Thiên Hạ


Lý Khánh An kéo tấm rèm ra.

một mảng ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn từ trong phòng rọi ra.

dưới ánh sáng của ngọn đèn.

chỉ thấy trong phòng, một nữ nhân đang quay lưng về phía hắn ngồi ở trên một chiếc bồ đoàn, đang vùi đầu viết cái gì đó, nàng mặc một chiếc áo đạo bào màu vàng nhạt, trên đầu không có mang nón quan, chỉ đơn giản dùng dây tóc buộc lên.

một mái tóc dài đen mượt tựa như dòng thác nước xõa trên vai.
Nghe thấy tiếng rèm cửa vang lên.

nàng buông bút xuống xoay người lại, đôi mắt như long lanh như nước hồ thu.

ánh mắt lấp lánh, đôi má khẽ ửng hồng, nụ cười như hớp hồn.

chính là Đại Đường quý phi Dương Ngọc Hoàn.
Lý Khánh An đã có chút ngây ngẩn cả người.

Dương Ngọc Hoàn lúc này đã hoàn toàn khác với quý phi nương nương trong trí nhớ của hắn.

Dương quý phi lúc đó dáng quỳnh dung mạo như hoa.

hoa lệ loá mắt.

có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, còn lúc này nàng có vẻ hao gầy đi, không hề đánh phấn tô son.

không có trâm cài ngọc bội, không có áo váy sáu mảnh tay rộng váy dài quét đất.

chỉ mặc một chiếc áo đạo bào có chút cũ kỹ, vẻ hoa lệ khí khái đã mất.

nhưng có một nét thanh tú của người con gái thường dân.

có một vẻ tao nhã của tiên nữ chốn nhân gian.

Cho dù như thế đi chăng nữa.

nhưng da thịt của nàng vẫn mịn màng như trước, vẫn nõn nà bóng láng, đó là vẻ đẹp trời cho khó mà thay đổi của nàng.
“Như thế nào, Lý tướng quân không biết ta sao?” Dương Ngọc Hoàn mỉm miệng cười, dưới ánh sáng ngọn đèn.

trong ánh mắt sâu như nước hồ ấy có một sức hấp dẫn làm mê mẫn lòng người.
“Có một chút không quen biết rồi.”
Lý Khánh An cảm thấy mình cũng có chút thất thần, liền áy náy mà cười xòa nói: “Quý phi nương nương không phấn không son.

cảm giác biến hóa rất lớn.”
“Không phải biến hóa lớn.

mà là Dương quý phi đã chết rồi.”
Dương Ngọc Hoàn khẽ cười nói: “Ta hiện tại là Ngọc Hoàn chân nhân, ngươi có thể gọi ta chân nhân, cũng có thể xưng ta Ngọc Hoàn, nhưng hy vọng ngươi đừng gọi ta là quý phi.

bắt đầu từ bây giờ.”
Lý Khánh An yên lặng gật đầu.

hắn quan sát xung quanh căn phòng một chút, cách bày trí trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn.

cùng một cái tủ sách với một chiếc rương lớn.

tuy rằng đơn sơ, nhưng được dọn rất gọn gàng sạch sẽ.

không nhiễm một hạt bụi nào.
Lý Khánh An hơi có chút cảm khái, ngày xưa cuộc sống của Dương quý phi giàu sang xa xi.

người thường khó có thể tưởng tượng được, mà lúc này nàng lại đơn sơ đến như thế.

sự đối lập mạnh liệt như vậy, khiến Lý Khánh An thật sự cảm giác được, nàng đã chán ghét cuộc sống trước đây, nàng thật đã xuất gia rồi.
Dương Ngọc Hoàn thấy ánh mắt hắn rất phức tạp, liền đưa tay cười nói: “Mời ngồi xuống đi!”
Nàng tha thướt đứng dậy, từ trong rương lấy ra một tấm nệm để ngồi, đích thân trải dưới đất cho Lý Khánh An.


Lý Khánh An đứng ở một bên.

yên lặng mà nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của nàng.

Dương Ngọc Hoàn tuy rằng thân mặc đạo bào, nhưng đạo bào cũng khó che giấu được phong thái diễm lệ của nàng, mỗi một cử động của nàng cũng đều vô cùng thướt tha xinh đẹp, mỗi một động tác đều dịu dàng mềm mại đến vậy.

Đôi tay ngọc ngà của nàng.

tựa như mềm mại không xương.

khiến Lý Khánh An cũng nhịn không được mà động lòng đến nỗi tim đập thình thịch.
Dương ngọc Hoàn lại rót cho hắn một chén trà nóng.

hai tay nâng lên.

chuẩn bị đưa cho hắn.

vừa ngần đầu.

đã nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của hắn đang nhìn mình, hai gò má không khỏi đỏ lên.

giống hệt sắc hồng phản chiếu của ánh bình mình trên tuyết trắng.
“Ngươi uống trà!”
Dương Ngọc Hoàn đem chén trà nóng hôi hổi đưa cho Lý Khánh An.

Lý Khánh An lúc này mới bừng tỉnh, hắn ho khan hai tiếng.

tiếp nhận chén trà ngồi xuống.
“Ngươi ở một mình hay sao? Ta muốn nói là.

ngươi không có thị nữ sao?”
Dương Ngọc Hoàn cũng tự rót cho mình một chén trà nóng, cầm ở trong tay khẽ hớp lấy một ngụm, đôi môi nhỏ nhắn tựa anh đào đó khẽ vén lên.

môi đỏ mọng, khe khẽ thổi đi làn hơi nóng màu trắng từ chén trà toát ra.

lại có một vẻ nghịch ngợm của thiếu nữ.

Thần thái tựa như thiếu nữ này của nàng tuy rằng không hợp với tuổi của nàng, nhưng không có một chút vẻ gì của sự gượng gạo làm dáng cả.

nó thể hiện với một vẻ vô cùng tự nhiên, và vô cùng gợi cảm.
“Thị nữ thì có một người, vừa lúc đàn của ta bị hòng rồi, Tuyết Nô liền đem đến Trường An thay ta sửa chữa, phải đến ngày mai mới có thể trở về được.”
Dương Ngọc Hoàn liếc nhìn Lý Khánh An một cái, lại cười nói: “Minh Nguyệt hiện tại như thế nào rồi.

có từng làm mẹ chưa vậy?”
Lý Khánh An lắc đầu cười khổ nói: “Không có, ta còn chưa có con nhỏ.”
“Đã là người hơn ba mươi tuổi đầu rồi.

làm sao lại có thể ngay cả đứa nhỏ cũng không có được, điều này thì không thể được rồi.”
Nói đến này, Dương Ngọc Hoàn cũng che miệng khẽ cười lên.

thần thái mỉm cười đó vô cùng hấp dẫn xinh đẹp, sóng mắt như thu thủy, ánh mắt long lanh, nụ cười đó, khiến cho Lý Khánh An say mê vô cùng, đã thốt ra: “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh!”( Mỗi lần ngoảnh lại nhoẻn miệng cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu)
Dương Ngọc Hoàn đầu tiên là ngẩn ra.

trong mắt lập tức toát ra một một chút oán trách một chút nũng nịu, như mắng yêu: “Lý tướng quân!”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Khánh An nóng ran lên.

vội vàng cúi đầu uống trà.

Dương ngọc Hoàn nhìn hắn.

sau một lúc lâu.

nàng cúi đầu thở dài, nói: “Ngươi đến tìm ta làm gì vậy?”
“chỉ là muốn đến thăm ngươi thôi!”
‘Thật sự chỉ là đến thăm ta sao?”
Trong ánh mắt Dương Ngọc Hoàn lộ ra một tia cười ma mãnh: “Như vậy thăm xong rồi, ngươi có thể đi rồi.”
Lý Khánh An cũng nở nụ cười, hắn vội vàng buông chén trà xuống, giơ hai tay lên nói: “Thôi được! Ta thừa nhận còn có việc.”
“Nói đi! Chuyện gì?”

“Chuyện của Thánh Thượng người có nghe nói qua không?” ánh mắt Lý Khánh An nhìn nàng không hề nháy mắt.
“Hắn làm sao vậy?” Dương Ngọc Hoàn cúi đầu xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Hắn hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh đang lâm nguy, bây giờ còn đang ở Khánh Châu - Thanh Cang Lĩnh.”
Trong nháy mắt đó trong ánh mắt Dương Ngọc Hoàn, phụt ra một tia tình cảm phức tạp, lập tức lại trở về bình thản, giống như chuyện của Lý Long Cơ đã không có nửa điểm quan hệ tới nàng nữa.
“Như thế nào, ngươi có biết không?”
Dương Ngọc Hoàn khe khẽ lắc đầu, trong ánh mắt nàng lóe ra một tia cười lạnh đầy châm chọc, nói: “Ta cũng đoán được, hắn đi đến kết cục của hôm nay.

trên thực tế, ở hai năm trước ta bèn đoán được rồi.”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút cảnh giác mà nhìn Lý Khánh An nói: “ngươi muốn ta đi Trường An sao?”
Lý Khánh An thầm khen Dương Ngọc Hoàn thông minh, hắn cũng thẳng thắn mà nói: “Đúng vậy, bổn ý của ta hôm nay tới đây chính là muốn mời ngươi theo ta đi Trường An, nhưng hiện tại ta đã không muốn nữa.”
“Tại sao vậy?”
“bởi vì ta cũng không muốn ngươi trở thành Dương quý phi lần nữa.”
Dương ngọc Hoàn chăm chú nhìn Lý Khánh An thật lâu, nàng mới phá lên cười, hai lúm đồng tiền hai bên má long lanh, nàng chậm rãi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không có một chút ý định muốn đến thăm ta hay sao?”
“ngươi nói gì vậy?” Lý Khánh An mỉm cười.
“Ta nghĩ ngươi từng là sư phụ của ta, đồ đệ gặp nạn, sư phụ sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn được?”
Dương ngọc Hoàn chỉ chỉ bên ngoài.

hé miệng cười nói: “những người bảo hộ đạo quán, cũng đều là người do ngươi phái tới phải không!”
“Xem ra ngươi cái gì cũng đều biết cả.

thôi được! Qua thêm vài ngày nữa ta lại đến thăm ngươi.

ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, xin cáo từ trước.”
“Ta tiễn ngươi đi ra.”
Dương Ngọc Hoàn đứng dậy đưa hắn ra cửa.

hai người sóng vai nhau chậm rãi đi ra.

Dương ngọc Hoàn cảm thấy thân thể cao lớn khỏi ngô của hắn bao phủ lấy mình, nhưng lại làm cho nàng có một cảm giác an toàn.

Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Khánh An.

vừa lúc Lý Khánh An cũng cúi đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập sự thân thiết và quan tâm.

trong lòng nàng dâng lên một luồng ấm áp, dịu dàng nói: “Ngươi có thể đến thăm ta.

ta thật sự rất vui.”
Lý Khánh An thấy ánh mắt của nàng sáng ngời, cảm thụ được thân thể đẫy đà diễm lệ của nàng đang tựa bên mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng.

hắn lại một phen rạo rực trong lòng.
Đi đến trước cánh cửa nhỏ, Dương Ngọc Hoàn dừng bước, giọng khe khẽ nói: “Ta sẽ không đưa tiễn ngươi nữa.

ngươi lúc nào cũng có thể đến thăm ta.”
Lý Khánh An cùng nàng một đường đi ra.

chỉ cảm thấy nàng là một nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt nàng là nữ nhân đẹp nhất của Đại Đường, là một trong tứ đại mỹ nhân trứ danh trong lịch sử.

Cảm giác đặc biệt này khiến cho nỗi lòng của hắn sôi trào, mà trong chốc lát này, Lý Khánh An lại bỗng nhiên phát hiện một thứ tình cảm ẩn chứa sâu trong đáy lòng của Dương Ngọc Hoàn, hết thảy đều biểu hiện ra trên mặt của nàng, lúm đồng tiền ở hai gò má kia mới mê người làm sao, đôi môi cong nhỏ nhắn với đường cong tuyệt đẹp.

tia cười long lanh trên toàn bộ khuôn mặt.

trong ánh mắt lóe ra ánh sáng của niềm vui sướng, phong thái mê người khó mà diễn tả được, hết thảy cũng đều khiến Lý Khánh An cảm thấy thần hồn điên đảo.
Lý Khánh An xoay người nhanh bước rời đi, Dương Ngọc Hoàn yên lặng mà nhìn chăm chú vào bóng dáng của hắn.
Sáng sớm hôm sau.

Trần Hi Liệt cũng về tới Trường An.

hắn đã mang tới tin tức Thánh Thượng đã lâm vào hôn mê ở Khánh Châu - Thanh Cang Lĩnh.

Tin tức này tựa như một quả bom nặng ký nổ tung ở trên bầu trời Trường An.

nhất thời cả triều chấn động.

Điều này so với việc An Lộc Sơn xuất binh Hà Đông càng khiến cho các triều thần cảm thấy rung động.

Tin tức này vừa làm cho người ta vui mừng, lại làm cho họ lo lắng; vui mừng là vì, việc Lý Long Cơ hôn mê có nghĩa là tân hoàng đế Đại Đường sắp đăng cơ, chấm dứt việc ngượng ngừng vì triều đình trường kỳ thiếu đế vương, với biểu hiện cần cù việc triều chính trong khoảng thời gian này của hoàng trưởng tôn.

Đại Đường rất có thể sẽ xuất hiện một hoàng đế chấn hưng thiên hạ.
nhưng các đại thần trong lòng lo lắng cũng là việc không chút nào che giấu được, đó chính là mấy đại thân vương úng binh tọa trấn địa phương.

Lý Long Cơ còn chưa kịp giải quyết xong bọn họ bèn đã ngã gục xuống.

Việc này đem đến một sự uy hiếp rất lớn cho ngội vị hoàng đế của Lý Dự.

Những thân vương ủng binh tự lập này cũng đều là hoàng thúc của Lý Dự.

người nào người nấy dã tâm bừng bừng, bọn họ có thể dễ dàng chịu đựng việc đăng cơ ngôi vị hoàng đế của đứa cháu trẻ tuổi này sao? Hơn nữa Quan Trung trống không, thì mối nguy hiểm này càng cao gấp bội.
Buổi chiều cùng ngày, chính sự đường dưới sự vắng mặt của hữu thừa tướng Dương Quốc Trung đã mở cuộc hợp hội nghị khẩn cấp, thương nghị việc đăng cơ của Đại Đường tân đế, nhưng hội nghị này lại không thể đạt thành ý kiến nhất trí.
Cho dù bọn người Vương Cũng.

Lý Nghiên.

Vi Hoán ...!cũng đều ủng hộ mạnh mẽ cho hoàng thái tôn lập tức đăng cơ, nhưng thế lực của phe phản đối lại càng lớn mạnh hơn, các tướng quốc Trương Quân.

Vi Kiến Tố, Dương Thừa Căng.

Trần Hi Liệt ...!thì nhất trí biểu hiện, dưới tình trạng bệnh tình của Thánh Thượng còn không rõ như thế nào, không nên nóng lòng xem xét tân đế, mà nên chờ đợi sau khi Thánh Thượng quay về kinh, xác minh rõ việc bệnh tình ra sao mới hãy đưa ra quyết định.
Theo việc các tướng quốc ở chính sự đường chia làm hai phái, thì trong triều thái độ của các đại thần cũng phân biệt ra rõ ràng, hai phái bên nào cũng cho là mình phải, người ủng hộ khá đông, người phản đối cũng không ít.

mà lúc này.

đông cung Lý Dự tức thời biểu lộ một cách rõ ràng thái độ của mình: trong lúc Thánh Thượng còn chưa quay về kinh, hắn tuyệt đối sẽ không đăng cơ.
Tranh luận tựa hồ vì thế mà đã lắng xuống rồi, lúc này, một tin tức hành lang nhanh chóng lưu truyền trong thành Trường An.

Lý Khánh An lúc này đang ở tại Quan Trung, tin tức này làm cho rất nhiều người đều lắc đầu không tin, nếu Ca Thư Hàn ở kinh thành còn có thể lý giải, dù sao Lũng Hữu cũng gần hơn nhiều, nhưng Lý Khánh An là An Tây Tiết độ sứ.

hắn làm sao có thể đi vào Quan Trung?
Vào lúc buổi chiều, tin tức hành lang này rất nhanh liền biến thành sự thật, một đôi kỵ binh An Tây ước chừng khoảng ba nghìn người đột nhiên xuất hiện tại Xuân Minh môn.

yêu cầu vào thành, đại tướng cầm đầu.

đúng là An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An.
Tuy rằng Lý Long Cơ mang đi tám vạn quân chủ lực Quan Trung, nhưng hắn vẫn để lại năm nghìn người trấn thủ Trường An.

phụ trách bảo vệ hoàng cung, duy trì trật tự tại kinh thành.

nhưng mà những binh sĩ này phần lớn là hạng người già kẻ yếu, đối phó với dân chúng bình thường còn có thể.

nhưng nếu muốn chống lại với An Tây thiết kỵ tinh nhuệ nhất của Đại Đường, thì có là ba vạn quân Quan Trung cũng chưa chắc đã ngăn cản được.
Tin tức này làm cho cả triều văn võ đều lâm vào trạng thái vô cùng bất an.

phải biết rằng Lý Khánh An chính là hậu duệ của Lý Kiến Thành, cũng là tôn thất của Đại Đường, nhưng hắn đã giấu diếm thân phận của mình trong một khoảng thời gian dài, dụng ý như thế ai cũng hiểu ra được.

Hắn lần này đột nhiên đi đến đây, có phải muốn thừa dịp Quan Trung trống không, mà cướp lấy để vị Đại Đường hay không.
Trong chính sự đường tại Đại Minh cung, các vị tướng quốc vừa mới kết thức hội nghị lúc sáng sớm lại khẩn cấp tụ cùng một chỗ, thương nghị sự ảnh hưởng của việc Lý Khánh An đột nhiên đến kinh.
“Các vị tướng quốc, ý kiến của ta là Lý Khánh An hẳn là không có ác ý gì.

hắn chỉ mang theo ba nghìn người vào kinh, đã nói lên hắn cũng không có dã tâm gì, hoặc là nói hắn chỉ là vào kinh theo lệ thường thôi, chúng ta không cần quá đỗi ngạc nhiên như vậy mà làm gì.”
người dẫn đầu lên tiếng chính là Vương Cúng, ở một mức độ nào đó, hắn là đồng minh của Lý Khánh An ở trong triều chính, cho dù loại quan hệ đồng minh này tạm thời cũng chưa mang lại cho lợi ích thiết thực nào cho cả hai cả.

nhưng có một điểm rất rõ ràng đó là.

Lý Khánh An cũng ủng hộ cho Lý Dự.

Tại thời khắc nhạy cảm này, việc vào kinh của Lý Khánh An, không thể nghi ngờ rằng sẽ góp thêm một phần sức mạnh cho phe đông cung.
Còn những kẻ kịch liệt phản đối việc Lý Khánh An vào thành, lần này lại biến thành là Trương Quân.

Trương Quân cho tới bây giờ đều là phái trung gian, thích ở giữa Dương Quốc Trung và Vương Cúng làm người hoà giải, hắn rất ít để lộ ra ý nghĩ đích thực của mình, hắn tựa như chiếc hồ lô nhìn không thấu được, ai cũng không biết trong lòng hắn bán thuốc gì.
Nhưng hôm nay, Trương Quân lại phá lệ đến hai lần trở thành kẻ phản đối việc này một cách kiên quyết.

bởi vì hắn cũng hiểu rất rõ, giờ phút này đã là thời khắc mẫu chốt quan trọng trong việc phân ra các phe quyền lực, đề cập đến lợi ích thiết thực của hắn.

Trong lúc hắn còn chưa xác định được lợi ích xác thực cuối cùng của mình, hắn chỉ có thể dùng biện pháp kéo dài thời gian.

để dành đủ thời gian để mình lưu để mình xoay sở.
Buổi sáng hôm nay.

hắn khó khăn mới thuyết phục được Trần Hi Liệt, ở thời khắc biểu quyết cuối cùng bỏ cho mình một phiếu, khiến cho bọn hắn cuối cùng với bốn so với ba, chiếm cứ đại đa số, mà Lý Khánh An vào kinh, chắc chắn sẽ xoay chuyển ưu thế lúc sáng sớm của mình.

Lý Khánh An cũng là một trong số những tướng quốc của chính sự đường, hơn nữa lại dẫn theo ba nghìn quân đội, hắn nhất định phải giơ cao ngọn cờ phản đối Lý Khánh An vào kinh.
“Vương tướng quốc sai lầm rồi, vô cùng sai lầm!”
Trương Quân đứng lên.


lời nói kịch liệt mà phản đối nói: “Vương tướng quốc làm sao mà biết được Lý Khánh An không có dã tâm, làm sao mà biết Lý Khánh An chỉ mang ba nghìn người vào kinh.

Chúng ta căn bản không có được bất kỳ tin tức gì cả.

điều này cho thấy đội quân mà Lý Khánh An mang đến nhất định sẽ rất khổng lồ.

Hắn tại thời điểm khẩn cấp như vậy mà vào kinh, nhất định bụng dạ khó lường.

Ta không rõ Vương tướng quốc vì sao lại hy vọng hắn vào kinh đến thế, chẳng lẽ Vương tướng quốc đã cấu kết với hắn hay sao?”
“Trương thượng thư lời này đã quá nghiêm trọng rồi.”
Lý nghiên bên cạnh đứng lên chắp tay nói: “Ta chỉ muốn nói vài câu công bằng mà thôi, nếu Trương thượng thư không thích nghe, vậy xin hãy phản bác lại ta!”
Hắn đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Ta muốn hỏi Trương thượng thư một câu.

trong Trường An rốt cuộc còn có bao nhiêu quân đội? Năm nghìn người.

đúng không! Không nói đến những binh sĩ này cũng đều là người già kẻ yếu.

không chịu nổi một kích, chúng ta coi như những binh sĩ này có thể lấy một chọi mười.

Như vậy, năm nghìn người này phân bố ở các cửa thành Trường An.

và cả hoàng thành nữa.

cùng với Đại Minh cung.

Hưng Khánh cung Trương thượng thư có biết là.

có bao nhiêu quân đội canh giữ tại Xuân Minh môn.

không biết đúng không! Ta có thể nói cho ngươi biết, ba trăm năm mươi người, không tin ngươi có thể tự mình đi đếm thử xem.

Ba trăm năm mươi người này có thể ngăn cản được ba nghìn nhân mã của Lý Khánh An sao? Không! Theo ý của Trương thượng thư.

còn không chỉ như vậy thôi, có đến hàng vạn người.

Nếu Lý Khánh An thật sự là có dã tâm mà đến.

một tòa thành với ba trăm năm mươi người trấn thủ cửa thành ngăn được hắn sao?”
Lý Nghiên thấy mọi người đều trầm mặc không nói.

lại tiếp tục nói: “Nếu ngăn không được, thế thì vì sao lại phải xé rách da mặt mà cùng hắn xung đột thẳng thừng như vậy? Không cho hắn vào thành, mọi người cùng ngồi một chỗ thương lượng đại sự.

nói không chừng ba nghìn người còn có thể trở thành quân chủ lực bảo vệ Trường An nữa là.

Đây là ý kiến của riêng ta.

mọi người có thể xem xét lại.”
Lúc này, Vi Kiến Tố mở miệng: “Ta ủng hộ ý kiến của Lý sứ quân, chúng ta không có khả năng ngăn trở Lý Khánh An.

Vậy thì hãy đơn giản hơn là mời hắn vào thành, giáp mặt hỏi hắn rốt cục là đến Trường An làm cái gì?”
“Ta cũng ủng hộ!” Trần Hi Liệt cũng đưa tay lên.

nhà cửa tiền tài và nữ nhân của hắn đều ở Trường An cả.

hắn lo lắng đem Lý Khánh An chọc giận rồi, sau khi vào thành thì việc đầu tiên sẽ lấy bọn họ ra khai đao.
Trương Quân thấy người của phe mình đã có hai người theo ý bên kia rồi, còn có một Dương Thừa Căng còn đang do dự.

hắn bèn biết đại thế đã mất.

việc Lý Khánh An vào thành đã là điều tất nhiên, liền gật đầu nói: “Thôi được chúng ta đi hỏi thái tử xem, nếu ngài cũng không ý kiến, thì chúng ta bèn mở cửa nghênh đón Lý Khánh An vào thành”
Đông cung, hoàng thái tôn Lý Dự vừa mới biết được Lý Khánh An đến Trường An, hắn vốn vô cùng lo lắng lập tức thở phào ra nhẹ nhõm.

Hắn thật không ngờ đại đa số mọi người bên chính sự đường lại không tán thành hắn lập tức đăng cơ, lý do xem ra rất đầy đủ.

tình hình của Thánh Thượng còn chưa rõ, sau khi đợi quay về kinh rồi hẳn thương nghị, nhưng lúc nào thì Thánh Thượng có thể quay về kinh? Theo tình báo mà phụ thân vừa mới gửi tới mà xem.

thì ba đội quân còn đang giằng co ở Khánh Châu, nhất thời khó có thể trở về.

Nếu thời gian càng kéo dài về phía sau, mà Quan Trung vẫn trống không, thế thì Dĩnh vương Lý Giao ở Ba Thục có thể dẫn đại quân vào kinh hay không? Còn Thọ vương Lý Mạo ở Tương Dương, cơ hội này hắn sẽ bỏ qua sao? Thậm chí còn có An Lộc Sơn.

hắn chiếm đoạt Hà Đông, dã tâm ủng binh tự lập đã biểu hiểu quá rõ ràng, hắn có thể thừa dịp tiến công Trường An hay không?
Mấy vấn đề này đáp án rất đơn giản.

bọn họ nhất định sẽ dùng đủ loại cớ để mà đánh đến Trường An này, như vậy mục đích mà Trương Quân phản đối mình đăng cơ, rất có thể chính là muốn kéo dài thời gian.
Điều này khiến cho Lý Dự cảm thấy vô cùng lo âu, nhưng hắn lại không thể không đưa ra thái độ, tỏ vẻ tạm thời không muốn đăng vị, mà hiện tại Lý Khánh An tới rồi, điều này khiến cho nội tâm đang lo âu của Lý Dự thấy được một tia hy vọng, Lý Khánh An đã đến đúng là một cơ hội thay đổi vận mệnh của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận