trải qua sự khuếch trương gần trăm năm, thế lực của người Ả Rập đã chiếm lĩnh lãnh thổ rộng lớn của phía tây sông Amul phía nam biển AraỊ trong thời đại vương triều Umayyad (*Uy Mã Á) còn từng có thời gian vượt sông Amul chỉ kiếm sang phương đông, chiếm lĩnh toàn bộ khu vực Túc Đặc, nhưng ba năm trước nổ ra chiến dịch Đát La Tư.
vương triều A Bạch Tư (*Abbsid) mới hưng thịnh bị quân Đường đánh bại, bị ép thoái lui về phía tây sông Amul vương triều Abbsid tuy đã thất bại, nhưng nó chưa từng thừa nhận phạm vi thế lực của hai nước sẽ khẳng định giới hạn từ đó, chưa bao giờ muốn từ bỏ lưu vực sông Amul trù phú, bọn họ khuyến binh nuôi ngựa, tích cực bị chiến, chuẩn bị cuốn đất đánh trở về Hà Trung, hắn thậm chí còn muốn tiến quân sang đông lại, đánh thẳng đến Thông Lĩnh, khôi phục phạm vi thế lực trước chiến dịch Đát La Tư.
nhưng nội loạn của vương triều Abbsid lại làm cho bọn họ không thể không tạm thời bỏ lại hùng tâm thu hồi phương đông, tập trung tinh lực giải quyết vấn đề nội bộ, theo việc địa vị Khalifah của Mansur dần dần cúng cố ổn định, nội loạn của vương triều Abbsid cũng được bình ổn, mà lúc này, phạm vi thế lực phương đông của người Ả Rập tiếp tục gặp phải đà kích trọng đại, kho lương lớn Sindh và Punjab của họ bị quân Đường chiếm lĩnh.
Tình thế nghiêm trọng bức bách Mansur cuối cùng phải đưa ra quyết định, bọn họ phải phải phản kích lại sự sự đe dọa ngày một lớn mạnh của quân Đường, nếu như bọn họ tiếp tục mềm yếu thêm nữa.
thế lực của quân Đường rất có thể sẽ vượt qua phía tây sông Amul đế quốc của hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ sụp đổ.
Để toàn lực đối kháng Đường triều, đặc sứ Khalid của Mansur và người La Mã đã đạt được sự nhất trí trên bàn ghi nhớ thông cảm, vương triều Abbsid thừa nhận đảo Cyprus thuộc về Byzantium.
hai nước ở biên giới rút quân, theo việc ký kết hiệp nghị đình chiến.
Byzantium rút quân bắc tiến, tập trang tinh lực đối phó với người Bungaria không ngừng đến khiêu chiến, còn Mansur thì hạ lệnh từ biên cảnh rút về mười vạn đại quân đông chinh, đồng thời nhậm mệnh Iraq tổng đốc Haman làm Emir (*) của quân đông chinh, thống lĩnh mười vạn đại quân tiến quân sang Khwarezm.
lại mệnh lệnh Tề Nhã Đức (*Ziyad) của Khurasan soái lĩnh bốn vạn đại quân áp sát sông Amul với hi vọng thu hút chủ lực quân Đường sang vùng trung du sông Amul.
[(*) Emir: bắc nguồn từ chữ ‘amir’ trong tiếng Á Rập, có nghĩa là ‘người thống lĩnh người khác’ hoặc ‘quốc vương’, nghĩa gốc ban đầu của nó có nghĩa là thống soái quân sự, được dùng sớm nhất cho ý nghĩa thống soái quân sự và thống đốc các nơi mà Khalifah phái đóng bên ngoài, cũng được dùng làm xưng hiệu quý tộc cao cấp nhất]
Mộc Lộc (*Merv), trong phủ tổng đốc Khurasan, Ziyad sắc mặt nghiêm trọng lắng nghe báo cáo của Shahim.
Shahim trải qua lắm nỗi gian nan cuối cùng đã trốn về được Merv, hắn và năm trăm thủ hạ từ Na Sắc Ba chạy ra trong lúc qua sông gặp phải sự chặn đường của quân Đường, năm trăm người từ thương hơn phân nửa.
cuối cùng chỉ còn chưa tới một trăm người đi theo Shahim vượt qua khỏi sông Amul.
“ngươi có thể khẳng định vũ khí phá thành mà quân Đường sử dụng chính là hỏa lôi trong trận chiến Đát La Tư sao?”
