Thiên Hạ


Lần này quân Đại Thực đã không cho quân Đường bất kỳ cơ hội nào, đạn đốt cháy một đợt nối tiếp một đợt ném ra.

không chỉ trên đầu thành đốt lên ngọn lửa lớn ngút trời, ngay cả trên vách tường thành và trong thành cũng ánh lửa rợp trời, nhưng quân Đường vẫn lặng lẽ.

không có bất kỳ phản kích nào, quân đội Đại Thực càng lúc càng gần.

một lần nữa tiến vào trận địa thảm khốc nhất, không ít binh sĩ Đại Thực bắt đầu cứu viện chiến hữu vùng vẫy trong vũng máu.

tức tốc khiêng họ ra khỏi chiến trường.
‘Ầm ầm!’ một tiếng, một chiếc xe đăng thành cuối cùng đã áp sát nơi phía tây xa không có ánh lửa thiêu đốt.

tấm gỗ to lớn đặt xuống, hơn một trăm binh sĩ Đại Thực tay cầm khiêng đỡ và trường mâu ùa lên đầu thành như ong vỡ tổ, la thét xông đi đầu thành tây, xe đãng thanh đã hình thành nên một con đường bắt nối.

càng nhiều binh sĩ Đại Thực từ cầu thang bên trong leo trèo lên trên, cuồn cuộn đổ dồn lên trên tường thành.
Nhưng hai nghìn nỏ tiễn thủ quân Đường đã chờ đợi nhiều giờ, khi quân Đại Thực vừa xông qua góc thành, lập tức nghìn tên cùng bắn ra.

mưa tên dày đặc phong tỏa hết đường tiến lên của binh sĩ Đại Thực, trong bảy mươi bước, nỏ tiễn mạnh đến bắn thủng khiêng chắn của họ, binh sĩ Đại Thực nhất thời từ thương vô số, binh sĩ xông lên đợt đầu tiên gần như toàn quân bị diệt, bọn họ đồng loạt thoái lùi.

bị ép vào trong một góc nhỏ hẹp của thành bắc.
Đúng lúc này, ác mộng của quân Đại Thực lại giáng lâm một lần nữa.

từ hai cánh của đầu thành đông và đầu thành tây đồng thời bắn ra mấy chục quả chấn thiên lôi.

chúng tuy không thể bắn ra tám trăm bước xa giống như máy ném đá của Đại Thực, nhưng xa nhất lại có thể bắn ra năm trăm bước, hơn nữa là năm trăm bước, ba trăm bước và hai trăm bước đều có, xa gần trước sau.

ba cự ly đan xen nhau, trong quân Đại Thực dày đặc đó phát nổ dữ dội, giống như trong đại dương đen ngòm dấy lên vô số bọt sóng màu máu.

từng lớp từng lớp lớn sĩ binh Đại Thực bị nổ banh, binh sĩ Đại Thực gào thét thảm kêu.

ngay sau đó lại là mấy chục quả chấn thiên lôi ném tới.

liên tiếp nối đuôi nhau phát nổ dữ dội trong đám đông, máu thịt tung bay, tử thi ngổn ngang, tử thương cực kỳ nghiêm trọng.
Haman đã ở trong trạng thái bán điên cuồng, hắn nhìn từng tốp từng tốp lớn quân đội bị giết chết, mắt đỏ ngầu lên.

khán giọng mà ra sức gào to: “Máy ném đá tiến lên.

đem thành đông và thành tây đốt thành đất trắng!”
Một viên quan quân hoảng hốt.

tiến vội lên nói: “Emir điện hạ.

quân đội của ta đã công lên thành, không thể mở rộng tiến công.”
“Khốn kiếp!”
Haman nổi giận lôi đình, một nhát kiếm đâm chết quan quân, vung trường kiếm đang vấy máu rống to: “Máy ném đá tiến lên.

phát bắn đạn đốt cháy!”
Máy ném đá ầm ầm tiến lên.

lại tiến lên được khoảng hai trăm bước, ‘uỳnh!' một cái bắn ra đạn đốt cháy, mấy chục quả cầu lửa cháy hừng hực bay ngang không trung, vượt qua tường thành bắc.

hướng về hai phía đầu thành đông tây đánh úp mà tới.

Trên đầu thành tây.

hỏa cầu to lớn bắn rít tới, ở sát chỗ quẹo nhất, có một nghìn binh sĩ quân Đại Thực đã xông lên đầu thành đang núp ở phía sau chỗ quẹo tiến hành trận chiến cung tiễn với quân Đường, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lửa lớn lại cháy đến trên đầu của họ, mấy chục quả cầu lửa đập vào trong chỗ ẩn náu của bọn họ, trong phút chốc, đầu thành bị biển lửa nuốt chửng, sĩ binh Đại Thực rống lên thảm thương.

mấy trăm người lửa giơ tay chạy tán loạn, chưa chạy được mấy bước, bèn ngã lăn quay, nhưng ảnh hưởng lớn nhất lại là xe đãng thành, bốn chiếc xe đăng thành vừa áp sát đầu thành bị cầu lửa đập trúng, lập tức nhóm lên ngọn lửa lớn hừng hực.

mấy nghìn quân Đại Thực tụ tập trong xe đăng thành trở nên rối loạn, giẫm đạp nhau mà bỏ chạy xuống dưới, chậm một bước liền bị lửa lớn nuốt chửng, toàn bộ bị thiêu sống mà chết trong xe đãng thành.
Ngoài xa trăm bước của đầu thành tây, cung nỏ thủ của quân Đường cũng gặp phải sự tấn công của lửa rực.

thoáng chốc, mấy trăm binh sĩ quân Đường bị biển lửa nuốt đi.

binh sĩ quân Đường đồng loạt rút lui ra sau.

một ngọn lại một ngọn lửa to vồ tới, lửa cháy đã dồn sát máy ném đá trên đầu thành, mà bên cạnh máy ném đá có chấn thiên lôi, nguy cơ bắt đầu xuất hiện.
Lúc này một binh sĩ chạy như bay tới.


lớn tiếng la lên: “Đại tướng quân có lệnh, chấn thiên lôi lập tức rút lui xuống thành! Đại tướng quân có lệnh, chấn thiên lôi lập tức rút lui xuống thành!”
Tình huống vô vàn nguy cắp.

mấy nghìn binh sĩ đồng loạt ôm lấy chấn thiên lôi chạy nhanh xuống thành, máy ném đá không thể rút đi, loáng chốc bị ngọn lửa lớn ngấu nghiến.

ngọn lửa của quân Đại Thực rợp trời phủ đất ập tới, cả một vùng phía bắc của thành Khiva đều chìm trong ngọn lửa lớn cháy rực, trong thành khắp nơi hỗn loạn, cư dân kinh sợ muôn vàn kêu thét rút về thành nam.

không ít dân chúng chạy trốn không kịp, bị ngọn lửa ăn tươi nuốt sống, ‘bùng!' một tiếng nổ to, một quả chấn thiên lôi phát nổ trong ngọn lửa thiêu đốt.

đã đánh sập đường thông xuống dưới thành, hơn bốn trăm quân Đường cuối cùng không còn đường chạy, chết thảm trong tay của ngọn lửa.
Tuy phòng ngự của quân Đường đã gặp phải sự áp chế cực lớn.

nhưng quân Đại Thực cũng đồng thời không thể tiến công, lúc này, mười lăm chiếc máy ném đá hạng nặng của quân Đường ở trong thành phản kích, từng quả chấn thiên lôi vượt qua tường thành, hướng vào binh sĩ Đại Thực dày đặt ở ngoài thành ném bắn ra.

khi một quả chấn thiên lôi đen bóng bay ra.

binh sĩ Đại Thực lập tức kinh hoàng vô cùng, tranh nhau chạy thục mạng ra phía sau.

nhưng quân Đại Thực quá dày đặc.

mỗi một quả chấn thiên lôi phát nổ, luôn có mấy trăm người bị oanh tạc chết thảm.
Binh sĩ Đại Thực một lần lại một lần lui xuống, nhưng lại một lần tiếp nối một lần bị mấy nghìn quân áp trận đuổi trở về, Emir điện hạ có nghiêm lệnh, phải không tiếc bất kỳ giá nào chiếm lấy thành Khiva.

bắt sống Lý Khánh An.
Lúc này, Haman tất cả cơ hội đều aừi gấm vào trên chùy công thành, hắn cũng phát hiện, thiên lôi quân Đường từ trong thành bắn ra đa số tập trung ở hai bên.

còn vùng ở giữa thành trì gần như là không có, điều này đã mang lại một tia hi vọng công hạ cửa thành cho hắn.
Mặt đất bị rung động mạnh, mấy nghìn binh sĩ Đại Thực liều mạng đẩy mạnh chùy công thành từng bước từng bước di chuyển lên phía trước, vốn dĩ năm trăm con lạc đà kéo nó đã bị chiến sự thảm liệt làm khiếp sợ đến liệt đi.

không chịu ra sức thêm nữa.

chỉ phải dùng sức người thay thế.

chiếc chùy công thành này càng to xác hơn nhiều so với chiếc mà quân Đường đã sử dụng, chỉ là thân chùy đã đến mười trượng, cộng với khung gỗ, dài đến mười lăm trượng, cao đến bốn trượng, cần phải có ba nghìn người mới đầy được.
Chiếc chùy công thành này chính là vũ khí lợi hại năm xưa đánh hạ Damascus.

người Ả Rập xưng tên nó là ‘ác ma’, do hai nghìn công tượng ở Khufa (*Khố Pháp) chế tạo, năm xưa.

hai mươi vạn quân đội của A Bạch Tư (*Abbsid) vây đánh Damascus mãi không được, cuối cùng chính là nhờ chiếc chùy công thành này công phá cửa thành của Damascus.
Ba nghìn binh sĩ Đại Thực hò lên một cách có tiết tấu.

chùy công thành ầm ầm di động về trước, hai quả cầu lửa rơi xuống trước cửa thành, lửa cháy rực trời, chùy công thành tiến lên trong trận cháy và tiếng phát nổ.
Lúc này, một quả chấn thiên lôi rơi vào trong đám người bên cạnh chùy công thành, phát nổ lên dữ dội, luồng khí mạnh nổ bay mấy trăm người, đinh sắt xanh thãm thẳm bắn ra tử tung, tiếng thảm kêu trỗi lên liên hồi.

chùy công thành nghiêng mạnh về bên bên trái, xích sắt lắc rắc vang lên.

thân chùy to lớn lắc lư qua hai bên.

sợ đến hai viên quân Đại Thực đồng thanh hô to, thánh Allah phù hộ, chùy công thành cuối cùng đã ổn định trở lại.
Chùy công thành tiếp tục tiến lên.

lại đi được trăm bước, cuối cùng đã tới được cửa thành.

Lúc này, hơn hai nghìn binh sĩ Đại Thực ra sức kéo xích sắt.

rống to lui bước ra sau.

thán chùy bị từ từ kéo cao, một viên quan quân giơ cỡ phất xuống, chúng quân cùng nhau thả xích, thân chùy đập mạnh về phía cửa thành, giống như một đòn giáng mạnh làm rung chuyển đất trời, ‘uỳnh!’ một tiếng nổ trầm, trái tim của mỗi người gần như là sắp bị chấn động đến rơi ra ngoài, cửa thành luy lay dữ dội.

ngói thành vừa mới tu sửa lại một lần xuất hiện ra khe hở.
Trong thành, trên cửa thành do bốn lớp đá vôi xây nên.

cho dù là vậy, sức công phá to lớn vẫn làm cho bốn lớp đá vôi trước sau lắc lư.

giống như đang động đất vậy, hai tảng đá vôi ở ngoài bìa rơi xuống, suýt chút là đập chết quân Đường ở phía dưới.
Một viên hiệu úy quân Đường thấy tình thế không ồn.


nhanh chân chạy về phía sau.

hắn xông qua chỗ lửa cháy, rất nhanh đã tìm được Lý Khánh An đang chỉ huy ném chấn thiên lôi.
“Đại tướng quân, kẻ địch dùng chùy công thành công cửa.

sức mạnh quá to lớn.

cửa lớn e là không chống đỡ được!" Ban nãy Lý Khánh An cũng đã cảm thấy sự rung động dưới chân, tuy nhiên, tháp viễn vọng đứng sừng ngay giữa thành trì chiếm diện tích quá lớn.

đã che đi tuyến đường tiến công, làm cho máy ném đá hạng nặng không thể ném bắn vào giữa cửa thành, mà tháp viễn vọng bốn bề đều là lửa cháy bốc lên không trung, thế lửa cực nhanh và mạnh, máy ném đá không thể dời lên trước.

Lý Khánh An cũng không thể không thở dài.

liệt hỏa cầu của quân Đại Thực quả thật quá mãnh liệt, còn dầu lửa trào ra từ trong hỏa cầu không phải là thứ dầu mỏ đặc dính của quân Đường, mà là một loại xăng nhẹ giống như hậu thế đã qua tinh luyện, hòa lực càng nhanh mạnh hơn nữa.
Lúc này, lại một sự lắc lư dữ dội.

chùy công thành lại là một đòn giáng nặng.

Lý Khánh An chau tít mày lại, hắn biết ngói thành vừa tu sửa xong vẫn chưa khô hết.

e là không thể nào chống đỡ đòn đập mạnh của chùy công thành, hắn lại ngước đầu lên nhìn về phía đầu thành, hòa cầu vượt qua đầu thành bay tới hình như đã yếu đi, máy ném đá của người Đại Thực có lẽ cũng không chịu đựng được sự ném bắn thường xuyên.
Hiện tại chỉ còn một cách, hắn dứt khoát mệnh nói: “Xích hầu doanh số một phái người lên thành, sức người ném bắn chấn thiên lôi.”
Lập tức có mấy trăm dũng sĩ mang các thùng nước dội từ đầu xuống, lại gánh khối băng và cát mịn.

dùng chăn bông bó chặt mấy chiếc thùng gỗ có đựng chấn thiên lôi.

nhất tề gánh chúng chạy về đầu thành bắc.
Tuy rằng mục tiêu tiến công chủ yếu của Đại Thực đã chuyển về hai bên đông tây và trong thành, nhưng hỏa dầu trên đầu thành bắc quá nhiều, hòa dầu khắp mặt đất vẫn đang cháy hừng hực.

ngọn lửa cao đến hơn một người.
Các binh sĩ cùng khối băng và cát mịn nhanh chóng đắp ra một con đường thẳng tắp, nối liền với phía trên cửa thành, mấy trăm binh sĩ quân Đường xếp thành một hàng người dài tít.

chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa ở phía sau lưng, mang ba quả chấn thiên lôi nhanh chóng truyền lên trước lỗ châu mai.

chín viên quân Đường sáp gần lỗ châu mai ngồi xốm xuống, dùng đao nhỏ cạy thùng gỗ ra.

ba người một nhóm, hai người khiêng ra chấn thiên lôi vỏ sắt nặng hơn bốn mươi cân.
Ngay lúc này, quân Đại Thực phía dưới lại là một tiếng hô đồng thanh, quan quân hiệu úy hô to một tiếng: “Mau ngồi xổm xuống!” sợ đến quân Đường ôm chấn thiên lôi ngồi phắt xuống, chỉ nghe thấy một tiếng ‘ầm!' vang thấp, tiếng vang thấp này làm cho trái tim mỗi người đều gần như sắp nổ tung, đầu thành lưng lay dữ dội.

mấy mươi quân Đường đứng không vững, rơi vào trong lửa đỏ, thoáng chốc toàn thân bốc lửa.

cả đầu tóc cũng bốc cháy, quân Đường xung quanh luống cuống tay chân, kéo họ qua dập đánh, cho dù như vậy, vẫn còn mười mấy người thảm kêu bị đốt chết.
chỉ nghe thấy trước cửa thành quân Đại Thực đồng thanh hoan hô.

cửa lớn đã bị tông ra.

để lộ ra cự thạch chống cửa xanh um ở bên trong, lúc này chỉ cần giáng thêm một đòn nữa.

cửa lớn sẽ bị phá vỡ, quân Đại Thực từ bên ngoài bèn có thể khiêng đá tảng đi, đại quân sẽ đánh vào trong thành.
Tình thế đã đến thời khắc vô cùng nguy ngập, nhưng trời xanh đã sắp đặt để Lý Khánh An thay đổi lịch sử.

ngay lúc quân Đại Thực chưa dứt tiếng hoan hô, chỉ thấy từ đầu thành ném xuống ba quả hình tròn dẹp đen bóng, đang bốc khói trắng, rơi vào trên tấm đế của chùy công thành, mấy trăm binh sĩ Đại Thực xung quanh sợ đến gan nứt tim tan.

ai nấy hồn bay phách lạc.

quay đầu là chạy, nhưng đã muộn, một trong những quả chấn thiên lôi đã phát nổ ra dữ dội, nổ đến hơn trăm binh sĩ xung quanh bay lên.

hai quả chấn thiên lôi còn lại bị nổ bay, rơi vào trong đám đông phía sau.

liên tiếp phát nổ, khắp nơi là tay chân thi thể đẫm máu và khối thịt tung tóe.
Tấm đế của chùy công thành bị nổ ra.

mười mấy chiếc cột bên to lớn đã nứt gãy, khung chùy đã không còn chịu đựng được chiếc chùy công thành nặng đến mấy vạn cân.


đổ sụp ầm ầm.

xích sắt bay loạn sạ.

đường kính là một trượng, thân chùy dài đến mười trượng rơi xuống, đem hơn trăm binh sĩ Đại Thực đập thành thịt vụn.
những người may mắn sống sót còn sót lại hô to một tiếng, quay đầu chạy ra phía sau.

chùy công thành đổ sụp làm cho tình thế chiến tranh xảy ra sự nghịch chuyển, quân Đại Thực sĩ khí hạ thấp, không còn lòng dạ đề chiến đấu tiếp nữa.

còn chủ soái Haman bị chấn động đến há mồm trợn mắt.

hắn nhìn vào binh sĩ bị đạn hỏa lôi của quân Đường nổ đến trở nên rải rác phân tán.

quân đoàn sớm đã rối đội hình, bảy vạn binh sĩ gần một nửa đã biến mất.

còn thành Khiva vẫn đứng sừng sững trong biến lửa.

hắn cuối cùng đã ý thức được mình đã phạm phải tội tày trời.
“Rút...!quân!”
Hắn lửa giận công tâm.

trước mắt chợt tối sầm lại.

đã lập tức ngất đi.
Đây là một trận chiến cực kỳ thảm khốc, đôi bên không xảy ra việc giáp lá cả.

mà là ai nấy đều sử dụng vũ khí bạo tàn nhất phát động công kích với đối phương, nhưng số người từ trận của binh sĩ Đại Thực vượt xa so với quân Đường, quân Đường bị lửa lớn thiêu chết cháy thương tuy gần ngót ba nghìn người, nhưng số từ trận một buổi sáng của quân Đại Thực đã vượt qua bốn vạn.

vì điều này quân Đường đã tích lùy ném ra hơn bốn trăm quả chấn thiên lôi.
Trận chiến công thành khốc liệt ngày đầu tiên cuối cùng đã đến hồi kết, trên đầu thành.

Lý Khánh An dõi theo quân Đại Thực từ từ rút lui.

có thể nhìn thấy rất rõ, trong số quân Đại Thực rút lui có mang theo một lượng lớn các thương binh.

ít nhất có đến vạn người.
Lý Khánh An híp mắt lại.

vẻ mặt phức tạp, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì?
Chiến tranh đã bình ổn.

quân Đại Thực rút về đại doanh ngoài xa mười dặm.

nhưng không khí vẫn bay đến mùi tanh hỏi nồng nặc của thi thể bị đốt khét, rất lâu vẫn không tan.

trong trận địa quân Đại Thực, khắp nơi đều nằm la liệt những binh sĩ quân Đại Thực bị thương, không ngớt có người chết đi bị khiêng đi.

rất nhiều người cơ thể trúng độc dịch bắt đầu phát tác, vết thương đen thủi sưng to, chảy nước mũ.

các quân y Đại Thực đã bận không ngoi tay.

các binh sĩ chỉ có thể tự mình giải quyết, dùng đao cắt bỏ phần thịt bị trúng độc, thậm chí có người chặt đứt cả cánh tay, tiếng thảm kêu vang lên không dứt.

sĩ khí hạ thấp đến cực độ.
Trong soái trướng.

Haman đôi mắt thất thần nằm trên giường, quan nội vụ đang báo cáo với hắn chiến báo vừa thống kê được, binh sĩ trên chiến trường không trở về có ba vạn chín nghìn người, trong đại quân lui về lại có một vạn sáu nghìn thương quân, không ngừng có người trọng thân chết đi.

những người còn lại gần như đều đã mất đi sức chiến đấu.
Một trận chiến đấu hơn nửa buổi trời, mười vạn đại quân của hắn liền đã từ thương gần phân nửa.

tuy biểu hiện bề mặt là hắn đã chiếm thế thượng phong, quân Đường bị đạn hòa dầu của hắn đánh đến không có sức đánh trả.

nhưng trên thực tế, hắn mới là kẻ thảm bại thật sự.
Haman trong lòng đau xót cùng cực.

hắn đột nhiên cổ họng hơi ngọt, một ngụm máu phun ra ngoài, mấy viên quân y vội vã thay hắn cầm máu.
Haman khoát tay, tiếng nói vô cùng yếu ớt nói: “Đi mời tướng quân Shaikh tới đây!”
Một viên thân binh đi ra.

lát sau.

mời phó tướng Shaikh tướng quân đi vào, Shaikh sa sầm nét mặt.

lặng thinh không nói tiếng nào.
Haman thở dài nói: “Shaikh tướng quân, việc quân lương lần trước, ta sở dĩ không nghe ý kiến của tướng quân, là do ta cho rằng chúng ta có mấy vạn con lạc đà.


thật sự không thể được thì có thể giết lạc đà làm quân lương, nhưng ta không nói rõ bèn đã trực tiếp giáo huấn tướng quân, là ta không đúng, ta cáo lỗi với tướng quân!”
Đây e là lần xin lỗi đầu tiên trong suốt một đời của Haman.

sắc mặt của Shaikh cuối cùng đã dịu đi một chút, hắn ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng, nói: “Ta thật sự không hề khiếp sợ hỏa lôi của quân Đường, bởi vì hỏa cầu thiêu cháy của chúng ta hoàn toàn không thua kém uy lực của nó, điều ta khiếp sợ chiến là chiến thuật của Lý Khánh An.

điện hạ chắc là cũng tận mắt chứng kiến rồi.

thật ra quân Đường có máy ném đá hạng nặng y như chúng ta.

nếu như bọn họ vừa bắt đầu đã dùng máy ném đá hạng nặng phát bắn đạn hỏa lôi về phía chúng ta.

vậy thì chúng ta căn bản là không có cơ hội bắn ném hỏa cầu thiêu cháy, nhưng mà bọn họ không dùng, đây chính là điểm đáng sợ của chiến thuật Lý Khánh An.

thà đế mình nằm vào thế bị động công phòng, cũng phải thu hút quân đội chúng ta đại cứ áp sát.

sau đó hắn lại dùng hỏa lôi sát thương một số lượng lớn binh sĩ của chúng ta.

đây chính là sách lược của Lý Khánh An.

tiêu diệt năng lực hữu sinh của chúng ta.

điện hạ có nghĩ đến hậu quả của việc này không?”
Haman cúi đầu xuống, không nói năng gì.

Shaikh liếc hắn một cái.

lại chậm rãi nói: “Ta cũng là sau này mới nghĩ thông, bởi vì Lý Khánh An biết được mâu thuẫn nội bộ của chúng ta.

giết chết một lượng lớn quân đội trung thành với Khalifah.

như vậy sức mạnh khống chế đế quốc của Khalifah sẽ suy yếu đi5 như vậy thì Ziyad của Khurasan cũng sẽ tương ứng mà trở nên lớn mạnh, đế quốc của chúng ta rất có thể sẽ xuất hiện nội chiến, như vậy thì Ai Cập trung thành với lão Ali sẽ bị chia cắt.

còn có Tây Ban Nha và thế lực tàn dư của vương triều Umayyad (*ủy Mã Á), thế lực của chúng không hề yếu, đế quốc sẽ lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, đây chính là chiến lược của Lý Khanh An.”
“nhưng mà...!nhưng mà chúng ta bất luật thế nào cũng không phải là đối thủ của hỏa lôi của quân Đường, hỏa lôi của bọn họ thật sự quá lợi hại.” sắc mặt Haman trắng bệch, thì thào thấp giọng nói.
“Không! Ta đã nói rồi, hỏa lôi của quân Đường không hề lợi hại, mà là mưu lược của Lý Khánh An lợi hại.”
Shaikh thấy Haman đến bây giờ vẫn còn chấp mê bất ngộ, vẫn chỉ nhận thức được vũ khí.

hắn không khỏi vô cùng đau đớn nói: “Chúng ta hoàn toàn có cơ hội đánh bại hắn.

chỉ cần lúc bắt đầu chúng ta giả vờ quân lương không kham nổi mà rút quân, như vậy Lý Khánh An muốn tiêu diệt chúng ta, thì chỉ có thể bị ép mà đuổi theo chúng ta.

có lẽ hắn từ bỏ thành trì rút về nam, chỉ cần dụ hắn rời khỏi Khiva.

chúng ta lại phái quân chật đứt đường lui của hắn.

chủ lực mới đại cứ phản công, vậy thì tác chiến trong sa mạc.

binh lực của ta sẽ chiếm ưu thế, quân Đường cho dù có chấn thiên lôi cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, trận chiến này chúng ta tất thắng, đáng tiếc a! Chúng ta bị kế sách dụ địch của hắn đánh lừa, không nắm bất được cơ hội chiến thắng này.”
sắc mặt của Haman trắng bệch đến mấy lần.

nữa buổi trời hắn mới có chút oán trách nói: “nhưng lúc đó ngươi không nói ra kế sách này, ngươi chỉ nói là quân lương không đủ, nếu không ta cũng sẽ không đại cứ công thành.”
Shaikh lặng thinh, thật ra hắn cũng là sau này mới nghĩ đến sách lược này, nhưng đã quá trễ, lúc bắt đầu hắn cũng không nhìn rõ mục đích thật sự của Lý Khánh An.

sau này mới từ từ hiểu ra.

chỉ là Gia Cát Lượng của việc đã rồi mà thôi.
Hai người đều không nói năng gì.

đại trướng trở nên yên tình, một lúc sau.

Haman khàn giọng nói: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Tiếp tục rút quân dụ hắn ra đây sao?”
Shaikh lắc đầu: “Bây giờ đã có chút trễ rồi, năm vạn chọi ba vạn.

sĩ khí hạ thấp, còn mang theo nhiều thương binh như vậy, chúng ta không hề chiếm ư thế, mà hỏa cầu thiêu đốt của chúng ta cũng sắp dùng hết rồi, cung tiễn của quân Đường trên cơ bản vẫn chưa sử dụng, cho dù là giao chiến trong sa mạc.

chúng ta vẫn chưa chắc là đối thủ của họ, bây giờ, chúng ta chỉ có thể thật sự rút quân, nhân lúc hắn không phòng bị, rút quân ngay trong đêm.”
“Vậy chúng ta có thể đợi viện quân của Khalifah đến không.”
“Không! Không! Không đợi viện quân của Khalifah đến.

viện quân của quân Đường đã tới trước rồi, lúc đó thì chúng ta mới thật sự phải toàn quân bị diệt, chúng ta phải rút đi, như vậy mới có thể bảo toàn phân nửa binh lực.”
Haman trầm tư chốc lát.

cuối cùng gật đầu nói: “Thôi được! Chúng ta rút quân ngay trong đêm.”
Đúng lúc này, một binh sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào cấp báo: “Emir điện hạ.

không...!không xong rồi, kỵ binh quân Đường đánh tới rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận