Thiên Hạ


Lúc này đã là hoàng hôn.

mưa phùn lất phất bay nghiêng vào trướng, làm ướt tóc của Cao Vụ.

nàng lại hoàn toàn không hay biết, tay chống cằm.

ngẩn người nhìn vào bầu trời phía tây, nàng mặc một thân khôi giáp, cuộc sống quân lừ nhiều năm làm cho khuôn mặt nàng trở nên có chút tiều tụy, nhưng đôi mắt nàng lại vẫn sáng ngòi như tám năm trước, sự kiên nghị ngày thường lúc này đã không nhìn thấy nữa.

đôi mắt biến thành giống con linh dương, dịu dàng mà nhạy cảm.
Cao Tiên Chi chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, lão biết con gái đang nhớ nhưng ai.
“Vụ nương!” Lão chậm rãi đi đến trước mặt con gái, dịu giọng nói: “Tại sao lại không đi doanh trướng của mình?”
Cao Vụ vội vàng đứng lên.

thấp giọng nói: “Nghe nói mẫu thân viết thư tới rồi.

nữ nhi muốn xem một chút.”
“Chà! Vừa mới đưa tới, ta cũng đang muốn phái người đưa đi cho con.”
Cao Tiên Chi từ trên bàn lấy qua một lá gia thư.

mỉm cười đưa cho con gái.

Cao Vụ đón lấy thư.

bèn khom người nói: “Phụ thân, vậy nữ nhi quay về đây.”
Cao Vụ xoay người liền đi.

Cao Tiên Chi gọi nàng lại, “Vụ Nương.”
“Phụ thân còn có chuyện gì sao?”
Cao Tiên Chi nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, bèn cười cười rồi nói: “Không có gì.

con về nghỉ ngơi sớm.

chúng ta chậm nhất ngày mai sẽ xuất phát.”
“Vâng!”
Cao Vụ xoay người đi rồi.

Cao Tiên Chi nhìn bóng dáng nữ nhi, không khỏi khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Nhiều năm rồi, con lại vẫn còn si tình như vậy, ai!”
Lúc này, một viên thân binh báo lại: “Đại soái, thám báo có tình báo khẩn cấp đưa tới.”
Cao Tiên Chi ngẩn ra.

lập tức lệnh nói: “Để bọn họ vào đây!”
Lát sau.

mấy viên thám báo đi vào đại trướng, nửa quỳ thi lễ, quan quân dẫn đầu nói: “Bẩm báo đại soái.

Nam Trịnh có tình báo mới nhất.”
“Nói!”
“Nam Trịnh đã bị bốn vạn quân Kinh Châu chiếm lĩnh.”
“Cái gì!” Cao Tiên Chi chấn động, hắn quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, ‘quân Kinh Châu', tại sao lại vậy được?
Hắn bỗng xoay người chạy về trướng bên - nơi đặt sa bàn.

tay cầm đèn dầu cúi đầu nhìn kỹ, hắn đã hiểu ra.

quân Kinh Châu từ Nam Dương đến Tương Châu rồi đến Kim Châu, cuối cùng từ Kim Châu đi tới, nhưng mà đường sá xa xôi.

chứng tô Lý Mạo đã xuất binh từ trước.

Cao Tiên Chi vừa hối vừa hận.

không khỏi đập mạnh lên sa bàn.

thấp giọng chửi nói: “Lũ khốn nạn này!”
Hắn chắp tay ở trong đại trướng đi đi lại lại, làm sao đây? Quân Kinh Châu đã nhanh chân chiếm lấy tiên cơ, bọn họ đi nữa.

là địch là bạn còn không biết, cho dù là bạn.

địa thế có lợi cùng với lương thực đều bị họ lấy rồi, quân Kiếm Nam sẽ nằm vào thế bị động.
Cao Tiên Chi ở trong đại trướng đi được vài vòng, lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ, nghĩ đến một sách lược của mấy hôm trước, lúc đó vội vã kéo đến Nam Trịnh, bèn từ bỏ sách lược này, mà lúc này, không phải vừa lúc có thể khởi động lại sách lược này sao?
Cao Tiên Chi lại quay người về lại trước sa bàn.

ánh mắt dán sát vào một con đường phía tây trên sa bàn, lúc này, hắn nghĩ đến một chiến thuật nôi tiếng: “mình tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.” (*Bề mặt là tu sửa sạn đạo, nhưng thật chất là lén men đường Trần Thương; tức là chiến thuật giương đông kích tây, đánh lạc hướng đối phương)
Đúng như mọi người đã đoán.

An Lộc Sơn sau khi nhận được tin con trai chết tức tối vỗ ngực, đau khổ khóc lóc, hắn đã thề sẽ báo thù cho con.

lập tức hạ lệnh tam quân đeo tang.


Không đợi triều đình có ý chỉ gì đã dẫn mười vạn tinh binh ngang nhiên tiến về phía Đồng Quan, mượn cớ là truy tìm hung thủ đã giết con mình.
Và cùng lúc ấy, bốn vạn quan Kinh Châu dưới sự dẫn dắt của Lý Mạo đã đến Hán Trung, chiếm Lĩnh Nam Quan, chuẩn bị sẵn sàng nhắm thẳng về Trường An.

Mười vạn Kiếm Nam quân dưới dẫn dắt của Cao Tiên Chi đổi hướng đến Trần thương, chuẩn bị từ đấy vào Quan Trung.

Vài đội quân lớn từ bốn phương tám hướng.

trong bỗng chốc cùng ập đến.

bầu trời Trường An bị mây đen chiến tranh bao trùm.
Để ứng phó với thời cục phức tạp, Lý Dự đã tích cực sắp xếp.

Hắn một mật chia hai mươi vạn đại quân ra làm ba.

tám vạn quân đến Đồng Quan, do Vương Tư Lễ đại soái Đồng Quan dẫn dắt.

Để phòng ngừa quân đội của An Lộc Sơn hắn lại phái thêm mười vạn đại quân đến Hán Trung, nhậm mệnh cho Kim ngô vệ đại tướng Mạnh Vân làm chú soái.

Tả Võ vệ đại tướng quân La Chính Nghĩa làm phó soái.

Cuối cùng để Trưởng Tôn Trường Thụy dẫnhai vạn quân trấn thủ Trường An.

Một mặt khác, Lý Dự lại cho hạ liền mấy đạo ý chỉ.

điều ba vạn quân Sóc Phương cùng hai vạn quân Lương Châu vào Quan Trung, hai quân hợp lại thành một.

lệnh Quách Tử Nghi làm chủ soái, hỏa tốc về Trường An.
Từ khi Quách Tử Nghi nhậm chức tiết độ sứ Sóc Phương đến nay, hắn chú yếu nhận nhiệm vụ chiêu binh luyện binh, phải khôi phục lại quân Sóc Phương nhiều phen chịu đả kích trong thời gian sớm nhất có thể.

nhưng do tiền lương triều đình đưa xuống không đủ, khiến lão mộ binh có hạn.

cả năm nay chiêu được chưa đến hai vạn người.

Trong lúc bất đắc dĩ.

Quách Tử Nghi đành phải đôi phương án là luyện tinh binh, tăng cường huấn luyện quân đội, chỉ trong vòng một năm mà đã luyện tân binh Sóc Phương thành một đội quân tinh duệ, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thực chiến thôi.
Nhận được ý chỉ của Lý Dự.

Quách Tử Nghi chỉ để lại năm ngàn quân lưu thủ Cừu Nguyên và Linh Châu.

Ba vạn tinh binh còn lại ba vạn quân toàn bộ nam hạ.

Ngày đêm hành quân đi đến Hội Châu để tập trung cùng quân Lương Châu.

Hai ngày sau đã bỏ xa thành Hội Ninh ở đằng sau.
Hội Châu chính là Tịnh Viễn Cam Túc ngày nay, nằm ở bờ đông Hoàng Hà.

