Lý Khánh An dựa Khả hãn Bố Lan vào đại trướng tạm bợ, trong đấy đã được trải sẵn thảm, và đặt một chiếc bàn dài.
Mấy tên quan cao An Tây đã đợi sẵn trong đấy.
Lý Khánh An giới thiệu từng người cho Khả hãn Bố Lan: “Đây là mộ liêu hàng đầu của ta, Nghiêm tiên sinh!”
Nghiêm Trang nhìn hắn gật đầu mỉm cười.
“Vị này chính là đại tướng thủ hạ của ta.
đô đốc Cự Chiến Đề tướng quân Lý Quang Bật.”
Lý Quang Bật nghiêm chỉnh đi lên chấp quyền thi lễ với hắn.
“Vị này chính là lục sự tham quân Hầu Nghĩa Vân chuyên phụ trách mậu dịch An Tây, vị này là phán quan Trương Triều, người nắm giữ tài chính của An Tây.”
So với những người khác, Khả hãn Bố Lan rõ ràng là quan tâm đến Hầu Nghĩa Vân hơn.
Hắn thân mặt kéo tay Hầu Nghĩa Vân tỏ ý, như thế Lý Khánh An bèn biết rõ ý đến của Khả hãn Bố Lan.
Hắn đến để bàn việc mậu dịch vãng lai, quả nhiên, hai tên cao quan đến cùng Khả hãn Bố Lan đều chủ yếu chủ quản mậu dịch.
Hai bên vừa ngồi xuống thì Lý Khánh An cười nói: “Lúc cho dựng thành tại Di Bạt hải có thủ hạ đã kiến nghị với ta là bờ tây Di Bạt hải cũng có vài tòa thành bảo.
Lúc đó ta cũng có đi quan sát, nơi đó không một bóng người, nhưng do vấn đề thời gian nên cuối cùng ta cũng không dựng thành tại bờ tại Di Bạt hải.
Sau này ta mới biết, hóa ra phía tây Di Bạt hải đã là lãnh thổ của quý quốc, thật là đắc tội quá!”
Khả hãn Bố Lan mỉm cười nói: “hãn quốc Khazars của bọn ta địa vực rộng rãi, nhưng dân số lại quá ít.
chủ yếu chỉ tập trung sinh sống tại lưu vực sông Volga.
ở vùng Di Bạt hải bọn ta quả thật khó mà quản lý, cơ hồ là không hỏi han gì đến.
Nếu đại tướng quân nguyện ý, ta có thể vạch hai trăm dặm vùng Di Bạt hải về tây để dâng cho Đại Đường; để cả vùng lãnh thổ bên bờ Di Bạt hải đều trở thành đất đai của Đại Đường.”
Nếu trước trận chiến Đát La Tư mà vị quốc vương này có thái độ hào phóng đại lượng thế Lý Khánh An chắc sẽ cảm kích vạn phần, nhưng bây giờ hắn đã được cả bồn địa Fergang.
hắn mới biết quản lý cả một vùng cương thổ rộng lớn như thế thật chẳng dễ dàng gì.
Hắn từ Toái Hiệp đi một phen Hà Trung.
đi đường đã mất hết một tháng trời của hắn.
Phần lớn thời gian của hắn đều bị làng phí trên đường đi.
mà vị quốc vương điện hạ này có ý tặng cả Di Bạt hải cho hắn kỳ thực cũng phải nhân tình lớn lao chỉ, chẳng qua do lãnh thổ của hắn quá rộng lớn.
tặng một ít cho Đại Đường căn bản không đáng là bao.
Dù là thế nhưng vẻ mặt của Lý Khánh An vẫn tỏ ra rất ư cảm kích, có thể đoạt được cả khu hồ Balkhash toàn vẹn đấy cũng là một phần ước mơ của hắn.
“Vậy ta xin đa tạ lòng khảng khái của quốc vương điện hạ.
như thế ta đã có thể xây thành bảo tại khu vực Di Bạt hải về tây.”
“Đại tướng quân không phải khách sáo, cứ tự nhiên mà xây dựng”
Khả hãn Bố Lan nhượng Di Bạt hải ra xong.
trong lòng bèn có thêm tự tin.
như thế hắn đã có thể đi vào bàn vấn đề chính với Lý Khánh An.
“Hôm nay ta đến gặp Lý Khánh An chủ yếu là muốn bàn về hợp tác mậu dịch hai nước.
Người Khazars bọn ta đã dời về phía tây vài trăm năm nay, đã không còn là dân tộc du mục như trước đây.
hãn quốc Khazars giờ đã trở thành nước mậu dịch, ta hi vọng Đại Đường không chỉ xây dựng quan hệ hợp tác mậu dịch với đế quốc La Mã.
mà còn có thể tạo mối quan hệ hợp tác với nước ta.
để thương nhân Đại Đường có thể đến thành Itil.
Ta sẽ đón chào họ nhiệt liệt nhất.”
Lý Khánh An gật đầu cười nói: “Ta từng nghe lạc đà của hãn quốc Khazars rất nổi tiếng, vừa đúng lúc phía An Tây định cho lập vài đoàn thương đội lớn.
ta muốn mua một vạn con lạc đà của quý quốc, và thuê một ngàn người điều khiên lạc đà.
không biết quốc vương điện hạ có nguyện ý đạt thành món giao dịch đầu tiên của chúng ta không?”
Mua lạc đà chẳng qua là để giải quyết vấn đề vận chuyển trong chiến dịch Thổ Hỏa La sắp tới, thậm chí còn cả nam hạ Sindh.
Hắn không cách nào xây dựng tuyến bồ sưng vật tư xa đến thế, mà cho dù có xây dựng được đi chăng nữa cũng rất có khả năng bị đứt đoạn vì chịu tập kích, nên hắn liền nghĩ ra sẽ xây dựng đội ngữ hậu cần hùng hậu.
và lạc đà chính là phương tiện vận chuyển hợp Lý nhất.
Cơ hội ngày hôm nay như thế sao Lý Khánh An có thể bỏ qua!?
Đối với Khả hãn Bố Lan.
bán lạc đà thì không sau.
thuê một người người cười lạc đà cũng chẳng sao, điều hắn quan tâm là địa vị của thành Itil hắn nhất định phải để Đại Đường thừa nhận nó là thành trung chuyển mậu dịch.
“chỉ cần đại tướng quân hứa sẽ để thành Itil của thành có địa vị ngang bằng thành Arthur, trở thành thành phố trung chuyển mậu dịch của thương nhân Đại Đường.
ta không những bán lạc đà cho ngươi.
mà còn mượn hai ngàn quân nhân lạc đà cho tướng quân, giúp đại tướng quân chăm sóc cho một vạn con lạc đà này.”
“Được! Chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!”
(*Chú thích tác giả: Constantine V hoàng đế Byzantium lúc này mới chỉ chạc ba lăm.
ba sáu tuổi, tác giả viết hắn có phần hơn già.
mong mọi người thông cảm.
Khả hãn Khazars đúng là nhân vật có trong lịch sử.
có điều vẫn chưa chắc chắn được lãnh thổ của hắn kéo dài đến vùng hồ Balkhash.)
Cát Tát hãn quốc (* hãn quốc Khazars) chỉ có thể xem như là một bản nhạc đệm ngẫu nhiên xuất trong buổi gặp gỡ giữa hai đại đế quốc mà thôi, cho dù bản nhạc đệm này có chút lấn át cả nhạc chủ để.
nhưng hãn quốc Khazars vẫn đã mang đến cho Lý Khánh An một sự thu hoạch ngoài mong đợi.
Hắn có được toàn bộ Di Bá Hải.
có được một vạn con lạc đà to khỏe, điều này đem đến cho hắn một hậu cần mạnh mẽ cho việc chi viện trong trận chiến Thổ Hỏa La.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng tinh sương chiếu xuống thảo nguyên, quân đội của triều Đường rốt cục cũng xuất hiện tại đường chân trời mà ở thành Arthur có thể nhìn thấy được, giống hệt như một đường chỉ đen nhấp nhỏ tiến về phía thành Arthur.
Tiếng còi thôi vang trên đầu tường thành Arthur: ‘Hú - hú' tiếng còi hú vang vọng trong gió, Constantine V và cả đoàn tùy tùng lớn đi lên trên tường thành, hướng mắt nhìn về phía quân Đường ở phương xa.
“Đây là sự mở màn cho một thời đại mới!”
Constantine V thì thào lẩm bẩm một mình, nhìn kỵ binh quân Đường càng ngày càng gần.
như thác lũ cuốn đến.
hắn có một cảm giác như đang tạo ra lịch sử vậy.
“Phụ thân đang cùng một tên vô lại hợp tác!” Irony đứng bên cạnh oán hận nói.
Vì một vạn cây cung tiễn, nàng lại một lần nữa trả giá bằng thân thể của mình.
Nhưng một khi nghĩ đến trong ba năm sắp tới nàng đều phải hạ mình với tên tướng quân phương đông này, thì trong lòng của Irony liền sinh ra một mối hận thù.
phải là đàn ông khuất phục dưới nàng, chứ không phải nàng khuất phục dưới đàn ông.
“Công chúa yêu dấu.
hôm trước lúc con trở về, ta còn nghe con tán tụng sự hào phóng của người này mà.
Tại sao khi hắn tới trước mắt rồi.
con lại biến thành bất mãn vậy?” Constantine V nhìn đứa con gái hay thay đổi mà khẽ cười nói.
Irony cắn môi.
nói: “Nếu hắn thật sự hào phóng, thì hắn nên đem một vạn cây cung tiễn tặng cho con.
mà không phải là bán cho con?”
Nghĩ đến thân thể của mình chỉ có thể đổi lấy sự ưu đãi là trả góp, trong lòng Irony lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.
Nàng cảm thấy Lý Khánh An đã xem nhẹ mình một cách quá đáng.
Hắn phải miền đi một nửa nợ của mình mới đúng, hắn vì sao lại không chịu.
“Con chim hoàng oanh nhỏ của cha.
nếu con cảm thấy không thể gánh vác nổi việc chi trả cho một vạn cây cung tiễn, phụ thân của con chịu vì con chia sẻ món tiền quân phí đắt giá này.”
Constantine V hiểu được tâm tư của con gái, là một người vừa mới kế thừa được một gia tài kết xù.
tiền ở trong người còn chưa được nóng, thì đã phải đưa ra một phần lớn rồi.
Hắn có thể lý giải sự đau lòng của con gái, hắn vừa cười nói: “Ta chỉ hy vọng trong trận chiến với người Ả Rập, quân cung kỵ của con có thể dùng để thay ta dẫn đầu đoạt lại đảo Síp.”
Được sự trợ giúp của phụ thân, trong lòng Irony mừng rỡ, điều này có nghĩa là nàng không cần phải thực hiện hiệp ước ba năm với Lý Khánh An rồi, cho dù nội dung của hiệp ước này nàng cũng rất có hứng thú, nhưng nàng tuyệt đối không muốn chính mình bị một tờ hiệp ước trói buộc lấy.
“Phụ thân, hai mươi vạn tiền vàng đối với con mà nói nó quá nặng nề rồi.
hy vọng phụ thân có thể thay con chia sẽ gánh vác nó, ta sẽ mau chóng đánh hạ đảo Síp.”
“Thôi được! Món tiền này ta trả thay con.”
Nói xong, ánh mắt Constantine V lại hướng sang phía kỵ binh quân Đường đang càng lúc càng gần kia.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm một cây cọc tiêu màu đỏ cắm trên mặt đất.
hắn đã đàm phán với triều Đường có nghĩa là đã đạt thành hiệp nghị, quân đội Đường triều không thể vượt qua cái cọc tiêu đó.
Đây là một khoảng cách an toàn, trước khi song phương con chưa ký kết hiệp ước đồng minh, hai bên phải duy trì một khoảng cách nhất định, loại khoảng cách này không phải là giữa hắn và Lý Khánh An.
mà là giữa quân đội của họ, nói cách khác là khoảng cách của quân đội đối phương đối với mình.
người Byzantium cực kỳ coi trọng khế ước, cũng tin tưởng khế ước.
cái đó có liên quan đến tư tưởng thương nghiệp và lập quốc của bọn họ.
nhưng trước khi hiệp ước đồng minh còn chưa ký tên, thì hắn cũng không tin quân đội Lý Khánh An, cho nên quân đội Đường triều có thể vượt qua cây cọc tiêu kia hay không, bèn trở thành thủ đoạn quan trọng để hắn khảo nghiệm Lý Khánh An, xem Lý Khánh An có trung thành với khế ước giống như hắn hay không.
Quân đội Đường triều cách cọc tiêu càng lúc càng gần, trái tim của Constantine V như muốn ngưng đập, đúng lúc này, kỵ binh quân Đường bắt đầu thả chậm tốc độ, cuối cùng ngừng lại ngay phía trước cọc tiêu.
Constantine V trở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười, Lý Khánh An không có làm hắn thất vọng.
Lý Khánh An ghìm con chiến mã lại, ánh mắt hắn cũng dừng ở trên cây cọc tiêu này.
Cái cây cọc tiêu màu đỏ dài đến ba trượng này, cứ lẻ loi như thế mà cắm ở trên thảo nguyên này.
Từ phía xa mười dặm liền có thể thấy được ngay, nếu là người bình thường.
sẽ không có khả năng lý giải được ý nghĩa của cây cọc tiêu này, nhưng hắn Lý Khánh An có thể lý giải, hắn đã nhận được bản báo cáo mà Bùi Du phái người đưa tới.
Bùi Du đã cùng đối phương ký kết hiệp nghị về cây cọc tiêu này, quân Đường không được vượt qua cọc tiêu này.
Lý Khánh An biết, cây cọc tiêu này chính là khế ước tinh thần của người phương Tây, cũng không có ý muốn làm nhục mình, song phương đạt thành khế ước.
thì phải trung thực mà chấp hành nó, nếu không bọn họ sẽ không có cơ sở gì để mà hợp tác nữa.
thì còn nói đến việc quân sự đồng minh gì nữa?
“Đại tướng quân, chúng ta chịu khuất phục dưới sự sắp đặt của hắn như vậy, lúc đàm phán chỉ e chúng ta phải thất thế mất!” Lý Quang Bật đứng bên cạnh có chút bất an mà nói, là một viên Đại tướng, hắn cảm thấy quân Đường bị một cây cọc tiêu ngăn cản.
có vẻ quá bị động rồi.
“Quang Bật.
ngươi phải nhớ kỹ, lần này chúng ta không phải đến đánh giặc!” Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn.
nói: “Chúng ta là tới tìm bằng hữu.
hoặc là nói là đến tìm một người hợp tác lâu dài.
một khi ký kết minh ước này rồi, ít nhất có thể cam đoan An Tây chúng ta trong vòng trăm năm đó có thể bình an vô sự.”
“Nhưng kẻ địch của chúng ta không chỉ có Đại Thực, còn có Hồi Hột và Thổ Phồn, nếu...”
Lý Quang Bật còn muốn nói thêm gì nữa.
lại bị Lý Khánh An phất tay cắt ngang: “Sự tranh giành trong thiên hạ.
nói cho cùng vẫn là cuộc tranh giành giữa các đại quốc với nhau.
Hồi Hột và Thổ Phồn tuy rằng khu vực đất đai rộng lớn.
nhưng bọn hắn dù sao cũng đều có hạn chế.
một bên thì dân cư thưa thớt, một bên thì hoàn cảnh khắc nghiệt, bọn họ không có một thực lực hùng hậu làm hậu thuẫn, vĩnh viễn cũng không thể chống lại được đế quốc Đại Đường, chỉ với một An Tây ta đã có thể tiêu diệt hai vương quốc này.
nhưng Đại Thực thì khác, nó và đế quốc Đại Đường chúng ta đều cường thịnh như nhau, không phải một trận chiến Taraz đã có thể hoàn toàn đánh bại nó được, nếu ta điều động hết toàn bộ vật tư và binh lực An Tây, dùng hai đến ba năm thì có lẽ sẽ có thể đánh bại nó, nhưng nếu như vậy, thì ta sẽ không rảnh để lo cho bên phía đông được nữa.
Một khi nội bộ Đại Đường phát sinh bạo động, ta dùng cái gì để đối phó đây?”
Lý Quang Bật yên lặng gật đầu.
nói: “Đại tướng quân nói đúng, tân đế tuy rằng đăng cơ, nhưng các nơi chư hầu cắt cứ, một khi phát sinh thiên tai nhân họa, Trung Nguyên rất có thể sẽ đại loạn, chúng ta quả thật khó có thể lo tới được, căn cơ của chúng ta đều ở Trung Nguyên, Trung Nguyên mới là nơi mục tiêu chiến lược của chúng ta.”
Bất luận những danh tướng trong lịch sử như Lý Quang Bật, Lý Từ Nghiệp hay là Phong Thường Thanh, bất luận quan hệ các nhân giữa bọn họ và Lý Khánh An có tốt đẹp bao nhiêu đi chăng nữa.
nếu Lý Khánh An lấy phương thức tạo phản để chiếm lấy Đại Đường, thì bọn họ cũng không thể chấp nhận được.
Không chỉ có bọn hắn.
hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ An Tây cũng không muốn đi theo tạo phản.
Trong lịch sử An Lộc Sơn sở dĩ có thể tạo phản, đó là bởi vì hắn dùng tướng Hồ thay thế tướng Hán.
những binh sĩ và quan quân đi theo hắn tạo phản, tuyệt đại bộ phận đều là người Hồ, cho nên hắn mới có thể càn quét Trung Nguyên.
Đạo lý này Lý Khánh An hiểu rõ hơn ai hết, cho nên hắn mới dùng trăm phương ngàn kế chứng minh chính thân phận chính thống của mình.
Hắn hiện tại đã là Triệu vương Đại Đường, chính thức được triều đình thừa nhận là tôn thất, như vậy.
hắn đã có tư cách đăng cơ.
Nhưng chính vì như thế này, hắn vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
hắn còn phải đợi chờ cơ hội, đợi tới khi Trung Nguyên đại loạn, hắn mới có cơ hội xuất binh Trung Nguyên.
Cho nên Lý Quang Bật bọn họ cũng công nhận phương thức này, bọn họ nhận định Lý Khánh An có tư cách đăng cơ Đại Đường, đây cũng là ích lợi và tiền đồ của bọn hắn.
Đây chính là nguyên nhân Lý Quang Bật cự tuyệt Quách Tử Nghi quay về Sóc Phương nhậm chức.
Lúc này, một đội kỵ binh Byzantium chạy như bay đến.
sự xuất hiện của bọn họ khiến cho tướng sĩ Đại Đường vô cùng hứng thú.
Bọn họ quả thật chưa từng gặp qua loại kỵ binh như thế.
Bọn họ đầu đội kim khỏi, thân mang áo giáp xích bằng vàng.
tay cầm mâu và thuẫn bằng vàng, thậm chí ngay cả chiến mã của bọn họ cũng khoác áo giáp bằng vàng.
Một đội kỵ binh dưới sự chiếu rọi xuống của ánh mặt trời, có vẻ huy hoàng loá mắt.
Lý Khánh An cũng từng nghe Irony nói qua.
phụ thân nàng có một đội hoàng kim Ngự lâm quân gồm ba vạn người, khôi giáp và binh khí đều mạ vàng, nhưng năm ngàn kỵ sĩ thuộc đội thân vệ thân cận nhất của hắn thì hoàn toàn là kỵ sĩ hoàng kim cả.
Tất cả vũ khí khôi giáp đều là dùng vàng chế tạo ra.
chỉ với vỏn vẹn năm trăm người đã dùng hết lượng vàng có thể mua đứt một vương quốc.
Nháy mắt.
đội kỵ sĩ hoàng kim chạy như bay tới, một viên quan quân tuổi trẻ anh tuấn ở trên ngựa thi lễ với Lý Khánh An.
dùng tiếng Đột Quyết không trôi chảy lắm nói: “Lý Đại tướng quân tôn kính, ngã hoàng bệ hạ hoan nghênh quân Đường đến thành Arthur, chúng tôi đã vì quân Đường chuẩn bị sẵn khu vực để cắm lều trại cho việc nghỉ ngơi, mời quý quân theo chúng tôi đến đó.”
Lý Khánh An gật gật đầu.
đang muốn quay đầu lại hạ lệnh xuất phát, viên quan quân kia lại nói tiếp: “Lý Đại tướng quân, ngã hoàng bệ hạ đã chuẩn bị điểm tâm phong phú, đang đợi ngài cùng dùng chung, mời ngài theo tại hạ đi.
Ngài có thể mang ba trăm hộ vệ đi cùng.”
“Không cần.
ta đến dẫn hắn đi!” Xa xa một viên kỵ binh chạy như bay tới.
trên ngựa chính là công chúa Byzantium Irony.
Nàng phi ngựa tiến lên.
cười nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, trước giờ cũng đều là ta làm khách nhân của ngươi, hiện tại rốt cục cũng có thể để ta thể hiện thịnh tình của chủ nhân.”
“Vậy đa tạ!”
Lý Khánh An quay đầu lại lệnh nói với Lý Quang Bật: “Dẫn dắt các huynh đệ đến chỗ đóng quân trước, bố trí nhiều xích hầu một chút, không thể sơ ý được.”
“Thuộc hạ hiểu được!”
Lý Quang Bật gật gật đầu, liền quay đầu lại vung tay lên nói: “Đại quân đi theo ta!”
Đại đội kỵ binh quân Đường đi theo kỵ sĩ hoàng kim nhắm hướng tây mà đi, rất nhanh liền chỉ còn lại có Lý Khánh An và ba trăm thân vệ của hắn.
“Đi theo ta đi!” Lý Khánh An đi theo Irony một trước một sau tiến về phía thành Arthur mà đi.
Irony bỗng nhiên thả chậm dây cương, cười nói: “Đúng rồi, ta quên nói với người, phụ thân đã đem thành Arthur phong cho ta, ta chính là nữ chủ nhân của nơi này.”
“Thế thì tốt lắm.
về sau chúng ta đã là hàng xóm rồi, nếu không có việc gì có thể thường xuyên qua lại rồi.” Lý Khánh An cười nói.
Irony hiểu được ngụ ý bên trong câu nói đó của Lý Khánh An.
nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lý Khánh An một cái, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, liền thản nhiên cười nói: “Có lẽ ta không có thời aian đến chỗ của ngươi rồi.
Nếu ta có ý, ta sẽ phái người mời ngươi đến thành Arthur làm khách.”
“Tại sao vậy? Chẳng lẽ ngươi bỗng nhiên lại có tiền rồi sao?”
“Đúng vậy, ta có thể một lần thanh toán dứt điểm tiền cho ngươi, không cần phải thực hiện cái hiệp ước chết tiệt kia nữa rồi.”
Irony hận mà cắn môi cắn đến trắng bệch, tên khốn nạn này không có một chút tình ý nào hết.
dám dùng loại phương thức chỉ có thương nhân mới dùng này đến ép buộc mình.
“Kỳ thật ta cũng không muốn làm như vậy.”
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Ngươi có thể không mua cung tiễn, hoặc là chỉ mua một nửa.
như vậy, ngươi hoàn toàn có thể cự tuyệt điều kiện của ta.
nói cho cùng, cũng vì bản thân ngươi mà thôi, ta cũng đâu có ép buộc, không phải sao?”
Lý Khánh An lấy ra bản ‘Hiệp ước tình nhân’ đưa cho Irony, cười nói: “Trả lại cho ngươi này! Trên đó còn có chữ kí tên và con dấu xinh đẹp của ngươi, nội dung thì có một chút không phù hợp với thân phận của ngươi.
thật có lỗi, công chúa điện hạ!”
Irony đỏ mặt đón lấy hiệp ước, đem nó cất kỹ, lúc này mới thấp giọng nói: “Kỳ thật ngươi nếu không ép buộc ta.
ta thật có thể xem xét lại!”
“Ngươi không cần xem xét lại rồi, ta đã không còn tâm trạng đó nữa rồi.
ngươi vẫn có thể trả góp cho ta.
nhưng điều kiện đi kèm ta hủy bỏ.”
Lý Khánh An bỗng nhiên đối với nữ nhân này đã không còn có hứng thú gì nữa.
dục vọng về quyền lực của nữ nhân này quá mạnh mẽ, cùng nàng duy trì quan hệ thân mật.
không phải là một cử chỉ sáng suốt.
Cũng giống như việc hoàng đế Byzantium cho mình lập một cây cọc tiêu vậy, mình cũng cần phải lập một cây cọc tiêu với nàng.
Irony có chút ngạc nhiên, nàng thoát khỏi sự khống chế của Lý Khánh An , liền trái lại muốn để cho Lý Khánh An trở thành con diều trong tay của nàng, được nàng dùng một sợi dây mà khống chế lấy, không ngờ Lý Khánh An lại nhanh chóng mà chặt đi nó, đoạn tuyệt khả năng trở thành con diều của nàng.
Nàng nhìn Lý Khánh An một lúc lâu.
cho đến khi từ trong ánh mắt hắn không nhìn ra bất kỳ sự khát khao của một người đàn ông nữa.
nàng lúc này mới tin tưởng Lý Khánh An nói chính là sự thật, không khỏi cúi đầu mà thở dài, trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát.