Lý Khánh An biết chuyện thê nữ của Phó Cố Hoài Ân tới thăm viếng, khi đang cùng cả nhà ăn cơm.
Hắn lập tức nhạy cảm mà đem việc này cùng vụ án bán quan xảy ra lúc ban ngày mà liên kết lại.
nếu chuyện này chỉ là một sự trùng hợp, thì quả là khéo trùng hợp đến nỗi làm cho người ta nghi ngờ.
Cơm nước xong.
Lý Khánh An ngập tràn những mối nghi ngờ trong lòng, cũng không chuyện trò với mọi người trong nhà nữa.
lại lập tức quay trở về quân nha.
Hắn phải đọc lại danh sách đề bạt trong hai tháng gần đây.
Nhìn chung mà nói.
việc đề bạt trong quân An Tây có trình tự rất nghiêm mặt.
chủ yếu chia làm hai loại lớn.
một là đề bạt về quân công.
hai là đề bạt phi quân công.
Quân công đề bạt thì không cần lắm lời.
mà đề bạt phi quân công chủ yếu là nhằm vào văn chức quan viên ở hậu cần và những quân nhân không có cơ hội ra chiến trường, mức độ đề bạt khó khăn hơn nhiều so với những người đề bạt nhờ quân công, chủ yếu là xem kết quả lúc kiểm tra đánh giá và thời hạn phục dịch trong quân ngữ cùng kết hợp.
chủ yếu là do binh mã sứ của các đội quân đưa danh sách lên.
sau đó sẽ do bộ tư mã của quân An Tây tiến hành xét duyệt, cuối cùng sẽ do Tiết độ sứ phê chuẩn.
nếu Tiết độ sứ không có mặt.
thì sẽ do Tiết độ phó sứ thay thế mà phê chuẩn.
trong đó quan viên trên bậc hiệu úy nhất định phải do Tiết độ sứ phê chuẩn, sau đó còn phải trình báo binh bộ triều đình lưu lại công văn.
Lý Khánh An ở trong công văn của quân Hàn Hải nhanh chóng tìm được tên của Triệu Tinh, hắn là lính gác cửa thành phía bắc của huyện Luân Đài.
năm ngoái do đã phục dịch tròn năm năm nên được thăng làm đội chính(là quân quan cơ bản nhất trong quân phủ của phủ binh), không phải nhân viên tham chiến.
Hai tháng trước, vừa lúc lại là thời gian đề bạt mỗi năm một lần dành cho đề bạt phi quân công, do Lý Khánh An không ở An Tây, bèn do tiết độ phó sứ Phong Thường Thanh phê chuẩn những người được đề bạt dưới bậc hiệu úy, ở trong đó lại có một vấn đề, Phong Thường Thanh chỉ có thể phê chuẩn cấp bậc quan quân dưới bậc hiệu úy mà thôi, mà trên bậc hiệu úy thì bắc buộc phải do chính mình đến phê chuẩn, nhưng thê tử của Triệu Tinh nói là được đề bạt làm hiệu úy, thì trong này liền có một chút sơ hở rồi, đương nhiên.
Phong Thường Thanh sẽ không thể vượt cấp mà phê chuẩn, như vậy vấn đề sẽ lồi ra ở trên danh sách đề bạt mà quân Hàn Hải báo lên.
Dưới sự hỗ trợ của mấy quan viên, bọn họ đã nhanh chóng tìm được xấp danh sách thật dày mà quân Hàn Hải báo lên.
tống cộng ba trăm hai mươi bày người, bao gồm những đánh giá sơ lược của bọn họ.
trên cơ bản đều là các bậc quan quân dưới hiệu úy.
Trong bàn danh sách này, có chữ ký của quân Hàn Hải binh mã phó sứ Phó Cố Hoài Ân và chính sứ Nam Tề Vân.
cũng có thể nói là.
danh sách chính là do Phó Cố Hoài Ân phác thảo, ba trăm hai mươi bảy người cuối cùng được phê chuẩn hai trăm mười hai người, đào thài gần một phần ba.
đây là sự nghiêm khắc và cân thận của Phong Thường Thanh.
Lý Khánh An lật từng tờ từng tờ một.
cơ hồ mỗi một trang đều có người bị bác bỏ, trên đó còn có ghi cả lý do mà Phong Thường Thanh tự tay viết, trên cơ bản đều do niên hạn không đủ và đánh giá không đạt yêu cầu.
Lúc Lý Khánh An giở đến trang thứ tư, tên của Triệu Tinh hiện ra ngay trước mắt hắn.
cũng là bị bác bỏ, lý do có hai cái, một là năm ngoái vừa được đề bạt làm đội chính, không phù hợp với quy định ba năm đề bạt một lần.
tiếp theo đó là trong sáu năm đánh giá chỉ có hai cái đạt mức trên trung bình, không phù hợp qui định đề bạt lữ soái là ít nhất phải có ba cái trên trung bình.
Lý Khánh An bỗng nhiên phát hiện vấn đề, không phải là chức hiệu úy gì đó, mà chính là lữ soái, hắn sửng sốt một lúc, liền lập tức ra lệnh cho thân vệ nói: “Đi dẫn vị thiếu phụ lúc chiều ấy đến đây!”
Lát sau, vị thiếu phụ trẻ được dẫn vào trong phòng, nàng vẫn đang còn khoác quần áo tang, nhút nhát quỳ xuống, một câu cũng không dám nói.
“Ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có nhớ lầm không, trượng phu của ngươi lúc ấy nói với ngươi là có thể mua hiệu úy hay là lữ soái?”
“Hồi bẩm Đại tướng quân.
Thân thiếp không có nhớ lầm.
quả thật là hiệu úy, bởi vì trượng phu của thân thiếp nói.
lữ soái chỉ cần ba trăm quan, hiệu úy mới phải cần tới sáu trăm quan, thì thân thiếp mới hỏi chàng, tại sao lại không mua chức lữ soái rẻ một chút đó đi, chàng nói là danh ngạch của chức lữ soái đã hết rồi, chỉ có một danh ngạch hiệu úy là còn trống thôi.”
“Ngươi quả thật không nhớ lầm?”
“Một chút cũng không có nhớ lầm.
thân thiếp không dám có một chút giấu diếm.”
Lý Khánh An nhìn chằm chằm thiếu phụ sau một lúc lâu, cuối cùng hắn khoát tay nói: “Ngươi đi xuống đi!”
Thiếu phụ được dẫn đi.
ý nghĩ của Lý Khánh An lại quay về chồng danh sách thăng chức này, hắn lại lật sang những danh sách bị bác bỏ khác, đại đa số đều là những lỗi rất thô thiển, hoặc là niên hạn không đủ.
hoặc là điều kiện không đạt.
Phong Thường Thanh thẩm tra ra các vấn đề đều rất rõ ràng, những lỗi thô thiển như niên hạn không đủ và đánh giá không đạt này nếu chỉ xảy ra trên một người, thì có thể nói là do nhất thời sơ sẩy, nhưng một loạt nhiều người như vậy lại phạm cùng một lỗi.
Chẳng lẽ làm một đại tướng lĩnh binh nhiều năm như thế, Phó Cố Hoài Ân lại không biết mấy vấn đề này sao?
Điều này đã nói lên hiện tượng mua quan rất có thể không chỉ có mỗi một mình Triệu Tinh.
Triệu Tinh chẳng qua chỉ là một tảng băng nổi lên mặt nước của cả một núi băng mà thôi.
Lý Khánh An khép lại danh sách thăng chức, hắn đã đại khái hiểu được những việc móc ngoặc trong này rồi, nếu Phó Cố Hoài Ân bán quan là thật, như vậy hắn ít nhất đã làm hai việc, một là quan thấp bán thành quan cao, đem chức quan lữ soái bán thành giá của cấp hiệu úy, tiếp theo là một mực không hoàn trả tiền, sẽ do người mua chức quan tự gánh rủi ro.
Một khi thăng quan không thành, hắn liền cuỗm luôn không trả.
đại đa số mọi người nén giận không dám hó hé.
mà Triệu Tinh bởi vì táng gia bại sản.
cuối cùng bi phẫn tự sát.
Lý Khánh An nhẩm tính một chút khoản tiền mà Phó Cố Hoài Ân tham nhũng được, cho dù hắn chỉ lấy tiền của những người không đủ điều kiện đi.
cho dù chỉ có một mình Triệu Tinh là quan thấp mà bán quan cao, như vậy với một trăm người, mỗi người ba trăm quan, vậy Phó Cố Hoài Ân lần này bán quan.
ít nhất kiếm được ba vạn quan tiền.
Cho nên hắn mới chột dạ.
để cho thê nữ đến thăm viếng người nhà của mình, còn đưa tặng một đôi ngọc kỳ lân đắt giá nữa.
đem những chuyện rải rác này kết nối lại.
hết thảy nghi ngờ liền dễ dàng có ngay đáp án.
Lý Khánh An chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, trong lòng vô cùng lo lắng.
hắn lo lắng nhất là việc này có dính líu đến Nam Tề Vân hay không, thêm nữa là các quân đội An Tây khác có phải cũng là như thế này hay không, nếu cũng đều là hũ bại như vậy cả.
thì đó chính là sự thất trách của hắn Lý Khánh An.
Lúc này, tư mã Sầm Tham của quân An Tây vội vàng đi đến.
trong tay hắn cầm một quyển tổng danh sách thăng chức, thi lễ với Lý Khánh An.
nói: “Ty chức tham kiến Đại tướng quân!”
“Ta muốn tra việc gì.
ngươi có biết không?”
“Ty chức đã hiểu được.”
Sầm Tham đem tập tổng danh sách đưa cho Lý Khánh An nói: “Đây là báo cáo về tổng danh sách thăng chức của năm nay mà các quân đệ trình lên.
mời Đại tướng quân xem xét.”
Lý Khánh An lập tức đón lấy tổng danh sách, nhanh chóng lật từng trang, sự căng thẳng trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn.
cũng may, tuy rằng các quân cũng đều có người đề bạt bị bác bỏ, nhưng phần lớn không vượt quá mười người, nhiều nhất cũng chính là quân Hà Trung của Lệ Phi Nguyên Lễ.
có gần hai mươi người bị bác bỏ, nhưng là do hắn báo lên những hơn bốn trăm người, tì lệ này vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Nếu có vấn đề.
cũng sẽ là do người cấp dưới gây nên.
Duy chỉ có quân Hàn Hải.
số người bị bác là một con số gây sốc.
một trăm mười lăm người, Phong Thường Thanh còn dùng bút đánh một dấu chấm hỏi ở bên cạnh, điều này cho thấy trong lòng hắn cũng đã rõ phần nào rồi.
thế tại sao hắn lại không nói với mình, mà là để mình tự đi phát hiện? Chẳng lẽ Nam Tề Vân thật sự cũng dính vào đó hay sao?
Lúc này.
ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của thân binh: “Nghiêm tiên sinh tới rồi!”
Tinh thần của Lý Khánh An phấn chấn hẳn lên.
hắn đang muốn tìm Nghiêm Trang đấy! Thì hắn đã tới rồi.
vội vàng nói: “Mau mời vào đây!”
Cửa mở, đi vào là hai người, một là Nghiêm Trang, một người nữa là Bùi Du.
đặc sứ được hắn phái đến đế quốc Byzantium(Thành phố thuộc địa của Hy Lạp cổ).
Lý Khánh An mừng rỡ, mau miệng nói với Bùi Du: “Đệ không phải đã đi thành Taraz sao? trở về khi nào thế?”
“Ty chức nghe nói Đại tướng quân đã trở về rồi.
liền ra roi thúc ngựa chạy về.” “Đến đây! Đến đây! Mau mời ngồi xuống.”
Lý Khánh An thân thiết kéo Bùi Du ngồi xuống.
Nghiêm Trang bên cạnh cười ha hả tự mình cũng ngồi xuống, không quấy rầy bọn họ hàn huyên.
Lý Khánh An cưới Độc Cô Minh Nguyệt, đã cùng Bùi gia trở thành quan hệ thông gia.
Bùi Du liền trở thành phe trong dòng tộc của hắn.
lại là người làm việc rất nỗ lực, và có năng lực.
sau này chắc chắn tiền đồ sáng lạng.
Bùi Du ngồi xuống.
Lý Khánh An lại rót cho hắn một ly trà.
cười nói: “Bùi các lão nếu thấy đứa cháu đích tôn của ngài biến thành cục than đen thế này, không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa.”
Bùi Du cũng cười nói: “Như vậy rất tiện lợi.
dọc đường đi mọi người đều cho rằng đệ chính là người Đột Quyết, đỡ phải đệ hóa trang, ngay cả hoàng đế của Byzantium cũng cho rằng đệ là người Đột Quyết.”
“Đệ đã gặp được Leo đệ tam của Byzantium rồi hả?”
Bùi Du lắc đầu cười nói: “Leo đệ tam đã qua đời vào đầu năm Thiên Bảo, hiện tại là do con trai của hắn là Congtanting đệ ngủ tại vị.
nhưng mà Đại tướng quân tuy rằng viết sai tên hoàng đế, Congtanting đệ ngũ cũng không có để bụng, hắn còn tưởng rằng triều Đường vẫn còn là Tắc Thiên hoàng đế tại vị đấy!”
Lý Khánh An cười to: “Như thế rất thú vị, ta chỉ sai có mười năm.
Bọn họ lại sai đến những năm mươi năm.”
Cười xong, hắn lại hỏi: “Thế hắn đối với đề nghị của ta viết trong thư có tỏ thái độ gì không?”
Nụ cười trên mặt của Bùi Du cũng tắt đi, hắn thở dài nói: “Congtanting đệ ngũ tuy rằng tuổi trẻ.
nhưng vô cùng thận trọng, hắn nói hắn chưa thực sự hiểu biết tình hình của Đường triều, hy vọng có thể giao lưu trao đổi nhiều với triều Đường, không có nói đến việc liên hợp với triều Đường tiến công Đại Thực.”
Lý Khánh An gật gật đầu.
hắn có thể lý giải sự thận trọng của hoàng đế Byzantmm.
vì dù sao mình cũng không phải là hoàng đế Đại Đường, không thể đại diện cho vương triều Đường được, nếu hắn tùy tiện đáp ứng.
nếu An Tây đã đổi Tiết độ sứ mới, không thừa nhận việc liên hợp, thì Byzantium sẽ mất mặt lắm.
nhưng mà nếu hoàng đế Byzantium không có rõ ràng cự tuyệt, đã cho thấy hắn cũng rất động lòng đối với việc liên hợp tấn công Đại Thực.
Nghĩ vậy, hắn liền hỏi: “Thế hắn có nói, làm sao tăng cường việc trao đổi hay không? Có hồi âm qua thư tư nào không?”
Bùi Du nói: “Không có văn bản hồi âm.
nhưng mà hắn nói hắn sẽ ở trong thời điểm thích hợp phái sứ giả đến Toái Hiệp, nghe khẩu khí của hắn.
hắn hình như là hy vọng thành Itil* có thể trở thành tòa thành trung chuyên mậu dịch giữa hai quốc gia.”
*thành Itil nằm trong khu lục địa tam giác vùng sông Volga.
‘Mậu dịch!' Lý Khánh An gật gật đầu, hắn đại khái hiểu được, đế quốc Byzantium muốn cùng triều Đường buôn bán qua lại.
điều này cũng được coi là một loại phương thức giao lưu trao đổi.
“Đệ đối với đế quốc Bỵzantium có cảm tường gì?”
“Đô thành của bọn họ được xây dựng bên biển, là một tòa thành được xây dựng vô cùng kiên cố, hùng vĩ.
đệ không biết là nên dùng biện pháp gì mới có thể công phá được, bên trong thành vô cùng phồn thịnh, nhất là việc đối ngoại buôn bán rất sầm uất.
dân thường nghèo khổ khốn cùng.
nhưng các quý tộc thì thu lợi từ việc đối ngoại kinh thương, cuộc sống xa hoa vô cùng, bọn họ cũng có nuôi tằm dệt lụa.
nhưng phẩm chất rất kém cỏi, cho nên một xấp tơ lụa của Đường triều ở nơi đó phải bán tới giá năm đồng tiền vàng của Byzantium.
mà vẫn còn cung không đủ cầu.”
Bùi Du từ trong ngực áo lấy ra một đồng tiền vàng, đưa cho Lý Khánh An cười nói:
“Đây chính là đồng tiền vàng của bọn họ, bọn họ gọi là Solidus.”
Hai ngày nay Lý Khánh An đang chú ý về việc đúc tiền, hắn vội vàng đón lấy đồng tiền vàng quan sát thật kỹ, đồng tiền vàng không lớn.
có chút giống đồng tiền bạc mới đúc của Đại Đường, là một hình tròn không đều, kỹ thuật đúc hơi thô, chính giữa không có lỗ, hai mặt đều có hình vẽ, mặt chính có hình vẽ chúa cứu thế, mặt trái có hình vẽ giống một loại quyền trượng gì đó, còn có một vòng chữ La Mã, tuy rằng thô ráp, nhưng hàm lượng vàng rất cao.
Bùi Du chỉ vào hình chúa cứu thế cười nói: “Đây là hình thánh nhân mà bọn họ sùng bái, nhưng mà hoàng đế Bỵzantium đang phản đối việc sùng bái thánh nhân, khắp nơi có thể thấy được quân đội đang phá huỷ tượng thánh, thiêu chết tu sĩ, bởi vì thế cục quá rối loạn, đệ cũng không có ở lâu được, bèn quay trở về.”
Tuy rằng việc của Byzantium hắn rất quan tâm.
nhưng vụ án bán quan đang lửa sém lông mày, Lý Khánh An liền vỗ vỗ bà vai của Bùi Du cười nói: “Đệ dọc đường đã vất và, đi về nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ cùng đệ chuyện trò về việc của Byzantium.”
Bùi Du biết Lý Khánh An có chuyện quan trọng cần bàn với Nghiêm Trang, liền đứng dậy cười nói: “Vậy đệ đây xin phép cáo từ trước.”
Hắn gật đầu chào Nghiêm Trang, bèn lui ra ngoài, đợi Bùi Du đi rồi, Lý Khánh An lúc này mới tạm thời gác qua một bên chuyện của Byzantium, hỏi Nghiêm Trang nói: “Việc của Khánh vương như thế nào rồi, hắn chịu đi Sa Châu không?”
“Thuộc hạ đã bàn qua với Diêm tiên sinh rồi.
Diêm tiên sinh nói vấn đề không lớn, khánh vương đối với Quy Tư thủy chung không hài lòng.
chỉ cần chúng ta có thể ở Đôn Hoàng xây một tòa Khánh vương hành cung, hắn sẽ thuyết phục Khánh vương đi Đôn Hoàng xem một cái, cuối cùng sẽ để cho Khánh vương định cư hẳn tại Đôn Hoàng.”
Lý Khánh An đối với hiệu suất làm việc của Nghiêm Trang vẫn rất hài lòng, hắn biết Nghiêm Trang từ Khujand mà đến.
liền vừa cười vừa nói: “Thế tình hình lương thực như thế nào rồi?”
Nghiêm Trang không có đi tới hiện trường trao đổi tại sông Aman, hắn ở Khujand sắp xếp việc vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ, vừa mới từ Khujand đi theo chuyến vận chuyển lương thực đầu tiên quay về Toái Hiệp, hắn cười nói: “Chuyến mười vạn thạch lương thực đầu tiên đã được vận chuyển về rồi, mọi việc đều rất thuận lợi, thuộc hạ phỏng chừng nội trong hai tuần, thì chúng ta có thể có được một trăm vạn thạch lương thực, đó đủ để chúng ta ứng phó cho việc di dân và chiến tranh Thổ Phồn rồi.”
Lý Khánh An chỉ là nhân tiện hỏi về việc lương thực mà thôi, điều hắn quan tâm vẫn là vụ án bán quan, hắn đem tổng danh sách ghi chép ném cho Nghiêm Trang: “Tiên sinh xem xem đi! Có thể nhìn ra điều gì?”
Nghiêm Trang ở Toái Hiệp chú quản quân sự vật tư.
không dính dán đến việc nhân sự, đối với sự hắc ám trong việc thăng chức hắn cũng không hiểu rõ lắm, hắn xem danh sách thăng chức đến nửa ngày, rồi nói: “Hình như nhân số của quân Hàn Hải bị bác bỏ cũng hơi quá nhiều đấy.”
“vấn đề chính là ở đó, buổi chiều hôm nay, một gia quyến của quân nhân đến mình oan.
nói trượng phu của nàng ta đã tiêu mất sáu trăm quan tiền để mua quan, chính là quân Hàn Hải, cuối cùng mua quan không thành, tiền cũng không được trả lại, đã tự sát rồi.
Phó Cố Hoài Ân rất có thể chính là kẻ đã đứng phía sau lấy tiền.”
Lý Khánh An thở dài, nói: “Ta hiện tại lo lắng nhất là Nam Tề Vân cũng dính vào vụ án này, cho nên muốn nghe ý kiến của Nghiêm tiên sinh.”
Nghiêm Trang suy nghĩ một lúc nói: “Nếu Nam Tề Vân không hề dính líu vào vụ án này, chỉ có mỗi mình Phó Cố Hoài Ân dính vào thôi, thì Đại tướng quân chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?”
“Giết kẻ này đi.
hiệu lệnh ba quân!”
“Không thể!” Nghiêm Trang quả quyết ngăn cản.
“Có gì không thể chứ?” Lý Khánh An thấy kỳ quái mà quay đầu lại hỏi.
“Đại tướng quân, nếu giết bất kỳ một ai trong quân An Tây, cũng đều không có vấn đề gì.
nhưng Phó Cố Hoài Ân thì tuyệt đối không thể giết!”
“Ý của Tiên sinh là muốn nói, Phó Cố Hoài Ân đến từ quân Sóc Phương sao?”
Nghiêm Trang gật gật đầu: “Thuộc hạ đúng là ý này, thuộc hạ nghe nói Phó Cố Hoài Ân ở trong Sóc Phương có uy danh khá cao, nếu Đại tướng quân giết người này, thuộc hạ lo lắng quân Sóc Phương vì thế mà xảy ra xung đột, cho dù không xung đột, thì Đại tướng quân sẽ giải thích với Thánh Thượng ra sao đây, Đại tướng quân đã hiệu lệnh ba quân, hắn làm sao có thể không biết, cơ hội này hắn bỏ qua sao? Thánh Thượng nhất định sẽ phái ngự sử đến đây, lấy cớ là điều tra vụ án bán quan mà gây sóng gió, làm khuếch đại sự việc ra, đem tâm phúc của Đại tướng quân mà từng người một diệt trừ đi.
hậu quả này, tướng quân phải suy nghĩ cho kỹ đấy!”
Hậu quả này quả thật là Lý Khánh An không hề nghĩ đến, Nghiêm Trang nói không sai, cơ hội này Lý Long Cơ sẽ không bỏ qua, đợi một khi cuộc chiến Thổ Phồn chấm dứt, hắn nhất định sẽ lấy cớ này đến trong quân An Tây gây sóng gió, cho dù bãi miễn không được mình đi nữa, nhưng cũng có thể đem tâm phúc của mình ra tiêu diệt từng người một.
làm cho mình tổn thương nguyên khí.
dưới tình huống như vậy, việc xấu trong nhà quả thật không thể truyền ra ngoài.
“nhưng mà nếu không giết hắn.
khó nguôi mối hận trong lòng ta!” Lý Khánh An oán hận nói.
“Đại tướng quân không cần phải gấp gáp, ta quả thật có một kế một mũi tên bắn hai con chim nhạn.”