Noi đây sông núi uốn lượn, đất đai rộng lớn, từ cổ đã là thông đạo đi từ Trung Nguyên đến Tây Vực, là trọng trấn bắc tuyến của con đường tơ lụa, vốn có tên là trung khu Tần Lũng, là yếu điểm chiến lược của Tây Vực khi đông tiến.
Nước sông vùng này khá êm.

dễ dàng qua sông, tuyệt đại bộ phận thương nhân từ Tây Vực đều qua sông ở đây.

Hai bên bờ có hàng trăm chiếc tàu qua sông, người qua người rất ư náo nhiệt.
Mấy hôm nay trên sông vắng tanh, cũng chẳng có mấy bóng lái buôn, thuyền qua sông vắng lại bị một đội quân hoàn toàn chiếm giữ.

Một ngày một đêm này, trên sông đâu đâu toàn bóng dáng của quân sĩ.

Đội quân này chính là quân Lương Châu điều từ Hà Tây đến.

Bọn họ đã đến đây hai ngày, vẫn đang đợi quân Sóc Phương đến để tụ họp.
ý chỉ điều binh này của Lý Dự với Trình Thiên Lý mà nói đúng là phao cứu mạng.

Trong thời khắc nguy cấp nhất đã cứu mạng của hắn.

Suốt một năm nay Trình Thiên Lý vẫn phải chịu áp lực của quân An Tây.

Cư Diên hải phía bắc Cam Châu, tam bộ Hồ binh An Tây khoảng sáu vạn người dưới sự dẫn dắt của Thôi Càn Hữu luôn đăm đe Cam Châu.

Còn ở Túc Châu, bốn vạn quân An Tây đã sẵn sàng vũ khí.

có thể phát động công kích hai châu Cam.

Lương bất cứ lúc nào.
Một năm nay Trình Thiên Lý đã ngày đêm không yên.

Mấy hôm trước hắn lại nhận được báo cáo của xích hầu, An Tây quân Cam Châu lại tăng thêm một lượng lớn quân, có hơn tám vạn người.


Trình Thiên Lý lập tức đoán ra rất có khả năng do Lý Khánh An đã nghe phong phanh gì, đích thân đến Túc Châu.

Tây có mười hai vạn tinh binh, bấc lại có sáu vạn đại quân như hùm beo, mười tám vạn đại quân An Tây đã vây quanh cả Hà Tây, làm Trinh Thiên Lý sợ xanh cả mặt, suốt ngày bàng hoàng không yên.
Nhưng ngay lúc này thì Thánh thượng lại có ý chỉ.

Trình Thiên Lý như trút được sánh nặng, hắn thậm chí cả quan phụ mẫu địa phương còn chưa kịp thông báo đã thừa đêm cho khởi binh.

Mãi đến khi vượt qua Hoàng Hà rồi thì lòng hắn mới nhẹ nhõm được phần nào.
Lúc này, một xích hầu bỗng chạy đến báo: “Đô đóc, quân Sóc Phương chỉ còn cách đây mười dặm.

Quách đại soái cũng đã đến.”
Trình Thiên Lý vội leo lên trạm gác nhìn về phương bắc xa xa, chỉ thấy nơi ấy khói bụi mịt mù.

quả nhiên là một đội quân đông đảo đã đến! Trong lòng hắn mừng rỡ, vội hô hào: “Chuẩn bị ngựa cho ta.

ta phải đi nghênh tiếp đại soái!”
Một chốc sau.

Trình Thiên Lý dẫn một trăm mấy kỵ binh phóng về hướng bắc.
Đại quân Quách Tử Nghi dẫn dắt sau hai ngày hành quân cuối cùng cũng đã đến Hội Châu.

Thành trì phía trước chính là Hội Ninh huyện của Hội Châu.

Quách Tử Nghi người bận thiết giáp xám.

oai phong lẫm liệt, khí khái khỏe khoắn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phương xa.
Nhiệm vụ vào Kinh lần này của hắn đã quá rõ, đó là nghênh chiến Cao Tiên Chi.

Nếu được lựa chọn.

Quách Tử Nghi sẽ không do dự chọn đối phó với An Lộc Sơn.

Dù nói thế nào, tính chất của An Lộc Sơn và Cao Tiên Chi hoàn toàn khác nhau.

An Lộc Sơn là một chư hầu địa phương có ý phản loạn, đối đầu với hắn chẳng qua là bảo vệ lợi ích Đại Đường, hoàn toàn khong có hại gì.

Còn Cao Tiên Chi lại khác, đối đầu với Cao Tiên Chi sẽ bị cuốn vào trận chiến tranh giành quyền lực của hoàng tộc, một là đương kim Thánh thượng, một là tiên đế, hai người đều là quân chủ của lão, khiến lão rất khó xử.

Lão cũng sẽ phải đối diện với lựa chọn lập trường, là trung thành với Thánh thượng hay tận trung tiên đế.

vấn đề này khiến lão do dự mãi, thao thức cả tối qua.
Mãi đến bây giờ thì lão cuối cùng mới quyết tâm được là sẽ ủng hộ Thánh thượng.

Dầu sao Thánh thượng đã tín nhiệm lão, hơn nữa Thánh thượng có ý cải cách, là hi vọng của Đại Đường.

Tiên đế ngã đồ thì không nên có ý phải phục vị.
Quách Tử Nghi đã quyết định xong, tinh thần cũng bỗng chốc phấn chấn hẳn.

Lúc này.

một thân binh bên cạnh hô hào: “Đại soái, phía trước hình như Trình đô đốc đã đến”
Quách Tử Nghi giơ mắt nhìn thì đúng là có một đội kỵ binh đang phóng đến, người đứng đầu là Trình Thiên Lý.

Xa xa hắn đã chấp tay cười nói: “Đại soái, dọc đường vất vả rồi!”
Trình Thiên Lý là đô đốc Lương Châu, còn Lý Khánh An lại là tiết độ sứ Hà Tây.

Theo lý, Thánh thượng phải chịu sự quản lý của Lý Khánh An, nhưng trên thực tế, Trình Thiên Lý lại là thuộc hạ của Quách Tử Nghi.

Cũng không phải do Quách Tử Nghi có thể quản Lương Châu, mà do Trình Thiên Lý còn kiêm nhiệm tiết độ phó sứ Sóc Phương, đây là một an bài kỳ quái, nhưng cũng là cả một sự bất đắc dĩ.
Quách Tử Nghi cũng mỉm mỉm cười chấp tay nói: “Trinh đô đốc cũng vất vả rồi.”
“Không dám! Thánh thượng có ý chỉ, ta bèn vội vã dẫn quân đến liền.

Hiện nay hai vạn quân đã đóng quân tại phía trước, chi đợi đại soái đi lên trước hội binh.”
“Rất tốt! Chúng ta sẽ lập tức đi hội binh, sau đó tức tốc đi về Trường An.

Trên đường đi ta đã liên tục nhận được ba kim bài hối binh của Thánh thượng.

Thánh thượng mệnh cho chúng ta hóa tốc tiến quân, ta đoán tình hình hiện nay đang cực nguy cấp.”
“nhưng mà các anh em hành quân cả chặng đường dài đến đây nhất định là mệt lắm rồi.

hay là nghỉ ngơi nửa ngày hẳn đi tiếp?”
“Không được!” Quách Tử Nghi hoàn toàn không chút nhượng bộ: “Cái thân già như ta còn không biết mỏi mệt, bọn chúng thì mệt gì? Hội quân xong lập tức xuất phát.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Trình Thiên Lý lập tức cho quay đầu ngựa đồng hành cùng Quách Tử Nghi.

Lúc này, hắn khẽ aiọng hỏi: “Trước lúc lâm hành ty chức có nhận được quân tình của xích hầu.

An Tây quân gia tăng quân đội đóng tại Túc Châu lên đến tám vạn người, ta đoán chắc là Lý Khánh An đã đến.


Quách Tử Nghi bình thản nói: “Ngươi đã bẩm báo với Thánh thượng chưa?”
“vẫn chưa, thuộc hạ tất nhiên phải bẩm báo đại soái đã, nếu không sẽ phạm tội vượt quyền.”
Quách Tử Nghi liếc sang hắn.

tên gia hỏa sảo huyệt này đúng là biết cách đầy hết trách nhiệm.

Lão trầm ngâm một lúc bèn lẳng lặng hỏi: “Vừa rồi ta nghe ngươi nói hình như Lý Khánh An đã đến, không lẽ ngươi không xác định được ư?”
“Thuộc hạ không thể chắc chắn, xích hầu không nhìn thấy Lý Khánh An, cũng không có bất kỳ manh mối nào để chứng mình Lý Khánh An đã đến.”
“ Nếu ngươi không thể chắc chắn thì không được đoán bậy, có thể chẳng qua là đổi gác thông thường.Hiện giờ quan trọng nhất là phải chấp hành mệnh lệnh của Thánh thượng, chứ không phải lúc phân tâm.”
Trình Thiên Lý lẳng lặng giơ tay tán thưởng.

quả nhiên là lão hồ ly, chỉ một hai lời đã phủ định việc này.

Hắn vội hùa theo: “Đại soái nói thật không sai, điều quan trọng trước mắt chúng ta là phải vào Kinh, chứ không phải nghĩ việc khác.

Hơn nữa dù Lý Khánh An có đến đi chăng nữa Thánh thượng cũng nguyện ý giao Hà Trung cho hắn.

nên cũng chăng sao.”
Quách Tử Nghi nghe mà chao mày lại.

Tên Trình Thiên Lý này càng giải thích lại càng không rõ ràng, bèn lập tức lấc đầu nói: “Đó là do ngươi nghĩ nhiều, Thánh thượng không có nói như thế, cũng không có ý này.”
Trình Thiên Lý còn định nói thêm gì nhưng lại bị Quách Tử Nghi khoát tay cắt ngang: “Trình tướng quân, ta vừa nói rồi, Thánh thượng đã hạ ba đạo kim bài hối chúng ta vào Kinh.

Chuyện tình gấp rút.

đừng nói nhiều việc khác nữa!”
Nói xong.

lão thúc ngựa quay đầu nói với mọi người: “Mọi người gia tăng tốc độ, sẽ nghỉ một canh giờ tại Hội Ninh.”
Vào đêm thứ ba mà quân đội Sóc Phương và Lương Châu gặp nhau tại Hội Ninh, một đội quân khoảng năm vạn người đã rời khỏi Thiện Châu tiến nhanh về phía Trường An.

Lúc này, đội quân Lũng Hữu của Ca Thư Hàn cũng không còn cam chịu lặng lẽ nữa.
Từ khi Lý Dự lên ngôi đến nay Ca Thư Hàn lặng lẽ hẳn.

khiến mọi người hầu như quên lãng con người này.

Nhưng chẳng phải do hắn không chút mảy may quan tâm đến việc trong triều, trên thực tế, hắn vẫn chăm chú theo dõi biến hóa của cục diện, đồng thời cũng bí mật chiêu mộ quân đội.

Lũng Hữu là vùng đất trù phú.

dân khẩu đông đúc, thịnh sản lương thực, đảm bảo điều kiện chiêu mộ binh lực của Ca Thư Hàn.

Dù rằng như thế.

Ca Thư Hàn cũng không dám quá ngang nhiên, chiêu mộ quá nhiều.

Một là lo lắng triều đình trách tội.

hai là quân dụng hắn không đủ.

hắn căn bản không có đủ lượng vũ khí.

áo giáp để cung cấp cho quân đội đông hơn.
Cho nên một năm nay Ca Thư Hàn cũng đã chiêu mộ được bốn vạn quân, cùng với bốn vạn vốn có, giờ trong tay hắn có tổng cộng tám vạn người.

Nguy cơ Trường An lần này Lý Dự không có thánh chỉ cho hắn.

Không phải Lý Dự đã quên hắn.

chẳng qua là do không rõ thái độ của hắn.

không biết hắn sẽ ủng hộ ai.

Và cả Lý Long Cơ cũng thế.

do không biết hắn sẽ ủng hộ ai nên dám nghĩ đến hắn.
Vào đêm.

đại quân Ca Thư Hàn đã đến Lan Châu, hắn định sẽ sang Hoàng Hà tại đây.

Trời lúc này bắt đầu có mưa lăm răm.

Ca Thư Hàn cùng mười mấy tên tướng lĩnh của mình đến bên bờ Hoàng Hà để tra xét tình hình sang sông.

Trong cơn mưa lấm tấm.

nước sông Hoàng Hà vẫn róc rách chảy.

Thế nước tuy êm ả.

nhưng lại như đầy mai phục, vẫn có thể nhìn rõ từng ốc xoáy nhỏ trên mặt sông.
Lúc này, vài tên thân binh dẫn một lão thuyền phu đến nói: “Vương gia.


lão thuyền phu này lái thuyền ở đây đã gần ba mươi năm.

lão chắc biết rõ có thể qua sông không.”
Lão thuyền phu đi lên quỳ xuống hành lễ: “Tiểu dân tham kiếm Tây Bình quận vương.”
Khác với các tiết độ sứ khác đều thích được xung là đại soái hay đại tướng quân.

Ca Thư Hàn thích được gọi là vương gia hơn.

Vì hắn ả Bình Tây quận vương, vì tước vị này mà hắn xém cược cả mạng sống mình, nên sao hắn có thể bỏ đó không dùng.
Ca Thư Hàn liếc sang ông lão, thấy ông lão này vẫn không đến nỗi khó ưa.

bèn cười nói: “Vậy lão thử nói xem.

có thể qua sông Hoàng Hà vào lúc tối không?”
Lão thuyền phu vội khoái tay lia lịa nói: “Vạn vạn bất khả vương gia.

có câu tục ngừ nói Hoàng Hà là ‘Hoàng Hà tháng năm ma lên tàu' ý chính là nói buổi tối mùa hè tuyệt không thể qua sông.”
“Vì sao lại không thể sang sông.

ta xem nước sông khá êm đềm.

không nhẽ thuyền lớn cũng không thể sang được sao?”
“Vương gia thế là không biết đấy thôi, lúc nhìn trên bờ thì không thấy gì.

nhưng khi đi đến khúc giữa sông thì lại là một việc khác.

Nước vùng ấy rất xiết, lại thường hay có nước xoáy, rất dễ khiến tàu bị lật.

Thuyền lớn không phải không thể sang sông, nhưng phải mạo hiểm lắm.

Buổi tối không nhìn rõ được mặt sông, chỉ cần một chút sơ suất thì sẽ bị cuốn xuống đáy sông!”
Ca Thư Hàn thấy lão nói cứ như thật cũng bắt đầu có mấy phần tin.

nên đành than thở nói: “Truyền lệnh của ta xuống, đại quân sẽ đóng quân tại chỗ, đợi ngày mai trời sáng hẳn sang sông.”
Vừa dứt lời thì một binh sĩ từ phía sau chạy lên giọng hớt hơ hớt hải gọi: “Vương gia!”
“Có việc gì?”
Thân binh thủ thỉ vài câu bên tai hắn.

vừa nghe mà Ca Thư Hàn giật mình vội hỏi: “Hắn người đang ở đâu?”
“Đã đợi trong đại trướng của vương gia.”
Ca Thư Hàn nhảy phóc lên chiến mã nói với mọi người: “Lập tức truyền lệnh cắm trại, hôm nay mọi người nghỉ sớm.

sáng sớm mai sẽ vượt sông!”
Nói xong, hắn vội thúc ngựa đi thẳng về phía đại quân đang dừng chân.
Năm vạn quân của Ca Thư Hàn đã bắt đầu cắm trại, từng túp từng túp lều trại được dựng lên giữa sương mở.

Đấy chi trại đóng thô sơ, chứ không thực sự sẽ dựng cột trụ.

Giờ binh sĩ đều mệt lả cả người, vừa chui đầu vào trại đã phì phò ngủ khò.
Đại trướng của Ca Thư Hàn đã được đóng xong, đặt ngay chính giữa doanh, cạnh bên còn có thêm còn có thêm một túp lều nhỏ, trong đó là chỗ ở của ba người thị thiếp của hắn.

Đây cũng là một đặc điểm của Ca Thư Hàn.

hắn hầu như không một phút một giây có thể rời khỏi phụ nữ.

hắn đi đâu cũng thích dẫn theo thị thiếp của mình.
Trong đại trướng đèn sáng trưng, thấm thoát có thể nhìn thế bóng người qua lại bên ngoài.

Ca Thư Hàn vừa đi vào đại trướng đã quay đầu lại dặn dò: “Không có mệnh lệnh của ta bất kỳ ai cũng không được đi vào!”
Hắn vừa đi vào trong đại trướng thì người đàn ông trong đấy bèn quay lại cười nói: “Xém chút đã không gặp được Ca Thư đại soái rồi!”
Dưới ánh đèn chập chờn, người đàn ông trẻ tuổi này hóa ra là Lý cầu.

là con nuôi của Khánh vương Lý Tông, có điều hắn giờ đã không còn can hệ gì với Khánh vương nữa.

Hắn hiện là tâm phúc của thái thượng hoàng Lý Hanh.

Dù không có gọi Ca Thư Hàn là vương gia nhưng Ca Thư Hàn cũng chẳng để tâm chi.

mà chỉ khoát tay nói: “Tiểu vương gia mời ngồi!”
Hai người vừa ngồi xuống thì một thị thiếp của hắn dâng trà lên.

Ca Thư Hàn cũng chỉ khoát khoát tay nói: “Lui xuống đi!”
Thị thiếp nghe lệnh lập tức lui xuống để lại hai người họ bàn chính sự.

Ca Thư Hàn bèn hỏi: “Tiểu vương gia có việc đến tìm ta ư?”
Lý Cầu vừa hớp một ngụm trà nống thơm lừng vừa cười nói: “Ta chiều nay vừa vượt sông Hoàng Hà.

đương chuẩn bị đi Thiện Châu tìm đại soái, kết quả đi đến giữa đường đã nghe nói đại soái đã đi qua lại bèn vội vàng quay đầu trở lại.

may mà vẫn gặp được đại soái.”
“Sao? Thánh thượng lại thay đổi chủ ý rồi ư?”
Lý Cầu lắc lắc đầu rút một lá thư ra cho Ca Thư Hàn nói: “Đây là thư thân bút của thái thượng hoàng cho đại soái, điều người muốn nói đều được viết trong thư.”
Ca Thư Hàn rút thư ra đọc một hồi mà mày chau lại nói: “Thái thượng hoàng không phải muốn ta tiến quân vào Trường An sao? Sao giờ lại đổi thành đối phó Cao Tiên Chi?”
Lý Cầu cười cười: “Đại soái Ca Thư chưa sang sông có thể vẫn chưa biết, Quách Tử Nghi và Trình Thiên Lý đã dẫn quân vào Quan Trung, đang đụng độ Cao Tiên Chi tại Phụng Dịch, nhưng binh lực Quách Tử Nghi không bằng Cao Tiên Chi, rất có thể bị đánh bại.

nếu năm vạn đại quân của đại soái kịp đến thì vừa đủ mười vạn để chống lại mười vạn quân kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận