Xe ngựa của Lý Khánh An đi giữa bốn vạn đại quân.
Lần này hắn không tự cười ngựa, mà chi ngồi trên một chiếc xe ngựa rộng rãi như căn phòng di động của mình.
Do xe được kéo bởi mười hai con tuấn mã.
suốt dọc đường từng tây đến đông hắn đều ngồi làm việc trong xe.
Trong xe ngoài hắn ra còn có thị thiếp Như Họa của hắn đi theo để phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của hắn.
Chiếc xe ngựa này vẫn là xe năm xưa Ca Thư Hàn tặng hắn.
trong xe có trãi một lớp thảm Ba Tư dày.
Đây là một trong số các chiến lợi phẩm, xung quanh đều có khung gỗ thêm, lại có nệm dựa.
bố trí rất tiện nghi, ở cạnh cửa sồ còn có một chiếc bàn nhỏ trên đấy đặt đầy văn phòng tứ bảo, đầu án còn có một xấp văn thư cao.
Đặc biệt là trong xe lại còn có một gian nội thất, trong đấy là tàng thư thất có đến tận ngàn cuốn sách.
Lúc này Lý Khánh An đương nằm xấp trên bàn phê duyệt văn thư An Tây đưa đến.
Thị thiếp Như Họa cũng co chân ngồi trong nội thất, tập trung hết tinh lực để đọc sách.
Nàng đi theo Lý Khánh An bao nhiêu năm nay, Như Họa cũng được đọc sách biết chữ.
nắm giữ quyền tài chính trong phủ Lý Khánh An.
Chuyến đi lần này Lý Khánh An vốn định dẫn theo Vũ Y đi cùng mình, nhưng Vũ Y lại yêu thích sự yên tĩnh, không muốn đi đông đi tây, Minh Nguyệt nghĩ việc này lại hợp với tính Như Họa.
nên bèn để Như Họa đi theo hắn.
Lý Khánh An phê duyệt xong một cuốn báo cáo bèn tiện tay cầm chén trà lên.
vừa đưa lên nhấp môi mới phát hiện trong ly đã cạn sạch.
Hắn bèn bỏ chén xuống.
mắt lấm lét nhìn ra phía sau.
thấy Như Họa đang chăm chú đọc sách mà không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nha đầu này nói là đi theo để chăm sóc sinh hoạt của mình, thế mà từ lúc đầu đến giờ mà cũng chưa từng rót qua một tách trà cho mình, suốt ngày cứ chìm đắm trong thế giới sách vở.
Nếu cứ tiếp tục thế này e rằng không ổn.
hắn nhất định phải để nàng rót cho mình một chén trà mới được.
Hắn dùng chén gõ nhẹ lên bàn.
nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Hắn lại gõ thêm một lần.
nhưng vẫn không có phản ứng.
cuối cùng hắn không khỏi ho mạnh một tiếng gọi nàng: “Như Họa!”
Như Họa từ từ ngẩng đầu lên.
trong mắt nàng vẫn đầy vẻ mơ màn vì quá tập trung vào tình tiết trong truyện.
Lý Khánh An chỉ chỉ vào ly trà.
cười nói: “Rót trà cho phu quân nàng nào!”
“Vâng!”
Nàng vừa đứng dậy thì thốt lên tiếng “ủi da!” xong lại té nhào xuống, chau màu đau khổ nói.
“Đại ca.
chân muội bị chuột rút.
Tê quá đi không nổi.”
“Nào, để huynh xem cho muội nào!”
Lý Khánh An đương vừa đứng dậy Như Họa vội khoát tay liên tục, “Huynh đừng qua đây, huynh tuyệt đối không được đụng vào muội, huynh mà đụng vào thì chỉ càng đau hơn thôi!”
Lý Khánh An biết cái cảm giác tê chân chuột rút này, cũng sợ nhất người khác đụng vào.
nhưng khổ nỗi trên đời này lại có người luôn thích trêu người khác, cố tình đụng vào.
Hắn vốn dĩ chỉ định ghẹo ghẹo nàng, thấy nàng đau dữ dội quá thì lại bắt đầu lo lắng hỏi: “Nàng muốn ta phải làm gì nào? Ta sẽ nghe nàng.”
“chỉ cần huynh không đụng vào huynh là được.”
Dừng lại một lát Như Họa lại nói: “Muội hơi khát nước, hay huynh rót giúp muội ly nước đi.”
Đoàn quân còn cách thành Bắc Đình mười dặm.
lúc này, một kỵ binh báo tin hỏa tốc từ xa phóng đến.
tay giƠ cao một ống thư màu đỏ, lớn tiếng hô hào: “Thư gấp Trường An!”
Thân binh nhận lấy ống thư rồi bước nhanh đến cửa xe, khẽ giọng nói: “Đại tướng quân, thư gấp Trường An!”
Lý Khánh An đương ngồi uống trà mình rót.
nghe tiếng thân binh, hắn đặt chén xuống, mở cửa sổ ra nhận thư.
Đó là ống thư màu đò, có nghĩa là việc cực quan trọng.
Hắn vội mở ống.
từ từ phô thư ra.
chỉ thấy trên đó viết: “Kiếm Nam phát binh tám vạn.
đương đi về phía Trường An.”
Lý Khánh An giật mình.
Kiếm Nam phát binh, vậy có nghĩa là thời cục đã thăng cấp, lực lượng song phương bắt đầu từ bóng tối đi ra ánh sáng, công khai hóa.
Hắn trẫm tư một lúc rồi lập tức quay sang dặn dò thân binh: “Đi, gọi Trang tiên sinh đến cho ta!”
Nghiêm Trang đi giừa đoàn, hắn cũng ngồi trong một chiếc xe ngựa chi nhỏ hơn xe của Lý Khánh An chút ít.
Đương nhiên cũng chẳng có ty thiếp đi theo hầu hạ.
Lần này đông tiến hắn sẽ đi theo với thân phận mộ liêu.
Một chốc sau.
Nghiêm Trang vội vội vàng vàng chạy đến.
Lý Khánh An để hắn lên xe ngựa.
Đợi hắn vừa ngồi xuống.
Lý Khánh An bèn nói: “Tiên sinh.
Trường An lại có tình hình mới rồi!”
nói xong, hắn đưa thư cho Nghiêm Trang.
Nghiêm Trang liếc nhanh thư mà không khỏi ngỡ ngàng.
Dù là việc trong dự liệu, nhưng không ngờ lại nhanh đến mức này, hắn không khỏi lâm vào trẫm tư.
Lần này Như Họa cuối cùng đã mang hai chén trà qua.
nàng quỳ xuống đặt nhẹ chén lên bàn rồi nhìn Lý Khánh An cười cười hô thẹn, tỏ ý xin lỗi Lý Khánh An về việc rót trà vừa rồi.
Lý Khánh An gật gật đầu chỉ chỉ vào nội thất, tỏ ý nàng đi vào nội thất đọc sách.
Cửa nhỏ vừa nhẹ nhàng khép lại.
Như Họa cũng chẳng làm phiền hai người bàn chính sự.
Nghiêm Trang cũng bừng tĩnh lại, bèn cười nói: “Nói thật, việc này cũng trong dự liệu của ta.
Lý Long Cơ muốn giành lại ngôi vua nhưng lại không có chỗ dựa.
hắn chắc chắn sẽ tìm mấy người con trai mình.
Ngô vương ở quá xa.
không tiện đến đây.
Kinh vương binh lực quá ít.
không cách đối kháng triều đình, duy chỉ có Thục vương Lý Giáo, tên này tinh anh giỏi giang.
lại có thể dẫn binh, và có Cao Tiên Chi phủ trợ, và quan trọng hơn nữa.
trong tay hắn có mười vạn đại quân, và còn học tập chế độ dân đoàn của An Tây, lại tổ chức mười vạn quân dự bị.
Trên thực tế.
Lý Giáo có hai mươi vạn đại quân trên tay, nên Lý Long Cơ mới phải xem trọng hắn.
Ta đoán chắc hắn lại hứa hẹn gì với Lý Giáo, hay có thể là thái tử chẳng hạn nên hắn mới chịu dẫn quân bắc tiến.”
“Vậy tiên sinh có nghĩ là chúng ta phải làm gì không?”
“Đại tướng quân có một nhất cử giết thẳng vào Trường An.
một chân bước thẳng lên Hàm Nguyên Điện không?”
“Không!” Lý Khánh An kiên quyết lắc đầu.
“Thời cơ soán vị của ta hiện nay vẫn chưa chín mùi.
Bây giờ ta vẫn chưa muốn lên ngôi, nhưng có điều ta đã quyết định trực tiếp can thiệp vào chính sự triều đình, không còn khoanh tay đứng nhìn!”
“Nếu thật sự như thế thì bước đầu tiên của đại tướng quân sẽ là đoạt Hà Tây.
Đại tướng quân dời sư đoàn về Lương Châu, bố quân Lũng Hữu cách Trường An không xa.
Ta nghĩ chỉ có đại quân ở gần Trường An thì dù là ai đi nữa cũng sẽ nghĩ ngay đến lực lượng mạnh mẽ của An Tây.”
Lý Khánh An gãy gãy cằm.
đúng là đương nhiên phải chiếm Hà Tây và Lũng Hữu, tốt nhất là không phải đổ máu.
Trường An thành lúc này đã hỗn loạn vô cùng, tông thất các nhà các hộ đều bên bờ sóng gió.
Sau khi công chúa Hoắc Quốc bị thanh tra.
Lý Dự lại hạ lệnh cho đến xử lý phủ đệ của mười mấy nhà công chúa và thân vương nổi tiếng xấu vì thâu tóm ruộng đất, trong đó có cả phủ đệ của Khánh vương và Đệ vương.
Lý Dự vì thế mà được lượng lớn tiền và lương, kho phủ sung mãn.
lương thực chứa đầy kho, một chốc giải quyết được nguy cơ tài chính.
Nhưng nguy cơ chính trị của hắn càng lấn càng sâu.
tông thất và quyền quý cả các nhà bắt đầu liên thủ quy mô lớn.
bắt đầu vũ trang và huấn luyện trang đỉnh, còn triều đình thì bắt đầu chia rẽ.
Sau Trương Quân.
Dương Thận Câm và Trần Hy Liệt trước sau từ chức.
Dương Quốc Trung và Vương Củng thì mạnh ai nấy bắt đầu quy tụ phe cánh của mình.
Bọn họ không ai còn đặt niềm tin vào Lý Dự.
vì bị ảnh hưởng này mà mọi người trong triều bàng hoàng bất an.
rất nhiều người đều trốn trong nhà không lên triều.
Các huyện trong Quan Trung đều có điểm tuyển binh.
Lý Dự hình như đặt hết tất cả vào phen này, hắn như một kẻ cờ bạc liều lĩnh, bất chấp tất cả.
Hắn bắt đầu động dụng tiền lương đê chiêu binh mãi mã.
chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã chiêu được tám vạn người, giờ binh lực của hắn đã đạt đến mười tám vạn.
Giờ đang ngày đêm thao luyện.
Tuy trên triều dã đã sà bay chó nhảy, nhưng trên thị trường Trường An vẫn khá bình lặng.
Lý Dự đã tịch thu được gần năm trăm vạn thạch lương thực trong trang viên lớn nhỏ trong Quan Trung.
ngoài hai trăm vạn thạch dùng cho quân đội.
ba trăm vạn thạch còn lại hắn đã giao cho Hộ bộ, để tân nhậm Hộ bộ thị lang Bùi Mân toàn quyền phụ trách.Bùi Mân vì muốn bình ổn giá lương thực Trường An.nên đã trước sau tung bốn mươi vạn thạch lương thực vào thị trường Trường An.
khiến giá lương Trường An vừa mới leo thang lại lập tức bị vùi xuống.
Giá lương mỗi đấu lương thực tụt xuống còn một trăm năm mươi văn.
thấp nhất trong vòng hai năm nay.
Giá lương hạ thấp khiến dân an tám.
dân chúng các phường Trường An vẫn sinh hoạt bình thường chưa có hiện tượng lạ gì.
Tại ngõ Tây Lĩnh một góc chợ Tây vốn là tửu tử Nhiệt Hải Cư.
nơi đây đã trở thành đại bổn doanh thế lực của Lý Khánh An tại Trường An.
Trường An và khu vực Quan Trung lúc này ngoài hàng ngàn người của Hán Đường Hội ra.
còn có thêm hai ngàn quân xích hầu được lần lượt phái đến từ An Tây.
Bọn họ chính là đội đặc chủng của An Tây, hóa trang thành bình dân.
Dưới sự yểm hộ của Hán Đường Hội tiềm ẩn vào các huyện phụ cận Trường An.
kẻ làm giúp việc, người làm nhân viên trong quán trà.
hay tay đánh thuê trong biêu cục, đồ đệ võ quán...muôn màu muôn vẻ, tích cực phối hợp với Hán Đường Hội chấp hành đủ các mệnh lệnh của An Tây nội vụ phủ.
Ngõ Tây Lĩnh tuy là đại bổn doanh của cơ quan tình báo Trường An.
nhưng thư bồ câu vãng lai lại không ở đây.
Nơi đây gần sát chợ Tây, cư dân đông đúc, nếu bồ câu qua lại quá nhiều sẽ dễ khiến mọi người hoài nghi.
bồ câu thường sẽ đưa đến thôn trang ngoài thành, phải có người đặc biệt phụ trách truyền đến.
Chiều hôm đó một chiếc xe ngựa phóng như bay vào ngõ Tây Lĩnh.
“Cạch!” một tiếng dừng lại trước cánh cửa sơn đen tuyền.
Người đi xuống là một thanh niên trẻ tuổi.
Hắn vội đi lên trước gõ mạnh cửa.
Cửa hé một khẽ nhỏ, chàng thanh niên vội giơ đồng bài ra rồi lẻn nhanh vào.
“Hồ tổng quản có đây không?” Hắn khẽ giọng hỏi.
“Có! Có phải có tin từ An Tây không?”
Chàng trai gật gật đầu.
“Là ống thư màu đỏ, hỏa tốc!”
“Xin hãy đi theo ta!” người trong phủ dẫn hắn đi vội vào nội trạch.
Sau khi xuyên qua vài cách cửa lớn.
đi mãi vào sâu trong nội việc thì gia nhân mới chỉ vào một gian nhà nói: “Hồ tổng quản đang hợp trong đó, ngươi tự vào tìm đi!”
Hồ tổng quản cũng chính là tổng quản Hồ Vân Bái của An Tây nội vụ phủ tại Trường An.
Do lập công lớn trong trận chiến tiền bạc mà được thăng chức trung lang tướng, thống quản ba ngàn thành viên của An Tây nội vụ phủ.
Lúc này, Hồ Vân Bái đương cùng mười mấy tên tâm phúc thương lượng vấn đề an toàn khi liên lạc.
Vì người đến quá nhiều, chỉ cần một chút sơ suất là có thể sẽ bị bại lộ.
Vì thế an toàn liên lạc trở thành vấn đề khẩn cấp trước mắt cần giải quyết.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bẩm báo, “Hồ tổng quản, có tin khẩn cấp từ An Tây, ống thư màu đỏ.”
ống thư màu đò là tình báo khẩn cấp, thường phải có chỉ thị Lý Khánh An mới phát, đại diện cho mệnh lệnh trọng đại.
Trong lúc thời cục gây cấn nhất mà lại nhận được ống thư bồ câu màu đỏ, Hồ Vân Bái đương nhiên không dám chậm trễ, hắn lập tức hạ lệnh: “Hãy mau mang vào!”
tên người trẻ tuổi đi vào đưa một ống thư màu đò cho hắn.
Hồ Vân Bái giờ ống thư rút cuộn giấy nhỏ trong đó ra.
Hắn nhanh chóng mở thư ra đọc.
Trong đó là thư thân bút của Lý Khánh An.
chi vỏn vẹn năm chữ: “Giết An Khánh Tông ngay!”
An Khánh Tông bị giam lỏng trong phủ đệ của An Lộc Sơn tại Trường An.
phủ tọa lạc tại phường Thân Nhân, là tòa phủ đệ đồ sộ được Lý Long Cơ ban tặng cho An Lộc Sơn.
chiến địa hơn ba mươi mẫu.
Theo quy cách kiến trúc hiên cao mái cong, là trạch viện cấp bậc thân vương.
Trên thực tế trạch viện này trước đây là phủ công chúa Ngọc Trân em gái Lý Long Cơ.
ngọc Trân công chúa sau khi xuất gia làm đạo sĩ thì nhà bị bỏ trống.
nên cuối cùng Lý Long Cơ ban tặng cho An Lộc Sơn.
Trong đại trạch kiến trúc hoa mỹ, đình đài lầu các có đủ, kỳ hoa dị thảo không thiếu, bon sai hồ cá khắp nơi.
tóm lại thì đấy là tòa trạch tử nguy nga.
nhưng lúc này trông nó lại lạnh lẽo như ngôi nhà ma.
không có một lấy một gia nhân tỳ nữ.
chỉ có hai trăm binh sĩ đứng gác giam lỏng An Khánh Tông trong một tòa tiểu viện phía sau.
An Khánh Tông là con trưởng của An Lộc Sơn.
vốn dĩ định vào Kinh Thành để xin làm phò mã.
nhưng do An Lộc Sơn chiếm Hà Đông.
Lý Dự nổi cơn giận tam bành hạ lệnh giam cầm An Khánh Tông trong An trạch, vốn dĩ có năm trăm binh sĩ gác nghiêm ngặt, hơn nữa còn bị giam trong một gian nhà.
Nhưng một tháng trước trong cung có tin xác thực, Thánh thượng chuẩn bị dùng hắn để đồi lại Tây Lương vương Lý Tuyền, nên cũng nới lỏng việc canh gác hắn hơn.
Từ một gian nhà hắn được dời đến một tòa viện tử.
binh sĩ giám sát cũng được giảm từ năm trăm xuống còn hai trăm, và còn phái hai người nô bộc để hầu hạ hắn.
An Khánh Tông cuối cùng cũng được phóng thích.
Hắn mỗi ngày dài cổ trông đợi cũng chỉ đợi cái ngày được phóng thích này, không ngờ chính cục đột nhiên chuyển biến, mâu thuẫn của Lý Dự và tiên đế Lý Long Cơ được công khai hóa.
lại thanh tra nhà cửa ruộng vườn.
Trường An thành chốn hỗn loạn khiến người đời cũng như đã làng quên An Khánh Tông này.
Vào đêm.
bọn binh sĩ cũng vẫn đi tuần tra ngoài An phủ như mọi khi.
Do cục thế triều đình gây cấn.
trong phường Thân Nhân trời mới chớm tối đã vắng lặng lại.
Nhà nhà hộ hộ đều đóng kín cửa.
Trên phố cũng không mấy người qua lại.
Lúc này, từ xa xa vọng lại tiếng xe ngựa lốc cốc gõ trên mặt đường, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang từ từ đi đến dừng ngay trước An phủ.
Hai tên binh sĩ gác cửa cũng chăng kinh ngạc gì.
vì chiếc xe ngựa này mấy hôm trước hôm nào chẳng đến.
là xe ngựa của ngự sử Lý Động.
Sau khi triều đình quyết định dùng An Khánh Tông đổi Tây Lương vương Lý Tuyền.
Lý Động chính là người được giao nhiệm vụ phụ trách việc này.
Chính hắn đã an bài chỗ ở cho An Khánh Tông.
lại an bài thêm hai người giúp việc cho hắn.
Lý Động đã mấy ngày không ghé qua.
hôm nay lại đến chắc lại có an bài gì mới.
chỉ có điều hắn đến lúc đêm khuya như thế quả thật khiến người ta lấy làm lạ.
Cửa xe vừa mở, Lý Động bước xuống xe ngựa, theo sau hắn là một người tùy tàng, không phải người lần trước, một người lạ mặt.
nhưng điều này cũng chẳng có gì quan trọng, quan trọng là cái người theo sau nữa! Dù cho người đó mặc chiếc áo bào đen.
đầu đội nón tre lại cộng thêm lớp van mỏng che hết mặt mũi lại, nhưng bọn lính gác vẫn nhận ra ngay đây là một người con gái trẻ.
Nhìn xuyên qua lớp van mỏng cũng có thể ước chừng mặt mày nàng cũng có chút nhan sắc.
Lý Động ườn thẳng người từng bước đi đến cửa lớn.
Tên tùy tùng và cô gái trẻ vẫn theo sát sau lưng.
Kỳ thực hắn đi cũng sắp không đi thẳng nổi, vai hắn phải sánh gông xiềng quá nặng.
Hai người con trai cùng vợ và mẫu thân của hắn đã bị một đám người lạ mặt bắt đi làm con tin.
Hắn không thể không làm theo chi lệnh của bọn người đó, nếu không, vợ con và mẫu thân hắn e rằng sẽ đầu rơi xuống đất.
“Lý ngự sử đến khuya thế có việc gì ư?” Một quân quan đi ra chấp tay cười hỏi.
Lý Động gật gật đầu thủ thỉ vài câu bên tai quân quan rồi lại chi chỉ vào nữ tử theo sau.
Trong mắt quân quan kia đầy sắc nOTỜng mộ.
Triều đình quả thật suy nghĩ chu đáo! Vì biết An Khánh Tông mấy ngày nay tôn thất bất an nên cho quan kỹ đến an ủi hắn.
Ôi! Sao mà không ai nghĩ đến sự vất vả của binh sĩ nhi!
“Lý ngự sử mời vào!”
Lý Động vội nháy mắt ra hiệu cho tùy tùng và nữ tử bước nhanh vào trong trạch.
An Khánh Tông năm nay mới chạc ba mươi, thân hình béo tròn khá giống với cha mình.
Hắn vì muốn làm phò mã mà đến nay vẫn chưa lấy vợ.
nên hắn vẫn độc thân tại Trường An.
Hắn bị giam đã nữa năm nay quả thực là gian khố muôn bề.
Mấy ngày nay cuối cùng cũng thở phào được.
nhưng từ giam cầm mà đổi thành giam lỏng, điều kiện ăn ở cũng được cải thiện nhiều, và còn có người hầu hạ.
Có điều nỗi khổ của người cô quả khiến hắn phiền não vô cùng.
Tại Hà Bắc hắn chẳng đêm nào không có phụ nữ.
còn bây giờ, hắn đã nửa năm không được động vào phụ nữ, khiến hắn đêm đêm trằn trọc.
Hắn chỉ mong sớm được thả ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ cùng lúc tìm vài chục ả phụ nữ đến mua vui cho mình.
Hắn đương định đi ngủ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng của Lý Động: “An công tử đã ngủ chưa?”
“Chưa..chưa ngủ!”
An Khánh Tông đại hỉ.
không biết phải Lý Đông sẽ mang tin tức mới nhất đến cho hắn không đây?! Hắn vội đi ra đón.
Ánh mắt của hắn lúc này đặc biệt nhạy bén.
hắn chỉ nhìn liếc qua đã nhìn thấy người phụ nữ đi theo sau Lý Động.
Lúc này, tấm van che trước mặt của nàng đã được bỏ xuống, quả nhiên là xinh đẹp tựa hoa.
An Khánh Tông nhìn thẳng cả mắt.
Ả nữ tử này đừng nói là tuổi trẻ xinh đẹp, dù là một con heo nái thì trong mắt hắn cũng sẽ thành Điêu Thuyền thôi.
Hắn nuốt nuốt nước bọt nói: “Lý ngự sử.
ngự sử đêm khuya đến tìm ta có việc ư?”
Lý Động nói khẽ bên tai hắn vài câu.
rồi lại chỉ chỉ vào ả nữ tứ sau lưng ái muội cười phá lên.
An Khánh Tông lòng vui như hoa nở, liền tiếng nói: “Mời! mời! Mau mời vào!”
Lý Động quay sang nói với nữ từ: “Mỹ Nương.
ta không vào nữa.
nàng vào đi! Đợi một hồi ta sẽ dẫn nàng về!”
nữ từ gật gật đầu kéo van che xuống.
nhưng trong khoảnh khắc đó, trong mắt nàng bỗng lộ sát khí ghê người.
Còn tùy tùng đi theo sắc mặt vẫn trầm lặng như mặt nước cùng đứng đợi với Lý Động ngoài sân.
Trong phòng chỉ nghe tiếng cười giòn giã của nữ tử.
chẳng bao lâu ánh đèn trong phòng CŨng được thổi tắt.
Không biết bao lâu sau thì cửa lại được mở, nữ tử bước ra.
trong tay cũng chẳng cầm gì.
vẫn là chiếc áo bào màu đen.
chỉ là tà áo rộng một cách khác thường.
“Xong chưa?” Giọng Lý Động run run.
nữ tử gật gật đầu.
bình thản nói: “An công tử đã ngủ say.”
“Vậy được! Chúng ta đi thôi!”
Lý Động dẫn bọn họ đi ra thì gặp quân quan đang ngóng ngó ngoài cửa.
Hắn cười ám muội: “Xong việc nhanh thế ư?”
Lý Động cười ha hả: “An công tử nóng ruột, thân hình lại hơi tròn nên đương nhiên sẽ nhanh một chút.
Hắn giờ đã ngủ say, thôi đừng làm phiền hắn nữa.”
“Được! Để ta tiễn các ngươi đi một đoạn.”
Lý Động dẫn hai người đi xa.
Quân quan kia cử nhìn chằm chằm bóng hình nữ tử kia mãi.
chốc chốc hắn lại rờ rờ cằm cười nói: “Bà nội nó chứ.
sao ả nữ tử này mập thế.
mông lại còn to tròn nữa.
thật tiếc quá đi!”
Ba người họ vừa lên leo xe.
thì xe lập tốc lốc cốc lăn bánh.
ả nữ tử kia rút từ hắc bào ra một bọc to tròn đưa cho tên tùy tùng cười lạnh: “Đã đắc thủ rồi!”
“Đẹp lắm!” Tùy tùng giơ ngón cái lên tán thưởng.
Lúc này, Lý Động sợ hãi nói: “Vậy ..vậy ta phải làm thế nào? người nhà của ta đâu?”
Tùy tùng rút một túi tiền xu bạc ra cho hắn.
cười nói: “tổng quản nhà ta sẽ không lừa ngươi đâu.
Người nhà của ngươi giờ đang ở Hàn Dương, địa chỉ cụ thể được bỏ trong bọc này, và trong đó còn có một tấm đồng bài.
Ngươi cứ giao đó cho người trông coi.
bọn họ ắt sẽ thả người nhà của ngươi ra.
Sau đó bọn ta sẽ cho người đưa cả nhà ngươi đến An Tây.
An Tây luôn hoan nghênh người có học vấn như Lý ngự sử!”
Lý Động nhận lấy bọc vải thở phào nhẹ nhõm, hắn gật gật đầu nói: “Vậy được, ta sẽ rời khỏi Trường An trong đêm nay.”
Lúc này, tiếng trống đóng cửa thành vừa vang lên.
xe ngựa phóng như bay rời khỏi phường Thân Nhân về hướng phường xuân mình.
“Sao các ngươi lại phải giết An Khánh Tông?”
“Lý ngự sử là người có học vấn.
ngươi có thể đoán thử xem!”
“Để ta suy nghĩ một lát.
ả! Ta hiểu rồi!”