Trên tường thành, Abu Muslim (*A Bố Mộc Tư Lâm) nhàn nhạt nhìn đội quân chuẩn bị xuất phát.
Hắn hiểu chiến thuật của Ziyad (*Tề Nhã Đức) định dùng.
Ziyad muốn dùng chiêu ai ương đông kích tây để có thể cập bờ thành công.
Abu Muslim bỗng nhiên cảm thấy một sự mệt mỏi khó tả.
nếu thật sự sang sông thành công thì sao? Một vạn quân liệu đủ chiến thắng, đủ đánh bại quân Đường ư?
Hắn dõi theo bóng dáng thẳng tắp của Ziyad không khỏi lắc đầu.
Người tướng quân thật sự không phải chỉ cần ưỡn thẳng lưng sẽ có thể chiến thắng, quan trong là phải có đầu óc.
có được cái đầu lý trí bình tĩnh và trí tuệ biết người biết ta.
Hắn căn bản không lĩnh hội được dụng ý thật sự của mình.
Thật ra trận chiến qua sông này kỳ thực không nhất thiết phải xảy ra, hắn hoàn toàn có thể làm trái với mệnh lệnh của mình, không để cho những binh sĩ này đi nộp mạng, nhưng hắn đã chấp hành mệnh lệnh không một chút nghĩ suy.
Abu Muslim nhếch mép, điều hắn cần há chẳng phải chính là một thủ hạ trung thành chấp hành mệnh lệnh của mình ư?
Lúc này, một binh sĩ phóng lên phía trước bẩm báo: “tổng đốc các hạ, Ziyad tướng quân thỉnh cầu đốt phong hỏa!”
“Đốt đi!”
Nói xong, Abu Muslim quay đầu nhìn về hướng đỉnh cao nhất của thành bảo, chỉ thấy trong bầu trời đêm, trên thành đã lửa cháy ngất trời lại càng bắt mắt hơn.
Phía bờ đông, quân Đường đã phát hiện quân Đại Thực đương qua sông.
Tiếng trống của bờ bên kia đã khiến họ nhiệt huyết sôi sục.
Bọn họ đang xếp thành từng đội chầu chực sẵn trên bờ.
Tâm trạng hồi hợp và kích động đang phập phồng trong lòng, họ đều là những tân binh khát vọng được chiến đấu.
Khát khao lập công đang không ngừng cổ vũ cho ý chí chiến đấu trong lòng, hô hào dũng khí không lùi bước của họ.
chỉ một tiếng lệnh hạ.
bọn họ nhanh chóng kéo máy nỏ.
đặt cây nỏ tiễn chuyên dụng vào rãnh, cầm nỏ nửa quỳ dưới đất đợi chờ giây phút mong chờ đã lâu đi đến.
Hàng trăm khung nỏ cơ động được xe bò từ từ kéo đến sát bên bờ sông.
Nhờ sức kéo của bỏ kéo căng những vòng da tạo tiếng ken két.
Lý Tự Nghiệp đứng trên cùng, thân hắn cao quá trượng, vai hổ lưng hùm trông như tòa tháp vẫn chắc.
Hắn một tay chắp eo5 một tay cầm cán mạch đao, mũi đao cắm thẳng xuống đất.
hai mắt trừng trừng dõi theo các chấm đen thấp thỏm giữa lòng sông.
Dưới ánh trăng.
những chấm đen trong lại càng rõ ràng hơn.
Ánh mắt của Lý Tự Nghiệp bắt đầu tràn trề phấn khích và đợi chờ.
Lý Khánh An nghiêng tay cầm cung cứng trên một tảng đá khổng lồ.
Ánh mắt của hắn rất ư là bình tĩnh.
Giờ đứng trên vị trí của kẻ nắm cao quyền đã khiến hắn không dễ gì kích động như xưa.
nhưng trong lòng hắn vẫn có chút kỳ vọng.
Hắn đã rất lâu rất lâu rồi không được nếm cảm giác giết địch trên chiến trường.
Đứng cao nhìn ra xa nên hắn có thể nhìn rõ hơn.
Hắn nhìn thấy hàng trăm chiếc bè da đang tiến về phía bên này, nhưng đồng thời hắn cũng có thể nhìn thấy điểm sáng lửa đốt kia trong đêm tối.
Hắn lập tức quay phắt đầu nhìn sang hướng nam.
Hắn phát hiện phía xa xa thấp thoáng có một đốm sang.
“Phong hỏa!” Trong đầu hắn bỗng chốc hiện lên hai chữ này.
“Không nhẽ..
.không nhẽ bọn chúng đang giương đông kích tây? Quân Đại Thực kỳ thực sẽ qua sông từ phía nam của sông?!”
Lý Khánh An chau mày lại ngẫm nghĩ một lúc.
Chắc không thể có việc ấy! Hắn đã lệnh cho người đi điều tra thủy văn.
dù cho mực nước đã hạ gần hai thước năm tấc, khiến dòng chảy của cửa sông trước mặt chậm hơn nhiều, và dễ dàng qua sông hơn.
nhưng đối với các khúc sông khác thì ảnh hưởng lại không lớn.
nước vẫn rất xiết, cực kỳ khó qua sông.
nên hắn đoán quân Đại Thực nhất định sẽ qua sông tại vị trí này.
Nhưng hắn tận mắt nhìn thấy phong hỏa cũng khiến lòng hắn hơi lo, không lẽ quân Đại Thực quyết định liều một phen, mạo hiểm qua sông?
Tiếng trống vang lên trên lòng sông, quân Đại Thực đã không còn ngại lộ tung tích, trong lòng họ cũng đầy kỳ vọng với cuộc chiến sắp diễn ra.
người ta bảo, con nghé non không biết sợ cọp, những tên tân binh Khurasan này sau khi trải qua một năm rưỡi huấn luyện khổ cực, bọn họ đã bị huấn luyện thành những cổ máy giết người.
Trong mắt họ không có bất kỳ cái gì.
dù là quân Đường hay quân La Mã.
mà họ chỉ những thấy tất cả đều chỉ như loài kiến cỏ.
không chắc đỡ nổi một đòn của mình.
“Giết!”
Tiếng hô hào vang lên trời của quân Đại Thực trên hàng trăm chiếc bè đang sang sông kia.
những cặp cánh tay trần truồng, hơi ngâm đen và tráng kiện của chúng đang hưng phấn gõ trống, gắng sức chèo mái.
Đã càng lúc càng gần! Bọn chúng bắt đầu trở nên sát khí đằng đằng, trong mắt họ dần xuất hiện sự hưng phấn và hung hãn của dã thú lăm le con mồi.
“Bằng! Bằng!” Một loạt tiếng nỏ tiễn được bắn ra từ trên bờ vang lên.
Một trăm cây nỏ tiễn to đón gió phát đi.
Loại nỏ tiễn này dài những ba thước, được bắn ra từ khung nỏ to khỏe, uy lực có thể xuyên thủng kim loại, bắn mẻ đá tảng.
Hàng trăm cây nỏ tiễn đâm thủng làn sương mỏng trên mặt sông, xuyên qua không khí bỗng chốc với tiếng gió vèo vèo ghê rợn phóng thẳng vào đám bè da.
Đúng, trong mắt của bọn chúng, quân Đường chính là một bầy linh dương đang bất lực chờ bị giết.
Bốn trăm bước...!bọn họ đã đi vào tầm bắn của khung nỏ.
Trái ngược với bọn quân đi đang phấn khích ngồi trên bè da dê ở giữa sông, quân Đường trên bờ vẫn nghiễm nhiên duy trì sự trầm mặc, có chăng chỉ là tiếng kít két do khung nỏ phát ra.
Lý Khánh An không can thiệp vào chỉ huy lâm chiến của Lý Tự Nghiệp, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú ngắm nhìn phong hỏa ở nơi xa xăm kia mà chìm đắm vào suy tư của bản thân.
“Ba trăm bước rồi!” Một tên binh sĩ quan sát cự ly la lên.
Thời khắc của cuộc đại chiến cuối cùng cũng đã đến.
Lý Tự nghiệp huơ mạnh mạch đao của mình một cái rồi nghiêm giọng nói: “Bắn!”
“Á!” Một tiếng rên thảm thiết đầu tiên vang lên.
Một tên binh sĩ Đại Thực cầm khiên đỡ đầu tiên bị bắn trúng, nỏ tiễn bắn nát tâm khiên trên tay hắn.
xuyên qua lồng ngực hắn.
và đẩy một tên binh sĩ đang cầm mái chèo khác xuống sông.
Tiếng kêu thảm vang lên tứ phía, vài chục người bị nỏ tiễn bắn chết, trên mặt sông vang lên tiếng va vào nhau “Bằng! Bằng!”.
Đó là tiếng nỏ tiễn bắn vào trúng các phao da và khung gỗ phía dưới.
Có ba chiếc bè da đồng thời bị bắn tiễn nỏ bắn trúng, khung gỗ vỡ nát.
tan rã.
Trên bè bỗng chốc đại loạn.
Sau một hồi rung chuyển dữ dội, bè bị lật.
các binh sĩ Đại Thực rơi xuống sông giãy giụa được một lúc rồi bị nước cuốn trôi đi.
Các chiếc bè da vẫn tiếp tục thẳng tiến, tiếng trống vẫn đầy phấn khích như cũ, nỏ tiễn của quân Đường tuy lợi hại, nhưng số lượng lại không nhiều, vẫn không thể tạo thành uy hiếp chí mạng đối với quân Đại Thực.
Lúc này, các chiếc bè da đã cách bờ không đến hai trăm bước.
Tiếng trống được đổi thành tiếng tù và xông trận, tốc độ của bè tức tốc được tăng lên.
Sau một đợt nỏ tiễn được phát ra.
phía bờ đông bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Lý Tự nghiệp nhếch mép lộ nụ cười xảo quyệt.
Hắn đương nhiên không hi vọng quân Đại Thực giữa đường quay đầu bỏ chạy.
nỏ tiễn chẳng qua là khúc dạo đầu.
Hắn hi vọng chúng có thể đến gần hơn.
Nếu chúng đến gần hơn nữa.
hắn sẽ có thể dốc toàn sức diệt sạch đội giặc đến xâm phạm này.
Còn Lý Khánh An.
lúc này hắn cũng chẳng phải đang ngẫm nghĩ về kẻ địch trước mắt.
Hắn vẫn đang suy ngẫm về sách lược của người Đại Thực.
Nếu người đưa ra sách lược của phía Đại Thực đổi lại là mình, hắn nếu thực sự muốn tấn công từ phía nam thì Tiễn trận dày đặc của quân Đường khiến những tên tân binh Khurasan không biết trời cao đất rộng này lạnh xương sống.
Mười mấy chiếc bè da đằng sau đã bắt đầu bỏ chạy, còn những chiếc bè phía trước không thể quay đầu.
các binh sĩ Đại Thực còn lại chỉ khác nhau ở chỗ là chết sớm hơn hay muộn hơn mà thôi.
Hàng trăm tên quân Đại Thực trong lúc tuyệt vọng phải bỏ bè nhảy xuống sống.
có kẻ vụng về không thoát nổi đã bị nước sông cuốn trôi, người thông minh hơn thì biết trốn dưới bè da.
nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.
chỉ trong chớp mắt họ đều bị nỏ tiễn bắn chết dưới nước.
Dòng sông lại yên tĩnh trở lại, những chiếc bè da không còn người đẩy lặng lẽ lềnh bềnh trôi trên dòng Amul xa dần xa dần.
để rồi biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.
Lúc này, Lý Tự Nghiệp cũng phát hiện dị trạng bờ bên kia.
Quân Đại Thực đã không còn thêm quân hậu bị phía sau.
Hắn kinh ngạc vô cùng.
Ba ngàn quân tiên phong này rõ ràng là đến để nạp mạng.
“Lý tướng quân, mau xem.
phong hỏa!” Có binh sĩ chỉ vào phong hỏa ở phía xa hô hào.
Lúc này, một tên kỵ binh phóng nhanh đến hét to: “Lý tướng quân, ngoài hai mươi dặm kia phát hiện kẻ địch có dấu hiệu muốn qua sông.”
Lý Tự Nghiệp suy ngẫm một lúc, hắn lập tức phản ứng kịp thời, hô to: “Nhanh! Một vạn kỵ binh hỏa tốc đến phía nam ngăn lại.”
“Khoan đã!” Lý Khánh An một tiếng cắt ngang, can lại đội quân đương chuẩn bị xuất phát.
Lý Tự Nghiệp cấp bách nói: “Đại tướng quân, đây là kế giương đông kích tây của quân địch, quân chủ lực của chúng chắc chắn sẽ sang sông từ phía nam.”
“Ta biết!” Lý Khánh An bình thản trả lời hắn: “Ta đã để ý rất lâu rồi.
ngươi phái quân đội đi phía nam thì mới là trúng kế điệu hồ ly sơn của bọn chúng thật sự.
Nếu ta đoán không lầm thì chủ lực của bọn chúng vẫn ở ngay đối diện!”
Lý Tự nghiệp ngỡ ngàng.
đầu hắn bỗng chốc hồ đồ.
Hắn không hiểu vì sao Lý Khánh An lại nói như thế.
Lý Khánh An lại tiếp tục nói: “Ngươi có thể phái ba ngàn kỵ binh tức tốc nam hạ.
trên tay mỗi ngày cầm năm bó đuốc, tạo thanh thế như quân chủ lực Đường quân đương nam hạ.
Có như thế, dù cho là chủ lực của quân địch có thật sự nam hạ.
thì ba ngàn quân cũng có thể cầm cự một lúc.”
“Được! Thuộc hạ sẽ hạ lệnh ngay!”
Nói xong.
Lý Tự Nghiệp lập tức phóng trở về đại đội ban lệnh.
Lý Khánh An lại nhìn nhìn về hướng bờ bên kia.
hắn lắc đầu lẩm bẩm một mình: “Bốn vạn quân đội sao khi mất đi căn cứ của mình, không có trợ cấp hậu cần nữa thì dù có sang được sông thì cũng có thể làm gì cơ chứ? Không lẽ đến giờ phút này ngươi còn không thể tỉnh táo sao?”
Ziyad bỗng phát hiện phía đối phương xuất hiện một con rồng lửa đang phóng như bay về hướng nam.
Trong lòng hắn đại hỷ, thế là kế điệu hổ ly sơn đã thành công! Bây giờ trong tay hắn có còn chưa đến năm ngàn quân, hắn cũng biết năm ngàn quân dù có vượt qua được sông Amul đi chăng nữa thì cũng chả có tác dụng gì.
Tình hình trước mặt như thế, hắn vội băng thẳng lên thành, đứng ngay bờ tường thành để ngóng về phía Abu Muslim.
“Đô đốc các hạ.
quân được đã trúng kế của chúng ta.chủ lực của chúng đã nam hạ.
thuộc hạ thỉnh cầu đô đốc lập tức cho qua sông! ”
“ngươi nghĩ Lý Khánh An sẽ trúng kế ư?” Abu Muslim cười mỉa mai một tiếng nói.
“Nhưng mà...người xem!”
Ziyad chỉ về phía con rồng lửa dài đằng đẵng đã dần đi xa ở phía bên kia bờ đó vội nói: “Quân chủ lực của bọn chúng đã nam hạ.
thuộc hạ đã tính toán sơ qua.
theo mặt độ ánh sáng này chí ít cũng có một vạn năm ngàn người đã nam hạ.
Quân Đường bờ bên kia có tất cả hai vạn người , vậy giờ bên ấy chưa lại năm ngàn người đứng canh gác, xin hãy lập tức cho đại quân qua sông!”
Abu Muslim lại nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Ngươi đã quá xem thường Lý Khánh An.
một người trong vòng vài ngày ngắn ngủi có thể giải quyết gọn gàng nguy cơ của Hà Trung như hắn.
ngươi nghĩ hắn có thể mắc lừa ư? Ta nói cho ngươi rõ vậy! Ngươi định dùng cách gì để lừa hắn.
giờ hắn sẽ dùng lại cách đó để lừa ngươi.
Phương Đông có một ngạn ngữ.
là gậy lưng đập lưng ông.
ngươi giờ đã hiểu rồi chứ?”
Ziyad cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc.
Hắn dần hiểu ra.
nếu chủ lực của Lý Khánh An thực sự đã nam hạ vậy thì việc cớ gì còn phải đốt lửa để thông báo cho mình biết chứ? Việc này quả thực cũng đầy sơ hở như hắn đã đốt phong hỏa.
“Hắn cho đốt đuốc không phải là để thông báo cho ngươi biết, mà kỳ thực hắn muốn cảnh cáo ta.
hi vọng ta có thể sớm cho rút quân đi.”
Ánh mắt của Abu Muslim phức tạp dõi về phía bờ bên kia.
Hắn biết Lý Khánh An kỳ thực đã nhìn thấu bản thân.
Nghĩ thế, hắn lại không khỏi thở dài, có được một người đối thủ như thế cũng xem như sinh bình có phúc.
“Hắn hi vọng tổng đốc rút binh?” Ziyad thật sự có phần ngỡ ngàng.
sao hắn hoàn toàn chẳng nghe hiểu ý của câu nói này.
“Đấy là chính trị.
ngươi có hiểu không?!”
Abu Muslim lại thở dài một tiếng.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân mệt mỏi cùng.
Trực giác nói với hắn rằng.
Abbgid (*A Bạch Tư) đã không còn cầm cự qua nổi mùa xuân này.
“nhưng mà.
tổng đốc các hạ.
không lẽ chúng ta lại phải bổ Hà Trung mà đi dễ dàng thế sao?” Ziyad không cam tâm hỏi.
“Có được Hà Trung cũng đồng nghĩa chúng ta sẽ phải ruồng bỏ Khurasan.
ngươi đã hiểu rồi chứ? Huống hồ chỉ là chúng ta sẽ phải đối mặt với hai mươi vạn đại quân của Lý Khánh An, để rồi cuối cùng chúng ta sẽ thành trắng tay.”
Abu Muslim đã không còn lòng dạ chiến tranh.
Một khi bốn vạn đại quân qua sông Amul cũng có nghĩa Khurasan sẽ trở nên trống vắng, lúc ấy e rằng Mangur (*Mạn Tô Nhĩ) sẽ rất kịp thời đến bổ sung vào chỗ trống vắng này.
“Truyền mệnh lệnh của ta.
toàn bộ đại quân rút về Mộc Lộc (*Merv) !”
Abu Muslim vừa hạ mệnh lệnh xuống.
ngay lập tức có một đội kỵ binh từ phương xa phóng như bay đến.
Từ xa xa chúng đã giơ cao một lá thư hô hào: “Đô đốc các hạ.
có thư khẩn cấp từ Khố Pháp (*Kufgh)!”
Abu Muslim giật thót tim.
không hiểu sao bất giác hắn lại cảm thấy có điềm trong lòng, hắn vội hạ lệnh: “Hãy mau đưa thư cho ta!”
Tên binh sĩ đưa thư lập tức phóng lên thành giao thư cho hắn.
Abu Muslim run run tay mở thư trong tay ra.
Hắn bỗng dưng như vừa bị sét đánh giữa trời quang, đứng trơ người tại chỗ bất động đánh rơi cả thư.
Dưới ánh đuốc rọi, một hàng chữ bắt mắt lọt vào mắt của Ziyad: Khalifah Abbgid bệnh phát băng hà.
Mùa xuân năm Thiên Bảo thứ mười hai.
người sáng lập của đế quốc Abbgid.
Abu Abbgid đã bênh phát băng hà tại Kufgh.
Đệ đệ hắn Mangur tiếp vị Khalifah tại Damascus.
Abu Muslim trong lòng tự cảm thấy nguy cơ trùng trùng, vội cho rút binh về thủ phủ Men' của Khurasan.
Nửa tháng sau đó, hắn nhận được ý chỉ của Mangur, lệnh cho hắn phải đến Damascus tham dự đại điển kế vị của Khalifah.
Hoàng cung Damascus.
trong đại điện trưng bày thảm đất, treo hàng nghìn tấm thảm các loại, cả hoàng cung treo hai vạn hai nghìn tấm thảm, chúng đã tổ chức lại thành một quang cảnh tuyệt đẹp trong hoàng cung.
Mangur (*Mạn Tô Nhĩ) ngây ngất nhìn vào mấy tấm thảm treo ở bước tường chính diện, thảm rực rỡ tuyệt đẹp.
công may tinh xảo khéo léo, đó là do đệ nhất danh tượng Ba Tư dâng lên.
nhưng trong mắt của Mangur không có gì cả.
trên thực tế hắn cái gì cũng không nhìn, tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy, mấy năm nay hắn ngày ngày nhìn thấy, hắn thậm chí có thể chính xác nói ra các tranh vẽ và vị trí của mỗi một tấm thảm, nhưng lúc này chúng lại xa lạ đến vậy, xa lạ đến hắn cơ bản không biết trước mắt đang treo thứ gì? Thảm đất không thay đổi, thay đổi là người ngắm thảm, trước kia hắn là một thần tử.
là lấy góc độ của người thường thức đi ngắm nhìn những món đồ nghệ thuật đẹp đẽ này, nhưng bây giờ hắn là chủ nhân của hoàng cung này, là người sở hữu của những tấm thảm này, bao gồm cả cái cung điện này, bao gồm cả một đế quốc, cũng đều thuộc về hắn Mangur, hắn đăng lên ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng này đã được nửa tháng, nhưng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng; khi hắn một mình, trong lòng hắn bèn sẽ ở trong một trạng thái mơ màng.
hắn phải trị lý đế quốc này như thế nào cho tốt?
“Khalifah bệ hạ!”
Một viên hoạn quan người da đen nhỏ giọng làm gián đoạn hắn trầm tư: “Ha Lập Đức (*Khalid) tới rồi.
ở ngoài cung chờ gặp!”
Mangur từ trong trầm tư bừng tỉnh, hắn lập tức dặn dò nói: “Mời hắn đến Địa Đồ cung điện!”
Ha Lập Đức (*Khalid) cũng chính là Khalid Barmakids.
trường tứ đích tôn của Ba Tư danh môn Barmakids gia tộc, trong hai năm qua hắn được sự trọng dụng cực lớn.
được nhậm mệnh làm quan tài chính tối cao của đế quốc, quản Lý tài quyền của đế quốc, hắn và Mangur quan hệ vô cùng thân mặt.
trưởng tử Mghdi (*Mạch Hải Địch) của Mangur là do thê tử của Khalid cho bú, khi Mangur kế vị, Khalid bèn trở thành người có khả năng cao nhất trong việc tranh đoạt Vizier (Tể tướng), Khalid đi qua tầng tầng lớp lớp cửa lớn hoàng cung, được dẫn vào trong một cung điện có treo một tấm bản đồ khổng lồ, bản đồ bao quát cả toàn lãnh thổ của đế quốc A Bạch Tư (*Abbgid), trong đó hai mảnh đất Tây Ban Nha và Hà Trung bị tô thành màu đỏ, Mangur đứng ngay trước bản đồ, trở nên nhỏ bé làm sao, trông thật lo âu canh cánh làm sao.