Địa phương nơi thân vương trấn giữ luôn là một việc đại sự mà kẻ thống trị lịch triều lịch đại phải suy xét đến.
cho dù nó có thể khống chế địa phương một cách hiệu quả.
ngăn chặn các kẻ thần ở dưới có dị tâm làm loạn, có thể duy trì sự chiếm hữu của gia tộc thống trị đối với quốc gia.
nhưng điểm hại của nó cũng rất rõ ràng.
Sự phân phong của Chu triều dẫn đến sự xuất hiện của thời Xuân Thu Chiến Quốc mấy trăm năm.
sự phân phong đầu đời Hán xuất hiện mối loạn thất vương, kẻ thống trị ở hậu thế không ai không tiếp thu bài học này, cố sức tránh sự xuất hiện lại của việc phân phong, mãi đến sự phân phong của Chu Nguyên Chương đầu đời mình, rất nhanh bèn lại xuất hiện mối tranh Tịnh nan (*).
[(*) Mối tranh Tịnh nan.
hay còn gọi là mối loạn Tịnh nan, là một cuộc nội chiến xảy ra ở giữa năm Kiến Văn triều Minh, mùng 5 tháng 7 năm đầu Kiến Văn (8/6/1399) đứa con thứ tư của mình Thái Tổ là Yến vương Chu Đệ dấy binh phản lại người cháu Kiến Văn để Chu Doãn Văn.
chiến tranh kéo dài ba năm.
Kiến Văn để thiếu sự mưu lược, dùng chủ soái không phù hợp, làm cho chủ lực không ngừng bị tiêu diệt, Chu Đệ lấy Yến Kinh (nay là Bắc Kinh) làm căn cứ địa.
chọn đúng thời cơ xuất kích, linh hoạt vận dụng sách lược, từng mấy lần đại chiến tiêu diệt chủ lực quân quan, cuối cùng thừa thắng rượt quân, vào ngày 13 tháng 6 năm Kiến Văn thứ tư (13/7/1402) chiếm được để đô ứng Thiên (nay là Giang Tô nam Kinh).
Kiến Văn đế mất tích, Chu Đệ đăng cơ ngôi đế.
trở thành Minh Thành Tổ.]
Đối với triều Đường, việc phân phong cũng là lúc có lúc không, thời sơ Đường Thái tông Lý Thế Dân từng phong thân vương đi tới địa phương, nhưng thời gian rất ngắn ngủi, đến thời trung Đường, sau khi mối loạn An Sứ bùng nổ, Lý Long Cơ chạy trốn về phía tây Ba Thục, hắn lập tức đem mấy người con trai phân phong đến địa phương cầm quân, rất nhanh đã xuất hiện mối loạn Vĩnh vương, cho dù Đường Túc Tông đã trấn áp các thân vương làm loạn, nhưng tình hình phiên trấn các cứ mà mối loạn An Sứ để lại vẫn mãi ảnh hưởng đến trăm năm sau, cuối cùng dẫn đến triều Đường diệt vong.
Lần này Lý Long Cơ đem thân vương trấn giữ địa phương, cũng là một sự phân phong đã biến tướng.
do Dương Quốc Trung kiến nghị.
cho dù ý định ban đầu của Dương Quốc Trung là muốn cân bằng quyền lực của hoàng thái tôn.
nhưng để án này lại không gặp phải sự phản đối của các trọng thần khác (bao gồm cả Lý Lâm Phổ), Lý Long Cơ cũng đã tiếp nhận, đây thật ra là vì mọi người đều nhìn thấy mức độ nghiêm trọng của nguy cơ, nội địa trống rỗng khôngbinh tướng.
binh lực đều tập trung ở trọng trấn biên cương, do Tiết độ sứ tự mình ôm trọng đại quyền.
An Lộc Sơn.
Ca Thư Hàn.
Lý Khánh An.
An Tư Thuận.
Cao Tiên Chi v.v..., một khi có người nào trong số họ trong lòng có dị tâm.
cử binh tạo phản, bèn sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Trong đó thì An Lộc Sơn và Ca Thư Hàn đứng mũi chịu sào.
binh lực của bọn họ cách Quan Trung quá gần.
nhưng trực tiếp đoạt lấy binh quyền của hai người, hình như lại có chút không ồn.
Lý Long Cơ bèn sử dụng phương thức ôn hòa hơn.
đối với An Lộc Sơn tín nhiệm hơn.
hắn không phái thân binh trấn giữ Hà Bắc, chỉ là tăng cường quyền lực của giám quân, lại phong Vinh vương Lý Uyển làm Hà Đông Tiết độ sứ.
làm sợi dây giãn căng.
Gần đây hắn lại khá sủng ái Võ Hiền Nghi, bèn phong tiểu nhi tử của Võ Hiền nghi là Lương vương Lý Tuyền làm Lũng Hữu Tiết độ phó sứ, hiệp trợ Ca Thư Hàn lĩnh binh, lại phong một người con trai khác của Võ Hiền Nghi là Biện Kinh vương Lý Kinh làm Thiền Vu đô hộ phủ Đại đô hộ kiêm Sóc Phương Tiết độ phó sứ, trấn giữ Cừu Nguyên, trên thực tế chính là giám sát Tiết độ sứ An Tư Thuận, lại thống soái chư binh Bắc Hồ gần ba vạn người đã quy thuộc triều đình và hai vạn quân đội trú đóng ở Cửu Nguyên, đây kỳ thực đã là từng bước đoạt lấy quân quyền của An Tư Thuận rồi.
Trong các đại Tiết độ sứ, đối với triều đình có mối uy hiếp ít nhất bèn là Lĩnh Nam ngủ phủ Kinh lược sứ, ở đó có binh lực một vạn năm nghìn người, ngũ phủ Kinh lược sứ Hà Lý Quan hằng năm trèo đèo lội suối đến thuật chức trong triều, lại có hoạn quan Lữ Thái Nhất làm giám quân, vẫn luôn rất ổn định, Lý Long Cơ cũng không lo nghĩ gì.
Tiếp theo là An Tây Tiết độ sứ vì đường xa, cũng ảnh hưởng không lớn đến Quan Trung, theo lý mà nói cũng có thể không cần phái thân vương trấn giữ, nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn trái ngược, bây giờ người Lý Long Cơ ghen ghét nhất chính là An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An, hắn thậm chí không tiếc phái trưởng tử Khánh vương đi trấn giữ An Tây.
Nguyên nhân rất đơn giản.
người nữ nhân mà hắn một mực tơ tưởng mà không có được bèn là bị Lý Khánh An đoạt đi mất, điều này đối với người cả đời đã thu tập hơn bốn vạn hậu cung như Lý Long Cơ mà nói, chẳng khác nào là mối nhục to tát không thể chấp nhận, vốn dĩ hắn còn muốn dùng Lý Khánh An nâng đỡ cháu mình, nhưng ngay vào đêm Lý Khánh An lấy Độc Cô Minh Nguyệt.
sát khí của hắn đã xuất hiện, hắn quyết tâm giết chết Lý Khánh An.
đoạt lại Độc Cô Minh Nguyệt.
nếu không phải lo nghĩ đến sẽ ảnh hưởng chiến dịch Thổ Phồn.
Lý Khánh An bèn đã chết ở Trường An rồi.
Bây giờ chiến dịch Thổ Phồn kết thúc, Lý Long Cơ bèn quyết định ra tay, hắn phải dùng trưởng từ Lý Tông thay thế Lý Khánh An.
thống lĩnh An Tây hai mươi vạn đại quân.
Nhưng có một điểm hắn lại không ngờ tới, trưởng tử Lý Tông của hắn chẳng hề muốn đi An Tây, mà là tham thú hưởng lạc, cả ngày chìm đắm trong mỹ thực và nữ nhân.
Mấy tháng trước, Khánh vương đưa tới một bức thư, nói hắn hiện tại trấn giữ Sa Châu, về điểm này Lý Long Cơ không chút ngờ vực nào, hơn nữa lại cảm thấy vui mừng, chiến dịch An Tây tuyến tây mà Lý Khánh An phát động chính là từ Sa Châu xuất phát, điều này nói rõ trưởng tử cũng đã tham dự trận chiến dịch này.
Chiến dịch vừa kết thúc, hắn bèn không thể chờ đợi thêm mà viết một bức mật chỉ cho trường tử.
hắn cũng biết chỉ dựa vào một mình trưởng tử vẫn khá là nguy hiểm, bèn lại cũng viết một bức mật chỉ cho An Tây tiết độ phó sứ Phong Thường Thanh, hai bức mật chỉ một trước một sau đưa đi, Lý Long Cơ bèn bắt đầu mộng chờ ngày mà Minh Nguyệt xuất Thiên Sơn.
Sa Châu cũng chính là Đôn Hoàng của ngày nay, nhưng phạm vi quản hạch của nó ở triều Đường to hơn rất nhiều, bao gồm La Bố Bạc (*) của Tân Cương ngày nay, cũng là nằm trong phạm vi quản hạch của nó.
Đôn Hoàng của triều Đường cũng phồn hoa vượt xa hậu thế.
con đường tơ lụa từ ngọc Môn Quan chia đường, một đường bắc tiến theo Bắc Đình đi Toái Hiệp, một đường khác thì đi theo Đôn Hoàng ở tuyến nam đi Quy Tư hoặc Vu Điền.
La Bố Bạc khi đó còn là một vùng biên lớn mênh mông bát ngát, gọi là Bồ Xương Hải, trong đại mạc khắp nơi là ốc đảo, có không ít cư dân sinh sống.
không giống như ngày nay là khu vực nghìn dặm không người.
ốc đảo đối với các thương nhân cũng vô cùng tiện lợi.
[(*) Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktaa thuộc phía Đông khu tự trị Duy ngô Nhĩ Tân Cương.
Trung Quốc.
ngày 6 tháng 10 năm 1964, Trung Quốc đã thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên tại khu vực này.]
Đôn Hoàng thời bấy giờ bèn là trạm trung chuyển mậu dịch nổi tiếng, thương nghiệp phồn thịnh, nhân khẩu đông đúc.
khí hậu cũng ấm áp ầm ướt vượt xa hậu thế, chính vì lẽ đó, Lý Tông ở Đôn Hoàng sinh sống vô cùng thích nghi, trong hành cung say đời mơ mộng.
không ai quản hắn.
lại có năm nghìn quân đội bảo vệ sự an toàn của hắn.
không có mối lo mã tặc.
sống trong cung lâu chán rồi, có thể lên phố thư giản giải khuây, hoặc cưỡi ngựa đi khắp nơi đạp cỏ lữ hành, vô cùng tự do, tả hữu có một đoàn quân đội hộ vệ.
oai phong lẫm liệt, dân chúng trên phố nom thấy hắn.
không ai không chắp tay cúi chào, thỏa mãn một khoản rất lớn lòng ham hư danh của hắn.
đâu giống như Trường An.
cho dù hắn đường đường là kẻ dẫn đầu thân vương, nhưng lại không ai ngó ngàng hắn.
còn phải suốt ngày nơm nớp lo sợ, sợ phụ hoàng biết hắn hoang đường, ở đây núi cao hoàng đế xa.
hắn cuối cùng đã cảm nhận được sự thoải mái của tự do, Lý Tông lần đầu tiên không còn oán trách việc mang hắn buông thả đến An Tây nữa.
nếu như có thể, hắn vẫn mong muốn tiếp tục ở lại trong thời gian dài.
Nhưng hôm nay, giấc mơ của hắn hình như sắp tan biến rồi.
vào giữa trưa, ngoài hành cung của Khánh vương, một hoạn quan trẻ tuổi và mấy chục thị vệ cung đình đến từ phương xa từ từ ngừng lại.
hoạn quan nói với thủ vệ của hành cung: “Tức tốc đi bẩm báo Khánh vương điện hạ.
thánh thượng có thủ dụ tới!”
Thủ vệ không dám chểnh mảng, vội vàng chạy đi bẩm báo với Lý Tông.
Lý Tông vừa mới ăn trưa xong, đang ôm hai mỹ nhân hành lạc, đợi một chút hắn phải nghi trưa rồi.
phụ hoàng đột nhiên có thủ dụ đến làm hắn sững người, hắn tâm trạng thấp thỏm đi ra cung môn nghênh đón.
thấy kẻ đến là một hoạn quan trẻ tuổi, hắn chưa từng gặp mặt.
hoạn quan trẻ tuổi tiến lên quỳ xuống thi lễ: “Đại Minh cung Lân Đức điện Trung quan Phùng Tam Phàm khấu kiến Khánh vương điện hạ!”
“Phùng công công miễn lễ!”
Lý Tông có chút nghi hoặc quan sát tên hoạn quan này từ trên xuống dưới một lượt, hắn thật sự là chưa bao giờ gặp mặt, cũng chưa từng nghe nói qua, tên Phùng Tam Phàm này dường như biết được sự ngờ vực của hắn.
bèn mỉm cười giải thích nói: “Bẩm báo điện hạ, ty nô vốn ở Thái Cực cung, vì điều đi một tốp hoạn quan đến đông cung, không đủ nhân lực.
bèn điều ty nô đến Đại Minh cung, ty nô là tháp tùng Hạ công công đến Đôn Hoàng.
người không thích nghi khí hậu thô nhưỡng Tây Vực, ngã bệnh ở Trương Dịch (*), vì vậy bèn sai ty nô đến đưa thủ dụ thánh thượng đến.”
[(*) Trương Dịch là một địa cấp thị thuộc tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Địa cấp thị Trương Dịch ở phía tây tỉnh Cam Túc.
Phía tây tiếp giáp hai địa cấp thị cùng tỉnh là Tửu Tuyền và Gia Dục Quan.
Phía đông tiếp giáp hai địa cấp thị Kim Xương và Vũ Uy.
Phía bắc là Nội Mông cổ còn phía nam là tỉnh Thanh Hải.
Địa cấp thị Trương Dịch có các đơn vị cấp huyện sau: Quận Cam Châu; Huyện Dân Nhạc, Huyện Lâm Trạch, Huyện Cao Đài, Huyện Sơn Đan; Huyện tự trị dân tộc Dụ-cố Túc nam.]
“Thì ra là như vậy!”
Lý Tông lúc này mới sực hiểu ra, chẳng trách chưa gặp qua.
thì ra là điều từ Thái Cực cung.
Hạ công công hắn biết, Hạ Dương Văn, đại hoạn quan của Lân Đức điện.
Hắn không hoài nghi nữa.
đón lấy thủ dụ.
thủ dụ thực ra cũng là thánh chỉ.
vì nó vừa không phải là thánh chỉ ở ngoài làm bằng đay vàng do Trung thư tỉnh phát xuống, cũng không phải là thánh chỉ bên trong làm bằng đay trắng do Hàn lâm phát xuống, mà là Lý Long Cơ tự mình viết ý chỉ đưa xuống, cũng có thể gọi là mật chỉ.
nói từ khía cạnh chế độ, loại thánh chỉ này không có hiệu ứng pháp luật nào, chỉ là một sự bày tỏ ý nguyện của hoàng đế.
Lý Tông thấy là loại thánh chỉ này.
hắn bèn giật mình một cái, cũng không dám mở ra.
cuống quít thu thánh chỉ lại, nói với Phùng Tam Phàm: “Phùng công công xin chờ chút, ta xem xong sẽ phúc đáp ngươi.”
Lý Tông vội vã trở vào phòng, mở mật chỉ của phụ hoàng đưa hắn.
bất giác sững người ra, phụ hoàng lại mệnh hắn đi tuần tra phong tục nhân tình Hà Trung, để hắn cai quản Hà Trang, đồng thời ngấm ngầm điều tra Lý Khánh An có nghi can tự xây dựng quân đội riêng cho mình không, Lý Tông trong lòng bất giác âm thầm kêu khô, đi một chuyến Hà Trung đâu phải là lên phố đánh một vòng là có thể về được, hành trình vạn dặm.
phải hao phí thời gian mấy tháng chứ chẳng ít.
phụ hoàng lại vỗ đầu một cái mà đã nghĩ tới rồi, hắn vừa mới làm quen Đôn Hoàng, bây giờ lại bào hắn khởi hành, đây không phải là muốn lấy mạng nhỏ của hắn sao?
Nhưng hắn lại không dám không theo, chỉ đành mệnh người đi mời tham mưu Diêm Khải đến.
lát sau, Diêm Khải rào bước đi vào phòng của hắn.
gập người thi lễ cười nói: “Điện hạ.
nghe nói thánh thượng có ý chỉ đến rồi?”
“Không phải chuyện tốt a!”
Lý Tông thở dài, đem mật chỉ phụ hoàng đưa cho hắn.
Diêm Khải nhìn một lượt, nhướng mày nói: “Tại sao lại là đi khu vực Hà Trung?”
“Đúng vậy! Phụ hoàng ta nhất thời hứng lên đã viết mấy dòng này, người thì không hề phí sức, nhưng ta đi Hà Trung, thì phải vược qua thiên sơn vạn thủy, người tại sao lại không nghĩ thay cho ta một chút? Việc của giám quân bảo ta đi làm.
người nên để Biên Lệnh Thành đi làm mới đúng!”
Lý Tông trong lòng hơi có chút oán hận đối với phụ hoàng, trong ngữ khí cũng không còn kính trọng nữa, Diêm Khải trầm tư chốc lát bèn cười nói: “Điện hạ, ty chức lại cho rằng đây không phải việc xấu.
mà là một việc quá tốt đấy!”
‘Một việc quá tốt?’
Lý Tông càng thêm nghi hoặc: “Sao lại nói vậy?”
“Giống như điện hạ nói, đây rõ ràng là việc của giám quân, tại sao lại để cho điện hạ đi.
nhưng nếu chúng ta tỉ mỉ đọc kỹ hàm nghĩa bên trong.
bên trong này có bốn chữ đáng để cho điện hạ nghiền ngẫm: ‘cai quản Hà Trung’, đây là có ý gì? Nếu ty chức đoán không lầm.
đây là bảo điện hạ đi Hà Trung kiến quốc.”
“Cái gì?” Lý Tông giật mình, đứng phắt lên.
thịt béo trên mặt run lẩy bẩy, lắp bắp hỏi: “Ý của tiên sinh đây là sao, bảo ta đi Hà Trung kiến quốc?”
“Điện hạ đừng nóng vội, ngồi xuống nghe thuộc hạ chậm rãi phân tích.”
Diêm Khải vừa cười vừa mời Lý Tông ngồi xuống, lúc này mới từ tốn nói: “Hà Trung không giống như Trung Nguyên có thể thiết lập châu huyện Thái thú quản hạch, địa vực của nó quá xa xôi, triều đình có văn thư gì.
đi về một chuyến cũng phải hơn nửa năm.
hơn nữa ở đó là vùng đất tụ tập sinh sống của người Túc Đặc (*Sogia).
vương triều Đường ta nếu đã dùng quân đội đoạt lấy vùng đất này, thì sẽ không giống như ngày xưa quản lý theo Tông chủ quốc nữa.
như thế sớm muộn cũng sẽ bị Đại Thực cướp đi.
vì vậy biện pháp hoặc là quân quản, hoặc là kiến quốc, quân quản trường kỳ sẽ tạo thành sự độc lập trên thực tế.
thánh thượng tất nhiên cũng đã suy nghĩ đến điểm này, vì vậy kiến quốc mới là phương án tốt nhất, dĩ nhiên không phải là để người Túc Đặc kiến quốc, mà là để người Hán kiến quốc, vậy thì quốc vương là ai? Điện hạ cho rằng sẽ là Lý Khánh An sao?”
“Làm sao có thể là hắn.
đây là giang sơn Lý thị ta.
hắn tuy là quận vương, nhưng lại không quan hệ gì với tông thất, muốn kiến quốc cũng phải do thân vương xuất nhiệm quốc vương.”
Lý Tông đã động lòng, sự phân tích của Diêm Khải đã điểm trúng yếu điểm của Lý Tông, mấy chục năm nay, hắn luôn ước ao có thể đăng cơ làm hoàng đế.
nhưng ngôi vị đế vương Đại Đường cuối cùng đã không có duyên với hắn.
phụ hoàng hắn thả để cho trưởng tôn đăng vị, cũng không chịu để đứa trường tứ này như hắn nhập chủ đông cung, hắn đã tâm ý nguội lạnh, hắn biết rằng mình đã không có duyên với ngôi để.
nhưng bây giờ trước mắt hắn đột nhiên mở ra một cánh cửa sổ, đi Hà Trung đăng cơ kiến quốc, dĩ nhiên không là hoàng đế, nhưng cho dù là quốc vương, thì lại có gì khác với hoàng đế?
Lý Tông kích động đến nỗi sắp muốn hét ra thành tiếng, phụ hoàng vạn tuế a! Hắn khắc chế mãnh liệt sự kích động trong nội tâm mình, run giọng hỏi: “Tiên sinh, ta bây giờ phải làm sao?”
“Đương nhiên là phải đi Hà Trung, đường xá vất vả một chút, nhưng nghĩ tới có thể đăng cơ làm để, chút vất vả này thuộc hạ nghĩ điện hạ có thể chịu được.”
“Được! Ta sẽ nghe theo tiên sinh, ta lập tức chuẩn bị động thân, nếu ta có thể đăng cơ làm đế, ta nhất định phong tiên sinh làm tướng quốc.”
“Đa tạ điện hạ.
không! Đa tạ bệ hạ!”
Diêm Khải đã sửa lại xưng hô, Lý Tông nghe mà thấy lòng vui như nở hoa, hắn đứng dậy nói: “Bây giờ ta sẽ viết một lá thư cho phụ hoàng, tỏ rõ thái độ của ta.”
Diêm Khải khẽ cười một cái nói: “Điện hạ.
lá thư này chi bằng để thuộc hạ viết, viết xong, điện hạ mới thẩm duyệt, rồi mới đóng bảo ấn lên.”
Đầu óc Lý Tông choáng váng mơ hồ, làm sao viết ra được thư, nếu Diêm Khải đã chủ động tự tiến cử, thì tốt quá còn gì, hắn chẳng nghi ngờ điều gì.
bèn cười nói: “Thôi được! Vậy để ngươi viết, viết xong đưa cho ta xem, đưa thư đi xong chúng ta sẽ động thân.”
ngay chiều hôm đó, hồi thư của Lý Tông đã đưa về Trường An.
hắn lập tức động thân đi về hướng tây, đây cũng là mệnh lệnh trong ý chỉ thật sự của Lý Long Cơ, không cho phép hắn trấn giữ Đôn Hoàng, mệnh hắn trở về An Tây, năm nghìn hộ vệ quân của hắn tự nhiên cũng phải đi theo rời khỏi Đôn Hoàng, nhưng mà.
hai nghìn hộ vệ quân trong số đó không có trở về An Tây, mà là khống chế chặt yếu đạo hiểm yếu thông từ An Tây ra Hà Tây - Tinh Hinh Hạp.
So với hiệu suất cao của Khánh vương, một bức mật chỉ khác thì chậm hơn rất nhiều, lý do là Phong Thường Thanh đã không có ở Quy Tư nữa.
bị điều tới Ngân Thành phụ trách an trí mục dân Thổ Phồn.
Lý Khánh An muốn lệnh người Thổ Phồn làm nô làm kỹ, hắn lại không nhẫn tâm, thế thì việc an trí những người Thổ Phồn này tự nhiên bèn là việc của hắn Phong Thường Thanh rồi, từ một ý nghĩa nào đó, Phong Thường Thanh đã ‘chuyển nghề’ rồi, từ cầm binh đánh trận trở thành quan viên văn chức, dẫn dắt một đám quan văn cả ngày bận rộn với việc an trí những dân di cư đặc biệt này rời khỏi cố thổ, Phong Thường Thanh cũng không có lời oán trách gì.
tù binh Đại Thực bị đổi thành lương thực, mà người Hán lại không chịu đến Ngân Thành khai khoảng cho lắm, như vậy những mục dân Thổ Phồn này chính là lao động tốt nhất, hơn nữa Lý Khánh An cũng đã nhận lời.
khai mỏ năm năm, thả bọn họ trở về bồn địa Tát Bì Trạch tiếp tục làm mục dân.
Chính là có lời hứa hẹn này, làm cho sáu vạn mục dân và tù binh Thổ Phồn rời quê xa giếng cuối cùng đã thấy được một tia hi vọng, bọn họ bị Phong Thường Thanh đưa đến Ngân Thành xa xôi.
bắt đầu cuộc mưu sinh mới của thợ mỏ.
Liên tiếp trong mấy tháng.
Phong Thường Thanh bận suốt ở Ngân Thành, đám người Thổ Phồn này tuyệt đại đa số đều là dân thường, phụ nữ lão ấu đều có, vì vậy không thể quản lý như tù binh Đại Thực nữa, Lý Khánh An bèn thụ quyền Phong Thường Thanh ở nơi này xây nên Ngân Thành, Phong Thường Thanh bèn kiêm nhiệm Ngân Châu đô đốc, trong Ngân Thành dỡ bỏ nhà ở điêu tàn trước đó, tu xây nhà mới, kiến tạo quan nha, biên tạo hộ tịch, vận chuyển lương thực, xây dựng học đường, tiệm thuốc, thành lập cửa hiệu v.v..., những thứ này đều là sở trường của Phong Thường Thanh, cứ như vậy, Phong Thường Thanh trên thực tế bèn đã làm việc của Thái thú rồi.
Sáng sớm hôm nay, mật chỉ của Lý Long Cơ đã trải qua ngàn dặm bôn ba, cuối cùng đã đưa tới trong tay của Phong Thường Thanh.
(Xem truyện của Lão Cao, ít nhất sẽ không cảm thấy yếu trí, không giống như một số tiểu phẩm khác, trúng được năm triệu, không lẽ là chỉ có thể độc chiếm hoặc từ bỏ, không lẽ không có con đường thứ ba vừa hài hòa vừa cả nhà hoan hỉ hay sao? Đối phó Lý Long Cơ, Lý Khánh An chính là dùng một thú đoạn kỹ thuật, đây là một thủ pháp cùng loại với việc Trung Quốc phản kích Nhật Bản gia nhập thành viên cố định Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, trên miệng không phản đối, nhưng trình tự rất phức tạp, bạn chính là không vào được, Lý Khánh An không cần thiết phải ngu dốt đến mức công khai tạo phản, ép mình đi vào đường cùng, chỉ cần Lý Long Cơ triệt hắn không xong, mục đích xem như đạt được rồi.)