Thiên Hạ Võ Trạng Nguyên

Thời gian sau đó, Âu Dương Vô Cực mỗi ngày đều cố chấp nói mãi những yêu ngữ với Bạch Thiên Vũ, mong làm vậy có thể khiến Bạch Thiên Vũ dao động, sau đó lại thương tâm dục tuyệt nhận lấy nét mặt lạnh lùng của Bạch Thiên Vũ, tính tình của hắn theo đó mà ngày càng khắc nghiệt, tại triều đường, quần thần chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ, sẽ khiến hắn giận giữ, nhất thời, trong cung mỗi người đều cảm thấy bất an.

Tần Phong vẫn theo trông Bạch Thiên Vũ như trước, tuy rằng không hề sợ y tự sát, nhưng Âu Dương Vô Cực lại như rất sợ y sẽ biến mất, càng thêm lo lắng không yên, lệnh hắn một tấc cũng không rời, vì thế Tần Phong cùng Bạch Thiên Vũ cũng vì vậy mà hiểu rõ nhau hơn, chậm rãi cũng thường trò chuyện với nhau về một số đề tài.

Hôm nay sau khi Âu Dương Vô Cực hồi cung, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, Bạch Thiên Vũ nhàn hạ nói chuyện cùng Tần Phong, trong tay còn cầm một quyển sách, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười tựa hư tựa vô, Âu Dương Vô Cực nhìn khuôn mặt kia, dường như từng chút từng chút bị đánh ngất, nhìn thấy y cùng người khác vui vẻ trò chuyện với nhau, cảm thấy như muốn nổ tung ra, bước vào trong phòng, hướng về phía Tần Phong mà lên tiến thóa mạ, đuổi hắn ra ngoài, chuyển hướng Bạch Thiên Vũ, kéo y lại như điên,

“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây, ngươi rốt cuộc có tâm hay không.” sSau đó dùng sức kéo hắn về phía mình, hôn Bạch Thiên Vũ, trong phút chốc đó khi gặp được đôi môi Bạch Thiên Vũ, hắn như nhìn thấy hạnh phúc của mình sắp biến mất, ôn nhu triền chuyển (*) trên môi của y, “Thiên Vũ, Thiên Vũ.” Âu Dương Vô Cực thì thào gọi, như muốn đem Bạch Thiên Vũ tiến vào lòng mình mới cam tâm. Nâng đôi mắt mông lung lên nhìn Bạch Thiên Vũ, thứ hắn nhìn thấy lại là Bạch Thiên Vũ phẫn nộ nhìn lại mình, Âu Dương Vô Cực nhanh chóng thanh tỉnh, đột nhiên buông Bạch Thiên Vũ ra.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta thật sự là nhịn không được. ” Vội vàng chà sát môi Bạch Thiên Vũ như muốn hủy đi chứng cớ, sau đó lại nhìn Bạch Thiên Vũ, im lặng không nói gì, cảm giác như đang đợi y tuyên án, sự lo lắng, hối hận trong đôi mắt kia làm Bạch Thiên Vũ trong lòng chấn động. Đây là nam nhân sất trá phong vân(**)kia sao? Đây là nam nhân mà tùy lúc đều có thể lộ ra vẻ tà tứ kia sao? Đây là nam nhân không từ thủ đoạn thương tổn chính mình kia sao? Nhìn dung mạo anh tuấn đang đối diện với mình, ngũ quan thâm khắc, những đường cong tựa như được điêu khắc, thân hình rắn rỏi, cùng đôi mắt thâm thúy lộ ra tình yêu khắc cốt ghi tâm, y bỗng nhiên phát hiện, hình như đây là lần đầu tin y nhìn hắn một cách kỹ lưỡng.

Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, đột nhiên một loại cảm giác vô lực trỗi lên, “Quên đi, không còn sớm, nghỉ ngơi đi” Sau đó lên giường nằm xuống. Nửa đêm, Bạch Thiên Vũ không làm sao ngủ được, y xuống giường, đi ra gian ngoài, nhìn thấy Âu Dương Vô Cực đang cuộn tròn mà ngủ trên tọa tháp không rộng rãi gì cho lắm, đúng vậy, từ sau ngày đó, y ngủ trên long sàn, mà điêu long này, vẫn ngủ trên tọa tháp ở gian ngoài, tuy nói tọa tháp của hoàng gia cũng rất rộng rãi, nhưng thân hình cao lớn rắn rỏi của Âu Dương Vô Cực hiển nhiên là không thể thích hợp với nơi này, hắn chỉ có thể uốn cong thân thể mình lại, Bạch Thiên Vũ còn nhớ rõ vẻ mặt của tiểu thái giám vào buổi tối đầu tiên, lúc Âu Dương Vô Cực phân phó y lấy chăn màn gối đệm trải lên tọa tháp.

Bạch Thiên Vũ đi về phía cửa sổ, nhìn thấy màn đêm đen như mực, chỉ cảm thấy bản thân đã không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Âu Dương Vô Cực từ lúc Bạch Thiên Vũ xuống giường đã tỉnh lại, nhưng vẫn không hề động đậy, hắn sợ, hắn sợ Bạch Thiên Vũ lại bỏ trốn, lần này hắn thật sự không biết mình lại còn có thể dùng thủ đoạn gì để giữ được y ở lại nữa. Cho đến khi thấy y chỉ đứng bên cạnh song cửa, truyền đến một tiếng thở dài. Hắn muốn quên đi sự bi ai cùng mất mác trên gương mặt của Bạch Thiên Vũ, hắn thật muốn y có thể khoái hoạt(***) trở lại. Hắn đi đến bên cạnh Bạch Thiên Vũ, chỉ yên lặng nhìn y.

“Nói cho ta biết, ta phải làm sao mới khiến ngươi khoái hoạt trở lại đây?”

Bạch Thiên Vũ nhìn thần sắc bi ai đó của Âu Dương Vô Cực, khe khẽ, dùng thanh âm bình thản đến mức bản thân y cũng không thể tin được mà nói

“Ngươi biết rõ mà, ngươi vẫn luôn biết rõ, không phải sao, thả ta, cho ta rời khỏi đây”

Âu Dương Vô Cực bình tĩnh nhìn Bạch Thiên Vũ, vẻ bi ai như đến từ sâu thẳm trong lòng kia làm lòng Bạch Thiên Vũ rất căng thẳng.

“Ta biết ta cưỡng bức ngươi là ta không đúng, nói vô số những lời lẽ tàn nhẫn như vậy lại càng đáng chết vạn lần.” Âu Dương Vô Cực cười như đang tự giễu chính mình, cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn hy vọng người bị cường bạo chính là hắn, “Nhưng là ta đối với ngươi là thật tâm, ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy sao, chỉ một cơ hội nhỏ cũng không thể cho ta được sao?” Âu Dương Vô Cực vô lực tới cực điểm, hắn chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, nguyên lai chân ái là khó cầu đến vậy. Hắn đã sớm hiểu được tâm của mình, nếu nói ngay từ đầu hắn là bị mỹ mạo của Bạch Thiên Vũ hấp dẫn, thì đến giờ phút này thứ hấp dẫn hắn lại chính là Bạch Thiên Vũ người này, tính tình của y, sự cương liệt của y, bách chuyển thiên hồi(*****) của y, toàn bộ của y.

“Ngươi là một đế vương, muốn dạng người nào mà lại không có được, ngươi hãy buông tha cho ta đi, ta bất quá chỉ là một nam tử, đi theo ngươi cũng chẳng qua là làm một nam sủng, thứ duy nhất ta có thể mang đến cho ngươi là sự chê cười của thế nhân, ngoài ra không thể có điều gì khác nữa. ” Bạch Thiên Vũ trấn tĩnh tâm của mình lại, bình tĩnh nói hết, bị cường bạo là sự thật, trong lòng y không phải không hận, nhưng cho đến ngày hôm nay, phần hận thù đó trong vô thức đã bị sự bù đắp của Âu Dương Vô Cực làm phai nhạt đi rất nhiều, đó cũng không phải là lý do chân chính y cự tuyệt nam nhân trước mặt này, y hiểu rõ bản thân mình, tâm lý từ nhỏ đến lớn, sự oán hận từ nhỏ đến lớn, sự chấp niệm từ nhỏ đến lớn.

Âu Dương Vô Cực, nhìn y, “Ngươi biết rõ ta căn bản không cần những thứ đó, ta là đế vương, ta cũng có quyền được theo đuổi người mính yêu, mặc kệ ngươi là nam là nữ, ta chỉ là yêu một người là ngươi, người khác nói gì đều không ảnh hưởng.” Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Bạch Thiên Vũ bị thay thế bằng vẻ kích động, “Đúng vậy, ngươi không cần, nhưng ta để ý, ta thống hận nhất chính là mình như một nữ nhân bình thường mà trở thành món đồ chơi trong tay nam nhân khác.” Nói xong cũng không cần nghe Âu Dương Vô Cực nói thêm gì nữa, đi vào nội gian, đóng cửa lại.

Chú giải:

(*)Triền chuyển:

1: cuộn qua cuộn lại.

2: không trực tiếp mà trải qua rất nhiều người hoặc địa phương.

3: thay đổi thất thường

(**)Sất trá phong vân: hình dung uy lực cực đại

(***)Khoái hoạt: vui vẻ, hạnh phúc….

(***)Bách chuyển thiên hồi: miêu tả sự việc vô cùng khúc chiết, tỷ dụ: suy nghĩ rối ren, phức tạp…

Hết chính văn đệ cửu chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui