Lý Khánh An cười nói: “Đều là quân dân Đại Đường, làm sao lại có lý gà nhà đánh nhau.
Ta vốn rất bái phục cốt cách của quách lão tướng quân, không biết sau khi Thánh thượng băng hà, Quách lão tướng quân có ủng hộ thái tử lên ngôi?”
Quân An Tây tuy quân lực mạnh, nhưng thực lực của quân Sóc Phương và quân Lũng Hữu cũng không yếu, Ca Thư Hàn và Quách Tử Nghi đều là danh tướng, trong lòng Lý Khánh An cũng hiểu nếu Quách Tử Nghi và Ca Thư Hàn đều cùng ủng hộ Lý Hanh, lại cộng thêm gần hai mươi vạn nam quân Quan Trung ủng hộ thì trong tay Lý Hanh sẽ có ba mươi vạn đại quân, trong khi hắn chỉ có bốn vạn quân, song quyền không thể bì lại tứ thú, vì thế thái độ của Quách Tử Nghi sẽ cực kỳ quan trọng.
Đây cũng là nguyên do chủ yếu Lý Khánh An chủ động nhượng lại Linh Châu.
Hắn không muốn mình sẽ bị tất cả các tiết độ sứ khác thù địch.
Mã Lân chấp quyền nói: “Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hôm nay ty chức đến gặp đại tướng quân.
Đại soái nhà ta hi muốn chuyển lời với đại tướng quân rằng, đại soái cũng ủng hộ thái tử lên ngôi, hơn nữa đại soái đã thượng thư Chính sự đường.
hi vọng có thể sớm lên ngôi vua.
để có thể ổn định dân tâm Đại Đường.”
Lý Khánh An nghe xong bèn dựng đứng ngón cái lên khen ngợi: “Quách lão tướng quân quả không hổ danh là lão soái, luôn luôn biết lấy đại cục làm trọng.
Ta cũng xin nhờ Mã tướng quân chuyển lại lời ta với Quách lão tướng quân, ta nguyện cùng hợp lực với Quách soái nâng đỡ thái tử lên ngôi, sáng lập lại thời kỳ hưng thịnh của Đại Đường.”
“Được! Ty chức nhất định sẽ chuyển lời, ty chức xin cáo từ trước!”
Mã Lân thi lễ xong bèn vội vã cáo lui.
Thái độ của Quách Tử Nghi là quan trọng nhất, nó giúp Lý Khánh An có thể dỡ bỏ trở ngại cuối cùng.
Lý Khánh An thở phào một hơi dài.
Hiện giờ đại sự đã xông.
Lúc này, một tên thân binh chạy như bay đến thủ thỉ bên tai Lý Khánh An vài câu.
Lý Khánh An nghe có phần kinh ngạc, bèn xác định lại một lần: “Ngươi có chắc chắn là bản thân hắn đến không đấy?”
“Hoàn toàn chắc chắn, chính mất ty chức đã trông thấy.”
Lý Khánh An trẫm ngâm một lúc.
xong bèn đứng dậy nói: “mở cửa đại doanh, ta sẽ đích thân đi nghênh tiếp hắn!”
Ngoài đại doanh.
Lý Hanh đương khoát tay sau lưng đứng sững tại chỗ.
Hắn nheo mắt lại ngắm nhìn đại doanh quân An Tây.
Nhìn đại doanh quân An Tây ngăn nắp chỉnh tề nhưng lại giản dị khiến Lý Hanh không khỏi thầm tán thưởng.
Thật không hổ danh là đội quân mạnh nhất nhì.
từ các tiểu tiết trong trại mà nhìn ra dù đây chỉ là đóng quân tạm thời, nhưng cũng không hề qua loa chút nào.
Lúc này, cửa đại doanh được mở toang, một đội binh sĩ An Tây từ trong ùn ùn xông ra.rồi dần chia làm hai lộ thành hình chữ bát.
chỉ thấy Lý Khánh An dẫn vài chục tên đại tướng bước nhanh ra khỏi doanh.
Lý Khánh An quỳ một chân hành một quân lễ với Lý Hanh.
“Mạc tướng Lý Khánh An.
xin tham kiến thái thượng hoàng điện hạ!”
“Lý đại tướng quân xin miễn lễ!”
“Đa tạ thái thượng hoàng điện hạ!”
Thi lễ xong Lý Khánh An đứng dậy nói: “Xin mời thái thượng hoàng điện hạ vào trong doanh trại nghỉ ngơi.”
Hắn lại liếc sang nhìn nhìn Lệnh Hồ Phi, cũng mỉm mỉm cười nói: “Lệnh Hồ sứ quân cũng cùng vào trong dùng chén trà!”
“Vậy được, bọn ta cung kính không bằng tuân lệnh, không khách sáo nữa!”
Trong doanh trại không được phép cưỡi ngựa.
cả đoàn người đi CÙng Lý Hanh bèn theo chân Lý Khánh An đi về hướng đại trướng trong doanh.
Vừa đi Lý Hanh vừa cười nói: “Đại tướng quân, chúng ta đã mấy năm không gặp rồi nhi? Ta vẫn nhớ lần trước gặp mặt cũng ở tại quân doanh của tướng quân, cũng là ở ngoại thành Trường An này.”
“Đúng! Thoáng cái đã mấy năm qua đi.
Mạc tướng vẫn chinh chiến An Tây, lần này trở về Trường An lại không ngòi Trường An thành lại xảy ra biến cố trọng đại này.
Thánh thượng băng hà.
mạc tướng thật sự rất lấy làm xót xa.”
Dừng lại một hồi, Lý Khánh An lại nói tiếp: “Không biết thái thượng hoàng định sẽ có sắp xếp thế nào với các tông thất đã tham gia ám sát Thánh thượng?”
Lý Hanh thở dài nói: “Huynh đệ Lý Thừa Hoành chủ mưu đều đã quy tội, người chết không thể sống lại, chỉ cần bọn chúng đều biết nhận lỗi, chịu để tang hoàng nhi ta.
ta kiến nghĩ hãy tha cho bọn chúng.
Dầu sao để là tông thất, hoàng nhi cũng là người có lỗi trước.”
Nghe Lý Hanh nói sao mà nhẹ nhàng thế, Lý Khánh An không khỏi thầm cười lạnh.
Lúc này bọn họ đều đã đến trước đại trướng.
Lý Khánh An khoát tay nói: “Mời vào!”
Mọi người cùng đi vào đại trướng.
cả khách cả chủ đều cùng ngồi uống.
Lý Khánh An lại lệnh cho binh sĩ dâng trà lên.
Lý Hanh bèn nháy mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Phi.
Lệnh Hồ Phi cười nói: “Hiện nay chắc phải xưng đại tướng quân làm tướng quốc mới phải, bọn ta lần này đến đây chính là muốn thương lượng việc tân hoàng đế lên ngôi cùng Lý tướng quốc.”
Lý Khánh An khoát ta cắt ngang lời hắn nói, quay sang hỏi Lý Hanh: “Ta muốn hỏi một vấn đề đã.
tân hoàng đế là ai? Là thái tử hay là thái thượng hoàng?”
Câu hỏi này của Lý Khánh An hỏi rất thẳng thừng, hoàn toàn không chút giấu giếm, khiến Lý Hanh cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Hắn miễn cưỡng cười cười nói: “Đương nhiên là thái tử nối ngôi.
Lý tướng quốc sao lại liên tưởng đến ta được.
Tuy có không ít đại thần đề xuất thài tử còn nhỏ tuổi.
không cách nào trị vì Đại Đường, chủ trương để ta lên ngôi nối dối.
nhưng kẻ phản đối cũng rất nhiều, vì thế ta cũng nên thuận theo ý của mọi người, ủng hộ thái tử lên ngôi, để ta sẽ phủ tá cho hắn.”
Câu nói cuối cùng của Lý Hanh, hắn đã rất nhấn mạnh cụm từ “phủ tá hắn”.
Hàm ý như đang nói với Lý Khánh An rằng.
hắn có thể không lên làm vua.
nhưng hắn phải làm nhiếp chính vương giám quốc.
Kỳ thực để Lý Hanh làm nhiếp chính vương giám quốc cũng là cách nghĩ của Lý Khánh An.
Đây không những vì Lý Hanh cũng có chút thực lực, người ủng hộ của hắn cũng không ít.
mà quan trọng hơn cả là tham vọng của Lý Hanh, dã tâm này sớm muộn gì cũng giúp Lý Khánh An mang lại cơ hội mà hắn cần.
Tuy đây là giới hạn thấp nhất mà Lý Khánh An có thể chấp nhận, nhưng đàm phán thì vẫn là cả một quá trình.
Lý Khánh An không vội gì trả lời thăng thắng cho hắn biết, mà hắn chi thư thái nâng chén trà lên cười nói: “Không biết thái thượng hoàng gần đây có tin gì của tiên đế không?”
“Hắn lúc này chắc đang ở Hán Trung! Thập tam lang rất hiếu thuận với hắn.
ta nghĩ phụ vương chắc cũng sẽ cảm thấy được toại nguyện.”
Nói đến này Lý Hanh bỗng ngờ ra điều gì.
hắn kinh ngạc quay sang hỏi: “Không nhẽ Lý tướng quốc biết được tin về tiên đế?”
Lý Khánh An gật gật đầu nói, “Ta chỉ biết được một chút, hôm qua quân xích hầu của ta đã phát hiện tiên đế xuất hiện tại Lạc Cốc Quan, bên cạnh người còn có hàng ngàn quân đội hộ vệ.
Ta nghĩ người hôm nay chắc cũng đã vào Quan Trung, còn rất có khả năng đang đi về hướng Trường An này.”
Lý Hanh trầm mặc một lát.
Hắn tin lời của Lý Khánh An nói đều là sự thật, với tính của phụ thân hắn.
cơ hội như thế này thì phụ thân hắn tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua.
Với uy danh và sức kêu gọi của phụ thân hắn, e rằng ngoài Lý Khánh An ra, tất cả mọi người đều sẽ cúi đầu xung thần trước mặt người thôi.
Dù cho Lý Long Cơ không thể tự lên ngôi, nhưng vị trí giám quốc với hắn cũng dễ dàng trở bàn tay.
E rằng lúc đó chức giám quốc nhiếp chính vương sẽ không có phần của Lý Hanh, mà là thượng vương giám quốc.
Lý Hanh hiểu rõ ý của Lý Khánh An.
Lý Khánh An đang muốn nói với hắn rằng, hắn đang phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất.
Lần này, Lý Hanh đã có phần không bình lặng nổi, hắn thẳng thắn nói: “Hôm nay ta đến đây chính là muốn thương lượng với Lý tướng quốc việc thái tử lên ngôi, và an bài của Chính sự đường, không biết liệu tướng quốc có nguyện ý nghe không?”
“Thái thượng hoàng xin cứ nói!”
“Thái tử tuy sắp lên ngôi vua, nhưng dẫu sao tuổi vẫn còn nhó, không thể độc lập xử Lý Chính sự.
Ta là tổ phụ của hắn.
ta có trách nhiệm, đồng thời cũng có tư cách này thay hắn tạm thời giám quốc.
Đại tướng quân là người nắm bút chấp chính của Chính sự đường, Trung thư lệnh hữu thừa tướng, Bùi Mân là Lại bộ thượng thư, Vương Củng cũng vẫn là tả thừa tướng môn hạ thị trung, Lý Nghiễn làm Hình bộ thượng thư vẫn không gì thay đổi, Trần Hy Liệt thì cũng vẫn là Binh bộ thượng thư.
Ta xin tiến cử thêm Dương Quốc Trung làm Lễ bộ thượng thư.
Như thế này là đủ lục tướng, và còn một tướng nữa.
ta nguyện ý nghe theo chủ ý của Lý tướng quốc.”
Trong sáu vị tướng quốc mỗi bên có ba người.
giờ còn một chỗ trống.
Lý Hanh bèn để Lý Khánh An tự quyết định lấy.
Đây cũng là nhượng bộ của Lý Hanh, nếu Lý Khánh An có thể chấp nhận phương án này, vậy thái tử sẽ lập tức lên ngôi chiều nay, không còn để lại bất kỳ cơ hội nào cho Lý Long Cơ chen chân vào.
“Đa ta sự tin tưởng của thái thượng hoàng với Lý Khánh An, ta nguyện sẽ tiến cử Trương Quân làm Hộ bộ thượng thư.
Ngoài ra, ta còn có một điều kiện nữa.”
Lý Khánh An tiến cử Trương Quân quả thật là việc nằm trong dự liệu của Lý Hanh, với cái tính gió chiều nào thuận chiều nấy của Trương Quân, Trương Quân chưa chắc sẽ trở thành vây cánh của Lý Khánh An.
Người này là cả một biến số.
Lý Hanh gật gật đầu nói: “Sẽ như ngươi mong đợi, ta cũng ủng hộ Trương Quân trở về Chính sự đường, còn điều kiện của Lý tướng quốc xin cứ nói thẳng.”
Lý Khánh An cười nhạt nói: “Thật ra từ cái hồi năm ngoái, ta cũng đã hứa với lại binh sĩ An Tây, muộn nhất là trong vòng nửa năm, ta sẽ dùng đầu của hai tên Mạnh Vân và La Chính Nghĩa, để đáp trả lại tấm thân tình của tướng sĩ An Tây.
Thái thượng hoàng, ả không! Nhiếp chính vương điện hạ, đây chính là điều kiện của ta! ”
Lúc gần giữa trưa, toàn bộ đại môn của thành Trương Quân đều được mở toang.
Lúc này, từ Chính sự đường truyền ra tin tức, thông qua thương thảo khẩn cấp của các đại thần, cuối cùng quyết định cùng ũng hộ thái tử lên ngôi.
Do thái tử tuổi vẫn còn nhỏ sẽ do thái thượng hoàng tạm đảm chức nhiếp giám quốc, đợi khi thái tử thành niên sẽ chính thức chuyển giao lại quyền lực.
Tin này đã khiến hàng vạn tên thái học sinh, quan viên và cả dân chúng Trường An tụ tập trước Chu Tước môn hoan hỉ vui mừng, thỉnh nguyện của họ cuối cùng đã được thành công.
Lúc này đang là giờ ăn trưa, dân chúng cũng bắt đầu tàn ra dần.
chỉ còn bọn thái học sinh tụ năm tụ bảy định đi đến các tửu quán uống rượu ăn mừng.
Bước tiếp theo chính là bắt đầu khâu chuẩn bị lễ nghi để thái tử lên ngôi, về khâu này thì sẽ do hữu thừa tướng đứng đầu của văn võ bá quan xúc tiến.
Thể theo kiến nghị của Lý Hanh, thái tử Lý Thích bèn dẫn theo bốn trăm mấy người quan viên thuộc cấp ngũ phẩm trở lên cùng đi đến Minh Đức môn nghênh tiếp Lý Khánh An vào thành.
Việc nghênh tiếp công thần khài hoàn vốn dĩ đã thành lệ của Đại Đường trước đến giờ.
Ngày trước Lý Dự đã đích thân dẫn bá quan nghênh tiếp Lý Khánh An từ An Tây trở về, mới chi hai năm trôi qua thì Lý Dự giờ đây đã không còn, chỉ có con trai hắn thay hắn một lần nữa đón Lý Khánh An trở về.
Ngoài Minh Đức môn.
hàng trăm quan viên, nghiêm chinh ngay ngắn xếp hàng.
Trong số họ có cả trọng thần kiên quyết ủng hộ Lý Khánh An như Bùi Mân.
Thôi Quang Viên...!và cũng có cánh phái của phe liên mình tạm thời với Lý Khánh An như Trương Quân, nhưng đại đa số nhiều nhất vẫn là những người ủng hộ của Lý Hanh, như Vương Củng.
Dương Quốc Trung.
Trần Hy Liệt, Lệnh Hồ Phi và cả đại tướng quân như bọn Mạnh Vân.
Trong lòng mỗi người đều có một trạng phức tạp khó tả, cũng với việc Lý Khánh An vào thành, lịch sử Đại Đường sẽ lại bắt đầu được bước sang trang mới.
Không lâu sau.
trên quan đạo xa ca xuất hiện một đội đại quân gồm năm vạn người.
Đại quân của Lý Khánh An đã tiến đến.
Bọn họ cùng dừng chân lại tại vị trí cách đấy hai dặm.
năm vạn đại quân giáo mác trên tay, chiến mã uy dũng đăm đăm nhìn bốn trăm hơn quan viên đại thần xếp hàng đứng ngoài Minh Đức môn.
Quân An Tây ở quá gần.
nhiều quan viên trong lòng lại thấy thổn thức bất an, nhất là Mạnh Vân.
tim hắn lại có cảm giác như bị treo lơ lửng trên không, khó mà bình tĩnh được.
Hắn len lén liếc sang phía Lý Hanh, thấy Lý Hanh vẫn thần thái tự nhiên, không có chút sợ hãi mà lòng hắn mới có phần bớt sợ.
Ngay cả Lý Hanh cũng có thể yên tâm.
thế thì hắn có gì phải lo chứ? Nếu để người khác biết được hắn sợ Lý Khánh An.
truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào làm người!
Lý Khánh An dưới sợ bảo vệ của một ngàn thân binh bèn từ trong đại quân đi ra.
Hắn vẫn đầu đội mũ hoàng kim giáp, thân đeo chiến đao, cũng vẫn tư thế của một đại tướng quân biêu kỳ.
Ánh mật lẫm liệt của hắn chằm chằm có thần nhìn về phía Mạnh Vân và Tá vũ vệ đại tướng La Chính Nghĩa cạnh bên trong đám đông.
Hai người này năm xưa đã phản bội hắn tại Hà Tây, giờ này lại dám đứng ở trước mặt hắn.
Chúng quan viên đều có phần ngạc nhiên, người này nhìn người nọ không biết trong hồ lô của Lý Khánh An rốt cuộc bán thuốc gì.
Hắn cũng không phải không biết lễ.
năm xưa lúc Thánh thượng tiếp kiến hắn.
hắn lễ tiết chu đáo, thế sao hôm nay hắn lại trở nên thất thường thế? Mọi người bắt đầu lao xao bàn tán.
không hiểu rốt cuộc xảy ra việc gì.
Lúc này, Lý Khánh An giơ cao rơi ngựa chỉ thẳng vào mặt Mạnh Vân và La Chính Nghĩa, ngay lập tức, binh sĩ An Tây bèn cùng xông lên như bầy mãnh hổ ghì chặt hai người họ xuống đất.
lập tức trói lại.
Trong lòng Mạnh Vân khiếp đảm vô cùng, hắn bị ghì chặt dưới đất nhưng trong miệng vẫn lớn tiếng hét hò: “Lý Khánh An.
rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Thái tử và thái thượng hoàng đều có ở đây mà ngươi dám vô lễ ư?”
La Chính Nghĩa lại càng sợ đến độ toàn thân rung bần bật.
hắn một câu cũng không nói nên được lời.
Lý Khánh An nhìn Lý Thích và Lý Hanh chấp tay thưa: “Thái tử điện hạ.
thái thượng hoàng điện hạ.
Mạnh Vân và La Chính Nghĩa thân là chủ soái quân Quan Trung.
đương nhiên phải bảo vệ an toàn của huyện Vệ Nam.
nhưng hai người họ thất chức không xem vương pháp ra gì để đến nỗi Thánh thượng gặp phải thích khách thân vong.
Theo quân quy phải tội xử trảm.
Thần nguyện dùng thủ cấp hai người họ để tế vong linh của Thánh thượng trên trời.”
lời này của Lý Khánh An vừa dứt.
tất cả mọi người đều sợ xanh mặt.
ngay cả Lý Hanh cũng giật thót tim.
Hắn nhận lời giao Mạnh Vân và La Chính Nghĩa cho Lý Khánh An.
nhưng không nói là để Lý Khánh An giết bọn chúng vào ngay thời điểm này.
Hắn có mơ cũng không ngờ được rằng Lý Khánh An lại động thủ vào ngay lúc này, giết hai người họ để lập uy.
Không đợi mọi người kịp phản ứng lại, Lý Khánh An bèn hạ lệnh ngay: “Trảm thủ tại chỗ!”
Mấy tên binh sĩ An Tây lập tức dùng chân đạp lên đầu và người Mạnh Vân giữa chặt hắn lại.
Mạnh Vân lúc này chỉ còn biết ú ở hét ầm lên nhưng lại không nói được thành lời câu nào.
ngay tức thì.
một tên binh sĩ An Tây tráng kiện giơ cao hoành đao sắc bén nhắm thẳng vào cổ Mạnh Vân mà chặt xuống.
Sau một tiếng rên khẽ thì Mạnh Vân đã đầu rìa khỏi cồ.
cổ hắn lập tức ào ào tuôn chảy máu tươi, Dương Quốc Trung và các quan viên bên cạnh không kịp tránh đi, cuối cùng bị máu dấy đầy lên mình, có một quan viên còn vì thế mà sợ chết ngất.
ở phía còn lại.
La Chính Nghĩa cũng bị binh sĩ An Tây chặt đứt đầu tại chỗ.
Hai tên binh sĩ giơ cầu thủ cấp hai người lên.
Lúc này, bốn trăm mấy tên đại thần mới kịp phản ứng.
ai ai đều sợ hãi thét rú lên.
bọn chúng lui liền ra sau mười mấy bước, sắc mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm các xác không đầu của hai tên Mạnh Vân và La Chính Nghĩa.
Máu tươi vẫn đang không ngừng ròng ròng tuôn chảy từ chiếc cổ bị chặt đứt kia.
Mọi người nhìn mặt trợn tròn cả mắt.
Lý Khánh An lại nhảy xuống ngựa.
quỳ một chân thi lễ trước mặt Lý Thích, hắn lớn tiếng nói: “Thần An Tây tiết độ sứ.
hữu thừa tướng Lý Khánh An tham kiến thái tử điện hạ.
thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Lý Khánh An ở cửa thành ngay trước mặt thái tử và mấy trăm triều thần chém chết Mạnh Vân và La Chính nghĩa.
việc này nhất thời làm chấn động Trường An.
trở thành đề tài tranh luận nóng bỏng của người Trường An lúc trà dư tửu hậu.
Toàn bộ thành Trường An đều đang bàn tán việc này, các đại tửu quán, khách điếm, đều có thể nghe thấy có người đang đàm luận việc này.
quan điểm cũng đều không giống nhau, phần lớn căn cứ sự thích ghét mà phân chia, tức cái gọi là kẻ nhân thì thấy điều nhân, kẻ trí thì thấy điều trí.
Kẻ căm ghét Lý Khánh An thì chửi hắn kiêu ngạo ngang tàng, ở ngay trước mặt thái tử giết người, có thể so với Hán mạt Đổng Trác; người yêu thích Lý Khánh An lại khen hắn khoái chí ân cừu, Mạnh Vân và La Chính Nghĩ phản bội trước, việc giết chóc này.
có thể làm cho hắn kiến lập uy danh cao lớn trong quân đội.
người trung lập thì nói mục đích thật sự của Lý Khánh An là giết người lập uy, đã đưa một cảnh cáo cho triều thần Trường An.
thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Nhưng khiến người ta lo lắng nhất chính là nam quân.
Lý Khánh An gần như là ở trước mặt của nam quân chém giết chủ soái của bọn họ, nam quân chịu dễ dàng bỏ qua được sao? Nhưng tình hình thực tế lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, nam quân không có bất kỳ phản ứng nào, Vương Tư Lễ từ Đồng Quan kéo tới tiếp nhiệm chủ soái nam quân, nguyên hữu Vũ Lâm quân đại tướng quân Trần Huyền lễ tiếp nhậm Kim Ngộ vệ đại tướng quân, quân đội bình lặng dị thường, không có bởi vì Mạnh Vân bị giết mà xảy ra xáo động.
Mà thái thượng hoàng Lý Hanh mà Mạnh Vân trực tiếp tận trung cũng không có bất kỳ phản ứng nào, rất nhiều người bèn suy đoán rằng, rất có thể Lý Khánh An và Lý Hanh đã đạt được hiệp nghị bí mật.
Lý Hanh vì vị trí Giám quốc của hắn, đã bán đứng Mạnh Vân.
Cái chết của Mạnh Vân dù sao cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, màn kịch bom tấn thật sự vẫn là tân vương đăng cơ, thái tử Lý Thích đăng cơ đã không còn nghi vấn gì nữa.
bây giờ chỉ còn là vấn đề về thời gian.
Đại Minh cung Lân Đức điện, Đại Đường Thẩm hoàng hậu chính thức triệu kiến Lý Khánh An.
Thẩm Trân Châu xuất thân danh môn Hồ Châu, dung mạo xinh đẹp như hoa, hiền thục lương thiện, nàng năm nay mới hai mươi tám tuổi, trượng phu băng hà tuy mang lại cho nàng sự đả kích nặng nề, nhưng nhìn thấy con trai có thể kế thừa hoàng vị, lại mang lại cho nàng một sự an ủi to lớn, vì điều này, nàng tràn ngập một sự cảm kích đối với Lý Khánh An.
“Lý tướng quốc, thánh thượng thường nói với ta, tướng quốc là trụ cột vững vàng của Đại Đường, cho đến hôm nay ta mới hiểu lời của thánh thượng, tướng quốc toàn lực ủng hộ thái tử đăng cơ, ta cảm kích bất tận.”