Lý Khánh An vào giờ trưa đã trở về quân doanh.
Lý Bí có việc quan trọng tìm hắn.
nói chính xác, là Lý Bí thỉnh cầu trở về đông cung, buổi chiều hôm nay, Lý Hanh phái đến một thị tùng đưa cho Lý Bí một lá thư.
lúc này, lá thư này đang đặt trước mặt Lý Khánh An.
nội dung trong thư rất đơn giản.
Lý Dự mới vào đông cung không ai tương trợ, Lý Hanh khẩn cầu Lý Bí vào đông cung giúp đỡ nhi tử.
Hắn đồng thời cũng viết một lá thư cho Lý Khánh An, trong thư bày tỏ lời cáo lỗi bất tận với Lý Khánh An.
hi vọng Lý Khánh An lý giải sự khốn khó không ai bên mình của Lý Dự.
Hai lá thư lúc này đang sắp xếp song song nhau.
Lý Bí thì đứng ở một bên.
có chút tỏ ra thấp thỏm bất an.
Lý Hanh ngoại trừ hai lá thư này, còn mệnh người mang lời cho hắn: “Là đi là ở, tiên sinh có thể tự xử trí, tuyệt đối không miễn cưỡng.”
Kỳ thực Lý Bí đã động lòng, hắn là muốn đi đông cung phò tá Lý Dự.
hắn từ nhỏ đã thông minh nhạy bén, trui rèn nhiều kinh sử.
tinh thông “Dịch tượng”, tự phụ là kẻ phò tá đế vương, làm thầy của đế vương, ước mơ từ nhỏ của hắn, sau này có cơ may phò tá Lý Hanh, ngặt nỗi Lý Hanh đâu đâu cũng bị hạn chế, mỗi lời nói mỗi hành vi đều bị ghi chép lại.
Lý Bí cũng thiếu đi cơ hội phát huy tài cán.
sau khi Lý Hanh bị phế, hắn đã đắc tội với Dương Quốc Trung, bất đắc dĩ đã đi An Tây nương nhờ Lý Khánh An.
Bây giờ Lý Dự nhập chủ đông cung, hơn nữa có quyền xử lý quốc sự, làm sao mà Lý Bí không động lòng cho được, can thiệp chuyện thiên hạ.
đây là việc mà hắn ao ước bao nhiêu năm qua.
bây giờ.
cơ hội cuối cùng đã đến.
nhưng trong lòng Lý Bí lại vô cùng áy náy, nếu làm vậy, hắn sẽ rơi vào tình trạng phản bội rũ bỏ Lý Khánh An.
Lý Khánh An trong lúc hắn mắc nạn đã không chê bai hắn.
thu nhận hắn làm tham mưu, còn trọng dụng hắn nữa, ân tình này làm cho hắn khó mà báo đáp lại được.
Lý Khánh An trầm mặc rất lâu, hắn đột nhiên cười nói: “Đây là chuyện tốt a! Tiên sinh sao lại cảm thấy áy náy chứ? Tiên sinh cứ việc đi đông cung, hi vọng tiên sinh có thể trở thành chiếc cầu nối giữa ta và trữ quân.”
Sự rộng lượng của Lý Khánh An làm cho Lý Bí càng thêm xấu hổ, hắn gập người thi lễ nói: “Sứ quân có đại ân với tại hạ.
Lý Bí vẫn chưa thể báo đáp mà đã bỏ đi như vậy, trong lòng ray rứt khôn tả.
xin sứ quân cho phép tại hạ sau này đáp đền lại.”
Lý Khánh An gật đầu nói: “Hoàng thái tôn tuy nhập chủ đông cung, nhưng phía trước của người vẫn đầy rẫy sát khí.
nguy hiểm rình rập khắp nơi, người quà thật cần có tài lớn như tiên sinh đây phò tá.
ta nghe nói Cao Lực Sĩ cũng sẽ phò tá người.
hi vọng tiên sinh khuyên nhủ nhiều hoàng trưởng tôn cân thận dè chừng, đem hoài bão của người để đến lúc đăng cơ, còn về ta bên đây, tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ linh hoạt tận dụng nhân tài, sẽ có càng nhiều văn nhân đến trợ giúp ta, cháu ngoại Trương Chí Hòa lần trước tiên sinh tiến cử, tuổi trẻ đại tài, nổi bật xuất chúng, ta chuẩn bị mang hắn về An Tây.”
“Đại Đường ta nhân tài vô số kể, người hơn Lý Bí rất nhiều, nguyện tướng quân mở chiêu hiền quán, quảng nạp nhân tài thiên hạ.
đế thực hiện chí lớn di dời dân Hán.
đặt châu huyện ở Lĩnh Tây của tướng quân.”
Nói đến đây, Lý Bí thở dài nói: “Tại hạ sắp đi.
nguyện hiến thêm một kế sách cho tướng quân.”
Lý Khánh An không cự tuyệt, thản nhiên nói: “Tiên sinh mời nói!”
Thẳng thắn mà nói, việc Lý Bí bỏ đi Lý Khánh An không có chút gì tiếc nuối, cũng không muốn níu kéo, có lẽ Lý Bí tài năng nổi trội hơn người, nhưng đối với Lý Khánh An mà nói, trung thành quan trọng vượt xa cả tài năng, hắn thà lấy người tài năng tầm thường một chút, nhưng một lòng trung thành với hắn.
đây chính là nguyên nhân hắn xem trọng Nghiêm Trang vượt xa Lý Bí.
Kỳ thực đây cũng là chuyện tốt, Lý Bí bây giờ đi còn tốt hơn sau này đi.
hắn đi vào lúc vẫn chưa hiểu rõ những bí mật của mình, đối với mình cũng chẳng có uy hiếp và tổn thất gì.
Lúc này, Lý Bí hiến một kế sách cuối cùng của mình cho Lý Khánh An.
nếu Ca Thư Hàn đề xuất do quân Lũng Hữu và quân An Tây cùng nhau phát động chiến dịch hai tuyến đối phó Thổ Phồn, vậy quân An Tây chi bằng mở rộng thêm chiến tuyến ra phía đông một chút, có thể từ một tuyến Sa Châu tiến công Thổ Phồn, nếu làm như vậy, quân An Tây bèn có thể danh chính ngôn thuận trú quân ở Sa Châu, khống chế được Sa Châu, cánh cửa lớn của hành lang Hà Tây cũng liền mở ra.
Lý Bí đi rồi, Lý Khánh An chắp tay ra sau đứng bên cạnh bản đồ, lặng lẽ nhìn vào Sa Châu xa tít phía bắc hành lang Hà Tây, Sa Châu cũng chính là Đôn Hoàng, từ Ngọc Môn Quan qua Đôn Hoàng, vượt qua biển Bồ Xương, cũng chính là La Bố Bạc (*) của sau này, bèn có thể trực tiếp đi đến Cao Xương, nếu nói Ngọc Môn Quan là bắc đại môn (cánh cửa lớn phía bắc) của hành lang Hà Tây, vậy thì Đôn Hoàng chính là trắc môn (cửa hông) đi vào hành lang Hà Tây, chiếm đoạt được Đôn Hoàng.
bắc bộ của hành lang Hà Tây bèn trở thành vật trong lòng bàn tay.
[(*) Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktaa thuộc phía Đông khu tự trị Duy ngô Nhĩ Tân Cương.
Trung Quốc.
ngày 6 tháng 10 năm 1964.
Trung Quốc đã thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên tại khu vực này.]
Lý Khánh An không thể không tán thưởng nhãn quan chiến lược của Lý Bí.
quả nhiên tầm nhìn sâu rộng mà thâm thúy, không tồi.
lần tác chiến hai tuyến này chính là thời cơ chiếm lấy Sa Châu.
Lý Bí đã theo hắn lâu như vậy, chỉ có kiến nghị này có giá trị chiến lược nhất.
Nơi ở của A Bố Tư nằm ở Đãi Hiền phường, nằm sát bên Diên Bình môn phía thành tây Trường An.
nơi này thực ra là nhà ở của tộc người A Bố Tư.
ngôi nhà này diện tích khá lớn.
có một trăm mấy gian phòng, một bức tường rào cao to vây chặt ngôi nhà lại, A Bố Tư và một trăm viên thủ hạ của hắn bèn sống ở nơi này.
Lần này A Bố Tư vào kinh là để tranh thũ bãi chăn một vùng Di Nga Xuyên cho bộ lạc hắn.
năm trước thảo nguyên nơi sở tại của bộ lạc hắn gặp phải nạn bão tuyết, làm cho bộ lạc của bọn hắn tổn thất nghiêm trọng, bây giờ thảo nguyên mà vương triều Đường sắp xếp cho bọn hắn đã không thể thỏa màn sự sinh tồn của mười mấy vạn người bọn hắn nữa.
Nhưng chuyến đi Trường An lần này làm cho hắn thất vọng.
triều đình đã phủ quyết yêu cầu mở rộng bãi chăn của hắn.
A Bố Tư cảm thấy vô cùng chán nản.
ngay cả Lý Lâm Phổ trước giờ vẫn hữu hảo với hắn cũng không thể làm gì được nữa.
Không có được bãi chăn tuy làm cho hắn cảm thấy thất vọng, nhưng A Bố Tư lại cảm giác được có một mối nguy hiêm khác đang tiến lại gần hắn.
đó chính là dã tâm của An Lộc Sơn đối với quân đội của hắn.
ba năm trước, dã tâm này của An Lộc Sơn đã từng bộc lộ qua một lần.
hơn nữa thiếu chút là đã thực hiện được ý đồ, sau này A Bố Tư mới từ từ ý thức được, An Lộc Sơn nếu có được quân đội của hắn.
người đầu tiên mà hắn muốn giết chính là mình, ba năm nay, An Tư Thuận không chỉ một lần hỏi qua hắn việc này, nói cách khác, An Lộc Sơn vẫn một mực chưa buông tha dã tâm đối với quân đội của hắn.
lần tiến kinh này.
hắn ở một tháng trước một lần nữa gặp lại An Lộc Sơn, An Lộc Sơn đã nói thẳng không kiêng dè với hắn.
hắn và quân đội của hắn sẽ phải chuẩn bị sẵn sàng di dời đến U Châu, nói một cách tự tin và khẳng định như vậy, làm cho A Bố Tư kinh hồn bạt vía cả một tháng trời.
Hắn đã nghĩ qua đủ thứ khả năng.
nếu như triều đình một khi thật sự quyết định để bộ lạc của hắn đông dời, hắn sẽ đi đâu về đâu? Hắn và Cát lặc Khả Hãn Ma Diên Xuyết của Hồi Hột quan hệ ác liệt, thậm chí là không đội trời chung, hắn không thể nào đi đầu quân Hồi Hột.
nghĩ đi nghĩ lại.
A Bố Tư chỉ nghĩ đến một chỗ đi.
đó chính là người Cát La Lộc có quan hệ hữu hảo với hắn.
đại tù trưởng Mưu Thích Hắc Sơn của Cát La Lộc còn là huynh đệ kết nghĩa của hắn.
nhưng nếu hắn đi nương nhờ Cát La Lộc.
trước hết phải được sự đồng ý An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An.
A Bố Tư cũng biết rằng, người Sa Đà và người Cát La Lộc của Kim Sơn thực chất đã trở thành nước phụ thuộc của Bắc Đình, nếu nhưng không được sự cho phép của Lý Khánh An.
Mưu Thích Hắn Sơn cũng không dám thu nhận hắn.
nhưng Lý Khánh An nếu như nhận lời, thậm chí còn có thể vạch ra một địa bàn cho Đồng La bộ của bọn hắn.
ví dụ ven bờ Di Bá hải, chỗ đó đều là thảo nguyên trù phú màu mỡ, đủ đề cho mười mấy vạn bộ chúng của hắn an cư lạc nghiệp.
May mắn thay, Lý Khánh An và An Lộc Sơn quan hệ rất căng thẳng, hắn vừa lúc cũng vào kinh báo cáo công tác.
sáng hôm nay hắn còn ở giờ nghỉ giữa triều hội nói vài câu với hắn.
ngày mai hắn phải đi tìm Lý Khánh An.
phải trò chuyện một phen với hắn.
A Bố Tư đang ngồi trong phòng suy nghĩ làm sao bàn bạc việc này với Lý Khánh An.
thời gian đã rất là gấp rút.
buổi chiều An Lộc Sơn phái người đến mời hắn đi ăn cơm.
đã bị hắn cự tuyệt, hắn rất hiểu An Lộc Sơn.
hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, phó tướng Thổ Bố La mà A Bố Tư phái đi Binh bộ xử lý thủ tục trở về Sóc Phương đã chạy về.
vừa vào tới sân nhà đã la to: “Diệp hộ, đại sự không hay rồi!”
A Bố Tư cả kinh, vội vàng đứng dậy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thổ Bố La thở hồng hộc nói: “Thuộc hạ ban nãy ở Binh bộ nghe được một tin tức, thánh thượng đã nhận lời đem Đồng La kỵ binh của chúng ta mượn cho An Lộc Sơn.
hơn nữa ý chỉ cũng đã đưa xuống rồi.”
“Cái gì!” A Bố Tư sững sờ, một lúc sau.
hắn hô toáng lên: “Mau! Mau lệnh tất cả mọi người thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức kéo về bộ lạc.”
Hắn đã không kịp đi trao đổi với Lý Khánh An nữa.
tình huống khẩn cấp, hắn phải lập tức trở về bộ lạc, nếu không đi nữa.
thánh chỉ đi tới Sóc Phương hắn sẽ không còn kịp nữa.
Trong đại trạch bỗng chốc bận rộn hẳn lên.
thủ hạ của hắn hành lý đơn giản, rất nhanh đã thu dọn xong xuôi, lúc này, lại có một viên thủ hạ chạy vào, khấn trương nói: “Diệp hộ, chúng ta đã bị người ta canh chừng, ngoài cửa có mấy chục người khả nghi.”
Không cần nói nữa.
đây nhất định là lũ theo dối do An Lộc Sơn phái tới, hắn muốn làm gì? Hắn chắc chắn là sợ mình chạy trốn, mồ hôi trên trán A Bố Tư đã chảy xuống, hắn chỉ mang theo một trăm người tùy tùng, còn An Lộc Sơn lại mang đến một nghìn quân đội, đang đóng quân ở ngoại thành, nếu như mục đích của An Lộc Sơn là giam lỏng hắn.
hắn sẽ không còn đường lần trốn.
A Bố Tư nhìn nhìn sắc trời, sắc trời đã hoàng hôn.
hắn trầm tư một lát.
bèn nói với thuộc hạ trong sân: “Xuất phát! Chúng ta lập tức quay về bộ lạc.”
Trăm viên kỵ binh đồng loạt lên ngựa, từ cửa lớn mở toang xông thẳng ra đường lớn.
người đi đường trên phố lớn bỗng chốc sợ đến bỏ chạy tán loạn.
A Bố Tư chỉ roi ngựa một cái.
quát vào mười mấy người giám sát hắn nói: “Đi chuyên cáo An Lộc Sơn.
A Bố Tư ta đi về đây, có việc gì.
hãy đi Sóc Phương mà nói.”
Hắn quật mạnh vào chiến mã.
chiến mã lao đi hướng thành môn.
thuộc hạ của hắn cũng theo hắn lao đi, người mà An Lộc Sơn phái tới lập tức chạy về báo cáo.
Nơi ở Đãi Hiền phường của A Bố Tư nằm sát Diên Bình môn.
chạy ra phường môn bèn trực tiếp đi tới trước cửa thành rồi, A Bố Tư mỗi ngày đều phải mang theo các thuộc hạ ra khỏi thành đi rong ngựa.
binh sĩ giữ thành đều rất quen với hắn.
cũng không ngăn cản.
để mặc hắn chạy ra khỏi Diên Bình môn.
A Bố Tư chuyển lên quan lộ, chạy ra vẫn chưa đến một dặm.
bèn xông thẳng vào một cánh rừng, quan lộ xuyên ngang cánh rừng, đang độ ngày xuân, hai bên quan lộ xanh um mơn mởn.
tươi tốt và um tùm.
Lúc này, A Bố Tư thấy trên đường lớn trước sau không người, hắn giục ngựa rời khỏi quan lộ, chui vào trong cánh rừng, còn thuộc hạ của hắn thì tiếp tục chạy về hướng tây.
Nửa canh giờ sau.
An Lộc Sơn thống lĩnh hơn ba trăm kỵ binh đuổi tới, lúc này tám trăm kỵ binh hắn đóng quân ở ngoại thành cũng đã kéo đến, hai đoàn quân gặp nhau ngoài bìa rừng.
An Lộc Sơn vô cùng tức giận, nếu để cho A Bố Tư chạy thoát, kế hoạch của hắn sẽ có nguy cơ thất bại, vì vậy bất luận thế nào, cũng phải bắt được A Bố Tư.
“Truyền mệnh lệnh của ta, ai bắt sống đến A Bố Tư, thưởng năm nghìn quan tiền, quan thăng ba cấp!”
Một tiếng ra lệnh của An Lộc Sơn, hơn một nghìn kỵ binh của hắn ai cũng dũng mãnh tranh trước, truy đuổi ráo riết về phía bỏ chạy của bộ thuộc A Bố Tư.
trên quan lộ cát vàng tung lên mù mịt.
Sắc trời đã từ từ tối dần.
Lý Khánh An vừa mới thay y phục chuẩn bị rời khỏi quân doanh trở về trong thành, lúc này binh sĩ doanh môn chạy bay đến báo, ngoài cửa doanh Sóc Phương tiết độ phó sứ A Bố Tư khẩn cấp cầu kiến.
Lý Khánh An sửng người một cái, hắn còn nhớ buổi sáng A Bố Tư nói ngày mai mới đến tìm mình ăn cơm, tại sao bây giờ đã tới rồi?
“Mời hắn vào đi!”
Trong lòng Lý Khánh An đã có một cảm giác bất ổn, nếu như là ăn cơm bình thường.
A Bố Tư đã không dùng đến hai chữ ‘ khẩn cấp’, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lát sau, A Bố Tư được dẫn vào lều lớn.
kế kim thiền thoát xác của hắn.
một mình từ trong rừng chạy ra.
bèn lập tức đến tìm Lý Khánh An, cho dù việc truy bắt của An Lộc Sơn khiến hắn vừa sợ vừa giận, nhưng giải quyết lối thoát cho bộ lạc mới là vấn đề cấp bách nhất của hắn.
A Bố Tư vừa vào lều lớn đã quỳ xuống: “Đại tướng quân cứu ta!”
Lý Khánh An đột nhiên cảm thấy đau đầu quá, từ An Tây vào kinh, còn chưa đến mười ngày, hắn đã liên tục gặp phải đủ thứ phiền toái, cho dù những chuyện phiền phức này cuối cùng đều được hắn giải quyết ổn thỏa hết mọi chuyện, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể thay thế cho huyện nha Trường An, bất kỳ ai cũng có thể chạy đến tìm hắn cáo trạng, tên A Bố Tư này là tiết độ phó sứ, phiên vương cơ mà, hắn có oan khuất thì nên tìm Lý Long Cơ cáo trạng mới phải.
Nhưng trong lòng Lý Khánh An cũng hiểu rõ, chắc là An Tây có thể giải quyết vấn đề của A Bố Tư.
vì vậy hắn mới cầu đến mình, hãy nghe hắn nói thử xem sao, chí ít phải nể mặt hắn việc này, nghĩ vậy, Lý Khánh An vội vàng đỡ A Bố Tư dậy nói: “A Bố Tư tướng quân, ngươi đang làm gì vậy? Mau mau đứng dậy!”
Không ngờ A Bố Tư nằng nặc không chịu đứng dậy, khóc nói: “Gia tài sinh mạng mười mấy vạn người của bộ lạc bọn ta đều nằm trong tay đại tướng quân, đại tướng quân nếu không nhận lời.
ta hôm nay sẽ quỳ chết ở trước mật đại tướng quân.”
Lý Khánh An thôi không khuyên hắn nữa, hắn ngồi xuống, nhìn thoáng qua A Bố Tư quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi nói đi! Chuyện gì thế?”
“Đại tướng quân, An Lộc Sơn muốn đoạt hai vạn kỵ binh của bộ lạc Đồng La ta, lấy cớ mượn binh điều ta đi Phạm Dương, Thánh Thượng cũng đã đồng ý thỉnh cầu của hắn...”
“Chờ một chút!” Lý Khánh An khoát tay chặn hắn lại, “Ngươi nói Thánh Thượng đã đồng ý rồi?”
“Vâng! Thánh chỉ đã ban xuống rồi.”
Lý Khánh An một lúc sau mới chậm rãi nói: “Nếu thánh chỉ đã hạ rồi, đây chính là quyết định chính thức của triều đình, ngươi bào ta giúp ngươi thế nào đây, ta giúp ngươi chính là khi quân, tội danh này ta làm sao sánh vác nổi a! Hơn nữa, ta xa tại tây bấc.
làm sao có thể can thiệp việc đông bắc? Roi dài không tới.
A Bố Tư tướng quân, ta quà thật là lực bất tòng tâm.”
“Đại tướng quân, ta không cần ngài phải ra một binh một tốt.
cũng sẽ không liên lụy đại tướng quân, ta chỉ cần đại tướng quân nhận lời để ta nương nhờ Cát La Lộc, việc này sẽ không có liên quan gì với đại tướng quân.”
“Nương tựa Cát La Lộc?” Lý Khánh An lúc này mới hiểu rõ tại sao A Bố Tư lại tìm đến mình, thì ra là hắn muốn nương nhờ Cát La Lộc.
dĩ nhiên là cần mình gật đầu mới được, Lý Khánh An không trả lời A Bố Tư.
mà là chắp tay ra sau từ từ đi lại trong phòng, hắn đang cân nhắc lợi và hại trong việc này, lợi ích rất rõ rệt.
hai vạn Đột Quyết Đồng La kỵ binh, là kỵ binh tinh nhuệ nhất trong quân Sóc Phương, năm xưa trong trận chiến Thạch bảo thành tuy bọn họ không có được cơ hội phát huy, nhưng Lý Khánh An đã tận mắt chứng kiến, quả thực là một cánh kỵ binh tinh nhuệ dũng mãnh, vì vậy An Lộc Sơn mới rình mò đội kỵ binh này, dùng phương thức mượn binh, một mượn không trả lại, An Lộc Sơn muốn lấy đội quân này, hắn Lý Khánh An dĩ nhiên cũng muốn lấy, hai vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Đường a! Đây đối với những chưa hầu biên cương như bọn họ mà nói.
là thứ tài sản còn quý giá hơn cả vàng.
Giúp đỡ A Bố Tư một lần.
nhưng lại có được hai vạn kỵ binh tinh nhuệ, đây là một món buôn bán rất hời, nhưng cái hại bên trong cũng rất rõ.
trước hết là An Lộc Sơn có chịu dễ dàng bỏ qua cho không? Hắn vắt cạn óc mưu tính A Bố Tư.
cuối cùng lại may áo cưới cho mình, việc này suy nghĩ cũng đủ thấy tức tối đến mức nào, cũng có thể tưởng tượng sự thù hận đối với mình là sao rồi, còn An Tư Thuận nữa.
hắn dĩ nhiên không chịu đem quân đội của mình hai tay dâng cho người khác, đưa cho An Lộc Sơn có lẽ đã rất miễn cưỡng rồi.
nhưng nếu như cuối cùng lại thuộc về mình.
An Tư Thuận không nhảy lên chửi đổng mới lạ.
nhưng cho dù là An Lộc Sơn hay An Tư Thuận, kỳ thực bọn họ đều không quan trọng, mình sớm đã kết oán với bọn họ rồi.
chẳng qua là trong hận cũ tăng thêm một món thù mới mà thôi, mấu chốt là Lý Long Cơ thánh chỉ của hắn đã hạ rồi, việc này nếu mình xử Lý có chút sơ sẩy, bèn lập tức bị phe Dương Quốc Trung nắm cán.
Lý Khánh An cân nhắc khá lâu, trong việc này lợi có sáu phần, hại chiếm bốn phần, chắc là lợi lớn hơn hại.
thôi vậy! Mình cứ xem như không biết chuyện này, để A Bố Tư chạy đến Cát La Lộc sau đó hẵng hay.
Lý Khánh An nhìn A Bố Tư một cái.
chậm rãi nói: “A Bố Tư tướng quân, ta có thể dùng miệng nhận lời yêu cầu của ngươi, nhưng mà ta có câu nói xấu phải nói ra trước, bất kỳ chuyện gì đều không thập toàn thập mỹ, ở một lúc nào đó trong tương lai, ngươi có lẽ sẽ phải trả giá.
thậm chí là cái giá của mạng sống ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?”
Câu nói này hỏi ra hình như có chút buồn cười, nhưng A Bố Tư lại không cười được chút nào, hắn đã từng là nhân vật đứng thứ hai của Đông Đột Quyết, là Diệp hộ bộ lạc Đồng La chỉ xếp sau Khả Hãn.
hắn đương nhiên biết rõ hàm ý câu nói mà Lý Khánh An hỏi, một người có thực lực tuyệt đối sẽ không thèm đếm xỉa đến lời nói dối và sự lừa gạt, nếu như hắn nói mà không giữ lời, bộ lạc của hắn sẽ gặp phải sự trả thù thê thảm của Lý Khánh An, cũng vậy, Lý Khánh An nếu đã nhận lời với hắn.
cũng sẽ không lật lọng.
A Bố Tư dập đầu một cái thật mạnh, chỉ vào đầu nói với Lý Khánh An: “chỉ cần đại tướng quân có thể bảo toàn bộ tộc Đồng La của ta, có thể bảo toàn thê nữ và tử tôn của ta, cái đầu này, ta nguyện dâng hiến cho đại tướng quân.”
“Tốt lắm.
ngươi đi đi!”
“Mối ân của Đại tướng.
A Bố Tư sẽ khắc lòng tạc dạ!”
Hắn vừa đứng dậy định đi.
Lý Khánh An lại gọi hắn lại: “A Bố Tư tướng quân, ngươi chuẩn bị từ chỗ nào trở về?”
A Bố Tư cười khổ một tiếng nói: “Không giấu gì Đại tướng quân, ta mệnh thuộc hạ của ta chạy về hướng tây, chắc là An Lộc Sơn đã đuổi về phía tây rồi, ta chuẩn bị đi từ phía đông, ra Đồng Quan đi Hà Đông về Sóc Phương.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lát nói: “Tướng quân đừng nên xem thường An Lộc Sơn.
hắn nếu từ phía tây đuổi không được ngươi, tất sẽ đoán được ngươi đi Đồng Quan, rất khó bảo đảm hắn sẽ không ở Đồng Quan hoặc Hà Đông chặn đường ngươi.
tốt nhất là ngươi giả trang tiểu binh An Tây ta mà qua đó.”
Nói đến đây, Lý Khánh An quay đầu nói với thân binh Đô úy Giang Tiểu Niên: “Ngươi vất vả một chuyến, dẫn theo mười mấy huynh đệ, đi Hà Đông khảo sát tình hình tiến triển của việc di dân.
nửa tháng là được.”
Lý Khánh An lại quay đầu cười nói với A Bố Tư: “Vậy uất ức cho A Bố Tư tướng quân giả dạng tiểu binh An Tây ta, như vậy, ngươi có thể bình an trở về Sóc Phương.”
Nói xong.
Lý Khánh An lại đi ra lều lớn.
giao phó thân binh nói: “Dẫn ‘ô Vân’ của ta đến!”
Thân binh của hắn lập tức dắt đến một chú ngựa Ả Rập toàn thân đen óng, cực kỳ hùng tuấn, đây là một trong năm con chiến mã Lý Khánh An yêu thích nhất, vốn là chiến mã của Đại Thực đại tướng Tề Nhã Đức.
bị quân Đường chiếm đoạt được.
Lý Khánh An giao chiến mã cho A Bố Tư nói: “ngươi cỡi con chiến mã này đi.
có thể trợ sức đường trình cho ngươi, chúc ngươi đi đường thuận lợi.
chúng ta Bắc Đình gặp lại!’
Trong lòng A Bố Tư cực kỳ cảm động.
hắn gập người thi lễ với Lý Khánh An.
đại ân không nói lời cảm tạ.
hắn dắt chiến mã đi theo nhóm người Giang Tiểu Niên đi về phía ngoài doanh, chạy ra khòi địa bàn doanh trại, hắn đã đổi quân phục tiểu binh của quân An Tây, trở người lên ngựa.
mọi người giục ngựa về phía đông.
“Chi-a!” A Bố Tư hai chân kẹp lại.
con ngựa Ả Rập này phóng đi như tên bay, lao thẳng về phía đông với tốc độ thần tốc, một đội quân Đường cũng gia tăng tốc độ, lát sau bọn họ đã biến mất ở cuối đường.
Một tháng sau.
ý chỉ của Lý Long Cơ đã phát đến Sóc Phương, điều hai vạn kỵ binh của bộ tộc A Bố Tư đi về Phạm Dương.
hiệp trợ An Lộc Sơn công đánh Khiết Đan.
nhưng cũng vào lúc này, bộ tộc A Bố Tư đột nhiên phản loạn chạy về Mạc Bắc, hơn mười vạn bộ tộc lão ấu trong một đêm đã biến mất.
trốn chạy vào sa mạc mênh mông.
(Chú thích: trong lịch sử A Bố Tư vào năm Thiên Bảo thứ mười một do không cam tâm bị An Lộc Sơn nuốt chửng, phản loạn chạy trốn về đại mạc, cuối cùng cùng đường nương nhờ Cát La Lộc, nhưng bị Bắc Đình đô hộ đương thời Trình Thiên Lý ép buộc Cát La Lộc giao người, bắt A Bố Tư đem về Trường An, A Bố Tư bị giết ngay trên đường, vợ hắn bị sung vào giáo phường làm ca nô, nhưng truyện này tiền đề là phù hợp với lịch sử.
có chút sửa đổi lại, việc này trong truyện không hề có kết thúc, nó sẽ trở thành mồi nhử lửa cho một loạt chuyện đại sự.)