Từ Bái Chiếm Đình trở về.
Lý Khánh An lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận cục thế khu vực Hà Trung, cho dù báo cáo hắn đưa cho Lệ Phi Nguyên Lễ là duy trì hiện trạng, nhưng duy trì hiện trạng không phải là cách giải quyết nguy cơ, ngược lại.
nếu không làm gì, nguy cơ sẽ càng lúc càng sâu.
Người tham dự hội nghị đều là các văn võ cao quan trước mắt ở Toái Hiệp, bao gồm quan chỉ huy quân sự tối cao của khu vực Hà Trung Lệ Phi Nguyên Lễ và quan hiệp điều hội nghị liên tịch Hà Trung La Khải Minh vừa mới trở về, La Khải Minh là con của La Phẩm Phương của Ẩn Long Hội, cũng chính là cậu trên danh nghĩa của Lý Khánh An.
tinh thông tiếng Ả Rập và tiếng Túc Đặc, hắn cũng là chức sự quan duy nhất của Ẩn Long Hội trong quân An Tây, hắn trên danh nghĩa là hiệp điều quan của hội nghị liên tịch các nước Hà Trung, tương đương với bí thư trưởng liên minh gì đó của hậu thế, nhưng trên thực tế hắn lại nắm quyền lực hành chính tối cao nhất của khu vực Hà Trung.
Cục thế nguy cấp của Hà Trung làm cho La Khải Minh gấp rút quay về báo cáo tình hình với Lý Khánh An.
báo cáo mà Lý Khánh An phê duyệt trên xe ngựa chính là do hắn viết.
“Đại tướng quân, các vị sứ quân, xung đột giáo phái của Hà Trung không phải là hôm nay mới xảy ra.
bọn họ oán thù đã lâu, khi Bạch Y Đại Thực thống trị Hà Trung, ép buộc đẩy mạnh giáo phái Islam.
bóc lột Áo giáo đồ, đem một lượng lớn bọn họ bán làm nô lệ.
phá hủy thần miếu của họ, lúc đó thù oán của Áo giáo đồ và giáo đồ Islam đã rất sâu sắc, khởi nghĩa chống trả của Áo giáo đồ hết đợt này nối tiếp tới đợt khác, nhưng lần nào cũng bị trấn áp tàn khốc, bây giờ quân Đường chiếm lĩnh Hà Trung, ở một mức độ nhất định ủng hộ Áo giáo đồ, điều này làm cho thù hận mấy chục năm của họ bùng phát, gia tăng sự báo phục giáo đồ Islam.
đây chính là căn nguyên sự xung đột của bọn họ, sự tranh giành miếu thần chẳng qua là vẻ bề ngoài, ta bây giờ hoài nghi Đại Thực đã phái người ẩn núp trong Hà Trung góp gió thôi lửa.
Bố Cáp Lạp gần với Đại Thực nhất, sự bạo loạn của nó rất có thể chính là kết quả của sự kích động từ Đại Thực.”
Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ đứng dậy nói: “Theo ta thấy, chúng ta nên giống như Mục Tư Lâm năm xưa trấn áp khởi nghĩa Thập Hiệp Phái vậy, dùng sự giết chóc tàn khốc khuất phục giáo đồ Islam.
chúng ta tuyệt đối không được nhân từ nương tay.”
Hắn vừa dứt lời, bèn nghe thấy có người hừ mạnh một tiếng, Lý Khánh An quay đầu nhìn đi.
là Thôi Kiền Hữu.
hắn cũng là hôm nay mới trở về, chuẩn bị thuật chức với Lý Khánh An.
bèn cũng tham gia hội nghị khẩn cấp thảo luận về cục thế Hà Trung lần này.
Lý Khánh An thấy Thôi Kiền Hữu hình như có lời muốn nói, bèn khoát tay, để hắn tạm thời đừng phát ngôn, hắn nói với La Khải Minh: “Ngươi có phương án giải quyết nguy cơ gì không? Đây mới là báo cáo mà ta hi vọng nghe thấy.”
La Khải Minh gập người nói: “Thuộc hạ cũng suy nghĩ qua.
ty chức cho rằng trước hết là chúng ta không thể quá thiên vị Áo giáo đồ, điều này không những không giải quyết được vấn đề, hơn nữa lại gia tăng thêm sự mâu thuẫn, đây là bài học trong thời gian hơn một năm qua của chúng ta.
vốn dĩ xung đột giữa hai giáo phái, chúng ta chỉ cần lập trường công bằng; thì chúng ta sẽ đóng vai trò người hòa giải để điều giải mâu thuẫn giữa hai bên.
để hai bên ngồi xuống đàm phán, nhưng vấn đề bây giờ chúng ta ở trong một năm qua quá thiên vị Áo giáo đồ, làm cho Thập Hiệp phái Islam không còn tin tưởng chúng ta.
đã bắt đầu thù địch chúng ta.
vì vậy chúng ta đã mất đi tác dụng của người hòa giải, vì thế ta cho rằng, chúng ta nên đánh Áo giáo đồ hai mươi trượng to, không cho bọn họ tùy ý ở các nơi làm càn phá hủy Thanh Chân tự, làm giãn mâu thuẫn giữa chúng ta với Thập Hiệp giáo, sau đó mới lấy hội nghị liên tịch nắm giữ vai trò chủ đạo, chúng ta thì ở phía sau âm thầm điều giải mâu thuẫn của hai bên.
tìm ra một phương án chiết trung mà cả hai đều có thể tiếp nhận, sau đó lại tiếp tục lấy ra phương pháp hữu hiệu, ổn định cục diện, đả kích sự thâm thấu của Đại Thực đối với Hà Trung, thuộc hạ cho rằng, như vậy mới có thể thật sự ngăn chặn bạo loạn ở Hà Trung."
Lý Khánh An nghe ra La Khải Minh trong lời có lời.
La Khải Minh trên thực tế là đang ám chỉ Lệ Phi Nguyên Lễ can thiệp sự vụ Hà Trung nên mới đưa đến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
chẳng qua hắn không dám đắc tội Lệ Phi Nguyên Lễ, không dám nói rõ, Lý Khánh An gật đầu, lúc này mới quay qua hỏi Thôi Kiền Hữu: “Thôi tướng quân có cách giải quyết tốt không?”
Thôi Kiền Hữu trước giờ vẫn muốn thay thế Lệ Phi Nguyên Lễ trở thành đầu não quân chính của Hà Trung, cơ hội này hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
hắn đứng dậy gập người thi lễ với Lý Khánh An.
lại chắp tay thi lễ với mọi người, chậm rãi nói: “Ta cho rằng phương án giải quyết khu vực Hà Trung phải là một phương án tổ hợp, nhìn ra lâu dài mà nói.
ta ủng hộ phương án của La sứ quân, quả thật phải từng bước kiến lập sự tín nhiệm giữa giáo đồ hai phái, quân Đường tuyệt không thể tham dự đấu tranh giáo phái, lại càng không thể thiên vị Áo giáo đồ, đây là thất sách trọng đại trong một năm qua của Lệ Phi tướng quân.”
Lệ Phi Nguyên Lễ nghe hắn chỉ đích danh mình, không khỏi biến sắc, đang định cự lại.
Lý Khánh An lại trừng mắt nhìn hắn một cái, sợ đến hắn lời trách giận đến cửa miệng lại nuốt trở vào bụng, thật ra Lý Khánh An cũng có chút bất mãn Lệ Phi Nguyên Lễ, lúc đó, khi hắn giao Hà Trung cho Lệ Phi Nguyên Lễ và La Khải Minh, đã từng căn dặn nhiều lần.
quân Đường không thể thiên vị bất kỳ bên nào, trừ khi là muốn lật đổ sự chiếm lĩnh của quân Đường, nếu không quân đội không được tham dự tranh chấp địa phương, tranh chấp địa phương chỉ có thể do hội nghị liên tịch đứng ra giải quyết, không ngờ Lệ Phi Nguyên Lễ lại không để tâm đến lời nói của hắn.
mà là phái quân đội giúp đời Áo giáo đồ phá hủy Thanh Chân tự.
như vậy bèn dẫn đến mâu thuẫn thêm gay aắt hơn, làm cho Thập Hiệp phái chỉ giáo nhọn về phía quân Đường, thậm chí kêu gào ra khẩu hiệu ‘quân Đường cút khỏi Hà Trung’, ‘giết chết Lý Khánh An’, điều này không thể không làm cho người ta tiếc nuối, trên vấn đề này, Lệ Phi Nguyên Lễ quả thật có một trách nhiệm không thể trốn tránh.
Thôi Kiền Hữu nói không hề sai.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc xử phạt Lệ Phi Nguyên Lễ.
bây giờ An Tây trong lo ngoài loạn, không thể tạo thêm mâu thuẫn nữa, hắn không khiên trách Lệ Phi Nguyên Lễ, bèn nói với Thôi Kiền Hữu: “Cứ tiếp tục nói, biện pháp ngắn hạn là gì.”
“Biện pháp ngắn hạn của ty chức là chia để trị, cũng chính là chia tách giáo đồ Thập Hiệp phái và Áo giáo đồ, nếu Bố Cáp Lạp rối loạn nhất, thì hãy bất tay từ Bố Cáp Lạp, mặt Thủy chạy qua Bố Cáp Lạp thành, chia Bố Cáp Lạp ra làm đôi, đây vừa đúng có thể lấy mặt Thủy làm ranh giới, để giáo đồ hai phái mỗi bên ở một nơi.
không cho họ qua lại, thậm chí Thanh Chân tự dấy nên bạo loạn cũng tạm thời đóng cửa, không cho giáo đồ Islam đến cầu nguyện, điều này cũng có thể làm dịu sự bất mãn của Áo giáo đồ, đồng thời tiến hành lục soát toàn thành, điều tra ra thám tử do Đại Thực phái đến.”
Phương án của Thôi Kiền Hữu làm cho Lý Khánh An nghĩ đến mối chia cắt Ấn Độ - Pakistan (*) của hậu thế, cho dù có hậu hoạn, nhưng ở một mức độ nào đó, quả thật là biện pháp giải quyết mâu thuẫn xung đột nhanh chóng, nhưng điều mà Lý Khánh An nghĩ đến lại là đem giáo đồ Islam dời đến phía tây sông Amul cũng chính là Khurasan, để bọn họ ở đó lập quốc, thành lập một quốc gia do Thập Hiệp phái nắm quyền, như vậy, phía tây Đại Thực đã xuất hiện một quốc gia đối địch, trở thành sự khống chế lớn nhất của Đại Thực, hắn không thể đặt quá nhiều hi vọng vào Byzantium.
[(*) Sự chia cắt Ấn Độ là quá trình các vùng thuộc chủ quyền Anh trong tiểu lục địa Ấn Độ được độc lập vào những năm thập niên 1940.
Anh chia vùng đó ra khi họ giành được độc lập thành các miền khác nhau về tôn giáo và sắc tộc.
Việc chia cắt đó tạo ra bốn quốc gia độc lập: Ấn Độ, Miến Điện (nay là Myanma), Tích Lan (nay là Sri Lanka) và Pakistan (sau đó chia thành Pakistan và Bangladegh) và là mầm mống cho các cuộc xung đột sau này giữa Ấn Độ và Pakistan.]
Nhưng là chuyện sau này, Lý Khánh An tạm thời vẫn chưa muốn nói ra.
hắn bèn gật đầu nói: “Phương án của Thôi tướng quân có thể làm một trong những phương án hậu bị, mọi người còn có phương án tốt hơn không?”
Ngay lúc Chính sự đường triệu tập hội nghị khẩn cấp giữa đêm.
trong nhà Lý Khánh An cũng đã đến một vị khách không lời mời, trong phủ Lý Khánh An trên chủ khách đường.
Minh Nguyệt.
Vũ Y, Như Thi Như Họa bốn người thần tình nghiêm túc, ngồi đối diện với bọn họ là công chúa Irony của Byzantium mới vừa từ Đông thành trở về, ở bên cạnh nàng là Tiểu Liên nét mặt đầy sự ngượng ngùng.
nàng là phiên dịch giữa bọn họ.
Vốn dĩ Irony là quý khách của bọn họ, nhưng mà nàng vừa bước vào cửa đã nói ra lời làm cho các nàng nhìn mặt nhau, nàng hôm nay là phải thảo luận với bọn họ về chuyện hôn nhân giữa bọn họ và Lý Khánh An.
chính vì câu nói này làm cho nàng mất đi đãi ngộ quý khách vốn có.
thậm chí ngay cả trà nước vốn sẽ dâng cho nàng cũng chẳng còn chén nào.
Vũ Y ngồi ở phía dưới Minh Nguyệt, chỗ ngồi của hai người cách nhau chưa tới một thước, vị trí của hai nàng là Như Thi có ý sắp xếp, từ khi đêm hôm qua sau khi cãi vả ngay trước mặt Lý Khánh An.
hai người bèn không có nói qua một lời, bây giờ hai nàng chịu ngồi chung với nhau, đây cũng nhờ có Như Thi.
Như Thi không phụ sự phó thác của Lý Khánh An.
dưới lời khuyên tận tình không mỏi mệt.
hôm nay mâu thuẫn giữa hai người đã có chút dịu đi.
không còn gay gắt thêm nữa.
đặc biệt là đêm hôm qua vì Lý Khánh An giận dỗi bỏ đi Chính sự đường, làm cho Vũ Y cũng có chút hối hận.
giữa trưa hôm nay nàng bèn phái người đi mời tỷ tỷ của Triệu tham quân đến.
hôn thiếp của Triệu tham quân đã hoàn lại cho nàng ấy, đã hối từ hôn sự này.
Việc này Minh Nguyệt rất nhanh đã biết được, cho dù nàng cũng biết đây thật ra là ý của Lý Khánh An.
nhưng từ bản thân việc này xem ra.
cũng nói rõ Vũ Y thật ra là đang nhượng bộ, đây cũng khiến nàng có mặt mũi, nỗi giận trong lòng đã voi đi vài phần.
Cho nên lúc Như Thi sắp xếp nàng và Vũ Y ngồi chung với nhau, nàng cũng không nói gì.
cho dù hai người các nàng vẫn là không nói chuyện, nhưng dù sao cũng đã ngồi chung rồi.
Lúc này, Minh Nguyệt phát hiện bảo cung màu đỏ sau lưng Irony hình như chính là thanh cung ở trên xe của Lý Khánh An.
nàng càng nhìn càng quen mắt.
bèn cuối cùng không chịu được mà lầm bầm nói: “Cung tên đó của nàng ấy rất quen mắt.”
Minh Nguyệt tuy là tự lẩm bẩm một mình, nhưng tiếng lại lớn một chút.
Vũ Y bên cạnh đã nghe được, sự chú ý của nàng cũng lập tức rơi vào trên cây cung đó, cây cung đó nàng đã từng ngắm nhìn qua.
quen thuộc hơn cả Minh Nguyệt, nàng vừa nhìn đã nhận ra.
bèn nói: “Thật sự là thanh cung kia trên xe ngựa.”
Hai người nhìn nhau một cái.
trong mắt đều tràn ngập sự kinh ngạc nghi ngờ, cung của Lý Khánh An chưa bao giờ dễ dàng tặng người, tại sao lại ở trên người của công chúa phương tây? Không lẽ là...
Lúc này, Irony nhìn ra sự kinh ngạc nghi ngờ của hai nàng, bèn đem cung cầm trên tay đắc ý cười nói: “Cây cung này quả thật là Lý Khánh An tặng ta.
là vật đính ước của hắn cho ta.”
Tiểu Liên bên cạnh sợ đến mức suýt té ngã.
câu nói này nàng không dám phiên dịch, chỉ hàm hồ nói: “Nàng nói.
cây cung này là lễ vật đại ca tặng nàng.”
Không ngờ Như Họa bên cạnh từ đầu đến giờ lặng thinh lại có thể nghe hiểu mấy câu tiếng Đột Quyết, nàng nghe hiểu từ mấu chốt mà Irony dùng, bèn xen vào nói: “Không đúng rồi! Cái nàng nói là vật đính ước, câu nói này ta nghe hiểu.”
Câu nói này nàng vừa nói ra.
ba nữ nhân còn lại đều ngây cả người, qua một lúc lâu sau.
Minh Nguyệt nói với Tiểu Liên: “Tiểu Liên, muội không nên có bất kỳ che giấu nào, việc này rất quan trọng với các tỷ, muội cố ý che giấu bọn tỷ, kỳ thật không phải là tốt cho bọn tỷ, mà là sẽ làm hỏng đại sự.
muội biết không?”
Tiểu Liên đỏ bừng cả mặt gật đầu: “Minh Nguyệt tỷ, muội đã hiểu rồi.”
“Được! Muội hỏi nàng.
nàng cuối cùng đã phát sinh quan hệ gì với đại lang? Cái gì gọi là vật đính ước?”
Tiểu Liên đã phiên dịch ra.
Irony cười nói: “Đây còn phải hỏi nữa sao? Tối hôm qua ta và hắn đã có quan hệ phu thê.
vì vậy ta mới đến tìm các nàng.”
Tiểu Liên nói không nên lời.
nàng lắp bắp, hồi lâu mới nói: “Nàng nói.
nàng đêm qua và đại ca đã thân thiết với nhau rồi.
đã cái ấy rồi, vì vậy nàng mới viếng cửa đi tìm các tỷ.”
“Ngươi đang ăn nói tầm xàm!”
Vũ Y tức tối vô cùng, nước mắt đã sắp chảy xuống, tối hôm qua Lý lang lẽ ra bên cạnh nàng, không ngờ lại chạy đi tìm con hồ ly tinh này.
“Tỷ đừng sốt ruột, để muội đi hỏi nàng ấy!”
Minh Nguyệt biết những lời vị công chúa này nói là sự thật, nàng rất có thể đã kết thân với trượng phu của mình rồi, vì vậy nàng mới có được cây cung này, tuy là trong lòng nàng cũng hận muốn chết được, nhưng nàng kìm nén được cơn giận.
bèn hỏi Irony nói: “Vậy nàng đi viếng cửa đến tìm bọn ta làm gì?”
Irony không chút hoang mang nói: “Ta nhớ ta từng nói với các ngươi.
ta đích thân bắn chết vị hôn thê quá khứ của ta.
là bởi vì hắn đã phản bội ta.
có người nữ nhân khác, ta trước giờ không tiếp nhận trượng phu của ta có thê tử khác, tín ngưỡng của ta khiến ta tuân thủ chế độ một phu một thê.
ta cũng đặc biệt hỏi qua.
Đại Đường là cho phép phu thê chia ly, các ngươi đều không thể sinh con cho hắn.
nghe nói trường hợp này chỉ cần một bức thư thôi vợ là được rồi.
vì vậy ta hi vọng các ngươi có thể tự mình rời khỏi Lý Khánh An.
bởi vì ta muốn gả cho hắn.”
những lời này của Irony, giống như đất bằng nổi lên một tiếng sét vang, làm cho bốn người các nàng đều rúng động sững sờ, các nàng trước giờ chưa hề nghe qua việc hoang đường như vậy, nhưng vị công chúa này lại nghiêm trang đàng hoàng, căn bản không giống như nói giỡn, lúc này, Như Họa đôi môi khô khốc nói: “Ba vị tỷ tỷ, nàng hình như đang nói thật, muội nghe người ta nói qua.
tôn giáo mà người Byzantium tín ngưỡng quy định bọn họ phải là một phu một thê.”
Minh Nguyệt lại lắc đầu.
Nghiêm Trang nói với Irony: “công chúa điện hạ.
ta tôn trọng tín ngưỡng của người, cũng tôn trọng hôn nhân quan của người, nhưng ta là thê tử hôn phối đàng hoàng của Lý Khánh An.
Vũ Y cô nương bên cạnh ta cũng là thê tử của Lý Khánh An.
nàng chỉ xếp sau ta.
hơn nữa nàng đồng thời cũng có được Hạo mệnh của triều đình, được sự bảo vệ của luật pháp Đại Đường, còn về hai muội muội này, bọn họ cũng là thê tử của Lý Khánh An.
là thê tử mà ta thừa nhận, đây là chế độ hôn nhân của Đại Đường chúng ta.
nếu như người muốn gả cho Lý Khánh An.
thì tất yếu phải thông qua sự thừa nhận và đồng ý của ta.
nhưng thật cáo lỗi.
ta không tiếp nhận người.
ta hi vọng người có thể tìm được một đấng trượng phu có cùng tín ngưỡng với người.
đó mới là thích hợp với người nhất.
Lý Khánh An không phải.”
Irony nghe xong phiên dịch, nàng cười lạnh hai tiếng.
nói: ‘Ta biết các ngươi không muối rời xa Lý Khánh An.
ta cũng lý giải.
dù sao ta cũng là nữ nhân, nhưng mà.
ta sẽ thuyết phục phụ thân dùng món đồ mà Lý Khánh An muốn có nhất làm của hồi môn.
ta cũng hi vọng các ngươi có thể lý giải, hôn nhân nhiều lúc lại càng là một mối giao dịch lợi ích giữa nước và nước với nhau.
Nói xong, nàng ấy xoay người hiên ngang đi khỏi.
Minh Nguyệt nhìn vào bóng dáng nàng ấy biến mất.
nàng khẽ thở dài.
nói với Vũ Y: “Vũ Y tỷ, ta muốn bàn với tỷ một chút.”
nữ nhân đa số thuộc loại động vật khá cảm tính, bọn họ thường sẽ dựa vào tình cảm của mình mà quyết định một việc, khi nàng nằm trong một trạng thái giận dữ, việc đơn giản thường sẽ trở nên khá nghiêm trọng, nhưng khi nàng bình tâm thoải mái hoặc tâm trạng vui vẻ, vốn dĩ sự việc nghiêm trọng cũng sẽ trở nên đơn giản, dĩ nhiên, còn có một tình huống nữa.
khi nàng gặp được một việc mà nàng cho rằng là việc quan trọng hơn.
thì việc nghiêm trọng ban đầu cũng sẽ trở nên đơn giản.
Minh Nguyệt và Vũ Y chính là thuộc tình huống cuối cùng, cho dù hai người các nàng đang tranh chấp vì quyền lực nghĩa vụ của thê thiếp, cho dù tranh chấp quyền lực nghĩa vụ này đối với các nàng đều rất quan trọng, nhưng khi hôn nhân các nàng đồng thời bị đe dọa bởi bên thứ ba.
tranh chấp của các nàng lập tức sẽ trở nên không quan trọng nữa.
các nàng cần đạt được thỏa hiệp nào đó, cùng nhau đối phó với uy hiếp của bên thứ ba.
Trong tiểu khách phòng của đông viện, hai nữ nhân tranh chấp đã hai ngày cuối cùng đã mặt đối mặt ngồi xuống, không có sự hiện diện của người thứ ba.
Minh Nguyệt khẽ thở dài, cáo lỗi nói với Vũ Y: “Là muội có chút quá nông nỗi.
một số sự việc chỉ nghĩ là lẽ đương nhiên, mà không suy nghĩ đến cảm nhận của tỷ, Ngọc Nô và tỷ tình như tỷ muội, hôn sự của muội ấy muội không nên xen vào, muội nói lời xin lỗi với tỷ.”
Vũ Y là một người điển hình chịu mềm không chịu cứng, người ta kính nàng một thước, nàng trả lại người ta một trượng.
nàng không có tâm kế gì.
cái nàng cần chỉ là một sự tự tôn.
sự cứng rắn của Minh Nguyệt chỉ làm cho lòng tự tôn của nàng càng thêm nhạy cảm.
sẽ làm cho sự phản kháng của nàng càng thêm kịch liệt, nhưng khi Minh Nguyệt chủ động cáo lỗi với nàng, tâm trạng chống trả trong lòng nàng cũng theo đó mà tan theo mây khói, thậm chí trình độ mềm mỏng còn vượt qua Minh Nguyệt, đương nhiên, sự vô lễ và uy hiếp của công chúa Byzantium cũng đồng thời làm nàng phẫn hận không thôi, nàng cũng hiểu rõ, nhất quyết phải liên hiệp lại với Minh Nguyệt, mới có thể giữ gìn hôn nhân chung của hai người.
Vũ Y cuối đầu nửa buổi trời lặng thinh, trong lòng nàng cũng thở dài một tiếng, êm ái nói: “Thật ra ta nên cáo lỗi với muội, dù sao muội mới là chủ mẫu của một nhà.
là trường của ta.
việc ngọc Nô ta nên thương lượng với muội, đề xuất ý kiến và suy nghĩ của ta.
rồi mới nghe xem ý kiến của muội thế nào, chúng ta ắt sẽ tìm ra một biện pháp nhất trí, nhưng ta lại không phân tốt xấu đã nghiêm giọng cự tuyệt muội, đây là ta không đúng.
ta cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của muội, ta nói lời xin lỗi với muội!”
Nói xong.
Vũ Y gập người thi lễ với Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt lập tức ngăn nàng lại.
kéo tay nàng nói: “Chúng ta đều là tỷ muội, đều là người một nhà.
người một nhà có va chạm là chuyện bình thường, thông cảm lẫn nhau một chút, sự việc đều có thể giải quyết, muội không phải là một người có lòng dạ hẹp hỏi.
việc này muội tuyệt không để trong lòng, muội cũng hi vọng Vũ Y tỷ cũng đừng để trong lòng, chúng ta sau này vẫn là tỷ muội tốt.”
Sự khoan dung của Minh Nguyệt cũng làm cho Vũ Y cảm thấy có chút hổ thẹn, nàng gật đầu, thành khẩn nói: “Ta sẽ không để tâm chuyện này, sau này ta sẽ gọi muội là Minh Nguyệt tỷ, dù sao muội cũng là trưởng, ta là thứ.”
“Vậy thì chúng ta ai gọi theo cách của người ấy.
ta gọi tỷ Vũ Y tỷ, tỷ gọi muội là Minh Nguyệt tỷ, như vậy xem như hòa nhau.”
Trong lòng của Minh Nguyệt cũng thầm kêu một tiếng hổ thẹn, nàng hôm nay mới hiểu rõ một đạo lý, giải quyết mâu thuẫn phải tùy người mà khác nhau, không thể cứ dùng sự mạnh mẽ cứng rắn.
có khi nhường một bước, trái lại có thể làm cho mâu thuẫn theo đó mà hóa giải, đặc biệt là đối với Vũ Y, mình nhường một bước, cho nàng sự tự tôn.
nàng bèn sẽ nhượng bộ nhiều hơn.
có thể giải quyết mâu thuẫn giữa nàng và Vũ Y, trong lòng Minh Nguyệt cũng vô cùng hân hoan, nàng là chủ mẫu.
nếu như mâu thuẫn giữa nàng và Vũ Y không giải quyết được, khi người khác nhìn vào, thì đó là sự bất tài của nàng, bây giờ vấn đề giải quyết rồi.
nàng đã cảm thấy có một sự vui mừng của thành công.
Nàng kéo tay Vũ Y ngồi xuống.
căm giận nói: “Bây giờ chúng ta thương lượng một chút, nên đối phó với đại lang đào hoa kia của nhà ta như thế nào!”
Minh Nguyệt đứng dậy, đi đến trước cửa dặn dò một viên a hoàn mời tỷ muội Như Thi Như Họa đến.
Vũ Y thấy Minh Nguyệt thần sắc nghiêm túc.
trong lòng nàng cũng có chút bất an.
bèn hỏi: “tỷ nói đại lang có lấy ả nữ nhân tây Hồ đó thật không?”
“Theo tỷ thì sao?” Minh Nguyệt hỏi ngược lại nói.
Vũ Y nghĩ một chút nói: “Ta biết rất nhiều hôn nhân thật sự là vì một thứ lợi ích giữa hai nước mà kết hợp lại.
nếu như nữ nhân kia không kiên trì một phu một thê, có lẽ đại lang sẽ nạp nàng làm thiếp, hoặc là trắc phi, nhưng ta cảm thấy đại lang chắc sẽ không vì nàng mà bỏ rơi chúng ta.”
Vũ Y nói đến đây, thấy Minh Nguyệt vẫn lo lắng phiền muộn, lòng nàng cũng không khỏi khẽ thắt lại.
hỏi: “Không lẽ ta nói không đúng sao?”
“Muội biết, muội nên tin đại lang không phải là hạng người vô tình vô nghĩa như vậy.”
Minh Nguyệt thở dài, kéo tay Vũ Y nói: “Nhưng ta quả thật rất lo lắng, ta không hiểu lòng của nam nhân, có nam nhân vì quyền thế và chức quan, không tiếc bán đứng người thân của mình, ví dụ như phụ thân của muội chính là người như vậy, người không chỉ muốn đem muội dâng cho hoàng đế.
hơn nữa đại tỷ của muội chính là vì người, mà bị ép gả cho người Khiết Đan.
cuối
cùng chết thảm nơi tha hương.
Vũ Y, trong lòng muội thật sự có chút hồi hộp.”
“Đại tỷ không cần lo lắng!”
Vũ Y lựa lời khuyên nhủ, an ủi nàng nói: “Ta cảm thấy đại lang có thể nào đi nữa cũng sẽ không lấy một nữ tử tây Hồ làm chính thê.
như thế không chỉ trong lòng tướng sĩ An Tây sẽ bất mãn.
dân chúng Trung Nguyên cũng sẽ không thể chấp nhận, ta nghĩ đại lang sẽ không ngốc như vậy.”
Minh Nguyệt là người trong cuộc mê muội, nàng bởi vì việc của phụ thân đã để lại nỗi ám ảnh trong nàng, công chúa Byzantium kia lại nhắc đến liên minh An Tây và Byzantium.
lại càng làm cho nàng cảm thấy có lẽ sẽ có khả năng này, thêm vào đó nàng trước giờ vẫn chưa có mang, vì vậy nàng lo lắng trượng phu thật sự sẽ từ nàng.
mà đi lấy công chúa Byzantium làm vợ, nhưng lời nói của Vũ Y lại thoáng chốc thức tỉnh nàng, đúng a! Nếu trượng phu thật sự lấy nữ tử tây Hồ làm chính thê, sĩ dân Trung Nguyên đâu còn dung nạp hắn nữa chứ?
Nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng của Minh Nguyệt lại tốt hẳn.
trong lòng không khỏi cảm kích Vũ Y, lúc này, cửa đã mở, tỷ muội Như Thi Như Họa bước vào, hai nàng thấy Minh Nguyệt Vũ Y hai người có nói có cười, trong lòng đều ngây ra.
đều thầm nghĩ: “Đêm qua còn cãi nhau dữ dội.
bây giờ tại sao lại làm hòa rồi?”
Như Họa phản ứng cực nhanh, nàng lập tức liền nghĩ thông suốt, cười nói: “Đại tỷ, là vì chuyện của nữ nhân ban nãy kia phải không?”
“Đúng vậy!”
Minh Nguyệt kéo hai nàng tới cười nói: ‘Hai muội mau ngồi xuống.
chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, làm sao giáo huấn tên đại lang đào hoa nhà ta một trận.”
Họp xong, Lý Khánh An trở về trong nhà.
vừa bước vào cửa.
hắn vẫn có cảm giác lạnh tanh trống vắng.
cũng như hôm qua.
lúc trước hắn trở về nhà đâu phải như vậy.
ít ra có hai thê tử sẽ cười tươi như hoa ra nghinh đón ân cần hỏi han.
kéo hắn đi ăn cơm.
một nhà quây quần bên bàn ăn nói nói cười cười, nhưng bắt đầu từ hôm qua.
cảm giác ấm áp hòa thuận đã không còn.
trong lòng Lý Khánh An thật uể oải, hai người vợ cửa thành bị cháy, nhưng tai họa lại là do con cá ao như mình phải hứng chịu.
Nhưng có một điểm hắn lại cảm thấy kỳ lạ.
không những không nhìn thấy một người thê tử.
ngay cả hạ nhân cũng không có, cả phủ trạch tối đen như mực.
cũng giống như đêm khuya tĩnh mịch mọi người đều đã nffủ say rồi.
nhưng bây giờ thời gian rõ ràng còn sớm.
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
hẳn đi qua cửa ngoài, đi đến trung viện, chỉ thấy thiên điện bình thường các thê tử sinh hoạt hợp mặt đèn đuốc sáng trung, hơn nữa chỉ có gian này có ánh đèn.
không lẽ là Như Thi? Lý Khánh An trong lòng một phen mừng rỡ, rảo bước đi tới đó, ‘kẽo kẹt!' hắn đây cửa ra.
một ánh sáng đèn chói mắt chiếu đến.
làm cho hắn mở cả mắt.
đợi từ từ nhìn rõ tình hình bên trong nhà.
hắn lại phút chốc ngây người ra.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
chỉ thấy bốn thê tử của hắn đang ngồi với nhau ghé tai thì thầm, nhưng thấy hắn trở về, bốn người đồng thời khóa miệng lại.
ngồi thẳng người, Lý Khánh An có chút không dám tin vào mắt mình, hắn ban nãy thấy rất rõ, Minh Nguyệt đang nói chuyện với Vũ Y, trong lòng hắn hơi mê hoặc, rốt cuộc có chuyện gì.
không lẽ bọn họ lại hòa nhau rồi?
“Lòng của nữ nhân thật sự khó mà nắm bắt a!”
Lý Khánh An cảm khái vạn phần, đêm hôm qua còn cãi nhau dữ dội.
nhưng giây phút này lại làm lành với nhau rồi, trong lòng hắn đã yên tâm rồi.
cười ha hả đi lên trước cười nói: “Tại sao đều tụ tập ở chỗ này, hình như không hoan nghênh ta lắm a!”
Sắc mặt của bốn nữ nhân đồng thời trầm xuống, ai cũng không ngó ngàng đến hắn.
Lý Khánh An ngẩn người: “Các muội vậy là làm sao?”
Minh Nguyệt đứng lên.
nói với ba nữ nhân còn lại: “Các tỷ muội, sắc trời đã không còn sớm nữa.
chúng ta đều trở về nghỉ ngơi cả đi!”
Vũ Y, Như Thi Như Họa đều đứng dậy cả.
từ bên cạnh hắn đi qua.
căn bản là phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Lý Khánh An cũng có chút tức giận rồi.
có gì hãy nói rõ ra.
như vậy là sao.
ra oai với mình sao? sắc mặt của hắn cũng trầm lại.
“Các muội đứng lại cho ta!” Hắn thấp giọng mệnh lệnh nói.
Lý Khánh An ở An Tây nhất ngôn cửu đỉnh, quân lệnh như núi đồ, lần đầu tiên mệnh lệnh đã không linh nghiệm, bốn thê tử của hắn ai cũng không để ý tới hắn.
không có chút lưu luyến, không có chút do dự.
các nàng rảo bước đi nhanh ra khỏi thiên sảnh, trực tiếp đi về phía nội trạch, bỏ rơi Lý Khánh An ở trong thiên sảnh.
Hắn đứng ở chỗ đó không động đậy, vừa nghi hoặc, vừa tức giận, một lúc lâu, hắn hừ mạnh một tiếng, xoay người đi về phía ngoại thư phòng của mình.
Trong ngoại thư phòng tối đen như mực.
hắn sờ soạng trong chỗ tối đốt đèn lên.
ngồi phịch xuống ghế mây của hắn.
âm thầm tự hờn dỗi.
hắn vẫn chưa dùng bữa tối.
nhưng ai cũng không ngó ngàng hắn.
thậm chí cả Như Thi cũng không đến xem hắn.
Lý Khánh An trong lòng vô cùng nghi hoặc, cả Như Thi cũng bỏ mặc hắn.
chỉ có thể nói vấn đề rất nghiêm trọng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ là...
Lý Khánh An đột nhiên sực nhớ đến Irony, không lẽ bị các nàng ấy biết được? Xảy ra ở trên thuyền, các nàng không thể nào biết được, nếu không phải là chuyện này, thì sẽ là vì sao? Không lẽ là đêm qua mình không ở trong nhà ngủ, đã chọc giận các nàng sao? Ngẫm lại cũng không thể nào, nếu là như vậy, ít ra Như Thi sẽ không nổi giận.
Trong đầu Lý Khánh An suy nghĩ miên man.
nhưng không có chút manh mối nào, hắn tựa vào ghế mây.
bất giác đã ngủ thiếp đi, nửa đêm.
hắn bị một tiếng sột soạt làm tỉnh giấc, trong phòng tối đen như mực, đèn không biết đã tắt tự khi nào.
từ nóc cửa sổ nhìn ra.
trời đêm ánh sao lấp lánh, vẫn là trời đêm.
Lý Khánh An ngủ đến lưng ê vai mỏi, hắn chật vật xoay người đổi một tư thế khác, đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy hình như trong thư phòng có người, hắn không động đậy, khẽ vang lên tiếng ngáy, nhưng lỗ tai lại như cái ra-đa.
mọi động tĩnh trong phòng, đều bị hắn thu vào trong lỗ tai.
chỉ nghe thấy khẽ có tiếng bước chân đến gần hắn.
mắt Lý Khánh An tít lại.
tiếng bước chân ở bên cạnh hắn ngừng lại, chỉ nghe thấy một tiếng than nhẹ sâu lắng, trên người hắn đột nhiên bị đè nhẹ, chỉ cảm thấy tấm chăn lông thật dày trên giường đắp lên người hắn, tỉ mỉ kéo ngay ngắn bốn góc cho hắn.
Lý Khánh An đã nghe ra tiếng thở dài.
chính là ái thiếp Như Thi của hắn.
Ngay lúc tiếng bước chân vừa sắp rời khỏi phòng.
Lý Khánh An đột nhiêm trầm tiếng nói: “Ta cả ngày đều chưa ăn cơm.
muội không lẽ để mặc sao?”
người đến đắp chăn cho Lý Khánh An chính là Như Thi, cho dù các nàng đã thương lượng xong, trong vòng ba ngày, ai cũng không ngó ngàng Lý Khánh An.
để hắn nếm mùi bị người khác phản bội, nhưng đến ban đêm.
Như Thi cuối cùng vẫn là không cầm lòng được đến thăm hắn.
đắp chăn lông cho hắn.
không ngờ lại bị hắn phát hiện.
Như Thi giống như bị cây đinh đóng chặt, đứng trước cửa không động đậy, tuy trượng phu cả ngày không ăn cơm làm nàng đau lòng, nhưng tên nữ nhân kia viếng cửa khiêu khích cũng đồng thời khiến nàng cảm thấy phẫn nộ, trong lòng nàng mâu thuẫn dị thường.
cuối cùng có nên chuẩn bị bữa ăn cho huynh ấy không?
“Muội hãy nói thật với ta.
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Khánh An không hỏi việc này vẫn ổn.
hỏi đến việc này rồi, lập tức nhắc nhở Như Thi, bốn người các người đã nhất trí với nhau rồi, nếu như nàng nửa chừng phản bội, đây há không phải sẽ đắc tội với ba người kia.
cũng đắc tội với chủ mẫu Minh Nguyệt, nghĩ đến đây, Như Thi bèn lạnh lùng nói: “Việc của bản thân đại ca đã làm.
ca rõ hơn ai hết, trên bàn có điểm tâm.
đói rồi thì tự mình ăn.”
Nàng kéo cửa ra.
rảo bước đi nhanh ra ngoài, “muội đứng lại!” Lý Khánh An ở phía sau nhỏ tiếng gọi.
nhưng Như Thi đầu không ngoảnh lại.
tăng tốc bước đi xa.
Lý Khánh An bất lực nằm xuống, hắn thở dài.
xem ra các nàng nhất định đã biết chuyện của công chúa Byzantium rồi.
Trời vừa sáng.
Lý Khánh An đã lặng lẽ rời khỏi nhà.