Biên Lệnh Thành thở dài nói: “Dưới xu thế lớn của chiến dịch Thổ Phồn, bất luận Đại tướng quân có làm quá đáng như thế nào đi chăng nữa.
Thánh Thượng cũng sẽ không nói gì đâu, mấu chốt là sau này kia, một khi đối thủ của Đại tướng quân và đối thủ của ta cùng lúc trả đũa, thì sự việc sẽ rất phiền toái, ta rất lo lắng Thánh Thượng sẽ tính sổ với chúng ta sau đó đấy.”
Nói đến này, Biên Lệnh Thành châm một chút nước trà rồi viết lên mặt bàn một chữ ‘Khánh’, nói: “Ta lo lắng Thánh Thượng sẽ nâng cao quyền hạn của người này, từ việc trấn an chư phiên biến thành tiết chế quân chính, khi đó, Đại tướng quân sẽ dần dần trở thành cấp dưới của hắn.”
Lý Khánh An sau một lúc lâu trầm mặc không nói, hắn biết điều mà Biên Lệnh Thành nói không phải là nói chuyện để mà dụ dỗ, đó rất có thể là sự thật, đấy là cách xử trí quen thuộc của Lý Long Cơ, bất luận Vi Kiên, Hoàng Phủ Duy Minh hay là Vương Trung Tự, hắn đều cho biếm trước, để ngăn ngừa sự dao động của cục thế, đợi một năm sau đó mới bí mật xử quyết cho dứt.
Lúc này đây hắn nhâm mệnh Khánh vương tọa trấn An Tây, hiển nhiên là bởi vì quan hệ giữa Khánh vương và mình rất xấu, sở dĩ luôn mãi nhấn mạnh rằng Khánh vương không can thiệp quân chính, đó chẳng qua là vì để vỗ về mình mà thôi.
bởi thế hắn còn đặc biệt sắc phong mình làm tướng quốc, loại đãi ngộ to lớn này vượt xa cả đám người An Lộc Sơn.
Cao Tiên Chi, ở một mức độ nào đó cũng là một kế sách nâng trước rồi sau đó sẽ giết đi.
Thậm chí mình dẫn Minh Nguyệt đi.
hắn cũng không có truy cứu gì cả.
một lão già mà ngay cả chính con dâu của mình cũng đòi phải chiếm bằng được ấy, một hoàng đế có thực quyền trong tay sở hữu bốn vạn hậu cung như thế, cũng đủ thấy dục vọng của hắn đối với nữ nhân nó mãnh liệt đến cỡ nào, hắn có thật sự độ lượng như vậy mà để cho mình mang Minh Nguyệt đi không?
Đáp án hiển nhiên là không rồi, chẳng lẽ là do An Tây không thể thiếu mình được ư? Đối với một kẻ cấp cao mà nói.
bất kể là chỗ nào cũng đều không có chuyện không thể thiếu ai được cả.
hắn hoàn toàn có thể triệu hồi Cao Tiên Chi.
hoặc là Phong Thường Thanh, hoặc là Trình Thiên Lý, thậm chí Lý Từ Nghiệp, bất cứ một người nào ở đây hắn xem ra cũng đều có thể thay thế được cho mình.
Mấu chốt nằm ở chiến dịch Thổ Phồn sắp phải phát động đó, nói đúng hơn là chính kế hoạch này của Ca Thư Hàn đã cứu mình.
Để không ảnh hưởng đến chiến dịch lần này, cho nên Lý Long Cơ đã phải nhẫn nhịn việc này, bèn dùng một thủ đoạn khác để giám sát và khống chế mình, dùng biện pháp thân vương tọa trấn.
ở một mức độ nào đó, đây là một thủ đoạn theo cách gián tiếp vòng vo, là một sự thỏa hiệp của Lý Long Cơ đối với phương diện lợi ích của mình, nếu Khánh vương một khi đã không thể giám sát và khống chế mình, hoặc là quyền lực hoàn toàn bị tước đi.
Lý Long Cơ phát hiện thân vương tọa trấn cũng không thể khống chế mình được nữa.
thì hắn sẽ không chút do dự mà thay đi ngay.
Nếu nói sâu xa một chút, thậm chí việc Khánh vương tọa trấn An Tây cũng là một loại thủ đoạn tạm thời ứng phó mà thôi, hắn vì muốn đoạt được Minh Nguyệt, nhất định sẽ không để cho mình ở An Tây lâu được, đây là một mâu thuẫn khó có thể dung hòa được, trừ phi mình đem thê tử hiến dâng cho hắn.
nếu không một khi chiến sự Thổ Phồn dẹp yên rồi, hắn nhất định cũng sẽ đổi tướng sĩ mà thôi.
Nhưng hắn Lý Khánh An có thể đem thê tử của mình hiến dâng vào cung không? có thể sao? Đại trượng phu nếu ngay cả thê tử của mình cũng bảo vệ không được, thì còn mặt mũi gì mà sống trên thế gian này nữa chứ!
Hắn cũng không phải là không còn đường có thể đi.
trước mặt hắn Lý Khánh An ít nhất còn có hai con đường để chọn, tiến tới thì cuốn cả thiên hạ.
lui thì sẽ ở ẩn nơi chân trời góc bể, đương nhiên, đây chỉ là thủ đoạn cực đoạn ở phút cuối cùng, không đến vạn bất đắc dĩ.
hắn cũng sẽ không đi bước này, chỉ cần sự việc còn chưa đến nổi xấu nhất, còn có thể cứu vãn lại được, thì biện pháp tốt nhất chính là chiến tranh, chỉ cần chiến sự liên miên, thì Lý Long Cơ sẽ không thể đổi tướng sĩ.
Nghĩ vậy, Lý Khánh An liền chỉ chỉ vết nước còn chưa khô trên bàn.
cười nói với Biên Lệnh Thành: “Giám quân không cần lo lắng.
người này là một người có nhược điểm, ta có thể khống chế được hắn.
mấu chốt quan trọng là chính bản thân giám quân đấy, đừng để bị triệu hồi triều, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của giám quân đấy.
Một câu nói của cùng của Lý Khánh An đã giáng một đòn nặng nề vào trong lòng Biên Lệnh Thành, gia tài mấy chục vạn quan của hắn tựa như một quả cầu sắt khóa lấy chân của hắn.
hắn làm sao mà quay về triều được nữa?
Biên Lệnh Thành giống hệt như một con gà trống đã bại trận, hoàn toàn héo rũ xuống.
sau một lúc lâu hắn mới uể oải nói: “Đại tướng quân không cần lo lắng nữa rồi.
ta đã lên thuyền của ngươi rồi, muốn đi xuống cũng khó lắm đấy.”
Lý Khánh An nở nụ cười, cười đến có chút tinh quái, có chút ranh ma.
hắn khẽ vỗ nhẹ lên tay của Biên Lệnh Thành nói: “Giám quân cũng không phải lo lắng, với giao tình bao năm nay của chúng ta.
ta làm sao có thể để mặc ngươi được, chờ thời cơ chín muồi.
ta sẽ phái binh đem gia sản của người mang về Trung Nguyên, cũng đừng trở về cung nữa.
giám quân hãy ở nhà mà an hưởng tuổi già đi!”
Khánh vương Lý Tông vừa mới đến An Tây ba ngày hôm trước, hắn lâm thời đảm nhiệm việc đưa tiễn Phiên sứ, đưa tiễn Đại Thực thân vương đặc sứ Mangur về nước, do Mangur phải cùng Lý Khánh An thương lượng cụ thể về chi tiết vấn đề trao trả tù binh, cho nên ở Quy Tư đợi Lý Khánh An.
Lý Tông cũng không chịu nổi việc lặn lội đường xa.
đã bị ngã bệnh, khi đi tới nơi hắn nhậm chức, hắn không muốn đi về phía trước nữa.
Hắn cảm thấy bản thân mình không thích ứng được với khí hậu ở An Tây, nghe nói nếu đi thêm về phía trước nữa.
thì phải vượt qua vùng không khí loãng Lăng Sơn và ngàn dặm sa mạc, điều này khiến Lý Tông nhìn thấy mà phát sợ, vì thế, bệnh nhẹ đã thành bệnh nặng, hắn phái người đi nói với Mangur, bệnh tình của hắn trở nên trầm trọng.
chỉ sợ không thể cùng hắn đi về phía tây nữa.
chỉ có thể đưa tới đây mà thôi.
phủ đệ mà Lý Khánh An sắp đặt cho Lý Tông là một hoàng cung cũ ở Quy Tư, dù rất khí phái rộng lớn.
phù hợp với thân phận tôn quý của Lý Tông, nhưng ngôi hoàng cung này đã có tới bốn mươi năm trời không có người ở, mặt tường loang lổ, mái ngói rất cũ, cho dù Lý Khánh An đã phái binh sĩ quét dọn hoàng cung rồi, nhưng không trừ đi được không khí âm hàn đó.
Không khí lạnh lẽo.
âm u thấm sâu vào mỗi phiến đá.
mỗi một tấc mặt tường đều lộ ra một sự rét lạnh đến rợn người.
Trong cung điện rộng lớn đó chỉ có ba mươi mấy người ở, nên có vẻ rất hoang vắng, liên tiếp hai đêm.
bao gồm Lý Tông và tất cả tùy tùng cũng đều không có lấy một giấc ngủ ngon.
Nửa đêm hôm qua.
một ả thị thiếp của hắn đột nhiên thét lên một cách hãi hùng chói tai, nói là trong phòng có ma.
làm cho tất cả nữ nhân đều sợ mà chạy cả đến phòng của Lý Tông, mọi người sợ run rẩy cả người mà cùng tụ vào một chỗ, suốt đêm không dám ngủ.
Lý Tông vốn chỉ là lấy cớ ngã bệnh, không muốn cùng Mangưr đi sang phía tây, không ngờ liên tiếp hai đêm đều không được ngủ ngon, bệnh tình Lý Tông thực sự trở nên nặng hơn.
“Tòa nhà chết tiệt này.
là chỗ người cho ở sao? Hắt xì!”
Lý Tông ngồi ở trên giường, dùng tấm chăn thật dày quấn khắp cả người, liên tiếp mấy cái hắt xì.
hắn nước mũi nước mắt đầy mặt.
vừa chửi rủa ngôi nhà.
vừa thầm hận phụ hoàng đã phái mình đến An Tây này.
Lúc mới bắt đầu Lý Tông tưởng rằng chỉ có mình hắn được tọa trấn tại địa phương, hắn còn có một chút đắc ý thầm trong bụng, không ngờ mới qua vài ngày sau đó, các thân vương khác cũng đồng loạt được phái đến các nơi tọa trấn, làm cho Lý Tông vô cùng thất vọng.
Thật ra nơi Lý Tông muốn đi nhất chính là Dương Châu, nơi đó đất mềm nước ngọt, nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, là quê hương của phú quý gái đẹp, nơi đó còn có một lượng lớn tài sản của hắn ở đó, nhưng Dương Châu đã bị thập lục đệ chiếm đi rồi.
hắn bị phái tới nơi tận cùng nhất của biên thùy hoang dã, nơi An Tây tồi tệ nhất, hai ngày nay hắn không khoẻ trong người, càng khiến cho nỗi oán hận của hắn dâng cao.
Quân sư Diêm Khải ngồi ở một bên sắc thuốc cho hắn.
trên lò đất nung, trong ấm sắc thuốc đang sôi ùng ục, hơi nóng không ngừng bốc lên cao, mùi thuốc tràn ngập khắp phòng.
Nhà của Diêm Khải làm nghề y, từ nhỏ đã chịu sự hun đúc từ bậc cha chú, cũng học được một ít cách chữa bệnh khử hàn đơn giản.
Lý Tông chỉ là mệt nhọc cộng thêm bị cảm lạnh, uống mấy thang thuốc sẽ không sao cả, hắn sai người đi mua thuốc, đích thân sắc thuốc cho Lý Tông.
“Điện hạ chỉ là do không quá thích ứng với khí trời sáng lạnh trưa nóng của An Tây mà thôi, cho nên mới bị cảm bệnh nhẹ , kỳ thật ty chức cảm thấy chỉ cần điện hạ ở An Tây vài năm.
thân thể của điện hạ sẽ dần dần trở nên cứng cáp hơn.
đó cũng là một chuyện tốt.”
Diêm Khải đối với tâm tư của Lý Tông rõ như lòng bàn tay, hắn vừa sắc thuốc vừa khuyên giải và an ủi rằng: “Nếu điện hạ đi Dương Châu, cả ngày ăn sung mặc sướng, tinh lực tiêu tan dần.
thì sức khỏe của điện hạ ngược lại sẽ càng trở nên xấu đi, không phải chuyện tốt đâu!”
Lời khuyên bảo của Diêm Khải và mùi thuốc nồng nàn khắp nhà làm cho sự nôn nóng trong lòng của Lý Tông dần dà trở nên bình tỉnh lại.
Hắn cười khổ một tiếng nói: “Nhưng chốn ở này thật sự quá kém, vả lại còn có ma quái nữa, người hầu kẻ hạ lại ít.
ngươi kêu ta làm sao mà an tâm sống ở đây vài năm chứ.”
“Điều này thì cũng dễ giải quyết mà, nói với Lý Khánh An một tiếng là được, có thể do hắn bận việc chiến sự quá.
không rảnh lo cho điện hạ mà thôi.”
“Ai! nghe nói hắn đi Bắc Đình rồi, thế này thì ta còn phải chịu thêm vài ngày nữa à?”
Lý Tông vừa dứt lời, ngoài cửa liền có người đến bẩm báo: “Điện hạ.
Lý Khánh An Đại tướng quân ở ngoài phủ cầu kiến!”
“A!” Lý Tông mừng rỡ, liên thanh nói: “Mau cho mời vào!”
Diêm Khải đứng dậy cười nói: “Điện hạ.
ta đi nghênh đón hắn vậy!” “Tốt! Tiên sinh đi nhanh đi.”
Diêm Khải đem ấm thuốc giao cho thị nữ, bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến phía trước sân.
thì gặp Lý Khánh An đang đi đến, hắn liên vội vàng bước lên phía trước hành lễ: “Tham kiến Đại tướng quân!”
“Diêm tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp."
Lý Khánh An sở dĩ có thể khống chế Lý Tông, chính là bởi vì có Diêm Khải, việc Diêm Khải đầu quân sang hắn thực sự làm hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nó lại có lý lẽ bên trong của nó, có sự giới thiệu của Lý Cầu, lại bởi vì hắn là kẻ mạnh nhất trong số các vị nắm giữ nơi biên cương; Diêm Khải đầu quân sang hắn cũng là điều có thể lý giải được.
Hắn vốn định dùng Diêm Khải làm quân sự của mình, nhưng Khánh vương bị phong tới An Tây tọa trấn, điều này khiến cho tác dụng Diêm Khải trở nên nổi bật, có Diêm Khải làm nội ứng.
Khánh vương trở thành một công cụ trong tay của hắn.
Bọn họ vừa cười vừa nói mà đi vào phòng của Lý Tông.
đi vào trong sân.
Lý Khánh An liền cười hỏi: “Diêm tiên sinh, điện hạ ở đây có tốt không?”
“Ai! Đại tướng quân, điện hạ không thích nơi này.
nó hơi âm u lạnh lẽo.”
Lý Tông ngồi ở phòng trong, vểnh tai nghe hai người nói chuyện, thị nữ sắc thuốc vô ý gây ra tiếng động.
làm cho Lý Tông bực bội đến trừng mắt.
hung tợn nói: “Hãy im lặng cho ta!”
Thị nữ sợ quá không dám nhúc nhích.
Lý Tông lại vểnh tai lên.
chỉ nghe Lý Khánh An cười nói: “Ta vốn dĩ cũng cảm thấy tòa nhà này có vẻ lạnh lẽo một chút, nhưng Quy Tư vương nói điện hạ thân phận tôn quý, ở những căn nhà bình thường không phù hợp với lễ nghi, ta suy nghĩ một lúc cũng thấy có lý, bèn để cho điện hạ ở nơi này, nếu điện hạ không thích, ta sẽ nghĩ cách mà đôi cho điện hạ một chỗ ở khác vậy.”
“Vậy đa tạ Đại tướng quân !”
Lý Tông ở trong phòng sốt ruột đến thầm kêu: “Còn người hầu cũng quá ít nữa!”
Lúc này, Lý Khánh An đã đi tới trước cửa.
Diêm Khải cười nói: “Điện hạ.
Đại tướng quân tới rồi.”
“Mau mời vào trong này!”
Cửa mở, Lý Khánh An đi vào trong phòng, đã thấy Lý Tông cả người dùng chăn bông trùm kín.
giống như một cái bánh chung lớn vậy, không khỏi buồn cười thầm, hắn vội vàng bước lên phía trước khom người thi lễ: “nghe nói điện hạ bị bệnh.
Khánh An đặc biệt từ Bắc Đình gấp rút trở về thăm!”
những lời này có chút hơi quá.
từ Bắc Đình tới nơi này ít nhất cũng phải bốn ngày, còn có thời gian truyền tin nữa.
nói như vậy thì từ sáu ngày trước Lý Khánh An đã biết hắn ngã bệnh, nhưng Lý Tông đến Quy Tư mới có ba ngày, ngã bệnh cũng chỉ là việc của hai ngày gần đây, Lý Khánh An từ đâu mà biết?
Dù rằng nói có chút khoa trương một chút, nhưng lại nghe êm tai, Lý Tông đầu óc mê muội, đầu óc cũng khó mà xoay chuyển kịp, hắn nghe được rất vui mừng, liền cười nói: “Đại tướng quân mời ngồi!”
Hắn lại lệnh cho thị nữ nói: “Hãy rót một chén trà tới đây cho Đại tướng quân!”
Thị nữ vâng lệnh đi ra ngoài, Lý Khánh An ngồi xuống, lát sau.
thị nữ rót hai chén trà nóng đến.
Lý Khánh An uống một ngụm trà cười nói: “Nghe nói điện hạ ở trong này không được như ý lắm?”
“Đúng vậy!” Lý Tông thở dài nói: “Tòa nhà này âm khí dày đặc, người hầu kẻ hạ lại ít.
ta đã hai đêm không ngủ được giấc nào rồi.”
Lý Khánh An ngẩng đầu lên mà quan sát căn phòng này, nơi này là một góc của cung điện, nóc nhà rất cao, cho người ta một cảm giác không an tâm.
hắn gật đầu nói: “Nghe nói tòa cung điện này đã bốn mươi năm không có người ở, ta cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng Quy Tư vương nói điện hạ thân phận cao quý, ngoài nó ra những nơi khác đều không phù hợp lễ nghi.”
Lý Tông nghe mà rên rỉ một tiếng.
thì ra lại đem một cung điện đã bốn mươi năm không có người ở mà cho hắn ở, khó trách xảy ra chuyện ma quái rồi.
hắn ũ rủ mặt mày đau khổ nói: “Đại tướng quân, lễ nghi không quan trọng, quan trọng là ở thoải mái.
hãy mau chóng đổi cho ta chỗ ở khác đi!”
Lý Khánh An ha hả cười nói: “Nếu điện hạ sốt ruột, vậy thì ngay hôm nay ta sẽ đổi chỗ ở cho điện hạ vậy.
Đó là một tòa nhà xa hoa rộng thoáng, còn có hậu hoa viên, hoàn toàn chiếu theo kiểu nhà của Trung Nguyên mà xây nên.
nó vốn là của Phu Mông đại soái, ta sai người quét dọn một chút, tối nay điện hạ bèn có thể dọn qua đó rồi.”
Lý Tông mừng rỡ, vội vàng nói: “Tùy tùng mà ta mang theo quá ít.
Đại tướng quân có giúp ta sắp xếp một số người hầu không?”
Thật ra ý của Lý Tông là muốn Lý Khánh An tìm cho hắn thêm một số nữ nhân, hắn thích sinh hoạt trong chốn nữ nhân, đương nhiên, người hầu nam cũng cần mấy người, hắn từ Trường An mang đến ba mươi lăm người.
trong đó ba mươi người là thị thiếp của hắn.
chỉ có Diêm Khải và một lão bộc là đàn ông.
còn có mấy tên hoạn quan bán nam bán nữ.
điều này làm cho cuộc sống của hắn vô cùng bất tiện.
Lý Khánh An cũng biết Lý Tông chỉ có chừng ấy năng lực mà thôi, cả ngày cũng chỉ suy nghĩ đến thức ăn và dục vọng trong lòng, gái gú hoan lạc.
việc đại sự đứng đắn thì chẳng một việc nào hắn làm được cả.
đây chính là nhược điểm của hắn.
nắm bắt được nó thì có thể khống chế được hắn.
Lý Khánh An liền cười nói: “Điện hạ xin yên tâm.
ta sẽ nói với Quy Tư vương một tiếng, kêu hắn chia cho ngài một nửa thị nữ và kẻ hầu.
cam đoan điện hạ sẽ ở một cách vô cùng thoải mái!”
Sau khi bái phỏng Khánh vương theo lễ nghĩa.
Lý Khánh An liền trở lại Tiết độ sứ quân nha.
An Tây Tiết độ sứ phủ trên danh nghĩa vẫn còn ở Quy Tư.
nhưng Trên thực tế các quan viên văn võ chủ yếu và rất nhiều chức năng khác đều đã chuyển tới Toái Hiệp, quân nha tại Quy Tư chỉ giữ lại một ít chức năng đơn giản, như là đồn điền của bốn trấn An Tây, thủ vệ vân vân.
nhưng mà trận chiến với Thổ Phồn lần này, làm cho phần trọng tâm của Lý Khánh An lại nghiêng sang Quy Tư.
Hắn trở lại quân nha.
lập tức phái người đi sắp xếp chỗ ở mới cho Lý Tông, lại viết một phong thơ, sai người đưa cho Quỵ Tư vương, đòi lấy thị nữ.
người hầu, yêu cầu này của Lý Tông, Lý Khánh An vẫn có thể thỏa mãn được, hắn vừa mới an bài xong, liền có binh lính đến bẩm báo: “Nghiêm tiên sinh tới rồi!”
Nghiêm tiên sinh chính là Nghiêm Trang, hắn vẫn ở tại Toái Hiệp, không ngờ hắn cũng chạy đến đây, Lý Khánh An lập tức đi ra đón.
chỉ thấy Nghiêm Trang chống gậy, chậm rãi đi lên bậc thang.
Qua mấy năm luyện tập và khôi phục dần, Nghiêm Trang đã dần dần có thể tự mình đi lại được rồi, chỉ là vẫn không thể chạy được, đi đường cũng khập khiễng bước cao bước thấp, nhưng so với lúc trước xụi lơ ở trên giường, thì đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Lý Khánh An thấy hắn có thể đi lên các bậc thang, liền cười nói: “Tiên sinh thử ném gậy mà đi xem sao?”
Nghiêm Trang cũng cười nói: “Ném gậy đi thì thật ra cũng có thể đi được, chỉ là tư thế quá khó coi mà thôi, chống gậy mà đi thì mặt mũi mình cũng dễ coi hơn.”
Lý Khánh An mời hắn vào trong nhà.
lại rót cho hắn một ly trà.
hỏi hắn: “Tiên sinh tới đây bằng cách nào vậy?”
Nghiêm Trang cười nói: ‘Thong Thường Thanh từ Toái Hiệp điều tới năm vạn thạch lương thực, thuộc hạ bèn đi theo đoàn xe vận chuyển lương mà đến đây.”
Hắn uống một ngụm trà.
trầm ngâm một lúc nói: “Lần trước Đại tướng quân viết thư đến nói về việc Đôn Hoàng.
thuộc hạ đã suy nghĩ thật lâu.
thật ra có một phương án.”