ngày hôm sau là ngày nghỉ của triều đình, triều Đường không phải dùng chế độ một tuần bảy ngày, mà lấy tuần nhật* làm một chu kỳ, tuần nhật chính là ngày nghỉ.
trong ngày đó bá quan được nghỉ một ngày, các việc triều chính đều đình chỉ cả.
bận rộn suốt chín ngày, bá quan văn võ đều mỏi mệt không chịu nổi, đều trốn ở trong nhà hưởng thụ một ngày hiếm hoi này.
*Tuần nhật là mười ngày
Nhưng đối với Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ, tuần nhật lại không có ý nghĩa gì cả, hắn gần như mỗi ngày đều ở trong trạng thái nhàn rỗi.
chỉ có trường hợp đặc biệt phát sinh, hắn mới phải ra mặt giải quyết vấn đề.
Hôm nay chính là có tình trạng đặc biệt, giữa trưa, hắn nhận được một quyển tấu chương do đứa con trai cả dâng lên.
nói rõ ra, thì đó là một thư cáo trạng minh oan.
hắn muốn lật lại vụ án oan xảy ra cách đây hai năm.
Hai năm trước, lúc đó Lý Khánh An nhậm chức Hà nam đạo Quan sát sứ tại huyện Uất Trì gặp phải thích khách, hơn năm mươi tên thích khách bị giết, lúc ấy chứng cứ để lại tại hiện trường cũng đều vô cùng xác thực chứng minh là do Khánh vương Lý Tông ở phía sau làm chủ mưu.
Lúc ấy, vụ án Lý Tông ở Biện Châu nuốt chiếm đất đai của dân cũng đồng thời bị phát hiện, để làm dịu cơn thịnh nộ của dân chúng, Lý Long Cơ đã không có điều tra sâu vào vụ án ám sát đó, trực tiếp đem nó tính vào trên đầu của Lý Tông, Lý Tông bởi vậy mà bị lột bỏ hết thảy chức vụ.
ở nhà bế môn sám hối một năm.
Thời gian đã dần dần trôi qua hai năm.
Lý Long Cơ cũng gần như quên việc này rồi.
nhưng sau mấy ngày Đệ vương bị ám sát, Khánh vương Lý Tông đột nhiên cầu xin lật lại vụ án đó, điều này làm cho Lý Long Cơ thực sự kinh ngạc, hắn kinh ngạc không phải bởi bản thân vụ án.
mà là thời cơ mà Lý Tông lựa chọn rất khôn khéo, cũng chính là ngay sau ba ngày Dương Quốc Trung và Lý Khánh An ở Hưng Khánh cung tranh chấp.
Dương Quốc Trung và Lý Khánh An tranh chấp cho thấy điều gì.
cho thấy vụ Đệ vương bị ám sát rất có thể là ngụy tạo, ít nhất Lý Long Cơ đã đoán được một hai phần, ngay tại thời khắc mấu chốt này, Khánh vương đột nhiên lật lại vụ án.
Lý Long Cơ cũng không thể không thán phục Khánh vương nắm bắt thời cơ một cách khôn khéo.
Sự việc đã qua đi hai năm.
Lý Long Cơ cũng đã nhớ không rõ rồi, hắn lại sai người tìm những ghi chép báo cáo lúc đó, hắn bắt đầu dần dần nhớ ra tình hình lúc đó.
Lúc ấy hắn nhận được bản báo cáo điều tra liền có sự hoài nghi.
làm sao lại có thích khách đem thân phận của kẻ chủ mưu đưa ra tại hiện trường như thế chứ, lệnh bài của Khánh vương phủ.
trên chuôi đao dùng để ám sát lại có khắc chữ Khánh vương, những chứng cứ này đều vô cùng vớ vẩn.
còn có hai tên thích khách bị bắt sống thì đã bị giết để diệt khâu, sự việc cũng chăng đi đến đâu.
chỉ là vì giết một người răn trăm người, để dập tắt sự giận dừ của công chúng, hắn mới dùng đứa con cả Lý Tông để làm vật hi sinh.
Vụ án này đã chìm vào trong quên lãng hai năm.
hiện tại lại đột nhiên bị lật tung lên.
Lý Long Cơ không khỏi lâm vào trầm tư mà suy nghĩ.
Chẳng lẽ đứa con trai cả đã chịu nhẫn nhịn suốt hai năm trời? vẫn đang đợi chờ cơ hội? Xem ra rất giống.
Lý Tông ở trong tấu chương chỉ thẳng ra là do Đệ vương giá họa cho hắn.
vả lại còn có chứng cớ, hai thích khách duy nhất có thế xác nhận thân phận chính là do quân sự của Đệ vương mua từ trong ngục giam ra.
ngoài ra còn có khế ước lúc ấy đã để lại.
Lý Long Cơ đang chậm rãi lật xem bản tấu chương này, sắc mặt càng lúc càng sa sầm xuống, hắn biết đứa con trai cả rất có thể là bị oan uổng.
nhưng không ngờ tới lại là Đệ vương, hắn đã hai lần lập ra kế hoạch ám sát rồi.
“Pằng!” Một tiếng.
Lý Long Cơ nện một quyền thật mạnh xuống bàn.
thấp giọng mắng: “Đúng là cả gan làm loạn!”
Hắn cất tấu chương đi, lập tức xuống chỉ nói: “Tuyên ý chỉ của trẫm, tốc triệu Khánh vương.
Đệ vương vào cung.”
Sau nửa canh giờ.
Khánh vương và Đệ vương trước sau đi tới Hưng Khánh điện.
Lý Tông đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho buổi gặp ngày hôm nay.
Hắn cũng biết, hôm nay chính là một bước ngoặt trong cuộc đời hắn.
phụ hoàng hắn đã hai năm không có gặp hắn rồi.
nếu hắn còn không lên tiếng, cục diện chính trị của Đại Đường sẽ không còn có cơ hội dành cho hắn nữa.
Lý Tông hai năm nay đã vỗ béo bản thân mình lên rất nhiều, nhưng vì muốn che giấu sự béo phì của hắn trước mặt phụ hoàng, hắn đã dùng suốt một canh giờ để tiến hành hoá trang, dùng loại phấn trắng xanh để che đậy sắc dầu mỡ trên mặt, đội mũ sa sẫm màu.
lại thay chiếc trường bào rộng thùng thình, như vậy, nhìn hắn bèn có vẻ hơi gầy đi một chút.
ít nhất cũng không mập mạp đến nỗi làm người ta khiếp sợ.
Nhưng cách đi đứng của hắn lại có vấn đề, hắn đã không thể tự đi đường được nữa rồi.
chân của hắn không thể chống đỡ nổi sức nặng của thân thể.
bắt buộc phải người đỡ đi.
điểm này thì không cách nào che giấu được.
Hai gã hoạn quan đỡ Lý Tông đi vào, hắn vừa bước vào cửa điện liền quỳ rạp trên mặt đất gào khóc: “Phụ hoàng, con rốt cục lại gặp được cha rồi.”
Hắn gần như là bò đến bên cạnh chân của Lý Long Cơ, cố hết sức mà dập đầu: “Hài nhi hai năm này ngày nào cũng đều nhớ nhung phụ hoàng đó!”
Cho dù sự biểu lộ tình cảm của hắn có chút khoa trương, nhưng chính vì như vậy, lại che giấu đi việc hắn không thể đi lại bình thường được, hơn nữa ấn tượng đầu tiên để lại cho Lý Long Cơ không phải là mập mạp, mà là tình cảm cha con ruột rà ôm ấp nỉ non.
Lý Long Cơ nhìn đứa con trai cả của mình, cái mũi cũng có chút chua xót.
từ nhỏ ông ta đã không thích đứa con trai cả này lắm.
tư chất của hắn tầm thường, gánh vác không nổi sự kỳ vọng lớn lao mà Lý Long Cơ đặt ra với hắn.
hắn tham ăn thích chơi bời.
dưới sự so kè của đứa con kế Lý Anh thông minh hiếu học lại càng trở nên tối tăm ảm đạm hơn.
bởi vậy hắn bị định sẵn không thể trở thành người kế vị của để quốc Đại Đường.
Mà nếu xóa đi tất cả các yếu tố chính trị, thì Lý Long Cơ lại phát hiện chỗ đáng yêu của đứa con trai này, hắn không có đầu óc giảo hoạt, sự ngu dốt của hắn khiến cho hắn không có nhiều tâm cơ như các huynh đệ của hắn.
Con trai kế Lý Anh tuy rằng thông minh, nhưng không có tình cảm của người làm con.
con trai thứ ba Lý Hanh thì ẩn trong sự nhu nhược lại có dã tâm.
mà đứa con trai cả Lý Tông tuy rằng ngu dốt.
nhưng lại có tình cha con ruột thịt đối với phụ thân, tình thân ruột thịt.
Lý Long Cơ tới lúc tuổi già.
mới bắt đầu dần dần hiểu được sự quan trọng của tình thân ruột thịt.
Nếu không phải suy xét theo góc độ của thái tử.
đứa con trai cả Lý Tông vẫn là đứa con trai tốt.
nghĩ đến chính mình hai năm trước đã đổ oan cho hắn.
thì trong lòng Lý Long Cơ cũng không khỏi thầm áy náy.
ông ta đương nhiên biết đứa tật xấu háo ăn ngon của đứa con trai, thân thể mập mạp hơn một chút, cũng không có quan hệ gì.
trong thiên hạ có người cha mẹ nào lại ghét bỏ con cái mình vì nó mập quá đâu chứ?
“Tông nhi.
con đứng lên đi!”
Lý Long Cơ nháy mắt ra hiệu với các hoạn quan bên cạnh.
Lập tức có hai gã hoạn quan đi lên đỡ Lý Tông đứng lên.
Lý Long Cơ lại sai người lấy một cái gối mềm cho hắn ngồi xuống.
Hắn thấy đứa con con khóc đến mức mặt đầy nước mũi nước mắt.
trong lòng càng mềm lòng đi mấy phần, liền cười nói: “Con trai của ta hai năm nay ở trong phủ qua như thế nào?”
“Phụ hoàng, hài nhi tự biết nghiệp chướng của mình nặng nề, hai năm nay ở nhà bế môn sám hối, không dám ra khỏi cửa một bước.”
Lý Long Cơ gật gật đầu: “chỉ có sám hối thôi thì không thể được, quan trọng là phải xem hành động.
trẫm nghe nói con đã đem đất đai tại Hà nam.
Giang Hoài đều chia cho các nông dân nghèo không ruộng đất.
trẫm cảm thấy rất an ủi và vui mừng.
Cuối cùng con cũng đã có tiến bộ.
biết được là không thể tát sạch nước ao mà bắt cá.”
Lý Tông sửng sốt.
hắn đem đất đai cấp cho nông dân nghèo không ruộng đất khi nào thế? Làm gì có chuyện đó! Hắn khó khăn lắm mới tụ tập đất đai như thế làm sao có thể trả lại chứ? Lý Tông xoay chuyển tâm niệm, bỗng nhiên hiểu ra.
nhất định là con trai Lý Cầu của hắn đã tự ý lén làm.
Năm trước nó đã khuyên hắn từ bỏ một phần đất đai, kết quả bị hắn đánh cho một trận nhừ đòn.
nhất định là nó rồi.
chỉ có nó mới có thể lấy đất đai của mình mà cho đi.
Trong lòng Lý Tông mắng to một phen xối xả.
nhưng ở trước mặt phụ hoàng, hắn cũng không dám biểu hiện ra hiện ra trên mặt.
hắn vội vàng nói: “Đây là kết quả sám hối của nhi thần, lỗi của nhi thần chính là quá tham lam.
từ nhỏ phụ hoàng chia lê, nhi thần luôn ăn thêm hai trái, tật xấu này kéo dài cho tới hôm nay.
biến thành tham đất đai.
Từ sau khi phụ hoàng quở trách nhi thần, nhi thần rút ra kinh nghiệm xương máu.
rốt cục mới hiểu được, đạo lý quốc gia lấy dân làm gốc.
nhi thần nguyện dâng gạo ra lần nữa.
để giải quyết nạn thiên tai tại các nơi.”
Trong việc chiếm dụng đất đai, Lý Tông cũng không ngu dốt.
hắn sợ phụ hoàng bắt hắn dâng ra đất đai lần nữa.
liền tiên hạ thủ vi cường, tỏ vẻ chính mình tình nguyện quyên lương gạo.
mà không nói chuyện đất đai.
Lý Long Cơ hiển nhiên không có nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của đứa con này, hắn vừa an ủi vừa vui mừng mà cười nói: “Con trai của ta quả nhiên tiến bộ hẳn ra.”
Lúc này, Đệ vương Lý Diễm cũng đi vào đại điện, trong lòng hắn thấp thỏm không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai hôm trước tâm trạng hắn rối như tơ vò, Dương Quốc Trung muốn bắt Hình Tể nhưng bị thất thủ, làm cho âm mưu ám sát của hắn có nguy cơ bị bại lộ, cho dù Dương Quốc Trung đã thề thốt rằng không có bán đứng hắn.
nhưng Lý Diễm lại cảm thấy phụ hoàng đã biết được chân tướng rồi, nếu không đã không tước đoạt cơ hội kế vị đông cung của hắn.
mà lại để cho hắn đi An Tây.
Lúc đầu.
việc đi An Tây làm cho hắn chán nản vô cùng, nhưng quân sư của hắn khuyên hắn.
đi An Tây cũng là cơ hội ngàn năm có một để bồi dưỡng thế lực của mình.
Lý Diễm cũng bắt đầu động lòng.
An Tây đất đai rộng lớn, diện tích lớn không thua gì Đại Đường, nếu hắn có thể có được binh giáp mấy chục vạn, một khi thế cục Trung Nguyên hỗn loạn, hắn liền lập tức dẫn binh mà vào, vị tất không có cơ hội quay lại với ngôi vị đế vương.
Vì thế.
trong lòng hắn lại bất đầu tính toán hẳn lên.
làm thế nào mới có thể đuổi Lý Khánh An đi.
để người của hắn tiếp nhận chức vụ An Tây tiết độ sứ, đây là bước đầu tiên hắn thực sự nắm bắt An Tây trong tay.
Hai ngày nay hắn cùng quân sự của mình luôn bàn về việc này suốt, không ngờ Lý Long Cơ lại bỗng nhiên tuyên hắn vào cung, vừa rất khẩn trương, hắn cũng lờ mờ đoán được, có lẽ là chính thức nhâm mệnh hắn làm Lũng Hữu đạo chư phiên trấn an đại sứ.
Lý Diễm đi vào đại điện, vừa đưa mắt nhìn một cái liền thấy Khánh vương Lý Tông, trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra.
đã hai năm không có thấy hắn ta rồi.
hắn ta sao lại xuất hiện vậy?
Hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên quỳ xuống trước mặt phụ hoàng: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, nguyện phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
“ngươi thật sự hy vọng ta sống lâu trăm tuổi sao?” Lý Long Cơ lạnh lùng hỏi.
Lý Diễm sợ tới mức rùng mình một cái.
cuống quít nói: “Phụ hoàng vì sao lại hỏi như vậy, nhi thần làm sao lại không hy vọng phụ hoàng sống lâu trăm tuối chứ, đây là nguyện vọng duy nhất của nhi thần mà.”
“Dối trá! Quá ư là dối trá!”
Lý Long Cơ giận không kiềm được, hắn càng ngày càng khó khắc chế sự phẫn nộ trong lòng, hắn nghĩ đến việc đứa con trai này vì muốn làm chủ đông cung, mà có thể chọn dùng thủ đoạn ám sát ti tiện đến thế.
Nếu hắn thật sự thực hiện được, thế thì hắn có thể sẽ phát động chính biến không, sẽ lật đổ mình hay không? Rất có khả năng đó, hắn không phải đã cả gan dám ở trước mặt mình mà phát động việc ám sát sao? Đứa con ngày dáng vẻ đường đường, cao lớn uy phong là thế kia, mà sao tâm địa lại ác độc đến thế!
Lý Diễm kinh hồn táng đảm, nói với giọng run rẩy: “Phụ hoàng...!Đây là...!Từ đâu mà nói thế?”
“Từ đâu mà nói thế?” Lý Long Cơ xoạt một cái ném mật ước của Hàn Bạch Nhan cho hắn xem: “Tự ngươi hãy nhìn xem đi! Ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Lý Diễm cuống quít nhặt tờ giấy đó lên.
đầu của hắn phựt một cái lớn ra.
việc của hai năm trước đó, thì ra đã bị bại lộ rồi.
mồ hôi trên trán hắn lăn xuống, lại len lén liếc nhìn Lý Tông một cái, thấy gương mặt hắn ta đầy vẻ tức giận, hắn bỗng nhiên cắn răng một cái.
dập đầu nói: “Chuyện này do thuộc hạ của nhi thần tự ý gây nên.
nhi thần thật không biết việc này.”
Lý Long Cơ thấy hắn trong giờ khắc này rồi mà còn muốn ngụy biện nữa.
không khỏi càng thêm lửa giận phừng phực.
vốn dĩ hắn ở trong Hưng Khánh điện để xử lý chuyện này, chính là không nghĩ việc xấu trong nhà đồn cả ra ngoài, nếu Lý Diễm dập đầu nhận tội, hắn chỉ xử phạt một chút, thì cũng thôi liền, không ngờ đứa con trai này lại một mực nói rằng sự việc không quan hệ gì đến nó cả.
Lý Long Cơ đã có chút phẫn nộ quá mức chịu đựng rồi.
Hắn giận quá hóa cười: “Tốt! Tốt! Thật tốt cho người không biết việc này, một câu nói đã phủi sạch sẽ hết các tội lỗi của ngươi, đúng! Trẫm không có chứng cớ của ngươi, cho nên không thể định tội của ngươi.
nhưng trẫm có gia pháp, trẫm dùng gia pháp thì không cần chứng cớ rồi, người đâu!”
Lập tức đi lên mấy chục tên thị vệ.
Lý Long Cơ chỉ tay vào Lý Diễm, giọng căm hận nói: “Đem tên nghịch tử này lôi xuống cho trẫm.
đánh ngay năm mươi côn.
xem nó còn dám chối cãi nữa hay không!”
Bọn thị vệ như lang như hổ đem Lý Diễm lôi ra.
Lý Diễm sợ tới mức hô to: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.
tha cho con đi!”
“Hãy đánh mạnh tay vào cho trẫm! Không được nương tay, ai dám nương tay trẫm sẽ giết ai!” Lý Long Cơ rít gào mà quát to.
Lúc này, Lý Tông vội vàng nói: "Phụ hoàng, nhi thần xin phụ vương tha cho tứ đệ.
chuyện này có lẽ thật sự không liên quan đến tứ đệ.”
“Cái gì không liên quan, việc này rõ ràng là do chính hắn gây nên! Còn muốn chống chế nữa.
sao trẫm lại có thể có đứa con trai như vậy chứ?”
Lý Long Cơ cơn giận chưa nguôi, lại lệnh nói: “Truyền trung quan Trương Phụng Ân!”
Tim của Lý Tông đập thình thịch, quả nhiên tới rồi.
Trương Phụng Ân được Lý Tông hối lộ với một giá trị rất lớn.
biết hôm nay chính mình sẽ phải ra mặt.
bèn sớm đã chờ ở bên ngoài Hưng Khánh cung, lúc Lý Long Cơ vừa tuyên hắn vào điện, hắn lập tức đi vào liền.
“Lão nô Trương Phụng Ân khấu kiến Thánh Thượng!”
“Trương Phụng Ân.
ngươi có biết tội chưa?”
“Lão nô từng khuyên Đệ vương.
khuyên ngài ấy không nên quá mức sủng ái các nho nhân, ngài ấy không nghe, mới ra nông nỗi hôm nay, lão nô quả thật có tội.”
Lý Long Cơ sửng sốt: “Ngươi đang nói cái gì?”
Trương Phụng Ân cũng sửng sốt.
vội vàng nói: “Bệ hạ không phải bởi vì tội bùa thuật mà xử phạt Đệ vương sao?”
“Chờ một chút!”
Lý Long Cơ bỗng nhiên nghe ra manh mối, hắn hạ thấp người hỏi: “Ngươi hãy nói rõ ràng cho trẫm biết, bùa thuật gì.
trẫm không hề biết gì cả.”
“Thì ra bệ hạ không biết, lão nô đang muốn bẩm báo với bệ hạ đây.”
“Ngươi nói!”
Lý Long Cơ khẽ đè đai lưng, để cho mình kiềm chế cơn giận một chút, hắn đã ý thức được đứa con trai này của hắn thật sự là nghiệp chướng nặng nề rồi.
“Bệ hạ.
lão nô bị Đệ vương bỏ mặc.
việc bên ngoài của ngài ấy lão nô một chút cũng không biết, nhưng việc bên trong phủ.
thì lão nô có nghe biết một chút đỉnh, lão nô nghe nói ngài ấy mê tín bùa thuật, lúc nào cũng đều có thực hiện việc bùa thuật.”
Lý Tông bên cạnh ngây ngẩn cả người, hắn cứ tưởng rằng Trương Phụng Ân sẽ nói các nho nhân tranh mị mà bỏ bùa thuật, không ngờ tới Trương Phụng Ân căn bản không hề đề cập tới các nho nhân, mục tiêu chỉ thẳng vào Đệ vương, thủ đoạn cay độc càng hơn cả mình nữa.
Lý Long Cơ cố kiềm nén cơn lửa giận ngùn ngụt, hỏi: “Ngươi nói như vậy, có chứng cớ gì không?”
“Bệ hạ nếu không tin.
có thể nhìn xem trong giày của ngài ấy.”
“Người đâu! Hãy đem nghịch tử đó tới đây cho trẫm.”
Năm mươi côn đã đánh xong.
Lý Diễm bị đánh tới da tróc thịt bong, máu chảy ướt cả quần, hắn nằm sấp trên giường nệm được khiêng vào tới nơi.
nói cũng không nói ra được.
“Phụ hoàng, nhi thần biết tội!” Hắn thì thào nói.
Lý Long Cơ lại không có ý dừng tay, lập tức lệnh nói: “cởi giày nó xuống, xem trong giày nó có cái gì?”
Mấy tên hoạn quan tiến lên cởi đôi giày da đen của Lý Diễm ra.
một gã hoạn quan bỗng nhiên cao giọng nói: “Bệ hạ.
trong giày có dán bùa.”
“Mang lên đây cho trẫm!”
Lý Long Cơ nhìn trên mâm thấy lá bùa vẽ đầy các câu bùa chú, tức giận đến toàn thân phát run.
Từ sau vụ án bùa thuật của đông cung ở hai năm trước, hắn hận bùa thuật đến thấu xương, đã từng không chỉ nghiêm cấm bùa thuật, nếu hoàng thân quốc thích mà dính líu tới bùa thuật, đồng loạt xử trọng tội.
hắn lặp đi lặp lại mà cảnh cáo, lại không ngờ rằng hôm nay ở trong giày của một đứa con trai khác của mình lại lục soát ra thứ vật đó.
“Rất tốt! Con trai tốt của trẫm.
ngươi đã mang bùa thuật vào điện, trẫm thật không ngờ rằng, con trai của trẫm lại hiếu thảo đến thế.”
Giọng của Lý Long Cơ rất thấp và trầm, trong lòng ông ta đã nổi lên một tia sát khí.
Lý Diễm thấy trong giày của chính mình lại có bùa thuật, hắn nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
hắn biết điều này có ý nghĩa gì.
hắn cũng biết mình thế là xong rồi.
huynh đệ cùng tàn.
bị đánh một trận có lẽ là bỏ qua rồi.
nhưng nếu dính líu đến bùa thuật, thì phụ hoàng bất luận như thế nào cũng sẽ không tha thứ cho mình rồi.
Mọi ý niệm trong lòng hắn đều tan theo mây khói, rơi lệ nói: “Phụ hoàng xin cho nhi thần nói một câu.
nhi thần bèn đưa cổ ra chịu chết.”
“Ngươi nói!”
“Nhi thần cùng Vi phi bất hoà.
sủng ái hai nho nhân, hai nho nhân không ngừng tranh giành sự sủng ái, việc này chỉ e sợ là do bọn họ cầu mị gây nên.
nhi thần thật không biết việc này, trời đất chứng giám, nhi thần nếu có nửa câu hư ngôn.
thì sẽ bị sét đánh cho chết.”
“Hừ!” Lý Long Cơ hừ một tiếng: “Trẫm chỉ biết, ngươi nhất định lại là không biết sự tình rồi chứ gì.
bởi vì nói cho cùng tất cả mọi chuyện tình ngươi đều là không biết sự tình gì cả.
hoặc là do cấp dưới tự ý gây nên.
hoặc là sủng cơ tranh mị.
cũng đều không liên quan gì đến ngươi cả.
cho nên trẫm sẽ không thể xử phạt ngươi.
ngươi sẽ tiếp tục vắt óc nghĩ mưu tính kế tranh đoạt đông cung, đúng không?”
Lý Diễm cúi đầu.
một câu cũng không dám nói, hắn còn có thể nói cái gì? ngay cả thề phụ hoàng cũng không tin.
còn có cái gì có thể giải thích, trong lòng hắn chỉ còn sự than thở, tất cả hùng tâm tráng chí tại giờ khắc này đều tan thành mây khói cả.
hắn lẳng lặng chờ đợi một khắc cuối cùng sắp đến.
Lúc này, Lý Tông quỳ xuống, khóc nói: “Nhi thần nguyện vì huynh đệ chịu một nửa tội, huynh đệ như tay chân, tay chân đoạn lìa.
không thể nối lại, cầu mong phụ hoàng tha cho đệ ấy một mạng!”
Lý Long Cơ nhìn hắn một lúc lâu.
bèn thở dài một hơi nói: “Thôi được! Vì lời nói của con.
trẫm tạm tha hắn một mạng.”
Hắn chỉ tay vào Lý Diễm lệnh nói: “Đưa hắn giam trong Ưng cẩu phường, trọn đời này không được ra khỏi cửa!”
“Tạ ơn phụ hoàng đã không giết! Tạ ơn đại ca đã khẩn cầu cho đệ!”
Lý Diễm trong tiếng khóc rống bị khiêng xuống, lúc này, Lý Long Cơ nhìn Lý Tông một cái, gật đầu khen nói: “Con rất tốt.
không hổ là huynh trưởng, tuy là khờ khạo, nhưng có sự bao dung rộng rãi của huynh trưởng, trẫm lần trước quả thật là nghi oan con rồi.”
Lý Tông trong lòng chua xót không thôi, hắn nức nở rơi lệ nói: “Nhi thần chỉ hận không thể thay phụ hoàng phân ưu, bộ dạng trở nên mập mạp như vậy.”
Lý Long Cơ khẽ cười nói: “Mập mạp là bởi vì con thiếu việc vận động cưỡi ngựa bắn cung, trẫm phải cho con một cơ hội cưỡi ngựa bắn cung.”
Hắn trầm tư chốc lát, vốn là mệnh Lý Diễm đi An Tây, hiện tại Lý Diễm phạm tội, chỉ đành hủy bỏ, đứa con cả của mình ở thời khắc mấu chốt như vậy ra tay, chứng tỏ hắn cũng không phải quá ngu dốt, hoặc là đề nghị của thủ hạ hắn, nhưng cũng nói rõ được hắn giỏi về nghe kế, đây chính là một ưu điểm, để hắn đi An Tây thật vừa lúc, đứa con cả ở trong kinh, ngược lại sẽ bất lợi trong việc dùng trưởng tôn kế vị, đem đứa con cả điều đi, tạo điều kiện cho trưởng tôn nhập đông cung.
Nghĩ vậy, hắn chậm rãi nói: “Năm Khai Nguyên thứ tư.
con lĩnh An Tây đại đô hộ từ xa, giữ chức Lũng Hữu chư phiên trấn an đại sứ; năm Khai Nguyên mười lăm, con lĩnh Lương Châu đô đốc từ xa, kiêm Hà Tây chư quân tiết độ đại sứ, bây giờ con bị cách hết mọi chức, trẫm chuẩn bị tiếp tục nhậm mệnh con làm Lũng Hữu đạo chư phiên trấn an đại sứ.
đi đến Quy Tư thực nhiệm, con có đồng ý đi không?”
Lý Tông không nghĩ đến sẽ là kết quả này, hắn ngẩn người cả nửa buổi trời, vạn bất đắc dĩ.
đành phải dập đầu tạ ân nói: “Nhi thần tạ phụ hoàng tín nhiệm, nguyện thay phụ hoàng phân ưu!”
“Tốt lắm.
ngày mai triều hội, trẫm sẽ chính thức nhậm mệnh con tân chức, Tông nhi.
con đừng coi thường An Tây.
trẫm sẽ tiến hành một loạt những an bài đối với An Tây, ngày mai con ắt sẽ biết.”