Sau vài độ mây mưa.
cả Lý Khánh An và Minh Nguyệt cuối cùng cũng vắt cạn sức lực, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, đồng hồ sinh học của Lý Khánh An đã đúng giờ hối thúc hắn dậy.
Hắn vừa thò tay ra cạnh bên nhưng lại chả thấy ai.
làm hắn giật mình ngồi phắt dậy.
“Minh Nguyệt!”
“Phu quân muội ở đây!”
Rèm cửa đã được vén lên.
Minh Nguyệt đang ngồi trước bàn trang điểm ở gian ngoài.Tay nàng đang nhẹ nhàng chăm sóc cho bộ tóc mây của mình.
Nàng quay đầu cười ngọt ngào, ánh mắt long lánh, thần sắc vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ.
làm say cả hồn Khánh An.
“Nàng qua đây!”
Lý Khánh An vẫy vẫy tay gọi nàng, nụ cười của hắn trông có vẻ gian gian như đang toan tính điều chi.
Minh Nguyệt nghĩ đến cảnh mây mưa đêm qua mà không khỏi mỏi lả cả người, đến hơi sức đứng dậy cũng không còn đâu.
“Phu quân, gọi muội có việc chi ư?”
Thân mình Minh Nguyệt uyển chuyển vài bước nhẹ nhàng đi đến gần hắn.
rồi nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay phu quân mình cười nói: ‘‘Nhưng muội nói trước, giờ trời đã sáng, ban ngày việc gì cũng không được phép làm.”
“Ta làm sao còn sức mà làm nữa.
Nào! Lại đây thơm ta một cái.” Lý Khánh An chớp chớp mắt.
chỉ vào má mình nói.
“Cái tên vô lại này!”
Minh Nguyệt cười mắng, nàng vén nhẹ tóc lên.
khom ngươi đưa cặp môi mềm mại của mình in lên mặt hắn.
nhưng không ngờ Lý Khánh An lại đột ngột quay đầu lại.
chủ động hôn lại môi nàng.Hai tay hắn còn ôm chặt nàng vào lòng mình.
“Phu quân.”
Nàng không chống chọi được mấy lần liền đã chìm đắm trong nụ hôn tựa vũ bão cùng bàn tay vuốt ve của phu quân mình.
Chẳng mấy chốc nàng cũng xuân tình manh nha, không biết trời cao đất rộng đón nhận tình yêu của Lý Khánh An, để rồi say trong cơn ân ái nam nữ trong lòng phu quân.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng cũng mưa tạnh mây tan.
Minh Nguyệt nằm tựa trên người Lý Khánh An.
mắt nàng nhắm chặt như vẫn còn đang đắm chìm trong hoan hỉ và kích thích cực độ.
Trong lòng Lý Khánh An cũng sảng khoái tột cùng.
Hơi thở hắn vẫn có chút hổn hển, nhưng tay vẫn trìu mến vuốt ve chiếc lưng ong mịn màng cùng ngọc đồn mượt mà của Minh Nguyệt.
“Cô nương!”
Gian ngoài bỗng vang lên tiếng của nha hoàn Xuân Thủy.
Minh Nguyệt hoảng quá vội kéo áo quần qua che lại thân mình, nhưng Lý Khánh An lại ôm chầm lấy nàng, quay đầu ra giận dữ trách: “Không biết phép tắc, nếu lần sau ngươi còn dám vô lễ nữa sẽ bị xử phạt nặng!”
Xuân Thủy hoảng quá vội lui ra ngoài mãi không dám hó hé một tiếng.
Minh Nguyệt vội mặc lại áo quần nhìn Lý Khánh An áy náy nở nụ cười rồi đi ra ngoài phòng.
“Cô nương, phu nhân có sai người mang lời cho cô nương.”
Thấp thoáng nghe Minh Nguyệt nói với nha hoàn: “Sau này các ngươi nhất định phải sửa lại, lão gia mới là chủ nhân trong nhà này, chúng ta đã không còn là người của Độc Cô phủ nữa.
nhớ chưa? Sau này không được phép tự tiện vào phòng, phải tuân thủ quy cứ của lão gia.”
“Cô nương, bọn nô tỳ sẽ khắc ghi.”
“Nhớ là được rồi, hôm nay ta phải đi xem phủ đệ của chúng ta, một hồi các người đi cùng ta.”
Minh Nguyệt dặn dò vài câu xong lại quay trở lại phòng.
nói với Lý Khánh An: “Phu quân, muội một hồi phải đi xem phủ đệ của chúng ta.
huynh có đi cùng với muội không?”
“phủ đệ thì cũng chẳng cần phải đi xem nữa.
Minh Nguyệt, nàng qua đây!”
Minh Nguyệt thấy sắc mặt Lý Khánh An có vẻ nghiêm túc, không còn cái vẻ nham nhở vừa rồi, nàng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Phu quân, có việc gì ư?”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc, bèn từ từ nói: “Nàng phải đi An Tây cùng ta.
dù thế nào đi chăng nữa.
nàng tuyệt không thể ở lại Trường An.”
“Phu quân, muội thật sự có thể đi An Tây cùng huynh ư?”
Minh Nguyệt có phần kích đồng, nàng ngồi trên đùi Lý Khánh An.
ôm chằm lấy cổ hắn làm nũng: “Việc này là do huynh nói đấy nhé.
phải dẫn muội đi An Tây .muội cũng muốn được ở bên huynh.”
Lý Khánh An cười cười nói: “Đương nhiên, có người không thể quên được nàng, ta làm sao dám yên tâm để nàng lại Trường An một mình.”
Sắc mặt của Minh Nguyệt bỗng chốc tái xanh, cắt không ra hột máu.
Nàng đứng dậy, giọng run lẩy bẩy nói: “ Ý phu quân nói là muội sẽ không giữ đạo làm thê tử ư?”
“Không! Không!” Lý Khánh An vội lắc đầu an ủi nàng nói: “Nàng đang nghĩ đến đâu thế này? Ta chỉ đương kim hoàng đế, không lẽ nàng không cảm nhận thấy ư?”
Minh Nguyệt mím chặt môi nói: “Phu quân yên tâm, dù người có ép muội thế nào chăng nữa, muội cũng tuyệt đối không chiều, cùng lắm muội sẽ dùng chết để tỏ rõ ý mình.”
Trong lòng Lý Khánh An cảm động vô cùng.
Hắn ôm chặt thê tử trong lòng mình nói: “Đừng nói những lời ngốc nghếch này nữa, ta làm sao có thể để nàng chết được, nàng phải cùng ta đi đến lúc đầu bạc chứ! Dẫn nàng đến An Tây chính là cách làm tốt nhất
Minh Nguyệt ghì sát mặt mình vào lòng hắn.
thỏ thẻ nói: “Nhưng mẫu thân nói, vợ con của Tiết độ sứ sẽ phải làm tin tại Trường An.
huynh làm sao có thể dẫn muội đi được?”
Lý Khánh An đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng cười nói: “Nàng cũng đã gả cho Lý gia ta.
đương nhiên phải đi cúng tế ông bà chứ! Linh cữu của họ đều được đặt ở Toái Hiệp, ta sẽ dùng lý do này để đưa nàng đi An Tây, sau đó ta sẽ nói nàng vì thủy thổ không phục, ngã bệnh, đợi khi bệnh khỏi, ta sẽ nói nàng đã mang thai, sau đó sẽ nói là con còn nhỏ, chung quy sẽ có lý do để cho qua thôi, sẽ không để nàng phải quay lại.”
Nói đến đây, Lý Khánh An lại trầm tư một lúc nói: “Có điều cũng không dễ dàng gì có thể chạy thoát được, nếu ta đoán không sai, thì hoàng đế thế nào cũng sẽ tìm biện pháp phòng ngừa nàng ra đi.”
“Phu quân, muội cảm thấy hơi sợ!” Minh Nguyệt lo lắng nói.
Lý Khánh An lại nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên.
hôn đôi non môi phấn hồng của nàng, nói: “Không việc gì phải sợ cả.
hãy tin tưởng phu quân của nàng sẽ có năng lực bảo vệ nàng.
Cho dù người có là đương kim hoàng đế đi chăng nữa thì sao? Người dám cướp vợ ta.
ta sẽ dám nhất nộ vì hồng nhan, đoạt luôn giang sơn của người!”
Minh Nguyệt ôm chằm lấy lưng phu quân mình, nàng áp chặt má vào lòng hắn.
Lúc này, nàng chỉ thấy đầy cảm kích và quyến luyến với phu quân mình.
“Tối nay chúng ta sẽ đến doanh trại.”
Trong Hưng Khánh Cung.
Lý Long Cơ mới sáng sớm đã bắt đầu giờ chứng, vừa ném ly, lại vừa quát mắng trút giận lên bọn cung nữ, hoạn quan.
chỉ cần ai khiến người nhìn không vừa mắt lại bị lôi ra ngoài đánh đòn nặng.
Trong cung ai nấy đều hoảng hoậng hốt hốt.
không ai dám thở mạnh, chỉ sợ mình mà lỡ bất cẩn.
người tiếp theo phải khổ sở sẽ là bản thân.
Trong lòng Dương Ngọc Hoàn hiểu rõ, vì tối hôm qua.
Độc Cô Minh Nguyệt đã chính thức trở thành thê tử của Lý Khánh An.
Điều này nàng cũng thật bất lực.
vấn đều của Lý Long Cơ nàng hiểu hơn ai hết.
nhưng trên thực tế.
có thể nói người đã không thể hành phòng sự.
Nếu nói năm ngoái người đã chung tình Độc Cô Minh Nguyệt, đó là bị nữ sắc của nàng quyến rũ.
Nhưng còn bây giờ, đấy chẳng qua là do không có được Minh Nguyệt, nên người canh cánh trong lòng.
Dương ngọc Hoàn rất hiểu Lý Long Cơ, người là một người cố chấp cực đoan tột đỉnh, vì một người phụ nữ có thể bất chấp thủ đoạn.
Hơn nữa.
hai năm nay, tính người lại còn trở nên ngày càng cố chấp, ngày càng cực đoan hơn.
thậm chí có thể nói lậ mù quáng.
Việc gì mà người đã nhận định là thế thì rất khó mà có ai có thể lây chuyển được ý tưởng của người, dù là bản thân nàng cũng khôn gđược.
“Nương nương, điện hạ đã đến.”
Dương Ngọc Hoàn vội đứng dậy, chỉ thấy Lý Long Cơ đang đùng đùng đi vào, “Suốt ngày ở trong Hưng Khánh Cung.
làm trẫm cũng sắp buồn chán mà chán.”
Dương ngọc Hoàn từ từ thi lễ nói: “Nếu điện hạ thật sự thấy buồn chán quá.
hay chúng ta có thể ra ngoài thì thị.
năm ngoái thần thiếp đã khuyên điện hạ nên đi Thục Trung tuần tra.
mà điện hạ lại không chịu đi.”
Lý Long Cơ vừa ngồi xuống lại nói với lại cung nữ xung quanh: “Các ngươi đều lui hết ra ngoài!”
Bọn cung nữ vội vã lui ra ngoài.
Trong phòng giờ này chỉ còn lại người cùng Dương Ngọc Hoàn.
Lý Long Cơ thở một hơi dài nói: “Trẫm tuy là hoàng đế quyền quý, có lúc lại cảm thấy mình không bằng một tiểu dân dân gian bình thường.”
“Vì sao điện hạ lại nói thế?”
“Khó khăn lắm mới có một người phụ nữ lọt vào mắt trẫm.
nhưng cuối cùng nàng lại không thể thuộc về mình, vậy hoàng đế này có làm nữa thì còn ý nghĩa gì.”
“Điện hạ đã để mắt đến ai ư?” Dương Ngọc Hoàn giả vờ hồ đồ hỏi.
Lý Long Cơ mãi một lúc không thốt lên được lời nào.
Sau người lại có thể nói như thế, người làm sao có thể nói rằng mình đã để ý đến thê tử của một đại thần ư? Người đến tìm Dương ngọc Hoàn chính là hi vọng nàng có thể thông cảm tâm ý của mình, đi mời Độc Cô Minh Nguyệt vào cung.
không cần mình phải mở miệng.
Nhưng Dương Ngọc Hoàn lại không chịu hiểu, thế này thì làm sao người có thể mở miệng nói được.
Mãi một lúc sau.
người mới từ từ nói: “Trong lòng trẫm buồn bực.
việc này không nhắc đến nữa!”
Người lại đứng dậy đi về phía bên ngoài.
‘Trẫm hôm nay có việc phải đi Đại Minh Cung, tối nay có thể sẽ không quay về nữa.
nương tử không cần phải chờ trẫm.”
Dương ngọc Hoàn bất lực ngồi xuống.
Nàng biết rằng Lý Long Cơ đi Đại Minh Cung chính là đi tìm Mai Phi, trong lòng người buồn bực.
nhưng lại đi tìm nàng ta tâm sự.
Giờ người đã ngày càng đối xử lạnh nhạt của bản thân.
Một nỗi cô đơn nặng trĩu bao trùm lên trái tim của Dương Ngọc Hoàn.
Long giá đang từ từ di chuyển, hàng ngàn Vũ Lâm quân đi phía trước mở đường, đuổi những hành nhân qua lại sang hai bên.
Lý Long Cơ ngồi trong long giá.
người lạnh lùng vô cảm nhìn những lão bá tánh đang quỳ lạy với mình ở hai bên.
Đến nay, người đã làm hoàng đế bốn mươi mấy năm.
Giang sơn Đại Đường đều nắm trong tay người.
Người thích giang sơn.
nhưng cũng thích mỹ nhân.
Trong mắt của người, dù là giang sơn hay mỹ nhân đi chăng nữa thì cũng đều là vật riêng trong túi của Lý Long Cơ hắn.
phải chiều theo sở thích của người.
Hậu cung của người đã là hậu cung nguy nga nhất, đông nhất từ cổ chí kim.
có hơn bốn vạn phi tần.
phần mỹ nữ của thiên hạ.
người đều chỉ mong có thể thu nhận hết vào hậu cung của mình, đều chỉ mình thu hết vào sở hữu của mình.
Tất nhiên, còn việc có dùng đến hay không lại là một việc khác.
Người có sở thích sưu tập mỹ nữ.
Đây đã là một thú vui của người, chỉ cần là người phụ nữ người để mắt.
thì người sẽ bất chắp mọi thủ đoạn để sở hữu người ấy cho kỳ được.
Lần này người lại để mắt đến Độc Cô Minh Nguyệt, người phụ nữ này có dung mạo không thua gì quý phi đã khiến trái tim người rung động.
Nếu có thể thu nhận nàng vào cung, nàng cùng Dương quý phi chính là Đại Kiều và Tiểu Kiều của người, có hai người phụ nữ này, tất cả những người phụ nữ khác đều không còn lọt được vào mắt người nữa.
Hai nàng sẽ ở bên người, cùng người qua nốt tuổi xế chiều.
Nhưng mà người phụ nữ mà Lý Long Cơ này chấm, lại cố nhiên để sau khi lọt vào mắt người mà lại gả cho Lý Khánh An.
Đây là sự tình người làm hoàng đế bốn mươi mấy năm nay chưa từng xảy ra.
khiến trong lòng cảm thấy ấm ức, mà người lại không dám quá ngang nhiên đi cướp người phụ nữ của một Tiết độ sứ.
Đây không liên quan đến lễ nghi liêm sỉ gì.Cả con dâu của mình người còn người cướp, thì còn để ý gì đến liêm sỉ.
Điều người để tâm đó là An Tây.
Người hiện nay còn cần Lý Khánh An giành vạn Lý giang sơn vùng Lĩnh Tây giúp mình.
Mục tiêu của Lý Khánh An cũng đã khiến người rung động, đưa An Tây trở thành châu huyện của Đại Đường.
Đấy là mục tiêu mà hàng trăm năm nay Đại Đường chưa một ai có thể hoàn thành.
Dù là Thái Tông.
Cao Tông hay là hoàng đế Võ Tắc Thiên đi chăng nữa.
dù là Hầu Quân Tập hay Vương Hiếu Tiếu, và cả lão Phu Mông Linh Sát.
Cao Tiên Chi; bọn họ cũng chưa từng một ai có thể làm được.
Nhưng giờ ở Lý Khánh An, Lý Long Cơ lại nhìn thấy hi vọng.
chính vì điểm này mà Lý Long Cơ tạm thời chưa muốn động đến Lý Khánh An.
Và hơn nữa.
Lý Khánh An còn là trụ cột triều đình mà người muốn để lại cho trưởng tôn.
Có điều, người muốn có Minh Nguyệt, điều này cũng chả hàm hồ chút nào.
Việc này nhìn có vẻ mâu thuẫn, nhưng trong mắt Lý Long Cơ thì chả mâu thuẫn chút nào, người tin rằng Lý Khánh An sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ cả quyền Tiết độ sứ An Tây, người phải tạo áp lực với Lý Khánh An.
để hắn ngoan ngoãn dâng tặng Minh Nguyệt cho mình, hay chỉ là biết mắt nhắm mắt mở, cùng lắm người sẽ ban thêm cho hắn vài mỹ nữ để đền bù.
Nghĩ thế, Lý Long Cơ bèn quay sang nói với Ngư Triều Ân hầu hạ cạnh bên: “ngươi đi một phen Lễ bộ, cứ nói là ý chỉ của trẫm.
chính thức sắc phong vợ của Lý Khánh An làm Quận vương phi, mệnh hắn khai phủ lập chế.”
Vợ chồng son vừa tân hôn.
Lý Khánh An và Minh Nguyệt, lang hữu tình, thiếp hữu ý bên nhau được một ngày.
Vào lúc chiều thì quan viên Lễ bộ đã đến truyền đạt ý chỉ của Lý Long Cơ, chính thức phong Độc Cô Minh Nguyệt làm Quận vương phi.
Đây chính là cáo mệnh của nàng, và hạ lệnh nàng phải khai phủ cho Lý Khánh An.
cũng có nghĩa là.
Lý Khánh An không thể ở trong phủ của Cao Lực Sĩ nữa.
hắn phải tự xây dựng Quân vương phủ của bản thân.
Sau khi có Quận vương phủ của mình.
Minh Nguyệt tất nhiên phải lưu lại Kinh thành làm con tin.
Đây cũng là việc tất lẽ dĩ ngẫu.
Lý Khánh An có hai trạch tử tại Trường An.
một là của Cao Lực Sĩ tặng hắn.
nhưng hắn chưa từng ở qua bao giờ.
Còn một trạch tử còn lại là do Lý Long Cơ thường cho hắn.
Phủ trạch đó rất rộng lớn.
chiếm địa gần bốn mươi mẫu.
và trùng hợp ở chỗ đây từng là một trong các ngôi phủ đệ cũ của Võ Tam Tư.
Mấy năm trước được tân trang lại và thường cho Lý Khánh An.
Tấm chiêu bài An Tây Quận vương phủ mấy hôm trước đã được đưa đến đây và aắn trước công lớn.
chỉ là mãi vẫn chưa có nô bộc, các loại nội thất trong nhà vẫn chưa có gì.
Sau khi sắc phong không lâu.
Lý Khánh An bèn dẫn theo Độc Cô Minh Nguyệt ngồi xe ngựa đến phủ đệ của mình.
Trong phủ đệ chỉ có một đôi vợ chồng già chăm sóc, nghe nói chủ nhân đã đến.
hai vợ chồng bèn vội mở cửa.
“Phu quân, không phải nói chúng ta sẽ không ở phủ trạch này sao?” Minh Nguyệt thấy Lý Khánh An đòi đến xem trạch tử không khỏi có phần lo âu hỏi.
Lý Khánh An cười cười nói: “Nếu người đã hạ ý chỉ.
chúng ta cứ cũng phải nể mặt chứ.
Hơn nữa.
đây là nhà của chúng ta.
Trong tương lai.
sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ ở nơi này, rảnh rỗi đến xem xem cũng là một việc khiến người ta vui mừng mà.”
Trong lòng Minh Nguyệt cũng yên tâm một phần.nàng bèn kéo tay Lý Khánh An cười nói: “Phu quân nói chẳng sai.
chúng ta đi xem nhà của mình thôi phu quân.”
Hai người vừa đi lên bậc tam cấp, mấy tên thân vệ của Lý Khánh An vẫn theo sát sau lưng, cùng đi vào phủ.
ông lão trông phủ đệ đã gần tuổi cổ lai hi.
lão đã từng gặp Minh Nguyệt, nhưng đây lại là lần đầu tiên lão gặp Lý Khánh An.
Lão thấy Lý Khánh An và phu nhân cùng tay trong tay đến đây, liền lập tức hiểu ra chủ nhân của mình đã đến.
lão vội đi lên thi lễ: “Lão gia.
tiểu nhân tên La Tử Lang, tiểu nhân trong coi ngôi nhà này đã hơn hai mươi năm rồi!”
“Chúng ta muốn xem thử phủ trạch.”
“Được! Lão gia.
phu nhân xin đi theo ta.”
La Tử Lang dẫn Lý Khánh An và Minh Nguyệt đi vào trong nội trạch.
phủ đệ mới của Lý Khánh An chiếm địa rất rộng, được chia làm ba khu.
Tiền viện là nơi tạp dịch thông thường cùng người hầu ở, cả khu tiền viện này gồm vài chục gian phòng tổ thành.
Trung viện là khu đại đường và khu sinh hoạt.
Đại đường rộng thênh thang, có thể cùng lúc chứa vài trăm người cùng dùng cơm.
bên cạnh còn có trắc đường, là khu sinh hoạt chủ yếu hàng ngày.
Trong sân phía trước đại đường có một cây cổ thụ trọc trời, đó là cây mận già đã hơn bốn trăm năm tuổi.
Nhìn cây mận già này, Lý Khánh An lại nhớ đến ngôi nhà cũ thời niên thiếu của mình, cũng có một cây cổ thụ trọc trời như thế.
Cây mận già này làm hắn nhớ lại không ít kỷ niệm thời thơ ấu.
hắn cùng những đứa trẻ hàng xóm nghịch như quý thường xuyên trèo lên cây chơi đùa.
“Phu quân, huynh đang nghĩ gì thế?” Minh Nguyệt đi đến bên cạnh quan tâm hỏi.
Lý Khánh An đầy cảm xúc, cười nói: “Ta đang nghĩ, giả sử ta có thể đi đến một ngàn ba trăm năm sau.
rồi quay lại tìm tông tích của chúng ta bây giờ, nếu như thế này thì sẽ ra sao nhỉ?”
“Trí tưởng tượng của phu quân quả thật phong phú, làm sau lại nghĩ đến việc của tận một ngàn ba trăm năm sau cơ chứ?”
Lý Khánh An nhìn nhìn nàng; cười nói: “Nàng cảm thấy như thế là hoang đường ư?”
“Không phải! Không phải hoang đường!”
Minh Nguyệt lắc đầu cười cười, nói: “Thông thường người ta đều nói năm trăm năm sau.
hoặc là một nghìn năm sau.
nhưng phu quân lại nói con số là một ngàn ba trăm năm sau.
quả là rất khác với người thường.
Muội không biết phu quân làm sao lại nghĩ đến con số một ngàn ba trăm năm này.”
Lý Khánh An ôm nhẹ vai nàng nói: “Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng hiện thôi.cùng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Đi thôi! Chúng ta bây giờ còn phải đi tìm mua gia nhân.”
“Nhưng mà nội thất chúng ta vẫn chưa xem cơ mà.”
“Chúng ta chỉ là làm dáng vẻ cho người khác xem thôi, mua người hầu cũng chỉ là cho người ta xem; có thể nàng không phát hiện thấy, nãy giờ vẫn có người đang theo dõi chúng ta.”
“Theo dõi chúng ta ư?” Minh Nguyệt giật nảy mình.
“Phu quân, ý huynh là nãy giờ có người đang giám sát chúng ta?”
“Đợi một lát.
nàng nhìn xem sẽ biết rõ.”
Một khắc sau.
một trăm mấy tên thân vệ hộ tống xe ngựa của Lý Khánh An đi về hướng thị trường nô lệ tại thành nam.
Khi họ vừa đi, hai tên kỵ binh mới bèn xuất hiện từ chỗ dừng xe, theo sát sau đuôi xe ngựa họ cùng xuất phát.