Thiên Hạ


“Thất Lang, ngươi chờ một chút!”
Lý Khánh An vừa mới đi ra khỏi Hưng Khánh cung.

Dương Hoa Hoa liền từ phía sau đuổi theo.
“Phu nhân, ngươi có việc gì không?” Lý Khánh An dừng chân lại, khẽ cười nói.
“Đừng gọi ta phu nhân, nơi này chỉ có hai người chúng ta.”
Dương Hoa Hoa chậm rãi đi lên trước, cười duyên nói: “Vừa rồi hoàng đế mời ngươi cùng xem đèn ngươi không chịu, ta đây mời ngươi, ngươi có chịu không?”
Lý Khánh An áy náy cười nói: "Phu nhân, đây không phải vấn đề là ai mời, mà là đêm nay ta quả thật có việc.”
Dương Hoa Hoa lập tức sa sầm nét mặt lại, hừ một tiếng, nói: “Ngươi thật sự muốn đi tìm con Minh Nguyệt đó sao?”
Trong lòng Lý Khánh An lập tức phản cảm hẳn lên, mình muốn tìm ai liên quan gì đến nàng ta, nàng ta có quyền gì mà hỏi đến việc riêng tư của mình thế? Hắn cố gắng đè nén sự bất mãn trong lòng, khom người cười nói: “Nếu phu nhân không có việc gì, thế ta xin phép đi trước đây!”
“Ngươi đứng lại!”
Dương Hoa Hoa vội chạy tới trước mặt hắn, giang cánh tay ra ngăn cản hắn lại, nhìn thãng vào ánh mắt của Lý Khánh An nói: “Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng với ta, ta ở trong lòng ngươi rốt cuộc là gì?”
Lý Khánh An quay hai bên nhìn một lát, thị vệ cách bọn họ gần nhất cũng khoảng năm mươi bước, trong lòng hắn thở dài một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Có lẽ ta từng có ấn tượng tốt đối với phu nhân, tính không câu nệ lễ giáo của phu nhân đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng ta.”
Ánh mắt của Dương Hoa Hoa trở nên dịu dàng hẳn lên, nàng nhỏ giọng nói: “Thế hiện tại thì sao, tại sao bây giờ thì không được nữa? Thất Lang, chẳng lẽ là ngươi còn hận ta đã đánh người cái bạt tai đó sao? Phải biết rằng, đó là ta thích ngươi đấy!”
Lý Khánh An lắc đầu: “Vấn đề không ở chỗ cái bạt tai phu nhân đánh ta, mà là đàn ông mà phu nhân thích thật sự quá nhiều, ta không muốn trở thành một trong số bọn họ, phu nhân hiểu chứ?”
“Ngươi không phải cũng như thế sao? Phụ nữ mà ngươi thích cũng đâu có ít, nhưng ta đối với ngươi cũng không hề so đo, vậy tại sao ngươi lại phải so đo với ta như thế chứ?”
Lý Khánh An nửa ngày mà không thể nói nên lời, hắn cười khổ lắc đầu.

Dương Hoa Hoa nói cũng đúng, nàng có sự tự do của nàng, có sự yêu thích của nàng, nàng yêu cầu nam nữ bình đãng, bản chất của việc này cũng không sai, hắn có thể tán thưởng, bình phẩm với cương vị là một người đứng xem, nhưng bắt hắn trở thành một trong số đó, thì hắn sẽ không thể chấp nhận được rồi.
“Hoa Hoa, chúng ta có thể làm bằng hữu được không? Không cần đề cập đến vấn đề riêng tư nam nữ, như vậy, có lẽ chúng ta có thể cư xử với nhau tốt hơn.”
“Nếu ta chỉ muốn để cập đến vấn đề riêng tư nam nữ thì sao?” Dương Hoa Hoa khẽ cắn môi.
“Phu nhân, ta biết phu nhân chưa bao giờ miễn cưỡng bản thân làm việc mà mình không thích làm, ta cũng vậy, ta cũng không muốn miễn cường bản thân mình, phu nhân, thật xin lỗi!”

Lý Khánh An đẩy cánh tay Dương Hoa Hoa ra, nhanh bước đi khỏi, Dương Hoa Hoa dõi theo bóng dáng hắn, bỗng nhiên cao giọng nói: “Lý Khánh An, ngươi có biết những người đàn ông cự tuyệt ta sẽ có kết cục như thế nào không?”
Lý Khánh An dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía nàng nói: “Ta thật sự rất muốn biết, người đàn ông cự tuyệt phụ nhân sẽ có kết cục như thế nào.”
Dương Hoa Hoa cười nhạt một tiếng, nói: “Đầu năm khi tả vệ tham quân Phương Vũ Quần cũng giống như ngươi, tự cho mình là thanh cao, dám cả gan cự tuyệt ta, nhưng chưa đến nửa tháng, hắn liền chạy tới quỳ xuống cầu ta, hử! Ta sai người đánh hắn ta một trận nhừ tử, rồi ném ra khỏi phủ, hắn bây giờ còn đang ở trong ngục sám hối đấy, Lý Khánh An, ngươi có tin rằng, nếu ngươi dám cự tuyệt ta, ngươi cũng sẽ có ngày này!”
Lý Khánh An ngừa đầu cười to, lớn bước đi khỏi, xa xa nghe tiếng hắn truyền lại: “Đa tạ phu nhân đã giải khúc mắc trong lòng của ta.”
Trong ánh mắt của Dương Hoa Hoa bắn ra những tia lửa giận, nàng ta nghiến hàm răng ngọc nói: “Lý Khánh An, rồi cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ phải quỳ xuống mà khẩn cầu ta!”
Nàng ta không cam lòng, nàng nhất định phải bắt Lý Khánh An quỳ rạp xuống dưới chân váy thêu hoa lựu của nàng.
Lý Khánh An cưỡi ngựa trở về phủ, vừa vào cửa, nữ hộ binh Trương Tú Nhi liền tiến đến bẩm báo: “Tướng quân, Nghiêm tiên sinh đã đã tỉnh rồi, hắn muốn gặp ngài.”
“Ta cũng đang muốn gặp hắn.”
Lý Khánh An bước nhanh đi vào phòng bệnh của Nghiêm Trang, chỉ thấy Nghiêm Trang tựa người trên tấm mền êm, đang uống thuốc, Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Chúc mừng Nghiêm tiên sinh đã thoát khỏi cơn nguy kịch.”
Nghiêm Trang vội vàng buông bát, nằm rạp trên giường vừa khóc vừa nói: “Lý tướng quân bỏ qua thù xưa, cứu trợ cho kẻ hèn này, Nghiêm Trang vô cùng cảm kích, nguyện lấy thân này làm trâu ngựa cho Lý tướng quân.”
Lý Khánh An vội vàng đỡ lấy hắn: “Nghiêm tiên sinh, thương thế của tiên sinh chưa lành, tuyệt đối không được cừ động.”
Hắn đỡ Nghiêm Trang ngồi ngay lại, hỏi: “Nghiêm tiên sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đế cho Nghiêm tiên sinh phải chịu cực hình này?”
“Là Nghiêm Trang này đã nhìn nhầm An Lộc Sơn.”
Nghiêm Trang thở một hơi dài, bèn đem sự việc đã xảy ra kể lại một lượt, cuối cùng nghiến răng nói: “Vốn tưởng rằng hắn chỉ là làm bộ làm dáng, đánh một trận là thôi, không ngờ hắn lại còn cắt đứt gân chân của thuộc hạ, làm cho thuộc hạ tàn phế suốt đời, điều càng làm cho người ta lạnh thấu tim chính là, hắn đã lệnh cho thân binh tới giết thuộc hạ diệt khẩu, nếu không phải thuộc hạ từng có ân huệ với người thân binh đó, tối hôm qua thuộc hạ đã chết rồi, Nghiêm Trang này chọn nhầm chủ, ôi tự chuốc họa vào thân!”
Thì ra Đổng Diên Quang là do An Lộc Sơn giết, Lý Khánh An lúc này mới bừng tỉnh ra, thì ra là vì muốn mưu đồ quân Đột Quyết tinh kỵ của A Bố Tư, hắn trầm ngâm một lúc, hỏi: “Thế Nghiêm tiên sinh làm thế nào mà nghĩ đến nương nhờ ta vậy?”
Nghiêm Trang thở dài, cười khổ nói: “Trận thi đấu mã cầu lần trước, liên hoàn kế của thuộc hạ có thể nói vô cùng hoàn thiện, không ngờ lại bị Lý tướng quân phá giải, bắt đầu từ lúc đó, thuộc hạ bèn luôn xem Lý tướng quân là kình địch của An Lộc Sơn, bây giờ sự đối địch đã tiêu tan, Lý tướng quân đương nhiên chính là mình chủ của thuộc hạ, không vì cái gì khác, chỉ vì một điều là Lý tướng quân không chịu vào kinh khoe công, mà đi trấn an thân nhân các tướng sĩ đã hy sinh, chỉ dựa vào điểm này, Nghiêm Trang này cũng sẽ một mực trung thành đi theo Lý tướng quân.”
Lý Khánh An mừng rỡ, âm mưu quỷ kế của Nghiêm Trang thật sự rất cay độc, vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của hắn, hiện giờ hắn được người này nguyện trung thành với hắn, thế chẳng phải là như hổ thêm cánh, hắn vội vàng khom người nói: “Nghiêm tiên sinh nguyện trung thành với ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi Nghiêm tiên sinh, bây giờ, Nghiêm tiên sinh hãy dưỡng thương cho thật tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho Nghiêm tiên sinh có thể đứng dây mà đi trở lại được, ta còn có chút việc, buổi chiều sẽ đến thăm tiên sinh nữa.”
Nói xong, hắn đứng lên.

dặn mấy viên thân binh nói: “Chăn sóc cho Nghiêm tiên sinh thật tốt, không được lơ là.”
Mấy viên thân binh nhận lời, Lý Khánh An đi ra khỏi cửa phòng, lúc này Nam Tề Vân tiến lên nói: “Tướng quân phải cẩn thận tên Nghiêm Trang dùng khổ nhục kế đó.”
Lý Khánh An vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Dùng khổ nhục kế đi nữa, cũng sẽ không đem chân của mình mà đi cắt đứt gân, trừ phi ta là Vương Trung Tự, ngươi cứ yên tâm đi! Ta dùng thành ý đối đãi với hắn, cho dù hắn có tư tâm, thời gian lâu rồi, hắn cũng sẽ thiệt tình mà phục ta.”
Lý Khánh An cười xòa, lại lấy ra địa chỉ khách điếm mà Vương Xương Linh ở, giao cho Nam Tề Vân nói: “Ngươi dẫn mấy huynh đệ đi đem hành lý của Vương tiên sinh này dọn đến chỗ bên này của chúng ta, về sau hắn sẽ là quân sư của ta, ngoài ra cho hắn thêm năm trăm lượng bạc nữa, nhờ hắn chuyển cho Lý Bạch, cứ nói là quả mừng của ta.”

Lại dặn dò thêm vài câu, Lý Khánh An mới đi ra ngoài.

dẫn theo mười mấy viên thân binh nhắm hướng chợ tây mà đi, hôm nay là mười bốn tháng giêng; là ngày hoa đăng đầu tiên của tết Nguyên Tiêu, tuy rằng hiện tại cách đêm tối còn sớm lắm, nhưng trên đường cái đã là biển người mênh mông, không ít cư dân Trường An đã hưng trí bừng bừng dẫn theo vợ con đi ra du ngoạn, hai bên đường cái nơi nào cũng là những chiếc đèn lồng đã được làm xong, có những chiếc đèn quan thật lớn, được làm rất tinh tế, cũng có những chiếc đèn tư do các hộ dân giàu tặng ra, kéo dài hơn mười mấy dặm, dày đặc đến nổi che kín đầu đường, ở khắp các vùng của chợ tây cũng là biển đèn mênh mông, chủ yếu là đèn tiệm mới tinh độc đáo của các cửa tiệm, ở trên có tên của các cửa tiệm, xem như một loại quảng cáo.
Lúc này, Lý Khánh An bỗng nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị, ở trước cửa chợ tây, có một chàng thiếu niên ăn mặc y hệt như hắn tối hôm qua, cũng là mặc quân phục, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một chung rượu, miệng không biết ngâm nga cái gì, đang chân trái đá chân phải lắc lư múa kiếm, bên cạnh vây quanh một đám tiểu cô nương, vỗ tay cười vui vẻ.
“Tướng quân, hắn đang học ngài đấy!” Giang Tiểu Niên và mấy tên thân binh đều nhịn không được phì cười nói.
Lý Khánh An sờ sờ cằm, cũng không khỏi cười khanh khách, vốn tưởng rằng chỉ có một người này, nhưng đi chưa được mấy bước, lại thấy hai thiếu niên du hiệp cầm chung rượu, nắm trường kiếm, lần trước là dấy lên làn sóng ném bình, lần này lại là nắm kiếm cầm chung rượu, sự thịnh hành việc nơi theo thần tượng ở Trường An, làm cho Lý Khánh An vừa xúc động vừa thán phục.
Bọn họ đi vào trong hèm Tây Lĩnh, phía sâu trong ngỏ hẻm bèn là Nhiệt Hải cư, hắn nhớ rõ lần trước vị đông chủ họ Thường là người Hán ở Toái Hiệp, hình như ở Toái Hiệp cũng có chút địa vị, nói không chừng hắn có thể giúp mình vá lại lỗ hổng về thân thế duy nhất này.
“Khách nhân, hoan nghênh quý khách đến!”
Hai nàng hồ cơ vừa cười vừa đi ra đón, các nàng chợt nhận ra đám người của Lý Khánh An, mừng rỡ nói: “Ngài chẳng phải chính là Lý tướng quân lần trước đó sao?”
“Đúng đấy, Thường đông chủ các ngươi có ở đây không?”
“Có đấy, Lý tướng quân mau mau mời vào!” Một nàng hồ cơ sắp xếp phòng, người còn lại lập tức chạy như bay đi vào bẩm báo đông chủ.
Tại một gian phòng nhỏ ở lầu ba, năm người đàn ông đang ở hợp bàn cái gì đó, một người trong số đó chính là đông chủ Thường Tiến của Nhiệt Hải cư, một người khác là người đầu đầy tóc bạc, lần trước Thường Tiến vì việc của Lý Khánh An đã từng tìm qua hắn, bọn họ chính là mấy vị đầu lĩnh của Ẩn Long hội.
Ở Đại Đường, các loại tổ chức tại triều, tại dân dã đều nhiều vô số kề, bọn họ cũng không phải là môn phái giang hồ gì cả, cũng không có võ lâm mình chú gì cả, bọn họ chẳng qua chỉ là một tập hợp của những người có cùng lợi ích hay những người có cùng mục đích mà họ theo đuổi, hướng đến ý chính mà nói, ở trong triều thì có phe của tướng quốc Lý Lâm Phổ, phe của đông cung Thái tử, phe của khánh vương Lý Tông, phe họ Trương của Trương Quân, phe họ Dương của Dương Chiêu, cùng với phe họ Lý, phe Ngưu sau này, đó là các môn phái ở trong chiều, còn ở chốn dân dã, các loại môn phái về ích lợi thì càng nhiều đến đếm không xuể, ví dụ như Bang Tào Vận ở Giang Hoài.

Diêm (muối) bang vân vân, chính là một loại hình bang phái theo ngành nghề.
Mà Ẩn Long hội có một cái đặc điểm, chính là các đầu lình chủ yếu đều đến từ Toái Hiệp, là người Hán ở Toái Hiệp, điều này không có nghĩa là nói bọn họ chính là Toái Hiệp bang, lý tưởng của bọn họ không hề liên quan đến Toái Hiệp.
Ẩn Long hội đã thành lập đến trăm năm rồi, lý tường của các thành viên tương truyền từ đời này sang đời khác, sự sáng lập của nó bắt nguồn từ đợt chính biến nổi tiếng thời kỳ đầu của triều Đường: biến cố Huyền Vũ môn.
Mùng bốn tháng sáu của năm Võ Đức thứ chín, Lý Thế Dân ở Huyền Vũ môn phát động cuộc chính biến đố máu, giết chết thái tử Kiến Thành và tề vương Nguyên Cát, tin tức truyền đến đông cung, bọn gia tướng của Kiến Thành biết được khi tổ chim mà bị đố thì trứng sẽ khó mà vẹn toàn, để bảo vệ hậu duệ của thái tử, mười tám viên gia tướng liền ngay vào ban đêm hôm đó hộ tống thái tử phi đã có mang bốn tháng là Thường phi trốn khỏi Trường An, nhắm thắng hướng tây chạy trốn tới Toái Hiệp, được sự che chở của Diệp Hộ Khả Hãn của tây Đột Quyết cũng là một người có mối thâm giao với thái tử Kiến Thành, bèn định cư tại Toái Hiệp, Thường phi ở Toái Hiệp sinh ra đứa con trai duy nhất may mắn sống sót của Lý Kiến Thành, đặt tên là Lý Thừa Tự.
Năm Trinh Quán thứ mười sáu, lý Kiến Thành được phong làm Ẩn thái tử, trong năm này, Lý Thừa Tự đã tròn mười sáu tuổi, vì khôi phục đế vị vốn có của Lý Thừa Tự, mười tám gia tướng bèn ở Toái Hiệp thành lập Ẩn Long hội, đồng thời đã đặt một lời thề máu trước linh cữu thái tử, nếu bọn họ sinh thời không thể hoàn thành chí lớn, thì sẽ do con cháu hậu thế của bọn họ tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn này.
Thấm thoát đã một trăm năm qua đi, biển cả hóa ruộng dâu, nhưng lời thề máu của mười tám gia tướng vẫn được con cháu của bọn họ kế thừa, tương truyền đời đời, huyết mạch của Lý Kiến Thành cũng truyền đến đời tằng tôn (chắt) Lí cần.
Nhưng thành viên Ẩn Long hội chỉ từ mười tám danh tướng trước đó phát triển đến hai mươi bốn người, toàn bộ bọn họ đều là hậu nhân của mười tám gia tướng năm đó.

Ẩn Long hội ở Trường An tổng cộng có tám người, hôm nay đến tham dự hội nghị chính là một trong năm người đó, trong năm người, ngoại trừ Thường Tiến là đông chủ của Nhiệt Hải cư, mấy người khác phần lớn đều là thương nhân, ví dụ như người già tóc bạc đó là đông chủ của tiệm trà “Lĩnh Tây trà trang” nổi tiếng chợ tây, tên Lý Hồi Xuân, lĩnh Tây trà trang của hắn lũng đoạn toàn bộ nền mậu dịch lá trà vùng phía tây Thông Lĩnh, đồng thời, một thân phận khác của hắn đó là Hội thừa của Ẩn Long hội.
Còn có hai người khác cũng là đại thương nhân có tiếng tăm, còn có một người thì là quan viên triều đình, Thái thường tự Thiếu khanh Đỗ Nhuận, hắn là quan viên cao nhất trong triều đình của Ẩn Long hội.
Bọn họ bất luận là đại thương nhân, hay là quan lớn triều đình, chẳng qua cũng chỉ là một sự che giấu thân phận, lý tưởng của bọn họ đều giống nhau, vì mục đích là viên mãn giấc mộng trăm năm trước của tổ tiên.
“Ta lần trước đã có nói với đại ca rồi, Lý Khánh An hoàn toàn có thể kéo vào Ẩn Long hội của chúng ta, hắn thân thế đơn giản, đều không phải là xuất thân từ Môn phiệt (là tên gọi chung môn đệ và phiệt duyệt, chỉ các danh gia vọng tộc nhiều đòi làm quan, còn gọi là môn đệ, y quan, thế tộc, sĩ tộc, thế gia, cự thất...!Sau này chế độ môn phiệt từ từ bị thay thế bởi chế độ khoa cử dựa vào trình độ văn hóa của cá nhân dự thi), điều quan trọng hơn là, hắn là tướng lĩnh An Tây, điều này giúp chúng ta rất nhiều trong việc tăng mạnh sự liên hệ với tổng bộ Toái Hiệp, mà hiện tại không ngờ hắn lại trở thành Bắc Đình Tiết độ sứ, cơ hội này chúng ta không thể bỏ qua thêm nữa, nếu có thành viên như hắn, tổng bộ chúng ta có thể từ Toái Hiệp dời đến Bắc Đình, đối với việc chúng ta phát triển lớn mạnh ở An Tây, thậm chí với việc thực hiện di chỉ tổ tiên, cũng đều có một tác dụng vô cùng quan trọng.”
Thường Tiến là hậu nhân của Thường Miêu - tam đệ Thường Phi năm xưa, hắn vẫn một mực chủ trương biến cách Ẩn Long hội, hấp thu lượng máu mới mẻ, Lý Khánh An chính là người mà hắn nhắm trúng.
Lý Hồi Xuân liếc mắt nhìn Đỗ Nhuận một cái nói: “Tử đệ, còn đệ nghĩ sao?”
Đỗ Nhuận trầm ngâm một chút nói: “Lý Khánh An là người của phe thái tử, đây đã là bí mật công khai trong triều, đệ rất lo lắng hắn chẳng những sẽ không gia nhập chúng ta, ngược lại còn tố giác chúng ta nữa, làm cho ta tổn thất thảm trọng.

Ẩn Long hội chúng ta sở dĩ trăm năm không đồ, chính là do thành viên thà thiếu chớ không nhận bừa và giữ bí mật vô cùng, đại ca, đệ cho rằng nên thận trọng hành sự.”
Lý Hồi Xuân gật gật đầu.

“Tử đệ nói chí phải, chúng ta cực lực muốn kéo hắn nhập hội, rất có thể chỉ là ý chí đơn phương mà thôi, không khéo lại chuyện tốt hóa rồ, nhưng Ngũ đệ nói cũng đúng, đây quả thật là một cơ hội của chúng ta, thời gian đã qua đi trăm năm, Đại Đường còn có mấy người nhớ rõ Đường thất chính thống, nếu chúng ta còn không có hành động gì nữa, thì ước mơ của chúng ta thật vẫn chỉ là mộng tưởng mà thôi, chúng ta sẽ không thể hoàn thành di nguyện của tổ tiên.”
Trong phòng trở nên trầm mặc, năm tháng đã qua đi trăm năm, tổ phụ tằng tổ phụ của bọn họ đều mất đi trong tiếc nuối, nom thấy tuổi tác của bọn họ cũng từ từ già đi, chẳng lẽ giấc mộng này còn phải để lại cho thế hệ tiếp theo sao?
“Chi bằng như vậy!” Lý Hồi Xuân giải quyết dứt khoát nói: “Nghĩ cách làm cho hắn gia nhập Toái Hiệp Hán Đường hội trước, về sau hẵng từ từ kéo hắn vào Ẩn Long hội.
Ẩn Long hội chính là một tổ chức cực kỳ bí ẩn, chỉ có hai mươi bốn người, nhưng để mở rộng thành viên và sức ảnh hưởng.

Ẩn Long hội lại thành lập ra Toái Hiệp Hán Đường hội, với tôn chỉ là làm cho Toái Hiệp trở về với Đại Đường, ở các nơi Đại Đường đã có thành viên gần vạn người.

Ẩn Long hội chính là trung tâm cốt lõi của Toái Hiệp Hán Đường hội.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của một tên tiểu nhị: “Thường đông chủ, vị Lý Khánh An tướng quân lần trước lại tới nữa, hắn muốn gặp ngài.”
Năm người trong phòng đồng thời ngẩn ra.

Sau đó đều mừng rỡ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi, Thường Tiến vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi nói chuyện với hắn trước, xem hắn tìm ta làm gì.”
Hắn đứng dậy đi, qua một lát sau, thường Tiến ở trước cửa nói: “Đại ca, huynh ra đây một chút, được không?”
Lý Hồi Xuân đi ra, hỏi: “Hắn có chuyện gì?”
Lý Hồi Xuân cười đến khuôn mặt nở hoa, hạ thắp giọng nói: “Cơ hội tới rồi, hắn muốn nhờ ta giúp đỡ, hắn nói tổ phụ hắn cũng là người Hán Toái Hiệp, muốn nhờ chúng ta giúp hắn tìm được ghi chép về tổ phụ ở Toái Hiệp, điều kiện của hắn đưa ra là ta có thể tùy ý xuất nhập biên cảnh Bắc Đình, đại ca, đệ hiểu được ý của hắn, hắn chính là muốn trở thành xuất thân người Hán Toái Hiệp, nhờ ta giúp đỡ.”

Lý Hồi Xuân đôi mắt sáng lên, vội vàng nói: “Vậy đệ có nói cho hắn biết là, nếu muốn trở thành người Hán Toái Hiệp, bắt buộc phải gia nhập Toái Hiệp Hán Đường hội hay không?”
“Đệ đã nói rồi, cho nên hắn muốn gặp mặt đại ca.”
Đột nhiên có một tin tốt lành, làm cho trong lòng Lý Hồi Xuân nhen nhóm tia hy vọng, có lẽ đây thật sự là một cơ hội tuyệt hảo.
Lý Khánh An ở sảnh Hạ Lạp Thành trên lầu hai kiên nhẫn chờ đợi, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói người Hán của Toái Hiệp lại có một Toái Hiệp Hán Đường hội, hơn nữa đầu lĩnh của bọn họ lại ở ngay nơi này, Lý Khánh An lờ mờ cảm thấy sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, thường Tiến dẫn một người già râu tóc bạc trắng đi vào, lão chắp tay cười nói: “Nghe đại danh Lý tướng quân đã lâu, hôm nay có thể chính mắt nhìn thấy, lão phu quả có phước ba đời.”
Lý Khánh An đứng dậy đáp lễ, nhìn thoáng qua Thường Tiến, thường Tiến vội vàng giới thiệu với hắn nói: “Vị này chính là đông chủ của Linh Tây trà trang, cũng họ Lý, là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất người Hán Toái Hiệp của bọn ta, năm ngoái mới đến Trường An.”
Lý Hồi Xuân vội vàng bổ sung nói: “Tại hạ Lý Hồi Xuân, chẳng qua là một thương nhân bình thường, trong người Hán Toái Hiệp có chút uy danh, thường lão đệ quá khen rồi.”
Lý Khánh An đi thẳng vào vấn đề nói: “Thì ra là Lý đông chủ, ta hôm nay có việc muốn nhờ giúp đỡ, chắc là Thường đông chủ cũng đã nói rồi, không biết Lý đông chủ có làm được không?”
“Đâu có! Đâu có! Lý tướng quân mời ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Ba người ngồi xuống, tiểu nhị dâng trà cho bọn họ, Lý Hồi Xuân uống một ngụm trà rồi nói: “Không biết tổ phụ của Lý tướng quân tên họ là chi, nói không chừng ta quen biết.”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Ta tồ phụ tục danh Lý Tăng Vân, thích ngao du tử hải, tổ tiên vào cuối đời Tùy tị loạn đi Toái Hiệp.”
“Chà! Lý Tăng Vân, ta hình như đã từng nghe nói qua.” Lý Hồi Xuân như cười mà không phải cười nhìn vào Lý Khánh An.

ý nói là: “Ta có thể quen, cũng có thể không quen, tùy vào ngươi thôi”
Lý Khánh An cũng cười nói: “Về sau các huynh lui tới Đại Đường Toái Hiệp, có thể đi Bắc Đình xuất nhập cảnh, ta cho các huynh sự tiện lợi lớn nhất.”
Lý Hồi Xuân lắc đầu cười nói: “Lý tướng quân có thể không biết, người Hán Toái Hiệp đều là thành viên của Toái Hiệp Hán Đường hội, nếu tổ phụ Lý tướng quân thật sự là người Hán Toái Hiệp, vậy thì ngài ấy nhất định cũng không ngoại lệ.”
“Toái Hiệp Hán Đường hội!” Lý Khánh An trầm ngâm một chút, hỏi: “Nó là làm gì?”
Thường Tiến ở bên cạnh cười nói: “Lần trước ta đã nói qua với Lý tướng quân, tất cả người Hán Toái Diệp đều hy vọng Toái Diệp có thể sớm ngày trở về Đại Đường, vì lý tường này, mọi người đã cùng đến với nhau, đây chính là Toái Hiệp Hán Đường hội, hơn nữa không chỉ ở Toái Hiệp, sau năm Khai Nguyên thứ sáu, một lượng lớn người Hán quay về Trung Nguyên, bọn họ vẫn là thành viên của Hán Đường hội bọn ta, vì thế thế lực của bọn ta ở Đại Đường rất ư là hùng hậu, nếu Lý tướng quân nguyện ý gia nhập bọn ta, bọn ta sẽ tôn tướng quân làm một trong số các thù lĩnh, đây cũng có lợi cho tướng quân.”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, sao lại muốn mình gia nhập cái bang phái trên trời dưới đất nào đây? Đường đường chư hầu một phương như hắn, lại phải trở thành một thành viên của bang phái, điều này không nực cười ư? Sự giễu cợt trong lòng hắn vẫn không để lộ, chỉ cười nhạt nói: “Vậy triều đình biết sự tồn tại của các ngươi chứ?”
Thường Tiến và Lý Hồi Xuân nhìn nhau, lý Hồi Xuân nói: “Năm Khai Nguyên mười tám, ba trăm người Hán Toái Hiệp bọn ta từng thượng thư triều đình, yêu cầu Toái Hiệp trở về Trung Nguyên, lúc ấy đã dùng danh nghĩa Toái Hiệp Hán Đường hội, ta nghĩ triều đình chắc biết sự tồn tại của bọn ta.”
Lý Khánh An trẫm tư một chút, cười nói: “Như vậy đi! Cha, tổ phụ ta đều là thành viên Toái Hiệp Hán Đường hội, bởi vì ta rời Toái Hiệp khi còn nhỏ, chưa kịp chính thức gia nhập cái .., cái hội viên kia của các ngươi, các ngươi xem thế nào?”
Lý Hồi Xuân biết Lý Khánh An còn chưa hoàn toàn tin tưởng bọn họ, hắn cũng không vội, liền gật gật đầu vui vẻ cười nói: “Vậy được rồi! Xin Lý tướng quân giao tư liệu của tổ phụ và phụ thân cho ta, ta sẽ thêm chúng trong người Hán ở Toái Hiệp.”
Bọn họ nhìn nhau, cùng nhau ngầm hiểu mỉm cười, đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng thét thất thanh.
“Ta tìm Lý đại ca có việc gấp, các ngươi nói cho ta biết, huynh ấy ở nơi nào?”
Lý Khánh An nghe ra đây là tiếng nói của Minh Châu, sao nàng lại đến đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận