Thiên Hạ


Xe ngựa của Độc Cô Minh Nguyệt đi tới Hàm Dương huyện.

Nàng liền biết mình không cần phải đi sang hướng tây nữa, trong và ngoài thị trấn Hàm Dương noi noi cũng đều là lạc đã đến từ Tây Vực, những khuôn mặt và giọng nói của dị quốc, rộn ràng tiếng rao hàng và cò kè mặc cả.
Trước cửa một tiệm bán sành sứ, hai gã Hồ thương và chường quầy của cửa tiệm đã xảy ra cuộc tranh cãi.
“Tiền bạc này được đồi ở An Tây đại Đường đấy! Các ngươi tại sao lại có thể không nhận?”
“Các ngươi là Hồ thương, lại biết Hán ngữ, tại sao lại không hiểu quy củ? Đại Đường chỉ lấy tiền đồng và vải vóc, nếu là tiền bạc thì đi ra chợ đen đối đi, có người sẽ thích, nhưng chúng tôi thì không nhận.”
Xe ngựa chạy qua, tiếng tranh cãi dần dần bay xa, càng gần quê hương tình cảm càng thêm ngại ngần, tâm trạng của Minh Nguyệt cũng bắt đầu đập mạnh thình thịch, nhưng mà Lý Khánh An sẽ ờ nơi nào thế?
Tiếng hỏi vọng tới từ bên ngoài xe ngựa của quản gia: “Vị quân gia này, xin hỏi Đại tướng quân của các người đang ở nơi nào vậy? Chúng tôi là người nhà của ngài, từ Trường An đến.”
“Đại tướng quân của chúng tôi vừa mới đi huyện nha rồi, các ngươi đi huyện nha tìm là được rồi.”
“Đa tạ, xin hỏi huyện nha ở nơi nào ạ?”
“Huyện nha thì chúng ta không biết rồi, các ngươi đi hỏi dân bán xứ ấy.”
Quản gia chuẩn bị tìm dân bản xứ mà hỏi, nhưng đầy đường đều là người Hồ Túc Đặc mắt xanh mũi cao.

Muốn tìm một người dân bàn xứ cũng quả thật là không dễ dàng chút nào.

Lúc này, Minh Nguyệt nhìn xuyên qua màn xe thấy từ trong một tiệm bán đàn đi ra hai cô gái trẻ, hình như là một chủ một tớ, đều mặc váy dài trắng như tuyết, Minh Nguyệt tự cảm thấy mình đã đẹp, nhung khi thấy cô gái này, nàng cũng nhịn không được sự quá đỗi ngạc nhiên của mình, nàng thật sự chưa từng thấy qua người con gái nào lại đẹp đến như vậy.

Gương mặt đẹp tuyệt trần đó sắc sảo tựa như băng như ngọc, khí chất xuất chúng ấy, tựa như một tiên nữ chẳng nhuốm chút bụi trần.

Minh Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hình như nàng ở noi nào đã từng gập qua người con gái này rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
“Cô nương xin dừng bước!”
Lúc hai cô gái đi qua xe ngựa, Minh Nguyệt rốt cục nhịn không được gọi các nàng lại: “Xin hỏi cô nương, huyện nha ở nơi nào ạ?”
Hai người con gái này, đương nhiên chính là Vũ Y và thị nữ Ngọc Nô của nàng.

Tỳ bà của Vũ Y bị đứt dây đàn, khi tới Hàm Dương, nàng liền tìm đến một tiệm đàn phối lại dây đàn, mới bước ra, thì vừa lúc gặp Minh Nguyệt.
Vũ Y theo tiếng nói mà nhìn lại, chỉ thấy màn xe của một chiếc xe ngựa bên cạnh được kéo ra, một cô gái trẻ tuổi đang hỏi nàng, liếc thấy Minh Nguyệt, trong lòng Vũ Y cũng âm thầm cả kinh, nghĩ thầm: “Thế gian sao lại có người con gái đẹp đến thế kia?”

Nếu nói Vũ Y đẹp như báng như ngọc, thế thì nét đẹp của Minh Nguyệt chính là như gấm như hoa, nàng trang điểm rực rỡ, nhưng lại không có vẻ mị tục, nét đẹp của nàng là một loại quốc sắc thiên hương, tựa như một đóa mẫu đơn cao quý xinh đẹp, lảm người ta tự thẹn không thể sánh bằng.
Vũ Y đến Bắc Đình đã mấy năm, nhan sắc của nàng có tiếng ở Bắc Đình, mọi người đều khen nàng là đệ nhất mỹ nhân của Tây Vực, có khi nàng đi trên đường cũng khiến cho mọi người xôn xao cả lên, khiến nàng không thế không đeo cái khăn che mặt khi phải ra ngoài, nàng đối với nhan sắc của mình trước giờ đều rất tự tin.
Hôm nay nàng nhìn thấy Minh Nguyệt, lúc này mới bỗng nhiên ý thức được thì ra trên thế gian con gái đẹp không chỉ có mỗi mình nàng.

Có lẽ do cùng là trang tuyệt sắc giai nhân, sắc đẹp của Minh Nguyệt làm cho Vũ Y có cảm giác mến mộ nhau, nàng dừng bước lại cười nói: “Cô nương có việc sao?”
“Ta muốn hỏi một chút là huyện nha đi như thế nào ạ?”
Trước kia Vũ Y có một học trò là con gái của Hàm Dương huyện lệnh, đứng lúc nàng cũng muốn đến thăm học trò, liền cười nói: “Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn đến huyện nha, thế thì dẫn các người cùng đi vậy! Không xa, đến ngõ đường phía trước quẹo trái là tới rồi.”
“Cô nương nếu không chê, thì lên xe cùng đi! Ngôi xe ngựa đi, sẽ nhanh hơn một chút.”
Vũ Y suy nghĩ một lát liền cười nói: “Thôi được rồi! Đành quấy rầy cô nương vậy.”
Nàng và Ngọc Nô lên xe ngựa, Ngọc Nô và thị nữ Thái Vân của Minh Nguyệt ngồi ở phía trước, còn Vũ Y và Minh Nguyệt thì ngồi ở phía sau, xe ngựa rất tao nhã, có trải thảm, trên vách xe có treo màn tơ mỏng, tràn ngập một mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi hương bay ra từ lư hương ở trong góc xe.
Hai người nhìn nhau, cùng nhau mỉm cười, Vũ Y thầm nghĩ: “Xem quần áo và cách ăn mặc của nàng thì hẳn là con gái nhà giàu, hoặc là danh môn khuê tú, nhưng không biết cầm nghệ của nàng ấy như thế nào, nếu như cũng thông âm luật, thật có thể kết lảm bằng hữu.”
Minh Nguyệt cũng âm thầm cân nhắc: “Xem tuổi của nàng ấy cũng xấp xi với mình, mà sao trong ánh mắt đôi mày lại có một nỗi niềm ưu buồn như thế, một người con gái đẹp như băng như ngọc thế, chẳng lẽ cũng có hồng nhan bất hạnh sao? Ai, cũng không biết nàng tên gọi là gì, nếu điều kiện cho phép, có thể kết giao một phen.”
Minh Nguyệt lại tỉ mi nhìn Vũ Y một cái, càng xem càng cảm thấy nàng ấy nhìn quen mắt lắm, liền cười nói: “Cô nương, ta hình như gặp qua cô nương thì phải, cô nương trước kia có phải từng ở Lê Viên biệt viện không?”
Vũ Y nghe nàng nhận ra mình, bèn cười cười, xem như đã thừa nhận, Ngọc Nô ở phía trước lại lắm miệng nói: “Cô nương đã nhận đứng người rồi đó, cô nương nhà ta chính là cầm tiên trước đây đó.”
“Ngọc Nô!”
Vũ Y trầm mặt xuống, khẽ trách nàng một tiếng.

Cầm tiên đã là quá khứ xa xôi rồi, nàng đã không muốn nhớ lại nữa, vốn nàng đã dặn qua Ngọc Nô rồi, không ngờ nàng ấy mới vừa trở lại Quan Trung, liền có chút đắc ý vênh váo rồi.

Ngọc Nô sợ tới mức khẽ le đầu lưỡi, không dám hé răng nữa.
Minh Nguyệt lại vui mừng nói: “Ta nói sao thấy cô nương lại quen mặt thế, thì ra cô nương chính là cầm tiên.

Đêm trung thu của bốn năm trước, ta nghe qua cô nương đánh đàn, tiếng đàn như tiếng trong veo của đất trời, người lại đẹp tựa nguyệt cung tiên tử, ta vẫn nhớ mãi không quên, cầm tiên cô nương.

Sao hai năm này lại không hề có tin tức của người vậy?”
Vũ Y mĩm cười nói: “Triều lên triều xuống, cũng tất có ngày quy ẩn, cầm tiên đã là chuyện của quá khứ.


Không biết cô nương xưng hô như thế nào? Cô nương đánh đàn ra sao vậy?”
Các cô gái ở Trường An đều biết đánh đàn, khác nhau chỉ là đàn giỏi hay bình thường mà thôi.

Minh Nguyệt đương nhiên cũng đàn rất hay, chỉ là ở trước mặt cầm tiên, nàng nào dám khoe khoang cầm nghệ, hơn nữa cầm tiên ở Trường An nối danh như vậy, nhưng người ta cũng rất khiêm nhường, nếu mình khoe thân thế gia tộc, thì thật có vẻ thô thiến và khoa trương quá, họ Độc Cô này có chút hoi nhạy cảm, Minh Nguyệt liền cười nói: “Ta họ Bùi, người Trường An, học qua vài năm cầm, chỉ là hơi hiếu âm luật chút chút, không biết cô nương họ gì?”
“Ta họ khương.”
“Thì ra là Khương cô nương, Khương cô nương vẫn ở tại Hàm Dương sao?”
“Không có, hai năm trước rời khỏi Trường An đi Tây Vực.

Đi học tập nhạc Hồ noi đó, lần này quay về kinh là đến xem cố nhân, thế còn Bùi cô nương thì sao? Là tới Hàm Dương thăm người thân thích sao?”
Minh Nguyệt gật gật đầu, xem như thừa nhận, lúc này, xe ngựa dừng ở trước cửa huyện nha, Vũ Y do dự một chút, mặc dù Lý Khánh An ở trong huyện nha, nhưng nàng muốn đi về phía sau nhà, nhưng lại ngượng ngùng không dám nhờ Minh Nguyệt cho xe ngựa chạy đến phía sau nhà, đành phải cười nói: “Ta tới rồi, đa tạ cô nương cho đi nhờ xe ngựa.”
“Ta cũng muốn xuống xe.”
Hai người trước sau từ trong xe ngựa đi xuống, lại hàn huyên vài câu, chuẩn bị cáo từ, lúc này Lý Khánh An từ trong huyện nha đi ra, Hàm Dương Quách Huyện lệnh tiễn đưa hắn đi ra.
“Đại tướng quân xin cứ yên tâm, ta đi an bài cỏ khô ngay đây, trong vòng một canh giờ sẽ phái người đưa đến quân doanh.”
“Vậy thì xin đa tạ Quách Huyện lệnh rồi.”
Lý Khánh An đi xuống bậc thang, đầu tiên hắn nhìn thấy Minh Nguyệt trước, trong mắt nhất thời hiện lên một vẻ vui mừng khôn tả, ánh mắt đảo qua, lại thấy Vũ Y, hắn lập tức ngây ngấn cả người.
“Hai nàng ấy sao lại đi cùng nhau, hai nàng không quen biết nhau mới phải chứ! Xem ra hai nàng thân thiết lắm, chẳng lẽ là các nàng đã vui vẻ tiếp nhận nhau rồi?”
Lý Khánh An trong lòng kinh ngạc, cước bộ cũng chần chữ hẳn lên.

Lúc này, Minh Nguyệt và Vũ Y đồng thời đi lên nghênh đón, hai miệng một lời: “Lý lang!”
Không khí trong nháy mắt này dường như đọng lại, hai nàng nhìn đối phương, đều kinh ngạc cực kỳ.
“Thì ra ngươi chính là Minh Nguyệt!”
“Thì ra ngươi chính là Vũ Y!”
Lại là đồng thời mở miệng, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ ngại ngùng, Lý Khánh An nhìn nhìn Minh Nguyệt, lại nhìn nhìn Vũ Y, bỗng nhiên cười nói: “Các nàng đã quen biết nhau rồi sao?”
Trong mắt Vũ Y hiện lên một thần sắc phức tạp, trong lòng thầm than: “Thì ra là nàng, khó trách Lý lang một lòng muốn lấy nàng làm vợ.


Quả nhiên quốc sắc thiên hương, hơn nữa lại là danh môn đích nữ (con gái do vợ chánh thất hạ sinh), đâu có giống như mình lẻ loi hiu quạnh, lại là gái goá chồng, ai! Tạo hóa đã có sắp đặt sẵn cả rồi, Lý lang lấy nàng làm vợ, cũng không đến nỗi bôi nhọ mình.”
Minh Nguyệt cũng âm thầm khen: “Thì ra Vũ Y chính là cầm tiên, khó trách Lý lang mang nàng đi Bắc Đình, loại nhân vật anh hùng hào kiệt như Lý lang, cũng chỉ có người con gái tựa tiên nữ như cầm tiên đây mới xứng đôi.”
Minh Nguyệt biết thân thế Vũ Y bi thương, đến nay vẫn bị trói buộc bởi tờ giấy hôn ước, hiện tại lại biết Vũ Y chính là cầm tiên mà nàng sùng bái bấy lâu nay, trong lòng không khỏi tràn ngập sự thương tiếc cho nàng.
Minh Nguyệt tiến lên nắm lấy tay của Vũ Y cười nói: “Thì ra cầm tiên chính là Vũ Y tỳ, người đẹp như tiên tử trên cung trăng, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Vũ Y cũng miễn cưỡng cười nói: “nếu muội nói mình họ Độc Cô, thì tỷ sẽ biết là muội rồi, muội lại nói mình họ Bùi.”
“Mầu thân của muội họ Bùi.”
Vũ Y gật đầu nói: “Tỷ hẳn phải nghĩ đến mới đứng, người con gái đẹp đến như vậy, ngoài Minh Nguyệt muội muội còn có thể là ai vào đó nữa?”
Lý Khánh An thấy hai người mến nhau, không khỏi an ủi trong lòng, hắn còn lo lắng hai người gặp mặt rồi sẽ như nước với lửa, hiện tại xem ra ít nhất là ngoài mặt vẫn còn tốt, như vậy là đủ rồi.
Lúc này, từ phương xa một con chiến mã lao nhanh tới, Minh Nguyệt vội vàng kéo Vũ Y tránh sang một bên, trên lưng ngựa là một viên thân binh của Lý Khánh An, hắn xoay người xuống ngựa, thi lễ theo nghi thức quân đội nói: “Đại tướng quân, trong quân doanh có khách tới thăm, Lý tiên sinh mời tướng quân cấp tốc quay về.”
Lý Khánh An chợt chuyển tâm niệm, hắn lập tức hiểu được, đây nhất định là người của Lý Hanh đã tới, hắn gật gật đầu liền cười nói với Minh Nguyệt: “Nàng và Vũ Y chuyện trò một chút nhé, đợi lát nữa Vũ Y sẽ dẫn nàng trực tiếp quay về quân doanh, rồi làm quen với Như Thi, Như Họa, sau đó nghỉ ngoi một chút cho khỏe, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
Minh Nguyệt đã hơn một năm không gặp Lý Khánh An, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng ở trước mật Vũ Y, nàng cũng không dám biếu hiện ra ngoài, liền cười nói: “Chàng đi làm việc đi! Muội và Vũ Y tỳ trò chuyện, còn muốn nhờ tỷ ấy dạy muội đánh đàn nữa cơ.”
Lý Khánh An lại nhìn Vũ Y một cái, ý là kêu nàng thay mình tiếp đãi Minh Nguyệt cho tốt, Vũ Y hiểu được ý tứ của hắn, gật gật đầu.
Lý Khánh An xoay người lên ngựa, khẽ giật dây cương, lao nhanh ra ngoài thành mà đi.

Vũ Y vẫn nhìn Lý Khánh An đi xa rồi, lúc này nàng cũng không có lòng muốn thăm học trò của mình nữa, liền kéo tay Minh Nguyệt cười nói: “Đi thôi! Tỷ dẫn muội quay về doanh trại, đi gặp đôi tỷ muội sinh đôi bảo bối của Lý lang.”
Các nàng cùng đi lên xe ngựa của Minh Nguyệt, chậm rãi hướng quân doanh ở ngoài thành mà đi.
Lý Khánh An phóng ngựa đi suốt cho tới doanh trại.

Doanh trại nằm ở một giáo trường rộng lớn bên ngoài thành, ngoài một ngàn kỵ binh đóng tại đó ra, còn có năm nghìn con lạc đà, chở đầy các loại vật tư lấy được từ trong tay quân Đại Thực, lạc đã có người chăm sóc riêng, bởi vậy ngoại trừ binh sĩ ra, còn có gần ngàn đã bộc.
Lý Khánh An chạy tới trước lều lớn, xoay người xuống ngựa, một viên binh sĩ lớn tiếng nói: “Đại tướng quân tới rồi!”
Trướng liêm kéo lên, Lý Bí nhanh bước đi ra, thấp giọng nói với Lý Khánh An: “Người của Lượng vương đã đến rồi.”
Lượng vương chính là Lý Hanh, Lý Khánh An nhanh bước đi vào lều lớn, trong đại trướng đang có một người chắp tay sau lưng đi qua đi lại, Lý Khánh An tiến vào, hắn bỗng nhiên xoay người cười nói: “Đại tướng quân, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lý Khánh An sửng sốt, người tới lại là Lý Cầu con trai của Lý Tông, đây là chuyện gì thế? Lý Cầu sao lại là người của Lý Hanh, trong này đã xảy ra câu chuyện gì rồi đây?
Sự kinh ngạc và hồ nghi của Lý Khánh An nằm trong dự đoán của Lý Cầu, hắn khẽ cười nói: “Đại tướng quân chỉ cần suy ngẫm sinh phụ của ta là ai, tức sẽ hiếu được?”
Sinh phụ(cha ruột) của Lý Cầu là tiền thái tử Lý Anh, Lý Khánh An lập tức bèn hiểu ra, Lý Cầu ruồng bỏ Lý Tông, xoay lại nương tựa Lý Hanh, xem ra hắn cũng đã đặt hy vọng trên người Lý Hanh rồi.
Hắn gật gật đầu, khoát tay chặn lại cười nói: “Tiểu vương gia mời ngồi!”
Lý Cầu ngồi xuống, Lý Khánh An và Lý Bí cũng trước sau vào chỗ ngồi xuống, Lý Khánh An không khỏi liếc Lý Bí một cái, Lý Cầu đã nương nhờ Lý Hanh bao lâu rồi, mà hắn lại không có nói với mình.
Lý Bí dường như hiểu được tâm tư của Lý Khánh An, liền cười nói: “Ta cũng vừa mới biết được, chuyện này cực kỳ bí mật, ngoại trừ hai người họ ra, bất kỳ kè nào cũng không biết, cả đến hoàng trưởng tôn cũng không biết được.”
Lý Cầu cũng vội vàng giải thích nói: “Hôm nay ta lấy cớ đi săn thú mà ra khỏi thành, ngoài mấy viên tâm phúc của ta, không ai biết ta tới nơi này cả.”

Lúc này thân binh bưng mấy chén trà tiến vào, Lý Khánh An cười nói với hắn: “Hãy uống miếng trà nóng trước, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Ba người uống một ngụm trà, Lý Cầu từ trong lòng lấy ra một mặt kim bài và một phong thư, đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là của Vương gia đưa cho Đại tướng quân.”
Kim bài và miếng kim bài vốn có của Lý Khánh An giống nhau như đúc, chỉ là hình vẽ trên kim bài này đổi thành kỳ lân, phía dưới khắc con số cũng biến thành ‘Nhất’, nói cách khác Lý Khánh An trở thành tâm phúc số một của Lý Hanh, tấm kim bài vốn có khi hắn hạ ngục đã bị ngự sử đài đoạt đi rồi, miếng kim bài này là miếng kim bài Lý Hanh đưa cái mới cho hắn.
Lý Khánh An nhặt kim bài lên, nhìn thật kỹ một hồi, cẩn thận vất vào trong ngực áo, lúc này mới mở thư ra, thư này do Lý Hanh tự tay viết, trong thư đã thể hiện rõ khát vọng muốn quay về đông cung của hắn, hy vọng Lý Khánh An có thể trước sau như một mà ứng hộ hắn.
Lý Khánh An yên lặng gật gật đầu, hắn trầm tư lát sau, liền hỏi Lý Cầu: “Hiện tại tình hình các vương đoạt đích ra sao rồi? Tiểu vương gia nói cho ta rõ hơn một chút.”
Lý Cầu khẽ khom người nói: “Từ khi đông cung bỏ trống cho tới nay, các vương đều dóm ngó ngôi vị đông cung, trong đó với khánh vương, Đệ vương, Vinh vương, Nghi vương, Dĩnh vương, Vĩnh vương, Thọ vương là dữ dội nhất.

Các bên đều có biểu hiện, do Thánh Thượng chần chữ chưa định ra đông cung, các vương đều có vẻ mòi mệt, Nghi vương và Thọ vương trung thu năm ngoái khi uống rượu đã buông câu oán hận, bị người tố giác, Thánh Thượng xuống chỉ phạt đánh hai người, xem ra cũng không có hy vọng nữa rồi.

Sau này chỉ còn có Khánh, Đệ, Vinh, Vĩnh, Dĩnh năm vương có hi vọng làm chủ đông cung, nhưng Khánh vương do bị nghi hãm hại tiền thái tử, chỉ sợ đã có duyên với đông cung,...”
“Đợi chút!”
Lý Khánh An cắt ngang lời nói của hắn, kinh ngạc nói: “Ngài nói Khánh vương hãm hại thái tử điện hạ?”
“Quả thật là như vậy, việc này còn dính líu tới Quắc quốc phu nhân nữa.”
Lý Khánh An thấy vẻ mặt của Lý Cầu có chút cồ quái, liền đoán được chỉ sợ hắn cũng không thoát khỏi bị liên quan, bèn không hỏi nhiều nữa, đối một đề tài nói: “Nếu Vương gia đã được giải oan, vì sao ngài ấy không có trong số đó?”
Lý Cầu thở dài nói: “Mấu chốt là Vương gia rất khiêm tốn, trong triều đình tại Trường An trên cơ bản đã quên ngài rồi, đương nhiên mới không ai đem ngài liệt vào trong đó.”
“Như thế làm sao được chứ!”
Lý Khánh An lắc đầu nói: “Vương gia nếu muốn trở lại đông cung, thì không được khiêm tốn quá mức được, phải được sự công nhân của triều thần mới được.

Khi đã có đại thần ứng hộ, tiếng kêu gọi tăng cao, lúc này mới có thể thuận theo tự nhiên mà quay trở lại đông cung, nếu không, danh vọng một khi bị các thân vương khác cướp đi, khi đó Thánh Thượng cũng không còn có ý hâm lại miếng cơm đã nguội đi.”
“Đại tướng quân nói hay lắm, ta cũng có ý như vậy, nhưng hiện tại quà thật thực rất khó khăn.

Ngày mùng năm tháng giêng đó, Vượng gia ở trong phủ mở tiệc chiêu đãi khách, đây được xem như là một cuộc thăm dò, tống cộng mời nám mươi người, nhưng cuối cùng chỉ có năm người đến, trái lại, cùng một ngày đó Đệ vương mời khách, mời hai trăm người, lại có đến hơn ba trăm người đến dự, mấy vị tướng quốc đều đi cả, tất cả mọi người đều xem trọng Đệ vương đấy!”
Lý Khánh An cười xòa, lại quay đầu lại hỏi Lý Bí: “Tiên sinh thấy thế nào?”
Lý Bí vẫn trầm mặc không nói, thấy Lý Khánh An hỏi hắn, hắn buông chén trà xuống khẽ cười nói: “Đại tướng quân nói không sai, đoạt đích kỳ thật cũng như đánh giặc vậy, điều quan trọng nhất chính là sĩ khí, hiện tại Lượng vương có thể nói sĩ khí đều không có, thiên thời địa lọi nhân hoà cũng đều không có thứ nào cả, phe đông cung ban đầu cũng tiêu vong hầu như không còn, tuy rằng phục chức cũng không ít, nhưng đều đầu sang chù mới, không binh không tướng, suy nhược cực kỳ, nếu muốn giành chiến thắng trong việc đoạt đích, nhất định phải xuất kỳ binh.”
Nói đến kỳ binh, Lý Khánh An bỗng nhiên nghĩ tới Nghiêm Trang, lần này không có dẫn hắn theo, quả là có một chút tiếc nuối, nếu có hắn ở đây, thì âm mưu quỷ kế gì mà không có, nhưng mà Lý Bí này cũng là nhân vật lọi hại trong lịch sử, thử xem hắn có kế sách gì không.
“Tiên sinh không ngại nêu lên ra một chút, kì binh ở đâu vậy?”
“Kì binh chính là sứ quân!”
Lý Bí vuốt râu cười nói: “Sứ quân đại thắng ở Hà Trung, lúc này trở về, tất nhiên sẽ là nhân vật đình đám nhất trong triều, ta đề nghị sứ quân không ngại công khai đi bái phỏng Lượng vương điện hạ, thể hiện rõ lập trường của mình, như vậy có thể thu hút lại một ít người cũ của phe đông cung quay về.”
“Như vậy tuyệt đối không thể!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận