Thiên Hạ


Ngày sắp đi Bắc Đình càng lúc càng gần, các tướng sĩ dưỡng thương tại Thiện Châu cũng đều đã lần lượt tới kịp Trường An, chuẩn bị cùng nhau đến Bắc Đình, lúc sắp xuất phát thì luôn gặp trăm ngàn sự việc phát sinh, hai ngày nay Lý Khánh An bận bịu đến nỗi chân không dính xuống đất, hắn đến Bắc Đình đi nhậm chức, không phải tay không mà đi, mà là phải đem theo một lượng lớn quân nhu phẩm và vật dụng.
Đi bộ binh lấy tư liệu, đi Thái Thương và Tả Tàng (là một trong những quốc khố thời cổ, vì ở vị trí phía tà, nên gọi là Tà Tàng; Đời Đường Tả Tàng là nơi cất giữ tiền, gốm sứ, thuế tô dịch trong thiên hạ) lĩnh tiền và lương thực, đi Quân Khí Giám chuẩn bị binh khí lều trại, còn phải sắp đặt dân phu xe ngựa, mặt khác, việc thành lập Quân Khí Giám và Giám chi Sứ tại Bắc Đình cũng đã được duyệt rồi, Thiếu Phủ tự cũng đồng ý xây dựng một lò đúc tiền tại Bắc Đình.
Thứ này thứ nọ, tất cả mọi việc đều phải qua một tay hắn xử lý, cho dù có các thuộc hạ như Sầm Tham, Vương Xương Linh có thể hỗ trợ, nhưng chỉ có việc làm thủ tục liền ở các bộ, tự cũng đủ làm cho hắn mệt mỏi vì xã giao.
Buổi sáng hôm nay, Lý Khánh An chạy tới Hưng Khánh cung, trước ngày xuất phát, Lý Long Cơ cũng có nói mấy câu phải dặn dò hắn.
Vừa tới Hưng Khánh cung, hắn mới được báo, Thánh Thượng còn chưa có vào triều, hắn đành phải kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài Đại Đồng điện, lúc này, hắn thấp thoáng nghe thấy một tiếng hừ nhạt, tìm đến ngọn nguồn, thì thấy ở phía sau một cây cột phía bên kia đại điện có một người đàn ông trung niên vô cùng to béo đang ngồi đó, khuôn mặt bí đỏ đặc trưng đó, hai con mắt nhỏ và dài, đó không phải là An Lộc Sơn thì còn là ai nữa?
“Thì ra là An Soái!”
Lý Khánh An đi lên trước chắp tay cười nói: “Đã lâu không gặp rồi, Khánh An cũng không biết An Soái lại ở Trường An.”
Hai ngày nay tâm trạng của An Lộc Sơn thật sự rất tồi tệ, quân sư Nghiêm Trang không rõ sống chết ra sao, lại phải bồi thường cho Dương gia một món tiền rất lớn, việc này cũng đành thôi vậy, nhưng A Bố Tư hôm trước lại phái người đến nói, cấp dưới của hắn đã quen với cuộc sống ở Sóc Phương, đều từ chối đi U Châu, hắn cũng bất lực, chỉ đành tạ ơn ý tốt của hắn An Lộc Sơn thôi.

An Lộc Sơn biết rõ là hắn lấy cớ, nhưng cũng không thể làm gì được, cũng không có người để mà bàn bạc, đành phải nén nỗi khổ trong lòng, hắn cũng là ngày mai quay về Phạm Dương, hôm nay đến chào từ biệt Thánh Thượng, không ngờ vừa lúc chạm mặt với Lý Khánh An.
An Lộc Sơn xem thường Lý Khánh An dữ lắm, trước đây lúc hắn dẫn quân đánh trận, thì Lý Khánh An chỉ sợ là còn đang nghịch bùn đất ấy chứ! Hiện giờ lại làm đến Bắc Đình tiết độ phó sứ, tay nắm đại quyền của quân Bắc Đình, gần như là ngang hàng với hắn An Lộc Sơn rồi còn gì, làm cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, thấy Lý Khánh An lại gần chào hỏi với hắn, hắn lạnh lùng liếc nhìn Lý Khánh An một cái, nhưng không thèm để ý tới hắn.
Đúng lúc này, trong điện vang đến một tiếng chuông, đó là tiếng báo hiệu Lý Long Cơ vào triều bắt đầu xử Lý chính vụ rồi, xa xa có hoạn quan cao giọng hét: “Thánh Thượng có chỉ, tuyên Bắc Đình tiết độ phó sứ Lý Khánh An yết kiến!”
“Cái gì!”
An Lộc Sơn giận tím mặt, hắn sáng sớm đã tới rồi, Thánh Thượng lại đòi gặp Lý Khánh An trước, địa vị của hắn An Lộc Sơn Chẳng lẽ còn không bằng một hậu bối người mới.
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Nếu Thánh Thượng muốn gặp Khánh An trước, vậy Khánh An đây xin thất lễ, xin An Soái đừng gấp hãy đợi một chút vậy.”
Hắn bước nhanh đi vào ngự thư phòng.

An Lộc Sơn nhìn theo bóng dáng của hắn, hận đến nghiến răng ken két, thù mới hận cũ cùng tràn ngập trong lòng, hắn nện một quyền mạnh bạo lên trên cây cột, thấp giọng mắng: “Lý Khánh An, ngươi hãy đợi đấy!”

Lý Long Cơ quả thật là cố ý gặp Lý Khánh An trước, thật ra cũng không phải Lý Khánh An quan trọng hơn An Lộc Sơn, mà là hắn vừa mới biết được việc giết Đổng Diên Quang chính là An Lộc Sơn gây nên, làm trong lòng hắn thật sự rất căm tức.

Phản ứng trước tiên của hắn đó là An Lộc Sơn là thay Khánh vương ra tay, giết Đổng Diên Quang diệt khẩu, cái chết của Đồng Diên Quang không quan trọng, quan trọng là An Lộc Sơn và Khánh vương thông đồng với nhau, làm cho Lý Long Cơ nảy sinh sự cảnh giác, hắn biết Khánh vương dã tâm bừng bừng, một lòng muốn thay thế ngôi vị của thái tử, như thế cũng rất bình thường, các triều đại trước cũng đều là như thế cả, chỉ cần Khánh vương biểu hiện nổi trội xuất sắc, có lẽ hắn sẽ cho đứa con cả một cơ hội, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thử việc thân vương và ngoại phiên cấu kết, điều đó có nghĩa là thân vương có khả năng nắm giữ quân đội, khi đó người bị uy hiếp không chỉ có thái tử, mà là ngôi vị hoàng đế của hắn.
Chỉ vì Lý Long Cơ không có chứng cớ, hơn nữa An Lộc Sơn cũng là một viên đại tướng mà hắn tín nhiệm, hắn liền quyết định tạm thời cảnh cáo An Lộc Sơn, tiếp kiến Lý Khánh An trước đó chính là để thể hiện sự bất mãn đối với việc tự ý giết chết Đổng Diên Quang của An Lộc Sơn.
“Thần Lý Khánh An tham kiến ngô hoàng bệ hạ!”
Lễ tham kiến của Lý Khánh An làm đứt luồng suy nghĩ của Lý Long Cơ, hắn nhìn người thanh niên trẻ oai hùng lẫm liệt trước mắt này, ở trên người hắn hình như nhìn thấy được hình ảnh thời tuổi trẻ của chính mình, Lý Long Cơ vừa cười vừa gật đầu nói: “Lý tướng quân khởi hành vào ngày mai à?”
“Đúng ạ!”
“Thế thủ tục của các bộ tự đều làm xong cả rồi chứ?”
“Hồi bẩm bệ hạ, trên cơ bản đều đã làm xong cả rồi.”
Lý Long Cơ đang nghịch trên tay ngọc sư tử dùng để chặn giấy, hắn trầm ngâm một lát liền cười nói: “Lý tướng quân làm sao lại đắc tội với quắc quốc phu nhân vậy? Nàng mấy lần nói với trẫm rằng ngươi hoang dâm phóng đãng, ngày đêm ra vào chốn trăng hoa, trẫm cảm thấy được, nàng đối với ngươi có thành kiến rất sâu đấy!”
Trong lòng Lý Khánh An thầm thở một hơi dài, khom người nói: “Thần cũng không biết vì sao lại đắc tội với quắc quốc phu nhân, có lẽ là chuyện con gái của Hàn Quốc phu nhân lần trước, thần đã không có nhận lời chẳng, nhưng việc ra vào chốn trăng hoa chỉ sợ là quắc quốc phu nhân đã nhầm lẫn rồi, thần chưa bao giờ bước vào các nơi giáo phường thanh lâu nào cả.”
“Thời gian nhàn hạ đi đến các nơi giáo phường thanh lâu thư giãn một chút trẫm cũng không phản đối, nhưng mà phải có chừng mực, không nên vì việc đó mà lầm lỡ bổn phận công việc của chính mình.”
Lý Long Cơ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu.

Rồi không hề nhắc đến việc của Dương Hoa Hoa nữa, hắn vừa cười nói: “Nhưng mà nói đi phải nói lại, quý phi của trẫm thật sự rất thích ngươi, thường xuyên ở trước mặt trẫm nói tốt cho ngươi, thật là thú vị, tỷ muội các nàng ấy, hoặc là khinh thường ngươi, hoặc là hận ngươi tận xương, hoặc là đặc biệt thích ngươi, Lý tướng quân, ngươi và Dương gia hình như rất có duyên phận đấy!”
Nói đến này, Lý Long Cơ nhìn thẳng Lý Khánh An, chậm rãi nói: “Thật ra con gái hàn quốc phu nhân lần trước không tồi, dịu dàng thùy mị, trẫm cũng rất thích, ngươi vì sao không thích? Phải biết rằng kết thân với Dương gia rồi, đối với tiền đồ của ngươi có lợi rất lớn.”
Lý Khánh An kiên quyết lắc đầu, cất cao giọng nói: “Thần chỉ nguyện vì bệ hạ mở rộng bờ cõi, để cho cái tên Thiên Khả Hãn uy chấn tứ di để đổi lấy tiền đồ.”
“Nói hay lắm!”
Lý Long Cơ vỗ tay cười to, không ngừng khen: “Đây mới là bản sắc của đại trượng phu.”

Hắn bước nhanh đi đến bên bức tường, soạt một tiếng kéo màn che tường ra, lộ ra một bức bản đồ An Tây rộng lớn, hắn nhặt lên thanh gỗ chỉ vào Nam Chiếu nói: “Sau trận chiến Thạch Bảo thành, tiêu điểm mà trẫm chú ý đến đó là hai nơi, một là Nam Chiếu, nam Chiếu mạnh lên.

Phảng phất có ý cấu kết với Thổ Phồn, một khi hai nhà liên thủ, sẽ có sự uy hiếp rất lớn đối với đất Thục, cho nên trẫm lệnh cho Dương Chiêu trấn giữ Kiếm nam, giải quyết tình thế ngày càng lớn mạnh của Nam Chiếu.”
Thanh gỗ của hắn lại di chuyển qua Bắc Đình và An Tây, tiếp tục nói: “Tiếp theo đó là An Tây.

Sau cuộc chiến Thạch Bảo thành, sự uy hiếp của Thổ Phồn đối với Hà Tây Lũng Hữu giảm đi, mục tiêu kế tiếp của trẫm, chính là khôi phục quân trấn Toái Hiệp, khôi phục sự ánh hưởng của Đại Đường ta đối với Lĩnh Tây.”
Chương 165: Trước Đêm Xuất Phát (2) oOo
Lý Long Cơ đặt thanh gỗ xuống, lại ngồi trở lại vị trí, hắn trầm tư một lát, liền khẽ thở dài một hơi nói: “Trung Tông Thần Long năm thứ hai, quân Đại Thực thực hiện một cuộc tiến công quy mô vào Lĩnh Tây, Chiêu Võ Chư Hồ liên tiếp cầu cứu triều đình, nhưng lúc đó Thổ Phồn đang cùng Đại Đường trở mặt, triều đình không rảnh tay lo cho phía tây này, đành phải hỗ trợ người Đột Kỵ Thi đến đối kháng với Đại Thực ở phía đông này, tiếc rằng người Hồ không có khả năng, hơn mười năm qua, đất Chiêu Võ đã đánh mất hầu như không còn, điều này cũng là một nỗi đau trong lòng của trẫm, trẫm hy vọng một ngày nào đó mà trẫm còn sống, có thể khôi phục sự khống chế đối với Tây Vực như thời Thái Tông, đó cũng là nguyên nhân mà trẫm đem Bắc Đình giao cho ngươi, trẫm hy vọng ngươi có thể sử dụng nhuệ khí của tuổi trẻ mở rộng bờ cõi hướng tây, không nên giống như Phu Mông Linh Sát chỉ biết khư khư giữ thành mà thôi, như vậy, trẫm không thích.”
Lý Khánh An khom người nói: “Thần nguyện làm ngọn đao mở mang bờ cõi cho bệ hạ, đem cờ rồng của Đại Đường sớm ngày cấm trên Toái Hiệp thành!”
“Tốt lắm!”
Lý Long Cơ lấy ra một quyển tấu chương, cười nói: “Đây là một quyển tấu chương mà Cao Tiên Chi viết gửi tới, nói đất đai của quân đội An Tây gia tăng, lương thực đầy đủ, yêu cầu gia tăng số lượng quân lính người Hán cho An Tây, trẫm và chính sự đường đã bàn bạc rồi, An Tây không thể so với Lũng Hữu, ở An Tây chiêu mộ binh lính bắt buộc phải gia tăng các hộ quân dời về phía tây, hai năm này Hà Đông, Hà Nam liên tục gặp thiên tai, cuộc sống người dân khốn khổ, có thể ở hai nơi này chiêu mộ cho An Tây Bắc Đình mỗi nơi một vạn hộ quân, như vậy binh lực của An Tây sẽ tăng lên đến ba vạn bốn ngàn người, binh lực Bắc Đình thì lên tới ba vạn, ngoài ra, trẫm đã đồng ý đề nghị của Lý tướng quốc, từ hai giám quân khí mỗi nơi chuyển năm trăm hộ thợ rèn đến Bắc Đình, đồng thời cho phép Bắc Đình khai thác mỏ đúc tiền, làm cho Bắc Đình phồn vinh hẳn lên, hấp dẫn càng nhiều người Hán dời về phía tây hơn, chỉ cần số lượng người Hán đạt tới con số nhất định, sự khống chế của Đại Đường ta đối với Tây Vực sẽ tăng mạnh lên rất nhiều, đây là kế phát triển lâu dài.”
Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, hắn bỗng nhiên nhớ tới đời sau thực hiện việc mở mang đối với Tân Cương, thật ra nghìn năm qua.

Sách lược của triều đình trung ương đối với Tây Vực cũng đều là xuyên suốt nhất quán, gia tăng số lượng người Hán ở An Tây Bắc Đình, quyết sách này của Lý Long Cơ là rất chính xác.
Lý Khánh An ở trong cung ăn cơm trưa, rồi mới rời khỏi Hung Khánh cung, thấy thời gian đã đến buổi chiều, hắn đi tới Độc Cô phủ lúc nào không hay, mấy ngày nay không chỉ Minh Nguyệt không có tin tức, ngay cả Minh Châu cũng không có đến tìm hắn, có thể là đêm đó xem đèn lồng hai tỷ muội về nhà quá muộn, các nàng đã bị trách phạt, nhưng ngày mai hắn đã phải rời khỏi Trường An rồi, bất luận như thế nào cũng phải gặp Minh Nguyệt một lần.
Trước cửa Độc Cô phủ lạnh lẽo vắng vẻ, phụ thân của Minh Nguyệt đã quay về Dương Châu rồi, tổ phụ Độc Cô Thích vào triều chưa về, Lý Khánh An đi lên bậc thang, lấy ra một danh thiếp đưa cho người gác cổng cười nói: “Ta là Lý Khánh An ở Bắc Đình, muốn gặp Minh Nguyệt cô nương.”
Người gác cổng kinh ngạc vô cùng mà nhìn hắn một cái, vội vàng tiếp nhận danh thiếp nói: “Lý tướng quân chờ một lát, tiểu nhân đi liền đây.”
Hắn chạy vào trong phủ, Lý Khánh An kiên nhẫn ở cửa chờ đợi, nhưng đợi bên trái không đến, đợi bên phải cũng không đến, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác về điềm xấu sắp xảy ra, lúc này, người gác cổng khác đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Lý tướng quân, tối hôm qua Trương thượng thư thay tên Triệu Tự Minh đó đến cầu thân rồi.”
Lý Khánh An ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Thế kết quả như thế nào?”

“Nghe nói phu nhân đồng ý, nhưng lão phu nhân không chịu, hai người còn gây nhau một trận, Thái lão gia bèn nói với Trương tướng quốc rằng, chuyện này phải trưng cầu ý kiến của lão gia, nhưng lão gia ở Dương Châu, chuyện này hình như bèn không đi đến đâu cả rồi.”
“Để cho Lý tướng quân đợi lâu rồi.”
Quản gia của Độc Cô phủ nhanh bước đi ra, khom người thi lễ với Lý Khánh An nói: “Lý tướng quân, phu nhân nói Minh Nguyệt trong người không khỏe, không thích hợp gặp khách nhân, xin Lý tướng quân ngày khác lại đến.”
“Thế Minh Châu đâu?”
“Đêm Nguyên Tiêu, Minh Châu vi phạm gia quy, bị phu nhân cấm không được ra ngoài rồi, trong vòng một tháng không được ra khỏi cửa phòng.”
Nói đến đây, quản gia thở dài nói: “Lý tướng quân có ý với cô nương nhà ta, cả thành đều biết, ngày hôm qua Trương thượng thư lại đích thân chạy tới thay môn hạ đệ tử cầu hôn, lão gia lại không thể đắc tội Trương thượng thư, liền đem chuyện của Minh Nguyệt cô nương hoàn lại, chuyện trong nhà này có nhiều ý kiến trái ngược nhau, hiện tại đã rùm ben cả lên, như đang trên đầu ngọn gió, Lý tướng quân vẫn nên tạm thời tránh đi một chút vậy!”
Lý Khánh An cũng biết việc này không thể gấp được, nhưng ngày mai hắn đã phải ra đi rồi, hắn chỉ muốn cùng Minh Nguyệt nói lời tạm biệt mà thôi, hắn suy nghĩ một lúc, liền từ trong lòng lấy ra một khối bảo ngọc, đưa cho quản gia nói: “Ngày mai ta đã phải đi Bắc Đình rồi, đi lần này là phải mất nhiều năm.

Xin đem ngọc này giao cho Minh Nguyệt, thay ta chuyển một câu nói này cho nàng: “Tuyết sơn sinh Minh Nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.”(câu thơ của nhà thơ đời Đường Trương Cửu Linh viết rằng: " Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thứ thì." Câu thơ này tạm dịch là: vầng trăng mọc ở biển khơi, cùng trong một lúc góc trời soi chung, nhưng Lý Khánh An đồi thành: Tuyết sơn sinh Minh Nguyệt, thiên nhai cộng thừ thì, tạm dịch là: vầng trăng mọc trên núi tuyết, cùng trong một lúc góc trời soi chung)
Nói xong, hắn xoay người đi khỏi, quản gia nhìn theo bóng dáng của hắn, không khỏi khe khẽ lắc đầu, đem ngọc cất đi, đi trở vào bên trong phủ, mới vừa đi đến trong sân, đã thấy Bùi phu nhân đứng ở trong sân, hắn vội vàng tiến lên bẩm báo: “Phu nhân, hắn đã đi rồi.”
“Coi như hắn biết điều.”
Bùi phu nhân cười nhạt một tiếng lại nói: “Hắn nói cái gì?”
“Hồi bẩm phu nhân, hắn nói ngày mai đã phải quay về Bắc Đình, lần đi này phải mất nhiều năm, không biết khi nào mới về, hắn hy vọng Minh Nguyệt cô nương chờ hắn.”
“Chờ hắn?” Bùi phu nhân khinh khinh nói: “Dựa vào cái gì mà muốn con gái ta chờ hắn.”
Bà ta hừ một tiếng, xoay người đi khỏi, quản gia thấy bóng dáng phu nhân đã đi khuất, lúc này mới len lén gọi một con nha hoàn, đem bảo ngọc đưa cho nha hoàn, lại kề bên tai nha hoàn nói nhỏ vài câu, nói: “Mau đi đi! Cẩn thận đừng để cho phu nhân biết được.”
Nha hoàn gật gật đầu chạy đi.

Quản gia vội vàng rời khỏi sân trước, trong Độc Cô phủ lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Lý Khánh An quay về nhà của Cao Lực Sĩ, lúc này trong sân nhà của Cao Lực Sĩ rất náo nhiệt, các tướng sĩ đều đã đến đông đủ rồi, tất cả mọi người đang bận rộn thu thập hành trang, người nào người nấy sôi nổi cao hứng, không khí rất ư náo nhiệt, các loại hành lý, rương, xiểng chất đầy trong sân nhà như một ngọn núi nhỏ, Lệ Phi Thủ Du đứng ở một bên, chỉ huy bọn lính đem rương đặt theo hàng lối ngay ngắn, hắn ở trận chiến Xích Lĩnh bị trúng một mũi tên, dựa vào thân thể cường tráng, thương thế đã dần dần mới khỏi hẳn rồi.
Hắn thấy Lý Khánh An đi tới đây, liền tiến lên cười nói: “Thất Lang có muốn mua thêm một ít đồ cho cho Như Thi, Như Họa hay không?”
“Cao phu nhân đã chuẩn bị đầy đủ cho các nàng rồi.”

Lý Khánh An lại nhìn chung quanh một lát, cười hỏi: “Lão Lệ đâu? Tên đó chạy đi đâu rồi?”
“Chắc là ở trong phòng chứ gì! Tên đó thiệt là.” Lệ Phi Thủ Du cười khổ lắc đầu.
“Ta đi xem hắn.”
Lý Khánh An đi tới một gian nhà nhỏ, đây là chỗ dưỡng thương của Lệ Phi Nguyên Lễ, hắn mới vừa đi tới cửa, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng như thanh la vờ của Lệ Phi Nguyên Lễ.
“Tam nương, nàng nếu chiều ta, ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ, nàng nhận lời với ta đi!”
“Chờ cho vết thương của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi nói sau! Đừng nóng vội mà! Được không?”
“Nhưng bây giờ là ta đã muốn rồi, nàng xem thân thể ta khỏe như trâu ấy.”
“Hãy buông tay ra, đừng sờ loạn, thân thể ngươi tốt hay không, ta còn không biết sao?”
“Tam nương, cho ta đi mà!”
“Ừm, hay là chờ buổi tối, bây giờ là ban ngày sao mà được?”
Lý Khánh An sợ tới mức vừa le lưỡi, xoay người bèn chạy, thì ra Lệ Phi Nguyên lễ và Thi tam nương...
Ôi duyên phận!
Hắn đi trở về trong sân, đang muốn đi vào trong phòng xem Vũ Y một cái, lúc này, La quản gia chạy tới nói: “Lý tướng quân, trước cửa có người tìm, nói là ông chủ của Nhiệt Hải cư.”
Lý Khánh An ngẩn ra, Thường Tiến đến tìm mình làm cái gì? Hắn vội vàng cùng La quản gia đi tới trước cửa, chỉ thấy trước cửa có hai người đang đứng, một người chính là Thường Tiến, còn người còn lại dáng người hùng vĩ, đầu bự như gấu, thân cao chừng một trượng, bộ dạng cao lớn vạm vỡ, một đôi mắt to như quả chuông đồng, ánh mắt sáng ngời tinh anh.
Thường Tiến thấy Lý Khánh An đi ra, vội vàng chắp tay cười nói: “Nghe nói Lý tướng quân phải về Bắc Đình, Thường Tiến đặc biệt đến đưa tiễn.”
Lý Khánh An cũng đáp lễ cười nói: “Thường đông chủ không phải thường đi Toái Hiệp sao? Chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt mà.”
Hắn lại nhìn vị đại hán bên cạnh một lát, cười hỏi: “Vị tráng sĩ này là?”
Thường Tiến vội vàng giới thiệu nói: “Đây là một vị bằng hữu của Thường Tiến, rất có hiệp danh, hắn vẫn muốn đi An Tây tòng quân, Thường Tiến có ý đến giới thiệu cho Lý tướng quân.”
Đại hán tiến lên một bước, nửa quỳ thi lễ nói: “Tiểu nhân tham kiến Lý Sứ quân!”
Lý Khánh An thấy hắn dáng vẻ bất phàm, trong lòng chợt cảm thấy rất thích, liền vội vàng đỡ hắn dậy cười nói: “Ta đương nhiên hoan nghênh tráng sĩ đi Bắc Đình, xin hỏi tráng sĩ tôn tính đại danh?”
“Tại hạ họ Lôi, Tên Vạn Xuân, bốn biển là nhà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận