“Ung vương nói rằng, nếu Lý Khánh An ngaiyện ý, có thể vào triều làm hữu tướng.
còn An Tây Tiết độ sứ kế nhiệm sẽ do Lý Khánh An tự định đoạt.”
“Ung vương điện hạ đã nói thế thật sao?”
“Bẩm tướng quân, Ty chức đã chuyển nguyên văn lời của Ưng vương, một chữ không thiếu.”
“Vậy ta cũng xin nhờ ngươi chuyển lời đến Ưng vương.
Lời của vương gia.
ta đều toàn bộ khắc ghi.”
“Vậy Ty chức xin cáo từ!”
Vi Ứng Vật hành một lễ xong rồi quay lưng đi xuống thành.
Lý Khánh An nhìn bóng hình hắn biến mất trong màn đêm đen này rồi mới quay đầu lại nói với Nghiêm Trang: “Tiên sinh đã nghĩ ra gì rồi?”
Nghiêm Trang đương vừa đình mở miệng thì Lý Khánh An lại cắt ngang lời hắn.
cười nói: “Chúng ta có thể mô phỏng Khổng Minh và Chu Du.
mỗi người đều tự viết lên tay mình, xem có thể tư tưởng lớn gặp nhau như họ không?”
giữa Khổng Minh và Chu Du năm xưa đã làm việc gì.
Nghiêm Trang tuy không biết rõ, nhưng hắn lại hiểu ý là viết trên tay.
Hắn bèn mượn đuốc viết hai chữ lên lòng bàn tay mình.
Lý Khánh An cũng viết hai chữ.
Hai người họ nắm chặt tay đi đến gần nhau, và cùng mở lòng bàn tay ra.
Dưới ánh lửa sáng trung, chỉ thấy trên tay hai người cùng viết: “Vào Kinh!”
Hai người họ nhìn nhau hiểu ý, nhất thời không kiềm được ngưỡng cao đầu cười to.
Lý Long Cơ đang bệnh nguy, Quan Trung đang trống vắng.
An Lộc Sơn lại lăm le Hà Đông, người Trường An chắc chắn sẽ lòng người bàng hoàng.
Nếu bây giờ mà thừa cơ vào Kinh.
Lý Khánh An chắc chắn sẽ có thể chiếm được toàn bộ thiên thời, địa lợi, nhân hòa của thiên hạ.
Một canh giờ sau.
ba ngàn thiết kỵ quân An Tây đã xuất phát rời khỏi Lương Châu, phóng thẳng về hướng của Trường An.
Trong đại doanh Thanh Cang lĩnh, sự việc ngoài dự đoán của mọi người lại một lần nữa diễn ra.
Vinh vương Lý Uyển bị ép đến Linh Châu khuyên An Tư Thuận đầu hàng, nhưng trong lòng hắn biết rõ lúc này đi Linh Châu chẳng khác nào cừu vào miệng cọp nên hắn căn bản không đi về hướng Linh Châu.
Sau khi vượt qua Thanh Cang Lĩnh, hắn đã trốn trong một thôn trấn ở phụ cận.
Không ngờ chính nhờ quyết định này của mình, mà khiến hắn nhận được tin sớm hơn một ngày so với Lý Hanh.
chỉ là đường xá Thanh Cang Lĩnh do mưa to làm sạt lở mấy ngày nay, hắn căn bản không thể quay trở lại bằng con đường cũ, nên đành phải vòng qua Thanh Cang Lĩnh để quay về.
Dù cho thế đi chăng nữa.
hắn vẫn kịp trở về đại doanh tại Thanh Cang Lĩnh sớm hơn Quách Tử Nghi nửa canh giờ.
Lý Uyển quỳ trước giường bệnh của Lý Long Cơ đã.
Lý Long Cơ vẫn lặng lẽ nằm trên giường.
Hắn đã hôn mê hết năm ngày.
Sự túng dục quá độ cùng với tác hại của xuân dược đã đẩy hắn đi đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nhưng cũng thật may cho hắn.
là hắn vẫn chưa chết đi.
