Thiên Hạ


Vượt qua Kim Sơn đi về phía đông sẽ thấy thảo nguyên mênh mông.

Từng ngọn đồi thấp phân bố khắp vùng đồng bằng rộng lớn này.

băng tuyết trên núi cao tan chảy thành những dòng sông nhỏ đang uyến chuyển lăn tăn dòng chảy qua các ngọn đổi.

Lúc này đương gặp mùa xuân, lượng nước đủ.

nhìn dòng chảy xiết, từng đàn dê bò ung dung ngặm cỏ hai bên bờ.

Vùng này chính là địa bàn của Bạch Cổ Dã tộc Hồi Hột.

Bạch cổ Dă tộc có khoảng năm vạn hơn người, phân bố rải rác trên khu vực thảo nguyên rộng lớn của phía đông Kim Sơn.
Xa xa đã có thấy thấp thoáng nhìn thấy những túp lều trại- quê nhà yên bình của những người dân du mục cùng gia quyến.

Sáng hôm đó, từ phía chân trời xa xuất hiện một đường dây đen.

một đội quân hùng dũng đã xuất hiện.

những người dân du mục nhìn thấy mà bất an lo sợ, họ lớn tiếng reo hò.

kêu gọi người nhà mình.

Cả bọn chó du mục cũng sủa như điên xông lên phía trước.
Thôi Càn Hữu dừng ngựa ngắm nhìn hàng trăm túp lều phía xa xa.

Đấy là một tiểu bộ lạc của Bạch Cổ Dã tộc Hồi Hột.ở sát gần Kim Sơn nhất.

Hắn quay đầu hạ lệnh: “ A Bố Đê Na, gia cho người cả đấy!”
A Bố Đê Na rút chiến đao ra chỉ vào đám lều trại xa xa.

thét lên một tiếng: “Giết!”
Chiển mã ào ào phóng đi.

sát khí đằng đằng; hàng ngày kỵ binh Đồng La rút chiến đao ra.

huơ đao phóng đến giết những người dân du mục đương bỏ chạy.

Thù hận được dốc hết lên lưỡi đao ào ào trút xuống hết vào đầu những người dân du mục vùng này.
Tộc trướng của Bạch Cổ Dã bộ được đóng tại khu vực phía động cách Kim Sơn hai trăm dặm.

Nơi này có một dòng sông lớn xuyên qua từ thảo nguyên, nơi đây là một mục trường phì nhiêu, tụ tập hàng vạn dân khẩu sinh sống, là bổn bộ của Bạch Cổ Dã bộ tộc.
Lúc này, trên dưới Bạch Cổ Dã tộc đều bì bao trùm trong bầu không khí kinh hãi.

Tin về quân đội ba bộ Cát La Lộc, Đồng La.Sa Đà đã vượt qua Kim Sơn đã được truyền đến đây.

Trong đại trướng của Bạch Cổ Dã tộc, đại do trường của họ A Sử Na đang đứng ngồi không yên như con kiến trong chảo dầu.

hắn lo lắng đi qua đi lại.

Hắn đã nhận được mười mấy tin dữ.

nơi quân địch đi qua đều giết sạch tộc dân của hắn.

cả người già trẻ nhỏ và phụ nữ đều không tha một ai.

Tạo thành cục diện như ngày hôm nay quả thật A Sử Na không ngờ đến.

Sau lần trước đắc thủ, A Sử Na đương chuẩn bị một lần nữa tổ chức binh lực đi khiêu khích, nhưng không ngờ sự báo thù của đối phương lại nhanh chóng và khốc liệt đến thế.

Và điều khiến hắn lo lắng hơn nữa chính là sự liên hợp của bộ lạc Cát La Lộc.

Đồng La.Sa Đà; tạo thành một thế lực lớn mạnh, và hơn đứt Bạch Cổ Dã tộc của hắn.

Bạch Cổ Dã tộc còn lâu mới có thể đối phó nổi.
Hắn đã cầu cứu với Khả hãn Cát Lặc.

nhưng nước xa không cứu được lửa gần.

đợi quân chủ lực Hồi Hột đến chí ít cần mười ngày, nhưng giờ quân địch đã đến sát dưới chân thành còn đâu!
Tuy tên lính báo tin còn chưa có tin mới nhất truyền đến.

nhưng A Sứ Na biết rõ, đối với kỵ binh thảo nguyên.

lộ trình hai trăm dặm chẳng qua là việc của một ngày mà thôi! Quân địch có thể đánh đến bất cứ lúc nào, nhưng hàng vạn tộc dân của hắn lại không thể dời đi nhanh đến thế.

Dù có dời đi, người già trẻ thơ, lại thêm đàn dê chẳng mấy chốc cũng sẽ bị quân địch đuổi theo thôi.

Thế giờ phải làm sao đây?
Hối hận và lo lắng sắp tràn ra khỏi cuống họng A Sử Na.

ngay tại lúc này, ngoài trướng có tiếng bước chân vội vã chạy đến.
“Đại do trưởng!”
Đó là giọng của người đưa tin.

qua giọng nói đầy kinh hoàng hoảng hốt.

tim A Sử Na nhường như ngừng đập.

Hắn thấp thoáng đoán được tin dữ đã sắp đến.
“Tiền phong của kẻ địch chỉ cách nơi đây của chúng ta chưa đến ba mươi dặm.”
“Xoảng!”
Cây trường kiếm trong tay A Sử Na rơi xuống đất.

Hắn thừ người ngay tại chỗ, bây giờ đã không còn kịp rồi.

Mãi một lúc, hắn mới tỉnh táo trở lại.

hắn phóng nhanh ra ngoài lều như phát cuồng, tay không ngừng huơ cây trường kiếm của mình lớn tiếng hò hét.
“Chạy mau! Lều trại và đàn dê có thể bỏ lại.

hãy chạy trốn mau!”
Nhưng đàn dê và lều trại lại là sinh mạng của những người dân du mục này.

Bọn họ ai cũng không thể bỏ lại tài sản mà mình nương tựa mà sống này, không một ai chịu bỏ lại tài sản mà bỏ chạy cả.
A Sử Na thấy nguy cơ đã như nước đến chân, hắn không còn lựa chọn nào nữa.

chỉ đành hạ lệnh nói: “Thổi tù và.

chuẩn bị nghên chiến!”
“TÙ..Ù.Ù..Ù.UUUU ” Tiếng tù và vang khắp, đấy là tín hiệu triệu tụ toàn bộ dũng sĩ trong bộ Bạch Cổ Dã.

Từng đội từng đội kỵ binh từ các lều trại chạy ra.

như những dòng chảy nhỏ gộp lại thành quân đoàn hùng dũng tựa dòng chảy mẹ mạnh mẽ.

Một vạn kỵ binh chỉnh trang chờ đợi xuất phát.
Không đến một canh giờ sau.

tiên phong của quân đội liên hợp đã xuất hiện tại cuối chân trời thảo nguyên.

Đoàn quân tiên phong được tổ thành bởi sáu ngàn kỵ binh, đại tướng là hoàng từ Cát La Lộc Mưu Thích Tư Hàn.

Trong lần liên quân tác chiến phen này, người Cát La Lộc gần như dốc hết sực đánh, họ đã cung chấp ba mươi vạn con dê để làm quân lương, cộng thêm họ là những người quen thuộc vùng Kim Sơn này nhất, nên trong lần liên quân tác chiến phen này, họ đã có những đóng góp quan trọng và hữu hiệu, cả quân tiền phong cũng do họ đảm nhiệm.
Mưu Thích Tư Hàn ngắm nhìn hàng ngàn túp lều trại từ xa xa.không ngờ Bạch Cổ Dã tộc lại có thể không dời đi.

Điều này quả thật khiến Mưu Thích Tư Hàn cảm thấy bất ngờ.

người Cát La Lộc họ cả Bạch Cổ Dã bộ đã giao du mấy chục nay năm.

song phương đều rất ư hiểu về nhau.

Quân đội của Bạch cổ Dă tộc vốn dĩ có hơn hai mươi ngàn người, nhưng năm ngoái bị quân Bắc Đình đánh cho te tát.

quân đội của Bạch Cổ Dã giờ nhiều nhất còn mười mấy ngàn.
Mười mấy ngàn quân cố nhiên lại dám đối kháng với sáu mươi vạn đại binh liên minh.

Mưu Thích Tư Hàn cười lạnh một tiếng, đúng là không biết tự lượng sức mình! Xem ra thời khác diệt tộc của Bạch Cổ Dã tộc đã ngay tại trước mắt!
“Hành quân chậm lại!”
Mưu Thích Tư Hàn một tiếng lệnh hạ.

năm người quân tiền phong bắt đầu giảm tốc độ lại.

Bây giờ khoảng cách giữa bọn họ với đám lều trại của Bạch Cổ Dã tộc chỉ còn bảy tám dặm.

một vạn quân Bạch Cổ Dã đã xuất chiến, bọn họ xếp thành từng hàng hành quân đi nghênh chiến với quân địch dám đến xâm phạm quê nhà họ.
“Dừng lại!”
Mưu Thích Tư Hàn vừa huơ tay, đại quân đã dừng bước.

Hắn lạnh lùng nhìn đám quân Bạch Cổ Dã đang tiến lên.

ánh mặt hắn lộ rõ ý cười dạo lạnh lùng.

Quân Bạch Cổ Dã cách đại doanh của họ đã năm dặm.ngay tại lúc này, từ phương bắc vang lên tiếng tù và cao trầm.

Một đội kỵ binh Đồng La đông đảo bỗng từ đâu đột ngột xuất hiện từ đổi nhỏ cách đại doanh không đến hai dặm.
A Bố Tư rút chiến đao, hung hẳn hô to: “Giết!”
Hàng vạn kỵ binh như đại hồng thủy vỡ bờ ào ào ùa đến chỗ những người dân du mục già trẻ đang kinh hãi trước diễn biến trước mắt.
Do trưởng A Sử Na của Bạch Cổ Dã bàng hoàng, hắn bỗng chốc ý thực được mình đã trúng kế.kỵ binh kẻ địch đã xông đến hậu doanh.

Tiếng khóc, tiếng rên rỉ của người già trẻ con.

tiếng gào thét thảm thiết của phụ nữ bị lăng nhục, tiếng thảm sát vang lên tứ phía.
Quân đội Bạch Cổ Dã đại loạn.

những thanh niên tráng kiện mắt thấy vợ con cha mẹ mình bị đồ sát.

gào rú như như con thú bị thương, trừng trừng cặp mắt đỏ ngầu của mình liều mình phóng về.
A Sứ Na đã không còn khống chế được quân đội của mình.

Quân đội hơn một vạn người bỗng chốc tan rã.

Hắn biết đại thế đã mất.

vội quay đầu đào tẩu.
Mưu Thích Tư Hàn thấy thời cơ đã đến liều quay đầu hô to: “Dê, bò, phụ nữ, các ngươi có thể tùy ý lấy, ai lấy được đầu người của A Sử Na thưởng hai ngàn con dê!”
Năm ngàn kỵ binh Cát La Lộc lập tức phát động.phóng về hướng của quân Bạch Cổ Dã lúc này đã tan rã tiếng thét của họ vang động của đất trời.

Tứ bề tiếng tù và vẫn nổi, Cát La Lộc bộ, Sa Đà bộ, và Đường quân đang từ bốn phía ùa đến bao vây .Bạch Cổ Dã bộ đã không còn đường lui.
Liên quân tự ý đồ sát.

trên thảo nguyên đầu người lăn lốc, xác chết lê liệt cả mấy mươi dặm.

những thanh niên trai trẻ bị giết đi trong tiếng thảm khóc, phụ nữ bị hãm hiếp, người già và trẻ con đều không được tha.

Trận chiến này máu chảy thành sông.

thê lương thảm thiết vô cùng.

Hơn một nửa nam tử của Bạch Cổ Dã đã bị giết chết.
Khi chiến dịch dần dần bình ổn.

từng đoàn từng đoàn phụ nữ áo quần xộc xệch vừa đi vừa khóc, và bị dùng dây thừng cột lại lôi đi.

Tất cả họ có hơn bốn ngàn người, những người phụ nữ này cùng với mười vạn con dê bò cùng trở thành chiến lợi phẩm.
Các bộ lạc thổ nguyên coi phụ nữ cũng là một thứ tài sản.

đấy là nhu cầu phồn thực dân khẩu mà họ cần.

còn những đứa trẻ đã lớn và hiểu chuyện họ cũng không giữ lại.

để tránh sau này trở thành căn nguyên thù hận.
Lúc này.

đội kỵ binh dẫn theo một nhóm nam nữ già trẻ đông đảo đến trước ngựa Thôi Càn Hữu, bẩm báo: “Thôi tướng quân, đây là quý tộc Bạch Cổ Dã và gia quyến của họ, tổng cộng ba trăm năm mươi hai người.”
Thôi Càn Hữu liếc họ một phát xong lạnh lùng đáp: “Toàn bộ giết hết.

một người không tha!”
Mưu Thích Hắc Sơn bên cạnh nhìn thấy trong đấy có không ít mỹ nhân trẻ tuổi, bèn đi lên cười nói: “ Thôi tướng quân, hay là cứ thưởng số phụ nữ trong đây cho ta.”
Roi ngựa của Thôi Càn Hữu chỉ vào hàng ngàn phụ nữ ở xa nói: “những phụ nữ ở phía bên ấy, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể cho ngươi bấy nhiêu, nhưng những cô gái quý tộc thì không được, bọn họ sẽ có thể trở thành hậu họa.

Người đâu, hãy giết sạch toàn bộ cho ta!”
Hắn vừa hạ lệnh, một đám binh sĩ liền rút đao xông lên chém tới tấp.giờ chỉ toàn tiếng khóc tiếng thét thảm thiết.

Chẳng mấy chốc, xung quanh liền yên tĩnh trở lại, tất cả phụ nữ quý tộc đều bị giết sạch không chừa một người.
Thôi Càn Hữu thấy Mưu Thích Hắc Sơn vẻ mặt tiếc nuối bèn nói: “Mưu Thích đại do trưởng, nếu ngươi muốn làm hùng ưng thảo nguyên thì không được giống con gà trống, cứ luyến tiếc mãi mấy người phụ nữ.

Nếu ngươi tiêu diệt được Hồi Hột, thê thiếp của Khả hãn Hồi Hột ta sẽ thưởng cho ngươi hết.”
Mưu Thích Hắc Sơn mừng rỡ nói: “lời của tướng quân, tại hạ sẽ khắc ghi!”
Thôi Càn Hữu thấy trận chiến tiêu diệt bộ Bạch Cổ Dã này đã hoàn toàn đại thắng.

liền lập tức ban lệnh xuống dưới: “Hãy cho bồ câu mang thư về báo cáo tình hình với đại tướng quân!”
Hai tên binh sĩ nghe lệnh liền mở lồng chim ra.

mấy con bồ câu lập tức bành bạch vỗ cánh bay thẳng lên không trung.

Chúng lượn lờ hai vòng trên không rồi đổi hướng tung cánh về phía tây nam.
Sau khi thu dọn xong chiến trường.

Thôi Càn Hữu bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.

Các bộ tộc lần lượt phái người đưa các chiến lợi phẩm như phụ nữ, dê bò v.v về hậu phương.

Quân quân tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức vài hôm.

Thôi Càn Hữu lại phái người đi đến Hiệp Dát Tư (* Hay còn gọi là Kiryiz, là tộc Hiệp Dát Tư đời Đường, nằm cách Hồi Hột ba ngàn dặm về phía tây bắc.), mời những người Hiệp Dát Tư vốn bị người Hồi Hột áp bức bấy lâu đến để bàn việc cùng tấn công Hồi Hột.
Ba ngày sau.

đại quân xuất phát tiếp tục hiên ngang đi về phương đông.
Sau khi phát động chiến dịch với Hồi Hột.

Lý Khánh An đã rời khỏi Bắc Đình trở về Quy Tư.

Tuy trong lần đánh Hồi Hột này binh mã chủ lực vẫn là Cát La Lộc, Đồng La và Sa Đà tam bộ, nhưng dẫu sao thì Đại Đường vẫn phải xuất binh sáu ngàn, hơn nữa quân Đường trong chiến dịch lần này còn lại là chủ đạo.
về một mức độ nào đó mà nói, Lý Khánh An rất có khả năng bị nghi là đã có hành động vượt quyền.

Lúc trước Lý Long Cơ chỉ hứa là cho phép hắn được quyền tùy cơ ứng biến trong trận chiến với Đại Thực, chứng không bao gồm với Hồi Hột.

Đương nhiên, hắn cũng có thể giải thích do Hồi Hột tập kích Bắc Đình trước, cũng có thể nói do Hồi Hột muốn câu kết với Đại Thực, hoặc Hồi Hột câu kết với Thổ Phồn.

Tóm lại.

hắn có thể tìm ra đủ các lý do, còn việc cái cớ hắn đưa ra đó có được Lý Long Cơ chấp nhận hay không, mấu chốt vẫn nằm trong báo cáo của giám quân Biên Lệnh Thành.
Biên Lệnh Thành ở An Tây này đã gần tám năm.

hắn rất ư là am hiểu về An Tây .Hắn từng làm việc chung với lại ba nhiệm Tiết độ sứ khác nhau từ thời Phu Mông Linh Sát.

Cao Tiên Chi, Lý Khánh An.

Mà nói thật, thì hắn cũng là một người rất ư thấu tình đạt lý, ở An Tây này cũng không có việc chỉ khiến người khác phải hận, và cũng không dễ dàng gì mà đi đâm sau lưng người khác với Lý Long Cơ, tự tiện báo cáo điều không phải của các Tiết độ sứ.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc về dục vọng nào nấy của hắn đã được thỏa mãn.
Biên Lệnh Thành là một hoạn quan, do đặc tính sinh lý của một hoạn quan quyết định họ không có những theo đuổi về sự nghiệp hay gia đình như một người bình thường.

Họ chỉ có một sở thích đặc biệt với tài sản châu báu.

Và cả Cao Lực Sĩ cũng thế, lão đã hầu hạ Lý Long Cơ mấy mươi năm nay,và lão cũng đã trở thành người có gia tài đứng số một số hai của Đại Đường.
Biên Lệnh Thành cũng thế.

hắn chỉ có một sự đam mê với tiền tài, thậm chí có thể nói niềm đam mê này đã đạt đến một trình độ khó mà dùng ngôn từ diễn tả.

Hắn ở An Tây tám năm.

rốt cuộc cả bản thân hắn cũng không biết được con số chính xác tiền tài mình gom về được là bao nhiêu.

Hắn có một phủ đệ khổng lồ tại Quy Tư.

Năm trước Lý Khánh An phái một ngàn quân sĩ đến giúp hắn đào một kho hầm bí mật khổng lồ dưới ngay tòa phủ đệ khổng lồ của hắn.

Kho hầm ấy bốn bề được đắp đá xanh, bên trong chứa đầy đủ vàng bạc châu báu quý giá các loại của Biên Lệnh Thành.

Hắn thậm chỉ giờ còn không biết nên vận chuyển chúng về Trung Nguyên như thế nào.

hơn nữa.

một khi bị Lý Long Cơ phát hiện, kho báu của hắn rất có khả năng sẽ bị cướp sạch.

Hắn là một tên cung nô, làm sao có đủ tư cách để sở hữu tài phú.

tất cả tài sản của hắn đều là tài sản của chủ nhân mà thôi.
Và quan trọng hơn cả, đó là Cao Lực Sĩ- hậu thuẫn của Biên Lệnh Thành đã ngã, mà Ngư Triều Ân đang đắc thế lại có quan hệ ác liệt với hắn.

Năm xưa hắn và Ngư Triều Ân đã tranh nhau quyền giám quân An Tây, hắn dùng một thủ đoạn không mấy quang minh lỗi lạc để phỗng tay trên Ngư Triều Ân.

Hoạn quan đều là những người thù dai.

Ngư Triều Ân nếu biết được hắn nhiều tiền tài thế, liệu có thể buông tha cho hắn không?
Hơn nữa từ khi Cao Lực Sĩ bị giáng, với báo cáo của các giám quân, thái độ của Lý Long Cơ đã không còn coi trọng như xưa.
Trước đây, sau khi hắn gửi một bức thư đi, nhất định sẽ có hồi âm.

nhưng giờ đây.

cả hồi âm cũng không có.

Theo như người trong cung nói, Ngư Triều Ân không có được quyền này, Lý Long Cơ hoang phế triều chính, với báo cáo của bọn họ chỉ thỉnh thoảng nhớ ra mới hỏi, lúc thường căn bản là không thèm đá động.
Vậy cũng có nghĩa là, hiện giờ hắn chỉ là một người thừa, có thể bị cắt đi bắt cứ lúc nào.

Dù không bị cắt đi.

một khi Ngư Triều Ân nắm trong tay quyền quản lý giám quân, vậy những ngày tháng tươi đẹp của Biên Lệnh Thành này cũng đến lúc tận.

nghĩ thế khiến hắn luôn có cảm giác bất an, và càng khiến hắn xem trọng tiền tài hơn.
Có thể là do tác dụng của Lý Khánh An thường xuyên biếu tiền, giữa Biên Lệnh Thành và Lý Khánh An luôn hiểu nhau và hợp tác ăn ý.

Bây giờ Biên Lệnh Thành căn bản đều không rời thành Quy Tư.

An Tây có xảy ra chiến dịch nào, hắn cũng chỉ phái thủ hạ đi hoàn thành.

Sau đó hắn sẽ viết báo cáo tổng kết cuối cùng với Lý Long Cơ.

Những báo cáo này căn bản đều có lợi cho Lý Khánh An.

nhất là việc quân Thổ Phồn có dấu tích động binh với Tiếu Bột Luật hai tháng trước đây.

Kỳ thực lúc ấy hắn hoàn toàn không có căn cứ đáng tin.

nhưng nghe báo cáo của Xích hầu quân An Tây đã chuyển một lá thư ngắn cho Lý Long Cơ.

Đây chính là một sự ăn ý, hắn biết Lý Khánh An cần phần báo cáo này.
Cho nên hôm nay Lý Khánh An đến tìm hắn.

hắn liền biết, hắn lại phải phối hợp với Lý Khánh An thêm một lần nữa, để báo cáo với Lý Long Cơ rồi.
Có điều lần này hơi khác so với những lần trước.

Nguyên nhân là do ba hôm trước.

Khánh vương Lý Tông vừa đến An Tây nhậm chức, và hắn cũng ở Quy Tư thành này .Điều này ít nhiều cũng khiến Biên Lệnh Thành cảm thấy khó xử.
Trong thư phòng của Biên Lệnh Thành,Lý Khánh An đương ngồi bàn với hắn dưới ánh nến đêm.

Việc Khánh vương đến đây, một góc độ nào đấy mà nói đã uy hiếp đến lợi ích của hai người họ, khiến họ giờ cùng đứng trên một chiến tuyến.
“Đại tướng quân.

Hồi Hột khác với Thổ Phồn và Đại Thực, Hồi Hột vốn có quan hệ hữu hảo với Đại Đường.

một khi bọn họ biết Đường quân cũng xuất binh tấn công Hồi Hột,tất nhiên sẽ đi tố cáo với triều đình.

Chất vấn của triều đình chẳng mấy chốc sẽ đến thôi.

Ta cảm giác việc này sẽ bất lợi đối với đại tướng quân.

Đại tướng quân không nên xuất binh.chỉ nên phái mười mấy tướng lĩnh đi gánh trách nhiệm chủ tướng ắt được.

Như thế người Hồi Hột cũng chẳng nắm được cán gì; dù cho họ có đi tố thế nào, căn bản đều không ảnh hưởng đến đại tướng quân được.”
Lý Khánh An cũng khẽ thở dài nói: “Ta há phải cũng mong như thế, nhưng nếu không có quân Đường tham dự.

tam bộ Phồn binh bọn Đồng La chưa chắc là đối thủ của người Hồi Hột, ta cũng đương lo lắng đây!”
Nói đến đây, Lý Khánh An rút một lá thư từ trong lòng ra đưa cho Biên Lệnh Thành cười nói: “Đây là chứng cứ câu kết giữa Thổ Phồn và Hồi Hột, đã bị biên quân của ta tóm được thám tử của họ mà có được.

ngươi giao lá thư này cho triều đình, và nói rõ do người Hồi Hột khiêu khích trước, ta nghĩ như thế có thể nói rõ vì sao ta dùng binh với Hồi Hột.

Đây quả thực vì muốn để cho chiến dịch Thổ Phồn được thuận lợi tiến hành, nên cũng có thể xem là một phần của chiến dịch Thổ Phồn.”
Biên Lệnh Thành mở thư ra xem một hồi.

đấy là thư kiện Đại Luân Thượng Tức Đông Tán của Thổ Phồn viết cho Hồi Hột.

nó được viết bằng Thổ Phồn văn và Hồi Hột văn.

phía dưới còn có dấu chỉ tay của Thượng Tức Đông Tán.

Biên Lệnh Thành bán tín bán nghi.

hắn hoài nghi lá thư này là do Lý Khánh An tự ngụy tạo, có điều dù là ngụy tạo đi chăng nữa, người Hồi Hột cũng khó mà cãi lại được, dẫu sao do họ vượt biên giới động thủ trước.
Biên Lệnh Thành nghĩ nghĩ một lúc bèn cười nói: “Có lá thư này chúng ta liền có thể trả lời với Thánh thượng.

Đại tướng quân kỳ thực không phải tấn công Hồi Hột.

mà chỉ là dạy cho Bạch Cổ Dã bộ dám vượt biên khiêu khích một bài học, cho nên đại tướng quân mới phải hiệp đồng tác chiến.

Đại tướng quân thấy báo cáo như thế với Thánh thượng liệu có ổn không?”
Lý Khánh An suy ngẫm một lúc bèn nói: “Giám quân có thể thêm vào một câu, chúng ta chủ yếu là muốn đề phòng Bạch Cô Dã tộc Hồi Hột thừa lúc chiến dịch của An Tây quân và Thổ Phồn xảy ra thừa nước đục thả câu.

ảnh hưởng đến đại cục chiến dịch Thổ Phồn, cho nên mới xuất binh về phía Kim Sơn về đông, kiến lập tuyến phòng ngự Kim Sơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui