Thiên Hạ


Trải qua gần nửa tháng giằng co, Lý Hanh rốt cục đã chờ đợi được việc mà hắn đã khao khát bấy lâu, Ca Thư Hàn phái ra tâm phúc đến cùng hắn đối mặt tọa đàm.

Lúc này Ca Thư Hàn lại một lần nữa lại quay trở thung lũng Hà Hoàng.

Binh lực của hắn suy yếu.

vật chất thiếu thốn, muốn ủng lập, tự lập thì không đủ thực lực, chỉ có thể tiếp tục ủng hộ triều đình.

Hắn biểu lộ rõ ràng.

kiên quyết ủng hộ hoàng trưởng tôn đăng cơ, nguyện ý phục tòng sự điều khiển của triều đình.

Đương nhiên, phải có điều kiện.

Lý Hanh đáp ứng sẽ không tước bỏ chức Lũng Hữu Tiết độ sứ của Ca Thư Hàn.

đồng thời trợ giúp tiền lương cho Lũng Hữu.
Giải quyết xong vấn đề của Ca Thư Hàn.

đại cục đã định.

Lý Hanh lập tức mệnh lệnh Quách Tử Nghi động binh.

Quách Tử Nghi sớm đã chuẩn bị đầy đủ.

mới khẽ dùng dao trâu mổ gà.

một trận chiến liền đánh tan quân đội của huynh đệ Lý Tuyền và Lý Giao, tiện đà quay đầu hướng nam.

lao thẳng tới quân đội của Vinh vương đóng quân ở Phu Châu.

Quách Tử Nghi lo lắng Vinh vương nam xuống Trường An.

hắn chia binh làm hai đường, trước tiên mệnh đại tướng Lý Quốc Lương suất lĩnh hai vạn quân bao bọc đánh Phường châu, cắt đứt con đường rút về phía nam của Vinh vương.
Quách Tử Nghi theo sau đích thân dẫn tám vạn đại quân ven Hoa Trì Thủy nam xuống, tiến sát Phu Châu, từng bước một co rút lại tuyến phòng ngự của Vinh vương, bức Vinh vương tới huyện Phục Lục ở phía bắc Phu Châu.
Trời lại nổi lên cơn mưa phùn mông lung, đem sự khô ráo của mấy ngày liền cùng với đầy trời bụi đất đều rửa sạch đi.

trong không khí lại có một cảm giác tươi mát và ẩm ướt.
Trong đại doanh của Quân Đường.

Lý Hanh đang cầm một chiếc dù bằng giấy dầu, bước nhanh tới phía trước lều lớn của Quách Tử Nghi.

Từ khi Lý Hanh hạ lệnh phát động tiến công tới nay, hắn cũng đều buông tay cho Quách Tử Nghi đi phái binh bày trận, không hề can thiệp vào, nhưng hai ngày nay Lý Hanh rốt cục vẫn là có chút nhịn không được nữa rồi, hôm trước, rõ ràng có thể ở khu vực Đại Bàn Sơn chặn được quân đội của Vinh vương, nhưng Quách Tử Nghi vẫn đã để cho hắn chạy thoát, điều này khiến cho Lý Hanh nghĩ mãi không ra nguyên nhân.
“Ung vương điện hạ đến!”
Trước lều lớn.

vệ binh thấy Lý Hanh đã đến.

lập tức cao giọng hô.
Lý Hanh vội vàng khoát tay, ý bảo vệ binh không cần thông báo, nhưng lúc này Quách Tử Nghi đã nghe thấy, đi ra đón.
“Điện hạ.

bên ngoài trời mưa.

sao lại không ở trong lều tạm nghỉ?”
“ừm! Trời mưa phiền muộn, bèn muốn ra ngoài đi lại một chút, hít thở không khí.

vừa lúc đến nơi này của lão tướng quân, liền muốn đến xem lão tướng quân.”
“Điện hạ mau mời vào trong!”
Quách Tử Nghi nhường lối đi để Lý Hanh tiến vào, chính giữa lều lớn đặt một bồn cát lớn.

cái này cũng là do Lý Long Cơ để lại.

Lý Long Cơ trước mắt vẫn còn đang hôn mê nghiêm trọng, do Võ Hiền Nghi đến phụ trách chăm sóc cho hắn.
Bên bồn cát còn có mấy vị đại tướng đang đứng, có thể thấy được bọn họ đang thao luận kế hoạch tác chiến.
Lý Hanh đi vào lều lớn.

hắn chậm rãi đi đến trước bồn cát.

thấy phía trên huyện Phục Lục cắm một lá cờ đỏ.

liền cười nói: “Lão tướng quân chuẩn bị ở huyện Phục Lục cùng Vinh vương quyết chiến sao?”
Quách Tử Nghi lắc đầu cười nói: “Nếu muốn quyết chiến, hôm trước ở Đại Bàn Sơn đã có thể đánh rồi, làm gì phải chờ đến hiện tại?”
Lý Hanh nhíu mày lại.

nói: “Thế ta lại không hiểu rồi.

lão tướng quân đánh lại không đánh, chiến lại bất chiến, rốt cuộc là ý gì đây?”
Quách Tử Nghi cười mỉm nói: “Quân đội của Vinh vương lúc còn ở Lạc Giao huyện ta đã phái người đến cho di dời dân chúng Phục Lục huyện đi hết, đến một hạt thóc cũng không còn.

lương thảo của Vinh vương đã không còn đủ.

Xích hầu tối qua ta phái đi thám thính đã nghe tiếng thét rú bi ai của chiến mà trong doanh trại Hà Đông.


nghe nói quân Hà Đông đã phải giết ngựa để ăn.

Vinh vương nếu đã hạ quyết tâm giết ngựa thì càng nói rõ hắn đã không còn ý đi lên phía bắc.

Hiện nay hắn chỉ còn con đường duy nhất để đi.

Đó là vượt sông trở về Hà Đông, thời cơ ta đang đợi chính là đây.”
Quách Tử Nghi dùng gậy gỗ chỉ vào huyện Môn Sơn.

xong hắn lại tiếp tục: “Nơi đây cách Phục Lục huyện gần nhất và cũng là bến cảng lớn nhất, có xích hầu đến bóa đã có một đội quân Hà Đông đi về phía Môn Sơn huyện, bọn họ nhất định là đến đó trưng tập thuyền qua sông.

Lúc quân Hà Đông qua sông cũng chính là thời cơ để chúng ta phát động tổng tắn công.

Lúc ấy quân tâm chúng đang rời rạc.

không ai còn tâm chí chiến đấu.

thậm chí không cần một binh một tốt đã có thể quy nạp quân Hà Đông vào dưới trướng điện hạ.

Đều là huynh đệ quân Đường, không cần thiết phải động đao thương, đây há chẳng phải sẽ là kết cục tốt nhất ư?”
Lý Khánh An thế mới hiểu cách bài binh bố trận của Quách Tử Nghi, không khỏi cảm thán: “Bước bước liệu trước quân địch, quả nhiên là cao minh, hơn nữa lại có lòng nhân nghĩa.

được lão tướng quân là sự may mắn của ta!”
“Không dám! Không dám! Ta chẳng qua là tài nghệ mọn.

điện hạ mới là thủ đoạn cao minh, được tận lực cho điện hạ là may mắn của Quách Tử Nghi.”
Đúng như Quách Tử Nghi dự liệu, quân đội của Lý Uyển đã cạn kiệt lương thực.

Hắn vốn định đến Phục Lục huyện bổ sung lương thực, nhưng không ngờ giờ Phục Lục huyện đã trở thành một tòa thành không, cả một hạt thóc cũng không để lại cho hắn.

Vạn bất đắc nhĩ.

Lý Uyển đành phải giết chiến mã để làm quân lương.
Trong đại doanh quân Hà Đông, tâm trạng của Lý Uyển đang u ám vô cùng.

hắn cuối cùng cũng ý thức được mình đã phạm một sai lầm mang tính chiến lược như thế nào.

Trong thời gian đối đầu mười mấy ngày kia hắn vì sao lại không phái một đội quân vào Trường An khống chế triều đình trước, mà lại ngồi đây phí hoài thời gian với Lý Hanh như một tên đại ngốc.

Để mất trắng mười mấy ngày thời gian thế này, mãi đến khi quân đội của Lương Quốc Lương phong tỏa đường nam hạ của hắn.

hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng lúc ấy đã quá muộn màng.
Lúc này, Lý Uyển đang một mình ngồi uống rượu trong doanh trướng giải sầu.

Lòng hắn hối hận muốn vỡ tung, ông trời đã cho hắn một cơ hội tốt như thế mà hắn lại không chịu nắm lấy, chỉ sai một bước là đi một dặm.

có lẽ kết cục của hắn cuối cùng cũng sẽ chết vạn lần cũng không xong.

Hắn hiện chỉ còn nước đi Hà Đông mà thôi, nhưng lại nghe nói Hà Đông đã bị An Lộc Sơn chiếm giữ.

không có vị trí của hắn.

Lý Uyển bèn nghĩ hay mượn đường Hà Đông để đi Hà Nam Độ, nhất là Duyện Châu.

Từ Châu của vùng Tề Lỗ, đất đai phì nhiêu, nhân khẩu đông.

từ cổ đến nay đều là nơi phồn thịnh.

Hắn đến đấy làm một tề vương là chỉ.

Điều duy nhất hiện hắn lo lắng là sợ bị An Lộc Sơn chặn lại.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chấn của một xích hầu thở hổn hễn.

chạy vội đến bẩm báo quân tình: “Điện hạ.

phía Hà Đông có tin tức.”
Lý Uyển tinh thần phấn chấn, vội hỏi: “Ngươi mau nói.

phía Hà Đông có tin tức gì rồi?”
‘Tin đầu tiên là anh em Biện vương.

Lương vương đã dẫn ba ngàn bai binh qua Hoàng Hà từ Diên Thủy huyện sáng sớm hôm nay đi sang Hà Đông trước.”
“Hai cái tên vương bát này đúng là chuồn nhanh hơn ai hết!” Lý Uyển nghĩ nghĩ, không đúng! An Lộc Sơn thì sao, sao không có tin tức của hắn? Vội hỏi.

“An Lộc Sơn đâu? Sao không có tin tức gì của hắn?”
“An Lộc Sơn đã dẫn đại quân đến Đồng Quan mấy hôm trước, hiện này Hà Đông đang trống vắng.”
“Cái gì?” Lý Uyển kinh ngạc.

An Lộc Sơn muốn dẫn binh vào Quan Trung ư? Như vậy Đại Đường chẳng phải là xong rồi ư?
Tuy nghĩ thế, nhưng hắn nghĩ đến nhiều hơn cả vẫn là Hà Đông.

Hà Đông đang trống chẳng phải đây sẽ là cơ hội tốt cho hắn?
Hắn lúc này đã không còn tâm tư lo nghĩ cho nguy hiểm qua sống, gần như không chút do dự hắn đã hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta xuống, đại quân lập tức đến bên mình Sơn.


nói với binh sĩ là chúng ta sẽ trở lại Hà Đông.”
Bốn vạn quân Hà Đông lại bắt đầu nhổ trại giữa đêm.

Lúc từ Hà Tây đến đây vốn dĩ chiến mã đã không nhiều, giờ hơn nữa số ngựa đó lại đã dùng làm quân lương, chỉ còn không đến năm trăm con.

do Lý Uyển và năm trăm thân binh của hắn cưỡi.

Các thân binh yểm trợ Lý Uyển phóng đến huyện Môn Sơn cách đó sáu mươi dặm trước.
Lúc này, Quách Tử Nghi cũng nhận được tin.

nhưng hắn cũng chẳng phải vội vã gì.

Hắn lệnh cho quân Đường nhố trại, đi theo quân Hà Đông về hướng Đông từ xa xa.
Môn Sơn huyện là một tòa trung huyện đệ thuộc Diên Châu, có cư dân khoảng hai ngàn hộ.

Đại bộ phần họ đều sống nhờ trồng lúa và Hoàng Hà.

Môn Sơn huyện là bến cảng cuối cùng của hạp cốc Hoàng Hà.

nếu đi về hướng nam nữa thì vài trăm dặm ven Hoàng Hà cũng đều không thể qua sông.

Vì thế mà bến cảng này trở nên rất quan trọng, thương xuyên có dân chúng và thương nhân qua lại tấp nập, hai bên bờ Hoàng Hà ở đây thương đậu vài trăm chuyến thuyền qua sông.
Quân xích hầu Hà đông được tin là anh em Lý Tuyền.

Lý Kính đã đến bên Diên Thủy huyện phía bắc sớm hơn nửa ngày, làm kinh động đến các thuyền ven bờ Hoàng Hà.

đại bộ phận họ đều chạy trốn hết.

Vì thế đoàn quân đến trước của Lý Uyển cũng chẳng thu thập được bao nhiêu thuyền sang sông, chỉ đoạt được chừng mười mấy thuyền.

Như vậy đại quân Hà Đông sẽ không thể một lần qua sông, đành phải chia vài đợt.
Lý Uyển vừa nôn vừa giận, nhưng cũng đành chịu.

Cuối cùng hắn bèn hạ lệnh lập tức sang sông, chỉ mong là tìm thêm được một ít thuyền phía bờ bên kia.

nếu không thì bốn vạn đại quân e rằng khôngthể sang sông hết.
Đợt đầu tiên gồm khoảng hơn một ngàn người lên thuyền trước.

Trên bờ phần lớn quân Hà Đồng đã kịp đến.

Tiếng gọi, tiếng chửi rủa ỉ ôi hỗn loạn.

Lý Uyển đứng trên một chỗ hơi nhỏ cao đầu bến.

hắn có phần nôn nao bất an hối thúc binh sĩ lên thuyền.

Lúc này, một thân binh chạy đến hô hào: “Điện hạ.

người hãy lên thuyền thôi!”
“Ta đợi một lát mới sang sông!”
“Điện hạ!” Thân binh đi gần hắn khẽ tiếng nói: “Xích hầu đã phát hiện có kỵ binh từ phía đông nam đến.

sắp đến sẽ đến chỗ này!”
“Hả?!” Mặt Lý Uyển trắng bệch, không lễ quân đội của Quách Tử Nghi đã đến nhanh thế ư?
“Có bao nhiêu người đến?” Hắn vội vàng hỏi.
“Không rõ, nhưng nghe nói khí thế che trời phủ đất rất ư đáng sợ.”
Thân binh vừa nói xong, thì trên bờ bỗng vọng đến tiếng hô ầm ĩ rất ư đáng sợ, xa xa chỉ toàn thấy cờ quân phấp phới đầy trời đang ùn đến phía bến càng với tốc độ cực nhanh.
Trên bờ, quân Hà Đông đã chen chúc tranh nhau lên thuyền loạn ầm lên.

Có một chiếc thuyền đã vì bị chen đầy làm lật, vài trăm binh sĩ rơi tõm xuống sông, lớn tiếng hô hào.

Trên bờ đại loạn, bọn thân binh Lý Uyên thấy tình thế nguy cấp, chúng vội lôi Lý Uyển chạy về phía một chiếc thuyền lớn.

chỉ một chốc đã chạy lên thuyền, lớn tiếng hối thúc: “Mau! Cho thuyền chạy mau!”
Mười mấy chiếc thuyền lần lượt rời khỏi bến.

Trên bến bốn vạn binh sĩ Hà Đông chen chúc.

Tiếng khóc của họ vang ầm.

tứ tán bỏ chạy.

Lương thực quân Hà Đông đã cạn kiệt, trong lòng lại lo sợ Quách Tử Nghi, sĩ khí đã rơi xuống đến tận đáy.

Trong lòng họ đã sớm quên đi mình chính là một quân nhân, quên đi họ có những bốn vạn người, đủ để đối kháng với bất kỳ đội quân nào.

Luc này, bao gồm cả tướng lĩnh, bọn họ nhìn thấy Vinh vương bỏ chạy liền biết đại thế đã mất.

trong đầu chỉ còn mỗi một ý nghĩ: “bỏ chạy!”
Tất cả mọi người đều không ngờ được, người đến không phải đại quân của Quách Tử Nghi, mà là đội kỳ quân đang mai phục gần đấy, kỵ binh An Tây chỉ có chừng hai ngàn năm trăm người.


Lý Khánh An đã chầu chực ở đây một ngày một đêm.

hắn biết mình binh lực không đủ.

nên phải đợi đến thời cơ tốt nhất mới có thể xuất hiện, đó chính là lúc quân Hà Đông bắc đầu vượt sống.

Việc giấu đi lượng lớn thuyền của họ đều là hành vi của hắn.

Hắn đã lệnh người cho đóng giả làm đào binh lẻ tẻ, ngang nhiên đến cướp thuyền qua sông, khiến phần lớn thuyền đều đã trốn qua bờ bên kia.

Như thế sẽ gây khó khăn cho quân Hà Đông khi qua sông.
quân An Tây đang ồ ạt ập đến.

trên tay mỗi người họ cầm ba cây cờ lớn.

cho người ta có ảo giác là trời đất bị muôn vạn lá cờ che lấp.

khiến quân Hà Đông bỗng chốc xôn xao đại loạn.
chỉ trong chớp mắt.

kỵ binh của An Tây đã ùn ùn kéo đến.

Bọn họ vây lại thành một hình bán nguyệt vây chặt bốn vạn quân Hà Đông, đao bén rút ra.

chiến mã dựng đứng, sát khí đằng đằng.
Lúc này, quân Hà Đông phát hiện kỵ binh đang đến số lượng không nhiều, hơn nữa hình như không phải là quân đội của Quách Tử Nghi.

Có một số tướng lĩnh nhận ra.

đội quân này hình như của Lý Khánh An.
Sự hoảng loạn của quân Hà Đông dần dần được bình ổn lại.

Lúc này, Lý Khánh An mới phóng ngựa xông ra.

hắn cao giọng nói: “Ta là An Tây Lý Khánh An.

tướng sĩ Hà Đông quân không phải kinh hoảng!”
Trên bên cảng lập tức im lặng dần.

Lý Khánh An có uy tín cực cao trong quân Đường.

Sự phất lên của bản thân hắn vốn dĩ đã là một truyền kỳ, là khuôn mẫu sùng bái của vô vàn tướng sĩ Đại Đường.

Hắn nam chinh bắc chiến lập không biết bao công trạng hiển hách trong công cuộc bảo vệ cương thổ của Đại Đường.Nhất là hắn lại thưởng phạt phân minh, thiện đãi sĩ tốt.

cho người nhà họ có được mảnh đất để sinh sống.

và cấm tuyệt mọi thứ hù bại trong quân đội.

luôn tranh thủ trợ cấp tốt nhất cho tướng sĩ đã trận vong.

Nhưng sự tích này đã sớm đi vào lòng mỗi tướng sĩ Đại Đường, khiến danh vọng của Lý Khánh An đã cao tựa Vương Trung Tự.

Nên khi hắn đột ngột xuất hiện trước mặt bốn vạn tướng sĩ.

không những không gây xáo loạn, ngược lại.

sự xuất hiện của Lý Khánh An còn mang lại niềm hi vọng mới cho bốn vạn binh sĩ Hà Đông.

Bốn vạn binh sĩ.

ai ai cũng dùng ánh mắt đầy trông đợi nhìn vị An Tây Tiết độ sứ uy danh hiển hách này.
“Chúng ta đều là tướng sĩ Đại Đường, không cần thiết phải tàn sát lẫn nhau.

Nếu để người của mình giết chi bằng đồng tâm hiệp lực đi đối phó với người Hồi Hột đang nam xâm kia.

Ta từ An Tây đến đây chính là muốn bình ổn cuộc nội đấu đau lòng này.

Hỡi các tướng sĩ.

hãy nghe an bài của ta.

chúng ta cùng tận trung là tân hoàng đế của Đại Đường.

tuyệt không để nội chiến xảy ra!”
Giọng của Lý Khánh An thanh cao vang vọng, từng chữ hắn nói đều đi theo gió thoáng truyền đến tai mỗi binh sĩ và quan quân Đại Đường, rất ư truyền cảm.

Lúc này, Lý Khánh An lại cao giọng hô hào: “Tướng quân Đỗ Dực Phi.

tướng quân Mạnh Vân.

tướng quân La Chính Nghĩa, các ngươi có mặt không?”
Ba người này chính là ba tướng lĩnh chủ chốt của quân Hà Đông, nghe đến Lý Khánh An truyền gọi.

hai vị đại tướng từ trong quân đội đi ra.

Một người chấp tay nói: “Tại hạ Mạnh Vân.

binh mã sứ quân Đại Đông.

xin tham kiến đại tướng quân.”
Còn một người nữa cũng chấp quyền nói: “Tại hạ La Chính nghĩa.

binh mã sứ quân Thừa Thiên, tham kiến đại tướng quân.”
Lý Khánh An hồi lễ lại cho hai người hỏi: “Đỗ Dực Phi tướng quân có mặt không?”
Mạnh Vân chỉ về chấm đen xa dần trên mặt sông nói: “Đỗ Dực Phi tướng quân đã ngồi thuyền đi trước, đội quân của hắn tạm thời đang không có người thống soái.”
“Vậy phó tướng có mặt không?”

Mạnh Vân quay đầu lại vắt tay, hô to: “Mời tướng quân Ngô Dung qua đây.”
Một tướng lĩnh khác lại từ trong đội ngũ đi ra.

Hắn còn khá trẻ, hình như chưa đến ba mươi.

Hắn đi lên thi lễ nói: “Mạc tướng ngô Dung, binh mã phó sứ quân Thái Nguyên, tham kiến đại tướng quân.”
“Tướng quân Đỗ Dực Phi không có mặt.

tạm thời sẽ do ngươi thống lĩnh đội chúng.” Mệnh lệnh của Lý Khánh An ngắn gọn nhưng đầy quyền uy, tuyệt không để người khác có thể cự tuyệt.
“Mạc tướng tuân lệnh!”
Lúc này, Lý Khánh An lại nhìn nhìn ba người họ, hắn rút ra lá thư thân bút của Lý Dự.

Trong thư không chỉ yêu cầu tướng quân thủ thành Đồng Quan phải nghe điều động của Lý Khánh An.

mà còn bao gồm cả các quân đội khác.

Hắn đưa thư cho ba người nói: “Đây là lá thư thân bút của hoàng trưởng tôn.

Hiện này Hà Đông đã bị An Lộc Sơn chiếm lĩnh, các ngươi qua sông sẽ bị An Lộc Sơn tiêu diệt toàn bộ.

Ta sẽ bẩm mình với hoàng trưởng tôn an bài lại cho các ngươi.

đề phòng hở xảy ra nội loạn, hi vọng các ngươi tạm thời hãy nghe sự chỉ huy của ta.

Liệu như thế có thể làm được không?”
Ba người truyền cho nhau lá thư của Lý Dự.

trong thư nói rất rõ ràng, yêu cầu các quân đội tại Đồng Quan.

Hà Đông và Lũng Hữu phải nghe chỉ huy của Lý Khánh An.Lại nghĩ đến giờ Hà Đông đã bị An Lộc Sơn chiếm, bọn họ cũng không còn nơi nào có thể đi, ba người họ nhìn nhau như hỏi ý một hồi.

Dầu sao thì từ trước họ đã nghe danh Lý Khánh An là người ủng hộ trung thành của Lý Dự.

đi theo hắn chắn không có vấn đề gì.

Quan trọng hơn cả là bọn họ giờ đã không còn nơi nào để đi.

một là đầu hàng Lũng Hữu.

nhưng nếu muốn đầu hàng Lũng Hữu thì lúc ở Thanh Cương Lĩnh họ đã có thể đầu hàng, để đến bây giờ, họ cũng không còn vốn liếng để mà trả treo cùng hắn.

Còn Lý Khánh An này lại xuất hiện với thân phận là người điều tiết được sự ũy thác của hoàng trưởng tôn.

nếu đi theo hắn...
Suy nghĩ của ba không cuối cùng lại không hẹn mà gặp, nên cùng khom người thi lễ: “Bọn ta nguyện nghe chỉ huy của đại tướng quân!”
Lý Khánh An mừng rỡ.

Binh lực hắn dẫn đến quá ít.

nếu muốn hàng phục quân Hà Đông thì phải rất mạo hiểm, điều duy nhất hắn có thể dựa vào chính là thư thân bút của Lý Dự mà thôi.

Hắn đang cược các tướng lĩnh cao cấp quân Hà Đông có ý muốn phản bội triều đình không.

Giờ xem ra hắn đã đặc cược thành công, hắn lập tức hạ lệnh:
“Truyền mệnh lệnh của ta.

toàn bộ quân Hà Đông vào đóng quân tại Môn Sơn huyện.”
Mệnh lệnh của hắn vừa hạ, các đại tướng đã quay đầu lại chỉ huy quân đội của mình.

Bốn vạn quân Hà Đông bắt đầu hùng dũng xuất phát về phía Môn Sơn huyện.
Càng Môn Sơn huyện chẳng qua cách có mười dặm,khi Lý Khánh An dẫn đại quân đến huyện thành, đại quân của Quách Tử Nghi cũng đã đến, xuất hiện cách đây năm dặm.

Lý Khánh An lập tức hạ lệnh cho binh sĩ gia tăng tốc độ vào thành, đồng thời phái người đến tiếp xúc với Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi đã cho dừng quân đội lại.

Thật ra lúc còn cách mười mấy dặm, hắn đã nghe tin một đội kỵ binh An Tây hơn hai ngàn người đã đến bến cảng trước, và hình như đã thành công chiêu lạm được bốn vạn quân Hà Đông.

Sự tình này quả thật khiến Quách Tử Nghi giật mình.

Vì đây là việc hắn đương định làm, thừa quân Hà Đông không còn đường lui thì chiêu lạm bọn chúng vào làm bộ hạ của mình.

Không một tướng quân nào chê lính của mình quá nhiều.

Quách Tử Nghi cũng thế.

nhưng khi nghe được tin thứ hai, hắn cũng hết thấy sốt ruột, đó là do Lý Khánh An đích thân xuất mã.

chiêu lạm bốn vạn quân Hà Đông.

Thật tình có một việc Quách Tử Nghi nghĩ mãi không ra.

để để phóng quân An Tây và quân Lũng Hữu đi lên phía bắc.

hắn đã cho một lượng lớn xích hầu mai phục ven sông Hoàng Hà.

đã gài vài tuyến phòng ngự.

thế sao tên Lý Khánh An này làm sao lại qua sông được, mà hoàn toàn không để hắn phát hiện? Không lẽ hắn mọc cánh bay qua ư? Quách Tử Nghi nghĩ mãi cũng khôngthể biết được, Lý Khánh An căn bản không phải từ Hà Tây qua đây, mà từ Đồng Quan đến đây, nên đội xích hầu của hắn căn bản không có tác dụng gì.
“Lão tướng quân.

Lý Khánh An cho người đưa hai bức thư đến.”
Một binh sĩ đi vào bẩm bắt cắt ngang suy nghĩ của Quách Tử Nghi.

Hắn có phần lơ mơ nhận lấy thư, một lá thư giành cho hắn.

một lá giành cho Lũng Hữu: “Sóc Phương Tiết độ sứ Quách đại tướng quân nhận”, “Ung vương địa hạ nhận”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận