Trời vẫn chưa sáng tiếng trống đùng đùng đã vang âm cả thành Trương Quân.
Phố to hẻm nhỏ đáng nhẽ vắng bóng người cũng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, từng chiếc lồng đèn sáng như Minh Nguyệt chiếu rọi trên nẻo đường vẫn còn tối mịt của phố phường Trường An.
Từng chiếc xe ngựa lốc cốc lăn bánh, cùng những quan viên cưỡi ngựa vội vã xuất hành trong đêm đen.
Hôm nay sẽ là ngày tân đế Đại Đường kế vị, phàm quan viên cửu phẩm trở lên có mặt trong Kinh thành đều phải đến yết kiến.
Lý Khánh An đã đi từ doanh trại ngoại thành đến Đại Minh cung, hắn ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi mà Ca Thư Hàn đã tặng.
Hắn trông áo quần chỉnh tề, đầu đội tam lương tiến hiền quan, thân bận từ bào kỳ lân.
lưng đeo dây thắt ngọc.
Hôm nay hắn sẽ tham dự triều hội với thân phận Trung thư lệnh hữu thừa tướng, để đề phòng vạn nhất, hắn còn mặc thêm áo giáp nhẹ phía trong.
Loại áo giáp này này được công trượng khéo tay nhất của An Tây làm bằng sắt Damascus, tinh xảo mà chắc chắn, nó dày những hai lớp, nặng mười lăm cân.
có thể chống chọi được với cung nỏ tay trong vòng mười bước và cường nó trong vòng bốn mươi bước, binh đao bình thường cũng khó mà cắt đứt.
Hôm qua hắn đã nói chuyện với Vi Thanh Bình rất lâu.
Vi Thanh Bình lại khuyên hắn hãy học theo nhà Tần, xây một con đường thẳng nối từ An Tây đến Trung Nguyên, để gia tăng liên hệ giữa An Tây và Trung Nguyên.
Kiến nghị của Vi Thanh Bình khiến Lý Khánh An suy nghĩ cả đêm qua.
đừng nói là lời khuyên của Vi Thanh Bình khuyên hắn nên rút ra đằng sau tiền tuyến rất thành khẩn, mà việc xây sửa đường này cũng có một ý nghĩa thực tế.
Lý Khánh An đã tận mắt nhìn thấy con con đường thăng nhà Tần tại Quan Nội Đạo, đường được làm rất kiên cọ đến nay một cọng cô vẫn chưa mọc được, có thể ví nó như con đường cao tốc thời cổ đại.
Thông thường mà nói Đường gia kỵ binh từ Bắc Đình đến Trường An nhanh nhất cũng phải mất một tháng, và lắm lúc do đường xá trắc trở khó khăn, cả chặng đường dài còn không thể phóng nhanh ngựa đi.
Nếu kiến tạo quan đạo lớn thì chặng đường từ Bắc Đình đến Trường An cùng lắm chi mất nửa tháng.
Nếu xây thêm dịch trạm đổi ngựa, cộng thêm trang bị người ả Rập và Đại Uyển tốt nhất, vậy tín sứ từ Bắc Đình đến Quan Trung có thể chỉ chừng mười ngày đã đủ.
Kiến nghị này khiến Lý Khánh An rất phấn khích, nhân lực không thành vấn đề.
Tối qua hắn đã gửi thư đến Toái Hiệp, lệnh cho Chính sự đường An Tây bắt tay vào việc sửa đường, lại mệnh cho Phong Thường Thanh từ Sindh chiêu mộ mười vạn dân công, và điều tập hàng ngàn con voi to khỏe đến gia nhập vào việc sửa đường.
Ngoài ra, theo thỏa thuận giữa hắn và Lý Hanh, sẽ dời ba mươi vạn hộ dân từ Lũng Hữu, Quan Nội Đạo, Hà Nam Đạo đến An Tây, nhất là vùng Hà Nam Đạo năm nay vừa xảy ra hạn hán.
khắp nơi dân chúng đói khổ có thể dùng sức lao động để đổi cứu tế, lệnh cho họ sửa đường từ phía đông.
Lý Khánh An vừa giở sổ sách kho trên bàn ra, trên đấy đã ghi rõ ràng thành quả thanh tra tông thất trong vòng hai tháng nay của Lý Dự.
thái thương các nơi trong Quan Trung giờ đều có lúa gạo, lúa mạch tồn kho chừng ngàn vạn thạch, trong Tả tàng có tiền sáu trăm vạn quan, và một lượng lớn vàng bạc châu báu.
Nhìn ghi chép trong sổ sách mà Lý Khánh An không khỏi không thán phục quyết tâm của Lý Dự.
Tuy Lý Dự đã không còn.
nhưng hắn lại để lại cho người tiếp vị của hắn đủ số vật tư.
Có số tiền và lương thực này thì việc tu sửa con đường thẳng đến Đại Đường chắc không thành vấn đề.
Lúc này, xe ngựa của hắn bỗng dưng dừng lại, nhìn qua cửa sổ Lý Khánh An đã thấy Minh Đức môn.
nhưng hình như đối diện đang có một đoàn người.
Thân binh khẽ giọng bẩm với hắn: “Đại tướng quân, là Ca Thư Hàn.”
Vừa dứt lời thì Ca Thư Hàn ở đối diện đã cười sang sàng nói, “Có phải là Lý đại tướng quân chứ?”
Lý Khánh An kéo rèm xe lên, chỉ thấy đối diện cũng có một chiếc xe ngựa.
đó chính là xe ngựa của Ca Thư Hàn.
Hơn hai năm không gặp, Ca Thư Hàn đã già hơn thấy rõ, thần sắc cũng không tốt lắm.
Lý Khánh An chấp tay cười nói: “Ca Thư huynh, đã lâu không gặp, huynh dạo này thế nào?”
Ca Thư Hàn tối quan thâu đêm trở về.
Hai ngày nay tâm trạng hắn không mấy tốt.
vốn dĩ mong Lý Hanh lên ngôi hắn sẽ được phong Quan Nội Đạo tiết độ sứ, đây là lời hứa Lý Hanh với hắn, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại bị tên Lý Khánh An này chiếm mất Quan Nội Đạo.
Lời hứa của Lý Hanh cũng từ Quan Nội Đạo chuyển thành Hán Trung, hơn nữa còn không có bất kỳ phong hiệu nào.
Việc này khiến Ca Thư Hàn vô cùng bất mãn, nhất là sau việc sáng hôm qua Lý Khánh An đã giết Mạnh Vân và La Chính Nghĩa, Lý Hanh hoàn toàn không có phản ứng gì.
Không những như thế.
Lý Hanh còn nhanh tay chuyển quân quyền cho Vương Tư Lễ.
Như thế chẳng phải nói rõ là Lý Hanh và Lý Khánh An đã có cấu kết.
Kỳ thực Ca Thư Hàn trong góc độ nào đấy đã hiểu nhầm Lý Hanh.
sở dĩ Lý Hanh bán đứng Mạnh Vân là do Mạnh Vân có tập tính phản bội, hắn hôm nay đã dám phản bội Lý Dự thì ngay mai hắn cũng sẽ có thể phản bội Lý Hanh.
Lý Hanh chẳng qua là mượn tay Lý Khánh An để trừ đi mối hậu hoạn này.
Nhưng Ca Thư Hàn thì không cho là thế.
Trong mắt hắn, Lý Hanh vì muốn mưu nhất kỷ chi lợi nên đã đây thủ hạ đại tướng của mình đi chết.
Hắn hôm nay có thể hi sinh Mạnh Vân.
vậy ngày mai liệu hắn có khi nào cũng hi sinh mình? Ca Thư Hàn nghĩ mà thấy lạnh xương sống, hắn đã nhìn thấu con người Lý Hanh.
Ca Thư Hàn nhìn Lý Khánh An cười cười nói: “Lý đại tướng quân, ta có mấy lời
muốn nói với đại tướng quân, không biết có tiện không?”
Lý Khánh An cười phóng khoán: “Ca Thư huynh không ngại có thể qua xe ngựa của ta.
chúng ta sẽ cùng đến Đại Minh cung.”
“Vậy được, ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Nói xong.
Ca Thư Hàn bước lên xe ngựa của Lý Khánh An.
hai đội quân hộ vệ gộp lại làm một cùng hiên ngang tiến về phía Đại Minh cung.
Ca Thư Hàn đảo mắt nhìn quanh xe ngựa.
cười nói: “Hình như đây vẫn là chiếc xe ngựa năm xưa ta đã tặng đại tướng quân!”
“Đúng thế! Chiếc xe này rất tốt.
ta rất thích nó, thật đa tạ Ca Thư huynh.”
“Đây chẳng qua là việc nhỏ.
đại tướng quân không phải khách sáo!”
Ca Thư Hàn lại khoát tay cười nói: “chỉ là trong xe ngựa không có phụ nữ thì mất đi nhiều lạc thú.
Nếu đại tướng quân không dẫn nữ nhân theo, vậy ta có thể tặng tướng quân vài mỹ nhân, đảm bảo tướng quân sẽ thích.”
‘Thật đa tạ hào ý của Ca Thư huynh, ta cũng có một thị thiếp đi theo, vài ngày nữa sẽ đến thôi.
Phụ nữ nhiều quá, ta nhìn đã thấy đau đầu rồi!”
Ca Thư Hàn cười ha ha nói: “Vậy đại tướng quân sẽ mất đi nhiều thú vui trên dân gian này, điều này ta thật không ngưỡng mộ tướng quân nổi.”
Lý Khánh An cũng cười nói: “Thú vui của ta e rằng Ca Thư huynh sẽ không thích đâu.”
Hai người hàn thuyên được vài câu thì Ca Thư Hàn dần dần đi vào chủ đề chính.
“Đại tướng quân vẫn còn quan tâm đến Thổ Phồn chứ?”
Lý Khánh An lắc lắc đầu nói: “Thật tình không giấu gì Ca Thư huynh, mấy năm nay tinh lực chủ yếu của ta đều đặt hết vào tác chiến với Đại Thực, còn Thổ Phồn thì ta lại không biết nhiều, có vẻ như những năm gần đây bọn chúng đều khá im hơi lặng tiếng.”
“Đại tướng quân không hiền người Thồ Phồn, nhưng ta thì lại không.
người Thồ Phồn im lặng chẳng qua chỉ có một cách giải thích, đó là bọn chúng đang tích tụ lực lượng.
Đã từ mấy năm trước Xích Tùng Đức Tán đã bắt đầu chủ chính.
Người này tuy tuổi vẫn còn niên thiếu, nhưng hắn lại rất biết cách dùng người, hắn dùng Thượng Tích Đông Tán làm đại luân (*thừa tướng của Thồ Phồn) chủ quản chính vụ, và lại phong Đạt Trát Lộ Cung làm đại tướng quân, chủ quản quân đội; tiến hành cải cách toàn diện Thổ Phồn, chiêu binh mãi mã.
Mấy năm nay lại bắt đầu hồi phục lại nguyên khí.
Ta đoán ước chừng một hai năm nữa người Thồ Phồn lại sẽ tiến quân xâm chiếm Đại Đường.”
Nói đến đây.
Ca Thư Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Nhưng quân Lũng Hữu Đạị Đường lại binh giáp không toàn, lương thảo không đủ, sĩ khí uế oải.
Nếu quân Thố Phồn đến tiến công, ta thật lo lắng khôngbiết chỗng đỡ thế nào.”
Lý Khánh An nghe ra được ý của Ca Thư Hàn.
chẳng qua là muốn triều đình cho tiền cho lương hắn.
chi viện vật tư quân đội.
Lý Khánh An chi cười nhạt nói: “ Yêu cầu của Ca Thư đại soái ta đã hiên rõ rồi.
có điều phòng ngự Thố Phồn không phải là việc của mỗi Lũng Hữu.
mà cả Kiếm Nam.
An Tây đều phải nghĩ đến.
Ta sẽ đề xuất vấn đề này tại Chính sự đường, để tìm một cách giải quyết thỏa đáng.”
Thái độ của Lý Khánh An không nóng không lạnh, khiến Ca Thư Hàn không giở trò gì được, hắn cười huề: “Vậy phải trông nhờ tất cả vào đại tướng quân rồi.”
Lý Khánh An cười cười, xong hắn lại đổi sang một chủ đề khác, bắt đầu bàn về kinh nghiệm đối phó Thổ Phồn với Ca Thư Hàn.
Đấy cũng là chủ đề Ca Thư Hàn hứng thú.
Bất tri bất giác xe ngựa của hai đã đi đến trước Đơn Phượng môn của Đại Minh cung, nơi đây đã chen đầy đại thần chuẩn bị vào cung.
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
các đại thần lũ lượt xuống xe.
xếp hàng vào cung theo đúng thứ tự.
Vương Củng đến có phần hơi muộn, đương cùng thảo luận đại điển hôm nay với Vi Kiến Tố.
Vi Kiến Tố một tháng trước vì vụ án Dương Quốc Trung bị bãi miễn Công bộ thượng thư.
nhưng không lâu sau lại được Lý Dự nhậm mệnh làm Binh bộ thị lang.
Đấy cũng do tính do dự không dứt của Lý Dự.
hắn làm gì cũng không được triệt đế đến cùng.
Hai người vừa nói chuyện thì cửa lớn phía trước cũng đương từ từ được hé mở, bọn họ đã có thể bắt đầu đi vào.
Vi Kiến Tố bỗng dùng cùi chỏ hất nhẹ Vương Củng rồi ra hiệu mắt.
Vương Củng quay đầu lại thấy Lý Khánh An và Ca Thư Hàn đang xuống xe ngựa.
Hai người vừa đi vừa nói cười vui vẻ, thần sắc thân mật.
Vương Củng nhìn mà không khỏi bờ ngỡ.
Trong cái thời khắc mà trận doanh phe phái rõ ràng như hôm nay, Ca Thư Hàn lại đi chung với Lý Khánh An.
rốt cuộc hắn là ý gì đây?
Vương Củng cười lạnh một tiếng, hắn đi thẳng vào Đơn Phượng môn.
Quảng trường trong Đơn Phượng môn giờ đã tụ tập vài ngàn quan viên.
Hôm nay là đại điển tân đế lên ngôi, phàm quan viên cửu phẩm trở lên có mặt tại Trường An đều phải đến tham dự.
bao gồm cả các quan viên ở xa vừa đúng lúc có mặt trong Kinh thành với các quan chỉ có chức danh chứ không có thực quyền, và còn các quan viên đã nghi hưu đều được tính vào trong đó.
Tóm lại chỉ cần là văn quan có nhận bổng lộc của triều đình thì đều phải đến tham dự.
tính ra chắc phải hơn vạn người.
Quảng trường Đơn Phượng môn rất rộng, dù có đến một vạn người cùng tập hợp tại đây thì cũng vẫn còn thấy trống trải, lúc này đang có hàng ngàn quan viên đang tụ năm tụ bảy tán ngẫu.
Thông thường mà nói đứng càng gần với vùng hạch tâm của Long Vĩ đạo (*Long vĩ: đuôi rồng.
Đây là thông đạo trước Hàn nguyên điện đời Đường, do nhìn từ dưới lên trông như đuôi rồng, nên có tên là Long Vĩ Đạo) thì đều là đại thần chức trọng quyền cao, còn các tiểu quan ngũ phẩm trở xuống sẽ tự giác đứng dạt về hai bên.
Trước Long Vĩ đạo, Lý Hanh đương thảo luận nghi lễ hôm nay cùng mấy vị đại thần.
Nghi lễ hôm nay do Lễ bộ toàn quyền phụ trách, nhưng do thời gian sấp rút nên nhiều nghi thức được miền đi.
Sau khi thái tử Lý Thích chịu được khấu bái của triều thần sẽ đọc sắc phong quan viên Chính sự đường, sau đó sẽ đến Thái miêu tế lễ tổ tông nữa là xem như hoàn tất nghi lễ.
Do là hoàng đế trẻ Lý Thích nên tuy nghi thức có phần không đủ, nhưng các đại thần cũng không quan trọng hóa quá.
Các họ quan tâm là sự phân phối quyền lực sau khi nghi lễ lên ngôi này.
Lúc này, Vương Củng bước nhanh đến.
mọi người đều cùng thi lễ với hắn.
Vương Củng cười cười hồi lễ lại.
Hắn nheo mắt với Lý Hanh.
Lý Hanh như hiên được ý hắn.
bèn lẻn khỏi đám đông kia khẽ giọng hỏi: “Có việc gì ư?”
‘Thần vừa phát hiện Ca Thư Hàn lại cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa với Lý Khánh An.
lúc xuống xe hai người thần thái rất thân mật khác thường.”
Trong mắt Lý Hanh lộ vẻ không vui.
hắn chau mày hỏi: “Có thể họ đã gặp nhau trên đường, có việc phải nói nên cùng ngồi trên một xe thôi.”
‘Thần cũng nghĩ như thế, nhưng Ca Thư Hàn biết rõ hôm nay là đại điền, nhưng lại cùng ngồi một xe với Lý Khánh An.
bất chấp ảnh hưởng, cũng không đoái hoài đến ánh mắt của bá quan.
Việc như vậy quả thật dễ sây hiền nhầm cho người ta.
như thế sẽ tạo thành bị động cho nhiếp chính vương.
Thần cho rằng nhiếp chính vương cần phải nhắc nhở Ca Thư Hàn.”
Lý Hanh là một người đa nghi, tuy mắt hắn nói không để tâm việc Ca Thư Hàn cùng Lý Khánh An cùng ngồi một xe.
nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ không vui.
Ca Thư Hàn hôm nay rốt cuộc là ý gì đây?
Nghĩ đến đây, Lý Hanh hừ mạnh một tiếng, không phải nói, chắc chắn là như vậy rồi!
Lúc này, tiếng chuông trước Hàm Nguyên điện được gõ vang, báo hiệu đại điển sẽ được bắt đầu ngay sau đó.
Trên quảng trường Đơn Phương môn bá văn lũ lượt trở về vị trí của mình.