Dương Quốc Trung cuối cùng cũng không có ở trên phủ của Lý Thừa Hoành qua đêm.
hắn còn phải đi tìm Lệnh Hồ Phi.
uống xong rượu liền cáo từ ra về.
“Hai vị không cần tiễn nữa.
ta tự mình có thể trở về được, ta không có say, ha ha! Chưa từng tỉnh táo như hôm nay đấy.”
Hắn thất tha thất thểu leo lên xe ngựa.
vung tay lên nói: “Về phủ!”
Xe ngựa khỏi động.
hướng cánh cửa phường mà đi, Lý Thừa Hoành nhìn theo xe ngựa của Dương Quốc Trung cho đến khi biến mất.
lập tức dặn dò huynh đệ nói: “Hãy đi mời tất cả mấy vị Vương gia đó đến cả đây, nói là ta có chuyện quan trọng muốn cùng mọi người thương lượng.”
“Đại ca thật sự muốn hành động rồi sao?”
Lý Thừa Hoành gật gật đầu: “Dương Quốc Trung nói không sai.
chúng ta quả thật không có thời gian.”
“Ta biết được rồi, ta sẽ đi liền đây.”
“Chờ một chút!”
Lý Thừa Hoành lại gọi huynh đệ lại, hắn đi lên trước thấp giọng nói: “Đem thủ hạ dưới tay của ngươi cũng tập trung cả lại.
nuôi quân ngàn ngày, nên dụng binh một lúc này rồi.”
“Đại ca yên tâm.
trong lòng ta đã có dự tính cả.”
Lý Thừa Ninh sai người dắt con ngựa của hắn đến.
xoay người lên ngựa.
chạy như bay mà đi.
trong lòng Lý Thừa Hoành tâm sự ngổn ngang đành sai người thu dọn dẹp trước cửa.
cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Trước cửa phủ không có người.
chỉ có hai ngọn đèn lồng âm u lay động trong gió.
Lúc này, trên một cây to rậm rạp phía đối diện với phủ đệ bỗng nhiên lộp bộp bay ra hai con bồ câu.
sải cánh bay về hướng tây bắc.
Bình Cao huyện ở Nguyên Châu.
Lý Khánh An đang ở phía trong châu nha mở tiệc chiêu đãi hơn hai trăm đại biểu của dân đến từ các châu trong Quan Nội, đó đều là những vị đức cao vọng trong của các châu các huyện cùng với các đại tông tộc, ở dân gian rất có uy danh, phần lớn đều là các vị trường giả đã qua tuổi tuổi hoa giáp, cũng đều được quan phủ các nơi đề cử đến.
Trong đại sánh không thể chứa nổi hết.
nên yến hội liền được đặt ở trước sân phía trước đại sảnh đường, hơn hai trăm người chen chúc trong sân.
Mọi người chuyện trò vui vè5 vô CÙng náo nhiệt, dưới đất trải chiếu ngồi, mỗi hai người là một cái bàn.
trên bàn bày ra rượu ngon trái cây tươi.
chiên cá nướng dê, món ăn cũng rất phong phú.
Đó được cung cấp bởi đại tửu tử lớn của Bình Cao huyện, mười mấy danh tiêu nhị đang bận rộn bung thức ăn đưa rượu, tiếp đón các vị lão nhân gia ăn cơm.
Lý Khánh An thì ngồi ở phía trên, trước những dãy bàn thật dài có mười mấy vị thái thú và trưởng sứ của các châu đang ngồi, phía trước hai bên bàn còn có hai mươi mấy vị quan huyện đang ngồi, trong Quan Nội đất đai rộng lớn.
dân cư dày đặc, rất nhiều châu huyện, nơi này chỉ là một phần các quan viên châu huyện.
“Triệu vương điện hạ trong một trận chiến này đã toàn bộ tiêu diệt quân đội An Lộc Sơn.
khiến cho chúng tôi không còn phải chịu bạo quân đồ thán, chén rượu này ta đại biểu hương thân phụ lão của Diên Châu, kính với điện hạ.”
Người đang nói chuyện chính là thái thú Diên Châu Hứa Đoan mình, thời gian quân đội An Lộc Sơn ở lại Diên Châu dài nhất, đối đãi với dân chúng vùng này bạo ngược tàn nhẫn nhất, Hứa Đoan mình cũng bị chịu nhục, trong lòng hắn đối với Lý Khánh An tràn ngập cảm kích.
Lý Khánh An cũng đứng lên cạn chén với hắn.
cười nói: “Hứa thái thú khách khí rồi, về sau quân An Tây sẽ có một đội ngữ đóng quân Diên Châu, phòng ngự An Lộc Sơn lại qua sông.
còn mong Hứa thái thú chiếu cố nhiều hơn.”
“Nhất định! Nhất định! Ta cầu còn không được nữa là.”
Hai người uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Lý Khánh An lại rót một chén rượu, bưng chén rượu lên cao giọng nói với mọi người: “Các vị hương thân phụ lão, các vị sứ quân châu huyện, xin nghe ta một lời.”
Trong sân lớn nhất thời im lặng hẳn.
ánh mắt mọi người đồng loạt ngước về phía trên người Lý Khánh An.
Lý Khánh An cất cao giọng lên.
chậm rãi nói: “Quan Nội từ xưa đã là con đường nhất định đi qua của dân du mục phương bắc khi vào Quan Trung, tự thời Hán tới nay, Hung Nô, Đột Quyết.
Hồi Hột.
cùng với ngũ Hồ loạn Hoa.
cũng đều mang đến cho Quan Nội những nạn tại trầm trọng.
Hai năm này đầu tiên là Hồi Hột xâm lấn.
hiện tại lại có binh sói Phạm Dương tây tiến, tàn sát giết chóc hàng loạt dân trong thành, trong thôn trấn không hề nghe thấy tiếng gà chó.
Tuy nhiên triều đình suy nhược, không thể phát binh cứu các vị phụ lão trong cơn nước lửa.
Lý Khánh An thân là tôn thất Đại Đường, mỗi khi nghĩ đến đó, trong lòng áy náy vạn phần.
Lần này ta chịu sự sắc phong của Thánh Thượng làm Quan Nội đạo An phủ sứ.
đó chính là Thánh Thượng đã đem Quan Nội phó thác cho ta.
ta tuyệt đối không phụ thánh ân.
cũng không phụ lòng kỳ vọng của các vị phụ lão hương thân, cho nên ta quyết định ở Quan Nội tạm thời trú binh hai vạn.
vì Quan Nội bắc chống giặc cỏ, đông cự hồ lang, hai vạn người này cũng đều là tinh binh của An Tây, xưa nay quân kỷ nghiêm mình.
Nhưng để phòng chống những binh sĩ cá biệt vô lễ với địa phương, ta quyết định ở Khánh Định huyện của Khánh Châu thiết lập quân kỳ giám sát ty, do An Tây giám sát thự trực tiếp quản hạch, quân An Tây chỉ cần có bất kỳ hành vi trái pháp luật phạm quân kỉ nào, các vị hương thân cử việc đến mà tố cáo, quân quy An Tây nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha!”
Lý Khánh An nói đến đây, khơi lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng vỗ tay của các quan viên phần lớn là một loại xã giao, nhất là thái thú quan châu, nhìn vấn đề với góc độ sâu xa hơn.
bọn họ nghe hiểu hàm ý bên trong lời nói của Lý Khánh An.
quân đội của hắn sẽ không rời khỏi rồi.
Thế lực của quân An Tây sẽ chính thức vươn ra đến Quan Nội.
tin tức này khiến cho có người vui mừng có người sầu não.
Mà tiếng vỗ tay của hơn hai trăm vị thuộc phe hương thân lại nhiệt liệt hơn nhiều, rõ ràng xuất phát từ sự ủng hộ thật sự trong lòng, những phụ lão hương thân đó cũng đều thật thà nhân hậu.
bọn họ không hề để ý đến mục đích mà Lý Khánh An đóng quân ở Quan Nội.
Sự mưu tranh quyền lực trong triều đình không liên quan gì đến bọn họ.
Bọn họ chi hy vọng có một đội quân hùng mạnh đến bảo vệ sự an toàn của bọn họ, quân An Tây đánh bại quân đội hung hàn của An Lộc Sơn.
không thể nghi ngờ gì đó bèn trở thành chỗ dựa tốt nhất cho bọn họ.
Hiện tại Lý Khánh An tuyên bố ở Quan Nội đóng quân, lại thực hiện nghiêm mình quân kỳ.
khiến cho những vị lão nhân gia đó kích động không thôi, lại cùng nhau hoan hô vang dậy.
Lý Khánh An vừa cười vừa khoát tay, trong sân lại im lặng hẳn ra.
Lý Khánh An lại tiếp tục nói: “An Tây đường xá xa xôi.
lương thảo hậu cần cung cấp khó khăn, cho nên ta không có khả năng phái nhiều quân đội được, nhiều nhất chỉ có hai vạn.
mà hai vạn quân đội chủ yếu đóng giữ ở biên giới phía bắc.
phòng ngự Hồi Hột lại xâm nhập phía nam lần nữa.
như vậy khu vực trung tâm của Quan Nội vẫn có vẻ bị trống.
An Lộc Sơn mặc dù đã bại.
nhưng hắn thực lực hùng hậu, ta dám nói thẳng ra.
hắn sẽ lại hưng binh với quy mô lớn mà đến.
để trả mối sĩ nhục mà toàn quân bị diệt lần này.
Nếu hắn dẫn mười vạn đại quân vượt sông Hà Tây nữa.
kẻ chịu trận vẫn là các vị phụ lão hương thân, cho nên ta quyết định, sẽ ở ngay tại Quan Nội chiêu mộ mười vạn quân huynh đệ.
ta sẽ huấn luyện bọn họ thành một đội quân hùng mạnh, bảo vệ các vị phụ lão hương thân đang ngồi ở đây không còn bị An Lộc Sơn đồ thán nữa!”
Hai câu nói sau cùng của Lý Khánh An nói một cách rất dõng dạc hào hùng, khiến cho các lão nhân đang ngồi nghe mà nhiệt huyết sôi sục, tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.
Nhưng mười mấy viên châu quan trưởng sứ lại nhìn mặt nhau, chiêu mộ binh dễ dàng, nhưng ai sẽ là người nuôi toán quân đội này? Chính Lý Khánh An cũng đã nói.
An Tây vận lương qua đây không thuận tiện, gánh nặng này rõ ràng là sẽ rơi vào người của bọn họ, lúc này, Kinh Châu thái thú Thôi Tuần không nhịn được ngắt lời nói: “Triệu vương điện hạ.
tiền lương cho việc mộ binh nuôi binh nên giải quyết thế nào?”
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn một cái.
khẽ cười nói: “Đây chính là chuyện ta sắp muốn nói phía dưới đây, lần này đánh tan quân đội An Lộc Sơn.
bọn ta đã thu được một lượng lớn tiền lương vật tư.
ngoài ra.
An Tây cũng sẽ đưa một số tiền bạc qua đây, tiền lương mộ binh có thể giải quyết, còn về việc nuôi binh sau này, ta chuẩn bị thực hiện chế độ đồn điền, sau đó mới từng bước khuếch đại số lượng nông dân tự canh, làm cho lương thực thuế phú của Quan Nội đạo có thể có được sự cải thiện đáng kể.
từ trong lương thực thuế phú lấy ra một phần cho việc nuôi quân, như vậy bèn đã có thể giải quyết vấn đề cấp dưỡng cho quân đội.”
Lý Khánh An nói xong, mấy vị thái thú sắc mặt đại biến, bọn họ đã nghe ra ý ở ngoài lời của Lý Khánh An.
cái gì gọi là tăng nông dân tự canh, nói trắng ra là muốn bắt chước Quan Trung tiến hành hạn điền, nghe đồn An Tây đối với việc sát nhập ruộng đất xử phạt cực kỳ nghiêm khắc, không lẽ hắn lại muốn ở Quan Nội đạo thi hành cách làm như An Tây ấy chứ? An Tây đất rộng người thưa có lẽ khả thi.
Quan Nội đạo có thể thi hành được ư?
Thôi Tuần trong lòng thở dài.
hắn lại nói: “Ta đề nghị Triệu vương điện hạ tốt nhất nên thương lượng một chút với triều đình.
Quan Nội đạo không thể so với An Tây, dân cư đông đúc, lợi ích dính líu rất lớn.
hy vọng điện hạ có thể thận trọng hành sự.”
“Điều này ta rất rõ!”
Lý Khánh An không hề tức giận.
sự dội ngược của quan viên địa phương nằm trong dự liệu của hắn.
hắn biết sự dội ngược này thật ra không phải là đụng chạm đến lợi ích của bọn họ, đại đa số quan địa phương đều là giữ quy cũ nề nếp cả.
điều động thường xuyên, rất ít có người nào làm quan mà chiếm đất rộng nhập ruộng chiếm đất.
chỉ là bọn họ sợ hãi đụng chạm đến lợi ích của quyền quý mà tổn hại đến con đường làm quan của mình, vì vậy không dám dấn thân can thiệp vào trong đó.
“Ta còn có một tin tức không chính thức lắm nói với mọi người, ngay vào sáng hôm qua.
thánh thượng đã chính thức hạ chỉ.
phong ta làm Trung thư lệnh hữu tướng.
ít ngày nữa thánh chỉ vừa đến.
ta sẽ tiến kinh nhập chủ Chính sự đường, việc thanh tra đất đai của Quan Nội đạo sau khi ta nhập chủ Chính sự đường, sẽ do triều đường đến chính thức chấp hành.”
Tin tức này của Lý Khánh An.
như một quả chấn thiên lôi loại nhỏ nổ vang trên bàn tiệc, các quan châu quan huyện có mật đều chưng hửng.
Lý Khánh An sẽ là hữu tướng, sức chấn động của tin tức này đối với những quan viên này mà nói.
còn vượt xa hơn cả việc đánh bại An Lộc Sơn.
trước khi biết được việc này, Lý Khánh An là An Tây tiết độ sứ.
tuy là xuất nhiệm Quan Nội đạo An phủ sứ.
nhưng đó chỉ là một chức vụ lâm thời, tượng trung nhiều hơn là thật chất, không có quyền lực thực tế nào, Lý Khánh An vẫn là quân chức, đối với thể hệ quan văn mà nói trên cơ bản là nước giếng không phạm nước sông, nhưng hắn làm hữu tướng thì hoàn toàn khác rồi.
hữu tướng là người đứng đầu bá quan, là thủ lĩnh của những thái thú huyện quan như bọn họ, quan viên dưới năm phẩm, hắn có thể trực tiếp thăng chức bãi miền, quan viên từ tam phẩm trở xuống, hắn có thể đề xuất sớ thăng chức bãi miễn, giao cho thánh thượng phê chuẩn, thông thường mà nói.
rất ít khi bị bác bỏ.
Chúng quan sợ đến mức phải đứng lên thi lễ chào lại, Lý Khánh An vội vàng khoát tay cười nói: “thánh chỉ vẫn còn chưa tới.
bây giờ nói việc này vẫn còn quá sớm, nào! Ta kính mọi người thêm một ly rượu, hi vọng sau này các vị sẽ chiếu cố nhiều hơn trú quân An Tây.”
Mọi người không dám chậm trễ, đều lật đặt đứng dậy uống một hơi cạn sạch rượu, không khí căng thẳng trên bàn tiệc lập tức dịu lại, lúc này, một thân binh nhanh bước đi tới bên cạnh Lý Khánh An, thấp giọng nói mấy câu, Lý Khánh An gật đầu, bèn cười nói với mọi người: “Ta có chút quân vụ phải xử lý, xin phép vắng mặt trong chốc lát, quý vị cứ trò chuyện trước!”
Hắn lại ra hiệu mắt với Nghiêm Trang ngồi ở bên cạnh.
Nghiêm Trang bèn đứng dậy đi theo hắn ra ngoài, hành dinh lâm thời của Lý Khánh An bèn ở kế bên châu nha.
rất nhanh, bọn họ đã đi vào hành dinh, vừa bước vào đã gặp Điền Chân nghênh ra cầm một bản báo cáo tiến lên bẩm báo nói: “Đại tướng quân, tù binh đã giải tống đến Linh Châu.
Lệ Phi tướng quân phái người đưa đến toàn bộ kế hoạch.”
“Hãy đặt trên bàn ta trước, việc này đợi chút hẵng nói.”
Lý Khánh An đi vào trong phòng, Nghiêm Trang theo vào liền hỏi nói: “Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?” Hắn biết, Lý Khánh An vội vã rời khỏi yến hội, nhất định là có đại sự đã xảy ra.
“Trường An có tình báo khẩn cấp đưa tới, bộ phận tôn thất sẽ làm điều bất lợi cho Lý Dự.
có thể ngay tại hai ngày nay.”
Nghiêm Trang thở dài một tiếng nói: “Rất hiển nhiên.
Đại tướng quân sắp vào triều làm tướng.
thời gian không còn nhiều, có người sắp phải chó cùng rứt giậu.”
Lý Khánh An chắp tay sau lưng đi được vài bước, hắn trầm tư chốc lát, nói: “Mấu chốt là chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nhắc nhở Lí Dự không?”
“Đại tướng quân không cảm thấy đây là một cơ hội sao?”
Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy Nghiêm Trang cười có phần thâm ý, liền cười nói: “Tiên sinh nói rõ ràng một chút, cơ hội gì?”
Nghiêm Trang nhẹ nhàng vuốt chòm râu dê ngắn dưới cằm một chút rồi nói: “Thật ra thuộc hạ đã sớm có dự cảm, Lý Dự chiếm đoạt tiền tài ruộng tốt của tông thất quy mô lớn như vậy, những tông thất này làm sao có thể dung nạp hắn.
bọn họ trước là đặt kỳ vọng vào Lý Long Cơ, nhưng thời gian đã lâu như vậy, Lý Long Cơ vẫn chưa thể thay bọn họ ra mặt.
hắn chỉ có thể tự bảo vệ mình, nếu như đại tướng quân không vào Quan Trung, thời gian này có lẽ sẽ dài hơn một chút, nhưng đại tướng quân được phong làm Hữu tướng, bọn họ chỉ có thể ra tay sớm hơn dự định.
Lý Dự một khi xảy ra chuyện, việc kế thừa hoàng vị tất sẽ lâm vào hỗn loạn, bất luận là ai đăng ngôi đều sẽ không được danh chính ngôn thuận, đây chính là đem lại cho đại tướng quân một cơ hội cho tương lai.”
“Ý của tiên sinh là.
chúng ta nên đứng ngoài cuộc?”
“Đúng! Ta kiến nghị đại tướng quân đừng nên gấp gáp tiến kinh, cũng đừng nhúng chân vào trong đó, để tránh lưu lại lời dèm pha cho người khác, có thể thờ ơ lạnh nhạt mà làm người ngoài cuộc, đợi khi sự việc ló ra rồi mới đánh vào trong kinh, khuếch trương việc chủ trì công đạo, nhân cơ hội triều đình náo loạn mà bắt đầu kiến lập thế lực của mình.”
Kiến nghị của Nghiêm Trang đã nói đến trên tâm khám của Lý Khánh An, tuy thực lực quân sự của hắn lớn mạnh, nhưng thực lực chính trị của hắn lại rất yếu, trong triều gần như không có phe đảng của hắn.
hắn tuy có được địa vị của tôn thất, nhưng thê hệ của Lý Kiến Thành đã sớm huyết mạnh đoạn tuyệt, bây giờ là con cháu của Lý Thế Dân nắm giữ thiên hạ, những tông thất này tuyệt đối sẽ không ủng hộ hắn Lý Khánh An đăng ngôi, nếu hắn tiến kinh làm tướng, ở một mức độ rất lớn là giúp đỡ Lý Dự cũng cố hoàng vị, tuy có thể ức chế cục diện ác hóa đất đai của Đại Đường, nhưng đối với tương lai của bản thân hắn lại bất lợi, vì vậy kiến nghị của Nghiêm Trang tuy có chút bất nhân, nhưng kiến nghị này lại là cử chỉ sáng suốt.
Nghĩ vậy, Lý Khánh An liền gật đầu nói: “Thôi được! Vậy thì cứ theo lời tiên sinh nói.
thờ ơ lạnh nhạt mà làm một kẻ ngoài cuộc.”
Lúc này, một thân binh ở ngoài cửa bẩm báo nói: “Đại tướng quân.
Trường An có cố nhân tới thăm.”
“Là ai?”
“Chính là vị cố nhân lần trước ở Cam Châu đêm viếng đại tướng quân.”
‘Lý Cầu!'
Lý Khánh An đã sự phản ứng kịp, hắn liền cười nói: “Mời hắn vào đây!”
Hắn lại cười nói với Nghiêm Trang: “Tiên sinh có thể đi tiệc rượu thay ta giao thiệp trước, nghe một chút xem các tên châu quan này đang bàn luận điều gì?”
“Vậy ty chức đi trước một bước.”
Nghiêm Trang đi rồi.
lát sau.
mấy viên thân binh dẫn Lý Cầu tiến vào, Lý Cầu vừa vào cửa liền thi lễ thật sâu nói: “Ty chức tham kiến tướng quốc!”
Hành động này của Lý Cầu nhìn thì như có một chút lỗ mãng.
kỳ thật lại không phải vậy, hắn là đang tỏ thái độ với Lý Khánh An.
bất kể Trường An xảy ra chuyện gì.
Lý Hanh vẫn thừa nhận Lý Khánh An là hữu tướng, đây là một điều kiện tiền đề, chỉ cần thỏa mãn điều kiện tiền đề này, bọn họ mới có thể tiếp tục bàn bạc tiếp.
“Tiểu vương gia đã lỡ lời rồi, ta bây giờ vẫn chưa phải là tướng quốc, cho dù thánh chỉ đã hạ.
ta có chịu tiếp nhận không vẫn còn là một chuyện khác, xin mời ngồi trước vậy!”
“Đa tạ...!Đại tướng quân!”
Lý Cầu không dò xét chính xác được thái độ của Lý Khánh An.
tâm trạng hắn có chút thấm thỏm không yên ngồi xuống, bèn nói: “Lần trước đại tướng quân nói, cần có thời gian suy nghĩ điều kiện, không biết đã suy nghĩ thế nào rồi?”
“Ta đã suy nghĩ xong rồi.”
Lý Cầu mừng rỡ, bọn họ chỉ sợ Lý Khánh An không chịu suy nghĩ bất kỳ điều kiện gì.
đó cũng có nghĩa là Lý Khánh An sẽ có khả năng trở mặt với bọn họ, sự việc sẽ rắc rối to, chỉ cần Lý Khánh An chịu suy nghĩ điều kiện, vậy thì việc gì cũng dễ thương lượng, hắn trước khi ra đi, Lý Hanh đã thụ quyền cho hắn.
hắn có thể đáp ứng mọi điều kiện của Lý Khánh An ngoại trừ hoàng quyền.
Hắn vội vàng nói: “Mời Đại tướng quân cứ nói!”
Trên thực tế, điều kiện của Lý Khánh An khi qua Hoàng Hà bèn đã nghĩ xong cả rồi, tuy rằng hắn không biết Lý Hanh lại phải đi đến bước tột cùng này, nhưng bất luận Lý Hanh xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa.
hắn chỉ việc nói thách mà đưa ra điều kiện của mình.
Lý Khánh An mỉm cười nói: “Ta có ba điều kiện, chỉ cần thái thượng hoàng có thể đáp ứng; ta liền toàn lực ủng hộ hắn.”
“Đại tướng quân cứ việc nói!”
“Được! Thứ nhất, ta phải kiêm nhiệm Sóc Phương tiết độ sứ kiêm Quan Nội quan sát sứ.”
Nói xong.
Lý Khánh An nhìn Lý Cầu.
chờ đợi hắn đáp lại.
Lý Cầu yên lặng gật gật đầu.
điều kiện thứ nhất của Lý Khánh An nằm trong dự đoán của Lý Hanh.
Lý Khánh An đã xuất binh chiếm lĩnh Linh Châu, mà sau khi đánh bại An Lộc Sơn.
thì trên thực tế hắn cũng đã chiếm lĩnh Quan Nội.
hiện tại chẳng qua muốn đem việc chiếm lĩnh của hắn hợp pháp hóa mà thôi, điều này tranh luận với Lý Khánh An đã không còn có ý nghĩa gì nữa.
nhưng Lý Cầu cũng không vội mà tỏ thái độ, bèn nói: “Mời Đại tướng nói tiếp đi!”
“Thôi được! Ta nói tiếp, điều kiện thứ hai của ta.
là Bùi Mân chấp chưởng Lại bộ, làm Lại bộ thượng thư kiêm Lại bộ thị lang.”
Đó cũng là một điều kiện rất quan trọng.
Lý Khánh An tại triều đình không có một vây cánh hùng mạnh nào cả.
tuy rằng Hán Đường hội có hai người làm quan ở trong triều, nhưng địa vị cũng đều rất thấp, không làm được việc lớn.
mà nhạc phụ hắn tuy rằng không tồi.
nhưng giữa bọn hắn còn cần một sự hòa giải, chỉ có Bùi Mân.
vừa là trọng thần danh môn.
lại là cậu của vợ mình, có thể ủy thác và trọng dụng, hơn nữa hắn rất lo lắng Bùi Mân sẽ bị lọt vào danh sách tiêu diệt, cho nên hắn phải bảo vệ hắn trước.
Điều kiện này chắc chắn là cũng không thành vấn đề.
Lý Khánh An lại nói: “Điều kiện thứ ba của ta.
đó là ta phải kiêm nhiệm thiên hạ binh mã đại nguyên soái.”
Điều kiện này làm cho Lý Cầu có chút khó xử.
thiên hạ binh mã đại nguyên soái cũng có nghĩa là Lý Khánh An muốn nắm giữ quân đội trong thiên hạ.
đương nhiên, hiện tại quân phiệt cắt cử.
tất cả mọi người cũng đều nắm siừ quân đội riêng.
Lý Khánh An thực tế cũng quản không được cái gì cả.
nhưng có danh nghĩa này rồi, thì hắn có thể danh chính ngôn thuận ở các nơi của Đại Đường mộ binh, cho dù trong việc cấm kỵ đối với quan tước của Lý Hanh không có hạng mục này, nhưng cá nhân Lý Cầu thì cho rằng, điều kiện này tuyệt đối không thể đáp ứng được.
Lý Hanh cũng sẽ không chấp nhận.
Hắn do dự một chút, bèn nói: “Điều kiện thứ nhất và thứ hai.
ta có thể đại biểu cho thái thượng hoàng, không hề e dè mà đáp ứng.
nhưng điều kiện thứ ba.
mong Đại tướng quân có thể châm chước cho một một chút được không.”
Lý Khánh An biết bọn họ sẽ không đáp ứng.
nhưng để tạo thủ đoạn cho việc đàm phán, đầu tiên phải đưa ra một điều kiện cao ngất mới được, đợi cho đối phương cự tuyệt, trên tâm lý ở vào thế thua thiệt, sau đó mới đưa ra điều kiện đích thực của mình, như vậy, đối phương mới có thể hoàn toàn đáp ứng.
Hắn cười xòa rồi nói: “Thôi được rồi! Nếu tiểu vương gia khó xử.
ta liền lui mà chọn bước khác vậy, điều kiện thứ ba sửa lại một chút, đổi thành trong vòng ba năm.
dời năm mươi vạn hộ người Hán đến An Tây định cư.
như thế nào? Điều kiện này không quá đáng chứ!”
Thang đã thay đổi.
nhưng thuốc thì lại không đổi.
năm mươi vạn hộ người Hán nhập cư An Tây, bèn có nghĩa là Lý Khánh An ở trong vòng ba năm.
ít nhắt có thể gia tăng thêm hai mươi vạn quân đội.
thậm chí còn không chỉ có thể, Lý Cầu thở dài trong lòng một tiếng.
Lý Khánh An vô cùng thực tế.
những điều kiện đưa ra cũng đều rất có châm chước, nhưng hắn không có sự lựa chọn, liền chậm rãi gật đầu nói: “Điều kiện thứ ba ta cũng có thể đại biểu thái thượng hoàng đáp ứng.”