quản gia dẫn Vương nguyên Bảo đến trước cửa thư phòng, hắn khẽ giọng nói: “Lão gia tâm trạng đang không được tốt, Vương lão gia cẩn thận kẻo nói sai.”
“Đa tạ quản gia!”
“Lão gia, Vương Nguyên Bảo đã đến.” “Mời vào!”
Vương Nguyên Bảo hít một hơi thật sâu, xong mới nhanh chân bước vào thư phòng.
Hắn vừa vào đến đã quỳ xuống nói với Trương Quân: “Thảo dân Vương Nguyên Bảo, tham kiến Trương tướng quốc.”
Có lẽ là do nghĩ đến trọng lễ mà Vương Nguyên Bảo đã tặng, sắc mặt Trương Quân cũng dịu lại được phần nào, hắn chỉ khoát tay nói: “Xin mời ngồi!”
Tuy miệng Vương Nguyên Bảo lúc nào cũng nói Trương Quân là hậu thuẫn của mình, nhưng thực tế bôn nhân Trương Quân căn bản không thừa nhận.
Hắn xuất thân là Hàn lâm đại học sĩ, là lãnh tụ của văn đàn Đại Đường, sao hắn có thể thừa nhận mình có mối qan hệ mật thiết với một thương nhân cơ chứ?
nhưng thương nhân rộng rãi như Vương Nguyên Bảo lại là nguồn tiền tài trợ mà hắn cần, vì thế Trương Quân vẫn cho phép con trai mình vãng lai với Vương gia.
Còn bản thân hắn ít khi gặp Vương Nguyên Bảo, như việc hôm nay để Vương Nguyên Bảo vào thư phòng của hắn càng là việc trước giờ không có.
Trong lòng Vương Nguyên Bảo kích động vô cùng, Trương Quân lại có thể mời hắn vào thư phòng, đây là một vinh dự khác thường khiến hắn nhất thời quên mất ý đến.
hắn ấp a ấp úng nói: “Trương tướng quốc không hồ danh là Đại Đường đệ nhất tướng quốc, đã khuya như thế mà vẫn không quên quốc sự.”
Trương Quân rõ ràng đang đọc sách, thế thì liên quan gì đến quốc sự? Vương Nguyên Bảo đúng là nịnh chẳng đúng chỗ, nào là Đại Đường đệ nhất tướng quốc, hắn chăng phải hữu tướng cũng chăng phải tả tướng, như thế thì lấy đâu ra đệ nhất?
Đương nhiên, nếu xét về mặt kinh nghiệm thì đúng là hắn thuộc hàng lão làng nhất, nhưng dù là thế, nếu là Lý Khánh An gọi hắn như thế may ra hắn còn mừng thầm trong lòng.
đằng này người nói lại là kẻ nịnh nọt mình sặc mùi tiền, Trương Quân nghe mà không khỏi chau mày, hắn có phần hối hận vì sao lại để cho tên này đi vào thư phòng của mình.
“Ngươi có việc gấp gì thì hãy mau nói đi!”
Vương nguyên Bảo cũng không dám nhiều lời, hắn vội nói: “Bẩm Trương tướng quốc, hôm nay Lý Khánh An đã phái người đến tìm gặp tiểu nhân.”
Vương Nguyên Bảo bèn kể lại đầu đuôi việc Hồ Vân Bái đến tìm mình, nhưng tất nhiên hắn sẽ giấu bớt phần hắn được hưởng lợi, cuối cùng hắn nói: “Hắn phải dùng tiền bạc để mua lượng lớn tiền đồng.
Bọn tiểu nhân hoài nghi là việc này có liên quan đến việc triều đình sắp phát hành tiền bạc mới.
tiền đồng trên thị trường sẽ không đủ, tiền ạc e rằng khó mà tung ra thị trường được.
Sự tình khẩn cấp nên tiểu nhân vội đến bẩm báo với tướng quốc.”
Trương Quân càng nghe càng kinh ngạc, lúc này hắn đã quên khuấy việc Lý Long Cơ đã tỉnh lại.
Trong đầu hắn chỉ toàn thắc mắc một việc, rốt cuộc Lý Khánh An định làm gì?
Trương Quân là ư chứ? Hắn đã làm Hộ bộ thượng thư mười năm.
hắn làm sao không hiểu mục tiêu của Lý Khánh An là ai? Lý Khánh An rất rõ ràng là muốn dạy cho Lý Dự bài học về việc đoạt Hà Tây, thậm chí là bắt ép Lý Dự nhượng bộ.
Hay sâu xa hơn.
nếu Lý Khánh An thật sự mua lượng lớn tiền đồng, e rằng việc phát hành tiền mới của Lý Dự sẽ có khả năng thất bại rất cao.
Nếu Lý Dự thất bại.
vậy kế hoạch chiêu mộ hai mươi vạn tân binh của hắn cũng sẽ phá sản.
Thời gian cứ tiếp tục kế dài thì về mặt quân sự hắn sẽ phải lâm vào cục diện cực bất lợi.
Đừng nói An Lộc Sơn, mà cả tam vương còn lại cũng rất có khả năng bùng phát.
Bọn họ sẽ không thể cho phép Lý Dự ngồi trên ngai vàng quá lâu.
Trên việc Lý Dự chủ trương phát hành tiền mới, lòng Trương Quân tương đối mâu thuẫn.
Hắn một mặt hi vọng Lý Dự thất bại.
khiến hắn không có năng lực chiêu mộ binh sĩ.
nhưng một mật khác, hắn lại mong thấy cục diện dân chúng phẫn nộ do phát hành tiền mới gây ra.
để rồi tam vương còn lại sẽ có cớ đến trách tội quân vương.
Trong lòng Trương Quân đầy mâu thuẫn, hắn trầm ngâm không nói.
Lúc này Trương Tự ở một bên chợt hói: “Ngươi nói người đó đã mang kim bài của Lý Khánh An đến gặp ngươi? Ngươi đã từng gặp hắn rồi chứ?”
Vương Nguyên Bảo lắc lắc đầu.
“Tiểu nhân lần đầu tiên gặp hắn.
hơn nữa Hình Tể cũng lần đầu mới gặp hắn.
Người này rất thần bí.
chỉ biết họ Hồ chứ không biết tên, cũng không biết rõ thân phận, hơn nữa ngày mai hắn đã không nguyện ý gặp ta nữa.”
Trương Tự cũng trầm ngâm một lúc, xong hắn quay sang nói với Trương Quân: “Đại ca, ta hoài nghi người này chính là người đứng đầu của Hán Đường Hội.
Đại ca vẫn nhớ việc Lý Khánh An bị bại lộ thân phận chứ? Hắn có một tổ chức bí mật tại Trung Nguyên.”
Trương Tự trầm ngâm một lúc bèn quay sang nói với Trương Quân: “Đại ca, đệ hoài nghi người này chính là người đứng đầu của Hán Đường Hội.
đại ca vẫn còn nhớ việc thân phận Lý Khánh An bị bại lộ chứ? Hắn có một tổ chức bí mật tại Trung Nguyên.”
“người này không quan trọng, dù có quan trọng, ngươi cũng không thể tìm ra hắn được nữa.”
Trương Quẩn thở dài nói: “Hắn sẽ không còn lộ diện nữa, nhị đệ, đừng để ý đến người này nữa.
có muốn thì hãy quan tâm bản thân của sự thể.
Lý Khánh An muốn đọ sức cùng Thánh thượng.”
“Chằng qua là đồi trăm vạn quan tiền, đại ca có quá xem trọng việc này không đấy?!”
Trương Quân lắc lắc đầu nói với Vương nguyên Bảo: “Xin Vương đông chủ tạm thời tránh đi một lúc!”
Vương Nguyên Bảo biết anh em Trương Quân có việc cơ mật phải bàn, một người ngoài như hắn không thể có mặt, hắn vội đứng dậy lui ra ngoài.
Trong thư phòng rất ư yên tĩnh.
Trương Quân khoát tay sau lưng đi lại trong phòng.
Hắn đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối mịt bên ngoài.
Rất lâu sau đó, hắn trầm giọng hỏi: “Kỳ thực Thánh thượng phát hành tiền bạc ta cũng không nghĩ sẽ thành công.
Dù không có Lý Khánh An.
An Lộc Sơn.
Thục vương, Ngô vương cũng sẽ ra tay phá hoại.
Phát hành tiền mới không phải việc ngày một ngày hai.hành động này của hắn không được lòng người, sớm muộn gì cũng chuốc lấy thất bại lên mình.
Kỳ thực điều ta lo lắng là cái này.”
“Vậy đại ca lo lắng điều gì?”
“Ta rất lo là Lý Khánh An còn có thủ đoạn gì khác!”
Trương Quân bất lực thở dài một tiếng, hắn từ từ nói: “Số lượng lớn tiền đồng mà lần này hắn mua vào, xem thì giống như là để đối kháng với Thánh thượng, nhưng kỳ thực không phải vậy, mục đích thực sự của hắn không ở đây!
”
“Đúng là hắn muốn ngăn Tân tiền pháp không sai, nhưng mà nếu mắt ngươi chỉ dừng lại ở mức ấy.
thì ngươi đã nghĩ Lý Khánh An quá đơn giản.”
Trương Tự kinh ngạc nói: “Không nhẽ hắn không phải vì muốn ngăn lại Tân tiền pháp của Thánh thượng ư?”
Trương Quân cười lạnh một tiếng, hắn nói tiếp: “Mục đích thực sự của hắn là muốn không chế tiền tệ của Đại Đường, dùng tiền bạc An Tây của hắn cuối cùng thay thế tiền Khai Nguyên thông bảo, hay chí ít có thể dùng tiền bạc An Tây là chính.
Khai Nguyên thông bảo là phụ.
Việc này không phải hôm nay mới bắt đầu, chứ mấy năm trước hắn đã bắt tay vào làm rồi! Hắn từng bước vững bước thúc tiến, ta vẫn có quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Thánh thượng cũng đã phát hiện ra việc này, vì thế mà người mới tung ra biến cố Hà Tây, muốn chặng lại con đường đông tiến của Lý Khánh An.
Lý Khánh An đương nhiên không cam tâm khoanh tay đứng nhìn kế hoạch mình bị thất bại.
hắn chắc chắn phải phản đòn.
Đương lúc này Thánh thượng lại phát hành tiền bạc mới.
Việc này đã trở thành điểm sơ hở để Lý Khánh An nắm lấy.
Lần này nếu Lý Khánh An phản công thành công, triều đình sẽ không còn đủ sức để năng tiền bạc An Tây vào Trung Nguyên, tiền tệ của Đại Đường sớm muộn gì cũng bị An Tây khống chế.”
Trương Tự nghe mà bàng hoàng.
hắn vội nói: “Nếu đại ca đã phát hiện được âm mưu của Lý Khánh An từ sớm vậy sao lại không ngăn hắn lại? Việc này e rằng sẽ bất lợi cho chúng ta.”
Ánh mắt của Trương Quân lại nhìn ra ngoài cửa Sồs hắn hình như lại chìm vào suy ngẫm của bản thân, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ một ý cười nhạo báng.
Hắn bỗng chốc quay đầu lại nhìn huynh đệ mình: “Ta hi vọng ngươi có thể hiểu được ba việc.
Việc đầu tiên, việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng, đừng dễ dàng đưa ra kết luận, cùng đừng dễ dàng phản đối hoặc ủng hộ việc gì đó.
Đấy cùng là nguyên nhân vì sao ngươi mãi không làm tướng quốc được.
Điều thứ hai, trận tấn công tiền bạc của Lý Khánh An không ai ngăn lại được, nguyên nhân rất đơn giản, vì dân chúng Đại Đường đều thích tiền An Tây, thậm chí cả ngươi, chẳng phải cũng thích sao? Tiền bạc của triều đình vì sao sẽ trở thành rác rưởi, lúc trước ai đã gieo gió thì bây giờ người ấy sẽ phải gặt bão thôi.
Luân hồi thiên đạo, báo ứng là lẽ thường.
Điều thử ba.
ta cũng hi vọng Tân tiền pháp của Thánh thượng bị thất bại.
Nếu hắn không thất bại.
vậy ta lúc nào mới lại được trở lại?”
“Vậy ý của đại ca là.."
“Rất đơn giản.
chúng ta cứ thúc tiến cho Vương nguyên Bảo hợp tác cùng Lý Khánh An.
sau đó để mặc đó, tọa sơn quan hổ đấu.”
Sáng sớm hôm đó, phường quỹ An Tây tại chợ Đông và Tây của Trường An đều đóng cửa ngưng hoạt động.
Tiền tài trong phường quỹ đã được khuâng đi sạch, cả tông tích của trưởng quầy và giúp việc trong phường quỹ cũng không biết đi đâu, giờ cả phường quỹ chỉ còn lại gian nhà trống.
cả mảnh giấy cũng không để lại.
Tin tức vừa loan ra.
thương nhân hai chợ lại tức ùn ùn kéo đến.
Đã có rất nhiều người đều có gửi không ít tiền trong phường quỹ.
Bọn họ đều sốt ruột phát điên.
Nếu phường quỹ An Tây thật sự đóng cửa, vậy họ phải đi đòi tiền ai đây?
Trước cửa phường quỹ An Tây chợ Tây đã mênh mông biển người.
bọn thương nhân đều lớn tiếng la hét.
chen chúc cố len lỏi vào.
Thông báo ngưng hoạt động dán trên cửa lớn.
có người cao giọng đọc: “Do chỉnh đốn nội bộ, phường quỹ An Tây các nơi tạm thời ngưng hoạt động hai tháng.
Những sự vụ chưa giải quyết xong, tạm thời ủy thác cho phường quỹ Vương Bảo Ký thay mặt giải quyết.
Phàm khách thương có gửi tiền trong phường quỹ An Tây có thể dùng tín vật và biên lai của phường quỹ An Tây đến phường quỹ Vương Bảo Ký nhận lại tiền gửi.
Phường quỹ Vương Bảo Ký sẽ trả đủ bằng tiền bạc An Tây, hoặc đợi sau khi phường quỹ hoạt động lại.
Sự tình đột ngột đã gây phiền hà cho quý khách, mong quý khách rộng lượng bỏ qua!”
Sau khi được tin phường quỹ Vương Bảo Ký có thể rút tiền, cả đoàn thương nhân lại quay đầu chạy như bay đến phường quỹ Vương Bảo Ký gần đấy.
chỉ một chốc sau.
trước cửa phường quỹ Vương Bảo Ký đã chen đầy người, đầy tiếng la hét inh ỏi.
Dù cho phường quỹ Vương Bảo Ký đã có chuẩn bị, nhưng lớn thương nhân lũ lượt kéo nhau đến lấy tiền vẫn khiến bọn giúp việc sứt đầu mẻ trán.
Cũng khó trách, phường quỹ An Tây là đệ nhị đại phường quỹ Trường An.
Vì nó có thể đổi tiền bạc An Tây, mà đã thu hút lượng lớn khách đến gửi tiền, và chỉ riêng khu vực Trường An.
tiền trữ lượng đã hơn đạt bốn mươi vạn quan.
Phường quỹ An Tây đêm đêm vận chuyên, phải những mười hôm mới có thể dọn sạch tiền trữ trong kho.
Phường quỹ An Tây đột ngột đóng cửa, cơn sóng đòi lại tiền phường quỹ bỗng chốc dấy lên.
Hàng ngàn thương nhân nghe tiếng ập đến chen đầy phường quỹ Vương Bảo Ký tại hai chợ Đông Tây đòi lấy lại tiền.
Nhìn dòng người ùn ùn đến đòi tiền, người giúp việc và trưởng quầy của Vương Bảo Ký liều mạng bảo vệ tài sản của mình.giọng Lưu trưởng quầy khàn khàn: “Một quan ba trăm văn, đúng! Một văn cũng không được thiếu.”
Tiền bạc được tung ra nhiều khiến tỉ lệ đổi tiền bạc ra tiền động từ một thành một quan hai trăm năm mươi văn, nhưng Vương Bảo Ký tuyệt không nhượng bộ, một quan ba trăm văn.
nếu không thì đừng rút tiền nữa.
“Xạch! Xạch!”
Năm trăm đồng tiền bạc trắng xóa rơi xoành xoạch vào trong túi, cả một túi tiền nặng trĩu được giao cho khách hàng.
người khách rút tiền xong cũng liều mình lui vào một góc.
rút từng đồng tiền ra thổi và nghe để kiểm tra.
Mãi đến khi kiểm chứng xong, hắn mới lại thỏa mãn cười tít mắt đi ra khỏi phường quỹ.
Phường quỹ An Tây đóng cửa và phường quỹ Vương Bảo Ký chen đầy người rút tiền đối vói thương nhân Trường An cũng như chiến trường sống chết, nhưng đối với đại bộ phận dân chúng Trường An thì đấy chẳng qua là một việc nhỏ, thua xa những câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tài từ giai nhân.
Và cùng ngày hôm đó, trong Bích Phượng Lâu của phường Bình Khang, danh kỹ Chu Tuyết Nương bỏ nghề gả cho tài tử Tương Châu Chu Chính Đào đã rầm rang khắp phố phường, thu hút hết toàn bộ ánh mắt của người Trường An.
Dù cho trận chiến đòi tiền của phường quỹ Vương Bảo Ký vẫn đang gợn sóng cuồn cuộn, nhưng những người hóng chuyện cũng dần dà tản đi.
dồn hết về tửu tứ để nghe ngóng chuyện của Chu Tuyết Nương.
Cách phường quỹ Vương Bảo Ký cách chợ Tây chừng hai trăm bước còn có một
tòa tửu tử ba tầng tên là Quỵ Khứ Lai Hề tửu tử.
Vào lúc giữa trưa, khách khứa đã chen đầy tửu tử, trong đó cũng có những “kẻ chiến thắng” từ phường quỹ Vương Bảo Ký giành được tiền trở lại.
đang ly nhỏ chén to uống rượu an mừng thắng lợi của mình.
Trong tửu tử rất ư náo nhiệt, phần lớn người đền đang thảo luận việc Chu Tuyết Nương tòng lương, nào là dung nhan và vũ kỹ của Chu Tuyết Nương.
nào là thân hình uyển chuyển, thậm chí cả việc Chu Tuyết Nương có từng tiếp khách hay không cũng bị bọn khách rượu bàn tán xì xèo.
Nhưng trong một phòng nhã thất tại lầu ba thì lại đang nói về một đề tài chẳng liên quan gì đến Chu Tuyết Nương.
Trong đấy có ba người, một trong số họ chính là Hồ Vân Bái trùm tình báo của An Tây tại Trung Nguyên, người ngồi bên cạnh hắn chính là lễ bộ viên ngoại lang Miêu Dịch.
Miêu Dịch là người Hán Toái Hiệp, vào những năm Khai Nguyên đã cả nhà dọn về Trung Nguyên.
Hắn cũng là thành viên của Hán Đường Hội, là một trong số ít quan viên ít ỏi của làm quan trong triều của Hán Đường Hội.
Còn người nữa ngồi cạnh hai họ chính là Dã thự thừa Trịnh Thiếu Du Thiếu phụ giám.
Dã thự thừa chỉ là một chức quan nhỏ như hạt mẻ.
chuyên quản lý việc rèn đúc vàng bạc.
đồng sắt...!tuy quan chức của hắn nhỏ, nhưng lại nắm trong tay một số thông tin quan trọng liên quan đến tiền mới sắp phát hành của Lý Dự kỳ này.
Từ tư thế ngồi của ba người họ có thể đoán ra chút ít.
Hồ Vân Bái ngồi trên nệm mềm.
trong rất thư thái, nắm quyền chủ động của cả cuộc nói chuyện này.
Còn Miêu Dịch chỉ là kẻ bàng quan đi theo, công việc của hắn là liên tục rót rượu cho hai người còn lại.
chủ yếu là góp phần làm không khí nhẹ nhàng hơn.
Còn về mặt Trịnh Thiếu Du thì căng thăng vô cùng.
hắn chốc chốc lại xoa xoa lòng bàn tay vào nhau, người hơi chúi về trước chăm chú nghe Hồ Vân Bái nói chuyện.
Hồ Vân Bái trước khi đến gặp Trịnh Thiếu Du đã phái người điều tra kỹ thân thế của hắn.
mẫu thân của hắn năm nay đã bảy mươi, và lại còn có một người đại ca đang bệnh liệt giường.
phía dưới còn có ba người con nhỏ phải nuôi, cả nhà đều sống qua ngày nhờ bổng lộc của Trịnh Thiếu Du.
Triều đình thiếu bổng lộc hai năm nay.
khiến nhà hắn gần như lâm vào tuyệt cảnh, cả một ít ruộng đất cũng bán sạch.
Hiện nay còn phải nhờ vợ hắn đi giặt áo quần thuê cho người khác mà qua ngày, hơn nữa Trịnh Thiếu Du từng có ghi nhận là hắn từng bị bắt vì tội trộm bạc thô, do cấp trên thương tình mà không xử phạt, nhưng vì thế mà đánh giá thành tích năm của hắn đã bị phê loại hạ hạ.
không có hi vọng thăng chức, phạt bổng lộc ba tháng.
chỉ những tin tức này, Hồ Vân Bái bèn phán đoán người này dễ hạ thủ, hơn nữa không thể cho hắn quá nhiều lợi ích.
nếu cho nhiều quá e rằng sẽ làm hắn phát hoảng.
“Lý tướng quân là người đối xử rất tốt với thuộc hạ.
và dùng người ắt sẽ không nghi.
Trịnh thự thừa chắc cũng biết trận chiến Thạch Bảo thành chứ? Tất cả những binh sĩ hi sinh trong trận chiến đó, người nhà của họ đến nay vân còn nhận được trợ cấp của tướng quân, không thiếu một ai.
người đến An Tây, thì cũng được phân chia đất đai và miễn thuế; còn những người không muốn rời xa quê hương.
thì cũng sẽ được cung cấp tiền gạo phụng dưỡng hàng tháng.
Tất cả thủ hạ của tướng quân phần lớn đều nguyện ý hết mình vì tướng quân.
những lời này ta cũng không muốn nói nhiều, thôi thì thế này, nếu Trịnh thự thừa nguyện ý tận trung cho đại tướng quân, mỗi tháng bọn ta sẽ trả bổng lộc mỗi tháng cho Trịnh thự thừa theo mức của một quan viên tử phâm của An Tây, ngoài ra một lần nữa xin biếu ba ngàn tiền bạc cho Trịnh thự thừa.
Trịnh thịnh thừa thấy thế nào?”
Niềm vui trong lòng Trịnh Thiếu Dư đã không còn kiềm nén nổi.
hắn làm sao lại không nguyện ý, nhà hắn rớt mồng toi, vừa già vừa trẻ.
giờ được ba ngàn tiền bạc vậy giác trị đó đáng ba ngàn chín trăm quan, và còn có tiền bổng lộc hậu hĩnh hàng tháng.
Xem ra những tháng ngày vất vả của hắn cuối cùng cũng đã tận.
Lúc này lòng hắn đầy kích động và khát kháo được tận trung.
Đừng nói là tận trung cho Lý Khánh An.
dù để hắn đi chết hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Cần ta làm gì thì Hồ tiên sinh xin cứ nói.”
Hồ Vân Bái nhìn hắn đã hoàn toàn thừa nhận, bèn mỉm cười nói: “Kỳ thực yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, mỗi ba ngày phải viết một báo cáo đúc tiền của triều đình, sau đó sẽ có người đến tìm ngươi, ngươi cũng phải kịp thời bẩm báo.”
“Không vấn đề gì cả.
ta nhất định sẽ làm theo!”
Có lẽ do cảm thấy tiền quá dễ kiếm, hắn có phần ngại ngùng bèn nói: “Kỳ thực ta có quan hệ cực tốt với Trương thự thừa Đúc tiền thự.
nếu Hồ tiên sinh cần ta có thể giúp tiên sinh liên hệ.”
Vừa dứt lời thì Trịnh Thiếu Du đã thấy hối hận.
vậy chẳng khác gì tự hủy cơ hội của mình.
Trong lòng hắn bắt đầu thồn thức bất an.
nhưng Hồ Vân Bái hình như lại chẳng nghe thấy kiến nghị của hắn.
hắn chỉ chăm chú nhìn dòng người chen chúc trước phường quỹ Vương Bảo Ký ở cách đấy không xa.
Hắn quay đầu lại cười cười nói: “Ta hiện giờ muốn biết tiền mới của triều đình đã đúc được bao nhiêu? Chuẩn bị lúc nào sẽ phát hành?”
Nghe nói Trịnh Thiếu Du tinh thần phấn chấn hẳn lên.
việc này hắn cũng biết một hai, hắn vội nói: ‘Tiền bạc mới đã đúc được hai vạn quan, theo tỉ lệ một năm mươi.
đây chính là một trăm vạn quan tiền.
Nếu tiên sinh cần thì ta cũng có thể kiếm hai ba đồng về cho tiên sinh xem.”
“Được! Vậy lúc nào phát hành?”
Trịnh Thiếu Du nghĩ nghĩ một hồi nói: “Ngày cụ thể phát hành thì ta không biết, nhưng ta đã có được thông báo là năm ngày sau.
cũng chính à ngày mồng tám tháng mười một.
đạt tiền bạc hai vạn bạc đầu tiên sẽ được ra kho, chúng ta cần có mặt để kiểm nghiệm cuối cùng.”
“Năm ngày sau!?”
Hồ Vân Bái có phần đắc ý cười, ngày nào giống hệt như tin tức mà hắn đã nhận được trước đây.
Trong ngự thư phòng của Từ Hoàn điện Đại mình Cung.
Lý Dự đang nghe Độ chi lang trung Đệ Ngũ Kỳ báo cáo.
Nắng trưa chan hòa rọi vào, khiến cả phòng ấm áp hẳn lên.
Lý Dự vừa ngồi nghe báo cáo mà không khỏi thất thần.
Hai ngày nay tâm trạng hắn rất ư phức tạp, mừng lo lẫn lộn.
Mừng là vì phụ thân không còn can thiệp vào việc chính vụ của hắn.
Sau sự kiện Hà Tây, hắn vì không nghe theo sắp xếp của phụ thân, hai người đã cãi nhau một trận, kết quả là phụ thán từ đó trở đi đã không hỏi han việc trong triều, quyền chiêu mộ binh cũng đều giao trả cho hắn.
phảng phất như là triệt đé buông tay, việc đó cũng giúp Lý Dự thở phào nhẹ nhõm.
nhưng việc của phụ thân vừa xong, thì hoàng tổ phụ của hắn.
cũng chính là tiên đế Lý Long Cơ lại tỉnh lại.
Dù cho trạng thái không mấy tốt.
vẫn chưa thể nói năng gì.
nhưng dẫu sao hắn cũng đã tỉnh lại.
Việc này lại làm lòng Lý Dự nặng trĩu, phảng phất như bị một tảng đá đè nặng trong lòng.
Vị trí Đông Cung của hắn tuy do hoàng tổ phụ định, nhưng hắn lên ngôi lại chưa được hoàng tổ phụ đồng ý, không có chiếu thư thoái vị của hoàng tổ phụ, thậm chí cũng chưa được sự đồng ý của tông thất, và cả hoàng hậu tiên đế Dương Quý Phi vẫn chưa bày tỏ thái độ gì; chỉ có mỗi các đại thần ủng hộ lên ngôi.
Như thế này, về mặt pháp lý thì vẫn còn thiếu sót.
đấy cũng là cái cớ mà Thục vương.
Ngô vương.
Kinh vương không chịu thừa nhận hắn.
Bọn họ đã tuyên bố với người thiên hạ.
thánh thượng vẫn chưa thoái vị, tiểu tử làm sao có thể lên ngôi đại thống?
Trên thực tế.
chỉ trích của tam vương cũng có Lý của tam vươn.
Theo cách làm chính xác.
hắn phải làm hoàng thái tôn giám quốc đã.
đợi khi tiên đế băng hà hắn mới có thể chính thức lên ngôi.
nhưng khổ cái hoàng tổ phụ lại mắc một bệnh không rõ sống chết.
Nếu hoàng tổ phụ hai mươi năm không tinh, vậy hắn không lẽ sẽ làm giám quốc hai mươi năm ư?
Chính vì suy nghĩ đến điều này mà hắn đã nhận lời thỉnh cầu của các đại thần, chính thức lên ngôi làm hoàng đế.
Điều mong chờ duy nhất của hắn chính là mong hoàng tổ phụ vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại, hoặc có thể từ đây mà chết đi.
Phụ thân của hắn trước đây không lâu mới ám thị cho hắn.
nửa năm đã qua đi rồi.
có thể để hoàng tổ phụ qua đời vì bệnh.
Nhưng bây giờ hoàng tổ phụ lại bỗng nhiên tỉnh lại, như thế này chăng phải trên thực tế Đại Đường sẽ có hai vị hoàng đế, đó là một việc rất ngượng ngạo.
“Điện hạ!”
Hộ bộ thị lang Bùi Mân vừa định phát ngôn đã phát hiện Lý Dự đang thất thần, bèn khẽ giọng nhắc khéo.
Lý Dự bỗng chốc giật mình tỉnh ngộ, hắn áy náy cười cười nói: “Bùi ái khánh xin cứ nói!”
Trong ngự thư phòng ngoài Đệ Ngũ Kỳ và Hộ bộ thị lang Bùi Mân ra.
còn có hữu tướng Dương Quốc Trung, thiếu phụ giám Dương Thịnh Dư.
và cả hàn lâm đại học sĩ Lý Bí.
bọn họ đương đang thảo luận đề tìm biện pháp cụ thề để phát hành tiền bạc.
Từ khi Lý Dự quyết định phát hành tiền bạc mới đã gặp phải không ít phản đối của các trọng thần, nhất là Hộ bộ thị lang Bùi Mân là gay gất nhất.
Hắn đã ba lần thượng thư với Lý Dự.
chỉ ra đây là hành vi giết gà lấy trứng.
Tuy trước mắt có thể có được một số tiền nhất định, nhưng lợi ích này là do bóc lột dân chúng mà có, sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến uy tín chế độ tiền tệ của triều đình, dẫn đến vật giá leo thang, dân chúng lầm than.
Cùng quan điểm với hắn.
Hình bộ thượng thư Lý Nghiên cũng chỉ ra, hai năm trước tiền bạc lạm phát khiến giá gạo không gần tăng, đã có rất nhiều hộ dân tầng lớp cấp thấp đã bị ảnh hưởng trầm trọng.
Giờ phát hành thêm tiền bạc chất lượng kém chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí sẽ dẫn đến bạo loạn của dân chúng.
Dưới sự phản đối liên tục của các đại thần.
Lý Dự hông thể không nhượng bộ, một là siàm thiêu lượng phát hành, giám số tiền bạc định phát hành ban đầu từ ba mươi vạn quan xuống còn hai mươi vạn quan, tỉ lệ giá trị từ một năm mươi ban đầu xuống còn một ba mươi, và hàm lượng đồng trong đợt tiền thứ hai sẽ được nâng cao lên chút ít là bạc ba đồng năm chỉ hai.
Như thế này, về cơ bản phù hợp với tỉ lệ tiền bạc một mười thông thường.
Sau khi Lý Dự nhượng bộ xong.
Chính sự đường cuối cùng cũng phê chuẩn cho kế hoạch phát hành tiền bạc.
Thời gian phát hành đã được định là ngày mồng tám tháng mười một.
và cũng chính là năm ngày sau sẽ chính thức phát hành tiền bạc mới.
Thời gian phát hành tiền bạc này là tuyệt mật.
chỉ có một số ít ỏi người biết đế đề phòng tin tức bị tiết lộ ra ngoài sớm hơn mà gây nên hỗn loạn trong thị trường.
Nhưng lúc này, lại xuất hiện một vấn đề mới, Hộ bộ thị lang Bùi Mân đối với việc phát hành đợt tiền bạc đầu tiên, vì đợt này hai vạn quan tiền đều được đúc theo tỉ lệ bạc một đồng sáu chỉ ba.
hàm lượng bạc trong một văn tiền rất thấp, nếu một đổi mười may ra có thể phù hợp với tỉ lệ đồi tiền bạc thông thường, nhưng Lý Dự lại theo tỉ lệ một ba mươi đã nói trước đây, kiên quyết không chịu nhượng bộ.
“Điện hạ.
thần lo lắng nhất là một khi tiền bạc mới tạo thành ấn tượng xấu, đến khi phát hành đợt tiền thứ hai e rằng sẽ không còn ai tin tưởng, điện hạ.
chúng ta tuyệt không thể sơ ý!”
Lúc này, Đệ Ngũ Kỳ lại nói: “Điện hạ.
cách nghĩ của thần khác với Bùi thị lang.
Thần đã từng điều tra.
kỳ thực là tiền mới hay tiền cũ đi chẳng nữa thì dân chúng đều không nguyện ý.
Hai năm trước đây có rất nhiều tiền chất lượng kém tràn trề, nên sau đó trừ khi là tiền bạc do An Tây phát hành, nhưng chúng ta không thể làm như thế, một là phát hành tiền lớn.
dùng một đổi năm mươi.
Thần nghĩ như thế chỉ bằng phát hành tiền bạc, vì sau khi đợt tiền bạc thứ hai phát hành, mọi người sẽ từ từ phát hiện, hàm lượng bạc trong tiền không đủ.
như thế sự nghi hoặc cũng sẽ biến mất theo thời gian, cho nên cũng chẳng khác gì là phát hành trước hay phát hành sau.”
Lý Dự nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi Dương Quốc Trung: “Theo ý Dương tướng quốc thì sao?”
‘Thần ủng hộ cách nghĩ của Đệ ngũ lang trung.”
Dương Quốc Trung không mấy nhiệt tình với việc phát hành tiền bạc mới.
Trước đây đó là địa bàn của Trương Quân, còn bây giờ Trương Quân không còn nữa.
nhưng toàn bộ tâm tư của hắn lại đặt hết vào việc điều chỉnh quan lại bắt đầu từ tháng sau.
Hôm nay Lý Dự chiêu hắn đến bàn về việc phát hành tiền bạc, hắn cũng miễn cường đến.
sở dĩ Dương Quốc Trung ủng hộ Đệ Ngũ Kỳ kỳ thực chẳng liên quan gì đến bản thân tiền bạc, mà chỉ vì hắn không thích Bùi Mân.
Bùi Mân là cậu vợ của Lý Khánh An.
trước đây thuộc người đảng thái tử.
từng có quan hệ gay gắt với hắn.
Hắn vẫn nhớ năm xưa Bùi Mân từng đàn hạch hắn có phòng ngoài với Lý Long Cơ, khiến hắn bị Lý Long Cơ mắng cho một trận té tát.
còn tiểu thiếp đáng yêu của hắn cũng bị ép phải tặng người khác.
Việc đó khiến hắn đến nay vẫn canh cánh trong lòng ghi hận Bùi Mân.
cho nên chỉ cần là việc Bùi Mân phản đối thì hắn sẽ ủng hộ.
‘Thần nghĩ tiền bạc không quan trọng là mới hay cũ.
cần phải có thời gian để dân chủng từ từ thức nghi.
Bùi thị lang lần lượt gây cản trở kế hoạch ”
Nói xong.
hắn lại liếc sang Bùi Mân.
ánh mắt hắn đầy ý cười nhạo, hắn cần phải nhắc nhở thánh thượng.
Bùi Mân chính là cậu vợ của Lý Khánh An.
“Dương Quốc Trung, ngươi đừng hòng mà ngậm máu phun người.
thánh thượng vừa mới lên ngôi, vì kỳ vọng của bá tánh thiên hạ.
ta phải bảo vệ thanh danh cho thánh thượng, vậy thì có ân tình gì chứ?”
Bùi Mân thi một lễ với Lý Dự.
“Điện hạ.
thần một lòng trung thành một lòng vì nước, xin bệ hạ minh giám.”
“Bùi thị lang hiểu lầm rồi.
Dương tướng quốc không có ý gì.
khanh không cần phải để trong lòng.
Trẫm biết khanh rất mực trung thành, trẫm không có ý trách ngươi.”
Tuy nói là nói thế, Lý Dự quả thực bất chợt nhớ ra Bùi Mân chính là cậu vợ của Lý Khánh An.
trong lòng hắn lại bắt đầu thấy không thoải mái.
Hắn trầm ngâm một lúc.
xong lại quay sang hỏi Lý Bí: “Ý của tiên sinh thế nào?”
Lý Bí kỳ thực là ủng hộ ý kiến của Bùi Mân.
nhưng có một điểm Bùi Mân không biết, đó là Lý Long Cơ đã tỉnh lại.
Nếu Lý Long Cơ có thể hồi phục sức khỏe, còn Lý Dự vẫn yếu thế như hiện nay, e rằng Lý Dự sẽ bị rơi vào tình thế cực bị động.
Lý Long Cơ chưa chắc cho phép hắn mộ tập quân đội.
cho nên hòa tốc chiêu mộ ngay một đội quân đội trung thành trước khi Lý Long Cơ hồi phục sức khỏe.
những việc này đều cần tiền, nếu như đợt tiền bạc có hàm lượng bạc cao ở đợt hai này mà được đúc ra.
chí ít phải đợi hơn một tháng sau nữa.
Chính vì lý do này mà Lý Bí chủ trương lập tức phát hành tiền bạc.
cưỡng bức đổi một đợi tiền đồng để chiêu mộ binh sĩ.
Sau đó đợi đợt tiền thứ hai được tung ra.
sẽ cho thu hồi lại đợt tiền đầu.
làm như vậy sẽ phần giảm thiểu lại hậu quả gây ra.
Lý Bí bèn gật gật đầu.
“Thời gian để đúc đợt tiền thứ hai quá dài, e rằng sẽ phát sinh biến cố, thần đồng ý kiến nghị của Đệ Ngũ trung lang, phát hành tiền bạc mới theo đúng ngày kế hoạch ban đầu.”
Thái độ của Lý Bí như thể đã cho Lý Dự một viên thuốc định tâm.
Hắn thấy Bùi Mân còn có gì muốn nói bèn khoát tay cắt ngang hắn.
dùng một thái độ tuyệt không cho phép phản đối nói: “Phát hành tiền bạc trẫm lần lữa trưng cầu ý kiến của mọi người, cái có thể thì ta đã nhượng bộ.
Bây giờ vẫn còn lại năm ngày, trẫm không muốn có bất kỳ thay đổi nào, bất kỳ phương án nào trẫm cũng không muốn chắp nhận.
cứ thế quyết định, phát hành tiền bạc mới theo đúng kế hoạch.”
Nói xong, ánh mắt của hắn gay gắt nhìn Bùi Mân đợi chờ hắn bày tỏ thái độ.
Nếu hắn còn dám nói một tiếng phản đối mình thì sẽ lập tức cho bãi miễn chức hắn ngay.
Bùi Mân lặng lẽ thở một hơi dài, kỳ thực vẫn còn một phương án.
đó chính là mượn tiền phường quỹ ứng gấp, đợi tiền bạc thứ hai đúc xong dùng nó để trả lại cho phường quỹ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì tiền bạc đợt thứ nhất này tuyệt không thể phát hành, nên để vào lò đúc lại.
chỉ tiếc là hắn không còn cơ hội nhắc lại.
“Thần tuân chỉ!”