Shahim đặt tay ngay trước ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Thuộc hạ có thể khẳng định, hỏa lôi mà bọn họ sử dụng lần này uy lực càng to lớn hơn, trực tiếp nổ sập tường thành của Na Sắc Ba.
thánh Allah của ta.
tình hình lúc đó thuộc hạ quả thật giống như đang nằm ác mộng vậy.”
sắc mặt của Ziyad trở nên trắng bệch, hắn không nói lời nào, đi đến trước bản đồ ngân người nhìn vào Hà Trung, trong đầu hắn phảng phất lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ nhất kia trong trận chiến Hà Trung, quân Đường đã đốt cháy chiến xa của người Cát La Lộc giả vờ đầu hàng, phát nổ dữ dội trong quân đội Đại Thực dày đặc, hàng vạn người bị nổ chết, tình cảnh như địa ngục ấy làm cho hắn đến nay vẫn khó mà quên được, quân Đường có thứ vũ khí đáng sợ như vậy.
vậy quân đội của hắn còn có thể có cơ hội chiến thắng không? Hơn nữa Khalifah là dùng quân Khurasan làm mồi nhử.
cũng chính là nói quân Khurasan sẽ đối diện với chủ lực của quân Đường.
Lần tiến công Hà Trung này, hắn vốn tưởng rằng Khalifah sẽ nhậm mệnh mình làm chủ soái quân đông chinh, không ngờ hắn lại nhậm mệnh đệ đệ Haman của Khalid làm Emir của quân đông chinh, mười vạn đại quân đi Khwarezm.
còn mình thì đi thu hút chú lực quân Đường, hắn hoài nghi Khalifah là có ý đồ khác.
Không biết vì sao, Ziyad lại nghĩ đến Abu Muslim, nếu như hắn lần này lại chiến bại, Mansur có khi nào giống như giết Abu Muslim vậy, cũng sẽ làm thịt hắn không?
Ziyad biết rằng, quân đội của Khurasan luôn là một bệnh căn trong lòng của Mansur.
Nghĩ vậy, Ziyad thở dài, mệt mỏi nói với Shahim: “Ngươi lui xuống đi! Ta biết rồi.”
“nhưng mà...”
Shahim do dự một lát, nói: “Ta lần này tấn công Na Sắc Ba, phải có được phong thưởng gì chứ?”
“phong thưởng?” Ziyad lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói phong thưởng thì thôi, nhấc đến phong thưởng, hắn bèn nghĩ đến việc ba nghìn quân đội tinh nhuệ nhất của mình toàn quân bị diệt, hắn không truy cứu trách nhiệm đã là rộng lượng lắm rồi, Shahim lại còn dám đòi phong thưởng.
Shahim trước đây vốn là đội trưởng thân binh của Mansur, ba năm trước bị điều đến quân đội Syria xuất nhiệm phó quân đoàn trưởng, nhưng lại gặp phải trận chiến Đát La Tư, sau khi binh bại trốn về Syria.
bị Abbsid miễn đi chức vụ, ở nhà nhàn rỗi được hai năm.
theo việc Mansur đăng cơ, hắn lại tái xuất trở lại, đến Khurasan nhậm chức, tuy thâm niên của hắn không cao, nhưng vì nguyên nhân từ Mansur, Ziyad đặc biệt chiếu cố hắn.
nhậm mệnh hắn làm tướng quân, đồng thời tuyên bố với bên ngoài rằng Shahim là ái tướng của hắn.
nhưng trên thực tế hắn lại vô cùng cảnh giác người này, đâu đâu cũng đề phòng hắn.
lần này Ziyad muốn mượn tay của quân Đường trừ khử người này, nhưng không ngờ hắn lại trốn về, làm cho trong lòng Ziyad tức giận không thôi, hắn trầm mặt xuống nói: ‘thông thường của ngươi chính là ta không giết ngươi.
không truy cứu tội trách ngươi toàn quân bị diệt, đi đi!”
“Cái gì!” Shahim nổi giận đùng đùng.
hắn trải bao gian khổ, cửu tử nhất sinh, nhận được phong thưởng lại là không giết mình, hắn đã không còn nhịn được nữa.
vỗ bàn một cái tức giận nói: “Ba nghìn người thâm nhập vào lòng quân địch, không có hậu viện, không có đường lui.
bị mấy vạn người quân Đường tàn sát.
bọn ta có thể không toàn quân bị diệt sao? Tuy ta không thể kiên trì mười ngày, nhưng ta đã kiên trì sáu ngày, cũng giết chết được mấy nghìn quân Đường, không lẽ vậy cũng không có chút công lao gì.
tướng quân Ziyad.
ngài đừng quên chính miệng ngài đã nói với ta rằng.
Khalifah bệ hạ đã từng hứa hẹn.
chỉ cần ta kiên trì mười ngày, thì sẽ phong ta làm tổng đốc Libya.
ta tuy không ở thành Na Sắc Ba kiên trì mười ngày, nhưng trong lòng quân Đường, ta đã kiên trì mười một ngày, đây đã xem là hoàn thành xong nhiệm vụ, cho dù không có tông đốc Libya.
cũng không đến nỗi chẳng có gì cả chứ.
tướng quân Ziyad.
ta không phục quyết định của ngài.”
Ziyad không hề đả động gì cả.
vẫn lạnh lùng nói: “Ta là quân nhân, chỉ biết luận quân công phong thưởng, đối với một tướng lĩnh mà toàn quân của hắn đều bị diệt, thì ta làm thế nào có thể phong thưởng cho hắn? Ta làm sao mà giao phó với quân đội? Ta không giết ngươi đã là một ân huệ cho ngươi rồi.
ngươi còn dám đòi phải phong thưởng sao? Nếu phong thưởng cho ngươi, làm sao còn có công bằng nữa?”
Shahim phẫn nộ cực kỳ, hắn quơ cánh tay quát: “Ngươi công bằng sao? Ibrahim để mất Sindh và Punjab, cũng toàn quân bị giết, nhưng ngươi vẫn nhâm mệnh hắn làm phó Tổng đốc Khurasan.
không truy cứu bất kỳ trách nhiệm gì của hắn cả.
vậy ngươi sao lại không nói công bằng? Chỉ bởi vì ngươi cưới muội muội của hắn.
chỉ bởi vì ta xuất thân từ quân đội Syria.
không phải thuộc phe phái của ngươi, cho nên ngươi bèn luôn làm khó dễ ta.
để cho ta đi chấp hành những nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này.
May mắn là ta mạng lớn.
lại sống sót mà trở về, cho nên đã làm cho ngươi thất vọng rồi.”
Shahim bỗng nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Ziyad, ánh mắt như muốn nảy lửa: “Ta hiểu rồi.
kỳ thật Khalifah căn bản không có để cho ta vượt qua sông Amul là ngươi tự ý thay đổi quyết định của Khalifah, để cho ta đi tấn công thành Na Sắc Ba.
còn đế ta phải kiên trì trong mười hôm, ngươi kỳ thật chính là muốn mượn tay quân Đường để diệt trừ ta.
có phải hay không!”
“Hỗn láo!”
Ziyad rút ra kiếm, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám ăn nói bừa bãi nữa.
ta sẽ lập tức giết ngươi ngay tại chỗ!”
Lúc này, Shahim bỗng nhiên tỉnh táo lại, giơ tay lên nói: “Thôi được! Là ta sai rồi, Ziyad tướng quân, ta bị hỏa lôi của quân Đường làm cho kinh sợ đến hồ đồ rồi, thỉnh cầu người tha thứ.”
Ziyad chậm rãi thu hồi kiếm, nhìn chằm chằm hắn thật lâu sau nói: “Nể tình ngươi đã trốn về mà báo tin.
ta tha cho ngươi lần này, lần sau ngươi còn dám vô lễ với ta.
ta một kiếm chặt đứt đầu của ngươi, cút đi!”
Shahim cố kiềm nén sự phẫn nộ kịch liệt trong lòng, chậm rãi lui xuống, Ziyad nhìn cho đến khi hắn đi khỏi, không khỏi bực bội trong lòng.
Kỳ thật hắn không dám giết Shahim.
tên Shahim này được điều đến từ Syria, ngay cả một chức Tổng đốc địa phương nhỏ nhoi cũng không sánh bằng, nhưng Khalifah lại hứa cho hắn làm tổng đốc Libya, coi trọng hắn như vậy, chẳng lẽ là muốn cho hắn tới thay thế vị trí của mình?
Ziyad trầm tư giây lát, lập tức hạ lệnh nói với thân binh tả hữu: “Hãy trông chừng người này, hắn có bất kỳ động tĩnh gì.
lập tức báo lại với ta.”
Lúc này, Ibrahim vội vàng đi vào phòng, tay đặt ở trước ngực thi lễ với hắn nói: “Tướng quân, tại sao không giết Shahim? Đây là cơ hội hiếm có đấy!”
Ibrahim chính là tổng đốc Sindh bị phong thưởng Thanh đánh bại ở Punjab, hắn là anh cả của vợ Ziyad, chính vì có tầng quan hệ này, Ziyad mới cực lực nói thay cho hắn.
trên chiến báo gửi cho Mansur nói rằng chủ soái Lý Khánh An của quân Đường đích thân dẫn mười vạn đại quân tiến công Sindh.
Ibrahim binh lực quá ít, mới bị quân Đường đánh bại, để che giấu sự thất bại của Ibrahim ở Sindh.
Hiện tại hắn lại nhâm mệnh Ibrahim làm phó Tổng đốc Khurasan.
thay hắn chưởng quản một nửa quân đội, có thể nói Ibrahim chính là tâm phúc mà hắn tín nhiệm nhất.
Ziyad thở dài, nói: “Ta không phải không muốn giết hắn.
mà là giết hắn rồi, Khalifah nhất định sẽ không bỏ qua cho ta đâu.”
“Mà nếu không giết hắn, tướng quân cho rằng Khalifah sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Một câu nói của Ibrahim đánh trúng vào chỗ yếu của Ziyad, Ziyad mệt mỏi ngồi xuống ghế, ôm đầu.
mười ngón tay cắm vào bên trong tóc.
đau khổ nói: “Ibrahim.
ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không nghe lệnh, Khalifah đòi giết ta, mà nếu ta nghe lệnh đi đánh quân Đường chủ lực, thất bại rồi, Khalifah vẫn muốn giết ta.
Lần này Khalifah rõ ràng có tư tâm, để cho quân Khurasan và quân Đường chủ lực huyết
chiến, mà cuối cùng thắng lợi để lại cho Haman.
hắn quả thực rất tàn độc.”
Ibrahim không chỉ là tâm phúc của Ziyad.
mà còn là quân sư của hắn.
ở thời điểm then chốt có thể thay hắn quyết định, hắn sớm đã có đối sách, nói: “Tướng quân, kỳ thật chỉ có biện pháp cũ mà ta nói thôi.”
Ziyad chậm rãi ngẩng đầu.
nói: “Ngươi muốn nói là để cho ta làm nhưMuslim.
giữ lấy Khurasan?”
Ibrahim gật gật đầu: “Kỳ thật Khalifah Addsid đã muốn giết Abu - Muslim.
nhưng chính bởi vì trong tay Muslim có quân đội Khurasan.
Abbsid mới không thể động vào hắn được, mà Mansur kỳ thật cũng không động vào Muslim được, nhưng hắn có thủ đoạn hơn.
lợi dụng tướng quân đến đoạt quyền, khiến cho Muslim đã không còn có chỗ dựa vào, đó mới giết hắn được.
Bài học này, tướng quân nhất định phải hấp thụ, một khi đã không có quân đội, thì ngươi chỉ còn cách để cho Mansur giết mà thôi.”
Đôi mắt của Ziyad mị thành một đường chỉ.
Ibrahim nói không sai một chút nào, hắn chẳng qua là công cụ mà Mansur dùng để xử lý Muslim thôi, mà không phải là tâm phúc của hắn.
Tâm phúc của hắn là những người của gia tộc Barmakids như Khalid.
Haman.
là loại rắn độc như Shahim ẩn núp bên cạnh mình.
Mansur tuyệt đối sẽ không để cho hắn đến nắm giữ Khurasan.
Hiện tại Muslim đã chết, lão Ali đã chết, kẻ kế tiếp sẽ đến phiên hắn Ziyad.
giờ khắc này Ziyad rốt cục cũng đã có chủ ý, hắn quyết không thể nghe theo sự sắp đặt của Mansur.
Nghĩ vậy, hắn hói: “Vậy ngươi nói, ta nên làm thế nào để giữ lấy quân đội Khurasan của ta?”
Ibrahim cười một cách hiểm độc nói: “Kỳ thật rất đơn giản, tướng quân chỉ cần xuất binh trễ hai mươi ngày thôi, để cho quân Đường nhìn ra ý đồ của Khalifah, như vậy quân Đường chủ lực sẽ bắc tiến Khwarezm.
sau đó tướng quân hãy tập trung tại sông Amul thậm chí có thể âm thầm phái người liên hệ Lý Khánh An.
nói vói hắn.
ngươi sẽ không vượt sông Amul.
Như vậy, để cho Haman đi đối mặt với quân Đường chủ lực, nếu hắn thắng, tướng quân hãy qua sông tiến công Hà Trung, nếu hắn đánh bại.
tướng quân bèn có thể rút về.
Khi đó thực lực của Khalifah đã giảm đi rất nhiều, càng không làm gì được tướng quân, kế sách một hòn đá ném hai chim này, tướng quân cho rằng như thế nào?”
“cao minh!”
Ziyad vỗ vỗ bờ vai của hắn.
khen: “Rất cao minh, nhưng mà ta không cần phái người đi nói với Lý Khánh An.
năm đó hắn và Muslim đã từng có sự ngầm hiểu nhau, ta tin rằng hắn hẳn là rất rõ tình cánh của ta.”
Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, một gã thân binh xông vào phòng nói: “Tướng quân.
Shahim muốn trốn chạy, bị chúng tôi bất được.”
“Cái à!” Ziyad đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Hắn dám cả gan như thế sao!”
Ibrahim vội vàng khuyên nhủ: “Tướng quân, nếu không giết người này, ắt sẽ để lại hậu hoạn về sau.”
Ziyad gật gật đầu, hạ lệnh nói: “Đưa hắn đi lập tức xử trảm ngay, thông lệnh quân đội, Shahim bán đứng bộ hạ mà một mình trốn về, quân pháp khó tha!”
Đáng thương cho Shahim cửu tử nhất sinh mới có thể trốn về, không có chết trong tay quân Đường, lại chết ở trong cuộc tranh đấu nội bộ của người Đại Thực.
Mùa đông năm nay đặc biệt rét, một luồng khí lạnh tập kích các nơi của Đại Thực, Damascus cũng trở nên rét lạnh vô cùng, người nào người nấy đều mặc vào người áo da thật dày.
Cùng với đợt khí lạnh, là một lời đồn đãi cũng lạnh lùng như thế, mấy ngày nay đang lưu truyền ở khắp đầu đường cuối ngõ Damascus.
Khurasan đòi độc lập dựng vương quốc mới, Tổng đốc Khurasan Ziyad chuẩn bị tự xưng quốc vương, công khai cùng Khalifah phân liệt, này tin tức không biết là ai đã truyền ra.
ngọn nguồn đã không thể truy tra.
nhưng lời đồn đãi này lại tựa như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Damascus.
Hoàng cung Damascus.
Khalid dưới sự dẫn dắt của hai gã hoạn quan người da đen, vội vàng xuyên qua một tòa cung điện, đi thẳng tới phía trước cung Địa Đồ, chủ quản hoàng cung nói khẽ với Khalid: “Tể tướng các hạ, xin đừng chọc giận Khalifah bệ hạ nữa.
lúc này đây ngài đang trong cơn giận dữ.”
“Ta biết, ta sẽ có chừng mực.”
chủ quản hoàng cung đẩy cửa ra, để cho Khalid đi vào, tuy rằng ban ngày, nhưng trong cung Địa Đồ bốn phía đều buông rèm cửa sổ xuống, ánh sáng âm u, Mansur đang khoanh tay mà đứng ở phía trước bản đồ của đế quốc.
Thân hình vốn cao to cường tráng đã có chút hơi gù.
Khalid âm thầm thở dài, hắn biết rõ áp lực mà Khalifah gặp phải, một đế quốc mới hưng thịnh vốn tràn trề sinh khí là thế, nhưng lại trở nên nguy cơ tứ phía, thậm chí có nguy cơ sụp đổ và bị chia cắt.
Dã tâm.
trong đế quốc kẻ có dã tâm quá nhiều rồi.
“Khalid.”
Giọng nói của Mansur rất thấp trầm, biểu lộ ra một sự uể oài nặng nề: “Ta lần trước nên giết Ziyad đi.”
Khalid quì một gối, đưa tay đặt tại trước ngực.
dùng một loại khẩu khí vô cùng cung kinh thấp giọng khuyên nhủ:
“Khalifah bệ hạ tôn kính, sau lưng những lời đồn đãi trong góc phố ngỏ hẻm phần lớn ẩn chứa những mục đích đen tối, đang lúc kẻ địch mạnh ở phía trước mặt, thì càng có thể là kế ly gián của kẻ địch, Ziyad mặc dù có một chút kiệt ngạo bất tuân, nhưng nói hắn muốn tự lập làm quốc vương.
thì thần tuyệt đối không tin.”
“Ta là Khalifah vĩ đại, những lời đồn đãi trong góc phố ngỏ hẻm ta tự nhiên sẽ không tin, nhưng ta lại nhận được chứng cứ vô cùng xác thực, làm cho ta không thể không tin những lời đồn đãi trong góc phố ngỏ hẻm đó có lẽ là thật, chứng cớ ở ngay trên bàn trước mặt ngươi.”
Khalid lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt một phong thơ, hắn chần chừ cầm thư lên.
thư là do Shahim viết và gửi đến.
Khalid còn nhớ rõ, Shahim từng đội chính thân binh của Mansur, một quan quân trẻ tuổi hung mãnh mà tràn ngập dũng khí.
hiện tại hình như là ở Khurasan.
Hắn nhìn xem nội dung lá thư, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.
Ziyad lại dám phái Shahim dẫn ba nghìn người đi cướp lấy thành Na Sắc Ba, còn nói là mệnh lệnh của Khalifah.
nhưng hắn nhớ rõ rõ ràng, mệnh lệnh của Khalifah là mệnh Shahim dẫn ba vạn người đóng quân ở bờ tây sông Amul già bộ đánh Na Sắc Ba, sao lại biến thành ba nghìn người đi tấn công Na Sắc Ba?
Khalid lập tức ý thức được, đây là do Ziyad giả truyền mệnh lệnh của Khalifah.
rất có thể là vì muốn diệt trừ Shahim.
“Shahim đã chết rồi! Phong thư này là tâm phúc của hắn liều chết đưa tới.”
Giọng nói của Mansur có chút thương cảm: “Hắn chiếm lĩnh Na Sắc Ba, hoàn thành mệnh lệnh của chủ soái, lại cửu tử nhất sinh từ Na Sắc Ba trốn trở về, mà bị chủ soái của hắn với lý do lâm trận đào thoát mà giết đi.
không có chết ở trên chiến trường, lại chết ở trong tay của người trong nhà.”
Trong lòng Khalid vô cùng lo lắng, hắn rất hiểu Mansur.
Mansur đã không còn tức giận Ziyad.
thì đã nói lên rằng hắn đã quyết tâm muốn giết người này.
Khalid lo lắng chính là điều này, hiện tại mắt thấy chiến tranh sắp bùng nổ.
đang là lúc cả nước đế quốc trên dưới đồng tâm.
cùng nhau đối phó vương triều Đường của phương đông, nhưng lại chọn vào lúc này xảy ra chuyện, xuất hiện sự không tín nhiệm, ngờ vực lẫn nhau giữa Khalifah cùng quyền thần, nếu cứ như vậy, làm sao có thể đánh thắng cuộc chiến tranh này.
“Khalifah bệ hạ.
cho dù Ziyad có một vạn cái lý do đáng chết đi chăng nữa.
hiện giờ bệ hạ vẫn phải cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đối với hắn.
Hiện tại bệ hạ đang dốc hết toàn lực đối kháng vương triều Đường, phía bên trong nội bộ của chúng ta tuyệt đối không thể xuất hiện nội chiến, chờ đánh xong trận chiến này, thần nhất định lại đích thân lừa Ziyad đến.
giao cho bệ hạ xử trí.
khi đó thần nhất định sẽ là người thứ nhất ủng hộ việc giết chết Ziyad.”
Mansur chậm rãi xoay người.
đi trở về vị trí của mình ngồi xuống.
hắn trầm tư thật lâu sau nói: “Trận chiến dịch này ta suy xét vô cùng căn kẽ.
cần Ziyad và Haman phối hợp ăn ý mới có thể thành công, nhưng hiện tại ta lo lắng Ziyad có tư tâm.
sẽ không thật sự chấp hành mệnh lệnh của ta một cách đàng hoàng.
Khalid ta rất lo lắng trận chiến dịch này, nếu lại chiến bại, phấn đất đai ở phương đông của chúng ta cũng sẽ không lấy lại được rồi.”
‘Thế bệ hạ chuẩn bị làm sao bây giờ?” Khalid thắp giọng hỏi.
Mansur suy nghĩ thật lâu, trong ánh mắt của hắn cuối cùng cũng lộ ra vẻ kiên quyết, nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột: “Ta nghĩ, hiện tại biện pháp duy nhất, chính là ta đích thân đi Khurasan đốc chiến, không cho phép hắn có nửa điếm tư tâm.”