Lúc này, một gã hoạn quan vội vàng chạy vào nội điện, khom người nói: “Điện hạ, các tướng quốc đều tới cả rồi, đang chờ ở bên ngoài điện.”
“Mời bọn họ tiến vào đi!”
Hoạn quan vừa muốn đi ra, Lý Dự lại khoát tay nói: “Không cần, ta đi ra ngoài gặp bọn họ.”
Hắn khoác lên một chiếc áo bào, bước nhanh ra ngoài điện, chỉ thấy dưới các bậc thang, bày vị tướng quốc của chính sự đường đang xếp thành hàng một.
thấy hắn đi ra, cùng nhau khom mình hành lễ nói: “Tham kiến điện hạ!”
“Các vị đại thần, có việc gấp gì sao?”
Vương Củng tiến lên cười nói: “Chúng tôi đang thương lượng có nên để cho Lý Khánh An vào thành hay không.
Hiện tại cái nhìn của mọi người trên cơ bản đã thống nhất, chỉ muốn nghe một chút ý kiến của điện hạ.”
“Cái gì! Lý Khánh An còn ở ngoài thành?” Lý Dự vô cùng kinh hãi, hắn vội vàng nói: “Thế mọi người có cái nhìn như thế nào?”
“Chúng ta cho rằng có thể để cho Lý Khánh An tiến vào Trường An.
mấu chốt quan trọng là ba nghìn kỵ binh của hắn.
có thể cùng tiến vào Trường An hay không, xin điện hạ đưa ra quyết định.”
Nói thật.
Lý Dự kỳ thật cũng có chút lo lắng quân đội của Lý Khánh An, nếu chỉ có một mình Lý Khánh An vào kinh, thì đối với hắn là chuyện tốt, nhưng Lý Khánh An dẫn theo ba nghìn kỵ binh, điều này khiến cho Lý Dự cảm thấy trong lòng bất an, dù sao thân phận của Lý Khánh An hắn cũng biết, hoàng tổ phụ sở dĩ kiên quyết muốn giết Lý Khánh An, chính là lo lắng trong tương lai hắn có ngày sẽ tước đoạt ngôi vị.
Điều lo lắng này.
Lý Dự cũng tượng tự như vậy, trong lòng hắn rất mâu thuẫn, rốt cuộc có nên để cho quân đội của Lý Khánh An vào thành hay không? Lúc này, hắn bỗng nhiên thấy khóe miệng của Trương Quân xuất hiện một tia cười lạnh, không khỏi lập tức tỉnh ngộ, nếu Lý Khánh An thật sự có dã tâm soán vị, thì ai có thể ngăn cản được hắn?
“Ta quyết định đích thân đi Xuân Minh môn nghênh đón Lý Khánh An vào kinh, mời các vị đại thần hãy cùng ta đi ra đón vậy.”
Ngoài Xuân Minh môn, Lý Khánh An chờ đợi đã lâu.
Hắn cũng chẳng nôn nao làm chi, cứ bình thản đứng đợi cửa thành mở.
Bọn họ đợi gần một canh giờ thì cửa thành vẫn chưa có bất kỳ động tình gì.
Lúc này, Nam Tề Vân mới nói nhỏ sau lưng Lý Khánh An: “Đại tướng quân, chúng ta dẫn quân đến đây, xem ra bọn chúng vẫn đang nghi kỵ! Có điều xem ra phen này binh lực trong thành đúng là đã trống trơn!”
Lý Khánh An nghe trong thành vọng ra tiếng vó ngựa lộc cộc, bèn cười đáp: “Bọn họ đã đến!”
Cửa thành được mở ra keng két.
một đội kỵ binh hộ tống vài chục vị đại thần đi ra thành môn.
Người đứng đầu chính là hoàng trữ Lý Dự.
Lý Khánh An giơ cao tay, ba ngàn kỵ binh lập tức cùng nhảy xuống ngựa, động tác đồng đều trông rất ư uy vũ và đẹp mắt.
Bọn họ cùng quỳ một chân hành lễ.
đồng đều thốt lên: “hoàng trưởng tôn điện hạ thiên tuế!”
Ba ngàn người cùng cao giọng hô hào khí thế rất hùng tráng, khiến binh sĩ trên dưới thành không khỏi hãi hùng.
Trương Quân và Trần Hy Liệt đều mặt mày biến sắc.
Trương Quân bất mãn hừ mạnh một tiếng, trong lòng hắn cực bất mãn.
Hắn thầm nghĩ, tên Lý Khánh An này phải chăng đang thị uy với mình đấy ư?
Lý Khánh An bước nhanh lên trước hai bước, hắn quỳ một chân hành lễ cho Lý Dự.
“Thần Lý Khánh An tham kiến hoàng trưởng tôn điện hạ!”
Lý Dự vội đi lên đỡ hắn dậy, cười nói: “Đại tướng quân không phải khách sáo, ngươi có thể kịp thời trở về Trường An.
khiến lòng ta cuối cùng cũng yên lòng.”
Lý Khánh An cười cười: “Thần vào Kinh là để bẩm báo tình hình Hà Trung và vấn đề di dân với thánh thượng, nhưng giữa đường nghe nói Trường An đang trống vắng quân đội, thần lo lắng Trường An bị kẻ tiểu nhân thừa cơ, bèn vội vã về Kinh mà chưa kịp bẩm báo trước, thần thật có lỗi.”
“Không nói những điều này nữa, chúng ta vào Kinh thôi.”
Lý Dự liếc nhìn đội kỵ binh tinh duệ lợi hại hơn thường trước mặt nói: “Lý tướng quân định để đội quân này đóng trại ngoài thành, hay để họ vào trú quân trong doanh trại nội thành?”
“Thần xin nghe theo an bài của điện hạ.
nếu điện hạ nguyện ý để đội quân này bảo vệ Đông Cung, vậy họ có thể trường kỳ đóng quân trong nội thành, mọi việc xin điện hạ cứ sắp xếp.”
Lý Dự nghe ra ý trong lời của Lý Khánh An.
Ánh mắt hai người đụng nhau, ý của đối phương đã quá rõ ràng.
Lý Dự bỗng hiếu ra, Lý Khánh An phen này đến Trường An là vì mình, hắn liền niềm nở cười nói: “Nếu đại tướng quân đã để ta làm chủ, vậy ta cũng không khách sáo nữa.
Các doanh trại quân đội trong thành Trường An đều rộng rãi và có chỗ trống, đủ để họ ở lại.
Vậy cứ để quân đội này vào thành thôi! Có thể để họ ở lại trong hoàng thành.
”
“Thần tuân lệnh!”
Lý Khánh An quay lại khẽ gật đầu ra hiệu với Nam Tề Vân; nhận lệnh, Nam Tề Vân lập tức quơ tay chỉ huy: “Vào thành!”
Đại đội kỵ binh bắt đầu từ từ đi về phía quân doanh, còn Lý Khánh An thì đi lên phía trước thi lễ với các đại thần khác.
“Các vị đồng liêu, đã lâu không gặp!”
Mọi người lần lượt hồi lễ lại.
Vương Củng còn cười nói: “Đại tướng quân phen này hồi Kinh chuẩn bị sẽ ở lại bao lâu?”
“Có thể thời gian sẽ không quá dài.
Ta lo rằng người Hồi Hột lại có ý trả đũa Bắc Đình, nên cùng lắm là ở lại nữa tháng thì sẽ phải trở về.”
Mọi người lại cùng hàn thuyên vài câu, vừa nói vừa quay đầu vào thành.
Lúc này, Bùi Mân mới đi đến sau lưng Lý Khánh An, vỗ vỗ vai hắn khẽ giọng nói: “Khánh An, tối nay đến phủ ta, thế nào?”
Lý Khánh An vội hoàn lễ lại đáp: “Tối nay cháu phải đến Độc Cô phủ.
hay cậu đi cùng với cháu?”
“Cũng được! Ta cũng thuận tiện đi thăm em gái ta.
vậy tối nay gặp nhau tại Độc Cô phủ!”
Mọi người vào đến thành thì cũng sắp đến thời gian hạ triều, nên mạnh ấy nấy đều trở về triều đường.
Lý Dự vẫn tiễn Lý Khánh An đến tận Chu Tước Môn.
hắn cười nói: “Được rồi, ta phải trở về Đông Cung trước, đại tướng quân dọc đường vất vả rồi.
hãy nghỉ ngơi cho khóe, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.”
“Cung tiễn điện hạ!”
Lý Khánh An cáo từ Lý Dự xong bèn dẫn quân vào hoàng thành.
Binh bộ đã an bài xong, do số người của bọn họ khá ít.
nên được xếp vào doanh trại của Tả Lệnh quân vệ, điều kiện nơi ấy tốt nhất, lại khá gần với Chu Tước Môn.
là nơi đóng quân lý tưởng của bọn họ.
Nam Tề Vân đích thân đi an bài doanh trại, còn Lý Khánh An thì dẫn theo một trăm mấy thân binh cùng đi đến phường quỹ Tụ Hải Đường chợ Đông.
Phường quỹ Tụ Hải Đường là do An Tây quân mở, chủ yếu là để tiện cho Hồ thương gửi tiền tài văng lai giữ hai khu vực Trường An và An Tây.
Hồ thương sẽ gửi tiền tại An Tây, sau đó mang theo biên nhận đến Trường An nhận tiền.
Lý Long Cơ tuy hận Lý Khánh An thấu xương, nhưng hắn vẫn không dám động đến phường quỹ Tụ Hải Đường, vì phần lớn tướng lĩnh An Tây đều có góp vốn trong phường quỹ, già sử hắn mà cho phong Tụ Hải Đường thì cũng có nghĩa là đắc tội hết phần lớn tướng lĩnh An Tây.
Tụ Hải Đường vài tháng trước vừa mở thêm hai phường quỹ mới tại Trường An; hơn nữa.
tại Lạc Dương.
Thành Đô, Dương Châu.
Thái Nguyên, mỗi nơi mở một chi nhánh.
Nó giờ đây làm ăn càng ngày càng phát đạt, đã dần dần trở thành phường quỹ lớn số một tại Trường An, nhất là khi tiền bạc của An Tây lũ lượt vận chuyển đến đều do Tụ Hải Đường phụ trách phát hành, nên khiến nó dần trở thành ông trùm trong giới phường quỹ Đại Đường.
Đại trưởng quầy phường quỹ vốn do con thứ của Lý Hồi Xuân đảm nhiệm, giờ được đổi một người mới.
do em trai Thường Tiến - Thường Phương đảm nhiệm.
Nghe nói Lý Khánh An vừa đến, Thường Phương vội đi ra nghênh đón.
hắn khom người hành lễ nói: “Đại tướng quân dọc đường vất và rồi!”
Thường Phương và anh trai Thường Tiến có khuôn mặt khá giống nhau, và đều là bậc đại trương phu tính tình phóng khoáng, thân hình cao to và làn da hơi ngâm đen do có huyết thống của người Hồ Tây Vực.
Tuy bề ngoài trông có phần thô kệch, nhưng trên thực tế Thường Phương lại là một người rất tỉ mỉ cẩn trọng, vấn đề gì cũng được hắn suy nghĩ chu đáo, đến giọt nước cũng không lọt; hơn nữa hắn lại rất năng động, làm trưởng quầy chưa được nửa năm liền một lúc mở liền sáu phường quỹ chi nhánh.
Lý Khánh An nhảy phóc xuống ngựa.
hắn thấy phía trước cửa phường xa ngựa qua lại tấp nập, bọn thương nhân ra ra vào vào liên tục, bèn chấp tay mỉm cười nói: “Thường trưởng quầy, làm ăn phát đạt đấy chứ?”
“Nhờ phúc của đại tướng quân, thời gian này đúng là làm ăn khấm khá.
xin mời đại tướng quân vào trong!”
Lý Khánh An từ cửa bên đi vào phường quỹ, xong hắn bèn quay đầu nói: “Đi mời Thường Tiến vào đây!”
“Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ đã phái người đi mời, hắn sẽ đến liền.”
Thương Phương dẫn Lý Khánh An vào trong nhà.
Vừa ngồi xuống thì thị nữ đà dâng trà lên cho hắn.
Hắn vừa uống ngụm trà vừa nói: “Ta muốn tìm hiểu về tình hình của tiền bạc, không biết là tình hình lưu thông tại Trường An thế nào?”
Thường Phương vội lấy một các hộp gỗ trong tù đựng bên cạnh ra.
Trên mảnh vải lụa đó trong hộp là hai mươi mấy đồng tiền bạc khác nhau, trong đó to nhất và tròn nhất chính là đồng tiền bạc An Tây.
“Mời đại tướng quân xem, đây là mười mấy loại tiền đồng lưu thông trên thị trường Trường An.
có quan tiền do Thiếu phủ Tự đúc, có tiền bạc do bọn hoàng thân quốc thích đúc.
có tiền Ưu Châu, có tiền Thục, và có cả tiền Lũng Hữu nữa.
nhưng số tiền này hàm lượng bạc trong đó còn chưa chiếm tới một nửa.
và phần lớn bị trộn chỉ trắng và đồng vào.
Mọi người đều gọi những tiền này là tiền đen, giá thị trường của chúng là một trăm văn.
nhưng trên thực tế cũng chỉ chừng hai đến ba mươi văn là cùng.
Quan tiền thì khá hơn một chút, vốn dĩ đổi được bảy mươi văn.
nhưng trên thị trường tiền quan nhái có rất nhiều, căn bản khó mà phân biệt được thật già, hơn nữa bắt đầu từ năm nay.
tiền quan già còn có số lượng nhiều hơn cả tiền thật, nên khiến giá của tiền quan rốt thảm thê.
Bây giờ chỉ còn đáng ba mươi văn tiền.
Đây là một thủ đoạn bóc lột dân chúng Đại Đường biến tướng.
Oán khí của dân chúng sôi sục, có rất nhiều cửa tiệm đã không còn nhận số tiền bạc này nữa.”
“Đại tướng quân xin mời xem đồng tiền này.”
Thường Phương rút ra một đồng bạc nói: “Đây là tiền Ưu Châu của An Lộc Sơn đúc, giá thị trường thấp nhất, chỉ có hai mươi văn.”
Hắn hơi dùng chút hơi sức trên tay đè lên, chỉ nghe một tiếng “coong!”, ngay lập tức tiền bạc đó đã bị hắn bẽ làm đôi, đưa cho Lý Khánh An, “Đại tướng quân nhìn xem ắt sẽ hiểu.”
Lý Khánh An nhìn sơ qua mà không khỏi ngỡ ngàng.
Hóa ra đồng tiền này lại có thể chỉ có một lớp bạc mỏng phủ lên.
bên trong đều là chì và đồng màu đen.
Tên An Lộc Sơn này đúng là hơi quá đáng rồi!
Lúc này, hắn lại nhìn thấy một đồng bạc đã bị phủ lên lớp mốc màu xanh rêu mà không khỏi hiếu kỳ cầm lên.
chỉ thấy trọng lượng của nó rất nặng, không giống tiền bạc.
bèn cười hỏi; “Đây là tiền bạc của nhà ai thế?”
“Cái này ư? ồ! Đó chính là tiền bạc do Dương Hoa Hoa đúc.” Thường Phương vừa ngãi ngãi đầu vừa cười nói: “Sao ta lại có thể quên mất nó nhỉ.
đây là loại tiền bạc không đáng tiền nhất, trong đó có lõi sắt.
chỉ đáng mười văn.”
“chỉ đáng mười văn?”
Lý Khánh An không nhịn nổi phì cười, ả nữ nhân ấy đúng là tham tiền quá rồi.
Lý Khánh An đặt đồng tiền xuống, lại hỏi: “Vậy đồng bạc An Tây của ta thì sao?”
“Tiền bạc An Tây của chúng ta thì đúng là bảo bối!”
Nhắc đến tiền bạc An Tây, vẻ khinh miệt trong mắt Thường Phương hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là sự tự hào đắc ý, hắn cẩn thận cầm đồng bạc An Tây lên.
dùng ngón trỏ và cái kẹp nhẹ đưa lên miệng thổi, tiếng vang thanh thoát của kim loại vang lên tiếng ung ung liên miên.
Mắt hắn híp lại thành một đường phảng phất như đương thưởng thức thứ âm nhạc mỹ miều nhất của thế gian.
“Đại tướng quân, đồng bạc của chúng ta là được ưa chuộng nhất.
Chúng ta trước sau đã tung ba đợt tiền vào thị trường, tổng cộng mười vạn đồng tiền bạc, kết quả chẳng mấy chốc đã bị hốt sạch, vốn dĩ giá đồng bạc của chúng ta là một quan tiền, nhưng giờ nó đã tăng giá đến một quan hai trăm văn tiền.
Đã thế trên thị trường còn rất hiếm khi nhìn thấy, đều bị mọi người đem giữ lại.”
Lý Khánh An cũng cầm một đồng bạc lên đưa lên thổi một cái, rồi lại đặt sát tai để nghe.
chỉ nghe tiếng ung ung thanh thanh của kim loại vang vọng một hồi.
phảng phát như tiếng vang của dây huyền nhạc khí.
Hắn lại cười hỏi: “Có ai làm giả không?”
“Đương nhiên có, không ít nữa là đằng khác, nhưng đồng bạc An Tây của chúng ta chúng cũng khó mà làm giả được.
Có muốn làm giả thì lại phải bỏ ra cùng số lượng bạc.
bọn làm giả kia làm sao có thể làm được điều đó? Dân chúng cũng chả ngốc, xem độ tinh xảo của đồng tiền, lại cân trọng lượng; và quan trong hơn cả là nghe tiếng, nên nếu làm giả tiền bạc An Tây sẽ rất giả bị nhân ra.
rất ít khi có người bị lừa được.”
Lý Khánh An cũng gật gật đầu nói: “Chẳng bao lâu sẽ có đợt tiền thứ hai, gồm năm mươi vạn đồng bạc được vận chuyển đến.
Mục đích của ta chẳng phải là để mọi người đem tiền đó tàng trữ lại.
mục đích của ta là muốn để đồng bạc An Tây dần dần trở thành tiền tệ quan trọng nhất của Đại Đường, để thay thế tiền bạc Đại Đường bây giờ để cùng tiền đồng trở thành tiền tệ lưu thông chủ yếu.
Ta hi vọng Tụ Hải Đường có thể giúp ta làm được việc này, để đồng bạc sớm được lưu thông.”
“Tuân lệnh! Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Lúc này, phía bên ngoài lại có tiếng bước chân đi đến.
giọng Thường Tiến vang lên: “Đại tướng quân, thuộc hạ đã đến.”
“Mời vào!”
Cửa rèm được vén lên, Thường Tiến nhanh chân bước vào, hắn quỳ xuống tham bái Lý Khánh An: “Thường Tiến tham kiến chúa công.”
Hắn đang dùng lễ tiết của Ẩn Long Hội tham bái Lý Khánh An.
Thường Phương đứng bên cạnh có phần ngỡ ngàng.
Hắn tuy là thành viên của Hán Đường Hội, nhưng bí mật của Ẩn Long hội cả hắn cũng không biết được.
Hán Đường Hội tuy đẳng cấp phân minh rất nghiêm ngặt, nhưng trước giờ chẳng bao giờ phải quỳ lạy thi lễ.
Hơn nữa.
đại ca của mình lại có thể quỳ cả hai chân thi lễ với Lý Khánh An, điều này quả khiến Thương Phương trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lý Khánh An vội dìu Thường Tiến đứng dậy,hắn mỉm cười nói: “Ta đã nói từ lâu rồi, các ngươi không phải hành lễ quỳ bái với ta.
sao giờ ngươi lại phạm phải thế này?”
Thường Tiến gãi gãi đầu cười nói: “Thuộc hạ được gặp chúa công, trong lòng kích động nhất thời quên mất.”
“Vậy lần sau ngươi phải ghi nhớ, ngồi xuống thôi!”
Thường Tiến bèn ngồi xuống cười nói: “Chúa công đột nhiên xuất hiện tại Trường An quả thật là làm dấy động toàn thành, khắp đầu đường cuối ngõ đều đồn ầm lên nói chúa công đến để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Mọi người còn nói sắp có Huyền Vũ môn chi biến tái diễn.”
“Đó đều chỉ là lời của kẻ ưa thị phi.
ta nếu đến để đoạt vị thì sẽ không chỉ dẫn mỗi ba ngàn người.”
Lúc này, Thường Tiến bỗng có cảm giác mình thật dư thừa, bèn đứng dậy nói: “Mọi người cứ nói chuyện, thuộc hạ phải đi lên phía trước chăm lo việc trong tiệm.”
Hắn bước nhanh ra khỏi phòng và trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại giúp họ.
Trong phòng giờ chỉ còn Lý Khánh An và Thường Tiến hai người.
Lý Khánh An nói: “Ta đến đây kỳ thực chủ yếu là đến tìm ngươi, ta muốn tìm hiểu về tìm hình mạng lưới tình báo, triều đình còn tiếp tục đi sát phạt Hán Đường Hội nữa không?”
Thường Tiến bây giờ là người đứng đầu về gián điệp tình báo của Lý Khánh An.
Từ sau khi Lý Hồi Xuân mất.
Thường Tiến tiếp quản Hán Đường hỏi.
Hắn đã nghe theo mệnh lệnh của Lý Khánh An, cài tạo Hán Đường Hội thành cơ quan tình báo bí mật của Lý Khánh An.
Nụ cười cung kính trên mặt Thường Tiến biến mất, hắn trầm ngâm một lát nói: “Từ sau năm mới.
tất cả tinh lực của Lý Long Cơ đều chuyển hướng sang phía Lũng Hữu và Sóc Phương, cũng bắt đầu cho dừng việc truy lùng Hán Đường Hội.
Các thành viên khắp nơi phần lớn chỉ cần đóng tiền thì có thể được thả ra.
Trước mắt, Hán Đường Hội có tất cả ba ngàn ba trăm người ở khắp nơi trên đất Đại Đường,phần lớn đều dùng thân phận người buôn để che giấu, nhưng không ít người đã vào quan phủ.
Thuộc hạ lấy tám thành phố lớn là Trường An, Thành Đô, Thái Nguyên.
Ưu Châu, Lạc Dương.
Thương Dương, Dương Châu.
Thiện Châu.quảng Châu là trung tâm.
cho dựng phân đà tình báo ở mỗi nơi.
Tất cả đều là liên hệ một chiều.Đây kỳ thực chính là cách thức liên hệ như hồi Hán Đường Hội trước đây.
Trước đây chủ yếu là thu thập tình hình của dân ở khắp nơi là chính, bây giờ thì phạm vi tương đối rộng hơn.
bao gồm cả tình hình trú quân, dự trữ lương thực, xây dựng thành trì.
quan viên địa phương ...!Tất cả những điều này đều nằm trong phạm vi tình báo của chúng ta.
Thuộc hạ chuẩn bị sẽ cho lập một phường tình báo tại Phụng Thiên huyện, phụ trách tổ hợp lại tình báo từ khắp nơi gửi đến.
Dự tính tháng sau sẽ có thể hoàn thành.”
“Vì sao lại chọn huyện Phụng Thiên.” Lý Khánh An thấy có phần kỳ lạ thắc mắc.
Thường Tiến cười nói: “Đó là vì huyện lệnh Phụng Thiên huyện Dư Tri Tiết cũng là thành viên của Hán Đường Hội chúng ta.
và cả huyện thừa, huyện úy và chủ bạc đều đã bị chúng ta mua chuộc.
Như thế này thì huyện Phụng Thiên sẽ là một nơi an toàn.
Nếu là ở Trường An thì hằng ngay có lượng lớn chim câu đưa thư ra ra vào vào nhất định sẽ làm người khác sinh nghi.”
“ừm! ngươi nói quả thật không sai.” Lý Khánh An gật đầu tán thưởng cười n ói: “Không những ở Trường An là như thế.
mà cả ở các thành trì khác thì tình hình cũng như nhau thôi, nên hãy đặt phân đà tình báo vào một tiểu huyện ở vùng phụ cận, cố gắng không gây sự chú ý của người khác.”
“Thuộc hạ hiểu ý chúa công, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo.”
Dừng lại một lúc, Lý Khánh An lại nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Lý Đang thế nào rồi?”
Thường Tiến hừ mạnh một tiếng nói: “Cũng do bản thân hắn mà ra cả thôi, nghe nói đang bị giam trong nhà ngục tại huyện Trường An.
có điều hắn giờ đã trở nên điên loạn, lời hắn nói cũng chẳng còn mấy người có thể tin tưởng được.”
Lý Khánh An trầm ngâm một lúc bèn nói: “Có lẽ đây sẽ là chốn về tốt nhất của hắn.
thôi thì cứ để hắn được ở lại trong đó vậy!”
Nói đến đây.
Lý Khánh An lại đứng dậy nói: “Thôi được rồi.
ta chỉ nói thế này thôi, có việc gì ngươi có thể bẩm báo với ta bất cứ lúc nào.”
Xong hắn lại dặn dò Thường Tiến thêm vài câu rồi mới rời khỏi phường quỹ Tụ Hải Đường đi về hướng phường Vụ Bôn.
Đến phường Vụ Bổn tất nhiên là đến Độc Cô phủ.
Lúc này trời đã vào xế, phố phường trong phường nội rất ư náo nhiệt.
Có hàng gánh buôn rau.
những tên sánh hàng rong tạp hóa.
những hàng bánh bao mới xuất nổi nóng hổi; tiếng rao tiếng bán khắp nơi.
Lý Khánh An đi qua một ngã tư, đi thêm chừng trăm bước nữa đã đến Độc Cô phủ.
“Xem! Tỷ phu của ta đã đến.”
Minh Châu kích động hô hào, cả một đàn nữ tử vù vù quay đầu lại.
“ôi! Mỹ nhân xinh đẹp! ” Một thân binh bên cạnh thất thanh thốt lên.
Lý Khánh An không khỏi thúc cương ngựa lại, đầu hắn lại bắt đầu nhoi nhói đau.
Cái tình cảnh trước đây lại sắp lặp lại.
Xa xa.
một đám đông các cô gái trẻ đang đứng đầy ngoài bờ tường phủ Độc Cô.
Ai nấy đều ăn diện diễm lệ đang chí cha chí chóe bàn tán về điều gì đấy.
Bỗng nhiên, một người trong số họ quay đầu lại nhìn về hướng xa xa này.
Đấy chẳng phải là Minh Châu sao?
chỉ thấy, hình như ai trong số các tiểu nương này đều đã bỏ không ít công sức để ăn diện, phía dưới chiếc váy dài ngũ sắc rực rỡ, trông ai cũng càng thanh thoát và cao ráo hơn.
Phía trên là chiếc áo ngắn được vẽ hoa văn phức tạp, khoác thêm ở ngoài là tấm vải van mỏng trong suốt như đôi cánh tiên nữ.
Trong lòng Lý Khánh An không khỏi thầm cảm thán, ôi! Đám mỹ nương tử này hiện lên như một bước tranh mỹ miều trước mặt hắn.
Lúc này, Lý Khánh An cười ngựa đi từ từ đến trước mặt họ, hắn bỗng nhận ra.
đây chẳng phải là bọn tiểu nương ăn mặc và trang điểm kỳ quái năm xưa sao? Năm xưa hắn còn tặng cho mỗi người một cây tiễn, bây giờ ai ai cũng đã lớn thế này rồi ư?
“Ha ha! Ta vẫn còn nhớ các ngươi.” Lý Khánh An cười nói: “Các ngươi giờ đều đã xinh đẹp thế này rồi cơ!”
“Tỷ phu.
vậy huynh còn nhớ muội là ai không?”
Minh Châu vội nhảy ra tinh nghịch nháy mắt với hắn.
cười nói: “Huynh chắc sẽ không nói.
ôi! Đây là con gái nhà ai, sao mà lại nhìn quen thế nhỉ?”
“Cái con tiểu nha đầu này!” Lý Khánh An cười cười nhảy xuống ngựa rồi giao dây cương cho thân binh.