Thiên Hạ Võ Trạng Nguyên

Một năm sau, Ngự hoa viên.

“Nhanh đi gọi Bạch tướng quân đến, nói Hoàng Thượng lại nổi giận. ” Một tiểu thái giám kéo tay một tiểu thái giám khác nói.

Thái giám bị bắt đi gọi nhanh chóng hướng phía nghị sự phòng mà chạy, miệng vẫn còn thì thầm nhắc lại, “Vị Hoàng đế này tính tình đúng là đại biến a, ai......”.

Tới Nghị sự phòng, tiểu thái giám hướng bên trong ló đầu ra nhìn, nhìn thấy Bạch Thiên Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh đến, “Bạch tướng quân, cái kia, cái kia......” Tiểu thái giám không biết mở miệng như thế nào, vẻ mặt kinh ngạc sửng người.

“Ai, lại là Hoàng Thượng là đi?” Bạch Thiên Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.

“Nha, vâng, vâng, Hoàng Thượng lại phát giận, thỉnh bạch tướng quân mau đi xem.” Tiểu thái giám cảm kích nhìn Bạch Thiên Vũ, nâng lên ánh mắt chờ mong, sùng bái nhìn Bạch Thiên Vũ, cảm thấy Bạch tướng quân này quả nhiên hệt như thần tiên, xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, hiểu ý người khác như vậy.

Bạch Thiên Vũ nhìn đồng liêu đang cùng nghị sự, chống lại những ánh mắt đầy ‘hiểu biết’, cũng nhịn không được ý cười, lắc đầu đi theo tiểu thái giám rời khỏi nghị sự phòng, “Ai, hôm nay lần thứ ba......”

Từ sau khi hai người ở cùng nhau, lại không còn áp lực từ bên ngoài, Âu Dương Vô Cực liền thay đổi cá tính, trước không nói đến việc bức tượng băng như hắn lại cười, hãy nói tính tình đi, đột nhiên hệt như một tiểu hài tử, một khắc không nhìn thấy Bạch Thiên Vũ, liền như tiểu hài tử không có kẹo ăn, gây sức ép khiến mọi người chung quanh không được an thân.

“Ngươi lại làm gì, ta đang làm việc.” Bạch Thiên Vũ vừa vào sân, liền thấy Âu Dương Vô Cực hướng y nghênh đón, muốn giận cũng giận không được.

“Ta không muốn ngươi ở cùng bọn họ, ngươi là của ta.” Âu Dương Vô Cực như một con chó nhỏ cọ xát lên người Bạch Thiên Vũ, “Ngươi đi đã đi hai canh giờ rồi, ngươi để ta lại một mình như vậy.” Nói xong, hoàn hảo làm như một oán phụ hít hít cái mũi.

“Hôm nay đã là lần thứ ba ngươi đem ta ninh ra từ nghị sự phòng, lần này tốt nhất nên có một cái lý do, bằng không..... tối nay ngươi tự mình ngủ đi......” Bạch Thiên Vũ không để ý đến Âu Dương Vô Cực đang làm nũng, vẫn lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra thần sắc ‘ta đang rất không vui’.

Âu Dương Vô Cực thấy thế, lập tức biết Bạch Thiên Vũ thật sự là phát hỏa, bắt đầu hướng bốn phía tuần tra, tìm kẻ chết thay.

Vốn từ lúc hai người bọn họ ôm nhau, người bên cạnh đều thật hiểu chuyện mà nhìn sang cỗ khác, dù sao cũng đã hơn một năm, mọi người sớm đều đã quen nhìn Hoàng đế cùng Bạch tướng quân thân mật.

Chính là khi nhìn đến Hoàng đế dừng ánh mắt lại trên người bọn họ, quả nhiên

“Ta không có cho người đi gọi ngươi nha, ta đang hảo hảo đọc sách nha, là ai, là ai tự làm chủ đi gọi Bạch tướng quân, là ai dám làm chậm trễ Bạch tướng quân lo quốc sự, tự mình đứng ra, nếu không ta nhất định phạt không tha.” Âu Dương Vô Cực nói xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tả hữu, dường như quả thật từng có chuyện đó.

“Ai!” Người chung quanh đều lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Bạch Thiên Vũ, trời ạ, này gọi là chuyện gì đây, Hoàng đế này mỗi lần chọc tức Bạch tướng quân sẽ đi tìm kẻ chết thay, thật sự là đáng thương nha, bất quá người đáng thương không phải là chúng ta, mà là hoàng đế, xem đi......

Quả nhiên, chỉ thấy Bạch tướng quân vẻ mặt lạnh lùng, “Tốt lắm, đừng diễn trò, ngươi diễn không giống chút nào.” Sau đó còn lắc đầu, vẻ mặt đùa cợt nhìn Âu Dương Vô Cực.

“Hắc hắc, ngươi nghĩ muốn gặp ta như vậy, vậy đi thôi, chúng ta trở về phòng.” Sau đó Bạch Thiên Vũ lộ ra một mạt cười âm hiểm, nhìn Âu Dương Vô Cực đang ngẩn người.

Tất cả mọi người đều vui sướng nhìn Hoàng đế gặp họa, cho ngươi tìm kẻ chết thay, hắc hắc, tự làm tự chịu đi, sau đó nhìn hoàng đế đi theo Bạch Thiên Vũ rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Vào tẩm cung, chỉ thấy Bạch Thiên Vũ dù bận vẫn ung dung tựa vào đại y tử trong ngọa thất, vẫn là nụ cười không chút hảo ý kia, cười đến khiến cho Âu Dương Vô Cực từng đợt rét run.

“Thiên Vũ, ta vẫn thích ngươi như trước kia hơn, ôn nhu như vậy, động lòng người như vậy.” Âu Dương Vô Cực vẻ mặt say mê ảo tưởng về quá khứ.

“Phải không, nói vậy là bây giờ ngươi không còn thích ta......” Bạch Thiên Vũ tiếp lời Âu Dương Vô Cực, ngắt ngang ảo tưởng của Âu Dương Vô Cực, lạnh lùng nhìn Âu Dương Vô Cực, “Bắt đầu ghét bỏ ta đúng không......”

Âu Dương Vô Cực nhìn biểu tình của Bạch Thiên Vũ, cuối cùng phản ứng lại, có cái gọi là họa từ miệng mình mà ra.”Không phải, bảo bối, ta thương ngươi còn không hết, sao có thể ghét bỏ ngươi, ngươi...... Ta......” Âu Dương Vô Cực thấy ánh mắt Bạch Thiên Vũ bắt đầu hiện ra nụ cười khủng bố, đột nhiên cảm thấy tóc gáy cả người dựng thẳng cả lên.

“Vậy là tốt rồi, ta cũng biết ngươi sẽ không bao giờ không đau ta, không thương ta nữa.” Bạch Thiên Vũ ai oán nhìn Âu Dương Vô Cực, con ngươi tràn ra một màn hơi nước.

Âu Dương Vô Cực chỉ cảm thấy tâm mình như muốn nhảy ra ngoài, chỉ thấy lúc này dù Bạch Thiên Vũ muốn hắn đi hái sao trên trời, hắn cũng nhất định sẽ hái.

Nhưng, lập tức, Âu Dương Vô Cực liền rớt từ bầu trời xuống.

“Vậy là tốt rồi, vậy bây giờ ngươi cởi y phục ra, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ ta, ta nhớ rõ chúng ta còn có chuyện chưa làm a, không phải sao?” Trong mắt Bạch Thiên Vũ không còn màn hơi nước, lại tràn ra một ý cười tà ác, Âu Dương Vô Cực nhìn thấy lại run lên một trận.

Biểu tình của ta lây cho Thiên Vũ từ khi nào vậy a, Âu Dương Vô Cực không khỏi âm thầm nghĩ. Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực đảo mắt không ngừng, tất nhiên là hiểu được hắn đang nghĩ tới cái gì, trách cái gì, oán cái gì, đã hơn một năm, ta cũng phải thay đổi chứ, mà thay đổi này không phải do ngươi bức sao, Bạch Thiên Vũ cũng biết được, sợi thất tình lục dục của mình đều bị nam nhân này kéo lên, ở trước mặt hắn, mình sẽ lại có một phản ứng khác với phản ứng trước mặt người khác, có một chút tà ác như vậy.

“Ngươi, ngươi...... Ngươi không phải phải......” Âu Dương Vô Cực sửng người nói, chỉ cảm thấy mình như tiểu bạch thố rơi vào bẩy, lập tức sẽ bị ăn sạch sẽ.”Nhưng, lần đó ngươi không không phải nói, ngươi chỉ cần ôm ta là tốt rồi sao......” Âu Dương Vô Cực vẫn còn muốn giãy dụa.

“Ta lần đó không muốn, không đồng nghĩa sau này ta cũng không muốn, sao nào...... Cũng là ngươi muốn đổi ý a, cũng là ngươi cảm thấy không muốn bị ta chạm vào...... Ân......” Bạch Thiên Vũ chọn mi, một bên nói, một bên cười xấu xa chậm rãi tới gần Âu Dương Vô Cực, ” Yên tâm, Vô Cực, ta sẽ thật ôn nhu, ha hả, sẽ làm ngươi dục tiên dục tử, hắc hắc”

Trời ạ, Âu Dương Vô Cực ai hô một tiếng, này mà là thiên sứ gì chứ, rõ ràng là một đại hôi lang nha.

Hoàng đế yêu thượng tướng quân thì đã sao,

Mọi người chỉ biết, từ đó về sau,

Bên cạnh họ có thêm một người chữa cháy,

Lửa giận của Hoàng đế muốn cháy cũng không cháy được,

Có thể làm việc trong một không khí ấm áp đầy tình yêu,

Đó là may mắn của họ, không phải sao?

Dân chúng đều biết,

Về sau họ sẽ có thể an cư lạc nghiệp,

Bởi họ có một Bạch tướng quân tựa như thiên thần hạ phàm,

Cho dù người Bạch tướng quân yêu thương là Hoàng thượng của bọn họ,

Thì lại như thế nào, không phải sao?

Ai ôm ai thì có gì quan trọng đâu,

Chỉ cần là trong vòng tay của người đó, vậy là đủ.

Hai nam nhân yêu nhau thì đã sao,

Chỉ cần họ yêu nhau là đủ rồi, không phải sao?

Tất cả mọi thứ đều rất tốt, không phải sao?

Hết chính văn đệ nhị thập tứ chương

( Toàn văn hoàn)

Âu Dương Lâm Vu ngày 23 tháng 8 năm 2004


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui