Thiên Hạ


Lý Long Cơ đã tới Đại Minh cung rồi.

Cho dù Đại Minh cung người đẹp nhiều như mây, nhưng các nàng cũng không thể an ủi được tấm lòng rạo rực của Lý Long Cơ, mãi cho đến lúc hoàng hôn, Lý Long Cơ cuối cùng mới nhận được tin tức của Ngư Triều Ân.
“Bệ hạ, bên Trần mình Trung đã truyền đến tin tức, buổi chiều Lý Khánh An đã dẫn thê tử đến phủ đệ.

sau đó lại đến chợ nô lệ mua hơn ba mươi mấy viên nô bộc, Cô Độc phủ và Cao Lực Sĩ phủ cũng đều tặng cho bọn họ mười viên người hầu.

Độc Cô phủ còn đưa tới một lượng lớn chăn đệm đồ sứ, và các vật phẩm linh tinh khác, phủ mới đã bắt đầu được bố trí rồi.”
“ừm!”
Trái tim đang treo lơ lửng của Lý Long Cơ cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn gật đầu nói: “Có thể tăng thêm một số người, lệnh cho bọn họ nhất định phải theo dõi cho sát vào, tuyệt đối không được để cho Lý Khánh An đem người đi.”
“Nô tài tuân chỉ.

nô tài đi an bài ngay đây.”
“Chờ một chút!” Lý Long Cơ lại gọi hắn lại.
Hắn suy nghĩ một hồi bèn dặn dò nói: “Sai người đi triệu Võ Hiền Nghi đến đây, đêm nay trẫm muốn sủng hạnh nàng.”
Ngư Triều Ân vội vàng đi ra, Lý Long Cơ chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, ngắm nhìn sắc xuân xanh tươi bên ngoài cửa sổ, giờ này khắc này, giang sơn ở trong lòng hắn đã không còn quan trọng nữa.

quan trọng là mỹ nhân, khắp ngõ ngách trong lòng hắn đều tràn ngập bóng dáng của Độc Cô Minh Nguyệt.

Sự đau khổ của việc không thể chiếm được ấy, làm cho hắn cơ hồ đã khó có thể chịu được nữa rồi.
Xe ngựa của Lý Khánh An vẫn còn dừng ở bên ngoài cửa lớn, sắc trời vừa mới chuyên tối, cửa lớn mở ra.

một đội kỵ binh từ bên trong phủ đi ra.

phóng chạy cuốn bay cả bụi đất.

khí thế như sét đánh, người nào người nấy khoác áo choàng lớn.

giống hệt như một trận cuồng phong lao về phía cánh cửa phường mà chạy tới.

Mấy tên giám sát đang trốn ở con hẻm đối diện bên kia lập tức khẩn trương hẳn lên.

Bọn họ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đội kỵ binh, ở giữa đội kỵ binh đó, bọn họ nhìn thấy Lý Khánh An được binh sĩ hộ tống vào giữa, nhưng lại không có thấy Độc Cô Minh Nguyệt, thậm chí ngay cả người nữ cài nam trang cũng đều không có, mấy tên giám sát khẽ thở phào ra một cách nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không có đi theo Lý Khánh An.

nhiệm vụ của bọn họ là theo dõi tông tích của Độc Cô Minh Nguyệt, nếu đi khỏi phủ sẽ đi về hướng nào, hai sườn trước sau, bên ngoài mỗi một cánh cửa đều có người giám sát, nhưng bọn họ cũng không có quan tâm lắm.

Hôm nay mới là ngày Lý Khánh An sau khi thành hôn được hai ngày.

Trong ngày thứ ba.

bọn họ còn phải đi về nhà mẹ đè hồi môn*, như thế mới xem như hoàn thành lễ kết hôn, mấy ngày nay hăn là sẽ không có chuyện gì cả.
*Hồi môn: tiếng Hán còn gọi là quy ninh hay về nhà mẹ.

tức là ngày thứ ba sau ngày cứ hành hôn lễ.

chú rễ sẽ dẫn cô dâu về nhà mẹ đẻ.

gọi là thăm hỏi cha, mẹ.

thể hiện sự quan tâm của con gái dù đã lấy chồng rồi vẫn quan tâm thăm hỏi cha mẹ, mong cha mẹ bình an, mạnh khỏe.
Đội kỵ binh của Lý Khánh An đã xông ra khỏi cửa thành, lúc này sắc trời đã tối hẳn.

một vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa bầu trời xám xanh.

Bầu không khí dưới cơn gió có mấy phần ấm áp.
Lao ra cửa thành, đội kỵ binh đội lúc này mới từ từ thả chậm tốc độ, Lý Khánh An kéo áo khoác trên người ra, lộ ra nàng Độc Cô Minh Nguyệt đang trốn ở phía sau, nàng đã thay đổi một một trang phục màu đen ngắn mà gọn gàng, từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng của Lý Khánh An, chiến mã lao nhanh trên đường, khiến sắc mặt nàng vì bị xóc nảy đến tái nhợt.
“Minh Nguyệt, nàng thế nào rồi?”
Minh Nguyệt cố kiềm chế sự khó chịu trong ngực bụng, nhỏ giọng nói: “Tốc độ chậm một chút thì không có vấn đề, tốc độ quá nhanh, xóc đến có chút chịu không nổi.”
“Thôi được! Chúng ta chạy chầm chậm.”
Lý Khánh An ôm Minh Nguyệt ngồi phía trước con chiến mã.

dùng áo khoác quấn lấy nàng.

thả chậm tốc độ của ngựa xuống, vững vàng mà đi về phía quân doanh.
Trước cửa quân doanh đã có hai chiếc xe ngựa ngừng tại đó, mọi người xoay người xuống ngựa, cửa sổ xe ngựa mở ra.

Minh Châu vừa cười vừa hướng về phía Minh Nguyệt và Lý Khánh An vẫy tay: “tỷ, tỷ phu!”
Minh Nguyệt tiến lên cười nói: “Tên ranh ma nhà ngươi.

lần này tỷ tỷ lại phải nợ muội một ân tình nữa rồi.”
“Không có việc gì đâu! Tốt nhất là muội cũng có thể đi An Tây.” Minh Châu vừa cười, trong ánh mắt vừa mang theo một tia năn nỉ mà nhìn về phía Lý Khánh An.
“Phải xem vận may của muội rồi.

vận may tốt.

muội sẽ được đi An Tây, vận may không tốt.

muội chỉ có thể thay tỷ tỷ của muội trở lại kinh thành thôi.”
Lý Khánh An cười xòa.

lại hỏi nàng: “Muội đi ra ngoài, phụ thân muội có biết không?”
“Mẫu thân không có nói với phụ thân, đúng rồi, mẫu thân kêu muội chuyển cáo các người, việc hồi môn của tỷ tỷ không quan trọng, quan trọng là các người phải bình an quay về An Tây, hy vọng tỷ tỷ có thể suốt đường thuận lợi.”
“Tốt lắm! Chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Lý Khánh An đi đến trước mặt Minh Nguyệt.

nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai nàng cười nói: “Nàng đi trước một bước, ta sẽ tới ngay sau đó thôi.”
Minh Nguyệt tuy rằng lưu luyến, nhưng nàng cũng biết, tình huống khẩn cấp, nếu nàng không thể đi thoát được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nàng lặng lẽ gật gật đầu.

xoay người lên xe ngựa.
Lý Khánh An lại nói với thân binh của hắn là đô úy Giang Tiểu Niên: “Sự an toàn của phu nhân nhờ cả vào ngươi đấy, nhớ kỹ, phải nhanh chóng đi khỏi Quan Trung.”
“Đại tướng quân yên tâm đi! Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt phu nhân mà.”
Hắn quay đầu ngựa lại ra lênh một tiếng.

xe ngựa chậm rãi khởi bước, hai trăm viên thân binh hộ vệ chiếc xe ngựa chờ Minh Nguyệt nhắm hướng tây mà đi, màn xe kéo lên.

Minh Nguyệt vẫy tay cáo biệt với Lý Khánh An.
Lý Khánh An vẫn nhìn theo cho đến khi xe ngựa biến mất ở trong bóng tối.

lúc này hắn mới thay đổi xe ngựa nói: “trở về thành!”
Trăm kỵ binh chiến mã đồng loạt phát động, lướt nhanh như gió về phía bên trong thành Trường An.
Sáng sớm hôm sau.

bên trong phủ mới của Lý Khánh An liền bắt đầu tất bật sắm sửa đồ đạc.

Nàng Độc Cô Minh Nguyệt do Như Thi giả trang cũng xuất hiện vài lần.

lại phái người đi tiệm tơ lụa tại chợ đông mua không ít loại gấm vóc tốt nhất, lại đi đến tiệm châu báu của người Hồ đặt mua không ít trang sức quý báu.

rất nhanh tiểu nhị của tiệm cháu báu người Hồ đích thân đem trang sức quý báu đến tận cửa để khách lựa chọn.
những người giám sát ở bên ngoài phủ lập tức truy hỏi tiểu nhị đã đưa trang sức quý giá đến.

rằng là ai mua trang sức? Đáp án là vị phu nhân mới của Lý đại tướng quân, đã chọn các món trang sức giá trị hai ngàn quan.
Cứ như vậy, hai ngày tất bật bận bịu trôi qua.

Lý Khánh An cũng dẫn theo thê tử hồi môn bình thường.

cho đến ban đêm mới quay về.

đến buổi sáng ngày thứ ba.

bên ngoài Minh Đức Môn bỗng nhiên vọt tới một đội kỵ binh đến báo tin.

mã tốc cực nhanh, tiếng chân như sấm.

lập tức binh sĩ báo tin hô to: “Phía trước mau tránh ra.

có việc quân khẩn cấp của An Tây!”
Quân trấn giữ cửa thành sợ quá vội vàng tránh ra, không dám ngăn trở, kỵ binh đến báo tin phóng nhanh trên đại lộ Chu Tước, dân chúng trên đường đều đồng loại tránh sang hai bên.

nghe bọn hắn quát to có việc quân khẩn cấp của An Tây, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm, An Tây lại xảy ra chuyện gì nữa nhi? Tin An Tây gặp chuyện không may rất nhanh liền truyền khắp thành Trường An.
Kỵ binh báo tin vọt vào Tĩnh Thiện phường, xông thẳng đến trước cửa phủ mới của Lý Khánh An thì dừng lại, xoay người xuống ngựa vọt vào trong phủ hô to: “Đại tướng quân.

Có việc quân khân cấp của An Tây!”
Không bao lâu, Lý Khánh An từ trong phủ bước nhanh ra, lên xe ngựa.

thẳng hướng Hưng Khánh cung mà chạy tới, An Tây có xảy ra chuyện lớn, hắn phải nhanh chóng quay về An Tây.
Lý Long Cơ đã quay trở về Hưng Khánh cung, hắn vừa mới ngủ dậy, còn đang chài đầu.

bỗng nhiên có hoạn quan đến báo: “Bệ hạ.

An Tây Tiết độ sứ đưa tới một bàn về việc quân khẩn cấp.

hắn khẩn cầu bệ hạ đồng ý cho hắn lập tức quay về An Tây.”
Lý Long Cơ ngẩn ra.

hỏi: “Việc quân khẩn cấp gì thế, đưa cho trẫm xem.”
Hoạn quan đem bàn báo cáo việc quân của Lý Khánh An trình đưa dâng lên.

Lý Long Cơ mở báo cáo ra, chỉ thấy trên đó viết: ‘Quân Thổ Phồn tăng binh hai vạn tới phía nam Tiểu Bột Luật, có dấu hiệu phản công Tiểu Bột Luật.’
Lý Long Cơ trầm ngâm giây lát, lập tức dặn dò: “Hãy gọi Ngư Triều Ân đến đây cho trẫm.”
Lát sau.

Ngư Triều Ân vội vàng chạy tới: “Nô tài tham kiến bệ hạ!”
“Trẫm tới hỏi ngươi, bên chỗ Biên Lệnh Thành ở An Tây có tin tức truyền đến không?”
“Nô tài còn chưa kịp lưu ý.”
“Lập tức đi hỏi mau.

trẫm muốn có tin tức mới nhất!” Lý Long Cơ tức giận quát.
“Nô tài tuân chỉ.

sẽ lập tức đi xem tin tức ngay đây.”
Ngư Triều Ân sợ tới mức nhắm hướng nha môn nội thị giám mà chạy nhanh tới.

Lý Long Cơ lại nhìn bàn quân tình một lần nữa, mày mặt nhăn thành một đống, dựa theo kế hoạch của Lý Khánh An, hắn phải là năm ngày sau mới quay về An Tây chuẩn bị chiến tranh, nhưng An Tây lại đột nhiên truyền đến tin tức, quân Thổ Phồn có dấu hiệu phản công Tiêu Bột Luật, phải nói là rất có khả năng này, rất rõ ràng, bước kế hoạch của quân Đường An Tây chính là đâm thẳng Thổ Hóa La.

người Thổ Phồn ngay tại nút mấu chốt này tăng binh ở Tiêu Bột Luật, chính là muốn thừa dịp quân Đường cùng Đại Thực giao chiến, song phương đều không rành tay, mà đoạt lại Tiểu Bột Luật, nhúng tay vào Thổ Hỏa La.

chiếm cái lợi của ngư ông.
Nhưng mà nếu như vậy, bèn tạo cơ hội cho việc phát động chiến dịch Lũng Hữu của Ca Thư Hàn.

Thổ Phồn chia binh đến Thổ Hỏa La.

bọn họ không thể đồng thời khai chiến trên hai tuyến được, như vậy lực cản mà Ca Thư Hàn ở Lũng Hữu gặp phải sẽ ít đi nhiều.
“Bệ hạ!” Ngư Triều Ân chạy vội trở về: “Có tin tức của Biên Lệnh Thành! Vừa mới dùng bồ câu đưa tới.”
Hắn dâng lên một ống thư nhỏ mà bồ câu đưa tới, Lý Long Cơ mở ra phong thư được cuốn lại rất nhỏ, chỉ thấy trên đó cũng chỉ có một câu: ‘Tiểu Bột Luật truyền tin đến.

Thổ Phồn có dấu hiệu tăng binh.’
quả nhiên là sự thật, Lý Long Cơ không còn hoài nghi nữa, bèn nói: “Chuẩn Lý Khánh An tức khắc quay về An Tây, có thể để cho thái tôn Dự thay trẫm đưa tiễn Lý Khánh An.”
Hắn lại ngoắc tay với Ngư Triều Ân.

khẽ dặn dò hắn mấy câu, Ngư Triều Ân lĩnh lệnh đi ngay.
Việc quân khẩn cấp của An Tây rất nhanh liền truyền khắp cả triều, điều này có nghĩa là Lý Khánh An phải tức khắc chạy về An Tây, buổi sáng, hơn mười mấy quan viên triều đình tới ngoài thành tiễn đưa Lý Khánh An.
Hoàng trữ Lý Dự chịu sự úy thác của Lý Long Cơ vội tới tiễn đưa Lý Khánh An, tiếp theo là hình bộ thượng thư Vương Củng, hộ bộ thượng thư Trương Quân, cùng với công bộ thượng thư Vi Hoán, binh bộ thị lang Bùi Mân, vân vân khoảng hơn mười mấy vị trọng thần của phe đông cung, thậm chí lại bộ thượng thư Dương Quốc Trung và binh bộ thượng thư Vi Kiến Tố cũng tới tiễn đưa.
Gần ngàn viên thân vệ của Lý Khánh An đã xếp hàng chờ đợi, tinh kỳ phấp phới, đã chỉnh đốn sẵn sàng chờ xuất phát, ở giữa bọn họ còn có mấy cỗ xe ngựa rộng lớn, đó là gia quyến của Lý Khánh An.
ở trong đình biệt ly bên cạnh đó đã bày sẵn một bàn tiệc rượu đơn giản, hơn mười mấy vị trọng thần đang ngồi làm một bữa tiễn đưa với Lý Khánh An.

Lý Dự bung lên một chén rượu nói: “Đại tướng quân đi An Tây lần này, vừa lúc gặp thời điểm sắp phát động chiến dịch Lũng Hữu, hy vọng Đại tướng quân từ phía tây phối hợp tác chiến với Lũng Hữu, sớm có tin chiến thắng mang về.”
Lý Khánh An cũng nâng chén nói: “Xin điện hạ yên tâm, thần nhất định ở phía tây chiến tuyến quét sạch quân Thổ Phồn, tạo điều kiện cho sự thắng lợi của chiến dịch Lũng Hữu.”
“Thôi được! Chúng ta hãy uống chén này, chúc Đại tướng quân thuận buồm xuôi gió.”
Lý Dự nâng chén nhìn quanh tả hữu, các trọng thần đều nâng chén, mọi người uống một hơi cạn sạch.

Lý Khánh An cười nói với mọi người: “Tốt lấm, ta xin cáo từ tại đây, sang năm ta sẽ vào kinh báo cáo công việc.”
Lúc này, Trương Quân liếc mắt nhìn xe ngựa một cái, bỗng nhiên cười nói: “Đại tướng quân cũng dẫn cả kiều thê mới cưới đi hay sao?”
Không đợi Lý Khánh An mở miệng.

Dương Quốc Trung đã cười nói: “Trương thượng thư có điều không biết rồi, phụ mẫu tổ tiên của Đại tướng quân đều ở Toái Hiệp cả, Đại tướng quân đây là muốn dẫn thê tử đi bái kiến phụ mẫu tổ tiên đó, Trương thượng thư hiểu không?”
Lý Khánh An khẽ ngạc nhiên, hắn chưa từng bàn qua việc này với Dương Quốc Trung, không ngờ Dương Quốc Trung lại có thể nói như vậy, hắn liếc Dương Quốc Trung một cái, vừa lúc Dương Quốc Trung cũng nhìn sang phía hắn.

hai người ánh mắt chạm nhau, đều không cần phải nói đã liền hiểu mà nở nụ cười với nhau.
Hai người bọn họ đấu với nhau nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có khi nào lại có ý kiến nhất trí như vậy, duy nhất chỉ có trên chuyện này, ích lợi của hai người giống nhau, Dương Quốc Trung phải bảo vệ quyền lợi của Dương gia.

bất luận như thế nào hắn cũng không thể để cho Độc Cô Minh Nguyệt tiến cung được, hắn đã biết Lý Khánh An muốn dẫn thê tử đi, hắn liền giữ im lặng trong chuyện này, với hắn mà nói, không phản đối thật ra chính là ủng hộ rồi.
Lý Dự lập tức tiếp lời nói: “Đại tướng quân dẫn thê tử đi bái tế linh vị của phụ mẫu tố tiên, đó là tình cảm thường tình của con người.

là do cô* đã đáp ứng rồi, chuyện này sẽ do cô tự gánh chịu.”
*CÔ: đây là cách tự xưng của Lý Dự.

như tự ‘trẫm’ mà Lý Long Cơ tự xưng mình vậy.
Nếu hoàng trữ điện hạ đã mở miệng, liền không ai nói thêm gì nữa, Bùi Mân đi lên trước, vỗ thật mạnh vào bả vai của Lý Khánh An: “Đi đường cẩn thận!”
Lý Khánh An gật gật đầu cũng cười nói: “Cậu hãy đưa con em của Bùi gia đến quân An Tây mà rèn luyện, Khánh An sẽ cho bọn họ cơ hội lập công.”
“Nhất định, ta sẽ đưa con em Bùi gia tới An Tây.”
Lý Khánh An cười xòa.

lại ôm quyền cười nói với mọi người: “Điện hạ, các vị đại thần.

Khánh An xin cáo từ tại đây.”
Các trọng thần chắp tay đáp lễ: “Đại tướng quân thuận buồm xuôi gió!”
Lý Khánh An nhanh bước nhảy xuống đình, xoay người lên ngựa.

vẫy tay với mọi người, liền thấp giọng hạ lệnh nói: “Xuất phát!”
đội ngũ chậm rãi khởi hành, dọc theo đường cái quan mà đi về phía tây, Lý Dự nhìn đội ngũ dần dần đi xa.

đôi mày khẽ nhíu lại, Lý Khánh An mang theo thê tử đi một cách thuận lợi như thế, mà sao Thánh Thượng lại không ngăn trở, việc này làm hắn cảm thấy có chút bất an.
Lý Khánh An đi thẳng sang phía tây, hai ngày sau.

đội ngũ đi đến Phượng Tường, lúc đội ngũ vừa mới đến cửa thành của Phượng Tường, thì đột nhiên trong thành ào ra đại đội quân mã.

chừng hơn mấy nghìn người, bọn họ sắp thành hàng ngang.

ngăn cản đường đi của Lý Khánh An.
“Đại tướng quân, hình như là vũ lâm quân!” Một viên thân vệ nhận ra quân đội này.
Lý Khánh An lạnh lùng cười một tiếng.

quả nhiên đã đến.

điều này nằm trong dự liệu của hắn.

chỉ thấy trong đội ngũ chạy ra một viên đại tướng, chính là Hữu vũ lâm quân Đại tướng quân Trần Huyền Lễ.
Hắn phi ngựa đến trước mặt Lý Khánh An.

chắp tay nói: “Tiết độ sứ đại tướng quân, ta phụng mệnh của bệ hạ đến chất vấn tướng quân, tại sao lại không theo lệ thường, lưu giữ gia quyến ở Trường An làm con tin?”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Trần tướng quân lời này thật đáng kinh ngạc, từ giữa năm Khai nguyên thánh thượng sau khi sửa đổi sử dụng chế độ Trung quan Giám quân, đã không còn có việc giữ gia quyến tại kinh làm con tin nữa.

hơn nữa.

Đại Đường ta lập quốc đến nay, vẫn luôn phụng hành Ngự sử Giám quân, chưa bao giờ có việc gia quyến đại tướng tại kinh làm con tin, không biết Trần tướng quân do đâu mà nói lời này?”
“Cái này...”
Trần Huyền Lễ có chút nghẹn lời, hắn một lúc sau mới nói: “Tuy không có quy định chính thức, nhưng các Tiết độ sứ giữ thê tử trong kinh trước giờ vẫn là lệ thường, bất luận An Lộc Sơn.

Ca Thư Hàn hay Cao Tiên Chi đều như vậy, tại sao đến đại tướng quân lại trở nên đặc biệt? Thánh thượng tín nhiệm đại tướng quân, đại tướng quân cũng nên lấy lễ mà báo đáp mới phải!”
Lý Khánh An cười xòa nói: “Ý của Trần tướng quân ta hiểu, ta cũng không phải là phá hoại tiền lệ, chủ ý của ta chỉ là mang thê tử về Toái Hiệp bái tế phụ mẫu tiên tổ, đây là lẽ nhân luân thường tình, sau đó mới trở về lại Trường An.

điểm này bệ hạ có lẽ có thể thông cảm, hơn nữa.

trữ quân điện hạ cũng đã chuẩn thỉnh cầu của ta.

xin Trần tướng quân thông cảm.”
Đối với việc này, Trần Huyền Lễ cũng có nghe qua, nghe nói thánh thượng đã nhắm trúng thê tử của Lý Khánh An, nhưng lại không dám cướp công khai, vì vậy chỉ đành lấy cách nói lệ thường để trói buộc Lý Khánh An.

không cho phép hắn mang thê tử đi.

nhưng Trần Huyền Lễ cũng hiểu rõ, Lý Khánh An quả thật không vi phạm quy tắc, trong binh chế Đại Đường chỉ có chế độ Giám quân, nhưng không có cách nói con tin.

các đại sứ biên cương giữ thê tử ở lại Trường An cũng chỉ là một sự thỏa ước tập tục, nếu thật sự đem ra truy cứu.

cũng không có quy định văn bản rõ ràng nào, thật sự dẫn đi cũng hoàn toàn không thể dị nghị gì; dĩ nhiên, không ai vì việc này mà đắc tội hoàng đế.
Cho dù Trần Huyền Lễ hiểu rõ điểm này, nhưng nhiệm vụ của hắn lại là cản trở Lý Khánh An dẫn thê tử đi.

hắn áy náy nói:
“Đại tướng quân, thật cáo lỗi vậy, tại hạ là phụng mệnh hành sự.

nếu đại tướng quân đã có tình huống đặc biệt, có thể đề xuất thỉnh cầu với thánh thượng, thánh thượng dĩ nhiên cũng sẽ thông cảm mối tình nhân luân của đại tướng quân, để thê tử đại tướng quân đi Toái Hiệp bái tế ông bà, nhưng tiền để là đại tướng quân nên đề xuất yêu cầu này với thánh thượng, mà không phải tự ý làm việc này, để gây ra hiểu lầm này, vì vậy, để tránh hiểu lầm này, đại tướng quân vẫn là đưa thê tử trở về Trường An trước, sau đó đại tướng quân đề xuất thỉnh cầu với thánh thượng lần nữa.

như vậy, ta cũng tuyệt sẽ không đến làm khó đại tướng quân nữa.

xin đại tướng quân đừng làm ta khó xử.”
Lý Khánh An có chút tức giận rồi, hắn lạnh lùng nói: “Trần tướng quân, ta có quân tình khân cấp phải trở về An Tây, ngươi lại để ta trở về lại Trường An, làm lỡ quân tình, ngươi có gánh vác được hậu quả này không?”
“Quân tình của đại tướng quân ta không dám làm lỡ, đại tướng quân cứ việc đi An Tây, nhưng thê tử của đại tướng quân xin hãy về Trường An trước, chỉ cần thánh thượng phê chuẩn, ta sẽ phái quân đội hộ tống bà đi An Tây, tuyệt đối không làm lỡ tình nhân luân của đại tướng quân.”
Thái độ của Trần Huyền lễ vô cùng cứng rắn.

đây là chỉ ý mà Lý Long Cơ cho hắn.

bất luận Lý Khánh An lấy cớ gì.

hắn đều nhất định phải mang thê tử của Lý Khánh An trở về.
Lý Khánh An đột nhiên cười lên: “Nếu Trần tướng quân nhất định phải kiên trì.

vậy thì xin về Trường An đi!”
“Cái gì?” Trần Huyền Lễ không hiểu rõ ý của Lý Khánh An.
Lúc này, rèm xe xe ngựa kéo ra.

Minh Châu cười nói: “Trần đại tướng quân, ta chẳng phải là tỷ tỷ đâu.

ngài tìm sai người rồi đó!”
Nàng nhảy xuống xe ngựa, mở toang cửa xe.

bên trong trống rỗng, phía sau một chiếc xe ngựa cũng đã mở ra.

bước xuống một đôi tỷ muội song sinh giống như hai giọt nước, Trần Huyền lễ sừng người: “Đại tướng quân, chuyện này là thế nào?”
“Thật không giấu gì Trần tướng quân, thê tử ta vì bị bệnh nên không thể đi cùng ta.

vẫn ở Trường An.

chuẩn bị qua vài ngày nữa mới xuất phát, nếu Trần tướng quân đã nhất định cần ta bẩm báo thánh thượng, ta tự sẽ phái người đưa công văn trình lên.”
Trần Huyền Lễ thầm kêu nguy rồi, hắn đương nhiên biết Lý Khánh An sẽ không để thê tử ở lại Trường An.

như vậy xem ra rất có thể đã đi trước rồi.

hắn âm thầm thở dài.

nhưng cũng thật bất đắc dĩ.

chỉ đành chắp tay nói: “Vậy thì chúc đại tướng quân thuận buồm xuôi gió vậy!”
Hắn vung tay lên, “Đi!”
Mấy ngàn vũ lâm quân quay đầu ngựa lại liền đi ngay, nháy mắt đã chạy sạch.

Lý Khánh An nhìn bọn họ đi xa.

cười nhạt nói: “Xuất phát!”
đội ngũ vào thành, tiếp tục đi về hướng tây.
Sáng hôm nay.

xe ngựa của Minh Nguyệt cũng đã qua Lương Châu rồi.

đi vào địa phận Cam Châu, đội ngũ đi đến phụ cận San Đan huyện.

Minh Nguyệt kéo rèm xe lên.

đập vào mắt là thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, trên hành lang Hà Tây đâu đâu đều là màu xanh ngút ngàn.

từng đàn ngựa phóng chạy trên bình nguyên, đàn dê bên sông đang thơ thẩn ăn cỏ, phía xa là núi Cam Tuấn trắng phau, ánh mặt trời chiếu trên đầu núi, lấp lánh màu sắc sáng chói như bảo thạch.
Phong cảnh xinh đẹp của thảo nguyên làm cho tâm trạng của Minh Nguyệt cũng trở nên rộng lớn.

nhưng trượng phu lâu vẫn chưa thấy tới lại làm cho trong mắt nàng có chút ảm đạm.

thế nào cũng có chút không vui.

Vũ Y bên cạnh đi cùng nàng cười nói: “Minh Nguyệt là đang nhớ Lý lang sao?”
Minh Nguyệt có chút ngượng ngừng cười xòa nói: “Có một chút, kỳ thật ta cũng biết không có vấn đề gì.

chỉ là trong lòng vẫn không yên tâm.”
“Đây là lẽ thường tình thôi! Muội tân hôn hôm sau đã chia biệt với phu quân, trong lòng nhớ nhưng là chuyện bình thường.

nhưng ta nghe Lý lang từng nói, Minh Nguyệt muội muội cũng rất mê mân phong cảnh An Tây, đây không phải vừa lúc hợp với tâm ý của muội muội sao?”
Minh Nguyệt gật đầu nói: “Chúng ta sau này sẽ sống ở đâu? Bắc Đình hay An Tây?”
Vũ Y cười nói: “Sống ở Toái Hiệp, nhà chúng ta đã dời đến Toái Hiệp rồi.

ở đó có đông quân đội trú đóng, nghe nói còn có một lượng lớn dân Hán di dân qua đó, sống ở đó sẽ không có cảm giác dị vực.”
Lúc này, một con ngựa chạy vội đến.

Đô úy Giang Tiểu Niên ở ngoài xe khom người nói: “Hai vị phu nhân, đại tướng quân truyền đến tin tức, bọn họ đã tín vào Lũng Hữu Hội Châu, lệnh chúng ta chờ ở San Đan huyện, ba ngày sau.

bọn họ sẽ kéo đến tụ hợp.”
Hai nàng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra nỗi vui mừng kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui