Hội nghị chấm dứt.
mọi người đều tự lui ra.
A Bố Tư được một viên thân vệ dẫn tới hậu đường.
Lý Khánh An có chuyện cần nói với hắn.
không cần Lý Khánh An mở miệng.
A Bố Tư cũng biết là chuyện gì rồi.
Sau khi hắn đến An Tây không lâu liền nhận được tin tức.
An Lộc Sơn phát động hơn mười vạn bộ binh và kỵ binh Phiên Hề tiến công Khiết Đan.
do không biết dụng binh mà bị thảm bại dưới tay người Khiết Đan.
An Lộc Sơn lại đem trách nhiệm đổ hết lên đầu hắn A Bố Tư.
nói là bởi vì hắn lúc lâm chiến đã không đến mới dẫn đến việc thất bại này.
Lý Long Cơ tin vào lời nói của An Lộc Sơn.
đối với sự phản bội Đại Đường của hắn tức giận vô cùng.
đã tuyên bố hắn là kẻ phản nghịch, hắn biết Lý Khánh An nhất định đã nhận được ý chỉ của Lý Long Cơ.
A Bố Tư đi vào hậu đường, thấy Lý Khánh An đang chắp tay sau lưng mà đi qua đi lại, hắn liền bước lên phía trước nói: “Ty chức tham kiến Đại tướng quân!”
“A Bố Tư tướng quân, ngươi có biết ta tìm ngươi vì chuyện gì không?”
A Bố Tư cúi đầu không nói.
Lý Khánh An quay đầu lại nhìn hắn.
cũng không nói gì cả.
sau một lúc lâu.
A Bố Tư nói: “Ty chức biết!”
Lý Khánh An khẽ thở dài một tiếng.
nói: “An Lộc Sơn bại dưới tay Khiết Đan.
lại đem trách nhiệm đổ cho ngươi, ý chỉ của Thánh Thượng đã ban xuống rồi, lệnh ta đem ngươi bắt dâng cho triều đình, ta thật khó xử quá a!”
A Bố Tư nhớ tới lúc Lý Khánh An tiếp nhận hắn đã nói qua một lời rằng: ‘Bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ thập toàn thập mỹ cả.
vào một thời điẻm nào đó trong tương lai, ngươi có lẻ sẽ phải trả giá cho nó, thậm chí là phải trả bằng sinh mệnh của ngươi.
ngươi có bằng lòng hay không?'
Trong lòng A Bố Tư thở dài một tiếng.
chậm rãi quỳ xuống.
ảm đạm nói: “Ngày đó ty chức hứa qua.
nếu Đại tướng quân muốn lấy đầu của ty chức, ty chức sẽ không chút do dự đem đầu mình hiến cho Đại tướng quân, nếu hôm nay Đại tướng quân nhắc lại việc này, ta nguyện tự vận ngay trước mặt của Đại tướng quân.”
Nói xong.
A Bố Tư rút trường kiếm ra kề ngang trên cổ mình.
Lý Khánh An lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
nói: “Ta không cho ngươi chết, ngươi dám chết sao?”
A Bố Tư ngẩn người ra.
hắn nghe ra trong lời nói của Lý Khánh An có ngụ ý trong đó, hắn đương nhiên không muốn chết, nhưng vì bảo toàn bộ lạc Đồng La.
nên hắn không thể không chết, hắn cắm bảo kiếm lên trên mặt đất, trầm giọng nói: “Ty chức nguyện nghe sự sắp đặt của Đại tướng quân!”
Lý Khánh An khẽ vỗ tay.
chỉ thấy mấy viên thân binh dẫn theo một người đi lên.
có đeo vải trùm đầu.
lúc thân binh tháo vải trùm đầu của người này xuống, người này cũng là một người Hồ Đột Quyết.
A Bố Tư vừa nhìn thấy, lập tức ngây cả người, người vừa tới này có dáng vẻ giống hắn như đúc.
ngay cả tóc râu cũng đều hoa râm.
hắn bỗng nhiên hiểu ra.
thì ra Lý Khánh An đã đem hết thảy mọi việc đều an bài tốt cả rồi.
hắn kích động đến nỗi liên tục hướng sang Lý Khánh An dập đầu.
khóc nói: “Ân nghĩa của Đại tướng quân.
A Bố Tư khắc sâu trong tâm khảm!”
Lý Khánh An gật gật đầu.
hắn bây giờ còn cần một A Bố Tư với thế lực mạnh mẽ, một khi A Bố Tư mất.
bộ lạc Đồng La nhất định sẽ bị người Cát La Lộc và người Sa Đà chia nhau chiếm lấy, điều này không phải điều mà hắn Lý Khánh An mong muốn, ở Bắc Đình của hắn duy trì ba bộ lạc người Hồ với thế chân vạc độc lập, như vậy mới phù hợp với ích lợi của hắn.
Hắn khoát tay ra lệnh dẫn người này đi ra.
lúc này mới nói với A Bố Tư: “Người Hồ này do ta tìm được tại Quy Tư.
ta mua hắn với giá năm trăm quan, ta đem hắn giao cho ngươi, làm thế nào để cho hắn càng giống ngươi hơn.
thì sẽ do chính ngươi tự quyết định lấy.
Tóm lại, trong vòng 3 ngày, ta cần đầu của ngươi để giao nộp cho triều đình, đồng thời từ nay về sau, ngươi A Bố Tư sẽ không tồn tại trên nhân thế này nữa.
ngươi hiểu chưa?”
A Bố Tư lại dập đầu nói: “Đại tướng quân đã suy nghĩ thật chu toàn, ty chức sao lại có thể không rõ, ty chức sẽ biến thành đệ đệ của ty chức là A Bố Đê Na.
đệ ấy có dáng dấp rất giống ty chức, ty chức sẽ để cho đệ ấy đến phương Tây, bí mật này chỉ có con ta và mấy vị tù trưởng biết, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.”
“những điều đó sẽ do ngươi tự mà suy xét lấy, mặt khác, nếu ba nhà các ngươi liên hợp đánh tan được Hồi Hột.
thảo nguyên Mạc Bắc sẽ do ba nhà các ngươi tự chia với nhau, ta sẽ không can thiệp việc nội bộ của các ngươi, đây là lời hứa của ta.”
A Bố Tư không phải là không muốn quay về Mạc Bắc, hắn nằm mơ cũng muốn trở về thảo nguyên, chỉ là trên thảo nguyên đã không còn chỗ dung thân dành cho bộ lạc Đồng La của bọn họ rồi.
chỉ mong có thể ở phía bắc Di Bá Hải xây dựng lại quê hương, hiện tại Lý Khánh An tỏ rõ ra là đồng ý ủng hộ bọn họ quay về thảo nguyên, tâm trạng của A Bố Tư vô cùng kích động, một câu cũng nói không nên lời.
chỉ không ngừng dập đầu binh binh xuống đất mà thôi, để thể hiện tấm lòng cảm kích của hắn.
A Bố Tư lui xuống.
Lý Khánh An chậm rãi đi đến trước sa bàn.
nhìn vào phần đất đai rộng lớn của Mạc Bắc trầm mặc không nói.
Bất luận là Hung Nô của 800 năm trước, hay là Mông cổ của 800 năm sau.
mối uy hiếp cho người Hán trước sau cũng bắt nguồn từ thảo nguyên phương bắc, một bộ tộc du mục thống nhất hùng mạnh sẽ là nỗi bất hạnh của người Hán.
Bất luận Đột Quyết hay là Hồi Hột.
hoặc là Sa Đà.
bọn họ có thực hiện việc xâm lược xuống phía nam hay không đều là do chính mối quan hệ của bọn họ với người Hán.
hơn nữa còn quyết định bởi bản thân dân tộc Hán có đủ lớn mạnh hay không, một khi dân tộc Hán suy yếu đi, thì nhất định sẽ dẫn đến thiết kỵ nam tiến.
bởi vậy, chỉ có thể làm cho các dân tộc trên thảo nguyên bị chia rẽ và nội chiến, mới là điều phù hợp nhất đối với ích lợi của dân tộc Hán.
Đây chính là lý do mà Lý Khánh An tiếp nhận bộ lạc Đồng La đến Bắc Đình, có thể sự liên hợp giữa Cát La Lộc và người Sa Đà còn không đủ mạnh để làm dao động ngôi vị bá chú của Hồi Hột trên thảo nguyên, nhưng nếu tăng thêm một bộ lạc Đồng La nữa, thì lực lượng đối lập trong thế cục đó sẽ phát sinh một tính biến hóa căn bản nhất, hắn tin rằng đó cũng là nguyên nhân vì sao người Hồi Hột lại nóng lòng muốn tiêu diệt bộ lạc Đồng La.
Để cho ba nhà liên hợp tiến công Hồi Hột.
một khi đánh bại Hồi Hột.
trên thảo nguyên sẽ xuất hiện cục diện của thế chân vạc.
nếu thêm vào các bộ lạc còn sót lại của Hồi Hột và các bộ lạc khác nữa, trên thảo nguyên thậm chí sẽ xuất hiện cục diện quần hùng tranh bá, sự chia rẽ trên thảo nguyên mới là điều phù hợp nhất với ích lợi của dân tộc Hán.
Nghĩ vậy, hắn sai người gọi Thôi Kiền Hữu tới, Thôi Kiền Hữu tiến vào thi lễ nói: “Xin Đại tướng quân dặn dò!”
Lý Khánh An nhìn hắn chậm rãi nói: “Ta chỉ là muốn dặn ngươi một câu này nữa.
ngươi sẽ là chủ tướng chinh phạt Hồi Hột tại trận này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ bốn chữ của ta: chém tận giết tuyệt!”
Thôi Kiền Hữu trịnh trọng khom người thi lễ: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Tham gia xong hội nghị.
Cha con họ Mưu Thích của bộ lạc Cát La Lộc và cha con họ Chu Tà của bộ lạc Sa Đà cũng đều tự quay trở về nha trướng nơi dừng chân, bọn họ đều phải chỉnh đốn quân mã, chuẩn bị tham gia liên hợp tác chiến.
Phóng chạy được một đoạn đường.
Mưu Thích Hắc Sơn dần dần thả chậm mã tốc lại, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn đứa con một cái, thấy hắn vẫn trầm tư không nói, liền cười nói: “Đang suy nghĩ cái gì thế?”
“Phụ thân, con đang suy nghĩ đến dụng ý mà Lý Khánh An lệnh ba nhà chúng ta liên hợp tấn công Hồi Hột là gì.”
Mưu Thích Tư Hàn có một nửa huyết thống của người Hán, hắn là một người rất có đầu óc và cũng là người rất có dã tâm.
Hắn biết chỉ có thể dựa vào quân Đường mới có thể khiến cho bộ lạc Cát La Lộc không bị người Hồi Hột thâu tóm.
Cho nên mấy năm nay hắn vẫn khuyên phụ thân khiêm nhường mà phục tùng sự chỉ huy của Bắc Đình.
Mà lần này bộ lạc Đồng La chuyển sang phía tây, hắn cũng nhìn ra sự biến hóa trong thế cục trên thảo nguyên, dã tâm cũng từ đó mà bành trướng ra.
nhưng hắn cũng thấp thoáng nhìn ra dụng ý của Lý Khánh An.
là muốn lợi dụng bọn họ đánh bại người Hồi Hột.
“Phụ thân, con nhìn ra Lý Khánh An muốn lợi dụng chúng ta.”
So với con mình thì Mưu Thích Hắc Sơn hơn hẳn đến mấy chục năm kinh nghiệm, hắn hiểu sự biến hóa trên thảo nguyên hơn hẳn con trai mình rất nhiều.
Năm đó bộ lạc Cát La Lộc từ một mà chia thành hai.
một bộ bị người Hồi Hột thâu tóm, còn bộ của hắn thì trốn chạy như chó nhà có tang tới phía tây Kim Sơn.
Bọn họ hận dân tộc Hồi Hột đến thấu xương, lần này Lý Khánh An lệnh cho ba nhà liên hợp tấn công Hồi Hột, hắn đương nhiên hiểu được Lý Khánh An có ý dùng bọn họ làm kẻ tiên phong.
việc này rất bình thường, quân Đường chuẩn bị phát động chiến dịch Thổ Phồn, tức nhiên sẽ không rảnh chia quân ra, hơn nữa bọn họ dựa vào Bắc Đình, bị quân Đường sử dụng cũng là bổn phận của bọn hắn, hắn so sánh với đứa con trai, thì thiên về sự phục tùng nhiều hơn.
Mưu Thích Hắc Sơn cười xòa rồi nói: “Con đừng để ý đến chuyện Lý Khánh An có phải lợi dụng chúng ta hay không, con chỉ cần để ý chúng ta sẽ được cái gì? Nếu có thể đánh bại Hồi Hột.
chúng ta sẽ được một mảnh đất rộng lớn ở phía đông của Kim Sơn.
điều này phù hợp với ích lợi của chúng ta, cớ sao mà không làm?”
“nhưng mà bộ lạc Đồng La và người Sa Đà cũng sẽ đòi chia lấy một phần, như thế này thì làm sao mà chia cho đều được?” Mưu Thích Tư Hàn vẫn còn có chút 2Út mắc mà nói.
Mưu Thích Hắc Sơn cười mà không nói, hắn từ lọ tên rút ra ba mũi tên đưa cho đứa con trai, nói: “Con hãy bẻ gẫy nó đi!”
Mưu Thích Tư Hàn không rõ ý tứ của phụ thân, hắn đón lấy tên.
từng cây tên một mà bẻ gẫy ra.
nhìn phụ thân một cách nghi hoặc.
Mưu Thích Hắc Sơn cười ha ha: “Con xem, con cũng biết là phải bẻ gẫy từng tên một mới được, ba bộ lạc chúng ta cũng tựa như ba mũi tên này, trong lúc này đây nếu không thể đồng tâm nhất trí, thì người Hồi Hột cũng sẽ giống ba mũi tên này, chia ra lần lượt tiêu diệt từng người một chúng ta, chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể có chiến thắng kẻ địch hùng mạnh nhất.”
Mưu Thích Tư Hàn lần này đã hiểu được thâm ý của phụ thân.
Hắn cũng không khỏi bội phục tấm lòng độ lượng của phụ thân, hắn thấy phụ thân đã đi xa, liền đuổi theo mà lớn tiếng hỏi: “Nếu sau khi đánh bại dân tộc Hồi Hột thì sau đó sẽ thế nào nhỉ?”
Xa xa truyền đến tiếng cười đắc ý của Mưu Thích Hắc Sơn: “Chờ khi hai bộ lạc Cát La Lộc của chúng ta hợp lại làm một, thảo nguyên sẽ là thiên hạ của người Cát La Lộc chúng ta!”
Khác với sự chuyện trò của cha con Mưu Thích Hắc Sơn, dã tâm của người Sa Đà xuất hiện ngay lúc họp bàn của mười mấy vị tù trưởng, người Sa Đà và người Cát La Lộc là kẻ thù truyền kiếp của nhau, tuy rằng đã được Lý Khánh An hòa giải mà tạm thời yên ôn, nhưng người thảo nguyên sống với nguyên tắc lấy máu trà máu nên cũng không vì thế giải trừ hiềm khích này được, trái lại, mầm mống của sự thù hận được dìm thật sâu mà thôi, ở trong điều kiện độ ấm, lượng nước và thổ nhưỡng đều thích hợp, nó sẽ sinh trưởng một cách mạnh mẽ.
nhưng ít ra không phải hiện tại.
Lúc hơn mười mấy vị tù trưởng biểu hiện không muốn hợp tác với người Cát La Lộc, Chu Tà Cốt Đột Chi đã thể hiện ra khí chất lãnh đạo của hắn.
“Ta biết mọi người thù hận người Cát La Lộc, ta càng hận hơn các ngươi, phụ thân ta chính là chết ở trong tay người Cát La Lộc.
ta hận không thể dùng đầu người của Mưu Thích Hắc Sơn đến làm bồn đựng nước tiểu, nhưng hiện tại chúng ta không thể, hiện tại kẻ địch của chúng ta là người Hồi Hột hùng mạnh hơn nhiều, bọn họ đã chiếm cứ lấy cả thảo nguyên mênh mộng mà màu mở nhất.
chỉ dựa vào một mình người Sa Đà ta không thể chiến thắng được Hồi Hột.
phải liên hợp với bộ lạc Đồng La.
người Cát La Lộc.
thì ba nhà chúng ta mới có đủ lực lượng chống lại Hồi Hột.
Để có thể quay về thảo nguyên mà tổ tông chúng ta đã sinh sống trong nhiều thế hệ qua.
chúng ta nhất định phải xuất binh, nhất định phải phục tùng sự lãnh đạo của quân Đường, phải cùng người Cát La Lộc kề vai chiến đấu.”
Thảo nguyên mênh mông tại phía nam của Kim Sơn.
mười ngày trước nơi này là nơi mà bộ lạc Bạt Dã Cố đã tập kích bộ lạc Đồng La vào ban đêm.
vết máu còn chưa có khô hẳn.
hài cốt đã bị lang sói trên thảo nguyên cắn nuốt, thù hận đã lắng đọng lại tại nơi đây.
“Hú...”
Tiếng còi trầm thấp vang vọng không trung, từng đội từng đội kỵ binh xuất hiện tại phía cuối thảo nguyên, ngựa chiến phóng như bay, tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đất.
giống hệt như sấm sét giữa trời, làm cho cả mặt đất cũng chấn động theo.
Gần năm vạn kỵ binh đến từ Cát La Lộc, Đồng La và Sa Đà tập hợp tại đây, tựa hệt như ba luồng nước lũ đổ vào một nơi.
“Hắc Sơn lão huynh, chúng ta đến đánh cược nhé?” Chu Tà Cốt Đột Chi cao giọng hô.
Mưu Thích Hắc Sơn cười ha ha nói: “Nếu lão Chu Tà có hứng thú, ta sẽ cược với ngươi thôi, đánh cược về cái gì?”
‘Thì cược xem ai sẽ cắt lấy đầu người của A Sử Na trước nhất, tiền đặt cược là một vạn con dê.”
“Một vạn con dê cộng thêm một ngàn nữ nhân của Hồi Hột nữa.
có cược hay không?”
“Tốt! Ta cược với ngươi.”
Đúng lúc này, tân thủ lĩnh A Bố Đê Na của bộ lạc Đồng La phóng ngựa tới, tóc hắn nhuộm thành đỏ rực.
trên mặt có một vết sẹo đen trông rất đáng sợ, bộ dạng hắn rất giống huynh trưởng A Bố Tư.
nếu lúc trời tối.
sẽ rất dễ dàng lẫn lộn giữa hắn và A Bố Tư.
Mưu Thích Hắc Sơn và Chu Tà Cốt Đột Chi đều đã biết A Bố Tư gặp chuyện bất hạnh, nhưng bọn hắn không muốn bàn nhiều về chuyện đó, trong cách nghĩ của bọn họ, dùng một sinh mệnh đổi lấy sự sinh tồn của cả bộ tộc.
là một việc vô cùng có lợi.
“huynh trưởng đã mất.
hiện tại sẽ do ta chấp chưởng bộ lạc Đồng La.
bộ lạc Đồng La rất mong được hai vị Đại tù trưởng chiếu cố nhiều hơn!”
Giọng của A Bố Đê Na rất trầm và thấp, còn có một chút khàn đục.
nhưng ngữ khí dứt khoát, không có một chút hàm hồ.
Nửa tháng trước Mưu Thích Hắc Sơn đã từng gặp qua A Bố Đê Na một lần.
cho dù mái tóc hung đỏ và vết sẹo đen trên mặt vẫn chướng mắt như cũ.
nhưng hắn vẫn cảm giác A Bố Đê Na tựa hồ đã có chút khác so với lần trước hắn gặp.
Giọng nói tuy rằng khàn đục, nhưng âm điệu trở nên trầm thấp, điều này có lẽ còn có thể giải thích rằng do ngủ không được tốt.
nhưng khí chất trên người hắn đây lại rất khác.
A Bố Đê Na trước đó là một con người thấp kém và không có chủ kiến, nhưng hôm nay hắn lại có khí chất của một vị lãnh tụ một lời nói đáng ngàn vàng, mỗi một cử chỉ của hắn.
cũng đều mang theo phong cách của một vị vương giả.
làm người ta không dám xem nhẹ.
Nếu không phải hắn có màu tóc hung đỏ và vết sẹo đen kia.
Mưu Thích Hắc Sơn nhất định cho rằng hắn chính là A Bố Tư.
nhưng đầu của A Bố Tư hắn đã thấy rồi.
không có sai, quả thật đã chết.
Mưu Thích Hắc Sơn âm thầm cảm thán, bộ lạc Đồng La có A Bố Đê Na rồi, chỉ sợ sẽ khó có thể xuống tay được, Chu Tà Cốt Đột Chi cũng có chút tiếc nuối, một cơ hội thế là đã mất đi.
Lúc này, phương xa truyền đến một trận còi hiệu vang rền.
tiếp theo đó là tiếng trống trận ầm ầm.
ba người bọn họ lập tức quay đầu lại.
chỉ thấy phương xa tỉnh kỳ phấp phới, đại đội kỵ binh chạy nhanh tới.
chính là quân Đường ở Bắc Đình đã đến.
quân Đường tới khoảng sáu ngàn kỵ binh, đều là quân cung nỏ, bọn họ giống hệt một luồng nước lũ, hội nhập vào trong năm vạn kỵ binh người Hồ.
Đại tướng cầm đầu mặc khôi đen.
giáp đen.
dáng người khỏi ngô, ánh mắt lạnh lùng, hắn chính là chinh bắc tướng quân Thôi Kiền Hữu đã nhâm mệnh Lý Khánh An đến.
Thôi Kiền Hữu nằm trong danh sách bản tấu về công lao của Lý Khánh An.
được phong làm tướng quân.
Hắn tự xưng là binh pháp thuần thục, có tài định quốc an bang, nhưng vẫn buồn bực vì không gặp thời vận.
ban đầu làm quả nghị đô úy, do phủ binh bại hoại mà chuẩn bị đi nương tựa An Lộc Sơn.
lại gặp Lý Khánh An.
cùng hắn đi tới An Tây, ở trong chiến dịch với Đột Kỵ Thi và Đại Thực liên tiếp lập nhiều chiến công lớn.
bởi vì hắn có thủ đoạn tàn nhẫn, tâm đen mặt lạnh, mà được tên hiệu Thôi Đồ Đao.
Lần này hắn được nhâm mệnh làm chinh bắc tướng quân, được tự mình chỉ huy, khiến cho hắn cảm kích ân tri ngộ của Lý Khánh An đối với hắn.
Lúc này, Mưu Thích Hắc Sơn.
Chu Tà Cốt Đột Chi và A Bố Đê Na đồng thời tiến lên.
khom người thi lễ nói: “Tham kiến Thôi tướng quân!”
Thôi Kiền Hữu lãnh đạm nói với mấy người: “Ba vị Đại tù trưởng, binh mã đã tập hợp đầy đủ cả chứ?”
“Hồi bẩm Thôi tướng quân, người Cát La Lộc mang đến hai vạn dũng sĩ.”
“Bộ lạc Đồng La của chúng tôi dốc hết toàn bộ quân lực ra.
hai vạn năm nghìn dũng sĩ tinh nhuệ nhất nguyện nghe sự điều khiển của tướng quân!”
“Một vạn kỵ binh của Người Sa Đà phục dịch cho quân Đường, chúng tôi nhiều nhất chỉ có một vạn tinh nhuệ, đã toàn bộ đều dẫn tới cả rồi!”
Thôi Kiền Hữu chậm rãi gật đầu: “Tốt.
nổi trống chấn uy, hướng Hồi Hột xuất phát!”
“Tùng! Tùng! Tùng!” Tiếng trống tựa như sấm vang rền.
hơn sáu vạn liên hợp đại quân xuất phát, chậm rãi hướng phía đông bắc mà đi.