Thiên Hạ


Trong đại trướng bỗng chốc hoan hô sấm dậy, những người khác đều đi rồi, có nghĩa là lương thực và tiền của trong lương khố này đều thuộc về họ rồi.
Hạ Diên Tự lại âm thầm kêu khổ, đánh trận với quân Đường.

bọn họ bèn có thể thừa cơ quay về đội ngũ, phen này rắc rối rồi, lúc này mọi người đều quay về ngủ rồi, Jadot Droz lại gọi hắn lại: “Sumaroo, Diên Tự.

hai ngươi ở lại, ta có lời nói với hai ngươi.”
Đợi mọi người đi hết, Jadot Droz mới thấp giọng nói với hai người họ: “Ta nhận được tin.

sự việc e là không đơn giản như vậy, có thể không phải là người Gandhara đánh tới, mà là quân đội của triều Đường đã đến rồi.”
“người triều Đường!”
Sumaroo mở bừng đôi mắt ra.

vội nói: “Vậy bọn họ có khi nào mang rất nhiều tơ lụa và đồ sứ.

như vậy không phải là không đáng tiền rồi sao?”
Hắn lo lắng mảnh tơ lụa và đồ sứ trong tay mình có khi nào rớt giá hay không, Jadot Droz trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: “Đồ ngu! Quân đội triều Đường sẽ không mang theo tơ lụa hay đồ sức gì tới, bọn họ chỉ sẽ giết sạch hết chúng ta.”
“Vậy quân đoàn trưởng cho rằng chúng ta nên làm thế nào?” Hạ Diên Tự hỏi.
“Ta cho rằng chúng ta nên lấy đi hai nghìn vạn Dinar tiền bạc trong kho lương, trở về thành Amidilo làm địa chủ.”
Jadot Droz cười nham hiểm nói.
Trong đại trướng hơi tối, Hạ Diên Tự cùng mấy tên thủ hạ đang khẩn trương thảo luận đối sách.

Tình hình bây giờ tương đối nguy cấp, phó đô đốc Sindh Lạp Cát Đức (*Raased) dẫn hai vạn quân đến nghiên chiến với quân đội Gandhara, còn nhiệm vụ bảo vệ kho lương được giao lại cho Á Đô Lắc La, nhưng tên này lại có dị tâm, muốn chiếm đoạt tiền thuế rồi rút.

chỉ cần quân đội của hắn mà rút, vài trăm vạn thạch lương thực trong kho sẽ bị dân bản địa cướp sạch, vậy khi quân Đường vào Sindh sẽ phải đối đầu với hiểm nguy thất bại.
“Lữ soái, hay chúng ta cho người phán lại Jadot Droz đi.

để hắn ở lại bán mạng cho quân Đường!” La Kỳ nói.
Hạ Diên Tự lắc lắc đầu: “Người này là kẻ phản phúc điển hình, nếu quân Đường không kịp đến Chabro, mà tổng đốc Sindh lại trở về thì hắn nhất định sẽ lại trở về với phe phái cũ.

rất khó mà đoán được cách nghĩ thật của hắn lắm.

Ta chỉ lo thân phận chúng ta bại lộ mà bị hắn hãm hại.”
“Vậy Sumaroo thì sao, ta thấy người này cách nghĩ tương đối đem giản, lại khá dễ khống chế, hơn nữa hắn rất được lòng mọi người, cả đại đội trưởng còn phải nể mặt hắn.”
Hạ Diên Tự cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, Sumaroo đúng là không tồi,có thể thử xem, nhưng người này lại có nhược điểm là nhút nhát, nhất định phải tính toán chu toàn đã, mọi người lại thương nghị thêm một hồi, quyết định tối hôm đó sẽ hành động.
Sumaroo dẫn đại đội dương phụ trách gác kho bạc, trong kho bạc có hai ngàn hai trăm vạn tiền bạc Dinar, là tiền thuế hai năm của Sindh và Punja.

vốn định sẽ chuyển về Đại Thực, nhưng do phản loạn tại Punjab mà tạm hoãn.

Giữa đêm, Hạ Diên Tự dẫn hai tên thủ hạ trực tiếp xông vào chỗ ở của Sumaroo.
“Có việc gì thế này? Giữa đêm chạy đến làm ta giật cả mình!” Sumaroo bị Hạ Diên Tự làm thức giấc, hắn vừa dụi mắt vừa cằn nhằn.
“Ngươi không muốn phát tài ư?”
Hạ Diên Tự quá hiểu Sumaroo, vào thẳng vấn đề nói ra thứ Sumaroo yêu nhất, chỉ nghe thôi hắn đã phấn chấn tinh thần, tỉnh táo hắn.

cười tít mắt hỏi: “Ta sao lại không muốn phát tài, ta cả mơ cũng muốn được cưới ba bà vợ!”
“Ngươi cũng chẳng ra gì quá đi, ta nói phát tài là ngươi có thể cưới ba trăm bà vợ.”
Mắt Sumaroo trợn tròn, hắn bỗng nghĩ ra gì đấy vội hỏi:
“Đợi đã.

ngươi không phải đang nói về việc của kho bạc đấy chứ? Đó sẽ không có phần cho chúng ta, chú ta không phải nói rồi sao? Chúng ta có thể lấy lương thực, nhưng cả kho bạc đều thuộc về hắn!”
“Không! Không phải, ta đang nói tơ lụa và gốm sứ Đại Đường, tất cả những thứ đến từ Đại Đường sẽ đều do ngươi khống chế, ngươi sẽ trở thành thương nhân số một của Sindh.

và cũng chính là người giàu nhất Sindh.

không lẽ ngươi không muốn ư?”
“Ta trở thành người giàu nhất của Sindh ư?”
Sumaroo lẩm bẩm: “Sao lại có thể như thế được!”
“Sao lại không thể? chỉ cần ngươi nghe theo an bài của ta, ngươi không những trở thành giàu nhất Sindh.

mà còn sẽ trở thành Ksatriya (* giai cấp thống trị).”
“ngươi?” Sumaroo kinh ngạc nhìn Hạ Diên Tự, hắn bỗng cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta nói thật cho ngươi biết! Kỳ thực ta là tiên phong của quân Đường.”
“Quân Đường?!”
Sumaroo giật mình nhảy dựng lên, hắn bàn năng định mở miệng la toáng lên nhưng đã bị Hạ Diên Tự kịp thời bịt miệng hắn lại.

Hạ Diên Tự dùng đao kề sát cổ họng hắn.


nhỏ giọng nói: “Ngươi mà dám la, ta sẽ giết chết ngươi ngay!”
Mất Sumaroo lộ vẻ sợ hãi, hắn ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Diên Tự rút đao lại, bỏ tay bịt trên miệng hắn xuống, cười nói: “Không lẽ lão huynh thật sự muốn bán đứng ta sao?”
Sumaroo lắc đầu vội nói: “Lão đệ! Ngươi mau đi đi, chú ta rất hận người Đường, nếu bị hắn biết thì chỉ sợ các ngươi sẽ mất mạng thôi.”
“Vì sao?”
“Chú ta có hai người con trai đến Đại Đường làm mậu dịch, nhưng kết quả bị thổ phỉ Đại Đường giết chết, không còn quay lại nữa.

hắn thề là sẽ phải báo thù cho con trai mình.”
Hạ Diên Tự trầm mặc một lát nói: “Ta muốn để ngươi thay thế vị trí quân đoàn trưởng của chú ngươi, ngươi có muốn thế không?”
Sumaroo hoảng hốt khoát tay từ chối: “Không! Không! Ta không làm quân đoàn trưởng được đâu, các ngươi tìm người khác đi.”
Nói xong hắn bèn định dậy định đi, nhưng Hạ Diên Tự lại lôi hắn ngồi xuống, thành khẩn nói với hắn: “ Sumaroo lão huynh, kỳ thật ta chỉ muốn cho ngươi một cơ hội phát tài thôi.

Quân Đường lần này có năm vạn đại quân đến.

năm xưa ở trận chiến Đát La Tư quân Đường cũng chỉ dùng bảy vạn đại quân đánh bại mười mấy vạn binh tinh duệ của Đại Thực hơn đứt quân Sindh.

người Đại Thực tại Sindh chỉ có tám ngàn người.

mà Thổ Hỏa La cũng bị quân Đường chiếm, như thế này thì Sindh và Punjab nhất định sẽ rơi vào tay quân Đường, nếu ngươi chịu giúp quân Đường bảo vệ kho lương thực này, vậy phần thưởng của ngươi sẽ lớn hơn bất kỳ ai.

Nhưng nếu ngươi nguyện ý, ngươi thậm chí có thế làm quốc vương của Sindh.

Nếu ngươi chỉ muốn có tiền thôi, quân Đường sẽ thưởng cho ngươi vô vàn nhung lụa và gốm sứ.

và còn cho ngươi một tòa thành nữa.

Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.

Đây sẽ là thời khắc có thể thay đổi cả cuộc đời ngươi! Cơ hội này không biết bao nhiêu người muốn có được, bây giờ nó đang trước mắt ngươi.

vì ngươi đã từng giúp ta nên ta mới báo đáp ngươi.

Ngươi hãy suy nghĩ cho con cái và vợ ngươi đi! Lão huynh Sumaroo.”
Mắt Sumaroo dần dần sáng lên.

hắn hiểu nhiên là đã động lòng.

Hắn cũng bắt đầu ý thức được đây là một cơ hội vạn năm hiếm có.

Hắn cũng chẳng muốn làm quốc vương gì.chỉ cần phát tai.

trở thành phú ông lớn nhất vùng Sindh này.
“Nhưng ta làm sao đối phó với thúc thúc, người là thúc thúc của ta!”
“Thúc thúc của ngươi thì không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần khống chế được quân đoàn giúp ta.

giữ lại lương thực thì xem như ngươi đã thành công.”
Dừng lại một hồi.

Hạ Diên Tự lại hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết, nhược điểm lớn nhất của thúc thúc ngươi là gì?”
Một lúc sau.

Sumaroo mới khẽ tiếng nói: “Hoàng kim và bảo thạch, nhìn thấy hai món này thì người bỏ cả mạng cũng được.”
Sumaroo nghĩ đến việc mình sẽ bán đứng chú mình mà trong lòng như bị phủ lên một lớp bụi u ám.

nhưng nghĩ đến sự bủn xỉn của chú mình, hắn có đến vài trăm người vợ, nhưng mình thì chỉ có mỗi một mụ vợ, lại còn rất xấu xí; nghĩ thế thôi trong lòng đã thấy bất mãn.

Ba trăm người vợ xinh đẹp đang đợi hắn đây!
Hắn thở dài một hơi nói: “Ta không biết mình phải đang làm một việc ngốc ngếch nhất đời mình không đây!”
Hạ Diên Tự vỗ mạnh lên vai hắn.

nhìn chằm chằm vào ánh mắt hơi ngượng ngùng của hắn nói: “Không phải, ngươi đang làm một việc sáng suốt nhất trong cả cuộc đời ngươi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ được báo đáp thôi.”
Jadot Droz giữa đêm bị Hạ Diên Tự gọi dậy, hắn bực bội hỏi: “Việc gì?”
“Quân đoàn trưởng, thủ hạ của thuộc hạ đã phát hiện vật này trong một nhà kho.”
Hạ Diên Tự đưa một chiếc túi nặng trĩu cho hắn.


Jadot Droz vừa mở túi ra.

mắt hắn bỗng chốc trợn tròn, trong đấy toàn vàng óng ả cùng đá quý thượng hạng lấp lánh.
Giọng hắn rung rung vì quá kích động.

“Còn nữa không?”
“Còn không ít? Thuộc hạ chỉ tùy tiện lấy vài miếng.”
Sự tham lam làm mở mắt của Á Đô Đức La.

và cũng trầm trọng làm giảm trí tuệ của hắn.

Hắn vội mặc áo vào nói: “Ngươi mau dẫn ta đi xem!”
“Quân đoàn trưởng.

đừng nhiều người quá.

cũng không thể để lộ tin tức.”
‘Ta biết rồi, ngươi mau dẫn ta theo.”
Jadot Droz chỉ dẫn theo năm người thủ hạ bèn vội vàng đi theo Hạ Diên Tự đến kho mà hắn gác giữ.
“Chỗ các người có tất cả bao nhiêu người biết chuyện.”
“Không nhiều lắm.

chỉ khoảng ba bốn người.”
“Bảo bọn chúng câm miệng lại, ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một phần.”
“Rõ thưa quân đoàn trưởng.”
Hạ Diên Tự dẫn Jadot Droz đến trước cửa kho, chỉ có lác đác vài tên xích hầu thủ hạ của hắn đang đứng canh gác ngoài cửa.

Hạ Diên Tự vừa nháy mắt ra hiệu với họ, mấy tên quân Đường này lập tức mở cửa.
“Quân đoàn trưởng, mời vào trong! ở bên trong có một núi hoàng kim và đá quý chất đống.”
Jadot Droz nhìn thấy bên trong kho tối om.

vốn vẫn đang do dự.

tự dưng nghe nói đến có hoàng kim và đá quý chất đống lập tức không còn biết lo lắng gì.

hắn bước nhanh vào trong kho.
Kho rất lớn.

trong đấy chất đầy từng bao từng bao lương thực.

Jadot Droz thắp sáng đuốc đi xuyên qua từng dãy lương thực trong kho.

Hạ Diên Tự đi trước dẫn đường.

“Quân đoàn trưởng, cẩn thận, nó ở ngay phía trước.”
Bất tri bất giác, hắn cùng năm thủ hạ đã theo Hạ Diên Tự đi vào sâu trong kho, cửa lớn đã bị đóng lại từ lúc nào.

Lúc này, Hạ Diên Tự chỉ vào một góc tối nói: “Đấy! Chính là là chỗ đó, toàn là hoàng kim và đá quý!”
Lòng Á Đố Đức La kích động vô cùng, hắn nhìn thấy chút sáng óng ả trong màn đêm.

mắt hắn giờ phảng phất như nhìn thấy toàn các thành vàng và đá quý chất đống.

Đây chính là kho báu của quốc vương Sindh đã cất hàng trăm năm ở đây ư? Ánh mắt hắn toát lên sự tham lam vô đáy, hắn từ từ bước đến.

Dưới ánh đuốc chiếu rọi, màn đêm dần dần lùi lại.
Jadot Droz bỗng dừng chân lại.

hắn thừ người ra.

bóng tối đã biến mất.

trước mắt hắn chẳng có vàng cũng chẳng có đá quý, mà là một con người - một binh sĩ có nụ cười lạnh lùng trên môi.


trên tay hắn đang cầm cái gì đấy tựa cung tiễn, và nó đang chỉ vào trán hắn.

cái ánh sáng lúc nãy chính là mũi tên này.
Á Đô Đức ra phát hoảng vội buông tay đánh rơi bó đuốc trên tay.

Nhưng trong cái tích tắc trước khi nó kịp chạm đất thì một cây tiễn nỏ được phóng thẳng tới trước mặt hắn.

tiếng thét thảm thiết vang vọng mãi trong kho.

Tiếp liền sau đó là năm tiếng thét thảm khét.

chỉ một chốc, nhà kho lại trở lại với vẻ yên lặng ban đầu.
Ngày hôm sau.

Sumaroo triệu tập hết mọi người đến.

hắn giơ cao quân phù của Jadot Droz nói với họ, thúc thúc của hắn đã đến Punjab báo cáo với tống đốc, bây giờ quân đội tạm thời do hắn chỉ huy.

Quân kỷ của lính đánh thuê Sindh vốn dĩ khá lỏng lẻo, tuy không phải do chính miệng Jadot Droz thông báo, nhưng các đại đội trưởng đều không mấy để tâm.

bọn chúng có mơ cũng không nghĩ là quân đoàn trưởng đã bị khử.

Thêm vào đó là do Sumaroo khác được lòng mọi người, lại hào phóng hơn ông chú bủn xỉn của hắn nhiều, nên mọi người đều biểu thị nguyện ý nghe chỉ huy của hắn.
Hạ Diên Tự mạo hiểm thành công.

Hắn cũng lập tức phái người đến bẩm báo với Lý Khánh An.

kho lương chính của Sinhdh đã trong tay họ, thỉnh cầu quân Đường hòa tốc đến tiếp quản.
Quân đội Đại Đường và Gandhara suốt chặng đường đều thế như chẻ tre không ai cản nổi, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã đi đến thành Đa Lan Gia Tư.
Đa Lan Gia Tư thành là một tòa thành lớn rất có ý nghĩa chiến lược, nó nằm bờ tây sông Sindh.

rất đông dân.

là vùng đất phì nhiêu nhất Sindh.

chuyên sản lương thực và bông vải.

Tại thành Đa Lan Gia Tư có một kho lương khổng lồ, có chứa hai trăm vạn thạch lương thực, vải bông chất cao như núi.

Thành Đa Lan Gia Tư vốn dĩ có hai vạn quân trấn thủ, nhưng trước khi quân Đường đến một ngày lại có thêm hai vạn viện binh Chabro đến Đa Lan Gia Tư.
Sáng sớm hôm đó, hai vạn quân Gandhara tiên phong đã đến đồng bằng cách thành Đa Lan Gia Tư mười dặm.

Raased tổng đốc Sindh quyết định xuất thành nghênh chiến.

Hắn dẫn bốn vạn đại quân từ từ bố trận trên thảo nguyên rộng lớn.
Trong bốn vạn đại quân đó có năm ngàn quân Khurasan Đại Thực, ba vạn năm ngàn người còn lại đều là quân đánh thuê Sindh.

trong đó có ghi vạn lính tượng, đây chính là đội quân lợi hại nhất Sindh.

do năm ngàn con voi khoác chiến giáp to khỏe tố thành, trên lưng mỗi con voi có cõng theo bốn binh sĩ.

một người phụ trách điều khiển voi.

hai cung binh, một lính ném mâu.
Tiếng tù và vang lên giữa thảo nguyên, năm ngàn quân Đại Thực từ từ cho dừng chiến mã.

Ragged ngóng về doanh trại quân Đường ở xa.

trong mắt lộ vẻ lo âu.

Raeaed từng tham gia trận chiến Đát La Tư mà theo Muslim trốn về Khurasan.

Hắn vẫn nhớ như in sự mạnh mẽ của quân Đường, đặc biệt là tiếng nổ kinh thiên động địa cuối cùng kia vẫn thường xuất hiện trong từng cơn ác mộng mỗi khi đêm về.

Hiện giờ quân Đường tấn công Sindh khiến lòng hắn đầy lo lắng cho tiền đồ Sindh.

Thế lực của Đại Thực liệu có như lúc ở Hà Trung sẽ bị quân Đường đuổi ra khỏi Sindh và Punjab không?
Ragged không mấy tin tướng vào quân đánh thuê Sindh.

hắn biết trong tâm can người Sindh rất nhu nhược, cùng với quân kỳ lỏng lẽo của chúng.

Năm xưa vương triều Oa Mã Oa chỉ cần năm ngàn kỵ binh đã có thể đánh bại sáu vạn quân Sindh.

vậy chúng làm sao mà chống đối với quân Đường?
Ragged thở dài, hắn hiện giờ chỉ duy nhất hi vọng là quân Đường đừng quá nhiều, mà chủ lực là quân Gandhara là chính, như thế may ra chúng còn có một tia hi vọng.
“Tướng quân.


Đại Thực chúng ta đánh trận đầu ư?” Một quan quân nhỏ tiếng hỏi.
“Không!” Ragged từ từ lắc đầu, “Để lính tượng đi lên làm tiên phong.”
“Uuuu..Tiếng tù và ngất trời, vài trăm con voi cong vòi lại phát ra tiếng rú inh ỏi.
“Đùng! Đùng!”
Năm ngàn con voi dưới sự điều khiển của người cưỡi voi.

chúng hất vòi.

khí thế hừng hừng xông vào trận doanh của quân Đường.
Quân địch phát động tấn công trước, quân Gandhara rút lại về sau.

để lại đại trận của một vạn tám ngàn quân Đường.

Mười tám ngàn người này đều là kỵ binh, cung kỵ, mâu kỵ xen kẽ nhau lên trận, sát khí đằng đằng.

Đây đều là tinh duệ trong quân An Tây.
Đằng trước đội ngũ.

ba trăm bộ giường nỏ đã sẵn sàng.

loại giường nỏ này rất to, cánh cung dài một trượng năm thước, thân nỏ tám thước, có trương lực mười bốn thạch, đã vượt quá kỳ lục mười hai thạch của nỏ trung Đường, hơn nữa thân nỏ có thể cùng lúc lắp chín cây tiễn, chủ tiễn dài ba thước, đều được làm bằng sắt tinh luyện.Hai bên chủ tiễn có bốn cây tiễn nhỏ, một cung chín tiễn đây là giường nỏ tiên tiến nhất Đại Đường hiện nay, nhất là thiết kế tinh tế của dây huyền, thông qua một đòn bẩy dài trợ lực có thể dễ dàng cho phép hai người cùng kéo huyền.
Đây là hung khí quân Đường chuyên dùng để đối phó kỵ binh, cũng chính là chuẩn bị đặc biệt của Lý Khánh An giành cho nam chinh lần này.

Sức mạnh khó lường của giường nỏ đù xuyên qua thân thể một chú voi to khỏe, đủ đánh vỡ đầu chúng.
cùng với việc đàn voi càng lúc càng đến gần.

mặt đất như rung chuyển vì chúng, cát bụi mù mịt.

thấp thoáng đã có binh sĩ trên lưng voi bắt đầu phóng tiễn về hướng này.
Khí thế áp người của năm ngàn con voi khiến chiến mã của quân Đường bắt đầu bất an không yên.

các kỵ binh nhà Đường phải không chế lại chiến mã.

ánh mắt đầy hưng phấn và kỳ vọng.

Trận chiến với voi, đấy sẽ mang lại cảm giác mạnh nhường nào!
Tám trăm bước, đã đi vào tầm bắn của giường nỏ, Lý Khánh An lạnh lùng dổi theo đàn voi đang tiến lại gần.hắn nhìn thấy rất rõ, đàn voi này tuy mạnh nhưng những binh sĩ trên lưng nó lại chỉ là bọn ô hợp, cách quân Đường gần cả ngàn bước mà đã bắt đầu phóng tiễn?
Hắn vẫn đang đợi chờ, đợi kỵ binh voi đi vào vùng năm trăm bước - tầm bắn lợi hại nhất của giường nỏ.

Bọn voi này sẽ là công cụ vận chuyển lương thực lý tưởng của hắn.

giết chết chúng có phần hơn tiếc, giờ phút này hắn lại có phần thương hại cho đàn voi này.
“Bắn!”
Bảy trăm bước, Lý Khánh An bèn hạ lệnh cho phép bắn.
Ba trăm bộ giường nỏ lập tức phát tiễn, hai ngàn bảy trăm cây tiễn sắt cùng phóng thẳng vào bầy voi.

Giường nỏ là vũ khí đánh xa lợi hại nhất của quân Đường, có thể đạt đến tầm bắn cả ngàn bước, nhưng do nó hơi nặng nề và bắn đi hơi chậm, nên thường chỉ dùng để thù thành, nhưng nó lại là khắc tinh của voi.

Thường cung nỏ đều khó mà xuyên thẳng được làn da dày của chúng.

nhưng nỏ tiễn của giường nỏ lại khác.
Trên chiến trường, bỗng chốc vang đầy tiếng kêu thám thiết của voi, cả trăm con voi đi đầu bị nỏ tiễn xuyên qua thân thể, đầu, mình.

Hai chân chúng quỵ xuống, đau khổ té nhào.
Ngay tại lúc này, đợt nỏ thứ hai được phát, tiễn sắt phóng ra như mưa trút, lại một trăm con voi thảm thiết sào rú, đè bẹp binh sĩ Sindh đang trốn chạy tứ tán dưới thân.

Nhìn thấy đồng loại bị chết thảm làm những con voi trong đám còn lại khiếp đảm, chúng điên cuồng kéo nhau quay đầu bỏ chạy.
“Chiến đấu vì Đại Đường!” Bọn họ cao giọng hô hào, “Đại Đường kỵ binh tung hoành thiên hạ!” Kỵ binh thế như lôi đình, chỉ một chốc đã đuổi kịp nhưng tượng kỵ binh đào tẩu.

còn thủ lĩnh của chúng đang phóng đi ở phía trước nhất, hắn lại đặt tiễn kéo cung, một lần nữa muốn thể hiện bàn sẳc anh hùng, liên tiếp bốn tiên.

Bốn binh sĩ Sinhd trên voi thà thiết thét lên ngã nhào xuống.
Hắn đi lại như gió, trăm bắn trăm trúng, mỗi tiễn hắn xuất đều có binh sĩ Sindh ngã gục.

Một vạn tám ngàn quan kỵ binh quân Đường chia làm hai tấn công từ hai bên đoàn đại quân voi, sự uy dũng của chủ soái đã khích lệ tinh thần họ rất nhiều, cung tiễn của cung kỵ binh lại được bắn ra như trút cắm đầy trên mình voi.

Binh sĩ Sindh sợ vỡ mật.

thậm chí tiễn còn chưa đến, chúng đã ngã xuống voi để rồi bị bọn voi phát hoàng giẫm nát.
Lúc này, tiếng chương của đại doanh quân Đường lại được vang lên.

vội vã và dồn dập.

Đây là tín hiệu cảnh báo, Lý Khánh An lúc này mới phát hiện lại có một đội kỵ binh Đại Thực từ bên hông như nước vỡ bờ phóng về phía quân Đường.
“Kỵ binh cánh tả nghênh chiến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận