Hôm nay là ngày Lý Long Cơ đã quyết định nhiều việc trọng đại.
vừa an ủi Cao Lực Sĩ xong thì hoạn quan lại đến báo, quận vương Đông Bình, phiêu kỳ đại tướng quân An Lộc Sơn cầu kiến.
Người hôm nay đã cực kỳ mệt mỏi, đương định dời đến ngày mai; nhưng nghĩ lại, liền nói với Ngư Triều Ân: “Đi tuyên hắn vào gặp!”
Ngư Triều An có phần thổn thức bất an.
Cao Lực Sĩ cáo lão không thành hắn đương nhiên có phần thất vọng, nhưng điều thật sự khiến hắn hụt hẫng đó là tín nhiệm của Lý Long Cơ với Cao Lực Sĩ.
Hắn bỗng ý thức được mình chẳng qua chỉ là một hoạn quan, muốn thay thế Cao Lực Sĩ.e rằng vẫn chỉ là một ước mơ xa vời.
Khi Lý Long Cơ lệnh hắn đi tuyên An Lộc Sơn vào, hắn liền thử người ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ vội cúi đầu đi ra.
Một chốc sau, An Lộc Sơn lê tấm thân thịt trần béo tròn của mình vào.
Hắn tuy có phần hơi mập nhưng động tác lại rất ư linh hoạt.
Hắn vừa vào đã hành quân lễ với Lý Long Cơ nói: “An Lộc Sơn tham kiến hoàng đế điện hạ!”
những năm này Lý Long Cơ rất thích tên người Hồ này, vì hắn thật sự rất tâm lý hiểu chuyện.
Trong trường hợp cả con trai mình còn không nghĩ đến.
thế mà hắn biết dâng hương hoa trợ tình lên, để người lại có thể tái chấn lại hùng phong đàn ông.
Dù cho hậu quả của loại hương hoa đó rất nghiêm trọng, nhưng Lý Long Cơ vẫn rất cảm kích An Lộc Sơn.
và lại càng tín nhiệm hắn hơn.Thậm chí còn trong một lần đánh bại Khiết Đơn.
người đã phong hắn làm Đông Bình Quận vương, mở đầu cho lệ phong vương ngoài tông tộc của Đại Đường.
Trên triều hội hôm nay.
An Lộc Sơn đã biết điều giúp đỡ mình, khiến Lý Long Cơ rất ư cảm động.
Người nhìn tên người Hồ thật thà này mỉm cười nói: “Cái tên mập này, trẫm cắt một năm bổng lộc của khanh, khánh có oán trẫm không?”
An Lộc Sơn hoàng sợ, cả chân còn lại cũng quỳ xuống nốt, hắn khấu đầu lạy Lý Long Cơ hốt hoảng nói: “Thần chỉ hận mình không thể chết đi vì bệ hạ được!”
Lý Long Cơ cười ha hả, chỉ vào hắn nói: “Đúng là tên Hồ nhân, nói mà không suy nghĩ, ngươi hi vọng trẫm bây giờ chết đi ư?”
“Thần không dám! Không dám! Thần chỉ lấy ví dụ, lòng thần với Thánh thượng tuyệt đối trung thành canh cánh, điện hạ cho thần đi về hướng đông, thuần tuyệt đối không dám đi về hướng tây.
Điện hạ nói thần nhảy xuống biển, thần tuyệt không dám nhày xuống sông!”
“Thế ư? Trẫm gọi khanh hồi Kinh làm quan, khanh chịu chứ? ” Lý Long Cơ như cười như khôngnói.
Trong lòng An Lộc Sơn cơ hồ gần đập.
nghĩ đến lời Thánh thượng, điều hắn hồi Kinh, không lẽ là thật ư? Hay chỉ là Thánh thượng đang thăm dò hắn? Hắn bỗng đổi ý, lập tức nói: “Thần sẽ tuân thủ ý chỉ của Thánh thượng.”
“Trẫm chỉ đùa với khanh thôi, sẽ không để khanh rời Phạm Dương đâu.
Trẫm còn cần khanh thay trẫm gác cửa lớn phía đông.Đúng rồi, ngươi chính là một con chó của trẫm, một con chó mập mạp.”Tâm trạng Lý Long Cơ cực tốt.nên ngồi đùa với An Lộc Sơn.
Lòng An Lộc Sơn dần hồi phục lại.
Sau lưng hắn đã toát đầy mồ hôi lạnh, thậm chí còn ướt đẫm cả lưng áo .Hắn hôm nay tìm Lý Long Cơ là có mục đích.
Hắn vốn đi tìm cơ hội suốt, mà hôm này theo hắn đoán tâm trạng Lý Long Cơ cực tốt.
và lại vừa khớp mình có biểu hiện xuất sắc trên triều đường.
Yêu cầu của hắn chắc chắc sẽ được Lý Long Cơ đáp ứng.
Lúc này, hắn cẩn thận nói: “Điện hạ.
thần mùa hạ năm nay vừa tiến công Xích Sơn.
nhổ đi một thành bảo quan trọng của người Khiết Đơn.
và còn mong điện hạ ân chuẩn!”
Nụ cười trên mặt Lý Long Cơ dần biến mất.
người trầm ngâm một lúc nói: “Ái khanh đã phân ưu cho trẫm, trẫm rất cảm động, nhưng triều đình mùa thu năm nay định sẽ đối phó Thổ Phồn quy mô lớn.
tài lực và vật tư đều tập trung tại Lũng Hữu.
ái khanh muốn đánh Xích Sơn.
trẫm lo rằng triều đình không có đủ tài lực để ủng hộ hai tuyến tác chiến.”
“Điện hạ.
thần suy ngẫm đến việc này, thần định sẽ dùng phương án trận chiến sét đánh, dùng kỵ binh tập kích Xích Sơn.
Nếu như thế.
cùng lắm mười hôm đã có thể đoạt được Xích Sơn.
như thế sẽ không cần tiền và lương thực triều đình cung cấp.
Hơn nữa.
sau khi đoạt được Xích Sơn.
áp lực của Phạm Dương sẽ giảm đi.Thần cũng có thể tập trung binh lực tiến hành quân đồn.
phân ưu cho triều đình.”
Lý Long Cơ gật gật đầu cười nói: “Vậy khanh nói cho trẫm biết trước, khanh vì sao mà tự dưng muốn đi đánh Khiết Đơn?”
Đầu An Lộc Sơn cúi gầm lại, mãi một lúc sau.
cặp môi vừa dày vừa béo bở của hắn mới mấp máy nói: “Hôm nay tướng sĩ An Tây đều được phong quan tiến chước, thần quay về e rằng không các gì đối mặt với tướng sĩ thuộc hạ.
nên.."
“Khanh rất thành thật!” Lý Long Cơ tán thưởng: “Đấy chính là đại tướng mà trẫm muốn nhìn thấy, nhìn người khác được phong thưởng, trong lòng không phục sẽ càng phải phấn đấu lập công, và quyết chí xông pha.
Đây chính là kết quả trẫm mong nhìn thấy khi phong thưởng cho quân An Tây, tất cả tướng sĩ Đại Đường đều có thể thấy sỉ nhục mà càng tiến thêm bước, tranh tướng lập công đoạt vinh quang.
Trẫm sẽ tuyệt không tiếc chi quan chước ít ỏi đó.
An tướng quân, thỉnh cầu đánh Xích Sơn của khanh, trẫm ân chuẩn!”
“cảm ơn điện hạ đã hiểu cho!Thần tuy không cần triều đình cung cấp tiền và lương thực, nhưng kỵ binh của thần e rằng không đủ.
hi vọng điện hạ có thể nhận lời cho thần mượn kỵ binh của Sóc Phương.”
“An Tư Thuận là huynh đệ của khanh, các khanh tự thương lượng với nhau là được.”
“Không được! Không được! Quân đội là quân đội của điện hạ.
thần chỉ mượn mấy người con của An Tư Thuận, nếu không có sự đồng ý của điện hạ.
thần sao dám tự ý mượn một binh một tốt của Sóc Phương.”
Câu trả lời của An Lộc Sơn khiến Lý Long Cơ rất vừa ý, huynh đệ dù thân đến đâu cũng chỉ được mượn con cháu, chứ quân đội là của Lý Long Cơ hắn.
Hôm nay tên An mập này biểu hiện không tệ.
quả thực đáng khen thưởng.
Lý Long Cơ nghĩ thế liền vui vẻ nói: “Được thôi! Ngươi muốn mượn bao nhiêu kỵ binh, ngươi đi mà thương lượng với An Tư Thuận, trẫm đều ân chuẩn.”
Điều An Lộc Sơn cần chính là câu nói này, vì câu nói này mà hắn đã đợi hai năm nay.
Hắn binh gì cũng không cần.
mà chỉ cần hai vạn binh tinh duệ Sóc Phương Đột Quyết của A Bố Tư.
“Thần nhất định sẽ dũng mãnh giết địch, dùng thủ cấp bọn người Khiết Đơn kia để thỉnh công với điện hạ!”
Trong lúc Lý Long Cơ cuối cùng đã gật đầu ân chuẩn cho An Lộc Sơn mượn binh.
Lý Khánh An đương dẫn Man Tô Nhĩ du lãm chợ Tây Trường An thành.
Sau bữa cơm.
quan hệ hai người đã kéo gần nhau hơn, thậm chí Man Tỗ Nhĩ còn đề xuất hỏi Lý Khánh An liệu có thể phóng thích tù binh Đại Thực không.
Hắn chưa có câu trả lời rõ ràng, cũng có nghĩa rằng sẽ không có việc đóng cửa bàn riêng này.
Dù cho bước tiếp theo của Lý Khánh An là chỉ kiếm vào Thổ Hỏa La.
nhưng chiến dịch Thổ Phồn của Ca Thư Hàn đề ra lại làm loạn kế hoạch vốn có của hắn.
khiến chiến dịch Thổ Hỏa La của hắn không thể không gác lại.
Đương nhiên, có thể thu phục người Thổ Phồn trước, giải trừ mọi mối lo về sau thì cũng là một trong những phương án tốt nhất.
Nên hắn cũng mong có thể ký kết thỏa hiệp hòa giải tạm dừng chiến với Đại Thực, để tập trung thời gian phát động chiến tranh với Thổ Phồn, nếu không khi hai tuyến tác chiến, hậu cần của hắn sẽ không đủ mà đáp ứng.
Lý Khánh An biết rằng Đại Thực sẽ tập trung hết tinh lực chủ yếu vào khu vực Châu Phi.Nó sẽ khiến Đại Thực không thể toàn diện phản công Đại Đường.
Cả song phương đều có ý nguyện đình chiến, bây giờ chỉ còn xem ai sẽ chiếm thế thượng phong trong lúc đàm phán mà thôi.
Nhưng đây cũng không phải mục đích Khánh An đưa Man Tô Nhĩ đi tham quan Trường An, để hắn hiểu được Đại Đường có thực lực hùng hậu thế nào .Việc này cũng được tác dụng nhất định khi đàm phán, nhưng chủ ý của hắn không phải thế.
Hắn là một người biết nhìn xa trông rộng.
hắn hi vọng Đại Đường có thể mở lòng đón nhận văn hóa Islam.
đồng thời cũng hỉ vong người Khalifah kế vị tiếp theo của đế quốc A Bạch Tư có thể hiểu Đại Đường sâu xa hơn.
Chiến tranh không phải điều Lý Khánh An cần.
Hiện nay đã là thời Khai Nguyên thịnh thế, bây giờ sẽ là lúc Đại Đường dần từ thế thịnh chuyển sang suy thoái.
Đại Đường trong lịch sử không đủ sức để trấn áp An Sứ chi loạn rất nhiều yếu tố là do trước khi An Sứ chi loạn bùng nổ.
nền tảng của quân đội và kinh tế Đại Đường đã bị chiến tranh liên miên cùng thu gom ruộng đất bòn rút hủy hoại, để khi triều đình nhượng bộ trong An Sứ chi loạn, đã để lại ảnh hưởng ngàn năm.
Bất kỳ một dân tộc nào nếu có quá nhiều kẻ địch, cuối cùng cũng chỉ dẫn đến diệt vong mà thôi.
Thổ Phồn chính là một ví dụ điến hình.
Uy hiếp đối với Hán dân tộc bao giờ cũng là lực lượng từ phương bắc.
Phía nam có kẻ địch lớn mạnh là Thổ Phồn, phía bắc có Hồi Hột hăm he, vả lại thêm một kẻ thù lớn mạnh hơn ở phương tây.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không phải quốc sách chính đáng.
Đương nhiên, nhưng điều này tiền đề đều là phải đuổi thế lực người Đại Thực về phía tây sông Amul đánh đến khi chúng sợ, thì mới kiến lập hữu nghị với chúng.
Bọn họ lại xuyên qua dòng người tấp nập náo nhiệt mà đi.
Man Tô Nhĩ khoát tay đầy hứng thú quan sát chợ thương nghiệp phồn hoa nhất Đại Đường này.
Con đường rộng lớn kia.
hàng ngàn cửa tiệm nguy nga với hàng hóa tạp vật chất đóng trong tiệm.
Những món đồ sành sứ tinh tế, tơ tằm.
lá trà ngát hương, những tờ giấy trắng như tuyết; mỗi loại vật phẩm đều là những xa xỉ phẩm đắt tiền nhất của Damascus.
Khiến Man Tô Nhĩ thật sự cảm thấy ấn tượng nhất lại chính là trên người dân Đại Đường, ai nấu đều toát lên vẻ tự tin và khỏe mạnh, dù là người quyền quý tướng lãnh cao cấp như Lý Khánh An.
hay những chân phu vận chuyển tạp vật kia.
Bọn họ ai nấy đều có tiếng cười sảng khoái tự tin.
Trước mắt những người tây phương như họ, một chân phu nho nhỏ cũng có thể ưỡng ngực thẳng lưng mà thẳng tiến, hoàn toàn không có tự ty thấp hèn.
“Đây là một dân tộc đáng được tôn trọng.” Man Tô Nhĩ nghĩ thầm.
Lúc này, Man Tô Nhĩ bị một cặp bình sứ trắng tinh tế trên quầy của một tiệm sứ cuốn hút.
Cặp bình này trắng xóa trong suốt, đã thế lại mỏng như giấy.
Hắn khom người cẩn thận ngắm nhìn nét vẽ trên bình, đấy là bức tranh thủy mặc.
rất tinh tế.
Trong mắt hắn lộ rõ vẻ luyến tiếc.
“chủ tiệm, xin hỏi cặp bình này bao nhiêu tiền?” Khánh An cười hỏi.
Tên giúp việc vậy chạy lên bẩm báo: “Quý khách, đây là cặp bình bổn tiệm trưng bày, nên thường đều không bán.
Nếu quý khách thật sự muốn sở hữu nó để tiểu nhân đi hỏi trưởng quầy xem sao.”
“Không cần nữa!”
Một cụ già đi đến chấp ta cười nói: “Quý khách muốn cặp bình này, lão có thể tặng.”
Ánh mắt của lão nóng bỏng, lão nhìn ra Man Tô Nhĩ và Lý Khánh An tuyệt không phải người thường, tặng họ một cặp bình, bọn họ nhất định sẽ đền đáp lại xứng đáng.
“Như vậy thì cảm tạ quá”
Khánh An nhìn Man Tô Nhĩ cười nói: “Điện hạ.
người thương nhân này nói người là vị khách từ xa đến.
nên sẽ tặng cặp bình này cho người.
”
“Á!? Sao lại có thể như thế được.”
Man Tô Nhĩ ngỡ ngàng, trong mắt hắn lộ ra vẻ kính phục.
Một nhân nhỏ của Đại Đường mà cũng không tầm thường thế ư? Hắn cầm lấy bình sứ.
vội rút một cây đoản kiếm khảm đá quý đeo trên thắt lưng xuống.
hai tay đưa cho trưởng quầy, nói: “người A Rập chúng ta tứ hải giai huynh đệ.
nhưng lại không dễ dàng nợ tình nghĩa người lạ.
Ngươi tặng ta bình sứ này, ta sẽ tặng ngươi cây đoản kiếm.
Như thế lòng ta cũng an tâm hơn.”
“Thế này..trưởng quầy do dự một lúc.
lão thấy đoản kiếm quả thực rất quý báu.
có nên nhận không đây? Lão nhìn sang Lý Khánh An.
thấy hắn cũng gật đầu mỉm cười nói: “Ngươi cứ nhận đi!”
trưởng quầy nhận lấy đoản kiếm, nghĩ một lúc, lại vội rút một chiếc hộp gỗ đàn trong tủ mở ra.
trong đấy là một cặp bình trong suốt dáng tựa bình ngọc kim lộ của Quan âm bồ tát.
Hiển nhiên nó cũng bằng sứ.
nhưng là sứ bạch ngọc thượng thừa, trên đó có vẻ thị nữ cung đình đồ, tinh mỹ tuyệt vời.
rõ ràng là xuất xứ từ tay đại sư.
so với cặp bình vừa rồi không biết hơn bao nhiêu.
Lão đưa hộp gỗ đàn cho Man Tô Nhĩ nói: “Đây là sứ trắng mà lão đích thân lão đông chủ ta tự chế, đã không còn bao nhiêu cái trên đời.
Đây mới là báu vật trấn tiệm của bổn tiệm, xin quý khách nhận lấy! Đoản kiếm của ngài quá quý giá.
ta không thể bắt nạt ăn lời ngài như thế.”
Lý Khánh An không có phiên dịch, mà do phiên dịch người Túc Đặc bên cạnh Man Tô Nhĩ đã dịch lại lời của trưởng quầy cho Man Tô Nhĩ.
Man Tô Nhĩ nói lời cảm tạ.
hắn nhất lấy bình sứ.
và bỗng chốc mắt hắn sáng ngời.
Cặp bình sứ quý báu này hắn phải dâng tặng Khalifah.
Khánh An thấy trưởng quầy phong thái ung dung hoàn toàn không lộ vẻ thấp hèn.
rất đáng mặt người Đại Đường.không khỏi thầm tán thưởng, liền rút ra một tờ danh thiếp của mình đưa cho lão nói: “Có việc gì cần ta giúp đỡ, xin lão cứ đến tìm ta.”
Trưởng quầy nhận qua danh thiếp, bỗng chốc “Á!” lên một tiếng, xong vội thi lễ với Khánh An.
“Hóa ra là Lý đại tướng quân, tại hạ là Hứa Hành thương nhân Thành Đô, đã nghe danh sự tích về đại tướng quân từ lâu, đánh bại tây man Đại Thực, không khỏi bái phục, xin hãy nhận một lễ của lão.
”
Khánh An cười ha hả.
hắn chỉ chỉ vào Man Tô Nhĩ nói: “Vị này chính là chư quân của Đại Thực, chắc ngươi không ngờ đến đúng không?”
trưởng quầy gãi gãi đầu, sắc mặt có phần cổ quái.
Mà đúng là cổ quái quá đi chứ, hai địch thủ trên chiến trường mà giờ lại có thể cùng đi dạo phố ngắm chợ!
Sau khi tham quan xong chợ Tây, Lý Khánh An bèn đưa Man Tô Nhĩ vào nhà nghỉ dành cho khách của Hồng Lư Tự tại hoàng thành.
Bọn họ được an bài nghỉ tại đây.
Lúc đi dến gần cửa nhà nghỉ.
Thiếu khanh Hồng Lư Tự Bùi Dụng bèn đi lên nói: “Đại tướng quân, Hưng Khánh Cung đã có tin tức đến, sáng ngày mai Thánh thượng sẽ tiếp kiến sứ giả Đại Thực tại Đại Đồng điện.
Thánh thượng mời tướng quân cũng cùng tham gia.”
“Ta biết rồi.
chỗ nghỉ của quý khách Đại Thực đã an bài xong chưa?”
“Xin đại tướng quân yên tâm, bọn ta tuyệt đã an bài theo tiêu chuẩn tiếp đón quý khách, tuyệt không dám chậm trễ.”
Khánh An gật gật đầu, xong quay người lại nhìn Man Tô Nhĩ chấp tay nói: “Điện hạ dọc đường đã mệt mỏi, xin điện hạ cứ nghỉ ngơi, có thể dùng bữa tại quán xá.
cũng có thể đi đến nơi lúc trưa đã dùng cơm, điện hạ có thể tự quyết định.
Tại hạ cũng xin cáo lui trước.”
Man Tô Nhĩ vội tạ lễ với Lý Khánh An: “Đa tạ Lý tướng quân đã tiếp đãi, để ta cảm nhận được thành ý của tướng quân.”
Lúc này .Khánh An bỗng nhớ ra một việc, liền cười nói: “Bảy người nữa chính là ngày chính thức thành hôn của ta.
ta cũng mỏi điện hạ đến dự hôn lễ.”
Man Tô Nhĩ rất ư nỗi kinh ngạc, hóa ra tên chủ soái quân Đường này vẫn chưa thành hôn! Hắn cũng vui vẻ cười nói: “Được! Ta nhất định sẽ đến dự!”
Khánh An lại căn dặn quan viên Hồng Lư Tự vài câu, xong liền cáo từ đoàn sứ giả Đại Thực đi về phía Độc Cô phủ.
Hắn cần phải chia sẻ niềm vui của mình với người nhà.
Phường Thân Nhân phủ An Lộc Sơn, bộ tướng Lưu Lạc Cốc của An Lộc Sơn đang xuyên qua các viện từ vội vã đi về hướng thư phòng.
Trong thư phòng, An Lộc Sơn đang ngồi thương thảo việc điều độc đội quân A Bố Tư với mưu sĩ khác - Cao Thượng.
Từ trận chiến Thạch Bảo thành ba năm trước kết thúc, An Lộc Sơn đã bắt đầu mưu tính đột kỵ binh Đột Quyết tinh duệ này.
Lúc đầu.
hắn hi vọng A Bố Tư tự đề xuất điều về Ưu châu, vì thế mà hắn đã đưa điều kiện hậu hĩnh.
An Lộc Sơn đã ra giá cho hắn một mục trường rộng mười vạn mẫu.
dân chúng bộ lạc hắn sẽ không còn phải đóng một xu thuế, nhưng rốt cuộc cũng bị hắn từ chối, và trả lời rõ ràng rằng bộ lạc của hắn tuyệt không đi Phạm Dương.
An Lộc Sơn liền đoán được có lẽ A Bố Tư đã nhìn thấu ý đồ của mình.
Vừa trùng hợp huynh đệ của hắn An Tư Thuận lúc ấy vừa nhậm chức Tiết độ sứ Sóc Phương.
An Lộc Sơn vui mừng khôn xiết, lập tức tiến hành bàn việc này với An Tư Thuận, hi vọng An Tư Thuận có thể tác hợp cho việc A Bố Tư đi về Phạm Dương.chỉ là không ngờ An Tư Thuận thái độ mờ ám, miệng tuy nhận lời nhưng thực tế mãi không thấy có động tĩnh gì.
Dưới sự bức ép lần hai lần ba của An Lộc Sơn, An Tư Thuận không thể không đưa ra cớ, cần có sự đồng ý của Lý Long Cơ, hắn mới có thể thả người.
Bây giờ Lý Long Cơ đã nhận lời, đã khiến An Lộc Sơn vui mừng thấy rõ.
An Tư Thuận phen này không còn lý do gì mà thối thác.Bây giờ vấn đề An Tư Thuận đã được giải quyết, chỉ còn lại thái độ của A Bố Tư, có điều hắn cũng chẳng quan tâm điểm này, chỉ cần Lý Long Cơ đã xuất ý chỉ.
A Bố Tư đành phải tuân thủ điều động, hơn nữa ý chỉ này, Trung Thư Tỉnh đã phát thảo gửi vào cung, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có tin truyền ra.
“Cung hỉ đại soái, tâm nguyện mấy năm nay cuối cùng đã toại nguyện.”
Trên bộ mặt như quả bí đỏ của An Lộc Sơn lộ ra một nụ cười đắc ý, nói: “Bổn soái vì ngày hôm nay đã đợi ba năm.
trước giờ không có vật gì có thể khiến ta kiên quyết đến thế, quả thật đội kỵ binh này sức chiến đấu tinh duệ vô cùng, vừa đúng có thể bổ sung vào dược điểm kỵ binh không đủ của quân Phạm Dương ta.
và có thể tương sức với đội thiết kỳ Ưng Châu của ta.
Hơn nữa.
A Bố Tư di dời về hướng Đông, còn có thể mang đến cho ta nguồn chiến mã bất tận.Đây cũng là việc hợp tác dài lâu.
bước tiếp theo ta sẽ mưu Hà Đông.”
Cao Thượng là một trong hai đại mưu sĩ của An Lộc Sơn.
một là Nghiêm Trang đã mất tích nhiều năm.
đến đây tông tích bất mình.
Vì thế mà hắn trở thành mưu sĩ đệ nhất của An Lộc Sơn.
Dù cho An Lộc Sơn có vô số mộ liêu, nhưng để có thể tín nhiệm, mà lại túc chí đa mưu thì chỉ có mỗi Cao Thượng.
Cao Thượng tuổi trạc ngũ tuần, dáng dấp trắng trẻo béo tròn, có để chùm râu dài.
mắt hắn dài lộ vẻ lanh lẹ xảo huyệt.
Hắn vuốt nhẹ râu nói: “Có điều để không có sơ suất gì xảy ra.
đại soái nên phái người đi chặn A Bố Tư giữa đường, để đề phòng hắn trốn đi.”
Hắn vừa nói xong.
ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo của Bộ tướng Lưu Lạc Cốc: “Bẩm Đại soái, đã có tin tức!”
“Mời vào!”
Lưu Lạc Cốc là tai mắt của An Lộc Sơn tại Trường An.Hàng năm An Lộc Sơn đều vạch một số tiền lớn cho Lưu Lạc Cốc để hắn giao kết quyền quý, mua chuộc hoạn quan bên cạnh Lý Long Cơ.
Bất kỳ động tĩnh nào trong triều.
Lưu Lạc Cốc đều gửi thư bồ câu nhanh nhất đến Phạm Dương.
Hắn vừa đi vào phong đã khom người chào nói: “Bẩm báo đại soái, trong cung có tin.
Thánh thượng đã chính thức chuẩn việc đại soái mượn A Bố Tư bộ đến Phạm Dương hỗ trợ tác chiến, ý chỉ vừa phát xuống Binh bộ và Sóc Phương.”
“Tốt! Tốt!”
An Lộc Sơn nói liền hai tiếng tốt.
hắn đắc ý cười nói: "Phen này ta sắp được mộng đẹp thành thật, ha ha!”
Cao Thượng ở bên cạnh lại nhìn ra Lưu Lạc Cốc như có gì muốn nói.nhưng rốt cuộc lại thôi.
Hắn liền hỏi: “Còn có tin gì ư?”
Lưu Lạc Cốc thở dài nói: “Đại soái mời A Bố Tư tối này đến dự tiệc, hắn thối thác bệnh không chịu đến!”
“Bệnh? Hừ! Lúc sáng thấy hắn vẫn còn không sao khỏe, giờ sao lại bệnh được? Thôi, ta cũng không mời hắn nữa!"
An Lộc Sơn quay đầu lại nói với Cao Thượng: “Vừa rồi tiên sinh nói tên A Bố Tư này sẽ trốn, vậy liệu hắn sẽ trốn đi đâu?”
“Chắc sẽ trốn vào đại mạc.
có điều tại hạ nghe nói A Bố Tư và khả hãn Hồi Hột quan hệ cực xấu.
chúng ta phải đề phòng hắn tự xưng Hãn.
thần vẫn có một kiến nghị, đó là khống chế A Bố Tư.
để hắn mọc cánh vẫn không thoát được.”
“Ừ!” An Lộc Sơn gật gật đầu.
từ từ nói: “Chặn giữa đường e rằng đã trễ, chúng ta phải động thủ từ Trường An.
càng sớm càng tốt, tối nay nên bắt đầu hành động!”