Thiên Hạ


Lương Châu.

An Tư Thuận chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, tâm trạng của hắn rất nặng nề, hắn vừa mới nhận được tin tức.

Khương Hồ đại bại ở Qua Châu, bị người Sa Đà đuổi giết, gần như toàn quân bị diệt.

An Tư Thuận ít nhiều cũng có chút sầu não, trên thực tế quyết định tập kích đoàn xe Lý Khánh An của hắn, vừa mới được đưa ra vào trước một ngày Lý Khánh An đến Lương Châu, hắn nhận được thư thỉnh cầu của An Lộc Sơn, thỉnh cầu hắn ở nửa đường chặn giết Lý Khánh An, đương nhiên, muốn giết chết Lý Khánh An thì không thể nào rồi, nhưng ít ra cũng phải cho Lý Khánh An một đả kích trầm trọng.

An Tư Thuận đối với những thỉnh cầu thông thường của An Lộc Sơn sẽ không cự tuyệt, nhưng lúc này đây hắn lại có chút chần chừ, vì dù sao tập kích tân nhậm Bắc Đình Tiết độ sứ không phải một chuyện nhỏ, nhưng An Tư Thuận cũng không có bàn bạc với bất kỳ ai, hắn sau khi suy nghĩ một đêm, bèn đưa ra quyết định.

Nếu hắn có thể thành công đổ hết tội trạng cho người Sa Đà, thế thì sau khi Lý Khánh An làm chủ ở Bắc Đình, lúc đó sẽ là cơn ác mộng của người Sa Đà, như vậy thì người Sa Đà có thể vì thế mà dời đến Qua Châu, Hà Tây hay không?
Đáp án đó là khẳng định.

Với thói quen thích chinh phục, đồng hóa của người Hồi Hột, người Sa Đà sẽ không đi nương nhờ người Hồi Hột, chỉ có thể lựa chọn dời về phía đông, nếu hắn cố ý dẫn dắt, lại thêm vào sức ánh hưởng của triều đình, người Sa Đà nhất định sẽ ở lại Hà Tây, thì hắn An Tư Thuận sẽ có được một đội kỵ binh sắc bén.

Chỉ có điều là hắn cuối cùng vẫn thất bại, thất bại ngay ở chỗ hắn xem nhẹ sự nhạy bén của Lý Khánh An, ngay ở chỗ hắn không thể ở cự ly xa khống chế trận đánh tại đó, nếu hắn biết cuối cùng diễn tiến thành trận chiến tấn công thành, thế thì có lẽ hắn đã không mạo hiểm như vậy rồi, sự tình đã không thể vãn hồi được nữa, An Tư Thuận chỉ có thể đem quả đắng này nuốt vào bụng, từ nay về sau Bắc Đình, hà Tây có hiềm khích với nhau, nhưng Bắc Đình có nhiều việc phải nhờ đến Hà Tây, hắn không sợ Lý Khánh An tố cáo với triều đình, những người bị chết toàn bộ đều là người của Khương Hồ, có liên quan gì đến quân Hà Tây của hắn đâu? Nhưng việc làm thế nào trấn an Khương Hồ, mới là việc làm hắn đau đầu.

An Tư Thuận đứng ở trước bàn trầm tư, hắn rất có hứng thú với việc Lý Khánh An sử dụng thiên lôi, theo hắn được biết, trong trận chiến ứng Long thành, Lý Khánh An đã từng sử dụng loại hỏa lôi uy lực rất lớn này rồi, đương nhiên không phải là thiên thần gì đó giáng lôi, loại hỏa lôi này rốt cục là cái thứ gì, đến nay vẫn là một bí mật.

“Rốt cục là cái gì chứ?”
An Tư Thuận khe kẽ gõ nhịp lên bàn, hắn đột nhiên đi đến phía sau bàn, ngồi xếp bằng xuống, trải ra một tờ giấy, để bút bắt đầu viết thư.

Lý Khánh An đến Bắc Đình đã ba ngày, thị sát kho tàng, thao luyện quân đội, nghe bẩm báo về việc chỉ tiêu tiền và lương thực, nhưng việc nhiều nhất chính là tiếp kiến quan viên, quan vãn, võ tướng, đủ loại gần trăm người, bận đến nỗi hắn ngay cả thời gian để thở một chút cũng không có.

Nhưng từ đầu chí cuối có một người hắn không có gặp được, đó chính là phó đô hộ Trình Thiên Lý, Trình Thiên Lý vẫn như cũ lấy cớ là phải ở nhà dưỡng bệnh, còn Lý Khánh An cũng không có đến thăm nhà hắn, hai người dường như cũng đều đang chờ đợi đối phương nhượng bộ, nhưng ai cũng không đi bước đầu tiên quan trọng đó.

Quan sát vẫn là công việc quan trọng trước mắt của Lý Khánh An, ba ngày qua, hắn tiếp kiến gần trăm quan viên văn võ của An Tây, những lời được nói đến cũng đều là lối nói chốn quan trường và lời nói khách sáo xã giao, hắn vẫn nhìn không thấu chốn quan trường tại Bắc Đình, trong quan trường Bắc Đình dường như bao phủ một làn sương mỏng chung quanh.

Buổi tối hôm đó, Lý Khánh An từ Bắc Đình thành về tới Kim Mãn huyện, Bắc Đình thành cách Kim Mãn huyện rất gần, cách xa nhau chỉ có ba dặm, Bắc Đình thành là nơi tập trung của Bắc Đình quân chính thự nha, cuộc sống ở đây rất bất tiện, bởi vậy bọn quan viên Bắc Đình trên cơ bản đều định cư tại Kim Mãn huyện, cũng có người ở tại thôn trang gần đó.

Kim Mãn huyện thành không lớn cũng không nhỏ, dựa trên quy mô dân cư nội địa, được cho là một tòa thượng huyện, thành trì có chu vi hơn hai mươi dặm, cư dân có khoảng gần hai vạn hộ, phần lớn là dân Hán, trong dân Hán lại có một nửa là hộ quân, toàn bộ thị trấn có bốn con đường cái lớn, được bố trí theo hình chữ “Tinh”(#).

Ven đường trồng đầy loại cây ngô đồng, các loại cửa tiệm lớn và kho tàng, cùng với khách điếm, tửu quán, thanh lâu, sòng bạc vân vân, nói chung là các cửa tiệm buôn bán đầy rẫy, thương nghiệp rất ư phồn vinh.

Khác với thành thị nội địa ở chỗ là, nơi này không có chợ đông, chợ tây, không có vách tường vây của phường, cũng không có quy định về giờ giấc đóng cửa, tất cả cửa hiệu đều được mở dọc theo các con đường, phần lớn kinh doanh đến đêm khuya.

Phủ đệ của Lý Khánh An nằm ở góc đông bắc của Kim Mãn huyện, nơi này là nơi phong cảnh đẹp nhất trong toàn thành, có một hồ nước rộng đến mấy trăm mẫu, hàng năm sẽ có vài lần hồ nước biến thành màu trắng sữa, vì thế mới có tên là Bạch Hồ.

Sông Kim Mãn chảy xuyên qua hồ, hai bên bờ sông liễu rủ dương xanh, phong cảnh nên thơ.

Ven hồ phân bố hơn mấy chục ngôi nhà lớn, phần lớn là phủ đệ của các quan lớn, nhà giàu, phủ đệ của Lý Khánh An chính là một trong số đó, ngôi nhà này vốn là của tiền nhiệm tiết độ phó sứ Lô Phụng Viễn, hắn đã được điều đi, ngôi nhà lớn này theo Lý mà trở thành nhà ở của Lý Khánh An.

Nhưng hôm nay Lý Khánh An cũng không có trực tiếp về nhà luôn, mà là đi đến nhà của phó đô hộ Dương Phụng Xa, tòa nhà của Dương Phụng Xa nằm ở phía tây của hồ, cùng với phủ đệ của Lý Khánh An cách hồ mà đối diện nhau, tòa nhà chiếm ba mươi mẫu đất, là một tòa nhà đẹp nhất của toàn bộ Kim Mãn huyện, một vợ, ba thiếp, một con trai, một con gái của Dương Phụng Xa sống ở đó, cùng với mười mấy viên tôi tớ, ngoài ra Dương Phụng Xa ở ngoài thành có mười khoảnh ruộng tốt, ở trong thành có một căn tiệm, có thể nói hắn đã mọc rễ tại Bắc Đình rồi.

Lý Khánh An đi đến trước phủ đệ của Dương Phụng Xa, lát sau, Dương Phụng Xa đi ra nghênh đón, nơi làm việc của hắn và Lý Khánh An cách xa nhau không đến hai mươi bước, làm việc cùng nhau suốt một ngày, hai người không biết đã thấy mặt nhau bao nhiêu bận rồi, nhưng buổi tối ở nhà gặp mặt nhau, ý nghĩa lại hoàn toàn khác hẳn.

Trong nụ cười của Dương Phụng Xa mang vẻ lấy lòng, chạy xuống bậc thang chắp tay thi lễ nói: “Hoan nghênh Lý tướng quân quang lâm nhà của kẻ hèn.”
“Ban đêm đến quấy rầy Dương đô hộ nghỉ ngơi, thật ngại quá.” Lý Khánh An khẽ trả lễ cười nói.

“Lý tướng quân sao lại nói thế, kẻ hèn đã sớm muốn mời Lý tướng quân đến rồi, nhưng trước giờ vẫn ngại mở miệng, Lý tướng quân đích thân đến đây, thì thật là không còn gì tốt bằng.”
Dương Phụng Xa khom người khẽ xua tay, lại nói: “Gió đêm hơi lạnh, mời tướng quân vào nhà đã hẳn nói.”
Hai người hàn huyên đi vào cửa lớn, Lý Khánh An thấy tòa nhà của hắn rường cột được chạm trỗ, các gian nhà tinh xảo, vừa vào cửa bèn gặp hồ nước, trong hồ nước trồng đầy hoa sen, bốn phía được rặng liễu rủ vây quanh, một chiếc cầu hành lang trông như cầu vòng, nổi thẳng đến đại sảnh, thiết kế với đường nét hết sức khéo léo và độc đáo, làm người ta tán thưởng, Lý Khánh An đi trên chiếc cầu, chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, làm tinh thần con người trở nên thoải mái sảng khoái, hắn cũng không khỏi gật gù cười nói: “Ai cũng đều nói Dương đô hộ lưu luyến gia đình, bây giờ mới hiểu ra, nếu Khánh An có tòa nhà như vậy, nhất định lúc nào cũng sẽ nhớ đến.”
Đi qua chiếc cầu hành lang, hai người đi đến trước đại sảnh, một chàng trai trẻ trên dưới hai mươi tuổi tiến lên thi lễ: “Tham kiến Lý tướng quân.”
Lý Khánh An thấy chàng trai và Dương Phụng Xa có dáng vẻ rất giống nhau, mỉ thanh mục tú, có thể xem là tuấn tú lịch sự, liền cười nói: “Vị này chính là lệnh lang đúng không!”
“Ha ha! Đây là con của kẻ hèn Dương Cát, chuẩn bị mùa thu năm nay vào kinh, tham gia khoa cử mùa xuân sang năm.”
“Khánh An cũng nghe nói lệnh lang phải tham gia khoa cử, đây chính là việc trọng đại của Dương gia đấy! Vừa lúc đồn điền sử mới nhậm chức của Khánh An là Vương Xương Linh, còn có phán quan Sầm Tham đều xuất thân là tiến sĩ, có tài văn Chương nổi bật.

Dương công tử có thể thỉnh giáo họ phần nào.”
Dương Cát rất đỗi vui sướng, nhưng hắn vẫn có chút ngần ngại nói: “Chỉ là tại hạ cảm thấy có chút hơi đường đột.”
Phụ thân Dương Phụng Xa vuốt râu cười nói: “Con của bỉ nhân không thông thời vụ, nếu Lý tướng quân đã mở miệng rồi, tự sẽ nói với họ một tiếng, con lo lắng cái gì?”
Dương Cát chợt bừng tỉnh hẳn, vội vàng hướng Lý Khánh An cung kính thi lễ: “Đa tạ Lý tướng quân đã sắp xếp cho, tại hạ ngày mai liền đi bái Ngọc Hồ tiên sinh làm sư phụ.”
Lý Khánh An lại nhìn Dương Phụng Xa một cái, mọi người đều nói người này là người nhân hậu, bây giờ xem ra, thật ra người này là tay lão luyện gian xảo chốn quan trường, như vậy, sự việc sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.

“Dương đô hộ, chúng ta ngồi xuống nói đi!”
Dương Phụng Xa vỗ trán, áy náy nói: “Xem này, chỉ lo nói chuyện, lại quên đi lễ tiết cơ bản nhất, Lý tướng quân, mời!”
“Mời!”
0O0 Chương 170: Nước Bước Quan Trường(2) oOo
Hai người đi vào đại sảnh ngồi xuống, Bắc Đình chịu ánh hưởng hơi sâu về thói quen của người Hồ, rất nhiều nhà đều có ghế ngồi, nhà Dương Phụng Xa cũng không phải là ngồi quỳ, mà là ngồi ghế bành, sau này loại ghế này dần dần du nhập vào Trung Nguyên, thời kỳ cuối Đường từ từ thịnh hành hãn lên.

Dương Phụng Xa mời Lý Khánh An ngồi xuống, lệnh cho người hầu bên cạnh nói: “Dọn một bàn rượu và thức ăn lên.”
Lý Khánh An vội vàng ngăn lại, cười nói: “Vừa rồi cùng mấy viên thủ hạ đã đã ăn rồi, cho lên một tách trà là được rồi.”
“Thôi được rồi! Mang lên một chén trà sữa ngựa.”
Lát sau, một a hoàn bưng lên một chén trà sữa còn nóng hổi, đặt ở trước mặt Lý Khánh An, trà của Đường triều không có rang qua, đều là dùng nước nấu, thêm vào các loại gia vị, mà Bắc Đình An Tây phần lớn theo phong tục Hồ, thích uống trà sữa.

Dương Phụng Xa sống lâu ở Bắc Đình, cũng thành thói quen.

Nhưng Lý Khánh An trước giờ vẫn không quen với mùi tanh nồng của trà sữa, khẽ nhấp một ngụm, lắc đầu cười nói: “Khánh An có mang đến loại trà Mông đỉnh hảo hạng, đợi lát nữa Khánh An cho thân binh đêm đến Dương đô hộ mấy cân.”
“Thế thì rất là cảm tạ, người đâu! Đổi một ly trà thơm.”
Dương Phụng Xa thấy Lý Khánh An không quen, vội vàng sai người thay một ly trà thông thường, Lý Khánh An uống một ngụm, lúc này mới cười nói: “Hôm nay ta đã xem qua Lý lịch của các quan viên, Dương đô hộ năm nay cũng đã nhậm chức cũng đã mười năm rồi đúng không!”
“Đúng thế! Thoáng một cái bỉ nhân đã ở Bắc Đình mười năm rồi, năm tháng hối tuổi già, bỉ nhân năm nay đã bốn mươi tám rồi, qua vài năm nữa là nên cáo lão từ quan rồi.”
Dương Phụng Xa tuy rằng cảm khái tuổi thanh xuân đã không còn nữa, nhưng trong ánh mắt của hắn lại thoáng qua một tia hồi hợp, hắn nghe được ngụ ý của Lý Khánh An, là ám chỉ hắn, rằng chức phó đô hộ của hắn đã làm lâu lắm rồi, quả thật, Đại Đường chưa từng có tiền lệ làm phó đô hộ đến những mười năm, ngay cả Dương Phụng Xa cũng không biết vì sao mình lại có thể làm lâu như vậy, có lẽ hắn biểu hiện bình thường, không có công cũng chẳng có lỗi, hơn nữa chức vụ này của hắn cũng không có thực quyền gì, chẳng qua chỉ là chức vị rỗng không, không được coi trọng, cho nên triều đình vừa không thăng chức, cũng không giáng chức, khiến cho hắn làm kéo dài từ năm này sang năm khác.

Dương Phụng Xa không phải là một người có dã tâm, cũng không thích làm việc, hy vọng lớn nhất của hắn chính là sinh thêm một đứa con trai, bởi vậy ở Bắc Đình, hắn có tiếng là người lưu luyến gia đình, chức phó đô hộ Bắc Đình thanh nhàn này thích hợp với hắn nhất, hắn hy vọng mình có thể làm chức phó đô hộ Bắc Đình này đến khi nghỉ hưu, giành lấy một phần gia sản lớn, cho đứa con mưu cầu được một chức vị tốt, đây là lý tưởng cuộc sống lớn nhất của hắn.

Mấy cấp trên trước của hắn đều biết hắn không có chí lớn, cũng vui vẻ mà không can thiệp hắn, nhưng tới lược nhiệm kỳ của Lý Khánh An này, hắn cảm thấy nguy cơ của mình đã tới rồi.

Nguy cơ này cũng không phải là chỉ Lý Khánh An muốn làm gì hắn, mà là cục thế trước mắt của chốn quan trường ở Bắc Đình đã khác hẳn mấy năm trước, lần này Bắc Đình xuất hiện cục diện song hùng tranh sức, một là Lý Khánh An, một là Trình Thiên Lý, Lý Khánh An thuộc phe thái tử, còn Trình Thiên Lý thuộc phe Khánh Vương, nói cách khác, Bắc Đình chính là nơi so tài giữa phe thái tử và phe Khánh Vương, thật không hiểu là ai đã bố trí nước cờ này?
Hắn chẳng may bị kẹp ở giữa, Dương Phụng Xa âm thầm thở dài một hơi, hắn biết Lý Khánh An đêm nay đến viếng cửa, cũng không phải là vì thú tao nhã thanh nhàn gì.

“Lý tướng quân nhậm chức ba ngày, cảm giác như thế nào?” Dương Phụng Xa miễn cưỡng cười xòa hỏi.

“Vẫn ổn thôi! Cảm thấy Bắc Đình rất ư năng động, là nơi tốt cho việc phát triển sự nghiệp, hơn nữa cuộc sống cũng không tồi, Khánh An hôm nay đến, cũng chính là muốn cảm tạ Dương đô hộ trước đó đã sắp xếp sẵn nhà ở cho Khánh An, để cho người nhà của Khánh An có một chỗ để nương thân.”
Dương Phụng Xa vội vàng khiêm tốn nói: “Có gì đâu! Có gì đâu! Đó chẳng qua là một chút sức lực cỏn con mà thôi, thật không đáng để Lý tướng quân đích thân đến tận nhà để cảm ta.”
Lý Khánh An cười xòa, hắn liền xoay chuyển đề tài lại hỏi: “Không biết lệnh lang vào kinh đi thi, đã có chuẩn bị gì hay chưa?”
Dương Phụng Xa sửng sốt, “Phải chuẩn bị cái gì?”
Lý Khánh An ha hả cười: “Khánh An dù chưa từng tham gia qua khoa cử, nhưng Khánh An cũng biết một phần nào, thí sinh các nơi đều rất sớm vào kinh tham gia thi tinh, cũng không phải vì đến lúc nước tới chân mới nhảy đi ôn tập kinh văn, mà là vì danh thiếp bái môn đệ, Khánh An tận mắt thấy qua trước cửa các phủ Tể tướng chật ních sĩ tử, đến đánh vỡ cả đầu cũng phải đời làm môn sinh của tướng quốc, Dương đô hộ biết đó là vì cái gì không?”
Dương Phụng Xa gật gật đầu, duyên cớ này hắn cũng biết một ít.

Kim Mãn huyện lệnh Trần Trung Hòa từng nói qua với hắn, khoa cử Đại Đường chọn người không hàm hồ, giám khảo lúc chấm thi không chỉ phải xem học vấn, mà còn phải xem đức hạnh của thí sinh, thật ra chính là xem bối cảnh của thí sinh, ngòi bút của giám khảo dễ dàng hay khó khăn với điều này rất có quan hệ, nhưng thi tinh chỉ là bước đầu tiên.

Trong thi tinh, bất luận là thi đậu khoa tiến sĩ hay thi đậu mình kinh, chỉ là được một tư cách làm quan thôi, nếu muốn làm quan còn phải qua kỳ thi Lại bộ, đây mới là mấu chốt, kỳ thi Lại bộ tương đương với phỏng vấn, chủ yếu là xem nhân phẩm và ngoại hình, thật ra đây cũng là xem bối cảnh quan hệ, có người chống đỡ phía sau, hoặc là danh môn thế gia thì dễ dàng trúng tuyển, cửa này chỉ có một số ít người có thể thông qua, nhưng kỳ thi Lại bộ vẫn chỉ là bước thứ hai.

Bước thứ ba chính là phóng quan, cái này càng phải có bối cảnh quan hệ, bối cảnh càng vững thì có thể được chức vị tốt, ở lại kinh thành hoặc là đi huyền giàu có, chính tích công việc dễ dàng, đề bạt cũng dễ dàng, chốn quan trường thuận buồm xuôi gió, giống như Kim Mãn huyện Huyện lệnh Trần Trung Hòa, bởi vì gia cảnh bần hàn, năm Khai Nguyên thứ hai mươi bảy chỉ vì thi đậu tiến sĩ thám hoa, mới có thể thụ quan, nhưng không có hậu trường cũng chẳng có bối cảnh, bị thả tới chỗ Bắc Đình này, làm mười năm quan, năng lực tài ba, nhưng vì trong kinh không có quan hệ tốt, đến bây giờ vẫn là một huyện lệnh nhỏ nhoi mà thôi.

Dương Phụng Xa cười khổ một tiếng, hắn vừa muốn mở miệng nói trong kinh không không có quan hệ tốt, bỗng nhiên tâm niệm đột chuyền, hắn bất chợt hiểu ra, Lý Khánh An đang ám chỉ với hắn đó!
Hắn lập tức ướm thử hỏi: “Ý của Lý tướng quân là?”
Lý Khánh An khẽ cười nói: “Nếu Dương đô hộ không chê, Khánh An có thể tiến cử lệnh lang làm môn hạ của Cao Lực Sĩ.”
Lý Khánh An uống một chén trà, nhẹ nhàng bâng quơ hàn huyên mấy câu, liền cáo từ, nhưng Dương Phụng Xa lại nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, tâm trạng rất lâu vẫn không thể bình tâm trở lại.

Ý tứ lôi kéo của Lý Khánh An quá rõ ràng rồi, nhưng lại làm cho hắn rất động lòng.

Dù rằng hắn khát vọng có thể sinh thêm một đứa con trai, vì thế mà cưới thêm ba tiểu thiếp, nhưng lận đận đến những mười mấy năm, bọn tiểu thiếp ngay cả trứng cũng không đẻ được cái nào, hắn liền biết rằng chỉ sợ là bản thân mình gieo giống đã xảy ra vấn đề.

Hắn năm nay bốn mươi tám tuổi, chỉ có duy nhất một đứa con trai, đứa con trai này là toàn bộ hy vọng của hắn, nếu đứa con trai có thể làm môn hạ của Cao Lực Sĩ, viên hoạn quan quyền lực hạng nhất này, có Cao Lực Sĩ làm chỗ tựa vững chắc, cho dù không trúng khoa cử, đi cánh cửa hông để vào chốn quan trường, thì con đường làm quan của đứa con trai cũng sẽ vô cùng sáng lạng, Dương Phụng Xa đương nhiên biết chỗ dựa của Lý Khánh An chính là Cao Lực Sĩ, nhưng nương nhờ Lý Khánh An, thì tất nhiên sẽ đắc tội với Trình Thiên Lý, điều này làm cho hắn vô cùng khó xử.

Dương Phụng Xa ngồi ở trước bàn, ấn huyệt Thái Dương than thở: “Vậy phải làm sao bây giờ đây!”
Đúng lúc này, một gã người hầu nhanh bước chạy tới, ở trước Đại Đường bẩm báo: “Lão gia, Trình đô hộ ở ngoài cửa cầu kiến!”
“Ai?”
“Trình đô hộ, Trình Thiên Lý.”
“A!” Một tiếng, Dương Phụng Xa cả kinh đứng lên, trợn mắt há hốc mồm.

Phủ đệ của Lý Khánh An nằm ở phía đông Bạch Hồ, là một tòa nhà chiếm hơn hai mươi mẫu đất, là ngôi nhà nổi tiếng thứ hai ở Kim Mãn huyện chỉ sau phủ đệ của Dương Phụng Xa, năm trước ngôi nhà đã được tu sửa qua, phần lớn các gian phòng đều là mới xây cả, chia làm trước, sau, trái, phải, giữa tất cả gồm năm cái sân nhà, các loại sảnh đường, lầu các chừng hơn một trăm cân, tuy rằng phủ đệ so ra không tinh nhã xinh xắn bằng Dương phủ, nhưng cũng có nét đặc sắc riêng, một là cây cối xum xuê, toàn bộ phủ đệ ẩn trong lùm cây xanh mát, hai là tường viện cao lớn kiên cố, trông giống như một tòa thành bảo, rất khó leo qua, hơn nữa bốn phía có quân doanh đóng trú, điều đó bảo đảm được sự an toàn của phủ đệ.

Lý Khánh An vừa mới đến Bắc Đình, còn chưa kịp thu xếp vấn đề kẻ hầu người hạ, trong phủ của hắn cũng chỉ có Như Thi, Như Họa mấy nàng ở thôi, phần lớn các căn phòng đều bỏ trống không, tối đen như mực không hề có ánh đèn nào, ngoại trừ mười mấy viên thân binh của Lý Khánh An ở tây viên ra, toàn bộ phủ đệ chỉ có ba bốn căn nhà ở hậu viện là có người ở, hắn đã sai người đi Cao Xương thay hắn mua một số nha hoàn người hầu, đến lúc đó Nghiêm Trang cũng sẽ ở tại đông viện.

Khi Lý Khánh An về nhà, phủ đệ lập tức náo nhiệt hẳn lên, Tiểu Liên vừa cười vừa đi ra đón: “Đại ca, đồ ăn đều chuẩn bị sẵn rồi, mọi người cùng nhau ăn cơm đi!”
“Đã trễ thế này, chúng ta đều ăn cả rồi.” Hắn nhìn nhìn phía sau, lại cười hỏi: “Các nàng đâu cả rồi?”
“Các nàng ấy đang học đàn lục huyền cầm ấy! Muội không có gọi các nàng ấy.”
“Ừm! Vậy thì không nên quấy nhiễu các nàng ấy.”
Lý Khánh An quay đầu lại cười nói với các thân binh: “Tất cả mọi người giải tán đi! Nếu đã đói bụng, thì hãy đến nhà bếp ăn cơm, muốn đi uống rượu cũng được, nhưng đừng gây chuyện đấy.”
Thân binh đều tự giải tán hết, Lý Khánh An vào tới bên trong phủ, hắn đi vào thư phòng của mình, hắn thay đổi một chiếc áo thiền rộng rãi, thoải mái mà ngồi xuống.

Ánh đèn trong thư phòng sáng ngời dịu nhẹ, lư đồng trong góc phòng đang đốt hương bách hợp, trong phòng lan tỏa một làn hương thơm thoang thoảng, thư phòng gồm trong ngoài hai gian, phòng trong là nơi hắn dùng để nghỉ ngơi, chỉ có một chiếc giường, trải nệm giường rất dày, về sau hắn chuẩn bị đổi thành buồng cát, còn gian bên ngoài bốn phía trung đầy giá sách, các loại sách, tranh vẽ chồng chất đầy trên giá sách, góc tường phía bắc là một cái bàn rộng lớn.

Trên bàn mặt một chồng tạp báo thật dày, đều từ trong kinh đưa tới cả, chỉ là trên phần thời gian chậm hơn một tháng mà thôi, Lý Khánh An ngồi xuống, tùy tay từ cái bàn lấy ra một quyển tạp báo mà hôm nay mới vừa đưa tới.

Đây chính là một tờ báo ra đời sớm nhất trong lịch sử, chỉ là nội dung của nó rất khô khan, nhàm chán, ghi chép các sự kiện chủ yếu xảy ra tại triều đình, các hạng mục trong hoạt động triều chính của Lý Long Cơ, ví dụ như Lý Long Cơ đích thân xuống ruộng mà cày bừa, để biểu thị khuyến nông vân vân.

Nhưng hôm nay quả thật có hai sự kiện thu hút sự chú ý của hắn, cũng đều có liên quan đến Kiếm nam, một là thăng chức cho Kiếm nam tiết độ phủ Phán quan Tiên Vu Trọng Thông làm kiếm nam tiết độ phủ trường sử, đây là chức vụ ban đầu của Dương Chiêu, hai là Lý Long Cơ phê chuẩn Dương Chiêu đổi tên làm Dương Quốc Trung, phong thêm Thái phủ Tự khanh.

“Dương Quốc Trung!” Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, Dương Quốc Trung rốt cục đã đi lên vũ đài lịch sử, nhưng không biết là hắn có phải giống như trên lịch sử, xử lý vấn đề Nam Chiếu thành một mớ hỏng bét.

Lúc này, cửa phòng đã mở, Như Thi bưng một ly trà bước nhanh vào, thư phòng Lý Khánh An cũng là một nơi cấm địa, do Như Thi thu xếp cho hắn, ngoại trừ nàng ra, người khác không ai được phép tiến vào.

“Ca, uống chén trà trước đi!”
Như Thi cười nhẹ, trên gương mặt Như Họa đào thoáng hiện lúm đồng tiền, nàng đem trà đặt trên bàn trước mặt hắn, rồi quỳ phía sau hắn, dịu dàng mát xa cổ cho hắn, Lý Khánh An vỗ nhè nhẹ vào tay nàng, để tỏ lòng biết ơn.

“Tại sao lại không đi luyện cầm?”
“Như Họa đang học đó! Muội đến hầu hạ đại ca, hôm qua nơi này đau nhức, hôm nay đỡ hơn chút nào không?”Như Thi nhẹ nhàng xoa cổ sau hắn hỏi.

“Hôm nay đỡ hơn một chút rồi, tối qua may mà có nàng dùng nước ấm chườm cho
ta.”
“Ừm! Đợi lát nữa muội lại đi nấu một ít nước sôi, tiếp tục chườm lâu cho ca.”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền cười nói: “Ngày mai muội lấy năm cân trà Mông đỉnh, để thân binh của ta đưa đến phủ Dương đô hộ, ta hôm nay đã có nhận lời với hắn.”
“Vâng ạ.”
Như Thi cũng nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Đúng rồi, chiều hôm nay, một đội binh sĩ An Tây áp giải đến một lô thùng, nói là ca sai bọn họ đưa tới, hình như đều là tượng phật đồng.”
“A! Tượng phật ở nơi nào?”
“Muội bảo bọn họ đặt ở đông viện rồi!”
Lý Khánh An mừng rỡ, hắn vẫn rất lo lắng số tượng phật này, thật sự đưa tới rồi, hắn vội vàng đứng lên cười nói: “Ta phải đi xem đã.”
Hắn bước nhanh ra thư phòng, lại bắt gặp Tiểu Liên vội vàng chạy tới: “Đại ca, có khách muốn gặp huynh.”
“Là ai?”
“Là Dương đô hộ, hắn nói có chuyện gấp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui