Thiên Hạ


Thời tiết đã bất đầu có cám giác của mùa hạ.

nàng xuân già cả đã chuẩn bị ra đi.

Muôn sắc hoa nỡ rực rỡ khắp đất trời đã dần được thay bằng một màu xanh ngắt.
Những thám ruộng lúa mạch cũng dần ngã sang màu vàng.

Đâu đâu cũng toàn cảnh
tượng tràn trề sức sống.

Thế là mùa hạ năm Thiên Bảo thứ bảy cuối cùng cũng đã đến.
Sáng hôm nay, trên đường phố Trường An xuất hiện một đội quân kỵ binh, người đứng đầu chinh là Lý Khánh An từ Dương Châu trở về.

Theo kế hoạch, hắn sẽ luyện binh nửa năm tại Giang Đô, trong đó bao gồm thời gian hai tháng vào kinh kiểm tra thành quà.

Lúc này đương là thời gian phải hồi kinh.

Không chỉ có hắn, tất cả hai mươi bốn vị tướng khác đều lần lượt dẫn binh hồi kinh, để chịu sự kiềm duyệt của thiên tử Đại Đường.
Quân đội của hắn không thể vào kinh, chỉ có thể cắm trại ngoài thành.

Hắn sẽ cùng vài tên thân tín vào thành trước.

Người đến nghênh tiếp hắn chính là Trung lang tướng của Vạn Kỵ Doanh Trưởng Tôn Toàn Thụy.
“Hơn bốn tháng không gặp, Lý Tướng quân hình như có vẻ đen hơn.

Thế mà ta cứ nghĩ non nước Giang Nam, Tướng quân sẽ ngày càng trắng trẻo béo tròn chứ!”
“Làm sao mà được thế, ngày ngày ngoài bắn cung thì là cưỡi ngựa, còn mệt hơn cả khi đánh trận ở An Tây.”
Khánh An lại mỉm cười lắc đầu hỏi: “Những người khác của An Tây đã hồi kinh chưa? Ý ta là bọn Lý Tự Nghiệp ấy?”
“Lý Tự Nghiệp và Lệ Phi Nguyên Lễ hôm qua vừa về đến, Điền Trân vẫn chưa, dự tinh là hai hôm nay.”
“Chỉ một chớp mắt bốn tháng đã qua đi, thế mà cám giác lại cứ dài đằng đẵng như nhiều năm trôi qua.”
Nhìn thành Trường An nguy nga hùng vĩ trước mặt.

trong lòng Lý Khánh An cám xúc dồn dập.

Dù cho Giang Nam có phồn hoa đến đâu, hắn vẫn lưu luyến mãi nơi thị thành xa hoa tráng lệ nhất thiên hạ này.

Truyện "Thiên Hạ "
Lại một chôc sau, xa xa đã nhìn thấy Minh Đức môn, phía trước có một ngã rẽ, hướng còn lại của ngã rẽ này chính là thông đến Tây Vực Đại Đường.
Lúc này, từ quan lộ phía tây có hơn hai mươi quân dân đang cưỡi ngựa, bọn họ ai nấy đều thân hình vạm vỡ, uy phong lẫm liệt.

Truyện "Thiên Hạ "
Trường Tôn Toàn Thụy bổng dưng vẫy tay hét lớn: “Ca Thư huynh, xin dừng bước!”
VỊ quân dân phía trước nghe tiếng lập tức dừng ngựa quay đầu nhìn sang hướng này.

VỊ Tướng quân đi đầu bỗng nhận ra Trường Tôn Toàn Thụy, hắn cười ha hả chạy đến: “Hóa ra là Trường Tôn hiền đệ, đã lâu không gặp.”
Hai người xuống ngựa, thân mật ôm chầm lấy nhau.

Trường Tôn cho hắn một đấm rồi nói: “Ca Thư huynh, sao lại vào kinh thế này?”
“Là Hoàng thượng triệu ta vào kinh, nói có việc trọng đại cần thương lượng.”
“Không lẽ Lũng Hữu sắp khai chiến?” Trường Tôn Toàn Thụy hung phấn hôi.
“Có thể có khả năng này, nhưng giờ vẫn chưa chắc chắn.”
Vị tướng quân này nhìn nhìn Lý Khánh An cười hỏi: “Vị này là?”
“À! Để ta giới thiệu!”
Trường Tôn Toàn Thụy kéo Lý Khánh An qua giới thiệu với hắn: “Lý tướng quân, vị này là tân Tiết độ sứ Lũng Hữu.

Đại tướng quân Ca Thư Hàn.”
Vừa nãy khi Trưởng Tôn gọi to “Ca Thư huynh”, Lý Khánh An đã đoán được thân phận người này.
‘Bấc đầu thất tinh cao, Ca Thư dạ đới đao’ (Lúc sao bấc đầu lên cao, là lúc Ca Thư đem theo đao ban đêm đi hành hiệp trượng nghĩa).

Thời niên thiếu Ca Thư Hàn đã là một phần tử hành hiệp lang bạt.

Lúc trường thành lãng tử đã quay đầu.

tòng quân ở Lũng Hữu.

Trải qua mấy mươi trận chiến, hắn đã lập được uy danh hiển hách.

Cuối năm ngoái, Vương Trung Tự bị phán tội chết, hắn tạm thay chức Tiết độ sứ.

Ca Thư Hàn nhận lời ủy thác của các tướng lĩnh Lũng Hữu lên kinh xin nương tình mà nhẹ tội.

Ca Thư Hàn ở phía sau Lý Long Cơ dập đầu đi theo, ‘ngôn từ khăng khái, tiếng lệ câu
định lệnh cho Ca Thư Hàn làm Tiết độ sứ Lũng Hữu, để thay hãn lây lòng của các tướng lĩnh Lũng Hữu, bèn cho hắn một ân tình mà xá miễn tội tử của Vương Trung Tự, giáng chức y làm thái thú Hán Dương.

Ca Thư Hoàn cũng vì việc này mà giành được tiếng thơm trung nghĩa.
Lý Khánh An khi còn là thiếu niên đã nghe qua đại danh của Ca Thư Hoàn.

Hắn bất giác tỉ mỉ quan sát một phen viên đại tướng hiên hách một thời Trung Đường này.

Chỉ thấy hắn thân hình vạm vỡ, vai đặc biệt rộng hơn người thường.

Một khuôn mật lớn màu tím đồng, trán trước đầy đặn.

Dưới đôi lông mày rậm như bàn chài là một đôi mắt vô cùng tinh anh.

Làm cho người ta cám thấy hắn dường như toàn thân có một sức mạnh không bao giờ cạn kiệt vậy.
Lý Khánh An mỉm cười, chắp quyền nói: “Tại hạ An Tây Lý Khánh An, uy danh của đại tướng quân Ca Thư, tại hạ từ lâu đã như sét đánh ngang tai (để diễn tả vô cùng tiếng tăm).
“Thì ra ngươi chinh là An Tây đệ nhất tiễn.

Lý Khánh An.”
Ca Thư Hàn cũng vội trả lễ nói: “Tài kỵ xạ của Lý Khánh An.

ta cũng sớm đã nghe nói, lâu rồi muốn gặp một lần!”
Hắn nhìn xung quanh một lát, lại ôm vai của Lý Khánh An, thấp giọng cười nói: “Lý tướng quân hai lần diệt đi uy phong của An Lộc Sơn, làm cho trong lòng thoải mái làm sao ấy!”
“Không có aì! Không phải do tại hạ lợi hại, mà là bàn thân họ quá kém cõi đó thôi.”
“Nói hay lắm!”
Ca Thư Hàn ha hà cười lớn: “Đi! Chúng ta cùng đi vào kinh, ta nhất định phải mời tướng quân uống rượu.”
Một hàng người họp binh vào một chỗ, cùng nhau đi vào Minh Đức môn.

Lúc này đúng vào lúc buổi sáng người đông, trước cửa thành người qua kè lại, vô cùng đông đúc.

mọi người đều phải ai ảm tốc độ ngựa lại.
“Lý tướng quân, lần đi Dương Châu luyện binh này cám giác thế nào?”
“Vân không tồi, phát hiện một số nhân tài, trước kia đều là bị chôn vùi ở dưới đáy cả.”
“Lý tướng quân nói đúng lắm!”
Ca Thư Hàn cũng vô vàn cám khái nói: “Tại sao biên quân có thể có nhiều anh hùng xuất hiện, nhưng quân phủ Trung Nguyên lại hiếm thấy nhân tài, mấu chốt chính là ở chỗ quân phú Trung Nguyên không phải dựa vào chiến tranh để tuyển chọn nhân tài.

mà là dựa vào bợ đỡ nịnh hót.

nhờ vào hối lộ lấy lòng.

Vì vậy mà nhân tài thật sự đa số đều bị vùi dập cà.”
Hai người vừa đi vừa nói.

đi vào hang thành.

Trong hang thành lại càng chen chúc.

Binh sĩ gác cửa phải kiểm tra từng người một rồi mới có thể vào thành, vì vậy tiến độ rất chậm.

Bày tám cỗ xe ngựa xếp hàng ở giữa hang thành, người đi đường đều từ hai bên đi qua.
Lý Khánh An đột nhiên nhìn thấy cờ hiệu trên một chiếc xe ngựa đầu tiên ở phía trước ghi chữ ‘Bùi’, bèn hỏi Trường Tôn Toàn Thụy: “Xe ngựa đầu tiên ở phía trước có phải là của phủ Bùi tướng quốc không?”
Trường Tôn Toàn Thụy nhìn một chút rồi cười nói: “Đúng thế! Có lẽ là Bùi lão phu nhân đi tự viện ngoại thành dâng hương trở về.”
Hắn lại chỉ vào một chàng thiếu niên cõi ngựa bên cạnh xe ngựa nói: “Đó chính là trưởng tôn của Bùi Khoan.”
Lý Khánh An thấy trên cửa sổ xe ngựa treo một chuỗi phật, bèn mỉm cười gật đầu.

Bùi gia này lại không tỏ vẻ kênh kiệu gì.

cùng cũng dân chúng bình thường vào thành.
Đột nhiên, phía xa vọng lại tiếng kêu la thất thanh.

Chỉ thấy mấy chiếc xe ngựa xông vào cửa thành như gió bay điện xẹt.

xung quanh một đánh tùy tùng hộ vệ cõi ngựa, mấy tên đàn ông lực lưỡng cầm roi mờ đường.
“Tránh ra! Tránh ra mau!”
Dân chúng và tiểu buôn nhỏ sợ đến chạy trốn sang hai bên, hễ chậm chân một chút, là bị roi da quật trúng, trên mình lưu lại vết máu.

Các binh sĩ cũng biết mấy chiếc xe ngựa này, không dám ngăn càn.

đều đồng loạt tránh ra.
Ca Thư Hàn chau mày một cái.

hỏi Trường Tôn Toàn Thụy nói: “Mấy bọn này là ai? ở kinh thành lại ngang ngược như thế?”
Lý Khánh An đã nhìn thấy lá cờ tam giác hạnh vàng cắm trên xe ngựa, trên đó viền kim đáy đen chữ trắng, ghi chữ ‘Dương’ to tướng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Độc Cô Minh Châu, bèn hỏi: “Không lẽ bọn chúng chính là Ngũ Dương?”
"Chính là bọn chúng!”
Trường Tôn Toàn Thụy gật đầu nói: “Hãy xem vẻ mặt của hai chiếc xe ngựa đầu tiên, có lẽ là hai người Dương Tiêm và Dương Kỹ.

Một người là Quang lục Tự khanh, một người là Ty nông Tự khanh, cũng đều là những phường vô công rỗi nghề tầm thường.

suốt ngày chỉ biết rong ngựa đá chó.”
Hắn vừa nói xong, xe ngựa của Dương gia đã xong vào hang thành.

Trong hang thành lại càng kẹt cứng.

Mấy chiếc xe ngựa vốn đã ở trong hang thành bỗng trở nên tiến không được, lùi cũng không xong, dồn sát vào nhau.
“Nhường đường! Nhường đường cho lão tử!”
Mấy tên đàn ông mờ đường vô cùng hung tợn.

giơ roi lên là quật vào mã phu đánh xa.

Cháu Bùi Khoan đi theo xe ngựa bên cạnh định đi lên.

nhưng lão quản gia sau lung hắn kéo hắn lại: “Công từ, để lão nô đi nói.”
Lão quản gia lên trước chắp tay cười trừ nói: “Mấy vị đại gia bớt siận, chúng tôi là người nhà của Bùi tướng quốc, không phải là có ý càn đường, thật sự là không lùi được ”
Lời hắn vẫn còn chưa nói xong.

“Bác!” một tiếng vang giòn.

Trên mặt của lão quản gia có thêm một vết máu dài.

Hắn thám kêu một tiếng, ôm mắt ngã nhào xuống đất.
Người xung quanh xáo động hẳn lên, sợ đến giật lùi ra sau.

Lư Khánh An phía sau thấy rất rơ ràng.

Hắn bất giác nổi giận đùng đùng.

Lúc còn thi đấu mã cầu, Bùi Khoan đã giúp hắn rất lớn.

Hôm nay Bùi gia chịu nhục, hắn làm sao mà khoanh tay đứng nhìn được?
Hắn giục ngựa định tiến lên, Trường Tôn Toàn Thụy sợ đến kéo chật hắn: “Lý tướng quân tuyệt đối không quản được.

Bọn Ngũ Dương này ở Trường An quyền thế ngất trời, cả công chúa hoàng tử cũng không dám gây sự với chúng.”
Ca Thư Hàn cũng nheo mất chửi nói: “Mẹ nó! Chẳng qua là mấy tên nô tài, mà cũng ngạo mạn như vậy sao?”
“Bọn họ là chó! Không có chú nhân đỡ đầu, bọn họ dám sao?” Một tên tiều buôn nhỏ bên cạnh căm phẫn nói.
Lý Khánh An nuốt mối giận này, lạnh lùng nhìn sự việc phát triển.

Lão quản gia Bùi phủ trúng roi ngã xuống đất.

Bùi công tử định xông lên trước nói lý lẽ, nhưng lại bị tùy tùng kéo chặt không buông.
“Công tử, người không được lên trước.”
“Các ngươi thả ta ra, đám quân khốn khiếp này!”
“Du nhi.

không được nói lời thô tục!”
Cửa xe ngựa mờ ra.

một lão phu nhân mặt áo gấm nhị phẩm đi xuống xe ngựa.

Bà trừng mất nhìn đứa cháu một cái, chàng thiếu niên tay buông thõng đứng thẳng, căm phẫn nói: “Tô mẫu, lão quản gia lên nói lời tốt.

mà họ lại ra tay đả thương người.”
“Ta biết rồi.

các ngươi lui xuống đi!”
Lão phu nhân tiến lên nhìn thương tích của lão quản gia.

Chỉ thấy mắt trái của hắn bị đánh vỡ, máu thịt đầm đìa, coi như đã phế rồi.

Trong mắt bà tràn đầy lửa giận, thoất cái quay đầu aiận dữ trách cứ người Dương gia: “Việc đi đường phải có kè trước người sau, chúng tôi sắp tiến vào thành rồi, các ngươi lại chặn lối đi, còn hành hung đánh
người, không lẽ các ngươi không coi luật pháp Đại Đường ra gì rồi sao?”
Mấy tên đàn ông mờ đường thấy lão bà khí chất cao quý, mặt trang phục nhị phẩm, nên không dám quá ngông cuồng, quay đầu về phía xe ngựa xin ý kiến nói: “Chủ nhân, hình như là thể từ của Bùi thượng thư.”
Trong xe ngựa hứ lên một tiếng, vọng lại tiếng khàn khàn của Dương Tiêm: “Cho dù là nhất phẩm công chúa thì sao nào?”
Mấy tên đại hán hiểu ý, giơ roi chỉ vào lão phu nhân mắng lớn: “Lão tặc bà, nếu dám nói nhãng nói cuội, lão từ một roi quật chết bà đấy!”
Lão phu nhân có bao giờ bị nhục mạ như vậy, bà tức đến toàn thân run rầy, tay chỉ vào đối phương, vì quá tức giận nên đột nhiên ngất xiu.
“Lão phu nhân! Lão phu nhân!”
Các nha hoàn la ó thất thanh, trường tôn Bùi Du của Bùi Khoan cả giận, rút kiếm định nhào vào đại hán đã nhục mạ tổ mẫu.

Không đợi hắn xông lên trước, mấy tên đại hán cùng ùa lên, ôm lung ôm chân, lật nhào hắn trên tường, nắm lấy tóc hắn đánh đấm túi bụi.
Mấy người khác lăm le muốn tìm người nhà Bùi phú tính sổ, mấy nha hoàn Bùi phú sợ quá dìu lão phu nhân đang bất tinh chạy về phía sau.
Vừa ngay lúc người Bùi gia phủ rời xe ngựa, bỗng đâu một mũi tên phóng đến “rít!” một cái bắn tới.

cắm ngay vào chiếc đuôi rậm rạp của chú ngựa kéo xe.

Thế tiễn mạnh mẽ vô cùng, cả cây tiễn đều cắm hết vào hậu môn con ngựa.

Chú ngựa kéo xe rống lên một tiếng dài, đưa hãn hai chân trước lên không, đá phăng hai đại hán cầm roi.

Một tên bị nó đã gãy cổ chết ngay tại trận, còn một tên khác thì bị gãy hết mười mấy chiếc xương sườn, lưng sau đụng ầm vào bờ tường.
Chú ngựa kéo xe đớn đau khó chịu, nó kéo theo xe ngựa, điên dại phóng thẳng về chiếc xe ngựa phía trước.

Tùy tùng vây quanh xe ngựa của Dương Tiêm lên tiếng kêu la.

đều lùi ra sau né tránh.

“Rầm!” một tiếng; chú ngựa kéo xe tông vào thành xe.

xe ngựa chao đảo mạnh, bên trong truyền lại tiếng ré kinh hoàng của Dương Tiêm và hai người đàn bà.
Chú ngựa trỗi lên bàn tính hoang dã, ra sức tông về phía trước.

Lại là một tiếng nồ ầm.

xe ngựa của Dương Tiêm bị đụng lật nhào.

Mấy mươi tên binh sĩ giữ cửa thành thấy tình hình nguy cấp, đồng loạt chật đao chọc thương vào chú ngựa.

Lát sau, chú ngựa phát cuồng đã ngã nhào trong vũng máu, chiếc xe của nó kéo cũng lật nhào.

Trước cửa thành bỗng trở nên hỗn loạn, các thị vệ của Dương Tiêm vội vàng đi lên giải cứu Dương Tiêm trong xe ngựa.
Ca Thư Hàn quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Lý Khánh An.

Lý Khánh An nhún vai, hai tay đưa ra.

biểu thị là không liên quan đến mình.

Ca Thư Hàn mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía hắn, khoát tay ra lệnh nói: “Chúng ta đi!”
Một hàng người men theo tường đi xuyên qua hang cửa thành.

Lúc đi qua bên cạnh Bùi Du.

Lý Khánh An cúi minh kéo Bùi Du đang sống soài trên mật đất lên ngựa.

Kẹp bụng ngựa một phát, theo Ca Thư Hàn cùng xông ra hang cửa thành, đi vào phố lớn Chu Tươc.
Chuyển đến một aóc đường.

Lý Khánh An đặt Bùi Du xuống, cười nói: “Bùi công tử.

lưỡng quyền khó địch tứ thủ.

đừng giáp lá cả với bọn chúng.”
Bùi Du nhận ra Lý Khánh An, hắn lau đi vết máu ở khóe miệng, gập người nói: “Đa tạ Lý tướng quân cứu ta.”
“Không cần đâu, thay ta hôi thăm Bùi lão tướng quốc!”
Lý Khánh An chắp tay, giục ngựa đuổi về phía Ca Thư Hàn.
Đi đến Chu Tước môn.

Ca Thư Hàn cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, chúng ta chia tay ở đây, ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ tìm tướng quânuống rượu.”
Lý Khánh An chắp tay cười nói:” Được! Khánh An sẽ cung hậu Ca Thư đại tướng quân.”
“Vậy được! Chúng ta hẹn ngày tái ngộ.”
Ca Thư Hàn vẫy tay, dẫn theo tùy tùng cáo từ đi khỏi.
Lúc Lý Khánh An ngấm ngầm bắn tiều nỏ, Trưởng Tôn Toàn Thụy ở ngay bên cạnh.

Hắn nhìn rất rõ, bất giác có chút lo lắng nói: “Lý tướng quân, tướng quân bắn con ngựa đó một tên, nếu đế người Dương gia điều tra được, chúng sẽ không tha cho tướng quân đâu.” Truyện "Thiên Hạ "
Lý Khánh An cười khinh khinh nói: “Trường Tôn tướng quân, đại trượng phu xử thế nên không thẹn với lòng.

Lý Khánh An ta nếu đã dám ra tay, thì sao mà còn sợ họ báo thù? Đa tạ Trường Tôn tướng quân hôm nay đến đón ta, xin cáo từ.”
Hắn chắp quyền một cái, rồi giục ngựa phóng đi phú đệ của Cao Lực Sĩ.

Trưởng Tôn Toàn Thụy nhìn bóng dáng của hắn.

lo lắng mà lắc đầu.
Lát sau.

một hàng người đã đến trước Phủ Cao Lực Sĩ.

Đúng lúc nhìn thấy La quản gia đi ra.

Lý Khánh An cao giọng cười nói: “La quản gia.

lâu rồi vẫn khỏe chứ!”
“Á! Là Lý tướng quân.”
La quản gia kinh ngạc vui mừng khôn xiết: “Lý tướng quân về lúc nào thế?”
”Ta vừa đến Trường An, ta đến hỏi quản gia, ba muội muội của ta có sống ở đây không?”
“Có! Có! Họ đều có, đều tốt lắm!”
Lý Khánh An chỉ vào mấy viên thuộc hạ của minh nói với La quản gia: “Mấy vị này là thuộc hạ của ta.

phiền La quản gia thay ta sắp xếp một chút.”
“Không có vấn đề aì, Lý tướng quân xin hãy yên tâm!”
Hắn lên trước nói với mấy quân sĩ: “Các vị hãy theo ta, tắm rửa thay đồ trước, rồi ta sẽ dẫn mọi người đi ăn cơm.”
Lý Khánh An xuống ngựa rồi chạy về phía nhà trong.

Bốn tháng không gặp họ, trong lòng hắn thật sự nhớ nhưng khôn xiết.

Xông thẳng một mạch đến Phù Dung viện, loáng thoáng nghe thấy trong viện có tiếng đàn truyền đến.

Vừa đến cửa viện đã thấy Như Họa bước tới.
Như Họa sững người, nàng đột nhiên vui mừng quá đỗi, giống như là nàng có một phát hiện không thể nào ngờ mà toàn thiên hạ đều không biết vậy.

Nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng bấu chặt lấy nàng, mạch máu khắp người trong phút chốc kích động dữ dội.
“Trời oi! Là đại ca.” Nàng kích động đến kêu to: “Tỷ, tỷ mau đến xem ai đã trở về.”
Lý Khánh An mờ giọng cười to, bồng nàng vác lên vai, sải bước đi vào trong viện.
“Đại ca, huynh mau để muội xuống!” Như Họa cười lịm ngọt đánh vào lưng Lý Khánh An.
Đi vào trong viện.

Lý Khánh An có chút ngượng nghịu để Như Họa xuống.

Trong sân nhà dưới gốc cây hạnh đật một cây đàn, bên cạnh có hai cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh, cũng đều xinh đẹp như nhau.

Một người là Như Thi của hăn, một người còn lại không phải là Tiểu Liên, mà lại là Vũ Y.

Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "
“Đại ca!”
Như Thi từ từ đứng dậy, một chút cũng không ngờ rằng sự nghẹn ngào và niềm vui đột nhiên dâng trào trong lòng nàng, mãnh liệt đến làm cho toàn thân nàng run rẩy, đến mức nàng chẳng thốt được lời nào.
Vũ Y cũng đã đứng dậy.

Bốn tháng không gặp, nàng trở nên xinh đẹp hơn, nước da trắng ngần, váy dài áo trắng.

một mái tóc đen láy như thác suối xòa trên bờ vai.

Khí chất thanh lệ thoát tục của nàng vẫn còn đó.

Đột nhiên nhìn thấy Lý Khánh An, trong đôi mắt sâu thăm của nàng bỗng lóe lên một tia sáng rất khó phát hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui