Thiên Hạ


Giữa trưa ngày hôm sau, hai vạn đại quân tiếp theo của An Lộc Sơn cũng đến Đồng Quan, cùng lúc đó, do nha trướng đô úy Hà Dĩnh Xuyên của Lý Khánh An suất lĩnh năm nghìn tân mộ quân cũng đi tới Đồng Quan.

Năm nghìn tân quân này vốn dĩ cũng đều là phủ binh của các nơi, vì nguyên nhân của việc sát nhập đất đai mà tháo chạy nên trở thành dân lưu vong, hiện tại lại một lần nữa được tổ chức thành độ quân trở lại.
Đây chính là sách lược của Lý Khánh An, hắn không thể ở lại Trường An lâu dài được, thậm chí ở lại ngắn hạn cũng đã rất khó khăn, một khi chủ lực của Lý Hanh trở về kinh, hắn nhất định phải lập tức rời khỏi Trường An.

nhưng Trường An lại phải có thể lực của hắn.

hai vạn tân quân này chính là thế lực đại biểu của hắn, vì thế, hắn cố ý để lại năm trăm thân vệ cho Nam Tề Vân, năm trăm thân vệ này mỗi người dẫn dắt bốn mươi viên tân quân, như vậy, toàn bộ đội quân đã được quân An Tây khống chế một cách nghiêm mật.
Năm nghìn tân mộ quân đã đến.

giúp lực lượng phòng ngự của Đồng Quan tăng thêm một sức mạnh rất lớn.

cũng khiến cho dã tâm của An Lộc Sơn nhập quan khống chế triều đình đã hoàn toàn bị đánh tan.
Trên tường thành Đồng Quan, vẻ mặt Lý Khánh An rất phức tạp khi nhìn về quân doanh của An Lộc Sơn ở phía xa.

Hắn vừa mới nhận được một phần tình báo khấn cấp, đại doanh xa ở Thanh Cang Sơn tại Khánh Châu xuất hiện dị động.
Xích hầu quân An Tây phái đi giám sát tình hình ở đó phát hiện sứ thần của Ca Thư Hàn bí mật đến đại doanh ở Thanh Cang Sơn.

không lâu sau quân Đường ở đại doanh Thanh Cang Sơn liền phát động cuộc tấn công mạnh mẽ với huynh đệ Biện Vương, không đợi Vinh vương kịp tới cứu viện, bèn đã với một trận chiến đánh tan hơn một vạn quân của Biện vương và tây Lương vương.
Cho đến lúc này, Lý Khánh An mới hiểu được mục đích đích thực mà Lý Hanh vẫn án binh bất động.

theo lý hắn có được ưu thế tuyệt đối về binh lực, lại có lão tướng Quách Tử Nghi kinh nghiệm phong phú như vậy, vậy mà hắn lại giằng co đến những mười ba ngày với quân đội của Biện vương và Vinh vương lâu như thế, điều này khiến cho người ta không thể không hoài nghi động cơ của Lý Hanh.
Thì ra Lý Hanh đã kết mối quan hệ cùng với Ca Thư Hàn.

Cũng bởi vậy có thể thấy được, Ca Thư Hàn hiểu nhiên đã về phe Lý Hanh, cho nên hắn mới thoải mái tay chân, ra sức tấn công hai phe của thân vương khác.
Tâm trạng của Lý Khánh An vô cùng phức tạp, thời gian mà đại quân Lý Hanh quay về kinh đã sắp tới.

Tình thế hỗn loạn của Đại Đường đã sắp đến, thời gian và cơ hội dành cho hắn đã không còn nhiều.

Hắn nên làm như thế nào để nắm bắt lấy cơ hội thuộc về mình? Thời cơ, thời cơ thoáng chốc sẽ qua đi, hắn có thể nắm bắt được cơ hội lướt qua trong thoáng chốc này không?
“Tham kiến Đại tướng quân!” Nha trướng đô úy Hà Dĩnh Xuyên của Lý Khánh An nhanh bước đi lên trước, nữa quỳ thi lễ với Lý Khánh An.
Hà Dĩnh Xuyên được Lý Khánh An chiêu mộ vào năm đó tại Đoàn luyện binh ở Dương Châu, bị trọng thương ở trong trận chiến Thạch Bảo thành, vẫn tĩnh dưỡng gần hai năm nay mới dần dần hồi phục, trở thành một trong ba thân vệ đô úy của Lý Khánh An.
Lần này Lý Khánh An vào kinh, ngoại trừ Nam Tề Vân ra, hắn bèn là vị tướng lĩnh chỉnh yếu.

Dựa theo sự sắp đặt của Lý Khánh An, Nam Tề Vân trấn thủ kinh thành.

Hà Dĩnh Xuyên thì đóng ở Kính Châu, như vậy song phương có thể tiếp ứng cho nhau, tạo thành góc hỗ trợ, nếu gặp nguy cơ, bọn họ cũng có thể từ Kính Châu rút khỏi Quan Trung.
Giờ khắc này Đồng Quan nguy cấp, Hà Dĩnh Xuyên liền tạm thời không đi Kính Châu, mà tới Đồng Quan trợ giúp.
“Tân mộ quân cảm giác như thế nào?” Lý Khánh An vừa cười vừa hỏi.
“Tân quân mới chiêu mộ được của chúng ta lần này tuyệt đại đa số đều thuộc phủ binh trước đây, ít nhất có đến trên sáu phần cũng đều là người Quan Trung, có căn cơ rất tốt, cung nỏ đao pháp đều vô cùng thuần thục, gần như không cần huấn luyện mấy thì bọn họ đã có thể xuất chiến được rồi.

Từ việc hành quân cấp tốc lần này liền có thể thấy được, kỷ luật rất tốt.

không có một ai bị tụt lại phía sau cả.”
Hà Dinh Xuyên đối với bộ hạ mới của hắn không tiếc lời khen ngợi.

có thể thấy hắn rất thích đôi quân mới này.
Lý Khánh An gật đầu nói: “Hai vạn quân này các ngươi phải khống chế chặt trong tay của mình, khi thời cơ chín mùi có thể chia từng nhóm đưa nồng cốt đến An Tây huấn luyện, mặt khác phải đối đãi bọn họ cho tốt.

Quân lương cần thiết sẽ có quỹ phường Tụ Hải Hàng cung cấp.

Ta cũng sẽ mệnh cho quan viên An Tây phân phối quân điền cho bọn hắn ở An Tây, đối đãi với bọn họ như là quân An Tây vậy, cho bọn hắn cảm thấy được công nhận, về sau ta không ở Trường An.

các ngươi phải thường xuyên giữ liên lạc với ta.

đến lúc đó tự khắc sẽ có người đến tìm các ngươi.”
“Mạc tướng tuân lệnh!”
“Còn có một việc ngươi phải nhớ kỹ, nhất định quân kỷ phải nghiêm minh, không cho phép các ngươi ở Trường An bại hoại danh dự của ta.

nghe thấy chưa?”
“Mạt tướng tuyệt đối không dám.

nhất định sẽ quản thúc tốt các thuộc hạ của mình.”
“Không chỉ phải quản thúc quân đội, nếu có người cả gan dám giả mạo các ngươi đi phá hoại thanh danh của ta.

các ngươi phải nghiêm tra cho đến cùng.

Ta đã nói qua với Nam Tề Vân.


hôm nay nói với ngươi một lần nữa.

không cần mềm yếu quá.

ai dám mạo phạm đến ích lợi của An Tây ta.

thì các ngươi đứng ra bảo vệ ngay.”
“Vâng ạ! Mạt tướng nhớ kỹ rồi.”
“Thế thì ngươi đi đi! Hãy nghĩ ngơi và chỉnh trang quân đội cho tốt.

Lúc ta không có mặt.

hãy hỗ trợ Vương tướng quân phòng thủ Đồng Quan.”
Hà Dĩnh Xuyên xoay người cất bước đi, nhưng hắn lại dừng bước, nhỏ giọng hỏi: “Đại tướng quân chuẩn bị khi nào thì rời khỏi Đồng Quan?”
“Nhanh thì đêm nay, chậm nhất cũng sẽ vào ngày mai.”
Lý Khánh An ngóng nhìn đại doanh An Lộc Sơn.

hắn cần quan sát động tĩnh của An Lộc Sơn.

mới có thể quyết định đường đi của mình, xem ra hắn cần phải dùng một loại cảnh cáo đặc biệt rồi.
Bên trong và ngoài đại doanh An Lộc Sơn.

mười mấy tên hành hình thù đang ấn An Khánh Tự xuống mà nện mạnh vào, đánh tới An Khánh Tự gào thét lên như con heo bị chọc tiết.

Các tướng lãnh chung quanh ai nấy đều e sợ, ai cũng không dám vào trong trướng nói giúp cho.
Trong lều lớn.

An Lộc Sơn mới khỏi bệnh đang nổi trận lôi đình, đàn trâu ngựa sáu ngàn con gặp thất bại hoàn toàn đã đi đứt hy vọng nhập chủ Quan Trung của hắn.

Giấc mơ uy hiếp thiên tử để lệnh chư hầu của hắn đã tan biến như mây khói.
An Lộc Sơn tuy rằng đã mệnh lệnh Sử Tư Minh trong vòng 3 ngày đánh hạ Đồng Quan, nhưng bản thân hắn lại hiểu rất rõ ràng, việc trong vòng 3 ngày đánh hạ Đồng Quan cơ hồ không có khả năng thực hiện được, huống hồ ở Đồng Quan còn có Lý Khánh An.
Mỗi khi nghĩ đến Lý Khánh An thì lại làm hắn tức đến sùi bọt mép, đem tất cả sự phẫn hận đều phát tiết lên trên người đứa con trai.

Chính vì sự vô dụng của nó khiến cho mình sắp đi đến thành công lại gặp phải thất bại.

Nếu hắn đã gắng hết sức rồi mà gặp thất bại thì còn có thể tha thứ, vì dù sao An Lộc Sơn cũng biết sự lợi hại của quân An Tây, nhưng chính vì hắn căn bản không làm được gì cả.

sau khi Tôn Hiếu Triết tấn công Đồng Quan, nhưng hắn lại không có tổ chức được sự viện trợ hữu hiệu.
Cái này khó trách An Lộc Sơn sao lại nổi trận lôi đình được, Sử Tư Minh quỳ ở dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hắn biết xử trí xong An Khánh Tự, người kế tiếp sẽ đến phiên chính mình.

Hắn ở ngay trước mặt mọi người lâm trận đào thoát, cho dù không xử trảm.

ít nhất một trăm quân côn cũng là không thể thiếu được rồi.
Sử Tư Minh không ngừng nháy mắt với Cao Thượng đang đứng ở một bên.

hiện tại người duy nhất có thể cứu bọn họ chính là mưu sĩ Cao Thượng, nhưng Cao Thượng lại đang cúi đầu trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó, khiến cho Sử Tư Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này, ngoài cửa đi vào một gã tiểu giáo, tay bưng một cái bao bố to, bẩm báo nói: “Đại soái.

Lý Khánh An sai người đưa tới bao bố này, nói là thủ cấp của Tôn tướng quân.”
Nhắc tới Tôn Hiếu Triết, An Lộc Sơn bèn vô cùng đau lòng, đó chính là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của hắn.

lại còn là cháu rể của hắn.

thế mà đã bị vọng mệnh tại Đồng Quan.
“Cái người đưa thủ cấp tới kia đang ở đâu?” An Lộc Sơn hỏi một cách dữ dằn.
“Đại soái, chỉ là một vị lão nông địa phương, không phải quân nhân An Tây.”
An Lộc Sơn hừ một tiếng: “Xem như hắn biết điều!”
Ánh mắt hắn dừng ở trên cái bao bố lớn, lệnh nói: “Hãy tháo nó ra!”
Một gã thân binh cẩn thận tháo miệng bao bố ra.

bên trong lại là một cái hộp gỗ lớn, thân binh do dự một chút, không có mở ra.

hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của An Lộc Sơn.
“mở ra!”
“Chậm đã!”
Lúc này, Cao Thượng bỗng nhiên mở miệng, hắn nói với An Lộc Sơn: “Đại soái, ở bên trong lều lớn mà mở ra những vật không rõ ngọn ngành của kẻ địch, là việc tối kỵ trong quân, đại soái phải cẩn thận đấy.”
An Lộc Sơn lập tức tỉnh táo hẳn.


hắn liền tránh xa khỏi hộp gỗ nói: “mở ra đi!”
Hai gã thân binh mở hộp gỗ ra.

chỉ nghe ‘Rắc!’ một tiếng vang nhỏ, hộp gỗ mở ra.

bên trong quả nhiên có một chiếc đầu người, nhưng điều làm người ta kỳ quái chính là.

giữa hộp gỗ lại toát ra làn khói nhẹ.

Mấy tên thân binh vây lại.

chuẩn bị lấy đầu người ra.

An Lộc Sơn cũng đang muốn lên trước, ngay trong nháy mắt này, hộp gỗ lại hiện lên một đạo ánh sáng đỏ rực.

ngay sau đó là một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.

Hộp gỗ bị nổ thành muôn mảnh nhỏ, mấy viên thân binh ngay trước mặt ngã sấp xuống.

tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chiếc hộp gỗ này hiền nhiên không thể so sánh được với bức bản đồ bằng cát đã nổ chết Tán Phổ của Thổ Phồn.

Lý Khánh An cũng không phải thực sự muốn giết chết An Lộc Sơn.

nếu đã không có An Lộc Sơn.

thì hắn Lý Khánh An còn có thể có cơ hội hay sao?
Hắn chỉ là gửi cho một cái cảnh cáo thôi, thậm chí không có ở trong hộp gỗ để một chút đinh sắt hay sắt vụn đã tẩm độc, cho nên ngoại trừ gã thân binh gần hộp gỗ nhất bị nổ bay mất một cánh tay ra.

ba gã thân binh còn lại cũng đều chỉ là bị vết thương nhẹ.

còn về việc trên mặt đất đầy máu thịt, đó là cái đầu người của Tôn Hiếu Triết bị nổ banh ra.
Khói thuốc súng tan đi, trong lều lớn trở nên yên lặng như tờ, ngay cả việc hành hình bên ngoài cũng đã ngưng đánh.

Mười mấy người trong lều lớn đều đứng như trời trồng, lát sau, vô số binh lính hướng lều lớn bên này chạy tới.

cả đám thân binh đang muốn xông vào lều lớn.

An Lộc Sơn bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Hết thảy hãy dừng lại cho ta!"
Một tiếng rống này của hắn tựa như phép định thân trong tiên thuật vậy, gần trăm tên thân binh đang muốn xông vào lều lớn cũng đều khựng lại ở ngay trước cửa lều.

bất cứ ai cũng không có xông vào.
An Lộc Sơn chậm rãi đi đến bên bàn.

hộp gỗ bị nổ bay đi hơn phân nửa.

còn có cái đấy hộp để lại trên bàn.

hắn đứng ngây người đến nửa ngày trời, lẩm bẩm nói: “Đây chính là Phích lịch lôi của Lý Khánh An rồi.

ta rốt cục cũng được tận mắt chứng kiến rồi.”
Phích lịch lôi là một mơ ước của An Lộc Sơn.

năm đó sau trận chiến Thạch Bảo thành, lúc đó An Tư Thuận đang nhậm chức Hà Tây Tiết độ sứ.

từ trong miệng một số binh sĩ Thổ Dục Hồn đã tham gia trận chiến Thạch Bảo thành biết được Lý Khánh An có loại này vũ khí bí mật.

ngay sau đó hắn đã nói cho An Lộc Sơn biết.

Mấy năm nay An Lộc Sơn nằm mơ cũng muốn có được loại vũ khí này, nhưng hắn lại không có chỗ nào để mà xuống tay, quân An Tây xem loại này vũ khí coi như là cơ mặt tối cao, cho dù là quan lớn như Lệ Phi Nguyên Lễ đi chăng nữa cũng không biết Phích lịch lôi cái gì cả.

chỉ có mười mấy viên thân vệ đi theo Lý Khánh An đã từng cận kề cái chết mới biết được bí mật này, mà những thân binh đó đều ở Thạch quốc cả.


An Lộc Sơn ở xa tận Trung Nguyên lại càng không thể nào biết được rồi.
Năm trước hắn xin Lý Long Cơ ép bức Lý Khánh An giao ra phương thức đó, nhưng sau khi hắn thí nghiệm mấy chục lần rồi.

hắn mới tỉnh ngộ ra.

cái mà Lý Khánh An gọi là phương thức ấy căn bản là đồ giả.

mà lúc đó thì Lý Khánh An sớm đã quay trở về An Tây rồi.
An Lộc Sơn ước mơ và khao khát đã mấy năm.

hôm nay hắn rốt cục cũng đã tận mắt nhìn thấy, lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện phần đáy đó còn lưu lại một chút bột phấn màu đỏ rực.

An Lộc Sơn mừng rỡ như điên, tựa như kẻ nghiện ở đời nay khi đã không còn hàng để dùng nữa.

ánh mắt tham lam.

và cẩn thận mà lấy ngón tay khẽ túm lấy chút ít bột phấn màu đỏ rực đó, cuối cùng có được một chút bột phấn to như một hoàn thuốc vậy.
Cao Thượng cũng đi lên trước, cách cái bàn ba thước xa liền dừng bước, đưa cổ ra.

rất giống một tể tướng rùa đang bị kinh sợ.
“Đại soái, đây chính là phích lịch lôi sao? Ta cảm thấy uy lực của nó cũng chẳng ra sao a!”
“ngươi là văn nhân, không hiểu đâu.”
An Lộc Sơn có chút không vui mà liếc nhìn Cao Thượng một cái, nói: “Ngươi không biết chiến dịch Đát La Tư cuối cùng.

Lý Khánh An đã dùng loại phích lịch lôi này, một lần đã nổ chết bao nhiêu người, trên mặt đất cũng nổ ra một cái hố to mấy chục trượng, đây là chuyện có thật, cái hộp gỗ hôm nay không đựng được nhiều như vậy, nếu không ngươi và ta đều đã mất mạng rồi.”
Nói đến này, An Lộc Sơn cúi đầu ngửi mội hơi thứ bột phấn đỏ đó, bỗng nhiên một mùi hơi nồng nặc kích thích lỗ mũi của hắn.

hắn nhịn không được đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa.

trong lòng hắn thầm kêu không ồn.

chờ hắn định thần nhìn lại, thì những bột phấn đỏ đó đã mất cả tăm hơi rồi.
An Lộc Sơn nện mạnh một quyền xuống dưới bàn.

nghiến răng kêu keng két.

mắng to: “Hận đến muốn giết cả chính ta!”
Kỳ thật An Lộc Sơn nếu cẩn thận một chút, hắn sẽ phát hiện đầy mặt đất đều là bột phấn đỏ, cái đó chẳng qua chỉ là vôi dùng để đặt đầu người thôi, nhuộm thành màu đỏ rực, dùng để mê hoặc An Lộc Sơn.

cái đích thực có tác dụng chính là những hoa giấy đầy trên mặt đất ấy.

đó là xác pháo sau khi đốt lên.

đặt ở trong đầu người, sớm đã không biết nổ bay đi nơi nào rồi.
về sau An Lộc Sơn rốt cục cũng phát hiện bột phấn đỏ rực ở trên mặt đất.

hắn sai người thu thập lên để nghiên cứu.

nghiên cứu mấy tháng, rốt cục vẫn chẳng có thu hoạch được gì.
Vụ nổ mạnh đột nhiên này đã làm xáo trộn hẳn kế hoạch của An Lộc Sơn.

cũng đánh tan ý đồ muốn tấn công mạnh vào Đồng Quan của hắn.

Lý Khánh An có phích lịch lôi ở trong tay, Đồng Quan làm sao có thể công hạ được chứ.

Ngay tại lúc An Lộc Sơn đang vạn phần chán nản đó, Cao Thượng đưa ra kế hậu bị cho hắn.

tên là ‘Lui mà kết lưới'.
“Đại soái, kỳ thật ty chức cũng đã nghĩ đến.

nếu như không vào được Quan Trung thì sẽ nên làm gì bây giờ?”
An Lộc Sơn nằm ở trên giường, cơ thể để trần, đang hưởng thụ sự xoa bóp một cách dễ chịu của hai ả thị nữ trên những thớ thịt béo khắp người hắn.

Bên ngoài quân doanh đã thu dọn sẵn hành trang.

chuẩn bị quay về Hà Đông.
An Lộc Sơn gặp phải sự thất bại nặng nề5 lòng tin đang mất đi, hắn lười nhác nói: “ngươi nói đi! Ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“Thật ra thì biện pháp mà ty chức muốn nói cũng giống với việc tiến vào Quan Trung.

khống chế triều đình thôi, chẳng qua chỉ dùng một loại thủ đoạn khác để đoạt thành.”
An Lộc Sơn có chút hứng thú rồi.

hắn vung tay lên.

mệnh hai ả thị nữ đi xuống, hắn ngồi dậy phủ thêm một chiếc áo bào, cười nói: “Tiên sinh mời nói.

ta cảm thấy rất có hứng thú.”
Cao Thượng cười nói: “Thật ra biện pháp mà ty chức muốn nói, Cao Tiên Chi cũng đã đang dùng rồi.


đại soái không ngại đoán thử xem.”
“Ngươi thì hay thích để cho ta đoán!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng An Lộc Sơn vẫn hăng say nhíu mày mà đoán, hắn bỗng nhiên cười nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn ta bắt một vị thân vương đến chơi một chút?”
“Đại soái cao minh, vừa đoán đã trúng rồi.”
Cao Thượng giơ ngón tay cái lên.

nịnh An Lộc Sơn một cái thật đúng chỗ, nói: “Đại soái suy nghĩ một chút, trong tay ngài có một vị thân vương.

hết thảy liền lấy danh nghĩa của hắn ta để ra lệnh.

Ty chức đoán chừng sau khi Lý Dự đăng cơ, những thân vương có quân quyền trong tay ở bên ngoài cũng sẽ không thừa nhận việc này.

Thân vương trong tay đại soái đương nhiên cũng không sẽ thừa nhận, đợi thời cơ chín mùi, đại soái nâng đỡ vị thân vương trong tay xưng đế, dùng danh nghĩa của hắn thảo phạt chư hầu.

từng bước tăng lực lượng của mình lên.

Sau đó lại dùng danh nghĩa của hắn tiến công Trường An.

Lúc đó mới khử hẳn thân vương trong tay đi.

lập một vị ấu vương làm để, kết quả không phải giống nhau sao?”
An Lộc Sơn vỗ vỗ vào đầu một cái, cười to nói: “Vẫn là quân sư của ta dùng được, lại có thể có được thượng sách hậu bị hay như thế, khôngđể ta thất vọng a!”
‘Thế đại soái muốn chơi vị thân vương nào?”
An Lộc Sơn híp mắt suy nghĩ một lúc nói: “Hai tên tiểu bạch diện mà Võ Hiền Nghi sinh ra ta rất thích, thì cứ chọn bọn họ vậy đi! Nếu có thể đem cả Võ Hiền Nghi đến chơi một chút, thế thì còn gì bằng.”
“Đại soái muốn hai tên tiểu bạch diện kia.

rất đơn giản, chị cần nghe sự an bài của ty chức, không chỉ có Biện vương.

Tây Lương vương hai tên tiểu bạch diện này, còn có lão bạch diện Vinh vương nữa.

vận khí tốt hơn.

thậm chí còn có cả bốn vạn quân Hà Đông trong tay hắn nữa.”
“Tốt! Lần này đây ta đối với tiên sinh nhất định nói gì nghe nấy, tuyệt đối không sửa đổi.”
Vào lúc ban đêm.

An Lộc Sơn liền rút hết đại quân, vượt sông Hoàng Hà lên phía bắc.

Hắn hoàn toàn nghe theo sự an bài của Cao Thượng, đại quân đóng quân tại Giáng Châu nằm ở phía nam Hà Đông.

án binh bất động, bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ con mồi mắc câu.
Đồng Quan.

Lý Khánh An rốt cục cũng nhận được tin tức xác thực.

An Lộc Sơn quả thật đã rút quân đi rồi.

ở ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng tỏ, hắn dẫn hai nghìn năm trăm kỵ binh ra Đồng Quan, ven Hoàng Hà đi lên phía bắc, nơi này là cao nguyên đất vàng mênh mông.

hướng tây dãy núi trập trùng.

khó có thể vượt qua.

chỉ có thể đi dọc theo bờ biên Hoàng Hà lên phía bắc.

càng đi về hướng bắc thì đường đi càng gian nan.
Ba ngày sau.

Lý Khánh An dẫn binh khó khăn lắm mới đến Mạnh Môn Sơn.

Đi về phía trước thêm vài dặm nữa chính là thác nước nổi tiếng Hồ Khẩu (*thác Hukou).

từ nơi đó đi thẳng về hướng nam đều là những nơi địa thế hiểm yếu.

dòng nước chảy xiết, không thể qua sông, chỉ có đi qua Mạnh Mô Sơn.

tới khu vực Diên Châu, mới có thể qua sông.

Nhất là quan độ (*cảng quan) Hoàng Hà của huyện Môn Sơn.

từ xưa đã là nơi thương nhân tụ hợp, thuyền lớn qua sông rất nhiều.

Mục tiêu mà Lý Khánh An chọn chính là Môn Sơn quan độ.

Hắn phái ra mấy chục viên xích hầu.

suốt đường nghe ngóng, còn hắn thì ẩn núp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận