Thiên Hạ


Chữ trên thư da viết rất rối rắm.

cả lão vũ phu như Quách Tử Nghi cũng đã nhìn ra.

Lý Khánh An viết chữ rất kém.

không ít con nít bày tám tuổi còn viết tốt hơn hắn.

Quách Tử Nghi không khỏi khẽ thở dài, đây thì phỏng có ích gì? thủ đoạn của Lý Khánh An quả thật hắn đã lĩnh giáo, không chút tăm hơi núp ở chỗ tối, nhân lúc sơ hở mình vẫn chưa tới.

mà quân Hà Đông đã bắt đầu vượt sông, nhất cứ xuất binh đoạt đi quân Hà Đông, cơ hội này chỉ có một canh giờ, mà Lý Khánh An đã chính xác nắm bắt một canh giờ này, không lãng phí dù chỉ một ly, thậm chí bao gồm việc hắn viết lá thư này trấn tĩnh mình, điều này làm cho Quách Tử Nghi không khỏi cảm khái muôn vàn, hắn đã từng viết thư cho lão bộ hạ Lý Quang Bật quay về Sóc Phương, nhưng Lý Quang Bật lại hồi thư nói với hắn.

hắn nguyện làm việc cho Lý Khánh An, lúc đầu Quách Tử Nghi không lý giải.

nhưng bây giờ hắn đã lý giải rồi, năng lực nắm bắt cơ hội của Lý Khánh An.

là tất cả mọi người đều không ai bì kịp, càng không phải nói đến việc hắn chỉ cần dùng hai nghìn kỵ binh bèn khống chế được bốn nghìn người, nếu như hắn trước đó không có sự sắp xếp trước, đó chỉ có thể nói rằng danh vọng của hắn đã không còn là mình có thể so sánh được, danh vọng! Quách Tử Nghi thở dài.
“Lão tướng quân muốn bảo toàn quân tâm Hà Đông, Khánh An kính phục, Khánh An cũng muốn học tập nhân nghĩa của lão tướng quân, làm cho quân Hà Đông có thể để cho trữ quân sử dụng.”
Xem đến đây, Quách Tử Nghi bèn biết rằng không còn cần thiết phải xem tiếp thêm nữa.

hắn có đại nghĩa, Lý Khánh An há chẳng có đại nghĩa, cũng đều là lấy chiêu bài của trữ quân, chỉ là xem ai có thể vang dội hơn thôi.
“Truyền mệnh lệnh của ta! Đại quân rút lui.'
Quách Tử Nghi quay đầu ngựa.

hắn lại không nhịn được quay đầu về phía Môn Sơn huyện nhìn một cái, hắn rất muốn bàn một chút với Lý Khánh An, sau này vậy!
Lý Khánh An đứng trên đầu thành, xa xa ngóng nhìn đại quân Quách Tử Nghi đi xa.

trong lòng hắn cũng không khỏi nảy sinh một chút cảm giác kính nể, hắn biết Quách Tử Nghi từ bỏ việc tranh đoạt quân Hà Đông với mình, không phải là hắn sợ mình, hắn căn bản là không sợ, chỉ cần Môn Sơn huyện vây khốn dăm ba ngày, quân Hà Đông đói khát sẽ giơ tay đầu hàng.

Quách Tử Nghi là không mong muốn quân Đường tàn sát lẫn nhau, mà thà rằng đem quân Hà Đông chắp tay tặng cho mình, đây mới là phong thái của một đại tướng, đương nhiên, ở bên trong này còn một phần nhân tình.

Lý Khánh An cũng lĩnh hội được một mặt ứng xử dày dặn già đời của Quách Tử Nghi.
“Tên này cáo già thật!” Một mặt là kính nể, nhưng hắn cũng đồng thời không nhịn được khẽ chửi Quách Tử Nghi một câu.
“Các ngươi thả ta ra.

lũ khốn nạn các ngươi.

các ngươi biết ta là ai không? Ta là đường đường hữu tướng quốc của Đại Đường.”
Một trận tiếng chửi cáu đột nhiên từ sau lưng truyền đến.

Lý Khánh An thoắt xoay người, chỉ thấy mấy viên thân binh áp giải một người tiến lên, chính là Đại Đường hữu tướng Dương Quốc Trung, hắn thân bận một bộ y phục lão nông cũ rách, trên mặt còn không tây sạch bụi than, bị người bắt hắn dùng một sợi dây buộc trâu trói lại, đôi tay bắt chéo sau lưng, đang ra sức áãy dụa, trông có chút vật vã.
Dương Quốc Trung ở ba ngày trước đã chạy ra từ trong quân doanh của Vinh vương.

theo hắn, Vinh vương đã không còn là người cùng chuyến đường với hắn.

chết chung với hắn.

đây là việc mà Dương Quốc Trung tuyệt đối không làm, bèn suy nghĩ việc đào tẩu hồi kinh, khi bắt đầu Vinh vương canh giữ hắn rất nghiêm, hắn cơ bản là không có bất kỳ cơ hội nào, nhưng theo việc Vinh vương bản thân mình còn lo chưa xong, việc canh giữ hắn cũng ngày càng lỏng lẻo, cuối cùng đã cho Dương Quốc Trung nắm được một cơ hội, dấu mình vào trong một chiếc xe chờ lương trốn ra ngoài, hắn không dám trực tiếp về kinh thành, mà là lẻn vào Môn Sơn huyện, thuê một căn nhà nhỏ, đã sống tạm bợ được một thời gian, cứ nghĩ rằng đợi tình thế bình ổn lại.

hắn mới ung dung vào kinh, không ngờ hôm nay bốn vạn quân Hà Đông xông vào huyện thành, khắp nơi cướp bóc lương thực, cướp đi tiền phòng thân chuẩn bị về kinh của Dương Quốc Trung, hắn cả giận mà bộc lộ ra thân phận thật sự.

bèn bị binh sĩ bắt lại.
Giờ phút này Dương Quốc Trung mới phát hiện, người ở trước mặt hắn, lại là đối thủ già Lý Khánh An của hắn.

Dương Quốc Trung lập tức im lặng.

miệng há hốc, vẻ mặt kinh ngạc vạn phần, “Tại sao lại là ngươi?”
Lý Khánh An quan sát Dương Quốc Trung một chút, khẽ cười nói: “Ngươi như vậy đi kinh thành, đi ở trên đường cái, cũng cam đoan không ai tin tưởng ngươi chính là hữu tướng quốc.”
Hắn khoát tay, “mở trói!”
Mấy viên thân binh cởi trói cho Dương Quốc Trung, Dương Quốc Trung vươn mình một cái, vừa định cáu nạt thân binh.

Lý Khánh An lại cướp lời cười nói: “Các binh sĩ chưa trải sự đời nhiều, thấy một lão nông quê mùa mạo xưng Dương tướng quốc, bèn muốn đánh cho một trận, sau đó bất lại báo tin.

Dương tướng quốc, đây là đang bảo vệ thanh danh cho ngươi đấy!”
“Cái này...” Dương Quốc Trung sờ sờ khuôn mặt bị đánh đến mặt mũi bầm dập, một câu cũng nói không nên lời.
“người đâu! Khiêng chiếc ghế dựa tới cho tướng quốc ngồi xuống, rồi rót tiếp chén trà đến.”
Uống một ngụm trà nóng, Dương Quốc Trung cuối cùng đã từ trong nỗi hoảng loạn bất an khôi phục được một chút phong độ của tướng quốc, hắn thở dài, ảm đạm nói: “Chắc là thánh thượng sẽ không qua khỏi lần này nữa rồi, đã gần hai mươi ngày rồi, vẫn là hôn mê bất tỉnh, ai! Đại Đường gặp nạn rồi.”
“Đại Đường có thái tử ở đây, sẽ không gặp nạn gì, mà là ngươi Dương tướng quân e là sẽ gặp nạn đấy!”

Dương Quốc Trung trong lòng nhảy dựng, lắp bắp nói: “Đại tướng, lời này của ngài có ý gì?”
Lý Khánh An cười xòa.

nói tránh đi: “Ta muốn hỏi Dương tướng quốc một câu, hiện tại muốn đi nơi nào? trở lại kinh thành, hay là đi Hà Đông, đi Thành Đô hoặc là Tương Dương?”
Dương Quốc Trung trầm mặc.

cúi đầu lặng thinh.

Lý Khánh An lại thản nhiên cười nói: “Dương tướng quốc xin đừng hiểu lầm.

ta không phải hỏi lập trường của ngươi.

ta là muốn phái người hộ tống ngươi, vì vậy phải biết ngươi đi đâu?”
Dương Quốc Trung trầm mặc thật lâu sau.

hắn thở dài một tiếng nói: “Vậy quay về Trường An đi!”
Phục Lục huyện.

Lý Hanh mặt mày bình thản mở thư của Lý Khánh An đưa cho hắn.

trong lòng hắn có chút bất mãn với việc Quách Tử Nghi lại dễ dàng bỏ qua bốn vạn quân Hà Đông như vậy, nhưng sự bất mãn này đã bị hắn ép ở trong lòng.

Lý Hanh không phải là một người khoan hồng đại lượng, hắn bạc tình bạc ân.

cực kỳ thù dai, trên lịch sử nhiều năm sau khi Lý Lâm Phổ chết đi, hắn vẫn là canh cánh trong lòng, kiên quyết không xá miễn Lý Lâm Phổ, thậm chí bao gồm Cao Lực Sĩ và phụ thân hắn.

cũng cũng là sau này từ từ tính sổ, bao gồm đối với Lý Khánh An.

cho dù Lý Khánh An đã từng rất mực trung thành với hắn.

lúc hắn bị tất cả mọi người phản bội xa lánh, chỉ có Lý Khánh An vẫn còn trung thành với hắn.

nhưng những thứ đó hắn đã không nhớ nữa.

hắn chỉ nhớ rằng Lý Khánh An đã từng làm trái mệnh lệnh của hắn.
Chẳng hạn bây giờ.

Lý Khánh An ngang nhiên đoạt đi bốn vạn quân Hà Đông, đã làm hắn cực kỳ bất mãn.

Lý Hanh từ từ mở thư ra.

đơn giản xem qua một lượt.
“Lý Khánh An kính gởi Ưng vương điện hạ.

Quan Trung trống vắng.

An Lộc Sơn muốn trộm miếu thần, phát binh mười vạn ở Đồng Quan.

Khánh An lo lắng trữ quân, ngàn dặm bôn ba.

chống cự An Lộc Sơn ở Đồng Quan, bây giờ Trường An ngôi để trống không, kẻ dòmngó vô số kề.

mong Ưng vương sớm ngày trở về Trường An.

phủ lập trữ quân, đáp ứng lòng mong mỏi của người trong thiên hạ.”
Sắc mặt của Lý Hanh khẽ biến đổi.

hắn không hề biết việc An Lộc Sơn công đánh Đồng Quan, hắn cũng từng lo lắng Quan Trung trống trải, nhưng hắn lại ôm ấp một chút hi vọng le lói, có lẽ Quan Trung vô sự.

nếu so ra.

việc chiêu làm Ca Thư Hàn đối với hắn mà nói quan trọng hơn nhiều, không ngờ Quan Trung quả thật đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt của Lý Hanh thay đổi đến mấy lần.

cuối cùng hắn thu thư lại, trầm ngâm chốc lát.

lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta cho Quách lão tướng quân, có thể để lại hai vạn quân phòng thủ Sóc Phương, đại quân còn lại lập tức trở về Trường An!”
Tháng năm năm Thiên Bảo mười hai.


Ưng vương Lý Hanh soái lĩnh mười vạn đại quân trở về Trường An, cùng trở về.

còn có Đại Đường hoàng đế Lý Long Cơ hôn mê không tỉnh đã gần hai mươi ngày, lúc này Dương Quốc Trung cũng mặt dày trở về Trường An.

lý do của hắn rất đơn giản, hắn bị Vinh vương ép bức, vất vả muôn bề mới trốn ra được, để làm trữ quân cảm động, quá trình và những vất vả gặp phải khi bản thân hắn trốn ra đã viết thành một sớ tấu vạn chữ dài dằng dặc.

ở cuối cùng của sớ tấu.

hắn cũng không quên thổi thêm một chút tình cảm: vì ủng hộ trữ quân lên ngôi, hắn cho dù là bỏ cũng bỏ về Trường An.
Lý Dự đã rộng lượng mà tha thứ cho hắn.

vẫn kiến nghị hắn làm hữu tướng quốc, còn ban thưởng một nghìn quan tiền bạc cho hắn.

để biểu dương sự trung thành của hắn.

dù sao Dương đáng vẫn là đệ nhất đại đảng của triều đình, bây giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt.

sự trung thành của Dương Quốc Trung đối với hắn đủ để triệt tiêu sự phản đối của Trương Quân đối với hắn.
Trong đông cung.

Lý Dự gần như một đêm không chợp mắt.

khích động và hưng phấn làm hắn khó mà ngủ được, phụ thân dẫn dắt mười vạn đại quân quay về, làm cho việc đăng cơ của hắn cuối cùng đã hoàn toàn xác thực, không còn bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào nữa.
Hắn tự cầm một chén trà.

cung kính quỳ trước mặt phụ thân, mang trà dâng hai tay cho hắn: “Mời phụ thân đại nhân uống trà!”
Lý Hanh tiếp nhận chén trà.

uống một ngụm trà cười nói: “Hoàng nhi có phải là lo lắng phụ thân không đem quân quyền giao cho con?”
“Hài nhi không dám.

chưa bao giờ có nỗi lo lắng này.”
“ừm! Con không có mối lo lắng này là chính xác.

phụ thân trải qua nhiều sóng gió, đã sớm nhàn nhạt với quyền lực sĩ đồ, lần này nếu không phải vì con.

vi phụ cũng tuyệt không đi Sóc Phương bôn ba hơn nửa tháng trời này.”
“Con hiểu, con cảm tạ sự chiếu cố phụ thân đối với con.”
Lý Hanh khá vừa lòng thái độ của con trai, hắn lấy ra một tấm hồ phủ.

đây là quân phủ điều động quân Quan Trung, luôn ở trong tay Lý Long Cơ, sau này đã lọt vào trong tay hắn Lý Hanh.
Hắn đặt hổ phủ trên bàn.

kéo dài âm thanh dạy dỗ con trai nói: “Quân phủ ta đã chính thứ giao lại cho con.

nhưng quân đội trên tay con vẫn còn quá ít.

ít nhất phải có ba mươi vạn quân đội mới có thể bảo vệ hoàng vị của con.

ngoài trừ vi phụ.

con ai cũng không thể tin tưởng, nhớ rõ chưa?”
“Lời nói của phụ thân, con sẽ khắc trong tâm khảm.”
“Nếu ngươi nhớ kỹ, kia vi phụ sẽ thấy vất vả hai năm.

cho ngươi chiêu mộ binh mã.

vi phụ sở dĩ làm như vậy là bởi vì vi Lý Khánh An mộ binh giáo huấn bãi ở nơi nào, mỗi người đều đã có tư tâm.

đánh giặc hay là muốn phụ tử binh, ta nghĩ đạo lý này ngươi cũng có thể hiểu được.”
“Nếu con đã nhớ kỹ rồi, vậy vi phụ sẽ vất vả thêm hai năm.

vì con chiêu mộ binh mã.


vi phụ làm như vậy là vì bài học Lý Khánh An mộ binh đặt ở đó.

mỗi người đều sẽ có lòng ích kỷ, đánh trận vẫn phải cần phụ tử binh, ta nghĩ đạo Lý này con có lẽ cũng hiểu.”
Lý Dự mặc dù có chút không muốn, nhưng hắn nhưng cũng không thể làm gì được, phụ thân là có ý tốt.

hắn làm sao có thể mở lời cự tuyệt.
“Con chỉ lo lắng cho sức khỏe của phụ thân.”
“Sức khỏe của ta không có vấn đề, lần này ở Thanh Cang lĩnh, ta còn đích thân dẫn binh đánh trận, nói thật, ta cũng có chút muốn đi làm Tiết độ sứ rồi.

ha ha!”
Lý Dự chỉ có thể đáp ứng nói: “Vậy làm phiền phụ thân vất vả thêm.”
Lý Hanh gật gật đầu.

“Vậy được rồi! Con tự lo liệu đấy, ta cáo từ trước đây.”
Lý Hanh nói xong, có chút lưu luyến nhìn thoáng qua hổ phủ lần cuối, đứng dậy đi khỏi.
Lý Dự vẫn quỳ trên mặt đất.

đợi phụ thân đi khỏi, hắn mới đứng dậy, rảo bước đem hồ phủ trên bàn cầm lấy trong tay, hắn híp mắt.

có chút tham lam quan sát tỉ mỉ tấm hồ phủ này, quân quyền, hắn bây giờ cảm nhận được một cách sâu sắc sự quan trọng của quân quyền.

Quan Trung trống vắng, nếu như không có Lý Khánh An.

e là hắn bây giờ đã trở thành con rối của An Lộc Sơn rồi, chính là vì trong tay hắn vô binh, hắn bây giờ mới hiểu, nguyên nhân hoàng tổ phụ tại sao nhất định phải thu hồi binh quyền các đại tiết độ.

thân cây yếu mà nhánh cây mạnh, quả thật là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, Cao Lực Sĩ đi vào, khom người thi lễ nói: “thái tử điện hạ tìm lão nô sao?”
Cao Lực Sĩ bây giờ đã già nua đi rất tệ hại.

lưng cũng có chút gù.

cả đầu tóc bạc, hắn luôn sống trong đông cung, nhưng Lý Dự lại rất ít khi tìm hắn.

một mặt cố nhiên là vì hắn từng là tâm phúc của hoàng tố phụ.

một mặt khác, Lý Dự không chủ trương hoạn quan tham gia chính sự.

có việc gì hắn đều tìm Lý Bí thương lượng, đối với Cao Lực Sĩ hắn cơ hồ là hở hừng không ngó ngàng gì.
Nhưng hôm nay hắn cần Cao Lực Sĩ.

hắn muốn nghe kiến nghị của Cao Lực Sĩ đối với việc hắn đăng cơ hoàng vị.
“A ông.

ngươi đã là nguyên lão bổn triều rồi.

đã trải qua đăng cơ của hoàng tổ phụ.

vì vậy ta muốn thỉnh giáo với A ông.

đã có đại thần kêu gọi ta đăng cơ, ta nên ứng đối ra sao?”
“Điện hạ đăng cơ đã là mong mõi chung của mọi người, lão nô không có gì có thể nói nữa.

chỉ để ra ba kiến nghị, xin điện hạ tham tường.”
“A Ông mời nói!” Lý Dự ngồi xuống, nhưng hoàn toàn không màng Cao Lực Sĩ đứng ở đó có vẻ có chút chật vật.
Cao Lực Sĩ chậm rãi nói: “đề nghị thứ nhất, chính là điện hạ đừng vội vã nhận lời, nhất định phải thoái lại.

năm xưa thánh thượng cũng là thoái từ đến ba lần mới đón nhận sự nhường ngôi của phụ thân, tư thế này điện hạ nhất định phải làm.

còn về thoái lại mấy lần.

là do bản thân điện hạ tự mình châm chước.”
Lý Dự gật gật đầu.

cái này kiến nghị rất nhiều, hắn có thể chấp nhận, lại hỏi: “Vậy đề nghị thứ hai thì sao?”
“đề nghị thứ hai là điện hạ phải nhanh chóng ngồi vững hoàng vị, đối với ngoại phiên và thân vương cố gắng áp dụng sách lược thỏa hiệp, đừng dễ dàng dấy lên chiến tranh, nếu không điện hạ hoàng vị chưa ngồi vững đã động thủ, rất dễ để cho một số đại thần sinh lòng dị tâm.

để thiên hạ lê dân cũng bất an.

hạ thấp sự công nhận chính thống của thiên hạ đối với điện hạ.”
Kiến nghị này nói hệt như Lý Bí.

trước hết là nhân nhượng để ngồi vững hoàng vị, rồi hãy từ từ suy nghĩ tước phiên.

Lý Dự gật đầu bèn nói: “Vậy kiến nghị thứ ba thì sao?”
“Kiến nghị thứ ba của lão nô chính là sự cách tân của điện hạ đừng quá hấp tấp nóng vội.

rất nhiều cách tân đều sẽ động chạm đến lợi ích của đại tập đoàn, ví dụ như đất đai sát nhập, điện hạ nếu ngang nhiên lấy đất đai khai đao, tất sẽ đắc tội với toàn tông thất, điều này khá là bất lợi với điện hạ.

lão nô kiến nghị điện hạ vẫn là lấy vững làm đầu.


ổn định mấy năm.

mới từ từ mưu hoạch.”
“Điều này ta tự khắc có toan tính, không cần A ông lo nghĩ nhiều nữa.”
Điểm này Lý Dự không tán thành lắm.

hắn làm Giám quốc một năm.

rất rõ tình hình thực tế của Đại Đường.

đã đến mức lửa nước không dung hòa.

thuế má quá nặng.

dân chúng lầm than, nhưng triều đình lại không có tiền lương; nói cho cùng vẫn là vì hộ dân nạp thuế đã giảm đi rất nhiều, mà các loại quân phí chỉ tiêu lại gia tăng kịch liệt, một giảm một tăng, tài chính triều đình làm sao mà không căng thẳng cho được, bổng lộc của các kinh quan cũng đã nợ hai năm rồi.

nếu không nghĩ cách giải quyết vấn đề tài chính, hắn lấy tiền gì đi mộ binh? Khoảng thời gian trước mộ binh hai vạn.

cuối cùng lại thay Lý Khánh An làm áo cưới, Lý Dự quả thật rất bất lực.

triều đình cơ bản là lấy không ra tiền.

Lý Khánh An ra tiền ra lương, quân đội đương nhiên phải quy hắn khống chế.
Vì vậy Lý dự sau khi quyết tâm đăng cơ, bèn phải bắt tay từ cải cách thuế phủ.

nhanh chóng cải thiện tình hình khốn khó về thiếu thốn thuế phủ.

còn về đất đai sát nhập, đó là cội nguồn của mọi tội ác, Lý Dự thể rằng phải ở ba năm sau, triệu để xoay chuyển sự chuyển biến xấu của đất đai sát nhập.
Cao Lực Sĩ thấy Lý Dự hình như không tán đồng kiến nghị thứ...!của hắn.

hắn không khỏi ngầm thở dài, cũng không muốn nói gì thêm, bèn nói: “Điện hạ, lão nô tuổi tác đã cao, e là không thể hầu hạ điện hạ được nữa.

khẩn xin điện hạ đồng ý lão nô đi hầu thánh thượng, để tận mối tình chủ bộc cuối cùng.”
“Được, ta chuẩn đấy.”
Lý Dự đối với Cao Lực Sĩ đã không còn lưu luyến, hắn lập tức phê chuẩn thỉnh cầu của Cao Lực Sĩ, chuẩn hắn đi hầu cạnh Lý Long Cơ đang hôn mê.
Cùng với việc ngự y chẩn đoán Lý Long Cơ đã hoàn toàn không có hi vọng tỉnh lại, bắt đầu có càng lúc càng nhiều quan viên dâng biểu Chính sự đường, yêu cầu Trữ quân đăng cơ, tiếng hô càng lúc càng cao, cả các tông thất của Trường An cũng tỏ thái độ ủng hộ trữ quân.

Chính sự đường triệu tập hội nghị một lần nữa, lần này, Chính sự đường thông qua với toàn bộ lá phiếu.
Dương Quốc Trung dẫn quần thần đến đông cung mời Lý Dự đăng cơ, Lý Dự lại uyển chuyển từ chối thỉnh cầu của quần thần, đồng thời rơi lệ nói: “Hoàng tổ còn ở đây, ta đức độ tài cán chỉ, dám lĩnh thiên hạ xã tắc?”
Tin tức truyền đến.

quần thần thổn thức không thôi, lại quỳ lạy đông cung, xin Lý Dự đăng cơ, ‘Thái tôn không chịu, thiên hạ sinh linh phải làm sao?’
Lý Dự vẫn là uyển cự.

ba lần như vậy, Lý Dự vẫn không chịu hoàng vị, cuối cùng khi mấy nghìn quần thần khóc bái ở thái miếu.

Lý Dự cuối cùng mới chịu mềm lòng, khi vì hoàng tổ giữ giường ba ngày, rồi mới tiếp nhận đăng cơ.

Ba ngày sau.

Lý Dự quỳ bái thái miếu, tiếp nhận lấy Đại Đường xã tấc.

chính thức đăng cơ ở Hàm Nguyên điện, sửa niên hiệu là Đại Lịch, đại xá thiên hạ, tôn quý phi Dương thị làm Văn An thái hoàng thái hậu, mời về Thanh Hoa cung ở suốt, đồng thời sách phong chính phi Thâm thị của hắn làm hoàng hậu, thứ phi Thôi thị làm quý phi.

lập trưởng tử Thích làm hoàng thái tử, tôn phụ thân Lý Hanh làm thái thượng hoàng, tổ phụ Lý Long Cơ làm thái tổ thượng hoàng, ban Hưng Khánh cung làm Tĩnh Tâm cung của Lý Long Cơ, sắp xếp hắn ở trong đó dưỡng bệnh.
Lý Dự ở ngay ngày đăng cơ bèn luận công ban thưởng, phong Lý Khánh An làm Thái úy, Thiên hạ binh mã Phó nguyên soái, đồng thời đồng ý thỉnh cầu của hắn, mang bốn vạn quân Hà Đông thay đổi trú đóng hai châu Cam, Túc, vì hắn là tông thất, nên gia phong thêm làm Triệu vương, thực phong hai nghìn hộ, lệnh Tông chính tự chính thức thu nhận ghi chép tên hắn.

thừa nhận hắn là hậu nhân của Ẩn thái tử.
Còn những đại thần còn lại chức quan đều không thay đổi, sau khi hiệp thương với Chính sự đường, quyết định Chính sự đường mở rộng thêm mười một người, Hộ bộ Thị lang Bùi Mân và Lại bộ Thị lang Lệnh Hồ Phi cả hai cùng nhập các, còn nhạc phụ Độc Cô Hạo Nhiên của Lý Khánh An cũng đã được trọng dụng, thay thế em Trương Quân là Trương Tự làm Thái Thường Tự khanh, Trương Tự chuyển công tác Hồng Lư tự khanh.
về mặt ngoại phiên và thân vương, gia phong An Lộc Sơn làm Hà Đông tiết độ, các quan tước khác không đổi, gia phong Ca Thư Hàn làm Phiêu kỵ Đại tướng quân.

Khai phủ nghi đồng tam ty, thực phong nghìn hộ, đồng thời nhậm mệnh con hắn làm Đại Lý tự Thiếu khanh, phong Quách Tử Nghi làm Sóc Phương Tiết độ sứ.

quán quân Đại tướng quân, thái tử Thiếu sư, Cao Tiên Chi thêm Thái tử Thiếu phó.
Đối với thân vương lĩnh quân bên ngoài, trong triệu thư của Lý Dự chỉ nhắc đến ba người.

Vĩnh vương Lý Lân, phong Dương Châu đại đô đốc, sửa phong Ngô vương; Thọ vương Lý Mạo, phong Kinh Châu đại đô đốc, cải phong Kinh vương, Dĩnh vương Lý Dao, phong ích châu đại đô đốc, cài phong Thục vương, đây là một sự thỏa hiệp của Lý Dự.
Cho dù như vậy, ba thân vương không hề cảm kích, bọn họ không tạ ân, cũng không thừa nhận Lý Dự đăng cơ, mà là duy trì một sự trầm mặc, lấy trầm mặc để đối kháng Lý Dự.
Từ đó, Đại Đường trên thực tế chia sáu thiên hạ.

đông nam Ngô vương Lý Lân.

trung nam Kinh vương Lý Mạo; tây nam Thục vương Lý Dao, cộng thêm quyền tự trị cực cao An Lộc Sơn và Lý Khánh An.

cùng với triều đình trung ương, trở thành sáu đại thế lực thiên hạ.
Đại Đường đã bước vào một thời đại kỳ diệu với phiên trấn cắt cứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận