Thiên Hạ


“Ngươi nói nhanh, nhất tiễn hạ song điêu thế nào?”
Nghiêm Trang nheo mắt lại nói: “Rất đơn giản, Bộc Cổ Hoài Ân chẳng phải là người Hồi Hột sao? Vậy hãy gán cho hắn tội câu kết Hồi Hột.

ép hắn trở lại Hồi Hột.

Hắn vì muốn báo thù tướng quân, chắc chắn sẽ dẫn quân Hồi Hột đánh Bắc Đình.

Lúc ấy, đại tướng quân chẳng phải càng đủ lý do để đánh Hồi Hột ư?”
Lý Khánh An mừng rỡ cười nói: “Quả nhiên là một độc kế, ta có thể suy nghĩ.”
Nghiêm Trang lại tiếp tục: “Ta nghe nói nữ nhi của hắn rất xinh đẹp, hay là cũng thả nàng ta về Hồi Hột.

để Bộc Cổ Hoài Ân lại có thêm một bậc thềm để thăng tiến.”
“Tiên sinh quả thật suy nghĩ chu đáo, được! Ta sẽ an bài.”
Lý Khánh An lại khoát tay đi vài bước, hắn trầm ngâm một hỏi, liền nói: “Vừa rồi tiên sinh nói đến vấn đề ta lo lắng nhất, ta cũng cảm thấy sau trận chiến Thổ Phồn, Thánh thượng sẽ ra tay với ta.

Tiên sinh nghĩ, ta nên đối phó với nguy cơ này thế nào?”
Nghiêm Trang mãi một lúc không nói năng.

Đột nhiên, hắn quỳ xuống khấu đầu với Lý Khánh An nói: “Thuộc hạ có câu nói này giữ trong lòng đã lâu.

đại tướng quân có cho phép thuộc hạ nói không?”
“Ngươi cứ nói đi, dù nói gì đi chăng nữa ta cũng sẽ không trách tội ngươi!”
“Kỳ thực, điều thuộc hạ muốn nói, là đại tướng quân hình như chỉ còn một còn đường duy nhất có thể lựa chọn.”
“Tiếp tục nói!”
“Đại tướng quân khống chế An Tây, thu phụ Hà Trung, khuếch trương lãnh thổ Đại Đường; lãnh thổ mà tướng quân khống chế không thua gì Quan Trung, đã thế tướng quân lại còn có trong tay hai mươi vạn hùng binh, càng là điều đương kim hoàng thượng không so bì được.

Nói xa hơi thì là lưu danh thiên cổ, nhưng nói trước mắt.

là công cao quá chủ.

Nhưng chỉ cần người có chút đầu óc đều hiểu được, dù là đương kim hoàng thượng, hay hoàng đế sau này, sẽ không ai có thể chấp nhận được cho đại tướng quân làm bá chủ độc bá Tây Vực.

Kết cuộc của đại tướng quân chỉ có thể có một mà thôi, đó là không còn chút nghi ngờ gì, đại tướng quân sẽ là Vương Trung Tự thứ hai.

Cho nên nếu đại tướng quân muốn có thể lưu lại lâu dài tại An Tây,thì chỉ còn cách là cầm quân tự lập.

Ngoài cách này ra sẽ không còn lựa chọn nào khác.”
Lý Khánh An còn tưởng Nghiêm Trang sẽ dùng hào ngôn tráng ngữ gì khuyên hắn hãy cướp quyền đoạt ngôi thay thế triều đình bây giờ, không ngờ hắn chỉ khuyên mình tự lập.

Nếu hắn mà biết việc về Ẩn thái tử.

không biết hắn có như An Lộc Sơn tạo phản trong lịch sử, khuyên mình đánh thẳng vào Trường An không?
Lý Khánh An cười cười nói: “Nếu chí hướng ta còn xa hơn thế nữa thì sao?”
Nghiêm Trang trợn tròn mắt, mắt hắn nhìn như xém rớt ra.

Chân hắn bủn rủn.

ngồi sụp xuống.

Hắn hiểu ý của Lý Khánh An, tên này còn lại dám ngồi vào ngai cửu ngũ chí tôn nữa chứ! Hắn biết An Lộc Sơn cũng từng có ý nghĩa như thế, nhưng không ngờ Lý Khánh An cũng có dã tâm như vậy.

Môi hắn mấp mấy mãi không thốt lên được từ nào.
“Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, tiên sinh không cần phải để tâm.” Lý Khánh An phớt lờ qua chuyện.
“Không! Không!”
Nghiêm Trang đứng bật dậy như lò xo, đầu hắn lắc lia lịa nói: “Đại tướng quân, đây cũng là điều trong lòng ta đã nghĩ, nhưng ta mãi không dám nói.

nên mới nói uyển chuyển là khuyên tướng quân tự lập.”
Mục đích của Lý Khánh An chỉ là nhắc khéo cho Nghiêm Trang hiểu, chứ hắn cũng chưa có ý định nói sâu về vấn đề này.

Hắn thấy Nghiêm Trang đã hiểu, liền vội đánh trống lảng: “Tiên sinh ngày mai về Quy Tư thôi! Sáng mai ta có nói chuyện với Bùi Dư.

đến chiều chúng ta cùng đi.”
Lúc Nghiêm Trang ra khỏi nha môn thì sắc trời đã muộn, hắn vội lên xe ngựa trở về nhà.

Xa ngựa phóng như bây trong màn đêm.

Lòng Nghiêm Trang dậy sóng mãi không bình yên được.

Hôm nay cuối cùng hắn đã biết, hóa ra Lý Khánh An cũng có dã tâm.

Đấy cũng là điều hắn mong đợi bấy lâu nay.
Sau khi quân Hàn Hải chủ lực đã theo Thôi Càn Hữu đi bắc phạt, hậu phương chỉ còn chưa đến hai ngàn người lưu giữ.

do phó sử Bộc Cổ Hoài Ân thống lĩnh.

Mấy ngày nay, Bộc Cổ Hoài Ân tâm trạng thồn thức bất an.

Hắn nghe được một tin.

vợ của đội chính Triệu Tinh đã đến Toái Hiệp tố cáo tội trạng hắn.

Điều hắn sợ nhất cuối cùng đã xảy ra.

Hắn không ngờ sự tình lại diễn ra căng thế.

vốn dĩ việc dùng tiền mua chức trong quân đội đã có bao nhiêu lâu.

hắn cũng lấy làm bình thường hóa.

Hắn vốn nghĩ An Tây cũng như thế, nên đầu năm báo cáo công đức thăng chức, hắn đã sai tên tâm phúc Tư Mã Diêu Quảng gom tiền khắp nơi.

Trước sau hắn thu được bốn vạn quan, giúp hắn đầy túi một phen.
Bộc Cổ Hoài Ân thăng quan không thành, nên đành phải thỏa mãn thất vọng trong lòng bằng tiền tài.

Nhưng qua lần phát tài phen này, hắn mới biết tiền hóa ra lại rát tay thế này? Hắn không biết là lúc Cao Tiên Chi tại nhiệm kỳ thì đã nghiêm cấm quân An Tây mua quan bán chức.

Đến khi Lý Khánh An đến đây.

hắn lại càng đưa điều lệnh này lên cấm lệnh số một.
Bộc Cổ Hoài Ân sau này cũng hiểu được điều này, nhưng tiền đã đến tay, hắn cũng chả thể hoàn về.

Đấy là điều không thể.

nên đành phái liều mình che giấu việc này.

Mắt thấy việc này qua đi đã một tháng hơn.

sự tình có vẻ cũng dần lắng xuống, nhưng vợ Triệu Tinh đột nhiên đi cáo trạng vạch trần sự việc ra.
Mấy ngày liền.

Bộc Cổ Hoài Ân sống trong nơm nớp lo sợ.

Chiều ngày hôm đó, hắn vừa từ bên ngoài tuần tra trở về, vừa vào đến đã thấy có gì không ồn.

Lúc này, một thân binh phóng đến khẽ bẩm báo: “Tướng quân.

Toái Hiệp giám tra sứ đã đến.


Tai hắn kêu lùng bùng, điều hắn lo lắng cuối cùng đã diễn ra.

Hắn vội hỏi: “Lý Khánh An cũng đến rồi ư?”
“Chưa thấy đến!”
Nghe thế, tim Bộc Cổ Hoài Ân mới dịu lại phần nào.

chỉ cần Lý Khánh An không đến.

sự tình sẽ không tồi tệ đến thế.

Hắn nhanh chân bước vào đại doanh, vừa đi vừa hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người đến?”
“Có năm người, đều là quan văn quân đội.”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi đến cửa của một đại trướng vừa dựng xong.

Từ cửa trại, hắn có thể nhìn rõ tình hình bên trong.

chỉ thấy bên trong có đặt năm chiếc bàn thấp.

Trên bàn đặt đầy giấy tờ, Tư Mã Diêu Quảng đương hướng lưng ra ngoài, đang ngồi giải thích điều gì đấy với người đang ngồi.
Bộc Cổ Hoài Ân ho mạnh một tiếng rồi đi vào.

Mấy người cũng đứng dậy, Diêu Quảng thấy hắn đi vào, mắt đầy bàng hoàng nhìn hắn cầu cứu.

Bộc Cổ Hoài Ân chẳng đếm xia gì.

hắn đã định hết rồi.

cùng lắm để Diêu Quảng chịu tội thay mình.

Hắn không phải cũng đã nhận những hai ngàn quan tiền sao?
“Năm vị.

xin hỏi các vị đến từ nha môn nào?”
Trong năm người giám tra viên, đứng đầu là một nam tử trung niên, hắn chắp tay nói: “Tại hạ Tưởng Ung.

là giám sát thự thự chính, phụng mệnh Lý đại tướng quân đến điều tra nguyên nhân cái chết của đội chánh Triệu Tinh, xin Bộc Cổ phó sứ phối hợp.”
Nói xong, năm người họ cùng rút ngân bài ra đặt trên bàn.

Tưởng Ung còn đưa thủ lệnh của Lý Khánh An cho Bộc Cổ Hoài Ân.
Trong lòng Bộc Cổ Hoài Ân cười lạnh.

Thi thể của Triệu Tinh đã bị hủy từ lúc nào, thê tử của hắn đến An Tây chẳng qua mang một cái quan tài rỗng đi.

Như thế thì liệu có thể điều tra được gì? Nghĩ thế, hắn nhìn nhìn thủ lệnh xong liền nói: “Ta xem việc này không cần phải điều tra.

ta có thể chứng minh.

Triệu Tinh là do uống rượu say té xuống vực mà chết.

Nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ.

nếu không tin.

có thể tìm đồng đội hắn để hỏi ắt hiểu.

Cũng chẳng cần giấy tờ chi, người đâu! Mang đống giấy tờ này xuống.”
Mười mấy binh sĩ cầm giấy tờ đi đến.

Tưởng Ung vội can ngăn: “Chờ đã!”
Hắn đi lên khom người thi lễ với Bộc Cổ Hoài Ân.

“Bộc Cổ tướng quân, trong quân An Tây có quy định, giám sát sứ có quyền quyết định tất cả các hình thức điều tra.

bất kỳ ai cũng không được quyền can ngăn!”
Tuy hắn lễ tiết chu đáo, nhưng ngữ khí lại vô cùng cứng rắn.

nói đến lúc sau cùng.

khẩu khí của hắn còn Nghiêm Trang nói:
“Bất kỳ ai, dù là Bộc Cổ tướng quân đi chăng nữa.

hay cả Diêu tư mã cũng có hiềm nghi phạm pháp.

Ta đã cho tiến hành điều tra trọng điểm.

Nếu không được phép của ta.

bất kỳ ai trong Hàn Hải quân đều không được liên hệ với hắn.

Và bất kỳ trong đây là bao gồm cả Bộc Cổ tướng quân.”
Bộc Cổ Hoài Ân tỏ ra bực bội, hắn chỉ tay nói: “Muốn điều tra thế nào thì mặc kệ các ngươi!”
Nói xong, hắn liền quay lưng bỏ ra ngoài.

Vừa ra khỏi đại trướng.

hắn đã thấp thoáng nghe Tưởng Ung nói: “Diêu tư mã.

chúng ta tiếp tục.

ta muốn nghe ngươi giải thích về danh sách người đề bạt thăng chức ngươi đã căn cứ theo quy định gì?”
Bộc Cổ Hoài Ân bước nước đại về đến lều của mình, trong lòng hắn rối bời.

Tuy Lý Khánh An không đến.

nhưng sự tình đã cũng phát triển đến nước xấu nhất.

những tên giám sát sứ này hiển nhiên là đến vì vụ việc mua quan bán chức.

Tên Diêu Quảng kia liệu có vì muốn bảo vệ Bộc Cổ Hoài Ân hắn mà nhận hết mọi tội? Điều này đương nhiên là không thể.

Và cũng có thể nói, hắn sớm muộn gì cũng sẽ khai mình ra.
Lúc này, một thân binh phóng như bay vào lều báo: “Tướng quân, bọn họ đã bắt đầu tìm người theo danh sách rồi!”
“Cái gì!?”
Bộc Cổ Hoài Ân giật mình.đã bắt đầu nhanh thế ư? Hắn vội hỏi: “Tìm được bao nhiêu người rồi?”
“Hình như đã có hai mươi mấy người đi vào!”
Lúc này, lại một thân binh vào bẩm báo: “Tướng quân, một chi quân đội từ Toái Hiệp đã đến phía đông huyện Kim Mãn.

khoảng ba ngàn người.


“Tướng quân.lại có một nhóm điều tra viên thứ hai chừng mười người đã đến.

và còn dẫn theo ba trăm tướng sĩ.

đã đi vào doanh.”
Từng tin xấu cứ nối tiếp nhau khiến Bộc Cổ Hoài Ân bàng hoàng trợn tròn mắt.

nhất là tin quân đội đã đến gần như cắt đứt một hi vọng của hắn.

Làm thế nào đây? Hắn nên làm thế nào đây?
Bộc Cổ Hoài Ân lúc này nhao nhao như con kiến trong chảo dầu.

hắn khoát tay đi qua lại trong đại trướng.

Lúc này trán hắn đã vã đầy mồ hôi.

Hắn biết mức độ nghiêm trọng của việc này, Lý Khánh An đã biết hết hành vi của hắn.

nên mới phái binh đến.

Và hắn cũng biết, Lý Khánh An tuyệt không dung tha cho hắn.

Lý Khánh An vì muốn đoạt quân Sóc Phương.nhất định sẽ thừa cơ giết hắn diệt khẩu.

Chạy! chỉ còn bỏ chạy! Đây là con đường sống duy nhất của hắn.

nhưng hắn có thể đi đâu được đây?
Lúc này, ngoài trướng xuất hiện một giám tra sứ.

theo sau lưng người này là hai mươi mấy binh sĩ vừa đến.

Giám tra sứ chấp tay nói với hắn: “Bộc Cố tướng quân, xin hãy đi cùng ta.

đến phiên tướng quân rồi.”
“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức đến ngay.”
“Không được, xin tướng quân lập tức đi theo ta!”
Một thân binh mà Bộc Cổ Hoài Ân ẩn bên nghe lén bên ngoài bước nhanh đi vào, thủ thỉ vài lời bên tai hắn: “Diêu Quảng đã hoàn toàn khai hết, thuộc hạ nghe nói hắn đã khai việc tướng quân đã lấy năm vạn quan tiền.”
“Đủ rồi!”
Bộc Cổ Hoài Ân phen này quyết đánh liều, hắn bỗng rút kiếm ra xong lên chém giám tra sứ.

Giám tra sứ không kịp tránh, bị hắn chém ngay một nhát ngang xương đòn.

thảm thiết rú lên một tiếng rồi ngã lăn xuống.

Các binh sĩ đều kinh hãi.

lần lượt rút đao.

Bộc Cổ Hoài Ân hét lên một tiếng; xong dùng giáo trường của mình quét ngang một lượt về phía bọn binh sĩ.

Võ nghệ của Bộc Cổ Hoài Ân cao cường, các binh sĩ căn bản đỡ không nổi.

họ vội lôi lấy giám sát sứ rồi thoát ra ngoài, vừa chạy vừa hô hào: “Bộc Cô Hoài Ân đã tạo phản!”
Trong doanh trại bỗng chốc đại loạn.

Bộc Cổ Hoài Ân nhảy phắt lên lưng ngựa.

hô to với bọn binh sĩ.

“Lý Khánh An bài xích quân Sóc Phương.

ta không muốn nghe lệnh nữa.

ai nguyện ý theo ta hãy cùng đi với ta.”
Hắn hô liền ba tiếng, nhưng ngoài một trăm thân vệ của hắn ra.

đã không còn thêm một ai chịu đi chung hắn.

Mà giám tra sứ Tưởng Ung lại hô to: “Bộc Cổ Hoài Ân lại câu kết người Hồi Hột.

hãy bắt sống tên này cho ta.

thưởng tiền ngàn quan!”
Trong doanh trại lại càng loạn hơn.

bắt đầu có người đến bao vây bọn họ, Bộc Cổ Hoài Ân thấy đại thế đã mất.

trong lòng thở dài một tiếng, đành huơ huơ giáo sắt dài cao giọng nói: “Đi theo ta!”
Hắn dẫn một trăm thân binh xông ra khỏi cồng hậu doanh trốn về phía đông.

chỉ chạy được hai mươi mấy dặm.

đã bị đại tướng Lý Khánh An phái đến - Mộ Dung Thịnh soái lãnh ba ngàn người chặn đầu hắn lại.

Bộc Cổ Hoài Ân không thoát khỏi được, thủ hạ thân binh cơ hồ đều thương vong gần hết.

hắn biết phía trước rào cản trùng trùng, mình không tài nào thoát về Trường An được, vạn bất đắc dĩ đành quay đầu ngựa chạy về phía bắc, đào tẩu về hướng Hồi Hột.
Mười ngày sau.

tin Bộc Cổ Hoài Ân câu kết Hồi Hột.

phản bội Đại Đường trốn đến Hồi Hột đã do giám quân Biên Lệnh Thành dùng phương thức quân tình khẩn cấp báo về Trường An.
Cục diện triều đình lúc này đã không còn phức tạp như lúc Lý Khánh An về An Tây, cùng với việc Lý Dự củng cố địa vị trong Đông Cung, hắn đã chính thức giám quốc.

Triều đình lúc này đã xuất hiện cục diện kinh vĩ rõ ràng, một phái do Lý Dự đứng đầu, bao gồm cả Vi Hoán, Bùi Mân phái thái tử thời trước, và đảng tướng quốc Vương Củng ủng hộ, đối kháng với phái còn lại của Dương Quốc Trung.

Vi Kiến Tố, Trần Hi Liệt của Dương đảng.

Còn Trương Quân lại ngấm ngầm ủng hộ Dương Quốc Trung, song phương thế lực cân bằng.
Lý Long Cơ một tay dựng lên hai mặt trận này lại càng không quan tâm triều chính.

người lại dọn về Đại Minh cung, sủng ái hơn phần với Mai phi, sủng hạnh tình cũ Vũ Hiền Nghi, và tuy chưa phải lạnh nhạt với Dương quý phi, nhưng rõ ràng mức độ sủng ái đã không bằng trước.

Có điều, dù thế nào đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng sự tín nhiệm của người với Dương Quốc Trung.

Tháng tư.

Lý Lâm Phổ từ chức Trung thư lệnh, không còn bén mảng đến việc triều chính.

Lý Long Cơ nhậm mệnh Dương Quốc Trung làm Trung thư lệnh hữu tướng, chính thức thay thế Lý Lâm Phổ, nhưng lại thăng Vương Cùng làm Môn hạ thị trung.

nhậm tả tướng.

Trần Hy Liệt nhậm chức Hình bộ thượng thư.

như thế này đã hình thành cục diện đối kháng giữa hai tinh môn hạ Trung thư.
Lý Long Cơ khá vừa ý với kiệt tác cả mình, còn việc hai phái đối kháng có nảy sinh ảnh hưởng thế nào với chính sự.

có khiến chính lệnh không cách nào quán triệt hay không.

người căn bản không quan tâm.

người chỉ quan tâm cân bằng quyền lực, chỉ quan tâm quyền của Đông Cung có vượt quá hoàng quyền không.

An bài xong những việc này, Lý Long Cơ liền an tâm đi hưởng thụ niềm cực lạc dân gian của mình.

Điều người quan tâm và chờ đợi duy nhất bây giờ là tin về chiến dịch Thổ Phồn, chỉ có việc này mới có thể khiến người rút thân khỏi việc hưởng lạc.

Ngoài ra.

một số việc đại sự xảy ra.

người thỉnh thoảng cũng có lắng nghe, còn người chịu trách nhiệm nhắc nhở người chính là hoạn quan cận thân Ngư Triều Ân.
Ngư Triều Ân tuy không có quyền lực như Cao Lực Sĩ.

nhưng hắn lại trở thành tai mắt đối nội đối ngoại duy nhất của Lý Long Cơ.

Bao nhiêu việc đại sự Lý Dự bẩm báo lên.

như thể tiền bạc bắt đầu lạm phát, thương nhân hai chợ biền tình, việc gom góp ruộng đất tại vùng Giang Hoài khiến dân chúng tạo phản, v.v và v.v bao nhiêu việc đại sự đều bị hắn đè nén lại.

Ngược lại.

những tin mừng mà Dương Quốc Trung báo lên.

như An Lộc Sơn đại thắng.

Cao Tiên Chi đánh lùi quân Thổ Phồn đến xâm phạm vùng biên cương, quân phủ các nơi được củng cố, hay nơi nào có điềm đại cát xảy ra v.v, lại bị hắn kịp thời chuyển đến Lý Long Cơ, khiến long nhan đại duyệt.
Chiều hôm đó, Dương Quốc Trung vội vội vàng vàng đến Đại Minh cung.

Sau khi đợi một chốc trong Lân Đức điện đã nghe một tiếng ho khan.

Ngư Triều Ân dưới sự vây quân của đám tiểu thái giám đang từ từ bước vào.
“ Dương tướng quốc tìm nô gia có việc gì ư?”
Ngư Triều Ân rõ ràng đã mập hơn trước, giờ cũng bắt đầu cao giá.Gặp Dương Quốc Trung, hắn cũng không còn hạ mình cung kính như lúc xưa.

Bây giờ hắn cần người khác cung kính mình.
Trong lòng Dương Quốc Trung rủa thầm, nhưng lại không thể đắc tội người này, nên chỉ đành cung kính cười xuề: “Cảm phiền ngư trung lệnh đại giá.

ta có muốn việc muốn nhờ trung lệnh chuyển lời cho hoàng thượng.”
Ngư Triều Ân bây giờ rất ghét người khác gọi mình là Ngư công công.

Hắn muốn học Cao Lực Sĩ được người ta gọi là Ngư ông.

nhưng lại thấy kiểu xưng hô này kỳ kỳ.

Dạo trước có một tiểu thái giám giỏi nịnh nọt.đã nghĩ ra kiểu xưng hô trung lệnh này cho hắn.

khiến hắn rất vừa ý.

Từ đấy về sau tất cả triều thần gặp hắn đều gọi là Ngư trung lệnh, cả Lý Dự cũng không thể không hùa theo.
Ngư Triều Ân ngồi xuống uống ngụm trà.

chậm rãi nói: “Dương tướng quốc, lần trước nô gia có nói với tướng quốc, một trăm công ruộng muối tại Dương Châu, bây giờ thế nào rồi?”
“Ngư trung lệnh cứ yên tâm.

ngay hôm đó ta đã dùng bồ câu chuyển thư đến Dương Châu liền, giờ đã xong xuôi, điền khế đang trên đường đưa đến đây, ước chừng ba hoặc năm ngày sẽ đến nơi.”
Mắt Ngư Triều Ân cười tít, lúc này mới nói: “Việc Dương tướng quốc vừa nói là gì thế nhỉ?”
Dương Quốc Trung rút một cuốn sổ ra, đưa cho Ngư Triều Ân nói: “Xin ngư trung lệnh đưa cuốn sổ này cho Thánh thượng xem qua.”
“Là việc gì thế này?” Ngư Triều Ân kéo dài giọng hỏi.
Dương Quốc Trung lúc này mới chợt bình tỉnh, vội nói: “Là việc Hồi Hột sai sứ thần đến để chất vấn.

nói An Tây quân Đại Đường ta tự tiện tấn công Hồi Hột, giết tộc người của họ, yêu cầu chúng ta giải thích.”
“Là Lý Khánh An ư?” mặt Ngư Triều Ân trầm xuống.
Ngư Triều Ân không mấy có ấn tượng tốt với Lý Khánh An.

Nguyên nhân là do hắn muốn để Lý Khánh An tố cáo An Tây giám quân Biên Lệnh Thành, nhưng Lý Khánh An lại không đếm xỉa đến hắn.

Biên Lệnh Thành có ân oán cực sâu đậm với hắn.

Hắn không những một lần muốn giết người này, để giải mối hận trong lòng, nhưng khổ nỗi sức hắn lại không với tới giám quân được.

Lý Long Cơ vẫn chưa chịu giao hắn quyền lực này.

Mấy tháng trước, Lý Long Cơ nhậm mệnh một lão hoạn quan tên Lương Triều Nghĩa chuyên môn nhân các tin do giám quân phát đến.

nhưng Lương Triều Nghĩa lại là người của Cao Lực Sĩ.chẳng bao giờ chịu nể mặt Ngư Triều Ân hắn.

Điều này khiến Ngư Triều Ân vừa tức tối nhưng cũng vô phương hạ thủ.

Muốn lật đổ Biên Lệnh Thành chỉ có Lý Khánh An đàn hạch mới có hiệu quả.

Lý Khánh An không chịu làm thế, chính vì vậy mà đặc tội Ngư Triều Ân.
Lòng thù hận của một hoạn quân luôn mãnh liệt hơn người thường nhiều! Ngư Triều Ân hừ lạnh một tiếng bèn nói: “Dương tướng quốc yên tâm.

nô gia nhất định sẽ trình tấu chương này lên Thánh thượng ngay.”
Lúc này, Dương Quốc Trung vỗ tay một tiếng, một tiểu hoạn quan từ đâu bưng một chiếc khay đỏ đến.

trên đấy là một chiếc gối.

Ngư Triều Ân thấy thế, lập tức mừng rõ nói: “Là gối Du Tiên!”
Dương Quốc Trung vuốt nhẹ râu cười: “Đúng thế.

ta nghe nói trung lệnh ngủ không được ngon, bèn cố tình tìm trong kho ra.

mượn cho trung lệnh!”
Ngư Triều Ân vui mừng vạn phần, hắn cầm lấy gối, yêu không thể rời tay.

Hắn biết chiếc gối này do Quy Từ quốc tiến cống, màu sắc của nó tựa mã não,mát như ngọc, nếu nằm gối này.

trong mộng sẽ có thể mơ thấy thập châu, tam đảo.

ngũ hồ.

Thánh thượng cũng vì thế mà đặt tên cho nó là gối Du Tiên.

Có điều, năm trước nó đã được thưởng cho Dương Quốc Trung.
Chiếc gói này chính là do hắn đích tay giao cho Dương Quốc Trung, dọc đường đi hắn không nỡ rời tay một chốc, cứ đưa tay lên nâng niu mãi, trong lòng yêu thích vô cùng.

chỉ tiếc rằng hắn có cầu cũng không được, không ngờ Dương Quốc Trung lại biết điều thế, giao nó cho mình.

Hắn đương nhiêu hiểu ý của chữ “mượn”ở đây! Mượn chẳng qua là chiêu bài để che mắt thiên hạ.

cuối cùng thì cũng ở trong tay hắn thôi.
“Dương tướng quốc không phải còn việc muốn cầu ta chứ?” Ngư Triều Ân cười nói.
“Kỳ thực không có việc gì.

ta chỉ muốn hỏi xem.

quý phi nương nương dạo này thế nào thôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui