Hoạn quan đi tuyên chỉ vẫn còn chưa xuất phát, Lý Khánh An đã đi đến bên ngoài Hoa Thanh cung, Hoa Thanh cung không chỉ là một tòa cung điện, ngoài cung điện ra còn bao gồm đất rừng chiếm diện tích mấy trăm khoảnh, cách Hoa Thanh cung khoảng ba dặm, Lý Khánh An bèn bị Vũ Lâm quân ngăn lại.
Gần trăm viên Vũ Lâm quân xếp thành chữ nhất, dùng cung tên nhắm thẳng vào hắn, một viên quan quân chạy như bay đến, kiêu ngạo hét lên: “Đây là hoàng gia trọng địa, những người nhàn tạp, nhất loạt tránh ra!”
Lý Khánh An tiến lên chắp tay cười nói: “Ta là An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An, đến cầu kiến Thánh Thượng, xin thông báo một tiếng.
”
Nghe được ba chữ ‘Lý Khánh An’, các Vũ Lâm quân lập tức nghiêm túc kính cần hẳn, thu hồi cung tiễn, vị quan quân kia lại biến sắc, chiến mã lui lại về phía sau mấy bước, quan sát từ trên xuống dưới một lúc, “Ngươi chính là Lý Khánh An?”
Lý Khánh An cũng lập tức biết hắn là ai rồi, Bùi Hiểu, cậu em vợ của Dương Quốc Trung, kè to gan làm càn tự ý lưu giữ thư từ, xem tuổi tác của hắn cũng chẳng qua hai mươi bốn, hai mươi lăm tuồi, tuy bận quân trang, trên người không hề có chút khí chất của quân nhân, hơi hóm lưu manh phố chợ ngấm vào trong xương tủy.
Bùi Hiểu là mùa hạ năm ngoái từ Thành Đô phủ đến Trường An, trước thời gian này hắn là Binh tào Tham quân sự của Kiếm Nam tiết độ sứ phủ, ăn choi đàn đúm cờ bạc, không gì không làm được, ỷ vào quyền thế của Dương Quốc Trung hoành hành tại quê nhà, là một mối ung nhọt trong quân Kiếm Nam, sau khi Cao Tiên Chỉ xuất nhiệm Kiếm Nam tiết độ sứ, không dung nạp được hắn, bèn đuổi hắn ra khỏi quân doanh, Bùi Hiểu bèn đến Trường An nương tựa Dương Quốc Trung, dựa vào một chút kinh nghiệm của hắn ở Kiếm Nam tiết độ sứ phủ, rất nhanh đã thăng làm Vũ Lâm quân Trung lang tướng.
Thăng quan quá dễ, thêm vào đó Dương gia ở Trường An quyền thế ngập trời, khiến cho hắn càng trở nên ngông cuồng tự đại, không ai bì nổi.
Lý Khánh An không biểu lộ thần sắc chỉ mỉm cười nói: “Chính là ta, xin vị tướng quân này thay ta bầm báo với thánh thượng, ta có quân quốc đại sự.
”
“Thật không? Ngươi có chuyện gì?” Hắn đã hỏi ra một câu hắn không nên hỏi.
Lý Khánh An lập tức sa sầm mặt xuống, phẫn nộ quát lên: ‘To gan! Ngươi là thứ gì, lại dám ngông cuồng như thế.
”
Lý Khánh An đội nhiên trở mặt dọa đến Bùi Hiểu toàn thân run lên, thanh đao trong tay roi xuống đất, hắn đến Trường An nửa năm hơn, vẫn chưa ai dám quát lớn hắn như vậy, cho dù đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự cũng là nhẹ lời nhò tiếng, dùng một khẩu khí thương lượng mà nói chuyện với hắn, Lý Khánh An lại dám ngang nhiên quát mắng hắn trước mặt mọi người, làm cho đao của hắn roi xuống đất, làm bẻ mặt hắn trước mặt mọi người.
Bùi Hiểu thẹn quá hóa giận, hắn chỉ vào Lý Khánh An, chống nạnh mắng to: “Quân tặc đày ải đến từ An Tây, ngươi cả gan dám vô lễ với lão tử, biết điều thì cút xa một chút, nếu dám lôi thôi một câu, lão tử sẽ bắn chết ngươi.
”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng: “Có gan thì ngươi cứ bắn, ta chờ ngươi!”
Nói xong, hắn tháo bội đao xuống, xa xa ném cho thân binh, đi hai bước về trước, khinh khi hừ lên một tiếng nói: “Ngươi không phải là muốn bắn chết ta sao? Làm đi! Ta để cho ngươi bắn, đứng như mẹ kiếp nó giống như chó chỉ biết sủa.
”
“Tên khốn nạn!”
Bùi Hiểu nổi giận, cả mặt hắn đỏ bứng, máu dồn cả lên đỉnh đầu, nhất thời mất đi lý trí, giương cung nhắm ngay Lý Khánh An bắn ngay một phát tên.
Lý Khánh An sớm có chuẩn bị.
Hắn lệ tay nhanh mắt, nghiêng người bắt được mũi tên, đứng lúc này, từ phương xa chạy đến mấy con ngựa, trên ngựa là hoạn quan đi tuyên chi, hoạn quan nhìn thấy Bùi Hiểu dùng tên bắn Lý Khánh An, sợ đến hắn hô to: “Dừng tay!”
Bùi Hiểu bắn ra một mũi tên, trong lòng hắn lập tức hối hận, hắn tuy rằng lỗ mãng, nhưng cũng biết Lý Khánh An không phải người thường, bây giờ tên lại rơi vào tay của Lý Khánh An, trong lòng hắn chợt nảy sinh một chút sợ hãi, không dám nói thêm câu nào, rút ngựa lui sang một bên.
Hoạn quan giục ngựa tiến lên, hướng Lý Khánh An thi lễ nói: “Lý sứ quân, ta phụng lệnh của Hoàng Thượng, đặc biệt triệu ngài vào yết kiến.
”
Lý Khánh An đung đưa mũi tên một cái, chỉ vào Bùi Hiểu cười lạnh nói: “Vị quân gia này nói nhìn thấy hắn cũng giống như nhìn thấy thánh thượng vậy, kêu ta không cần vào cung, ta bây giờ rất khó xử, rốt cuộc ai là thánh thượng.
”
Bùi Hiểu sợ tới mức biến đồi cả sắc mặt, hô lớn: “Lý Khánh An, ngươi ngậm máu phun người, ta nói câu này khi nào chứ!”
Lý Khánh An trứng mắt, trong ánh mắt đó lạnh như băng, nhìn thẳng vào Bùi Hiểu: “Nếu là như vậy, ngươi dám cùng ta đi đối chất trước mặt Thánh Thượng không?”
Hoạn quan trong lòng thờ dài, Bùi Hiểu này ngang ngược ngạo mạn có tiếng, bây giờ không ngờ lại đắc tội với Lý Khánh An, hắn vội vàng lựa lời khuyên nhủ: “Lý sứ quân sao lại chấp nhặt với hắn làm gì? Mau theo ta đi gặp Thánh Thượng đi!”
“Vậy được, ta đi hỏi thánh thượng xem, người này rốt cuộc là người nào? Một trung lang tướng cỏn con mà đã có thể thay thánh thượng làm chủ rồi.
”
Nói xong, Lý Khánh An xoay người xuống ngựa, đem tên ném xuống đất, nói với mấy viên Vũ Lâm quân: “Làm theo phép công, đến lục soát người của ta đi!”
“Không cần!”
Xa xa lại chạy đến mấy con ngựa, trên ngựa chính là tả Vũ Lâm quân đại tướng quân Trưởng Tôn Toàn Tự, hắn đi lên trứng mắt nhìn Bùi Hiếu một cái, thi lễ với Lý Khánh An nói: “Đại tướng quân để binh khí xuống là được, chuyện soát thân tự khắc có thị vệ cung đình làm, đại tướng quân mời theo ta vào cung.
”
Trường Tôn Toàn Tự đã đến, Lý Khánh An lại không muốn đi nữa, hắn chỉ vào Bùi Hiếu nói: “Người này lấy mũi tên phạm thượng, theo quân quy phải chém, Trường Tôn đại tướng quân không phải là muốn bao che người này chứ?”
Trưởng Tôn Toàn Tự đã đến từ sớm rồi, Lý Long Cơ mệnh hắn trong vòng một ngày tìm ra kẻ ngầm giữ lại sớ tấu trong triều, làm cho hắn cực kỳ khó xử, hắn dĩ nhiên biết rằng chính là Bùi Hiểu gây ra, nhưng tên Bùi Hiểu này là cậu em vợ của Dương Quốc Trung, hắn không dám đắc tội, hắn vốn dĩ định tìm mấy tên thủ hạ của Bùi Hiểu gánh tội thay, không ngờ vừa lúc tận mắt chừng kiến Bùi Hiểu bắn tên vào Lý Khánh An.
Trưởng Tôn Toàn Tự phản ứng cực nhanh, hắn lập tức ý thức được Lý Khánh An muốn lấy chuyện này ra để nổi loạn, dĩ nhiên, Lý Khánh An không hề là nhằm vào một tên Trung lang tướng còn con, Lý Khánh An là nhằm vào Dương Quốc Trung, nếu đã như vậy, nếu hắn vẫn còn chiếu theo ý định ban đầu, bắt hai tên tiểu lâu la gánh tội, một khi Lý Khánh An đem chuyện này xé ra, vậy hắn có thể sẽ phạm phải tội khi quân
Cho dù bắt Bùi Hiểu sẽ đắc tội Dương gia, nhưng không bắt Bùi Hiểu rủi ro sẽ lớn hơn, hơn nữa Bùi Hiểu chính là một mối ung nhọt mà Dương Quốc Trung cài vào trong Vũ Lâm quân, nếu không sớm trừ khử đi, sau này sẽ nguy hại càng dữ dội hơn, bản thân mình tại sao lại không lợi dụng cơ hội lần này thù tiêu người này đi chứ?
Trưởng Tôn Toàn Tự trong lòng nhanh chóng cân nhắc lời và hại, hắn lập tức quyết định thực tế bẩm báo thánh thượng, nếu thánh thượng vẫn tha bổng Bùi Hiểu, vậy hắn sẽ nghĩ cách đem người này đuổi ra khỏi Vũ Lâm quân, ý niệm nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Toàn Tự lập tức nối giận đùng đùng, chỉ vào Bùi Hiểu quát lên: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Lập tức xông lên mấy viên Vũ Lâm quân, lôi Bùi Hiểu xuống ngựa, trói hắn lại, Bùi Hiểu sợ đến sắc mặt nhợt nhạt, gấp đến vờ họng kêu gào: “Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, tỷ phu ta là Dương tướng quốc.
”
Lý Khánh An chợt vỡ nhẽ: “À! Thì ra là Dương tướng quốc sai ngươi làm việc này, vậy vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi, ngươi đi giải thích với thánh thượng đi!”
Hắn ra hiệu mắt với Trưởng Tôn Toàn Tự, bèn trở mình lên ngựa, chạy về phía Hoa Thanh cung.
Trước cung môn, Lý Khánh An trở mình xuống ngựa, đi theo hoạn quan tiến về trong cung nội, cung nội khắp nơi đang thu dọn vật phẩm, đâu đâu cũng bừa bộn, đi qua một lối hành lang khúc khuỷu, nơi này là nơi nối liền cung nội và cung ngoại, ngự thư phòng của Lý Long Cơ chính là ở sát cạnh trong cung nội.
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Dương quý phi: “Những đồ đạc ngày đông này thì không cần mang theo nữa, dù sao cuối năm vẫn phải đến, mang về cũng chẳng dùng đến, hãy để lại ở đây đi!”
Lý Khánh An nghiêng đầu một cái, chỉ thấy trong phiến điện bên cạnh, Dương quý phi đang căn dặn mấy cung nữ thu dọn đồ đạc, Dương quý phi cũng có chút linh cảm, thoáng mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Lý Khánh An.
Trong mắt nàng hiện lên một nét mừng rỡ: “Lý tướng quân!”
Nàng vội vàng tiến lên nói: “Lý tướng quân, tướng quân về lúc nào vậy?”
Lý Khánh An khom mình hành lễ, “Thần tham kiến quý phi nương nương.
”
“Tướng quân là sư phụ của ta, không cần khách khí như vậy, mau miễn lễ!”
Lý Khánh An nhận được thư từ của Minh Nguyệt, biết được Dương quý phi rất ư yêu mến chiếu cố Minh Nguyệt, lại thấy nàng vẫn còn nhớ năm xưa việc mình dạy nàng ném tên, trong lòng không khỏi có chút cảm động, bèn cười nói: “Đa tạ nương nương quan tâm, thần là hôm nay trời vừa sáng mới đến Trường An, vừa lúc bệ hạ triệu kiến.
”
Dương quý phi gật gật đầu cười nói: “Vậy tướng quân đi bận việc chính sự trước, đợi một chút ta sẽ nói với bệ hạ, tướng quân có thể lưu lại dùng bữa tối.
”
“Đa tạ nương nương, thần cáo từ trước.
”
Lý Khánh An xoay người đi theo hoạn quan hướng ngự thư phòng mà đi, Dương quý phi nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc hiên ngang của hắn, không khỏi thầm thở dài: “Không tồi! Càng có khí thế của nam nhi đại trượng phu rồi.
”
Một khắc giờ sau, Lý Khánh An đi vào trong ngự thư phòng ở Hoa Thanh cung của Lý Long Cơ, hắn cung kính nghiêm trang thi một lễ: “Thần Lý Khánh An tham kiến hoàng đế bệ hạ, nguyện ngô hoàng bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lý Long Cơ đã hơn một năm không gặp được Lý Khánh An, hắn tỉ mỉ quan sát Lý Khánh An một phen, thấy hắn so với hồi trước, trở nên chừng chạc hơn, trầm tĩnh hơn, hắn bất giác nhớ đến tình hình hắn của mấy năm trước khi cùng Sử Tư Mình đại chiến ném tên, Lý Khánh An lúc đó hào sảng siêu dật, khí thế toát vẻ lấn lướt, còn hắn bây giờ tính cách điềm đạm, lại càng tăng thêm mấy phần dáng dấp của một đại tướng.
Trong mắt Lý Long Cơ lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu áy náy nói: “Lý tướng quân, trầm vốn dĩ muốn cử hành cho khanh nghi thức vào thành, nhưng bởi vì một số tình hình đặc biệt, làm cho trầm đến bây giờ vẫn ở trong Hoa Thanh cung, trẫm thật có lỗi a!”
Lý Khánh An khom người nói: “Tấm lòng ban ân của bệ hạ, thần và tướng sĩ An Tây đều khắc ghi trong lòng, thần nghĩ có thể đặt ờ phía sau này, đợi thần vì bệ hạ thu phục Thố Hỏa La, lúc đó, thần mới chờ đợi sự ân sủng của bệ hạ.
”
Lý Khánh An nhắc đến Thồ Hỏa La, làm cho tinh thần của Lý Long Cơ phấn chấn hẳn lên, hắn vội vàng nói: ‘Trẫm cũng đang định hỏi khanh, khanh đối với việc thu phục Tochari (*Thồ Hỏa La) có kế hoạch gì không?”
Trong lòng của Lý Khánh An sớm đã có phương án suy tính, hắn mỉm cười nói: “Bệ hạ, trước hết thần phải nói rõ một điều, Đại Thực rút khỏi Hà Trung không phải là kết quả mà thần giành thắng lời trong cuộc chiến Đát La Tư.
”
“Lý tướng quân cứ tiếp tục nói, trẫm rửa tai lắng nghe.
”
“Bệ hạ, Đát La Tư nằm ở phía bắc Thạch Quốc, cách Samarkand (*Tát Ma Nhĩ Hãn) xa đến nghìn dặm, nếu Đại Thực có lòng giữ lấy Hà Trung, bọn họ hoàn toàn có thể tiếp tục gia tăng binh lực Hà Trung, thần sau một trận đại chiến cũng vội chờ nghỉ ngơi và chỉnh đốn binh ngũ, nhưng sự thật là khi thần lĩnh quân đi đến Samarkand, quân Đại Thực đã toàn bộ rút đi, theo thần được biết, đó là do người Sogia (*Túc Đặc) đã bùng nổ khởi nghĩa quy mô lớn, còn vương triều ủy Mã Á lại đông sơn quật khởi ở Tây Ban Nha xa xôi, làm cho người Đại Thực không còn sức nào trấn áp khởi nghĩa người Sogia, bọn họ mới bị ép phải từ bò Hà Trung, nhưng thần cam đoan, trễ thì một năm, quân Đại Thực nhất định sẽ cuốn đất trở lại, lúc đó mới là sự đọ sức thật sự bắt đầu giữ Đại Đường ta và quân Đại Thực, vì vậy thần đối với kế hoạch Tochari là trước khi Đại Thực bắt đầu tấn công lại Hà Trung, tiên hạ thủ vi cường, công chiếm Tochari, từ Tochari uy hiếp Khurasan (*Hô La San), đề bọn họ có mối lo ở hậu phương, không dám toàn sức tấn công chư quốc.
”
Nói xong, Lý Khánh An lấy ra báo cáo công việc mà hắn viết ra dào dạt vạn chữ, trình cho Lý Long Cơ: “Bệ hạ, quá trình tường tận của trận chiến Taraz (*Đát La Tư) và toàn bộ kết hoạch của thần đều có trong báo cáo, bệ hạ có thể từ từ đọc tận tường.
”
Thái giám Ngư Triều Ân tiến lên đón lấy tấu chương, chuyển cho Lý Long Cơ, Lý Khánh An bất chợt khẽ quét nhanh mắt quanh ngự thư phòng, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao không thấy Cao Lực Sĩ rồi, mà lại trở thành Ngư Triều Ân?
Hắn không biết, Cao Lực Sĩ đã bị Lý Long Cơ điều khéo đi kiểm tra tiến triển việc quay về Trường An, lúc Lý Long Cơ tiếp kiến Lý Khánh An, không hi vọng Cao Lực Sĩ có mặt ở đây.
Lúc này, Lý Long Cơ đã mở ra báo cáo công việc, đang xem ở đoạn việc xử trí của Lý Khánh An sau cuộc chiến đối với chư quốc Sogia, hắn có chút hiếu kỳ hỏi: “Trong báo cáo của khanh có nói đến hội nghị liên tịch này là sao?”
Lý Khánh An cười nói: “Bệ hạ, nói đơn giản một chút là đoàn kết các nước Sogia lại, cùng nhau đối phó Đại Thực, đề tránh bọn họ mỗi nước một niềm riêng, cuối cùng bị Đại Thực tiêu diệt từng nước một, việc khu vực Hà Trung chống lại Đại Thực không thể hoàn toàn dựa vào quân Đường, chủ yếu còn phải dựa vào bản thân họ, kỳ thực quân An Tây không chỉ phải đối phó Đại Thực, còn phải đề phòng sự tập kích bất chợt của Thổ Phồn và Hồi Hột, chiến tuyến rất dài, vì vậy lần này thần về Trường An báo cáo công việc, cũng là muốn đề xuất một số kiến nghị cho triều đình.
”
“Nói nói xem, khanh có đề nghị gì?”
“Thần có ba đề nghị!”
Lý Khánh An nhanh chóng sửa sang lại một chút ý nghĩ nói: “Thứ nhất hy vọng triều đình có thể đem An Tây đô hộ phủ dời tới Toái Hiệp, lấy Toái Hiệp làm trung tâm, như vậy không chỉ có thể khống chế An Tây Bắc Đình, càng có thể nam hạ Tochari, tây tới Hà Trung, toàn diện bao quát hết.
”
Lý Long Cơ trầm ngâm chốc lát, phương án dời An Tây đô hộ phủ sang tây của Lý Khánh An phải nói là phủ họp tình thế trước mắt, cũng là khả thi, nhưng mà việc này còn phải do Chính sự đường thảo luận.
“Vậy đề nghị thứ hai là gì?”
“Bệ hạ, đề nghị thứ hai là táng cường việc dời dân người hắn sang Tây Vực, thần cho rằng nguyên nhân Đại Đường ta luôn không thể khống chế trường kỳ đối với Lĩnh Tây chính là Lĩnh Tây ngoại trừ Toái Hiệp ra, các noi khác về cơ bản đều không có người Hán, điều này mới dẫn đến những khu vực này không có sức tụ họp hướng tâm đối với Đại Đường, ngược lại, nếu người Hán dời ồ ạt sang tây, bọn họ có thể mang văn hóa của Trung Nguyên đến Lĩnh Tây, làm cho Lĩnh Tây từ từ Hán hóa, như vậy, Đại Đường ta bèn có thể trường kỳ khống chế Tây Vực, không còn có nỗi lo có các tiểu quốc xa rời phản bội, đồng thời cũng có thể giảm thiếu mâu thuẫn tạo thành từ việc thôn tính đất đai của Trung Nguyên.
Câu nói cuối cùng của Lý Khánh An đã nói trứng tâm sự của Lý Long Cơ, một hai năm nay vì thôn tính đất đai mà gây ra việc nông dân tạo phản xảy ra ùn ùn không ngớt, các nơi không ngừng truyền ra việc nông dân mất đất chiếm núi làm vua, vào ràng làm cướp, làm cho triều đình sứt đầu mẻ trán, nếu như thật sự có thể thông qua di dân giảm thiếu mâu thuẫn của Trung Nguyên, đây quả là một thượng sách, nhưng mà Dương Quốc Trung cũng không ngừng nhắc nhở hắn, không thể để cho Lý Khánh An khống chế nhân khẩu quá nhiều, như vậy binh lực hắn nắm trong tay sẽ càng thêm tăng vọt, từ đó dấy lên hậu quả nghiêm trọng.
Thôi vậy, việc này giao tiếp cho Chính sự đường thảo luận thêm, hắn không muốn can thiệp quá mức, Lý Long Cơ bèn cười nói: “Vậy việc thứ ba là gì?”
“Bệ hạ, việc thứ ba là một việc nhỏ, thần khẩn cầu bệ hạ cho phép tiền bạc lưu thông ở Đại Đường, việc này tuy nhỏ, nhưng lại liên quan đến lợi ích thiết thân của mấy vạn tướng sĩ An Tây, thần khẩn cầu bệ hạ suy xét!”
“Vì sao lại liên quan đến lợi ích thiết thân của tướng sĩ An Tây?” Lý Long Cơ có chút kỳ lạ hỏi.
“Từ khi bệ hạ để quyền An Tây đúc tiền, để chỉ trả cho ban thưởng và quân phí của An Tây, nhưng trên thực tế, vật liệu đồng của An Tây rất ít, mỗi năm đúc tiền đồng nhiều nhất ba vạn quan, còn bệ hạ cho ban thường của quân An Tây đã đến sáu mươi vạn quan, để giải quyết vấn đề nan giải này, thần bèn quyết định đúc tiền bạc có giá trị cao hơn để chỉ trả ban thưởng, Lĩnh Tây mỏ bạc rất nhiều, sản lượng bạc nhiều vượt xa đồng, vì vậy thần đã đúc được ba vạn quan tiền bạc, dùng để chỉ trà ban thưởng, nhưng An Tây vật tư thiếu thốn, phải thông qua thương nhân từ Trung Nguyên đến đây, nếu như mấy món tiền đồng này không thể lưu thông ở nội địa, các thương nhân sẽ không tiếp thu tiền bạc, thế này thì ban thưởng trên tay các binh sĩ bèn trở thành tiền phế, điều này sẽ ánh hưởng cực lớn đến sĩ khí, thần vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ bỏ ra tiền vàng và tiền bạc lưu thông ờ Trung Nguyên.
”
Hạ chỉ bỏ ra tiền vàng bạc lưu thông ở Trung Nguyên, đối với Lý Long Cơ mà nói, quả thật là một chuyện rất nhỏ, Đại Đường vào thời kiến quốc sơ khai, bèn đã đúc được một lô tiền vàng bạc, chính là chuẩn bị phối họp lưu thông tiền đồng, chỉ là vì số lượng quá ít, vì vậy không thể lưu thông được, điều bây giờ hắn quan tâm không phải là vấn đề lưu thông tiền vàng bạc, mà là Lý Khánh An một năm có thể khai thác luyện ra bao nhiêu bạc nén? Có thể mỗi năm tiến cống triều đình một phần không?
“Đại tướng quân, vấn đề hạ chỉ bỏ ra tiền vàng bạc không lớn, nhưng trẫm lo lắng số lượng quá ít, không có ý nghĩa gì, trẫm muốn hỏi khanh, An Tây mỗi năm có thể khai thác bao nhiêu mỏ bạc? Có thể giúp đỡ giải quyết khó khăn tài chính của triều đình không?”
Suy nghĩ của Lý Long Cơ nằm trong dự liệu của Lý Khánh An, hắn dĩ nhiên đồng ý tuôn bạc cho Trung Nguyên, từ đó từng bước nắm giữ mạch máu kinh tế của Đại Đường.
“Bệ hạ, An Tây do nhân khẩu ít ỏi, thợ mỏ không nhiều, vì vậy sán lượng bạc trắng mỗi năm khai thác tinh luyện là mười lăm đến hai mươi vạn cân, thần trong điều kiện bảo đảm thu chỉ quân phí, đồng ý mang tất cả bạc trắng còn lại toàn bộ dâng hiến cho bệ hạ.
”
“Đó là bao nhiêu? Khanh phải nói cho ta biết một con số chính xác.
”
Lý Long Cơ về mặt tiền thì không chút mơ hồ, còn Lý Khánh An thì nói rất rõ ràng, những món bạc trắng này là đưa vào tiền riêng của hắn, hắn làm sao không quan tâm được.
“Lần này thần hồi kinh báo cáo công tác, đặc biệt mang lại cho bệ hạ một lô lớn những chiến lọi phẩm, trong đó thì đã có bạc trắng hai mươi vạn cân, đây là tâm ý của thần dâng cho bệ hạ, sau này thần sẽ mỗi năm giao nộp cho bệ hạ bạc trắng bảy vạn cân, nếu như bệ hạ có thể di dân An Tây họp lý, để táng cường số lượng thợ mỏ, thần có lòng tin mỗi năm sẽ phụng cấp cho bệ hạ bạc trắng mười vạn cân.
”