dậm chân suốt hai năm, lúc này hắn cư nhiên đột phá Huyền cao cấp.

"Ta cảm giác tăng lên không ít"

"Đúng vậy, mới mấy ngày, ta cũng tăng lên một đẳng cấp"

"Đan Hộ Tâm của Vô Song tiểu thư thật sự kì diệu, cảm giác không giống với Hộ Tâm trước kia ta từng dùng."

Huyền khí trên người mọi người có độ đậm nhạt không giống nhau, màu sắc rực rỡ bốc lên đều có mức độ tăng lên khác nhau, thật là đẹp. Trãi qua huấn luyện mấy ngày nay, vật lộn sinh tử với huyền thú hung ác hoang dã, có đói bụng cũng vận chuyển huyền khí chống đỡ, dùng huyền khí lâu dài, không ngừng củng cố tăng mạnh, huyền khí của mọi người càng hồn hậu thêm vài phần, huyền kỹ cũng thành thạo lên không ít, hơn nữa có tác dụng thần kì của Hộ Tâm, đệ tử Lăng gia ngày thường sống trong nhung lụa, lúc này tuy cả người chật vật, thậm chí máu tanh đầy mặt, nhưng một đám vẫn hưng phấn không thôi, mấy ngày gần đây sức chiến đấu của bọn họ tăng lên rất nhiều!

"Lập tức trở về" Lăng Vô Song mở mắt ra, điều động hơi thở nửa khắc, tinh thần lực đã khôi phục hơn nửa.

"Rống!" Bỗng nhiên một tiếng gào rống kinh trời vang lên, không biết là tiếng gào của huyền thú gì, chỉ biết tiếng gào này truyền đến từ chỗ xa xa cách đây ít nhất mười dặm, sóng âm cuồn cuộn mang theo khí thế chấn động vang vọng khắp toàn bộ rừng Lạc Nhật!

"Đây là huyền thú cấp bậc gì, cách chúng ta ít nhất mười mấy dặm mà tiếng rống vẫn khí thế như vậy!" Mọi người giật mình trong lòng, cảm giác các dãy núi chung quanh giống như đều lung lay sắp đổ, mặt nhỏ của Lăng Thiền nhăn thành một nhúm, có chút không tưởng, nàng cư nhiên cảm giác được tiểu Lang vương trong lòng ngực mình đang run rẩy nhè nhẹ!

Lăng Vô Song híp mắt lại, ánh mắt đột nhiên thay đổi, thầm suy đoán đây là huyền thú cấp bậc gì?

"Lăng Hoa" Lăng Vô Song bỗng nhiên đứng lên, phân phó: "Ngươi dẫn dắt mọi người về phủ trước đi, ta sẽ theo sau"

Lăng Hoa nghe vậy, thần sắc đột biến, vội vàng lên tiếng: "Vô Song tiểu thư, không thể vào sâu hơn nữa, nơi này đã là trung bộ Lạc Nhật rồi, nếu còn vào nữa sẽ tới trung tâm Lạc Nhật, coi như gia chủ ở đây cũng sẽ có nguy hiểm!"

(*trung bộ là bộ phận giữa bìa rừng và tâm rừng)

Chỉ ở trung bộ đã gặp huyền thú cấp chín hung ác như Nguyệt Lang vương, nếu còn vào sâu nữa, vậy có khả năng gặp phải Thánh Vực huyền thú, là Thánh Vực huyền thú. Cái thứ đó không thể đùa, ngay cả phong hào Thánh giả cũng khó địch nổi!

"Không có việc gì" Lăng Vô Song nhẹ lắc đầu, chỉ nói: "Ta tự có chừng mực, các ngươi đi trước đi, giao cả đội cho ngươi và Lăng Thiền"

Nơi này chỉ là trung bộ rừng Lạc Nhật, có Nguyệt Lang ở đây, trên đường trở về sẽ không sợ đối mặt với bất kì huyền thú nào, hơn nữa lúc tới, nàng đã chuẩn bị chu đáo các dấu hiệu, chỉ cần lần theo đường cũ là được, chắc chắn an toàn.

"Vâng..." Mọi người bất đắc dĩ đồng thanh đáp ứng.

Nhìn một hàng mấy chục người đã đi xa xa, Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, cả người bỗng loé ra ánh sáng màu đỏ, Hoả Dực dài cả trượng xôn xao mọc từ sau lưng, toả ra loại ánh sáng đỏ thẫm xa hoa lộng lẫy. Cánh chim đỏ thẫm nhẹ nhàng cử động, thân hình nhỏ xinh phóng lên cao, vẽ ra một độ cung duyên dáng giữa bầu trời đêm. Trời đêm tối đen, vệt đỏ loé ngang, cấp tốc bay về hướng trung tâm Lạc Nhật!

"Rầm rầm ——"

"Rống ——"

"Xè xè ——"

Càng vào sâu tiếng động gào rống càng lớn, dưới tác động của sóng âm quay cuồng, mây đen dày nặng cuồn cuộn áp xuống. Bên trong ánh trăng mông lung, từ xa xa nàng nhìn thấy một thân hình khổng lồ như ngọn đồi, rất mơ hồ, đang gào rống, rít gào, đánh đá lung tung như trâu điên, tiếng vang kình trời, núi đá văng tứ tung, vụn cây bay phất phới.

"Ít nhất cũng là một con huyền thú cấp chín" Lăng Vô Song mắt hơi tối xuống, thu lại Hoả Dực, giầy bó không tiếng động đáp xuống đất, nhanh chóng xuyên qua đám cổ thụ che trời như một con li miêu. Dưới cây mây xơ xác già nua, nàng chậm rãi đến gần phương hướng kia, lặng yên không một tiếng động.

Tiếng gào rống càng ngày càng gần bên tai, càng làm cho người ta thêm phần sợ hãi. Lăng Vô Song nằm rạp trên mặt đất, nấp sau một bụi cỏ cao bằng người che giấu thân thể, duỗi tay tách dây đằng rậm rạp trước mắt ra, tầm nhìn mới rõ ràng, Lăng Vô Song vừa nhìn da đầu liền lập tức tê dại.

Thánh Vực huyền thú!

Còn là hai con Thánh Vực huyền thú!

Một con hình người khổng lồ, cao hơn hai trượng, cả người khoác lên bộ lông tóc màu xám dài qua một mét, cái đầu to lớn rất giống tinh tinh, trông hệt như người nguyên thủy, trên thân hình cường tráng như trâu hoang của nó là một con mãng xà điên cuồng đang sít sao quấn chặt, thân hình lu nước của mãng xà to khoẻ, bốn người không thể ôm hết, dài hơn năm trượng, toàn thân đen nhánh như được phủ lên khôi giáp làm bằng sắt thép, đồng đen đúc thành, răng năng ngoạm chặt người khổng lồ, thân rắn vặn vẹo quấn quanh. Hai con huyền thú đánh đến khó phân thắng bại!

"Xè xè ——"

"Rống!"

Người khổng lồ vung cánh tay vượn ra, khí thế nhổ đứt núi non, có thể dễ dàng đụng vỡ núi đá to lớn. Mãng xà che trời vung ngang cái đuôi như thanh kiếm khổng lồ sắc bén qua, mấy chục cây cổ thụ ngàn năm chớp mắt đã bị chém đứt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui