Dương Hoa Hoa liếc nhìn Dương Vượng một cái: “Ngươi trở về nói cho bọn họ một tiếng, chuyện này ta nhận lời rồi, kêu bọn họ đem ngân lượng đến đây, ta tự khắc sẽ để cho bọn họ ôm mỹ nhân trở về.”
Dương Vượng hoảng sợ, triều đình cùng ngoại phiên hòa thân đều có quy củ cả, đâu phải nói gả là gả liền được, người khác có thể không biết, nhưng hắn chính là Hồng Lư tự điển khách thự lệnh, nếu để Thánh Thượng mà biết được, nhất định sẽ cách chức hắn cho xem.
Hắn vội vàng nói: “Cô cô, việc này có quy củ, cho dù cô cô nhận lời, bọn họ cũng phải có quốc vương chính thức cầu thân, giao hồng lư tự và tông chính tự thẩm tra sau đó đệ trình Thánh Thượng phê chuẩn, khi đó mới quyết định tuyển ai là người đi hòa thân, cô cô muốn giúp cũng chỉ có thể chờ cho đến lúc đó mới có thể khuyên bảo Thánh Thượng, nếu không sẽ bị người Hồ chê cười Đại Đường...”
Không đợi hắn nói xong.
Dương Hoa Hoa không chịu nổi khoát tay: “Ta mặc kệ cái chó má quy củ gì đó của các ngươi.
quy củ của ta là nhận tiền trước rồi giao hàng sau, tiền bọn họ phải để lại trước, về phần quy củ triều đình, ngươi đi giải thích với bọn họ.”
“Vâng! Điệt nhi đi giải thích với bọn họ ngay bây giờ đây.”
Dương Vượng một phen lau mồ hôi lạnh, chậm rãi lui xuống.
Dương Hoa Hoa nắm chặt chén trà trong tay, tự nhủ cười nhạt nói: “Lý Thất Lang, ta nói rồi.
ngươi sẽ phải quỳ xuống mà đến khẩn cầu ta.”
...
Tháng bảy của Bắc Đình là những ngày mùa hạ gian nan nhất, cơn nắng nóng áp bức dữ dội, nóng đến vô tình, vầng thái dương mới vừa nhỏ lên, trên mặt đất liền giống như bốc lửa, những luồng khí xám như mây mà không phải mây, như sương mù mà không phải sương mù bay lơ lửng giữa không trung, một luồng gió nóng hanh đột nhiên cuồn cuộn thổi qua, trên đường lớn quét nổi lên một làn bụi đất màu vàng.
Trên quan đạo cách Kim Mãn huyện ước chừng hai mươi dặm.
mười mấy viên nha dịch áp tải một chiếc xe tù bằng lồng gỗ chậm rãi đi tới, dưới cơn nắng nóng gắt gao đó, bọn họ mỗi đi ra một bước cũng đều vô cùng khó khăn.
Trong lòng gỗ là một gã đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, quần áo hắn tả toi, tóc rối tung, ánh mắt nhắm nghiền lại.
đầu uể oải tựa vào những thanh gỗ chắn của chiếc lồng gỗ tù túng, đôi môi lấm lét những bọng nước nổi lên, mặt bị phơi nắng đến đen láy, người này chính là người đi cáo ngự trạng bị điều về trở về Kim Mãn huyện, huyện lệnh Trần Trung Hòa.
“Ta nói Trần Huyện lệnh, ngươi có di ngôn gì hãy nói với chúng tôi một tiếng, đợi lát nữa đem ngươi giao cho Bắc Đình rồi, phòng chừng chính là một đao ‘rắc!’ cái rồi, chúng ta còn có thể đem di ngôn của ngươi nhắn lại với người nhà của ngươi.”
“Ý tốt của các ngươi ta nhận rồi.”
Âm thanh của Trần Trung Hòa khàn đục, hắn chậm rãi mở con mắt đục ngầu đỏ như máu.
nói: “chỉ là nhà ta nghèo rớt mồng tơi, mẹ già ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, sẽ làm cho các ngươi phải thất vọng.”
Vài viên nha dịch hai mặt nhìn nhau, đường đường huyện lệnh mà lại ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, điều đó có ai tin chứ? Tất cả mọi người đều cùng cười nhạt cả lên.
Lúc này một viên lão sử hơi có chút thương hại hắn mà thở dài.
nói: “Trần huyện lệnh, ngươi hãy nhận tội đi, van xin một chút, nói không chừng Lý Sứ quân sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi cũng có thể phụng dưỡng mẫu thân già.”
“Hừ! Nếu ta là cái thứ nhu nhược, thì còn phải đi Trường An cáo trạng sao? Đại trượng phu chết thì chết, tự sẽ giữ lại tiếng thơm cho mình trên chốn nhân gian, mẫu thân ta sẽ không trách ta.”
Lão sủ thấy hắn quật cường, bèn lắc đầu không khuyên hắn nữa.,bỗng nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng kêu rít tai, mọi người ngẩng đầu lên.
chỉ thấy một con chim ưng rất lớn đang lượn lờ trên đầu của họ, cánh chim to lớn đã che khuất cái nắng chói lòa con mắt.
đột nhiên, phía sau tiếng vó ngựa vang lên, kịch liệt gõ mạnh xuống mặt đường , cuốn lên những luồng bụi vàng mịt mù.
Bọn nha dịch vội vàng đem xe chờ tù tấp vào ven đường, chỉ thấy một đội kỵ binh rít gió mà lao đến, trong chớp mắt đã tới trước mặt bọn họ, bao vây lấy xe chở tù nhân, thủ lĩnh nha dịch luống cuống hẳn.
vội vàng chắp tay nói: “Các vị quân gia, chúng tôi đến từ Trường An.”
“Ta biết các ngươi đến từ Trường An!”
Kỵ binh hướng hai bên tản ra.
Bắc Đình Tiết độ sứ Lý Khánh An chậm rãi đi lên trước, trên người hắn mang khối giáp màu đen , tay cầm một phen cung lớn màu đỏ, khí thế uy nghiêm.
Con chim ưng lớn kêu to một tiếng, đột ngột thu cánh đáp xuống, đậu ở trên vai của Lý Khánh An, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mấy tên nha dịch.
Lý Khánh An quan sát Trần Trung Hòa trong chiếc lồng giam một lúc, cười nhạt một tiếng nói: “Trần huyện lệnh, đã lâu không gặp.”
Trần Trung Hòa hừ một tiếng, xoay đầu nơi khác không ngó ngàng tới hắn.
Lý Khánh An nói với thủ lĩnh nha dịch: “Ta chính là Lý Khánh An Bắc Đình, phạm nhân ta tiếp nhận rồi.”
Thủ lĩnh cuống quít từ trong túi lấy ra văn điệp, giao cho Lý Khánh An nói: “Lý Sứ quân, đây là văn bản phê chuẩn việc áp giải của hình bộ.
xin Sứ quân đóng dấu ký tên, chúng tôi bèn có thể hoàn thành công việc được giao rồi.”
Lý Khánh An lấy ra phương ấn của Tiết độ sứ.
đóng dấu trên văn điệp, sau đó ký tên lên.
quay đầu lại lệnh nói: “Thưởng cho bọn họ mỗi người hai mươi lượng bạc, làm lộ phí.”
Bọn nha dịch mừng rỡ, liên tục cảm ơn, bọn họ rất nhanh liền hoàn thành chuyển giao, cũng không vào Kim Mãn huyện, quay đầu đi liền, đợi bọn nha dịch đi xa.
Lý Khánh An lại giục ngựa đi tới trước chiếc xe chở tù, nhìn chăm chú Trần Trung Hòa một lúc lâu, lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi hơi ngây thơ một chút, nhưng vẫn có thể xem là một vị quan tốt, một quan thanh liêm.”
Hắn vung tay lên: “Thả hắn.
để lại cho hắn một con ngựa.”
Nói xong.
hắn quay đầu đi liền, chim ưng trên đầu vai lao nhanh đi, giương cánh bay về phía thị trấn, các kỵ binh phóng ngựa lao đi, lớn tiếng hô quát, nháy mắt đại đội kỵ binh liền biến mất ở phương xa.
Lồng giam đã mở ra.
Trần Trung Hòa còng tay và xiềng chân đều đã được tháo ra, hắn kinh ngạc nhìn kỵ binh đi xa, lại nhìn xuống tay và chân của mình, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.
Một lát sau, hắn chậm rãi từ lồng giam giữa đi ra, ở lồng giam trong một thời gian dài như thế khiến cho hắn đi lại rất khó khăn, hắn khập khiễng đi đến gần một con ngựa, phải mất nhiều hơi sức mới leo lên ngựa được, kéo dây cương, chậm rãi nhắm hướng Kim Mãn huyện mà đi tới.
Nhà của Trần Trung Hòa vốn ở phía sau huyện nha.
sau đó do huyện nha lâu năm không được tu sửa, nhà hắn ở lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ xuống, đầu năm hắn bèn từ huyện nha dọn ra ở, thuê tạm một căn phòng, chuẩn bị sau vụ thu hoạch mùa thu này tu sửa huyện nha xong bèn dọn về chỗ cũ.
Hắn thuê phòng ở cách huyện nha không xa, gồm bốn gian nhà xây bằng bùn đất.
dùng rào vây lại thành một cái sân nhỏ, thê tử của hắn ở trong sân trồng một giàn nho, nuôi mười mấy con gà, để gánh đỡ việc chỉ tiêu phần nào trong nhà.
Trong nhà Trần Trung Hòa có đứa con trai và một đứa con gái, thê tử là thanh mai trúc mã của hắn lúc nhỏ, phụ thân cách đây mười năm đã tạ thế, còn có một vị mẫu thân già phải phụng dường.
hắn làm quan thanh liêm, thường xuyên dùng bổng lộc của mình để tiếp tế cho người nghèo khổ, lại thêm mẫu thân hắn sức khỏe không tốt., suốt năm phải thuốc men thường xuyên, cho nên làm quan gần mười năm.
trong nhà vẫn là nghèo rớt mồng tơi.
ngay cả một vật dụng vẹn toàn cũng đều không có, con cái và thê tử lại càng quanh năm suốt tháng chỉ mặc mỗi thứ vải thô váy sam tự mình canh cửi.
năm trước bệnh tình mẫu thân hắn nặng thêm, mắt thấy không được rồi.
trong nhà cũng không có tiền mua thuốc, cũng nhờ Trình Thiên Lý phái người đưa tới mười quan tiền, giải việc cần tiền khẩn cấp của hắn., cũng bởi vì thế, sau khi Trình Thiên Lý bị đoạt quyền, người nào người nấy e ngại quyền thế của Lý Khánh An, duy chỉ có mình hắn dám vào kinh cáo trạng.
Trần Trung Hòa chậm rãi về đến nhà, hắn lo lắng nhất là bệnh tình của mẫu thân, lúc hắn gần đi trong nhà chỉ còn có ba quan tiền, hắn đem theo hai quan tiền làm lộ phí, trong nhà chỉ còn một quan tiền, thấp thoáng đã gần bốn tháng rồi, một quan tiền có thể chịu đựng được sao?
Trong lòng Trần Trung Hòa rối như tơ vò, dắt ngựa đi đến trước cửa nhà.
nhưng hắn cũng không dám đi vào.
“Phụ thân! Phụ thân” phía sau bỗng nhiên vang đến tiếng của đứa con trai và con gái.
Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy đứa con trai mười tuổi và đứa con gái tám tuổi đứng ở phía sau của mình, không thể tin được mà nhìn hắn.
“Thư Nhi.
cầm Nhi.
là phụ thân đã trở về rồi.”
Hắn ngồi xổm xuống, kích động đến mở rộng vòng tay, hai đứa con lập tức nhào vào trong lòng hắn.
hu hu khóc, hắn một tay ôm một đứa, đau lòng quan sát bọn họ, hình như hơi béo hơn một chút so với lúc hắn ra đi, sắc mặt hồng hào,.
sau lưng mỗi người còn đeo một túi sách.
“Các con từ nơi nào trở về thế?”
Đứa con lấy tay dụi nước mắt nói: “Chúng con từ học đường trở về, sao phụ thân lại đi những bốn tháng như thế?”
“Học đường?”
Trong mắt Trần Trung Hòa càng thêm nghi hoặc, cái học đường gì? Đứa con trai trước giờ vẫn đều là do đích thân hắn dạy chữ, sao lại vào học đường rồi? Tiền ở đâu ra thế? Còn con gái cũng đi học chữ rồi sao?
Liên tiếp các nghi vấn nhảy loạn xạ ở trong lòng hắn, lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, thê tử hắn đứng ở trước cửa, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Trần Trung Hòa cố hết sức mà đứng lên, cười nói: “Như thế nào, không nhận ra vi phu sao?”
“Phu quân!”
Thê tử hắn mừng rỡ kêu lên một tiếng, vội vàng chạy đến.
kích động mà lôi kéo tay hắn.
thấy trượng phu tóc tai rối bù, quần áo tà tơi, tựa như tên ăn mày: “Phu quân, chàng bị làm sao...”
“Ài! Nói ra thì dông dài lắm, quay về nhà hẳn nói sau! Đúng rồi, mẫu thân thế nào rồi?”
“Nương mới vừa uống thuốc, đã ngủ rồi, mùa hè quá nóng, Triệu y sư kêu để cho nương nghỉ ngơi cho nhiều, sức khỏe nương hiện giờ đã tốt hơn nhiều.”
“Triệu y sư nào thế?”
“chính là Thần Y đường Triệu danh y ấy!”
Trần Trung Hòa tròn xoe đôi mắt, Triệu danh y kia đi chẩn bệnh một chuyến phải mất những một quan tiền, trong nhà mình nào có tiền, hắn thấy trong phòng tựa hồ còn thêm vài gia cụ mới nữa, liền nhịn không được nữa mà chất vấn: “Nương tử, nàng thành thật nói cho ta biết, trong nhà ở đâu ra tiền thế này?”
Thê tử hắn ngây ngẩn cả người, chớp chớp đôi mắt nói: “Lý sứ quân nói chàng biết biết điều đó mà!”
Trần Trung Hòa trước mắt có chút choáng váng, sau một lúc lâu mới nói: “Lý sứ quân nào thế, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Chính là Bắc Đình Tiết độ sứ Lý sứ quân của chúng ta.
chàng vừa đi không bao lâu, ngài liền đến nhà thăm viếng bệnh tình mẫu thân, cho quân y đến khám và chừa bệnh, còn nói chàng phụng mệnh đi sứ Trường An, phái người đưa tới hai trăm quan tiền, nói là chàng biết việc này mà, thiếp mới nhận lấy thôi.”
Thê tử vừa mới dứt lời.
Trần Trung Hòa liền nổi trận lôi đình, vung tay tát mạnh lên mặt thê tứ một cái cái tát tai, mắng to: “Đàn bà ngốc, nàng đã làm hỏng thanh danh của ta rồi!”
Thê tứ hắn đỏ cả mắt, bụm mặt rưng rưng quỳ xuống, đứa con trai và con gái cũng theo quỳ bên cạnh mẫu thân.
Trần Trung Hòa tức sùi bọt mép, chỉ vào thê tử mắng to: “Thật sự ngu xuẩn quá! Trần Trung Hòa ta mười năm thanh liêm, làm sao có đến hai trăm quan tiền, nàng không biết suy nghĩ một chút sao? Nàng nhận hai trăm quan tiền của hắn, thì thanh danh của ta đã bị hủy hoại cả rồi.”
“nhưng mà...!Phu quân...”
Trần thê nước mắt ấm ức chảy dài ra, nàng run giọng đòi giải thích.
Trần Trung Hòa lại thô bạo mà đánh gảy lời của nàng: “Ta không muốn nghe nàng giải thích gì cả.
ta.
ta muốn bỏ nàng!”
“ngươi muốn bỏ nàng, vậy thì hãy giết ta trước đi!”
Trong phòng vang đến thanh âm run rẩy, Trần mẫu chống quải trượng, cố hết sức từ trong phòng đi ra.
Trần Trung Hòa sợ tới mức vội vàng tiến lên đỡ lấy mẫu thân: “Nương, bên ngoài nóng, người mau trở vào nghỉ ngơi đi!”
Trần mẫu chỉ vào cánh cửa lớn cả giận nói: “Ta không có đứa con vong ân phụ nghĩa như ngươi, ngươi cút đi cho ta!”
Trần Trung Hòa biết mẫu thân nổi giận, hắn lại nhìn về phía đứa con trai và con gái đang quỳ dưới mặt đất khóc ròng, không khỏi thở dài một tiếng, cúi đầu xuống.
Trần mẫu tiến lên quỳ xuống trước mặt con dâu: “Con dâu ơi.
ta sinh cái phải thằng con hỗn xược, ta tạ lỗi với con.”
“Nương!”
Trần Trung Hòa cũng sợ tới mức quỳ xuống theo, Trần mẫu nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt hắn mắng: “ôi, ngươi thật sự là thứ nghiệp chướng! ngươi có biết, ngày hôm sau khi ngươi đi rồi, tiệm gạo và chủ cho thuê nhà cùng nhau đến đòi nợ, nói rằng huyền quan lão gia tuyệt đối không nợ tiền bao giờ, con dâu đành phải đem một quan tiền duy nhất trong nhà cho bọn họ, còn chưa đủ.
cây trâm của hồi môn của nó để trả tiền nợ gạo, trong nhà một văn tiền cũng không còn nữa, trong hũ gạo một hạt gạo cũng không còn, bọn nhỏ thì đói đến khóc mãi, con dâu vì giữ thanh danh của ngươi, không chịu đi đến vay mượn hàng xóm.
ngày hôm sau.
con nó đành phải đi giặt quần áo hộ cho người khác kiếm một chút tiền gạo, đường đường là huyện lệnh phu nhân lại phải thay người ta giặt quần áo, ngươi đã nghe nói qua chưa?”
Trần thê nghe đến chỗ thương tâm, ôm hai con mà khóc.
Trần Trung Hòa xấu hồ mà cúi đầu thấp xuống, hắn biết trong nhà sẽ gặp khó khăn, nhưng không ngờ tới là lại khó khăn đến như vậy.
Trần mẫu thở dài.
lại nói: “Cũng nhờ Lý Sứ quân tới thăm chúng ta, cho chúng ta một món tiền, mới làm cho chúng ta không đến mức phải bệnh chết đói chết.
Nhưng ngươi lại.
không hỏi rõ đen trắng đầu đuôi ra sao cả liền động thủ đánh người, còn muốn bỏ thê tử, ngươi mà dám bõ con dâu.
ta liền liều mạng với ngươi.”
Trần Trung Hòa trong lòng rối như tơ vò, hắn lại nghĩ tới Lý Khánh An chẳng những không trừng trị tội của mình, mà còn thả mình ra, cho mình một con ngựa, hiện tại lại cứu giúp người nhà của mình thoát khỏi cơn nguy khó, hắn thở dài một tiếng, oán hận trong lòng đối với Lý Khánh An cũng tiêu tan cả rồi.
“Trần Huyện lệnh có ở đây không?” trước cửa bỗng nhiên vang lên tiếng của Tôn huyện thừa.
Trần mẫu vội vàng nói với con dâu: “Chúng ta hãy giữ thể diện cho nó trước, buổi tối con hãy giáo huấn nó một trận cho hả.”
Trần thê gật gật đầu, vội vàng đứng lên chạy vào nhà.
lấy ra một chiếc trường bào cũ, khoác áo cho trương phu, lai sửa sang lai tóc tai cho hắn môt chút, thấp giong nói: “Chàng đi đi!
Trần Trung Hòa nhìn dấu tay đỏ trên mặt của thê tử.
trong lòng không khỏi hối hận khôn xiết: “Nương tử.
ta...”
“Mau đi đi! Tôn huyện thừa đang chờ ở bên ngoài đấy.”
Trần Trung Hòa xoay người mở cửa, chỉ thấy huyện thừa Tôn Lập cười tủm tỉm đứng ở cửa, liền cười nói: “Ngươi làm sao lại biết ta đã trở về rồi?”
“Nha dịch giữ cửa thành đến bẩm báo với ta, nói huyện lệnh ăn mày của chúng ta đã trở về rồi.”
Trần Trung Hòa cười khổ một tiếng: “Mau mời vào trong đi!”
Tôn Lập đi vào sân, Trần thê đã ở dưới giàn nho đặt một cái bàn và ghế Hồ, lại bưng tới một ấm trà mát, thừa dịp Tôn Lập không chú ý, lén lút dùng khăn lông ướt thay trượng phu lau mặt một chút.
Trần Trung Hòa nháy mắt với thê tử, liền vừa cười vừa ngồi xuống, rót cho hắn một bát trà tùy ý hỏi: “Trong huyện tình hình ra sao rồi?”
lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới bỗng nhiên nhớ tới mình đã không phải là huyện lệnh nữa.
Tôn Lập cười xòa nói: “Mấy ngày hôm trước Lại bộ phái người đưa tới điệp văn miễn chức của ngươi, Lý Sứ quân lại bác trở về, nói ngươi là quan tốt thanh chính liêm mình, đồng thời đề cử ngươi làm lục sự tham quân của Tây Châu, thật ngại quá rồi, hiện tại ta là Kim Mãn huyện Huyện lệnh.”
Đô đốc châu lục sự tham quân cũng tương đương với thái thú châu trưởng sử.
,chủ quản chính vụ của một châu, Trần Trung Hòa sửng sốt nửa ngày, một câu cũng nói không nên lời.
Tôn Lập cảm khái, luyến tiếc nói: “Mấy tháng nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, liên tục tới rất nhiều quân hộ mới, còn có một ngàn hộ thợ, quân hộ mới trên cơ bản đều an trí ở Tây Châu, cho nên Lý Sứ quân mới quyết định cho ngươi đi Tây Châu, Trần huynh, ngươi mang trọng trách trong người đó!”
trầm ngâm một lát.
Trần Trung Hòa hỏi: “Thế Trình đô hộ đâu? Hắn làm cái gì?”
“Trình đô hộ đã bị triệu về Trường An xuất nhậm Kim ngô vệ tướng quân, hiện tại quyền lớn trong quân Bắc Đình đều ở trong tay Lý Sứ quân, ta đoán chừng triều đình chuẩn bị đánh Toái Hiệp rồi.”
“Ngươi làm sao thấy được là sắp đánh Toái Hiệp?”
“Triều đình đang chuẩn bị chiến tranh đó! Mấy tháng này triều đình liên tục đưa tới ba đợt quân dụng vật tư và bốn mươi vạn thạch lương thực.
Lý Sứ quân lại ở trong các quân hộ mới chiêu mộ tám ngàn binh sĩ, tân binh đóng ở các huyện, còn binh cũ đều điều đến trong năm tòa thành, năm tòa thành mới đóng quân một vạn hai ngàn người, xa nhất đã đến Di Bá Hải rồi, việc đó không phải là điềm báo trước muốn đánh Toái Hiệp sao?”
Trần Trung Hòa yên lặng gật gật đầu, mình thật sự là hồ đồ, triều đình muốn đánh Toái Hiệp, như thế nào có thể giáng tội Lý Khánh An, mình còn chạy tới cáo ngự trạng, khó trách Lý Khánh An nói mình ngây thơ, quả thật ngốc quá!
“Phụ thân, cha xem con viết chính tả ‘luận ngữ’ đúng hay không?”
Con gái hắn cầm tờ giấy chạy ra, Trần Trung Hòa nhận lấy, thấy con gái viết chính tả đúng là luận ngữ - học nhi’, Trần Trung Hòa không khỏi có chút sững sờ, hắn tuy rằng xuất thân tiến sĩ.
nhưng không có nghĩ tới muốn dạy con gái đọc sách, chỉ để cho con gái biết được vài chữ mà thôi, một lòng một dạ đều muốn dành cả kỳ vọng trên người đứa con trai, hắn mới rời khỏi Bắc Đình có bốn tháng, mà con gái đã biết viết luận ngữ rồi.
“Cầm Nhi, con biết đọc sao?”
“Dạ biết!”
Trần Cầm Nhi chắp tay sau lưng, ngoe nguẩy đầu mà đọc: “‘Tử rằng, học nhi thời tập chỉ, bất diệc thuyết hồ, hữu bằng tự viền phương lai, bất diệc nhạc hồ, Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân từ hồ.’”( Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn, Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn, Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh.)
Tôn Lập ở một bên nở nụ cười: “Đây cũng là sự khác người của Lý Sứ quân, ngài mở ra một trăm ngôi học đường, vô luận Hán Hồ, trẻ con dưới mười tuổi đều được miền phí đi học,
không chỉ có như thế, còn mở học đường dành cho nữ, học chữ học đàn, bình thường đều là con gái người Hán đi đọc, hai đứa con gái của ta cũng vào nữ học đường, nghe nói nữ tiên sinh dạy đàn chính là nhạc công có tiếng của Trường An
Trần Trung Hòa nhướng mày, hỏi: “Nhưng mở nhiều học đường như vậy, tiên sinh ở đâu mà mời đến cho đủ?”
“Thì phía này một chút phía kia một ít vậy!”
Tôn Lập cười nói: “Cho nên ngay cả các đại thi nhân như Vương Xương Linh, sầm Tham cũng ra giáo các con trẻ cả rồi.”
Nói đến này, Tôn Lập vô cùng cảm khái, luyến tiếc nói: “Ta rất tán đồng quan điểm của Lý Sứ quân, hắn nói nếu muốn Hồ Hán sống với nhau lâu dài, biện pháp tốt nhất chính là đem người Hồ Hán hóa.
để cho con trẻ của người Hồ từ nhỏ liền chịu sự giáo dục của người Hán, từ căn rễ mà thay đổi họ, nếu không người Hồ vẫn là người Hồ, người Hán vẫn là người Hán, một khi người Hán xuất hiện nội chiến, liền cho người Hồ cơ hội.
Năm Hồ loạn Hoa, nếu không như thế, hiện tại người Hồ Sóc Phương, Phạm Dương của đại Đường nương vào nhưng mà không dung hòa nhau, một khi triều đình trung ương suy nhược, đại Đường tất dẫm vào vết xe đồ của thời loạn ngụy Tấn, Trung Hòa huynh, tầm nhìn của Lý Sứ quân rất sâu xa đó!”
“Ta hiểu được, Tôn huynh là người mà Lý Sứ quân phái tới tìm ta đúng không!”
Tôn Lập vỗ tay cười to: “Trung Hòa huynh quả nhiên thông minh, vừa đoán là trúng ngay, không sai! Ta quả thật là người Lý Sứ quân phái tới khuyên bảo ngươi, Trung Hòa huynh.
Lý Sứ quân khoan hồng độ lượng, có tầm nhìn xa, làm việc dưới tay của ngài, là cơ hội của chúng ta đấy!”
Trần Trung Hòa gật gật đầu: “Ta hiểu được nổi khổ tâm của Tôn huynh, việc này hãy để cho ta suy nghĩ một chút nữa được không?”
“Thôi được, ta xin cáo từ trước.” Tôn Lập đứng lên chắp tay nói: “Lý Sứ quân nói, nếu Trung Hòa huynh nghĩ thông suốt, có thể trực tiếp đi Bắc Đình thành tìm hắn.”
Tôn Lập đi rồi, Trần Trung Hòa chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong sân, lúc này thê tử hắn đi lên trước dịu dàng nói: Phu quân nếu không muốn làm quan, chúng ta trở về quê nhà làm ruộng đi.”
Trần Trung Hòa nhẹ nhàng vuốt ve tóc của thê tử, thấy trong tóc mai của nàng đã xuất hiện tóc bạc, liền thở dài nói: “Ta là thám hoa lang của năm Khai Nguyên thứ hai mươi bảy, các tiến sĩ đồng khoa nhưng kém ta rất nhiều của năm đó đều đã làm đến công bộ thị lang, ta lại bị biếm đến Bắc Đình làm gần mười năm huyện quan, nói cho cùng thì ta đã không gặp được Bá Nha của mình.
Trình đô hộ cho ta tiền ứng cứu, nhưng không dùng ta, nhưng Lý Sứ quân không những đã cứu cả nhà ta, lại trả lại cho ta một cơ hội giương cánh bay cao hơn.
nương tử, ta đã nghĩ thông suốt, quyết định thỉnh tội với ngài, tận tâm tận lực báo đáp ơn tri ngộ của ngài.”
Trần thê nhẹ nhàng gật gật đầu.
nói: “Lúc ngài đến thăm mẫu thân đã nói quá, nói chàng là người của công việc, mà không phải là người thích hợp làm quan, một câu nói đã nói đúng tính của chàng.”
Trần Trung Hòa ngây ngẩn cả người, thì thào lẩm bẩm: “Là người của công việc, mà không phải là người thích hợp làm quan.”
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đi đến góc sân, tháo dây cương ra, dắt ngựa đi ra phía ngoài, khi đi tới cửa, hắn lại quay đầu lại nói với thê tử: “Nương tử, nàng hãy bắt đầu thu thập đồ vật này nọ đi! chuẩn bị theo ta đi Tây Châu nhậm chức.”