Tuy đã ngày càng gầy gò, nhưng hắn vẫn có thể ăn các loại thức ăn lỏng như cháo, sinh mạng của hắn vẫn giữ được.
Mạng sống của hắn có thể tiếp tục.
nhưng e rằng cuộc đời đế vương của hắn đã tận.
Dù là các phe lực lượng chính trị của Đại Đường, hay là triều thần và cả dân thường, không ai có thể chấp nhận một đế vương hôn mê bất tỉnh.
Dương Quốc Trung cũng ý thức được điểm này.
Cả Lý Uyển bây giờ cũng ý thực được, vị hoàng đế mới của Đại Đường sắp chào đời, trong lòng hắn rối bởi.
Hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
sự tình diễn ra quá đột ngột.
Hắn không biết mình nên đối phó như thế nào.
Vì hoang mang nên hắn vẫn quỳ trước giường phụ hoàng, mãi không thể hạ quyết tâm.
Dương Quốc Trung bên cạnh nôn như lửa cháy trong lòng.
Hắn hi vọng Lý Uyển có thể nghĩ đến đại cuộc, đứng ra chỉ huy quân đội.
Hắn nên đi triệu tập các tướng lĩnh cao cấp để mở cuộc hợp hội nghị; để các tướng lĩnh tự động quy thuận sang tận trung cho hắn.
chứ không phải trốn ở một xó xinh để thương cảm cho phụ thân mình.
Mắt thấy đã sắp nửa canh giờ qua đi, Lý Uyển vẫn hoàn toàn chưa có chút ý hành động.
Dương Quốc Trung đã không còn ngồi yên nổi.
Hắn đi lên trước nhẹ nhàng dìu Lý Uyển dậy, khuyên giải: “Điện hạ xin hãy phấn chấn lên.
điều cấp bách trước mắt là phải ổn định quân tâm.
tránh trường hợp quân đội đại loạn, điện hạ hiểu chứ?”
“Ta biết!” Lý Uyển thở dài nói: “Ta đã cho thu hồi quân quyền của quân Hà Đông.
còn các quân khác như Lũng Hữu và Quan Trung quân e rằng sẽ không dễ nắm bắt đến thế.
Đợi khi đêm xuống, ta sẽ hẹn gặp lần nữa với bọn họ, ta tin rằng mình chắc chắn có thể thuyết phục được họ!”
“Đêm xuống?!” Dương Quốc Trung bỗng chốc sốt ruột không chịu được, hắn chưa bao giờ gặp tên nào có thể chần chừ không quyết như tên thân vương này.
Vào thời khắc quan trọng như thế này.
mà hắn còn phải đợi đêm xuống mới đi hẹn gặp lại để bàn bạc.
Dương Quốc Trung quả thật không kiềm nỗi nôn nao trong lòng, hắn cũng nói thẳng tuồn tuột ra: “Điện hạ không nhẽ không hiểu sao, nếu điện hạ nắm trong tay hai mươi vạn đại quân này, ngôi vị hoàng đế Đại Đường sẽ thuộc về điện hạ.
Vào thời khắc sống chết này, sao điện hạ còn có gì để mà do dự cơ chứ? Xin điện hạ hãy lập tức cho triệu tập hội nghị càng nhanh sớm càng tốt.
Sau khi được bọn họ đồng ý tận trung.
Hai người con trai của Vũ Hiền Nghi đã trên đường đến đây, nếu để chậm hơn một bước nữa.
thì cơ hội ngàn năm có một này cũng sẽ không còn! ”
Lời Dương Quốc Trung vừa dứt thì đã nghe thị vệ bên ngoài vội vàng đến bẩm báo: “Tướng quốc, Sóc Phương Tiết độ sứ Quách Tử Nghi đã đi vào đại doanh, đến cùng với hắn còn có ba ngàn kỵ binh.”
Dương Quốc Trung ngỡ ngàng.
hắn lập tức quay ra gào lên: “Ai? Ai đã to gan như thế mà dám để hắn đi vào doanh?”
“Không có người có thể quyết định, bọn binh sĩ gác cửa tất nhiên sẽ thả hắn vào thôi!”
Dương Quốc Trung nhảy cẩng lên: “Thôi rồi! Điện hạ.
phen này đúng là thôi rồi!’
Không còn chút nghi ngờ gì.
tên Quách Tử Nghi này đến chắc chắn là đến để đoạt quyền, mồ hôi bắt đầu chảy dài từ trán của Dương Quốc Trung.
Hắn quả thật là có mắt như mù.
dám đặt tất cả hi vọng vào người tên thân vương chỉ biết do dự không dứt khoát này.
Dương Quốc Trung giờ hối hận không nguôi, nhưng giờ hắn cũng đâu còn lựa chọn nào khác.
Hắn vội túm lấy Lý Uyển vẫn đang thẫn thở không biết làm gì, vội nói: “Bây giờ quan trọng nhất là chúng ta hãy mau nắm lấy quân Hà Đông trong tay đã.”
Lão tướng Quách Tử Nghi đã kịp thời đến khiến tình thế trong đại doanh Thanh Cang Lĩnh biến chuyển một trăm tám mươi độ.
Quách Tử Nghi với quen biết rộng rãi trong quân Lũng Hữu của mình, hắn đã giành được sự ủng hộ của đại tướng Lũng Hữu Dương cảnh Huy và Vương nan Đức, khiến bốn vạn quân Lũng Hữu chuyển sang tận trung cho chư quân Lý Dự.
Nhưng Vinh vương Lý Uyển lại thành công đoạt về quân quyền của Hà Đông quân.
Trong tình thế hỗn loạn, hắn và Dương Quốc Trung đã dẫn quân Hà Đồng rút về phía đông nam hai mươi dặm, chống đối cùng đại doanh Thanh Cang Lĩnh.
Lúc này, Lý Hanh lại xuất hiện trong quân doanh.
Hắn tiếp quản việc chăm sóc cho sức khỏe của Lý Long Cơ đang bệnh trọng, và phái Trần Hy Liệt hỏa tốc hồi Kinh, tuyên bố tin quan trọng Lý Long Cơ đang hôn mê này với đại thần trong triều .
Cùng lúc với Lý Hanh xuất hiện tại doanh trại, thì hai người con trai Vũ Hiền Nghi lậ Lý Tuyền và Lý Kính cũng đã đến kịp thời.
Bọn họ cho hợp binh lực tại một chỗ, tổng cộng khoảng hai vạn người, đóng quân tại phía tây của Thanh Cang Lĩnh.
Cùng với quân đội của Lý Uyển, hai bên mỗi người một phương, một đông một tây cùng gây áp lực với Lý Hanh, lệnh hắn phải giao Lý Long Cơ ra.
Ba phương hiện nay cùng lâm vào cục diện gây cấn.
Lý Khánh An dẫn ba ngàn thiết kỳ vượt sông Hoàng Hà tại Hội Châu.
Bọn họ đang ngày đêm không nghĩ phóng thẳng về hướng đông.
Từ Chế Thắng Quan xuyên qua Lục Bồn sơn đi vào cảnh nội Kinh Châu.
Quan Trung đang trống vắng quân đội.
suốt chặng đường họ đi đều rất suôn sẽ không bị ai ngăn chặn.
Hai ngày sau, ba ngàn thiết kỳ đã đến bờ bắc của Vệ Hà.
Sau vài ngày hành quân không ngủ nghỉ này, cả người và ngựa đều đã mệt rã rời, sức lực vắt cạn.
Lý Khánh An thấy mọi người đều mệt mỏi.
hắn bèn hạ lệnh cho binh sĩ tạm vào trú quân tại một quân trại thuộc huyện Kinh Dương nằm sát bên sông Vệ Hà.
Lúc này trời đã đến lúc xế chiều.
Lý Khánh An cười ngựa đi đến bên bờ sông Vệ Hà.
Hắn thúc ngựa phóng lện một dốc cao đứng sừng trên đấy.Thấp thoáng đã có thể thấy được Trường An nguy nga hùng vĩ.
Từng cơn gió thoảng thổi qua.
ánh tà dương trên bầu trời Trường An đã từ từ chuyển từ màu vàng óng sang đỏ rực.
Xa xa.
Đại Minh cung khí thế hiên ngang trên Long Thủ nguyên đã bị nhuốm một màu đỏ hoa hồng, trông tựa đóa hoa lấp lánh vĩnh hằng dưới vòm trời sắc tím.
“Giang sơn tú lệ nhường này, hỡi sao anh hùng cổ kim lại không cúi mình!”
Lý Khánh An lẩm bẩm một mình.
Nhìn tòa thành tráng lệ cử thế vô song, lớn nhất phương đông trước mặt.
như gần mà lại xa vời.
đến bao giờ hắn mới thật sự vào làm chủ của tòa thành lớn này được đây?
Lúc này, tướng lãnh tâm phúc Nam Tế Vân cưỡi ngựa từ từ tiến đến bên cạnh Lý Khánh An.
khẽ giọng nói: “Đại tướng quân, Ty chức nghĩ đây là một cơ hội tốt.
Quan Trung đang trống vắng.
An Tây quân chúng ta có dũng sĩ vài chục vạn.
chỉ cần năm vạn người thôi đã hoàn toàn có thể khống chế Quan Trung.”
Lý Khánh An lắc lắc đầu, cười nhạt nói: “nam Bát.
đây chẳng phải là cơ hội.
mà chỉ là một cái bẫy.
Ta nếu lúc này mà tiến công vào Trường An.
vậy ta sẽ chẳng khác gì Đổng Trác năm xưa.
sớm muộn gì cũng thân bại danh liệt, chết bất đắc kỳ tử.”
“nhưng mà đại tướng quân, lúc này chẳng phải thời Hán mạt.
đại tướng quân cũng chẳng phải Đổng Trác, An Lộc Sơn mới là Đổng Trác.
Ty chức cho rằng đây là cơ hội ngàn năm mới có, đại tướng quân nếu đành lòng để nó qua đi như thế thì thật là đáng tiec.”
“Từ An Tây điều năm vạn quân qua đi.
một đi một lại chí ít cũng mất hơn một tháng.
Trong thời gian này sẽ xảy ra việc gì.
ngươi có từng nghĩ đến chưa?”
“ngươi nhìn chiếc thuyền đó xem.
tuy bổn thân nó kết cấu rất ư kiên cố, nhưng nếu không có nước sông đây nó đi.
không có sức gió thổi buồm, và không có những thuyền viên kia thao tác, thì liệu nó có thể ngược dòng mà đi không? Trong mắt ta.
nước sông cũng giống như thân thế xuất thân của ta.
tuy là hậu duệ của Kiến Thành, nhưng dẫu sao ta vẫn không phải là chính thống.
Muốn được cả triều đường và dư luận ủng hộ đấy không phải việc một sớm một chiều có thể làm được.
Còn cánh buồm chính là địa lợi.
đó chính là thời cơ xuất binh.
Ngươi nói bây giờ Quan Trung đang trống vắng, chúng ta có thể xuất binh liền.
Kỳ thực không hẳn thế, sao khi đoạt được Quan Trung thì sao nữa? Cùng lắm làm một Quan Trung vương.
hơn nữa còn phải gánh trên mình cái tiếng tạo phản.
Năm xưa sở dĩ Tào Tháo có thể áp thiên từ mà lệnh chư hầu.
đó là vì hắn đã nắm đúng được thời cơ.
Hán Hiến để bị Đổng Trác ép buộc, Tào Tháo đi cứu giá.
nên hắn mới được tất cả mọi người trong thiên hạ thừa nhận, còn ta thì là gì? Cùng lắm chỉ có thể làm Đổng Trác; để An Lộc Sơn trở thành Tào Tháo, hiệu lệnh thiên hạ.
dẫn mười tám chư hầu đến tiến đánh Trường An ư?”
Nói đến đây, Lý Khánh An lại thấy Nam Tế Vân trầm mặc không nói gì.
bèn đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói: “Quan trọng là còn có tướng sĩ An Tây, bọn họ cũng giống như những người thợ chèo thuyền, liệu họ có thể thật sự đoàn kết đồng tâm hiệp lực, nguyện ý toàn tâm toàn lực ủng hộ ta.
ngươi là tâm phúc của ta.
ngươi đương nhiên sẽ ủng hộ ta.
nhưng không phải mỗi một tướng sĩ An Tây quân đều nguyện ý ủng hộ ta đến cùng.
Ta vẫn cần thời gian mới có thể hoàn toàn khống chế được An Tây quân.
Nếu ta quá nóng vội trong việc này, e rằng một khi trong nội bộ mà xuất hiện rạn nứt thì sẽ cực kỳ dễ dàng bị người khác chia rẽ.
Nếu bị kẻ địch công phá thành công tử phía trong, thì e rằng sẽ khó mà còn gượng dậy nổi.”
Nam Tế Vân gật gật đầu.
Mãi một lúc sau.
hắn mới cười nói: “Thuộc hạ đã hiểu ý của đại tướng quân.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
ba yếu tố này thiếu một cái đều không thể.
với thanh vọng của đại tướng quân hiện nay, thì nếu làm một An Tây vương hoàn toàn không có vấn đề gì.
nhưng nếu muốn thay thế Trường An thì quả thật thời cơ vẫn chưa đến.
Thuộc hạ đã suy ngẫm vấn đề quá giản đơn.
Có điều thuộc hạ vẫn chưa hiếu được, vì sao đại tướng quân lại phải dẫn ba ngàn quân đến Trường An?”
“Rất đơn giản, ngươi quên rằng ta cũng là tướng quốc của một nước sao?”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Trong lúc giao thời tân cựu vương hoán vị này, ta làm sao có thể đứng ngoài ngắm nhìn.
Có điều tối hôm nay ta phải đi gặp một người trước đã.”
Màn đêm lặng lẽ buôn xuống đất trời, một vòm trăng sáng từ từ ló mặt treo giữa không trung.
Tuy còn khuyết nửa.
vẫn cách xa ngày vẹn tròn đoàn viên, nhưng nó vẫn thỏa sức rãi sáng chiếu rọi cả nhân gian, núi đổi.
rừng trúc, ruộng nương, hàng rào và đống rơm...nơi nơi đều nhuốm một màu bạc thanh khiết mong lưng, trông thanh thoát và thần bí đến lạ kỳ.
Lệ Sơn nằm ngoài phía đông ngoại ô Trường An chừng vài chục dặm.
Dưới chân Lệ Sơn chính là Hoa Thanh cung trứ danh.
Quân đội tại Hoa Thanh cung cũng bị Lý Long Cơ dẫn đi.
chỉ còn lại vài trăm tên Vũ Lâm quân làm hộ vệ cho cung đình mùa đông của Đại Đường này.
Lý Khánh An dưới sự hộ tống của ba trăm thân binh đã đến núi Lệ Sơn.
nhưng hắn không phải đến Thanh Hoa cung.
Hắn để mười mấy thân binh lại dưới chân núi trông coi đàn ngựa, còn bản thân hắn lại dẫn những người còn lại tiếp tục leo lên Lệ Sơn.
Đường núi ngập nghềnh.
cây cối um tùm, nước suối róc rách, phong cảnh rất ư tú lệ.
Bọn họ leo đến giữa núi liền thấy một dòng thác xa xa.
tiếng nước ào ạt không ngừng chảy xuống mặt hồ phía dưới.
Cách thác nước không xa là vườn trúc, thấp thoáng giữa rừng mái hiểu của một toàn tự viện.
Ngay lúc này, mười mấy bốn đen lập tức từ bốn phía xuất hiện.
Từng động tác của chúng đều nhanh nhẹn, thân thủ bất phàm.
Trên người mỗi người không phải kiếm dài thì là cung tiễn.
Đứng đầu là một nam tử chạc tuổi di lập.
Trong tất cả mọi người thì võ nghệ của hắn cao cường nhất.
Hắn bước nhanh lên trước, quỳ một chân thi lễ với Lý Khánh An: “Ty chức An Tây quân xích hầu hiệu úy Dư Thành Tuấn xin tham kiến đại tướng quân.”
Dư Thành Tuấn là một trong những thân binh tâm phúc của Lý Khánh An.
và được hắn an bài vào làm phó thủ lĩnh thám tử tại Trường An.
Một tháng trước, hắn nhận được thư báo bằng bồ câu của Lý Khánh An.
lệnh hắn đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật.
ở đây cũng cần nói sơ qua.
từ năm ngoái Hán Đường hội bị bại lộ, Lý Hồi Xuân gặp nạn, Lý Khánh An liền mượn cơ hội đó tiếp tay vào chỉnh đốn lại Hán Đường hội.
Tất cả những người mà Lý Đang có quen biết đều bị hắn điều hết về An Tây và Toái Hiệp, và phái một lượng lớn người mới đến khắp nơi Trung Nguyên để chủ trì phân đà của Hán Đường hội.
Trong số những người mới này, có một sộ đông đều được điều ra từ trong An Tây quân.
Lý Khánh An đã mượn cơ hội này để cài tố Hán Đường hội thành cơ quan tình báo của bản thân mình.
Hắn đã mượn đủ loại ngành nghề để làm yểm trợ, đưa một lượng tình bảo khổng lồ về An Tây.
Trước mắt.
người phụ trách tại Trường An vẫn là Thường Tiến, trợ thủ của hắn chính là Dư Thành Tuấn trước mặt này.
Mười mấy người mặc áo đen kia đều là những thành viên võ nghệ cao cường của Hán Đường hội.
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Tình hình của nàng ấy giờ thế nào rồi? Có người đến quấy nhiễu nàng chứ?”
“Tạm thời vẫn chưa, nơi này rất kín đáo, người thường đều không biết được.”
“Vậy nàng có biết sự tồn tại của các ngươi chứ?”
Dư Thành Tuấn do dự một lát nói: “Bọn nữ đạo sĩ trong đạo quán chắc có biết một phần.”
“Bọn ngươi tiếp tục bố trí phòng ngự ở bốn phía, đừng để làm phiền đến nàng ấy tu hành.”
Lý Khánh An lại quay sang nói với bọn thân binh: “Mọi người hay phòng vệ ở bốn phía, chỉ cần vài người đi theo ta vào là được.”
Dưới sự hộ tống của vài tên thân binh tâm phúc, Lý Khánh An đã dọc theo con đường mòn đi vào rừng trúc.
Qua khỏi rùng trúc, trước mắt bỗng xuất hiện một đạo quán được xây dựng sát núi.
Nó không lớn lắm.
nhưng trông kiến trúc khá ư cứng cáp, không khó gì nhận ra đây là một đạo quán mới xây vài năm gần đây.
Lý Khánh An từ từ đi lên bậc thang, hắn mặt mắt đã nhìn thấy ngay tấm bài biển có ba chữ trên cửa “Tịnh Tâm quán”.
Hắn cười cười đưa tay gõ gõ khuyên cửa.
chỉ một chốc sau phía trên đã vọng ra tiếng bước chân, và tiếng nói của một vài người phụ nữ già: “Ai đấy?”
“Một hương khách mộ danh mà đến.”
Két một tiếng, cửa được mở ra một khe nhỏ, từ bên trong ló ra một khuôn mặt nhăn nheo, đầu đội đạo quan, thân mặc chiếc đạo bào dài màu xám.
Đấy là một nữ đạo sĩ đứng tuổi.
Ả không ngờ bên ngoài lại là mấy người quân nhân, nhìn thấy họ ả phát hoàng lập tức định đóng cửa lại.
Lý Khánh An đã sớm liệu được như thế vội đưa một chân lên gán lại không cho đóng.
“Vô lượng Thiên tôn, xin hỏi...!Các ngươi đến có việc chỉ thế?” Nữ đạo sĩ hồi hộp vô cùng ấp a ấp úng hỏi.
“Ta muốn được gặp quý phi.”
Khuôn mặt nữ đạo sĩ lập tức biến sắc, vội nói: “ở đây...không có quý phi gì.
thí chú nhất định có nhầm lẫn gì đấy.”
Lý Khánh An cười mỉm hỏi: “Thật sự không có ư?”
“Không có!”
Trong cửa lại có vài đạo cô đi đến, đứng đầu là một nữ đạo sĩ hơn tứ tuần, thân hình vừa cao vừa to.
Bà nhìn Lý Khánh An đầy cảnh giác, kiên quyết lắc đầu phủ định: “Ngươi nhầm rồi, xin hãy về đi!”
Lý Khánh An cười lạnh một tiếng, hắn vỗ vỗ tay, chỉ thấy phía bìa rừng trúc bỗng xuất hiện một đoàn binh sĩ đông đảo, sát khí đằng đằng.
Nữ đạo sĩ lập tức tái xanh cả mặt.
vội lùi ra sau vài bước run giọng hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Lý Khánh An nhẹ nhàng hành lễ, cười nói: “Xin hãy bẩm báo quý phi, cứ nói là An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An đến thăm nàng.”
“Hóa ra ngươi chính là Lý Khánh An!”
Vài nữ tu sĩ kinh ngạc thốt ra.
Lý Khánh An cười cười gật đầu nói: “Chính là tại hạ!”
Từ trong lòng, hắn rút ra một cây kim tiễn đưa cho vị nữ đạo sĩ trung niên nói: “Xin nhờ đạo cô hãy giao vật này cho nàng giúp ta.
còn chịu gặp hay không thì cứ để nàng tự quyết định.”
nữ đạo sĩ trung niên nhìn hắn chằm chằm một lúc mới chịu nhận lấy kim tiễn, nói: “Được thôi! Ngươi đợi cho một lát.
tạm thời đừng vào trong.”
“Ta sẽ đứng đợi ở đây”
Cửa lại bị đóng lại.
tiếng bước chân phái trong xa dần.
Một lát sau.
trong cửa lại vọng ra tiếng bước chân, và một lần nữa cửa được mở ra.
nữ đạo sĩ vừa rồi đương chắp tay lại thi lễ: “Đại tướng quân, xin hãy đi theo ta.”
Lý Khánh An đi vào cửa lớn.
vài tên thân binh cũng định đi theo, nhưng nữ đạo sĩ lại nói: “Chân nhân nói.
chỉ để một mình tướng quân đi vào thôi.”
“Các ngươi cứ đứng đây đợi ta.
ta không sao cả.”
Lý Khánh An dặn dò vài câu xong bèn đi theo nữ đạo sĩ đi vào trong đạo quán.
Sau khi xuyên qua ba thanh điện vào đến một viện tử.
nữ đạo sĩ mới dẫn hắn đi đến trước một cánh cửa nhỏ, chỉ chỉ vào trong khẽ giọng nói: “Nàng đang ở bên trong, ngươi có thể tự đi vào!”
Lý Khánh An im lặng gật đầu.
tự mình đi vào cánh cửa nhỏ đó.
Trong cửa là một tiểu viện, giữa sân có một giản nho bỏ đây lá xanh mơn mởn.
chồi non bỏ khắp.
Gió đêm thoảng qua.
khiến lòng người cũng yên bình thoải mái.
Lý Khánh An thấy một góc sân có một giá đặt đàn nho nhỏ.
cùng một cây đàn trên đấy mà không khỏi lắc đầu.
Hắn đi nhanh đến trước cửa nhà.
không đợi hắn lên tiếng, bên trong đã vọng ra tiếng nói dịu dàng của Dương quý phi: “Lý tướng quân, mời vào!”