Tình hình thiên tai Hà Đông nghiêm trọng hơn xa sự tưởng tượng của mọi người.
chỉ trong vòng vỏn vẹn hai ngày .các dân chạy nạn từ các nơi Hà Đông đào tẩu đến Quan Trung đã vượt quá con số hai mươi vạn.
Bọn họ cơ hồ là chỉ muốn đi đến thành Trường An - trái tim của cả Đại Đường, phảng phất như nơi này mới có hi vọng sinh tồn cho mình.
Lều cứu trợ và cháo được phát của hai huyện Trường An và Vạn Niên đã không còn cách nào đáp ứng được nhu cầu cứu trợ.
Những người dân tỵ nạn đói kém đã bắt đầu xông vào trong nội thành Trường An.
Dù cho nguyện vọng của quan viên triều đình là giữ những người dân này ngoài thành, nhưng mười mấy vạn dân vẫn có thể đột phá được ngăn càn của binh sĩ thành môn.
cùng ùa vào thành Trường An.
Trong thành Trường An trị an đại loạn, vài phường sát ngay cửa Minh Đức môn như An Nghĩa phường, Bảo Ninh phường đều có sự kiên đập phá bùng nổ.
Những người dân tỵ nạn chịu đói này đã đập phá cửa tiệm bán gạo gạo, bán rau, cướp bóc lương thực và tất cả những gì có thể ăn được.
Ngươi giúp việc của mười mấy cửa tiệm này trong quá trình cướp giật đó đã bị giẫm chết.
Tiếp liền sau đó, những người dân chịu điol này lại cùng hùng hổ tiến về chợ Tây, nơi tập trung nhiều lương thực nhất.
Cùng lúc ấy, Kim ngô vệ, Thiên ngưu vệ, Vạn Kỵ vệ, hàng vạn quân đội thuộc Long Võ quân đóng quân trong hoàng thành v.v đã cùng xuất động trấn áp bạo loạn của dân tỵ nạn.
Các cửa phường khắp Trường An đều được đóng kín, mười mấy vạn dân tỵ nạn đang đói cùng quân đội đang xảy ra xung đột tại đại lộ Chu Tước.
Bọn kỵ binh dùng gậy gộc, dùng roi vọt, thậm chí dùng cả đao kiếm vô tình trấn áp những người dân tay không tấc sắt.
Trên đại lộ Chu Tước đâu đâu toàn dân tỵ nạn tứ tán bỏ chạy.
Bọn họ kinh hoàng vô cùng, tiếng khóc ầm trời, những người mẹ ẳm con ngồi khóc inh ỏi.
nhưng cụ già tóc trắng bạc phơ quỳ lạy cầu xin trước các binh sĩ.Trên đại lộ Chu Tước máu chảy thành sông, hỗn loạn vô cùng.
Trong Khánh Hưng cung, vài trăm đại thần đang quỳ trước cửa cung thỉnh nguyện, khẩn cầu Thánh thượng mở cửa kho cứu tế dân vùng nạn.
Trong Đại Đồng điện, Lý Long Cơ đương cùng Lý Dự, và nhóm trọng thần Lý Lâm Phổ, Dương Quốc Trung.
Trương Quân.
Vương Cũng, Dương Thận Câm thương thảo việc cứu trợ.
“Điện hạ.
hiện tại lương thực dự trữ của Bình chuẩn sở chỉ còn lại ba vạn thạch, trước khi những người dân vùng thiên tai này dẫn đến tăng giá lương thực, chúng ta cần phải nhanh chóng cứu tế, bình ổn lòng dân.
Nếu không, e rằng khi lòng dân Trường An cũng bị lây nhiễm trở nên bàng hoàng, chắc chắn sẽ dẫn đến việc giá gạo leo thang, tình hình lúc ấy sẽ càng nghiêm trọng.
”
Lý Lâm Phổ đang hồi hộp đưa ra kiến nghị cho Lý Long Cơ.
Thanh thể của lão phảng phất như tàu lượn siêu tốc.
lúc lên lúc xuống đột ngột.
Dạo trước rõ ràng vừa có chút biến chuyển, nhưng hai hôm nay lại tuộc dốc liên tục.
nằm liệt giường không dậy nổi.
Nhưng do hôm nay tình hình khẩn cấp, lão đành phải cố lê tấm thân già bệnh tật này đến để dâng kế sách cho Lý Long Cơ.
Lão quá hiểu vị hoàng đế Đại Đường này, chỉ có lão mới có thể khuyên Lý Long Cơ đưa ra được quyết định chính xác nhất.
Lý Long Cơ không nói một lời, người khoát tay sau lưng chậm rãi đi đến trước bàn đồ Lũng Hữu.
ánh mắt của người vẫn không rời khỏi được cao nguyên hùng phủ tuyết trắng bao phủ kia.
Đấy là ước mơ của người.
Trăm năm nay, Đại Đường và Thổ Phồn vẫn lặp đi lặp lại điệp khúc chiến tranh rồi thỏa hiệp, thỏa hiệp lại chiến tranh.
Đại Đường luôn luôn trong thế bị động, Thổ Phồn đánh mệt rồi liền đến đến ký kết hiệp ước đình chiến nghỉ ngơi.
nghỉ ngơi lại sức.
chúng lại xé hiệp ước tiếp tục chiến tranh, bắt cóc dân Đường, cướp bóc tài nguyên, cưỡng chiếm đất đai.
Năm này sang năm khác, lần này sang lần khác.
Cao Tông.
Võ hậu.
Trung Tông, và cả phụ hoàng của người và người cũng thế, đều bị một vòng tuần hoàn lẩn quẩn vây lấy, vĩnh viễn không biết đến bao giờ mới là lúc tận cùng.
Tán phổ Thổ Phồn trước đã chết trong trận chiến thành Thạch Bảo, Tán phổ tuổi nhỏ chưa thể không chế được cục diện, khiến Thổ Phồn xảy ra nội loạn tranh giành quyền lực.
Đúng như Ca Thư Hàn đã nói.
nếu không nắm lấy cơ hội lần này, một ngày nào đó người Thổ Phổn sẽ lại quay lại.
Lòng Lý Long Cơ đánh Thổ Phồn đã chắc như sắt đá.
không thể thay đổi.
Sự kiện của dân tình vùng nạn Hà Đông cũng không thể thay đổi quyết tâm của người.
“Trẫm muốn biết, cứu tế cho những người dân thiên tai này rốt cuộc cần bao nhiêu lương thực mới đủ.
và sẽ ảnh hưởng chiến dịch Lũng Hữu của trẫm đến mức độ như thế nào?”
Giọng của Lý Long Cơ lạnh lùng, người là hoàng đế chí cao vô thượng, người không cần phải đi suy nghĩ về việc cứu trợ dân tình, điều người cần là kết quả.
là có đại thần thủ hạ nói cho người biết phải làm sao để giải quyết vấn đề này.
“Điện hạ.
dân chúng vùng gặp thiên tai tại Hà Đông và nam bộ Hà Bắc lên gần trăm vạn người.
những người dân tỵ nạn chạy đến Quan Trung cũng vượt quá hai mươi vạn.
và còn có xu hưởng gia tăng liên tục.
Thiên tai lần này chí ít sẽ kéo dài đến tháng sáu.
đến thời điểm thu hoạch vụ mùa mùa hạ.
Thần tính toán qua.
chí ít cần năm mươi vạn thạch lương thực cứu trợ mới có thể ứng phó với cả lần thiên tai này.
Dân chúng chạy nạn vào Quan Trung cũng cần hai mươi vạn thạch lương thực.”
“Không được! Như thế quá nhiều!”
Lý Long Cơ giận dữ cắt ngang lời của Lý Lâm Phồ.
Hội nghị lần trước về quân lương đã không đủ, lấy mười vạn thạch ra cứu trợ người cũng thấy quá nhiều, bây giờ nói người phải lấy ra hai mươi vạn thạch, thậm chí là năm mươi vạn thạch lương thực.
Đó là điều không thể!
“Xin điện hạ bớt giận, thần có hai phương án để giải quyết vấn đề này.
Vừa có thể bảo đảm được cho chiến dịch Lũng Hữu tiến hành đúng hẹn.
lại vừa có thể đảm bảo được cho dân tỵ nạn được cứu trợ đầy đủ.”
Câu nói này của Lý Lâm Phổ đã công hiệu khiến bộ mặt Lý Long Cơ dịu lại phần nào, “Tướng quốc cứ nói!”
Lý Lâm Phổ ổn định lại tình trạng sức khỏe, từ từ nói: “Phương án đầu tiên là kêu gọi các điền trang Quan Trung quyên góp lương thực.
Thần có thống kê, lương thực trong năm trăm mấy điền trang tại Quan Trung cộng lại chí ích phải có trên ba trăm vạn thạch lương thực trở lên.
Cũng không cần họ phải quyên góp toàn bộ, chỉ cần họ đưa lương thực ra là đủ.
Vậy chí ít cũng được trăm vạn thạch.
Đương nhiên, thần cũng biết trong hội nghị lần trước định là sẽ thu mua.
nhưng thu mua cũng cần thời gian.
để tranh thủ thời gian, có thể dùng phương pháp giao hàng trước, trả tiền sau, hoặc có thể từ các đại phường quỹ vay tiền để mua lương thực trước, đợi khi tiền từ các địa phương đến thì sẽ trả lại cho phường quỹ .Như thế.
có thể tạm thời có được một số lượng lương thực để giải quyết vấn đề cứu đói cho dân chạy nạn.”
Lý Long Cơ khẽ gật đầu.
quả không hổ danh là Lý Lâm Phổ.
Phương án đấy rất thực dụng, người nghĩ nghĩ một lúc nói: “Trẫm có thể mệnh lệnh cho các thân vương dẫn đầu bán lương thực, trao hàng trước rồi trả tiền sau chắc là không ổn.
nhưng việc mượn tiền từ phường quỹ lại là một cách làm hay.
Xin tướng quân nói tiếp phương án thứ hai.”
Lý Lâm Phổ thấy Lý Long Cơ đồng ý với phương án lão đưa ra không khỏi tinh thần phấn chấn, vội vàng đáp: “Phương án thứ hai của lão thần chính là phải đề phòng những người dân chạy nạn trong Quan Trung này vì bị đói mà nổi ra bạo loạn.
Và chúng ta có thể đưa họ đến vùng An Tây.
có thể lệnh cho quan phủ dọc đường an bài đưa đi.
Nếu để họ phải người chờ cứu trợ tại Trường An.
chỉ bằng để họ được vừa đi vừa nhận cứu trợ trên đường.
Nhưng thế dân chạy nạn vùng Trường An này sẽ giảm đi rất nhiều, mối nguy về bạo loạn cũng dần được biến mất.
và càng quan trọng hơn nữa là nhanh chóng để tình hình cục diện trong Quan Trung ổ định lại, để không ảnh hưởng đến chiến dịch Lũng Hữu của điện hạ.”
Phương án này của Lý Lâm Phổ vừa đưa ra.
không những Lý Long Cơ đồng ý, mà những trọng thần còn lại đều tán đồng.
Trần Hi Liệt nói: “Điện hạ.
đây quả thật là mưu kế nhất tiễn xạ tam điêu, thần rất ư là tán đồng.”
Chư quân Lý Dự cũng mừng rỡ đáp: “Cháu cũng tán đồng với Lý tướng quốc, nhưng cần phải phái nhiều người hơn nữa hỗ trợ dọc đường, phải vận chuyển thêm thảo dược, để để phòng dân vùng chịu nạn thiệt mạng giữa đường.”
Đối với Lý Long Cơ, điều mấu chốt là không thể để ảnh hưởng đến kế hoạch chiến dịch Lũng Hữu của người.chỉ cần có thể đảm bảo được tiền đề này, thì người thấy cái gì cũng có thể chấp nhận được.
Thế cũng hay, vừa có thể đưa những người dân tỵ nạn này đi, lại có thể giải trừ mối phiền não cho người.
“Phương án của Lý tướng quốc trẫm ân chuẩn.
ngoài ra.
việc Lý Khánh An xin điều học sinh của Quốc tử giám và quan viên các nơi đến Trường An cũng cần phải xử lý một thể.
Có thể lệnh cho học sinh Quốc tử giám dọc đường chăm góc cho những người dân vùng nạn này, và cũng xem như cho họ một cơ hội để rèn luyện bản thân.
Và còn thỉnh cầu để quân An Tây đến Hà Tây để nghênh tiếp di dân trẫm cũng ân chuẩn.”
Lý Lâm Phổ thừa thắng xông lên, vội nói: “Tiền đề của hai phương án này đều là phải bình ổn dân vùng nạn này trước, thỉnh cầu Thánh thượng đồng ý, khẩn trương cho điều lương thực của Bình chuẩn sở đến để cứu trợ dân tỵ nạn.
để để phòng sự tình ngày càng nghiêm trọng.”
“Ân chuẩn!”
Các trọng thần từ từ cáo lui, nhưng Lý Long Cơ lại gọi Dương Quốc Trung lại.
Đợi các đại thần đều đi hết, Lý Long Cơ mới hỏi hắn: “Trẫm nghe nói cháu ngươi Dương Vượng tối qua vừa gặp hại, rốt cuộc việc này là thế nào?”
Tối hôm qua.
Dương Vượng sở lệnh Hồng Lư tự Điển khách sở đến một hãng binh khí danh tiếng tại Hàm Dương vì việc tư, lúc quay lại gặp phải một đám thanh niên dân tỵ nạn lực lưỡng, do hắn xuất ngôn xúc phạm, khiến bọn thanh niên đang chịu đói này phẫn nộ lôi hắn xuống ngựa đánh chết, đến nay hung thủ vẫn chưa tìm ra.
Dương Thiểm (*hoặc Dương Tiêm, do có hai âm đọc, nhưng là cùng một người) nói con trai mình bị giết, nằm bệnh liệt giường.
Trên dưới Dương gia phẫn nộ vô cùng, lần lượt gây áp lực với Dương Quốc Trung, lệnh hắn phải tìm ra hung thủ để đền mạng.
Dương Quốc Trung đã hỏi đi hỏi lại tùy tùng kịp trốn về của Dương Vượng, là do một đám dân tỵ nạn trẻ tuổi áo quần xộc xệch, ai ai thân hình vạm vỡ, chuyên chặn đường người qua lại để cướp của, chẳng may bị Dương Vượng đụng phải.
Nhưng bộ dạng của những tên dân tỵ nạn đó thì người tùy tùng này căn bản không nhìn rõ.Còn việc vì sao Dương Vượng đến tiệm đao kiếm Hàm Dương, tên tùy tùng này lại càng không rõ.
Việc này khiến Dương Quốc Trung đau đầu vô cùng, kỳ thực hắn cũng chả muốn quản việc này làm chi.
Gần đây việc nhiều như sao trên trời, hắn làm gì có thời gian mà lo vụ án không đầu này, chỉ là do áp lực gia tộc bức ép, hắn không thể không điều tra.
“Điện hạ.
Dương sở lệnh gặp phải dân chạy nạn đến ngoài thành, và xảy ra xô xác hai bên bất hạnh bị đám dân chạy nạn kia làm mất đi tánh mạng.
Dân vùng thiên tai chạy nạn đến ngoài thành có hai mươi vạn người.
Thần cũng không biết nên điều tra từ đâu ”
Dương Quốc Trung không dám nói nhiều về việc này.
Việc riêng mà Dương Vương đi làm lúc đó còn chưa được điều tra rõ, chỉ nghe nói là hai hôm nay Dương Vượng tiếp xúc người Đại Thực thường xuyên, hình như còn được một số vàng không ít từ người Đại Thực.
Tuy Dương Vượng công tác tại Điền khách sở, hắn có chức trách phải tiếp xúc với người Đại Thực, nhưng từ số hoàng kim này, Dương Quốc Trung lại thấp thoáng cảm thấy sự tình đằng sau e rằng không chỉ có thế.
Hắn sợ nhất là việc này bị làm to ra, kết quả điều tra sẽ bất lợi cho Dương gia.
chỉ sợ lúc đó mất cả chì lẫn chài, nên hắn đang cố gắng nén việc này xuống, thậm chí còn không dám nói với quý phi.
Có điều Lý Long Cơ từ đâu có tin tức này khiến hắn rất ư nghi hoặc.
Lý Long Cơ chẳng quả là tùy miệng hỏi thôi, người giữ Dương Quốc Trung lại không phải vì việc này.
Người thở dài một hơi chuyển đổi chủ đề: “Việc dân vùng thiên tai Hà Đông khiến trong lòng trẫm rối bù, cũng khiến người Trường An không dời mắt được.
Phải giải quyết tốt việc này, đó là một việc liên quan vấn đề đắc dân tâm.
Tiên Vu Trọng Thông tuy là Kinh Triệu duẫn, nhưng trẫm lo lắng rồi hắn vẫn chưa quen tình hình của Trường An.
không thể khống chế được cục diện.
Lý tướng quốc sức khỏe không tốt, xem chừng sắp không được rồi.
Trẫm không nhẫn tâm để tướng quốc quá lao lực, nên trẫm muốn để khanh toàn quyền phụ trách việc này, cứ làm theo phương án của Lý tướng quốc, đưa dân vùng nạn di dời đi nơi khác sạch sẽ, ngoài ra khanh là Lại bộ thượng thư.
điều phối quan viên cũng là việc của khanh.
Việc này can hệ trọng đại.
trẫm hi vọng khanh đừng để ân oán cá nhân của mình vào, khanh có hiểu chứ?”
Dương Quốc Trung hiểu ý của Lý Long Cơ, muốn đoạt được công lao của Lý Lâm Phổ qua đây, tranh thủ lòng dân.
kiến lập uy tín, đồng thời không cho hắn cố ý gây khó dễ cho việc điều động quan viên An Tây.Trong lòng Dương Quốc Trung biết rõ, đây chính là dự báo cho thấy hắn sắp được thay thế Lý Lâm Phổ.
Dương Quốc Trung đại hỹ vội khom người tạ ơn: “Thần tuân chỉ!”
Quyết sách cuối cùng của Khánh Hưng cung cũng đã mở ra một con đường sống cho những người dân vùng thiên tai này.
Trước giờ trưa, số lượng lớn quan viên cùng tạp dịch đã cho dựng hàng chục lều cứu trợ cháo tại đại lộ Chu Tước.
Cùng lúc ấy, các huyện thuộc phủ Trường An cùng Kinh Triệu cũng lần lượt cho dựng lều, dựng nổi nấu cháo cứu trợ.
Tâm trạng kích động phẫn nộ của dân chúng vùng thiên tai cũng dần được xoa dịu.
Quán đội đều rút về căn cứ, chỉ để lại vài ngàn binh sĩ Kim ngô vệ phụ trách duy trì trị an.
Rất nhanh sau đó.
một số phú hộ Trường An cũng bắt đầu nối bước quan phủ tiếp tế cháo.
Tin tức từ vùng Giang Hoài sẽ điều gần trăm vạn lương thực vào Kinh đã được truyền khắp xóm cùng ngõ hẹp.
Cục diện gần như không khống chế được của Trường An cũng cùng cũng đã ổn định lại.
Giá gạo đã tăng vọt hơn ba mươi văn lúc sáng giờ cùng mau chóng hạ giá.
Các cửa phường khắp nơi cũng lần lượt được mờ cửa.
Cuộc sống dân chúng Trường An lại dần hồi phục lại bình thường.
Vừa qua khỏi giờ trưa, đội xe của Lý Khánh An từ Minh Đức môn hỗn loạn đi vào Trường An thành.
Tốc độ xe đi rất ư chậm rãi.
xung quanh bế bề đều là những người dân vùng thiên tai vừa được cứu trợ đương lũ lượt ra thành tìm người thân mình.
Ngồi trong xe ngựa.
Lý Khánh an đương ngẫm nghĩ các an bài sắp tới cho An Tây.
Trước tiên, hắn sẽ phải đối diện một lượng lớn di dân chuẩn bị đến sắp tới.Theo kế hoạch, đợt di dân này sẽ được toàn bộ di dời đến Toái Hiệp.
Bọn họ có thể dừng chân nghỉ ngơi tại Kim Mãn huyện gần đó chừng hai tháng, sau đó mới bắt đầu lên đường.Hắn sẽ cho thành lập năm huyện tại Toái Hiệp.
Hắn đã lệnh cho Y ngô quân binh mã sử Dương Tái Thành soái lãnh quân đi hành lang Hà Tây dọc đường bảo vệ di dân.
tránh bị bọn Khương Hồ quấy giễu.
Đối với An Tây mà nói, vấn đề chết người cũng là lương thực, quân hưởng, dân lương, và còn phải phát động chiến tranh Thổ Phồn, và chuẩn bị tiến công Thổ Hỏa La.
Với nguồn tài nguyên của An Tây, dù có trưng dụng trâu và dê của những người dân du mục địa phương cũng không cách nào đủ chi viện cho nhiều hành động lớn này.
Hắn nhất định phải giải quyết vấn đề lương thực đã.
mới có thể phát động chiến dịch Thổ Hỏa La.
Lý Khánh An đưa tay xoa xoa thái dương.
Kỳ thực hắn đã có một phương án.
chỉ là điều kiện đê thực hiện nó còn chưa được chín muồi, phải từ từ thực hiện.
Ánh mắt của hắn dần đặt vào vùng lưu vực sông gindhu trên bản đồ.
Vùng này dân số đông đúc.
đất đai phì nhiêu, thịnh sản lương thực.
Thế lực của Đại Thực đã xâm nhập vào khu vực này, và cho lập hai phù Đô đốc tại gind và Punjab, nhưng còn lâu mới có đến lúc bám trụ vào đây được.
Sau chiến dịch Đát La Tư.
binh lực Khurasan không đủ, nhất thiết rút quân từ hai nơi này về.
và cộng thêm sau khi đã ký kết hiệp ước hòa giải với vương triều Đại Đường; Đại Thực chắc hẳn không đóng nhiều quân lực để phòng thủ nơi đây.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ lập tức tấn công vùng này ngay.
Đó là lý do vì sao thời cơ điều kiện vẫn chưa chín muồi.
Hắn không thể cùng lúc tác chiến nhiều nơi, nhiều việc phải từng bước từng bước thực hiện.
Nhưng vấn đề lương thực lúc nào quả thật là vấn đề lửa xém lông mày, phải giải quyết ngay.
Hắn phải để người Đại Thực cam tâm tình nguyện dâng hiến lương thực trong kho lương sông gindhu cho An Tây.
Lúc này, xe ngựa bỗng chốc sốc một cú rồi dừng lại, cắt ngang mọi suy nghĩ của hắn.
Lý Khánh An kéo rèm xe lên.
xe ngựa lúc này đã vào thành, đương đi trên đường đại lộ Chu Tước, bên ngoài tiếng người huyên náo khắp nơi.
chỉ nghe thân binh ngoài xe bẩm báo: “Đại tướng quân, là An Lộc Sơn.
hắn muốn gặp đại tướng quân.”
“ừm! Để ta xuống xe ngựa.”
Vừa xuống xe ngựa.
Lý Khánh An đã nhìn thấy một đội xe ngựa cũng đang từ phía đối diện phóng đến.
hàng trăm tên hộ vệ kỵ binh đang vây quanh xe ngựa.
Đội xe đã dừng lại, An Lộc Sơn béo tròn đang từ từ đi xuống khỏi xe.
Xa xa hắn đã cười nói: “Đại tướng quân, ta phải cảm tạ công thức chế tạo hỏa lôi của ngươi.”
Dưới yêu cầu của Lý Long Cơ, Lý Khánh An hôm trước đã đưa một phần công thức chế tạo hỏa lôi cho An Lộc Sơn.
nhưng trong đó có một số thứ cực kỳ khó mà kiếm được, như thể rượu Cao Xương cao độ, dầu hỏa nhẹ của Bắc Đình, hay hắc thạch mộc của Cửu Nguyên góc Phương, v.v.
Nếu không có thời gian một hai năm.
e rằng An Lộc Sơn đừng hòng mong có thể tìm đủ số phụ liệu này.
Còn đến khi đã đủ các phụ liệu có chế tạo thành công hay không, đấy lại là việc chả liên quan đến hắn nữa.
Công thức này hắn cũng đã đưa một phần cho người Đại Thực thông qua Triệu Hâm.
mong rằng họ có thể chế tạo thành công.
Mà giờ nhìn tâm trạng của An Lộc Sơn có thể nhìn ra hắn đang vui mừng dị thường.
Lý Khánh An chấp tay hoàn lễ cười nói: “Chúng ta đều cùng là quân quan nhà Đường; đấy là nên làm.
An soái không phải khách sáo, An soái đương định đi đâu thế?”
“Ha ha! Ta phải quay về Phạm Dương đây, ta cũng phải đánh trận, phải quay về chuẩn bị, đại tướng quân chắc cũng phải quay về sớm hơn chứ?”
Lời An Lộc Sơn nói thật chẳng sai chút nào, Lý Khánh An vốn định sẽ ở lại Trường An hai tháng, nhưng vì chiến dịch Thổ Phồn này, mà khiến hắn không thể không thay đổi kế hoạch, quay về An Tây sớm hơn dự tính.
Hắn gật gật đầu cười nói: “Ta định là cuối tháng sẽ xuất phát, không còn cách nào khác, ai bảo số chúng ta đều là số bôn ba!”
An Lộc Sơn cười to: “Ta có bôn ba một chút cũng không sao, nhưng đại tướng quân đương lúc tân hôn! Nếu cứ thế để lại thê tử trẻ đẹp quay về, đại tướng quân không sợ ư?”
Khánh An mỉm cười nói: “An soái nghĩ ta nên sợ điều gì?”
“Ha ha! Không có gì! Ta không thể tham gia hôm lễ của đại tướng quân được rồi, có chuẩn bị một phần quà nho nhỏ, đã phái người đưa đến Độc Cô phủ, ta cũng chúc đại tướng quân sớm sinh quý tử.”
“Đa tạ An soái, hi vọng chúng ta sau này hợp tác vui vẻ! Tiểu đệ cũng không tiễn xa nữa.
chúc An soái thượng lộ bình an!”