Ngày hôm sau sau khi quân liên quân Thổ Hỏa La bao vây thành ô Tư.
Lý Quang Bật đã dẫn hai vạn quân Đường chủ lực xuất hiện tại thành A Hoàn.
Dưới ánh trăng sáng, thành A Hoãn yên tĩnh lạ thường, chỉ có một lượng quân ít ỏi đóng trong thành phòng thủ.
Với hai vạn quân Đường được chuẩn bị kỹ càng đang đến.
tòa thành lớn nhất Thổ Hỏa La có mười mấy vạn dân này gần như là một tòa thành không phòng hộ.
Đây chính là sách lược của Lý Quang Bật.
dùng một ít quân Đường để giữ chân quân chủ lực của địch, còn bản thân hắn thì dẫn quân chủ lực nhảy ra chiến trường, dùng kỵ binh có tính cơ động cao càn quét hậu phương trống trải của quân địch, cắt đứt nguồn cung ứng hậu cần của họ, để cuối cùng giữ chân mười vạn đại quân của họ đến chết mới thôi.
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Quang Bật chằm chằm nhìn thành A Hoàn đang lặng lẽ đứng giữa màn đêm.
hắn đã phái ba ngàn người đi đến tập kích thành trì trước, hắn đang đợi tin từ quân tiên phong.
Lúc này, một đám lửa bồng chốc cháy bùng trên thành đầu.
cửa thành đã được mở.
Lý Quang Bật vội giơ cao chiến đao hô hào: “Tiến vào thành!”
“Giết!”
Hàng vạn vó ngựa lốc cốc phóng đi, quân Đường nhất cứ công phá thành A Hoãn, hai vạn đại quân giết vào trong thành.
A Hoãn thành bỗng chốc chìm trong biển lửa.
Damascus.
Khalid vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng đi vào hoàng cung, dưới sự dẫn dắt của tổng quản nội cung, nhanh chóng hướng Địa Đồ đại điện đi đến.
“Hiện tại tình trạng Khalifah ra sao rồi?”
Khalid có chút lo lắng hỏi.
hắn nghe nói hai ngày nay Mangur rất bực dọc, đã giết mười mấy viên hoạn quan và cung nữ.
hắn rất lo lắng Mangur sẽ mất đi lý trí.
nhưng tổng quản nội cung lại không quá lo lắng, hắn cười nói: “Vizier (Tể tướng) điện hạ xin hãy yên tâm.
tình trạng của Khalifah hiện tại rất tốt.
Tuy rằng tính tình nóng nảy một chút, nhưng không còn chìm vào tửu sắc giống như trước nữa.
ngài mỗi ngày đều cần mẫn với triều chính, phần lớn thời gian đều là ở Địa Đồ cung xem xét đại sự của vương triều.”
Hai người bước nhanh đi tới trước Địa Đồ cung, tổng quản nội cung dừng bước, hắn không dám tùy ý đi vào, Khalid trực tiếp đi vào cửa lớn.
Địa Đồ cung có tên như vậy là vì bên trong cung điện treo đầy bản đồ, là nơi làm việc của Mangur, cũng tương đương với ngự thư phòng.
Khalid đi vào cung điện, chỉ thấy Mangur khoanh tay đứng ở phía trước một bức bản đồ thật lớn.
Chiến cuộc được Khalid đoán trúng.
mười ngày trước.
đế quốc La Mã điều động cả ngàn chiến thuyền, xuất động gần mười vạn đại quân, theo ba phương hướng tấn công vào đảo Síp (*Cyprus) ba vạn quân Ả rập canh giữ trên đảo Cyprus đã liên tục gửi thư đến cầu cứu.
Cung chữ thập của bọn họ đã không còn ưu thế gì nữa.
kỵ binh cung thủ và bộ binh cung nỏ thủ của quân đội La Mã đã sử dụng loại cung tiễn lợi hại hơn hẳn.
khiến cho quân đội Ả rập liên tiếp bại lui, mắt thấy đảo Cyprus sắp khó giữ được nữa.
đề phòng ngừa quân La Mã phát động tiến công trên đất liền.
Mangur hạ lệnh mười lăm vạn đại quân các nơi hướng thành Ai Đức Tát (*Edessa) tập kết, nhưng ngay tại lúc đó, bọn họ lại nhận được tin tức từ phương đông, đại đôi quân Đường đang tiến công Thổ Hỏa La.
“Khalid ta cảm thấy đế quốc chúng ta đang lung lay sắp đổ.”
Mangur thở dài một hơi, tình thế quá rõ ràng.
Lý Khánh An đã cùng với người La Mã cấu kết lại rồi.
“Khalid ngươi nói hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Bệ hạ.
thuộc hạ cho rằng tình thế còn chưa tới mức tồi tệ nhất.”
“Tồi tệ nhất?” Mangur đột nhiên quay đầu lại, hỏi: “Vậy ngươi nói, thế nào mới là tồi tệ nhất?”
“Tây Ban Nha cũng có tham dự vào, mới là khoảnh khắc tồi tệ nhất.”
Mangur có chút giật mình, hắn bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Khalid, nếu tình huống chuyển biến xấu đi.
kéo dài xuống như vậy, rất có thể bên Tây Ban Nha kia cũng sẽ tham chiến, vương triều của mình ba mặt gặp phải kẻ địch, thì tình huống đó mới thật sự nguy hiểm, ý tứ của Khalid là mau chóng chấm dứt nguy cơ trước mắt.
“Vậy ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Thuộc hạ cho rằng, đảo Cyprus rất có thể sẽ giữ không được nữa.
thế thì chi bằng tạm thời rút quân khỏi đảo Cyprus, người La Mã tự nhiên sẽ ngưng chiến.”
“Mà nếu bọn họ không chịu ngưng chiến thì sao?”
“Không bọn họ nhất định sẽ ngưng chiến, bệ hạ đừng quên, kẻ địch của người La Mã ngoại trừ chúng ta, còn có Bulgaria, nếu người La Mã thật sự muốn khai chiến, thì chúng ta bèn cùng Bulaaria kết minh, để cho nó hai mặt đều gặp kẻ địch.”
Mangur trầm ngâm một lúc lâu.
hắn đành phải thở dài: “Thế phương đông làm sao bây giờ?”
“Phương đông hãy giao cho Ziyad đi xử lý, nếu hắn xử lý không tốt, thì bệ hạ bèn đích thân đến Khurasan, bệ hạ không phải đã sớm muốn thay Ziyad đi sao?”
Mangur chậm rãi đi đến phía trước bản đồ, hắn lo âu mà nhìn phương đông, không chỉ có Thổ Hỏa La.
còn có Sindh và Punjab, khiến cho hắn vô cùng lo lắng.
Lý Khánh An suất lĩnh quân Đường chú lực trung tuyến đến thành gikashim đóng trú suốt mười ngày.
Hắn vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi tin tức của Lý Quang Bật.
kỳ thật theo khoảng cách thẳng góc mà nói.
Lý Khánh An cách A Hoãn thành cũng không xa.
chỉ có hơn bốn trăm dặm.
nhưng thế núi cao lớn và dựng đứng, tầng tầng cách trở, khiến cho việc truyền tin tức trở nên vô cùng gian nan.
mãi cho đến mười ngày sau, Lý Khánh An rốt cục mới có được tin tức quân Đường ở tuyến phía tây.
Lý Quang Bật đã công phá được tòa thành lớn thứ nhất của Thổ Hỏa La là thành A Hoãn và tòa thành lớn thứ hai là Bộ Sư thành, đốt hủy toàn bộ quân lương của quân đội Thổ Hỏa La.
nhưng cho đến hiện tại, Lý Quang Bật vẫn là không chịu cùng đại quân của Thổ Hỏa La chính diện giao phong, mà là kéo bọn họ chạy lòng vòng, khiến cho đại quân Thổ Hỏa La mệt mỏi vì chạy đôn chạy đáo.
Nghe được tin tức này, Lý Khánh An không khỏi khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, không hổ là danh tướng thời Trung Đường, chiêu này của Lý Quang Bật với sách lược tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu dùng đến vô cùng cao minh, đã nắm chắc lấy thế chủ động của trận chiến, đương nhiên, Lý Khánh An cũng biết được Lý Quang Bật có hành vi buông thả cho binh lính đánh cướp thành trì, nhưng hắn cũng không muốn bởi vậy mà xử phạt Lý Quang Bật.
Lý Khánh An cũng đã đích thân trải qua hàng trăm trận chiến, hắn biết đây là một thứ thú đoạn khích lệ sĩ khí quan trọng.
ở sự vận động trong cuộc chiến, quân Đường cũng vất vả mỏi mệt.
để duy tri sĩ khí, chỉ có thể dùng phương pháp thả lỏng binh sĩ để cổ vũ ý chí chiến đấu.
Điều này trong binh pháp không hề có, nhưng nó đích thực là một thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Điều mà hắn đang quan tâm chính là Lý Quang Bật rốt cục là chuẩn bị khi nào thì mới động thú đây?
Lý Khánh An đứng ở phía trước bản đồ, trầm tư thật lâu không nói một lời.
Thật ra hắn rất lo lắng động tĩnh của quân Đại Thực, cho dù hắn và Byzantium đã ký kết hiệp nghị đồng minh quân sự, hắn cũng tin tưởng Byzantium sẽ tuân thú hiệp ước mà hướng Đại Thực phát binh.
Nhưng dù sao địa vực rộng lớn, trong đó tồn tại một sự chênh lệch về thời gian, nếu quân Đại Thực của Khurasan còn chưa có nhận được mệnh lệnh từ Damascus.
bọn họ rất có thể sẽ xuất binh Thổ Hỏa La.
trợ giúp cho người Nguyệt Thị.
Hơn nữa nếu Byzantium tiến công bất lợi, cũng sẽ giảm bớt áp lực của Đại Thực, khiến cho bọn hắn đem trọng điểm quân sự nhắm sang phương đông.
Cho đến tận lúc này đây, quân Đại Thực bên phía Sindh cũng không có động tĩnh gì cho thấy sẽ tiến lên phía bắc chi viện cho Thổ Hỏa La.
Nếu như vậy có phải sẽ do chính quân Đại Thực tại Khurasan tiến đến chi viện cho Thổ Hỏa La hay không, nếu Lý Quang Bật để thời gian kéo dài quá lâu, tình thế sẽ bất lợi cho hắn.
Đương nhiên.
Lý Khánh An cũng xem xét đến sự ảnh hưởng của quân Đại Thực tại Khurasan xuất binh Thổ Hóa La.
Hắn đã hạ lệnh quân Hà Trung chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, một khi quân Khurasan tiến đánh Thổ Hỏa La với quy mô lớn.
quân Hà Trung sẽ không chút do dự đánh sang Khurasan.
Cho dù như thế, Lý Khánh An vẫn cần cố hế sức xem xét sao cho thật chu toàn.
“Triệu tướng quân, bốn năm trước tình hình cụ thể của việc quân Đại Thực chi viện cho Thổ Hỏa La ngươi còn nhớ rõ không? Ý ta muốn nói là tốc độ hành quân của bọn họ.”
Triệu Sùng Tiết trầm ngâm giây lát nói: “hồi bẩm Đại tướng quân, trận chiến của bốn năm trước ty chức vẫn nhớ như in.
tốc độ hành quân của quân Đại Thực thật ra cũng không nhanh.
Khi bọn hắn vượt qua sông Amul chúng ta liền có xích hầu phát hiện ra.
nhưng vấn đề chính là ở chỗ lúc ấy người Đại Thực phái binh đi tiến công Toái Hiệp, khiến cho Cao soái không thể không chia binh ra đi cứu Toái Hiệp, và lại Cao soái cũng không cam lòng phải rút khỏi Thổ Hỏa La một cách chật vật như vậy.
Những chuyện đã xảy ra về sau này đã ra ngoài dự kiến của hắn.
quân Đại Thực cũng lớn mạnh hơn so với suy nghĩ của hắn.
Nói cho cùng, cũng bởi vì hắn đã quá xem nhẹ người Đại Thực, cho rằng bọn họ chẳng qua cũng là những người Hồ như các vương quốc tại Hà Trung vậy, kết quả mới dẫn đến sự thảm bại trong lúc cuối cùng.”
“Thế sức chiến đấu của quân Thổ Hỏa La thì sao?” Lý Khánh An lại hỏi.
“Sức chiến đấu của quân Thổ Hỏa La thì cũng bình thường thôi, thì cũng tương tự như quân Hà Trung vậy, hơn nữa trang bị lạc hậu.
bì giáp của bọn họ căn bản không ngăn được tên nó của quân Đường, nếu quân Đường có năm vạn người, thì bọn họ có thể một trận chiến đánh tan mười vạn liên quân Thổ Hỏa La.”
“Mà nếu quả quân Đường chỉ có ba vạn người thì sao?”
“Ty chức cho rằng, nếu là như vậy, thì cần quân Đường đòi hỏi phải biết vận dụng binh pháp mưu lược tốt, cứ đụng nhau là đánh, thuộc hạ cho rằng tỉ lệ phần thắng không lớn.”
Lý Khánh An gật gật đầu, Triệu Sùng Tiết nói không sai, mấu chốt chính là xem Lý Quang Bật dùng binh pháp như thế nào.
Lúc này, ánh mắt của hắn dừng ở trên sông Panj, thật ra con sông này có rất nhiều chuyện có thể làm, phải xem Lý Quang Bật có giỏi lợi dụng nó hay không thôi.
giữa tháng tám.
cách thời gian quân Đường tiến công Thổ Hỏa La đã qua đi tám ngày, cuộc chiến cũng còn chưa phân ra thắng bại, nhưng mười vạn quân Thổ Hỏa La đã lâm vào thế bị động chưa từng có.
Sau khi tin tức quân Đường chủ lực công phá được A Hoàn thành được truyền đến.
đại quân Thổ Hỏa La gần như điên cuồng, bọn họ liều lĩnh chạy về A Hoàn thành, nửa đường lại nhận được tin tức, tòa thành lớn thứ hai của Thổ Hỏa La.
thành Bộ Sư đã bị quân Đường công phá được.
Sự tổn thất lớn lao đó khiến cho các quốc vương chư quốc trong quân đội Thổ Hỏa La vô cùng bất mãn đối với chiến thuật của Tát Y Đức (* Sayid), nhất là nguyệt Thị quốc, cung điện hoàng thành bị quân Đường với một ngọn lửa đốt sạch, thê thiếp của hắn bị giết, con cái không biết kết cuộc ra sao.
Điều này khiến cho Khuất Chiêu Mục vô cùng phẫn nộ, hắn ngang ngạnh mà yêu cầu đại quân lập tức đánh trở về A Hoãn thành.
Nhưng lúc này đô thành của Vương Đình quốc là Bộ Sư thành cũng bị quân Đường công phá.
Quốc vương Vương Đình quốc A Lan thì mãnh mẽ yêu cầu liên quân chuyển hướng sang Bộ Sư thành.
giữa hai quốc vương đã xảy ra tranh chấp, cùng lúc đó, ba vương quốc Cao Phụ.
Cô Mặc, Đại hãn quốc cũng lo lắng cho thành đô của mình bị tập kích, cũng đưa ra cùng một yêu cầu như thế, yêu cầu quân đội bảo vệ vương quốc của mình.
Vì lợi ích đã xuất hiện sự tranh chấp, chiến thuật đánh hạ từng người một của Lý Quang Bật tựa như một thanh nậy thật lớn.
đã nậy ra khe dính liền nhau không vững chắc giữa các liên quân, liên quân Thổ Hỏa La bắt đầu từng bước một đi đến sự chia rẽ.
Sông Punj cũng chính là thượng du của sông Amul triều Đường gọi là ô Hừ Hà.
nó đồng thời cũng là con sông mẹ của các khu vực Thổ Hòa La.
chạy qua những khu vực đông dân nhất, đất đai màu mỡ nhất của Thổ Hỏa La.
Mấy đại quốc của Thổ Hỏa La cũng đều phân bố ở ven bờ ô Hử Hà.
Lúc này quân Đường chủ lực của Lý Quang Bật đang ở phía bờ nam của sông Punj, cách thành đô của Cô Mặc Châu khoảng chừng ba mươi dặm.
Sông Punj đi tới nơi này, thế nước đã trở nên êm ả.
hai bờ sông cũng không có sường dốc vách núi dựng đứng nữa.
mà là một mảng những vùng đất sa mạc và bãi đá hoang vắng xen lẫn nhau.
Hơn hai vạn quân Đường và hơn một vạn lạc đà đang ở trên một bãi cát rộng lớn nghỉ ngơi, chờ đợi các thợ xây dựng cầu nổi.
Lý Quang Bật ngồi ở trên một khối đá lớn bằng phẳng.
hắn giơ bình nước lên uống một ngụm nước, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía bờ bên kia.
nơi thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng của Đát Một thành.
Tám ngày nay, chiến thuật của hắn quả nhiên đã thành công, trước sau phá hủy hai tòa thành lớn.
nhưng Lý Quang Bật cũng biết, sự thành công của hắn ít nhiều có mang một chút may mắn.
hắn cũng thật không ngờ rằng năng lực của xích hầu quân Thổ Hỏa La lại thấp đến như thế.
Hai ngày trước.
Quân đội của hắn chính là từ phía sau mười vạn đại quân của kẻ địch mà đi xuyên qua.
Hắn vốn còn tưởng rằng đại quân Thổ Hỏa La sẽ bám theo sau mà đến.
nhưng đối phương đã không hề phát hiện bọn họ, khiến cho hắn không thể không dùng cách chủ động cảnh báo để nhắc nhở cho đối phương biết.
Lúc này, mấy con chiến mã vội vàng chạy tới.
xích hầu trên ngựa xoay người xuống ngựa, tiến lên thi lễ bẩm báo nói: “Bẩm báo Lý tướng quân, quân đội Thổ Hỏa La đã chia binh làm hai đường, một đoàn khoảng chừng sáu vạn người đang bám theo sau chúng ta đuổi đến.
cách chúng ta ước chừng ba mươi dặm đường.
một đoàn khác gồm bốn vạn người đang đi song song phía nam chúng ta.
cách chúng ta ước chừng bảy mươi dặm.”
Tin tức tới một cách đột ngột này khiến cho Lý Quang Bật bỗng dưng đứng lên.
trong ánh mắt bình tĩnh đó cuối cùng cũng lộ ra một nỗi hưng phấn khó có thể che giấu được.
Thổ Hỏa La rốt cục cũng chia binh làm hai đường, đây chính là sự chờ đợi của hắn.
cũng là kết quả mà hắn đã rất nổ lực có được.
Lý Quang Bật cố kiềm chế sự kích động trong lòng.
Hắn lấy bản đồ ra rồi mở ra ở trước mắt, cẩn thận tìm ra con đường hành quân của hai đoàn quân này.
Từ trên bản đồ mà xem.
thì ý đồ của quân Thổ Hỏa La đã rất rõ ràng.
từ nơi này sang phía tây nam chính là Đại hãn quốc.
Bọn họ hiểu nhiên đã tiếp thu được bài học từ ô Tư thành, lo lắng quân Đường sẽ đột kích Đại hãn quốc nữa.
bởi vậy binh chia hai đường, vừa có thể bọc đánh quân Đường, lại có thể phòng ngừa quân Đường ở phía nam tập kích Đại hãn quốc, điều này chính là sự hy vọng của hắn Lý Quang Bật.
Nhưng nếu muốn nắm bắt lấy thời cơ bên trong đó.
việc này đòi hỏi hắn phải có khả năng điều binh rất cao siêu, nghĩ đến đây, Lý Quang Bật lập tức hạ lệnh nói: “Truyền mệnh lệnh của ta.
trong nửa canh giờ phải dựng xong cầu nổi.
để trễ một khắc, đều xử trảm!”
Nơi quân Đường qua sông là chỗ thế nước êm ả nhất của sông Punj, sông rộng chừng một dặm.
cũng là độ khấu chủ yếu mà Cô Mặc quốc qua sông đi xuống phía nam.
Nguyên có một cây cầu hẹp, nhưng ba ngày trước Đát Một thành vì sợ hãi quân Đường tập kích, đã phá hủy cầu đi.
khiến cho quân Đường muốn qua sông chỉ có thể xây dựng lại một chiếc cầu mới.
Cho dù quân Đường cũng đã trung thu được tới mấy chục chiếc thuyền nhỏ.
nhưng dựa vào những chiếc thuyền nhỏ đó để qua sông thì rất hão huyền, nhưng mà lại có thể lợi dụng chúng để dựng cầu nổi.
đó cũng giống như kế liên hoàn của mà quân Tào đã dùng ở Xích Bích, dùng sợi xích đem mấy chục chiếc thuyền nhỏ khóa lại.
ở phía trên phủ bằng những tấm ván gỗ.
Để cho quân Đường có thể nhanh chóng thông qua.
dưới nghiêm lệnh của Lý Quang Bật.
các thợ và binh sĩ của quân Đường rất nhanh liền dựng thành một chiếc cầu nổi đơn sơ.
Lúc này, bảy vạn đại quân của Thổ Hỏa La cách quân Đường còn có mười lăm dặm.
thời gian vô cùng gấp gáp, quân Đường tăng nhanh tốc độ qua sông.
“Lý tướng quân, ngài xem!” Một viên binh sĩ chỉ về phía xa hô to.
Lý Quang Bật giơ tay giữa trán hướng phía đông mà nhìn, chỉ thấy xa xa bụi đất tung bay.
bão cát che lấp cả bầu trời, giống như bị một trận bão cát đột kích, quân đội Thổ Hỏa La rốt cục cũng tới rồi.
Lý Quang Bật thậm chí có thể cảm nhận được tâm trạng phẫn nộ và cấp thiết của đại quân Thổ Hỏa La.
bọn họ nôn nóng muốn tìm mình báo thù.
“Cừu hận sẽ che đậy đi ánh mắt các ngươi!”
Lý Quang Bật khe khẽ lầm bầm một mình, hắn vung tay lên lệnh nói: “Qua cầu!”
Cuối cùng một ngàn người hộ vệ Lý Quang Bật bước lên trên cầu nổi.
nhanh chóng hướng bờ bên kia chạy đi, lát sau.
một đoàn kỵ binh lạc đà của Thổ Hỏa La dẫn đầu chạy tới trước, đây là quân đội của Cô Mặc quốc.
Liên quân Thổ Hỏa La có được tin tức của quân Đường chủ lực là vào lúc sáng sớm.
bọn họ liền liều lĩnh mà đuổi theo, nhất là Cô Mặc quốc, hướng đi của quân Đường rõ ràng chính là nhằm vào thành đô của bọn họ5 bọn họ gấp đến độ gần như phát điên mất.
Nhưng trong quá trình đuổi theo, bên trong nội bộ liên quân lại xảy ra tranh chấp trái ngược nhau.
Nguyệt Thị, Cao Phụ, Vương Đình và Cô Mặc quốc bởi vì ích lợi các nhân bị tổn thất nghiêm trọng, bọn họ chủ trương lập tức quyết chiến với quân Đường.
nhưng Sayid lại đề nghị chờ đợi viện quân Đại Thực Khurasan đến đã.
như vậy hai quân liên hợp bóp chết sự xâm lấn của quân Đường sẽ chắc chắn hơn.
Hắn lo lắng nhất là việc quân Đường với kế chia binh mà kéo giữ lấy quân chủ lực của mình, khiến cho bọn hắn dẫm theo vết xe đổ của ô Tư thành, hắn đề nghị cùng quân Đường duy trì một khoảng cách nhất định, phòng ngừa quân Đường chủ lực từ Đại hãn quốc đi xuống phía nam.
Nhưng đề nghị của Sayid chỉ được sự ủng hộ của Đại hãn quốc, bốn vương quốc khác kiên quyết phản đối.
song phương đều không chịu nhượng bộ, Sayid bất đắc dĩ, không thể không chia binh hai đường.
Bản nhân hắn dẫn bốn vạn quân từ phía nam vòng lại, phòng ngừa quân Đường chủ lực chạy mất.
mà Khuất Chiêu Mục và A Lan dẫn sáu vạn quân liên hợp, từ chính diện truy kích quân Đường, trước khi đi.
Sayid mãi dặn dò, song phương ở bên bờ sông tụ hợp, cùng đánh quân Đường.
tuyệt đối không thể tự ý hành động.
Nếu là trước đây, quyết định của Sayid sẽ không được phản đối, nhưng mấy ngày nay, sự chỉ huy của Sayid xuất hiện những sai lầm rất nghiêm trọng, làm cho A Hoãn thành và Bộ Sư thành bị quân Đường chủ lực phá được, hai tòa thành trì bị cướp sạch không, nhất là vương thất quý tộc cơ hồ bị quân Đường giết tận.
Đó đã khiến cho Sayid mất đi quyền uy thường ngày.
Quốc vương nguyệt Thị quốc Khuất Chiêu Mục và quốc vương Vương Đình quốc A Lan đều vô cùng bất mãn với hắn.
mà hai vương quốc ở trong liên quân lại chiếm binh lực nhiều nhất.
Quan trọng hơn là hành động quân sự của Lý Quang Bật đã nậy lỏng đi căn cơ liên hợp vốn không chặc chẽ bên trong Thổ Hỏa La.
khiến các vương quốc chỉ xem xét đến ích lợi cá nhân.
Khi sáu vạn đại quân giết tới bờ sông.
Cô Mặc quốc vương Kì Tát lòng nóng như lửa đốt.
cũng không cùng mấy vương quốc khác thương lượng, dẫn sáu ngàn quân Cô Mặc ven theo chiếc cầu nối mà quân Đường để lại, hướng bờ bên kia đuổi giết tới.
Dưới sự dẫn dắt của quân Cô Mặc.
quân đội của hai vương quốc Nguyệt Thị và Vương Đình cũng đi theo vượt cầu mà đuổi theo.
Lúc này Sayid từ phía nam bọc đánh đến.
cách chiếc cầu nổi đã không tới mười lăm dặm, chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi bèn có thể đuổi tới nơi, chính là nửa canh giờ ngắn ngủi đó, cơ hội mà Lý Quang Bật chờ đợi xuất hiện ngay tại giờ khắc này.