Cục diện trong thành Khiva chẳng mấy chốc bị quân Đường khống chế, và cũng rất nhanh được bình ổn.
Arslan thở dài, trong thành Khiva không xuất hiện tình hình cướp bóc hãm hiếp mà hắn đã từng lo lắng.
Dù cho Lý Khánh An có hứa với hắn tuyệt không thà lỏng quân kỹ, nhưng Arslan vẫn lo lắng cực.
Hai vạn quân Đường đằng đằng sát khí thế này, liệu lời hứa của Lý Khánh An có còn tác dụng không?
nhưng sự thật lại khiến Arslan không nói được gì.
Kỵ binh quân Đường đang hóa tốc xuyên suốt đường to phố nhỏ, bao vây cả thành Khiva lại.
Bọn họ cũng chẳng giết người cướp của ai; nhưng lại có một nhiệm vụ rất rõ ràng, đó là đuổi hết tất cả dân chúng từ trong nhà ra, và thu gom lương thực trong nhà họ.
Không sai, là lương thực.
Quân Đường không cướp tài sản.
mà là lương thực.
Từng túi từng túi nhỏ lúa mì và bánh mì bị quân Đường tìm ra.
từng đàn cừu kêu be be bị quân Đường cất tiết vứt lên xe ngựa chờ đi.
Lòng Arslan đầy lo lắng, hắn thấp thoáng đoán được dụng ý tước đoạt lương thực của quân Đường có lẽ chính nhằm vào mười vạn đại quân chú lực của Đại Thực.
Nếu là như thế, vậy người Khwarezm liệu có trở thành vũ khí để đối phó người Đại Thực không?
Arslan thật sự không dám nghĩ tiếp, hắn thúc mạnh cương ngựa phóng nhanh về hướng hoàng cung Khwarezm.
Hoàng cung Khwarezm hiện này đang là hành doanh tiết độ sứ lâm thời của quân Đường, quốc vương và hoàng phi cùng phi tử và con gái đều bị giam cầm.
Hai ngàn binh sĩ Đại Đường đương tức tốc kiểm tra tài sản trong cung.
Trong một cung điện rộng rãi, Lý Khánh An và mấy tướng lĩnh quân Đường đương khẩn trương thương thảo phương án hành động cụ thể tiếp theo.
Trên bàn là một tấm bản đồ Khwarezm khổng lồ và tỉ mỉ.
Lý Khánh An vừa nhận được tình báo mới nhất, một vạn đại quân Đại Thực đang tạm thời dừng bước tại bờ tây sông Amul.
Rất hiển nhiên là bọn chúng đã được tin quân Đường vừa chiếm Khwarezm, hiện cục diện đang cực kỳ nhạy cảm, có thể nói chỉ cần sai một bước là đi một dặm.
thua cả ván cờ.
“Ta đang nghĩ, liệu chúng ta có thể thay đổi sách lược, không rút về Hà Trung, mà trực tiếp dẫn ba vạn quân Đường đối kháng mười vạn đại quân Đại Thực?”
Lý Khánh An nhìn chằm chằm vào bản đồ, hắn từ từ nói: “Ta cũng biết ba vạn quân đối đầu với mười vạn là một khó khăn lớn, hơn nữa chúng ta lại không giỏi về tác chiến sa mạc, nhưng chúng ta vẫn có thể phòng thủ thành trì.
vừa đánh vừa thú với địch, đây lại còn là sở trường của chúng ta, hơn nữa ta đang đoán quân Đại Thực đang có một nhược điểm lớn nhất.”
Bạch Hiếu Đức và Điền Trân nhìn nhau, nếu bây giờ người thương thảo chiến thuộc với họ là Lý Tự Nghiệp thì may ra họ còn tham gia đóng góp thảo luận, nhưng trước mặt họ giờ là chủ soái Lý Khánh An.
làm sao lại có chỗ cho hai người họ lên tiếng?
Hai ngươi đều cùng khom người nói: “Xin đại tướng quân hãy hạ lệnh, bọn thuộc hạ phục tùng mệnh lệnh.”
Lý Khánh An ngỡ ngàng, hắn lập tức cười nói: “Bây giờ không phải là lúc ta hạ lệnh chỉ huy, hai ngươi đều là đại tướng đã từng trải qua hàng trăm trận chiến, với cục diện trước mất chắc hai ngươi cũng có cách nghĩ của mình, nếu không thì ta làm sao có thể yên tâm để các ngươi độc lập tác chiến.
Thôi Càn Hữu ở lại Mạc Bắc, Lý Tự nghiệp tại Hà Trung.
phong thưởng Thanh tại Sindh.
Lý Quang Bật tại Thổ Hỏa La.
bộ họ đều có thể độc lập hành binh, lần sau sẽ đến lượt các ngươi.
Nghĩ thế nào các ngươi cứ nói, không phải lo ngại gì cả!"
Hai người họ đều có phần ngại ngùng, Bạch Hiếu Đức nói trước: “Vậy thuộc hạ xin hỏi đại tướng quân, nhược điểm lớn nhất của quân Đại Thực có phải là lương thực không đủ không?”
“Thế mới được chứ!”
Lý Khánh An bằng lòng gật gật đầu cười nói: “Rõ ràng có cách nghĩ của mình mà lại không chịu bày tỏ.
Đây không phải là điều ta muốn.
Ngươi cứ nói tiếp, vì sao nhược điểm lớn nhất của quân Đại Thực lại là lương thực? ”
Bạch Hiếu Đức nghe ra tán thưởng trong khẩu khí của Lý Khánh An.
hắn biết mình đã nói đúng mà không khỏi tinh thần phấn chấn cầm cán gỗ lên chỉ vào bản đồ nói: “Từ Khwarezm tứ phía có thể nhìn thấy bốn bề đều là sa mạc thênh thang, nhất là sau mạc Karakum ở phía tây sông Amul rộng đến cả ngàn dặm, nơi hoàn toàn không có bất kỳ chu cấp.
Quân Đại Thực đi đông chinh, mục tiêu của chúng là Hà Trung, vậy bọn chúng nhất định phải mang theo lượng lớn xe lâu công thành, như thế này sẽ không thể mang quá nhiều lượng thực và nước.
Thuộc hạ cho rằng đây chính là lí do vì sao Đại Thực không trực tiếp xuống Hà Trung mà phải vòng qua Khwarezm cách Hà Trung vài trăm dặm này.
Chúng cần phải có được chu cấp từ httm.
không phải nước ngọt.
chắc còn có lương thực, cho nên đấy chính là vấn đề nghiêm trọng của quân Đại Thực, mười vạn đại quân hậu cần không đủ.”
Điền Trân ở cạnh bên cũng tiếp lời: “Nếu đã như thế vậy chi bằng đại tướng quân cho đốt tất cả lương thực, dẫn binh rút về phía nam, để quân Đại Thực bị giữ chân tại Khwarezm không còn lương thực, thế không phải tốt hơn sao?”
Lý Khánh An gật gật đầu, “Kỳ thực đây là kế hoạch ban đầu của ta, vì chúng ta còn có bốn ngày, thiêu húy lương thực, đuôi người Khwarezm về phía nam.
Ta đã tính hết rồi, vẫn kịp.
Nhưng một vạn đại quân Đại Thực tiên phong lại phá loạn hết kế hoạch ta.
Nếu ta vẫn thực thi theo kế hoạch ban đầu không khéo một vạn người này không dám đuổi theo chúng ta.
Nhưng quân chủ lực Đại Thực sẽ vì thế mà bỏ dự định nhận chu cấp của Khwarezm.
họ sẽ quay về Đại Thực, đến lúc ấy chuanl ta sẽ phải đối diện với tiến công của quân chủ lực Khurasan.”
“Không lẽ đại soái sợ quân Khurasan sao?”
Điền Trân vẫn có phần không phục, hắn nói: “Quân Khurasan chẳng qua là kẻ bại trận của chúng ta.
có gì đáng sợ?”
Lý Khánh An liếc hắn cười nói: “Lão Điền, đây không phải chiến tranh, mà là chính trị.
Quân Khurasan toàn bộ bị tiêu diệt, Mansur còn cảm kích chúng ta, nhưng mười vạn quân phương bắc bị tiêu diệt, Đại Thực sẽ phải đối diện với việc chia rẽ, cục diện Hà Trung sẽ từ đây ổn định.
Như thế chúng ta sẽ có thể chuyển trọng tâm chiến lược về phương đông.
Cho nên dù thế nào đi chăng nữa.
ta cũng cận mười vạn quân chủ lực của Đại Thực đến Khwarezm.”
Trên mặt Điền Trân lộ vẻ hổ thẹn, hắn khom người nói: “Mạc tướng kiến thức nông cạn.
xin đại tướng quân thứ lỗi!”
Lý Khánh An khoát khoát tay, cười: “Không sao! Ngươi không đứng ở vị trí đó quả thực sẽ không thể nào nghĩ đến.
ngươi cứ tiếp tục nói chiến thuật.”
Điền Trân trầm ngâm một lúc nói: “Thành Khiva kiên cố, chúng ta đều có thể thấy, đại tướng quân dùng ba vạn quân để phòng ngự mười vạn quân, chỉ cần lương thực đủ.
cố thủ nữa năm cũng không thành vấn đề.
Ngoài ra.
thuộc hạ còn kiến nghị là chúng ta nên lập một đội kỵ binh cơ động bên ngoài để tập kích chu cấp hậu cần của Đại Thực.
chỉ cần quân Đại Thực không có lương thực, không cần một tháng chúng ắt sẽ đại loạn.”
“Vậy nguồn nước thì giải quyết thế nào?”
Bạch Hiếu Đức tiếp lời: “Trong thành có vài mạch nước ngầm thông thẳng với sông Amul có thể đào giếng lấy nước, người Đại Thực cũng khó mà hạ độc được, và cũng khó mà cắt nguồn nước của ta.”
Lý Khánh An vuốt tay cười nói: “Ba tên thợ thuộc da hơn một Chư Các Lượng mà, quả không sai! Không sai!”
Lúc này, một binh sĩ chạy vào bẩm báo: “Đại tướng quân, Arslan điện hạ có việc khẩn cấp cầu kiến.”
“Hắn đến thật đúng lúc, mau mời hắn vào!’
Lý Khánh An quay đầu nói với Bạch Hiếu Đức: “Ngươi đi đốc thúc quân kỷ, không được để cướp tài sản dân chúng hay hãm hiếp phụ nữ xảy ra.
Quan trọng nhất là những gia đình Muslim giàu có, phải tìm ra vũ khí và lương thực dự trữ.
tín đồ Hóa giáo có thể bỏ qua.”
Hắn lại nói với Điền Trân: “Ngươi dẫn them người của ngươi đến chi viện cho Lệ Phi Nguyên Lễ, ta lo rằng quân lực của Lệ Phi Nguyên Lễ bị phân tán sẽ rất dễ bị quân tiên phong Đại Thực tập kích, như thế hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Và ngươi nói thêm với Lệ Phi Nguyên Lễ cố gắng vận chuyển hết lương thực về.
Còn bất quá thì dùng lửa đốt đi.”
Bạch Hiếu Đức và Điền Trân khom người thi lễ: “Mạc tướng tuân lệnh!
Hai người vừa quay đi thì Arslan đã vội vã đi vào, hắn thi lễ với Lý Khánh An xong liền hỏi: “Đại tướng quân, loạn cục trong thành không biết bao giờ mới kết thúc?”
Lý Khánh An mời hắn ngồi xuống, lại lệnh người dâng trà, xong mới từ từ mỉm cười nói: “Điện hạ không phải lo lắng, ta đã hạ lệnh không làm động đến tín đồ Hóa giáo ủng hộ ngươi, hiện giờ chỉ nhằm vào tín đồ Islam mà thôi.”
Lòng Arslan cũng yên tâm, hắn uống một ngụm trà, lại nói tiếp: “Không biết kế hoạch tiếp theo của đại tướng quân là gì? Vì sao lại phải thu gom lương thực? Ta nghe nói trong kho có rất nhiều lương thực, chắc đủ cho quân Đường dùng.”
Lý Khánh An cười cười: “Đoạt thành Khiva chẳng qua là bước đầu tiên.
Bước tiếp theo chúng ta sẽ kiên cố thù thành nghênh chiến cùng mười vạn đại quân, nên lương thực phải thực hiện theo chế độ phân phối.
Để phòng việc Muslam sẽ giúp đỡ người Đại Thực, nên ta đành phải nắm hết lương thực nguồn sống của họ trong tay mình, có như thế họ mới ngoan ngoãn nghe lời.
Ngươi yên tâm, ta đã hứa với ngươi sẽ trả lại một Khwarezm hoàn chỉnh cho ngươi thì ta tuyệt sẽ giữ lời.”
Arslan có chút không tự nhiên, ấp úng nói: “Đại tướng quân, ta không phải ý này, ta chỉ lo sợ là kích thích mâu thuẫn hai giáo phái quá tương lai sẽ khó điều tiết lại, không biết tướng quân định sẽ xử trí Thi Phân thế nào?”
Thi Phân hiện là quốc vương của Khwarezm.
Arslan một lòng muốn giết hắn.
Sau khi vào thành Arslan đã dẫn quân vào hoàng cung, không ngờ Thi Phân đã bị quân Đường khống chế.
Trong lòng Arslan đầy lo lắng.
Hắn rất sợ Lý Khánh An sẽ không giết Thi Phân, và sau này hắn sẽ trở thành chướng ngại của mình.
Lý Khánh An hiểu tâm tư của hắn.
bèn cười nhạt nói: ‘Thi Phân giờ vẫn không thể giết, sự tồn tại của hắn sẽ giúp tạm bình ổn Muslim trong thành.
Còn sau này có giết hay không ta cũng hi vọng ngươi hiểu một sự thật, người Ả Rập tuyệt không cho phép sông Amul xuất hiện đất nước của tín đồ Hỏa giáo, bọn họ không dám đánh Đại Đường, nhưng lại có thể tiêu diệt ngươi dễ dàng.
Ngươi phải tự suy nghĩ xem vì sao ta không giết Thi Phân?”
Arslan nghe hiểu ý của Lý Khánh An.
Hắn trầm giọng nói: “Ý của đại tướng quân là sau này sẽ có hai Khwarezm?”
“Việc có hai Khwarezm là chắc chắn.
Nếu ngươi có năng lực thuyết phục tín đồ Islam của Khwarezm quay trở lại với Hỏa giáo, vậy ta sẽ không còn gì để lo lắng.
Còn không, dù ta có giết sạch Muslim của Khwarezm đi chăng nữa thì Mansur cũng sẽ giết sạch các ngươi.
chỉ khi để cho Mansur còn lo ngại thì hắn mới tha cho các ngươi.
Điện hạ Arslan.
ta hi vọng ngươi học được cách nhượng bộ.”
Arslan không nói lên được lời nào, Lý Khánh An nói đều là sự thật.
Sau năm mươi bốn năm qua đi.
Khwarezm đã bị phán hóa.
và hắn cũng đã bị thần dân quên lãng.
Nếu hắn có được sự ủng hộ của tín đồ hỏa giáo mà phục quốc vậy đó là may mắ của hắn.
hắn còn đâu dám trông chờ vào tín đồ Muslim có thể quay lại với Hỏa giáo.
Hắn căn bản không có năng lực xử lý mâu thuẫn tôn giáo này, và nội chiến sớm muộn cũng xảy ra.
Việc chia làm hai như thế này may ra là kế sách hay.
Hắn thở dài nói: “Ta hiểu rồi, cảm tạ đại tướng quân đã nghĩ xa trông rộng.”
Men theo các đồi các nhấp nhỏ ngoài thành Khiva đi về hướng bắc hơn bốn mươi dặm một chút, đồi các khổng lồ sẽ không còn.
thay vào đó là vùng đất nửa khô hạn nửa sa mạn.
Đi thêm vài dặm về phía trước bèn có thể nhìn thấy đất ruộng thẳng cánh cò bay.
Hai bên sông Amul đều là đất đai phì nhiêu, từng dòng kênh dẫn nước tưới chằn chịt.
Nơi đây chính là tam giác châu biển mặn Aral nổi tiếng, đất đai phì nhiêu, công thêm nguồn nước dồi dào do sông Amul mang lại khiến nơi đây trở thành cái nôi của nền văn minh Khwarezm.
Nơi đây là vùng đông dân thứ hai của Khwarezm.
mười mấy vạn người Khwarezm đều phân bố đầy trên ba mươi mấy dặm đồng bằng rộng lớn này.
trời đã tờ mở sáng.
giờ đang là tháng mười hai giữa đông, sương khói trắng xóa ban mai bao trùm khắp mặt đất hoang vu.
gió lạnh vi vu.
từng thôn trang như càng tĩnh mịch không chút sức sống, có nhiều gian nhà còn đang ngi ngút khói như vừa bị đốt.
nơi nơi đầy tường đổ vất vưởng, hoang tàn.
Đi thêm năm dặm về phía trước chính là Thổ Thành- thành trì lớn nhất của tam giác châu biển mặn.
Lúc này ngoại ô Thổ Thành đã tụ tập đông đủ dân Khwarezm.
nào già trẻ lớn bé từ khắp nơi.
trên người họ nào thảm, nào chăng; có những ả nữ nhân tay bông tay bế.
nam nhân tay cầm dây cương dắt ngựa đi, với chút gia sản mọn và lương thực qua ngày trên lưng ngựa.
Trong đội ngũ còn có xen lẫn dòng xe bỏ xe ngựa chờ theo người già và trẻ con.
Và trên xe còn một ít tài sản và lương thực có thể mang đi.
Tiếng khóc inh ỏi của bọn trẻ con.
cùng tiếng chửi rủa của người già.
tiếng ngựa bỏ kêu rít hòa lẫn vào nhau..
.cùng quân Đường cầm giáo đốc thúc hai bên.
Thần dân Khwarezm rung rẩy trong gió rét.
trên mặt mỗi người đều đầy vẻ kinh hoàng bất an.
Họ được tin là lãnh thổ quê nhà của mình sắp bùng nổ chiến tranh giữa quân Đường và quân Ả Rập, tất cả mọi người đều phải rời khỏi thành Khiva để đi lánh nạn.
Trên khoảng đất trống phía tây Thổ Thành, quân Đường đang chất đống lương thực thu gom được từ nhà dân bản địa.
Tam giác châu Khwarezm là vùng sản xuất lương thực dồi dào, nhà nhà hộ hộ đều có chút lương thực dư dả.
ngoài phần sẽ mang đi.
tất cả lương thực còn lại đều bị tịch thu.
Lương thực được chất cao như núi.
và vẫn không ngừng có kỵ binh tiếp tục phóng ngựa đến góp thêm chiến lợi phâm mà họ vừa tìm được vào.
Từ tới qua đến giờ quân Đường đã bắt đầu đuổi ba thần dân của vùng tam giác châu Khwarezm đi và thu gom lương thực.
Đây đã là đợt dân thứ hai.
đạt đầu được đưa đi có hơn hai vạn người.
Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn một đội kỵ binh từ trong Thổ Thành đi ra.
hắn cao giọng hỏi: “Đợt này có bao nhiêu người?”
Một quân quan tiến lên bẩm báo: “Hồi bẩm tướng quân, đợt này có khoảng hai vạn năm ngàn người.”
“Vậy không cần chờ nữa.
hãy lập tức đưa họ đi.
lệnh cho các huynh đệ mỗi người đến nhận một túi lương thực.”
“Tuân lệnh!”
Viên quân quan ấy huơ tay: “Chuẩn bị đi!”
Tiếng tù và vang lên.
một ngàn quân Đường phụ trách hộ tống người Khwarezm đi từ bốn phương tám hướng phóng đến.
sau khi mỗi người đều có một túi lương thực trong tay bèn bắt đầu hối thúc những người Khwarezm lên đường.
Cả đoàn người cùng xuất phát về phia nam.
đoàn người khổng lồ này càng lúc càng dài.
hình thành một đoàn dân tỵ nạn rồng rắn.
những người dân này rơi lệ tạm biệt cố hương, tiến về phía thành Khiva xuất phát, trên đường đi còn có không ít người Khwarezm khác không ngừng gia nhập vào đoàn.
Từ xa xa.
một đội kỵ binh quân Đường từ phương nam phóng đến.
hiệu úy đi đầu đã hỏi: “Lệ Phi tướng quân có ở đây không?”
“Trước cửa Thổ Thành.” Có người trả lời.
Kỵ binh lập tức thúc ngựa phóng nhanh hơn nữa về phía Thổ Thành.
Trước cửa thành đã có quân Đường châm dầu đốt lương thực, khói lửa ngút trời, khiến Lệ Phi Nguyên Lễ chỉ nhìn đã thấy đau lòng.
Đây toàn là lương thực cả ! Đốt như thế thật tiếc quá!
Lúc này đội kỵ binh phóng đến.
hiệu úy nhảy xuống ngựa nửa quỳ hành lễ.
bẩm báo: “Lệ Phi tướng quân.
Điền tướng quân phụng mệnh của đại tướng quân đến hỗ trợ vận chuyển lương thực, đã sắp đến rồi!”
Lệ Phi Nguyên Lễ thử người ra.
một lúc lại không khỏi chửi tục: “Bà nội nó! Sao không đến sớm hơn.
làm lão tử đã đốt mất lương thực!”
Rất nhanh sau đó Điền Trân đã dẫn năm ngàn kỵ binh đến.
Điền Trân hạ lệnh, năm ngàn kỵ binh lập tức xuống ngựa nghỉ ngơi, còn hắn thì đi nước đại đến cạnh Lệ Phi Nguyên Lễ.
Hắn thấy cách đấy không xa đang lửa cháy ngi ngút, chí ít có cả vạn thạch lương thực bị đốt đi mà không khỏi chau mày từ xa: “Lão Lệ, bọn ta đến để giúp ngươi chuyển lương thực đây, sao ngươi lại đốt mất chúng đi?”
Lệ Phi Nguyên Lễ ngồi xổm dưới đất không chịu nổi nói: “Ai biểu ngươi không chịu đến sớm hơn!”
“Ngươi cũng nôn nóng quá đi”
Điền Trân đi lên có phần trách móc: “Đại tướng quân chỉ nói là đợi khi nào thật sư không mang đi được mới phải đốt.
sao ngươi đã cho đốt ngay thế này?”
“May mà lão từ chỉ đốt có một phần, nếu không chắc bị ngươi rủa ta chết mất!”
Lệ Phi Nguyên Lễ đứng dậy chỉ về phía Thổ Thành nói: “Phần ta đốt chỉ là lương thực lặt vặt rà soát được từ nhà của người dân Khwarezm.
trong Thổ Thành còn có mười mầy vạn thạch quan lương, ta định sau đó sẽ đốt sạch cả thành trì.”
Điền Trân nghe nói có mười mấy vạn thạch lương thực không khỏi đại hỉ: “Vậy số lương thực này ta phụ trách vận chuyên đi.”
“Không gấp, còn có rất nhiều người sẽ bị đuổi về đây.
đến lúc ấy ta sẽ chọn ra một số trai trẻ cường tráng vận chuyển giúp ngươi.”
Nói đến đây, Lệ Phi Nguyên Lễ bỗng nhớ ra một việc, hắn lo lắng hỏi: “Trên đường các ngươi đến đây có nghe được tin quân tiên phong của Đại Thực là ai không?”
Điền Trân gật gật đầu nói: “Kỳ thực bọn ta đã đến từ sớm.
nhưng do không yên tâm quân tiên phong Đại Thực nên vẫn đi tuần tra tại khu vực phía tây sông Amul nhưng không phát hiện tông tích gì.
nên chắc là họ đã rút về trước rồi.”
“Vậy thì tốt quá.
ta vẫn lo lắng quân tiên phong Đại Thực đột nhiên đánh đến mà huynh đệ ta lại phân tán đi hết.
Nếu bọn họ mà ập đến.
vấn đề sẽ nghiêm trọng đây.”
“Đại tướng quân cũng lo lắng như thế nên mới lệnh ta đến tiếp ứng ngươi.
Ta đã lệnh cho Chu Chính dẫn năm ngàn quân tuần tra dọc sông Amul.
Nếu có tin gì hắn sẽ lập tức báo cho chúng ta.”
“Vậy được! ngươi trấn thủ Thổ Thành, ta đi đuổi người Khwarezm.”
Nói xong.
Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn người phóng về phía bắc.
Dòng người Khwarezm đông đảo di dời tại vùng tam giác châu biển mặn Aral kéo dài hai ngày.
Gần mười lăm vạn người Khwarezm từ khắp nơi tam giác châu biển mặn bị đuổi đi.
Sau khi tập trung tại Thổ Thành lại từng đợt được đưa đến thành Khiva.
Sau hai ngày, khi Lệ Phi Nguyên Lễ châm lửa đốt Thổ Thành, đoàn quân Đường cuối cùng của quân Đường cũng rút lui.
Cả tam giác châu biển mặn Aral giờ đây đã trở nên trống trải, thôn trang thành trì khắp nơi đều thành chốn không người.
Từng bầy chó hoang xuyên suốt khắp nơi tìm thức ăn.
tiếng quạ kêu thảm thiết.
Khi gió rét một lần nữa thoáng qua.
khắp trời xung quanh lại càng tiêu điều.
Ba ngày sau.
xích hầu quân Đường được tình báo chính xác.
đợt quân chủ lực năm vạn người đầu tiên của Đại Thực đã đến Phong Thành cách bờ tây sông Amul năm mươi dặm.