Trong đêm đen, một dáng người áo xám nhanh nhẹn đứng ở trên một cây đại thụ, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào ngôi miếu thổ địa nhỏ cách đó mười dặm, cho dù xa đến mười dặm, nhưng nhãn lực của người áo xám này khác hẳn với người thường, hắn vẫn nhìn thấy được ánh đen le lói bên trong miếu thổ địa.
Trên một khối đá lớn dưới gốc cây, Hồ Vân Phái chống đao mà đứng, trên mặt nở nụ cười đầy vẻ mỉa mai, Hắn không rõ những hắc y nhân đó sao lại dám đến lần thứ hai, chẳng lẽ bọn họ không biết, chung quanh Hoa Thanh cung đã được bố trí một ngàn viên quân nhân An Tây tinh nhuệ nhất, có những xích hầu với thị lực tốt nhắt, có những cung thủ với tiễn pháp chuẩn xác nhất, còn có những thiết kỵ binh đã từng trải qua hàng trăm trận đánh, những người này sao lại dám đến tìm cái chết thế!
Một ngôi miếu thần núi nhỏ, mục tiêu hiển nhiên như vậy, bọn họ không ngờ lại còn dám ở bên trong tụ tập, rốt cục là bọn hắn quá vô tư, hay là hắn quá khinh khi xích hầu của An Tây chứ?
“Hồ tướng quân, đèn của bọn họ đã dập tắt rồi!” Xích hầu trên cây phát ra tín hiệu.
Hồ Vân Phái gật gật đầu, lập tức hạ lệnh nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động!”
Hắn ra lệnh một tiếng, binh sĩ ẩn núp chung quanh đó đồng loạt chạy về hướng Hoa Thanh cung, Hồ Vân Phái rút kiếm ra, cũng xoay người chạy vào rừng cây.
Lộ trình mười dặm đối với những hắc y nhân võ nghệ cao cường mà nói chỉ trong nháy mắt là đã đến rồi, Lưu Lạc Cốc ở nửa đường đi lại thay đổi chủ ý, nếu như tiến công vào góc tây bắc bị phát hiện, rất có thể quý phi sẽ bị đưa đi, chỉ có thể từ góc đông nam đi vào, có lẽ còn có cơ hội.
Bọn họ thật may mắn, ở trong rừng cây rậm rạp bọn họ không hề gặp phải rắc rối như lần trước, không có tên bắn lén, cũng không có bẫy rập rình rập, trăm tên hắc y nhân từ trên cây và mặt đất từ từ tiến về hướng Hoa Thanh cung, mưa bụi mịt mù, rất khó có thể phát hiện ra tình hình chung quanh.
Khi còn cách Hoa Thanh cung khoảng một dặm, bọn họ ngừng lại, Lưu Lạc Cốc tay cầm đao thép, đang sốt ruột chờ đợi tin tức của thám tử, Lát sau, một gã hắc y thám tử lao xẹt tới, bẩm báo với Lưu Lạc Cốc nói: “Lưu tướng quân, góc tây bắc phát hiện có mai phục!”
“Tốt!”
Lưu Lạc Cốc nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần còn có mai phục, hắn sẽ không lo lắng nữa, hắn lập tức thấp giọng nói với mọi người: “Chúng ta nhất định phải hành động cho mau lẹ, cho dù bị phát hiện cũng mặc kệ, xoay qua hướng bắc đi một trăm hai mươi bước chính là đạo quan, khi đã bắt được người rồi thì hãy lui về ngay, nhớ kỹ! Phải là người sống.
”
Lưu Lạc Cốc thấy thời cơ đã đến, liền vung tay lên lệnh nói: “Phát động!”
Gần trăm hắc y nhân tựa như con báo đang săn mồi, trong lúc chạy mang theo tiếng gió, va chạm vào cảnh lá và thân cây, phát ra tiếng động xào xạc, trong lòng đang nhắm đến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân và một vạn quan tiền, liều lĩnh lao nhanh về phía bức tường cao của Hoa Thanh cung mà chạy đi.
Mỹ nhân và tiền tài, đó vĩnh viễn là nhược điểm của nhân loại, mãnh liệt đến đủ để cho bọn họ tạm thời quên đi hết thảy những mối hiếm nguy ở bên cạnh mình, mạnh đến nỗi đủ để làm cho bọn hắn mang theo sinh mạng của mình mà xông về phía trước.
Trong phòng, Dương Ngọc Hoàn trên người mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết có chút ưu sầu ngồi ở trước bàn, cho dù nàng không hề trang điểm, nhưng vẫn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, da trắng như tuyết như ngọc, làn da nõn nà sáng bóng, làm cho bất kỳ một nữ nhân cũng đều cảm thấy hổ thẹn vì thua thiệt.
Lúc này, ở dưới ánh đèn le lói, dáng vẻ nàng càng thêm mười phần đơn côi, mưa bụi xào xạc gõ xuống những tán lá chuối bên ngoài cửa sổ, thật có một chút dáng vẻ ưu sầu thi vị tựa như: ‘Nhất thanh ngô diệp nhất thanh thu, Nhất điểm ba tiêu nhất điểm sầu’ (Một lá ngô vèo một tiếng thu, Một tờ chuối tạt một cơn sầu).
ở trên bàn đặt hai tấm bài tử, trên tấm bài tử cũng đều có viết tên của nàng, chi khác là ở chỗ, một tấm là khối kim bài, một tấm là mộc bài, đó là của Lý Khánh An cho nàng lựa chọn.
Dương Ngọc Hoàn hiểu được ý của Lý Khánh An, lựa chọn kim bài, thì cho dù nàng đang ở nơi nào, là thân phận gì đi chăng nữa, nhưng nàng vẫn là từ Dương quý phi của trước đây, chịu sự dòm ngó của thiên hạ, được dân chúng nể trọng.
Mà lựa chọn mộc bài, tức có nghĩa là Dương quý phi đã chết, trên thực tế, ở trong lòng Dương Ngọc Hoàn, Dương quý phi sớm chết rồi, đã biến mất trong tiếng nhạc của vũ điệu nghê thường, biến mất ở trốn trần gian phồn hoa tựa mây khói, nhưng đó chỉ là sự biến mất của chính bản thân nàng mà thôi, trong hồ sơ và sách ghi chép ở trong triều đình Trường An, nàng không hề biến mất, nàng vẫn ở tại Hoa Thanh cung, vẫn là Dương quý phi trong tâm trí của mọi người.
Mộc bài của Lý Khánh An chính là muốn nàng biến mất ngay cả trong hồ sơ và sách ghi chép, Trong lòng nàng hiểu rất rõ, nhưng trong giờ khắc này trong lòng nàng lại có một nỗi buồn như đánh mất gì đó.
Thật sự muốn rời khỏi chăng? Dương ngọc Hoàn có chút miên man, nàng tựa như lại trở về cái buổi chiều của hai mươi năm trước, khi đó nàng vẫn còn ở Lạc Dương, là một cô gái ngây thơ trong sáng, Ngày hôm đó nàng dẫn theo tam tỷ vừa từ nhà đến đến thăm nàng đi ra bên ngoài thành du ngoạn, Hai tỷ muội tựa hệt như hai nụ hoa sắp hé nở, ở bên một dòng suối nhỏ, nước suối trong suốt.
“Ngọc Hoàn, sao muội lại không xuống dưới đây chơi nè? Nước suối rất mát lạnh đấy!”
Dương Hoa Hoa lúc ấy cũng to gan và phóng túng như bây giờ vậy, bới hai búi tóc hai bên, để chân trần ở trong nước bắt tôm, còn nàng thì ngồi ở tảng đá lớn bên dòng suối, chống cằm xuất thần mà ngóng nhìn ráng chiều sặc sỡ nơi chân trời.
“Ngọc hoàn, muội đang suy nghĩ gì vậy?”
“Tam tỷ, có một thầy tướng số mù nói ta sẽ trở thành người con gái đẹp nhất thiên hạ, tỷ tin không?”
“Nha đầu ngốc, tại sao lại muốn trở thành người con gái đẹp nhất thiên hạ, xinh đẹp có thể làm cơm ăn được sao? Phải trở thành một nữ nhân giàu có và phú quý nhất thiên hạ mới được, một khi mà người quá đẹp, sẽ không có tự do đâu, muội xem trời hôm nay xanh thế, nước trong thế, ta có tiền thì có thể mua hết toàn bộ, có thể tự do tự tại, tùy ý mà làm cái gì cũng được, mà xinh đẹp thì tựa như một chiếc lồng, đem muội nhốt lại.
”
“Tự do!”
Dương Ngọc Hoàn khẽ thở dài, không biết vì sao, cái chuyện cũ này tuy rằng đã trôi qua hai mươi năm, nhưng nàng vẫn nhớ như in vậy, Ánh mắt của Dương Ngọc Hoàn lộ ra một tia hoài niệm đối với những việc của hai mươi năm trước, chỉ trong chớp mắt, tuổi thanh xuân của nàng đã sắp qua đi, Ánh mắt của nàng lại một lần nữa dừng ở hai tấm bài tử đặt ở trên bàn, ở vào thời khắc quyết định vận mệnh của nàng, nàng nên đi đâu về đâu đây?
Lúc này, gần trăm tên hắc y nhân đã tới gần đạo quan, Bên ngoài đạo quan vô cùng im lặng, Hắn ở trong rừng trúc chậm rãi tiến về phía trước, Phía trước một cánh cửa sổ thấp thoáng ánh đen le lói, Cửa sổ đang đóng, xuyên thấu qua làn mưa bụi, mập mờ có thể thấy được trên cửa sổ có bóng người dao động, xem dáng người đó, rõ ràng là một nữ nhân yểu điệu.
Lưu Lạc Cốc mừng rỡ, hắn ra hiệu bằng mắt với thủ hạ bên cạnh, Hai gã thủ hạ vô cùng nhanh chóng lăn lộn về phía trước, với dáng một con cá tung mình lên lao về phía cửa sổ, ‘Răng rắc!5 một tiếng vang nhỏ, hắc y nhân nhào vào trong phòng, cửa sổ bị phá tung ra, từ phía cửa sổ được mở tung ra có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình trong phòng.
Một ngọn đèn nửa tỏ nửa mờ, trong phòng không có một ai cả, chỉ thấy ở giữa phòng có treo một chiếc váy dài trắng, gió ùa vào phòng làm cho chiếc váy dài lắc lư qua lại, có vẻ quỷ dị dị thường.
“Không xong rồi, trúng kế rồi!”
Lưu Lạc Cốc tựa như một chân đạp hụt hẫng trên không vậy, rơi vào vực sâu vạn trượng, tim như muốn ngừng đập vậy, hắn xoay người bèn hô to: “Mau rút ngay, rút khỏi Hoa Thanh cung.
”
Đã chậm rồi, chỉ nghe một tiếng mỏ vang lên, những mũi tên mạnh mè từ bốn phương tám hướng phóng tới, Đám hắc y nhân trong rừng trúc cùng đồng loạt vang lên những tiếng kêu thảm thiết, Hắc y nhân sợ đến hồn phi phách tán, quay đầu liền liều mạng mà tháo chạy về hướng bên ngoài của Hoa Thanh cung, Nhưng đường để lui phía sau bọn họ cũng bị chặn lại, hơn ba trăm viên binh sĩ quân An Tây tay cầm quân nỏ, bắn thẳng về phía trước mặt, hai mươi mấy viên hắc y nhân xông ở trước nhất kêu lên thảm thiết mà bị bắn ngã.
Đúng lúc này, hơn ngàn quân An Tây đang mai phục tại bốn phía cùng nhau giết ra, vây lấy hơn bốn mươi tên hắc y nhân không bị trúng tên, Chẳng chút lưu tình mà hạ sát thủ, bất luận hắc y nhân cầu xin tha như thế nào đi chăng nữa cũng đều vô dụng, Hoành đao chặt đứt cổ, trường mâu đâm thủng lòng ngực, đầu người lăn lông lốc, máu văng khắp nơi, bên trong Hoa Thanh cung đầy những tiếng kêu rên trước cái chết.
Hồ Vân Phái ngay từ đầu liền canh lấy Lưu Lạc Cốc, cách ăn mặc của hắn và người khác không giống nhau, tuy rằng cùng mặc hắc y như nhau, nhưng trên cánh tay trái lại cột lấy một cái khăn lụa trắng, biểu hiện sự khác người của hắn, Hồ Vân Phái lập tức liền phán đoán ra, người này nhất định là thủ lĩnh của bọn hắn.
Hồ Vân Phái tự có sự cân nhắc của hắn, Hắn đã biết đội hắc y như có ý đồ bắt cóc Dương quý phi này là thủ hạ của An Lộc Sơn, rất có thể chính là mạng lưới tình báo mà An Lộc Sơn đã lén giấu ở kinh thành, đây là một cơ hội, có thể nhân cơ hội đem chúng diệt trừ đi.
Lưu Lạc Cốc cũng không có theo đường cũ mà tháo chạy, mà là dẫn theo hai gã thủ hạ từ phía tây đột phá vòng vây, Hắn biết phía tây có một con sông, nếu có thể trốn ở giữa sông, có lẽ còn có một con đường sống.
Nhưng phía tây đồng dạng cũng gặp phải sự ngăn chặn của gần trăm người, Lưu Lạc Cốc liều chết giết ra một con đường máu, hai gã thủ hạ của hắn đã bị giết chết, chỉ còn lại có một mình hắn chạy trối chết, chạy ra không đến trăm bước, đã có thể nhìn thấy nước sông lăn tăn gạn sóng ở phía trước rồi, nhưng đúng vào lúc này, một mũi tên từ phía sau xẹt tới như tia chớp, trúng ngay vào đùi phải của Lưu Lạc Cốc, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngã chúi đầu xuống đất.
Hắn đang muốn xoay người bò dậy, mười mấy thanh đao đã từ chung quanh mà chặn kín hắn cả rồi, hơi vừa động một tí, lười đao nhọn sẽ đâm ngay vào thân thề, Lưu Lạc Cốc thở dài một tiếng, đao ‘Leng keng!’ rơi xuống đất, hắn giơ tay lên, Không phản kháng nữa, Hồ Vân Phái ở sự hộ tống của mười mấy ngọn đuốc xung quanh, chậm rãi đi đến gần Lưu Lạc Cốc, hắn dùng kiếm khều đi tấm vải che mặt của Lưu Lạc Cốc, không khỏi bật cười nói: “Thì ra là ngươi, Lưu tướng quân, chúng ta quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
”
Phục kích đã kết thúc, bao gồm cả mấy viên tiếp ứng đang đứng chờ ở bên ngoài cung, chín mươi bảy viên thủ hạ mà Lưu Lạc Cốc suất lĩnh tới đều toàn quân bị diệt cả, một người cũng đều không có chạy thoát được, Bắt giữ hai mươi người, bảy mươi bảy người bị giết, Hồ Vân Phái không có tham dự dọn dẹp chiến trường, mà là đi tới phía trước một gian phòng hèo lánh bên trong Hoa Thanh cung, hỏi: “Xin hỏi nương nương đã đưa ra sự lựa chọn cuối cùng hay chưa?”
Trong phòng, Dương Ngọc Hoàn cúi đầu khẽ than một tiếng, hỏi: “Nếu ta rời khỏi Hoa Thanh cung, các ngươi làm thế nào để che giấu sự mất tích của ta?”
“Chúng tôi sẽ có an bài, nương nương chỉ để ý lựa chọn là được.
”
Trong phòng, ánh mắt Dương Ngọc Hoàn cuối cùng dừng ở phía trên tấm mộc bài, nàng nhặt mộc bài lên.
“Ta quyết định rồi, ta lựa chọn mộc bài.
”
Trong lòng Hồ Vân Phái cũng âm thầm thở dài, Dương quý phi nổi tiếng thiên hạ từ nay về sau sẽ không còn tồn tại nữa rồi.
“Thế thì mời Dương phu nhân thu dọn một chút, xe ngựa sẽ lập tức tới đón, Đại tướng quân nhà ta đã an bài tốt nơi đi chốn ở cho phu nhân rồi.
”
Dương ngọc Hoàn nhặt mộc bài lên, không hề liếc mắt nhìn lại tấm kim mà trên đó cũng có khắc tên nàng, đứng dậy nói với thị nữ Tuyết Nương: “Đi lấy đồ đạc đi! Chúng ta sẽ rời khỏi ngay.
”
Một khắc sau, một chiếc xe ngựa ở trong cơn mưa bụi mịt mù rời khỏi Hoa Thanh cung, Dương Ngọc Hoàn nhìn lại tòa cung điện đã thay đổi vận mệnh của nàng với ánh mắt phức tạp, cung điện ở trong tầm mắt của nàng dần dần khuất xa, Lúc này, một đám lửa lớn vụt lên trên bầu trời Hoa Thanh cung, ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả màn đêm đen kịt.
buổi tối của ngày mùng năm tháng tám năm Trinh Trị, một ngọn lửa lớn đã thiêu hủy nửa tòa Hoa Thanh cung, bao gồm cả đạo quán mà Dương Ngọc Hoàn tịnh tu, toàn bộ đều bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thành đất trống, Hai ngày sau, triều đình nhận được báo cáo của lính gác Hoa Thanh cung, quý phi nương nương tu đạo ở Hoa Thanh cung đã mất tích trong đám lửa, rất có thể đã táng thân trong biển lửa, có người nói nàng đã đi vương quốc Nhật rồi, cũng có người nói nàng đã hóa thành phượng hoàng trong biển lửa, Theo dòng chảy thời gian trôi đi, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Dương quý phi được vô sô người dân Trường An quý mến này đã dần dần bị người đời quên lãng.
Thời gian đã đến đầu thu, gió trên thảo nguyên bắt đầu trở nên mạnh mẽ, đồng cỏ cũng không còn non mịn nữa, nhưng từng con chiến ngựa lại nuôi đến béo tốt tráng kiện, phóng chạy trên thảo nguyên mênh mông vô bờ, bầu trời xanh thẳm đến giống như nước rửa qua vậy, từng đám từng đám mây to bị ánh mặt trời chiếu rọi đến chói lòa bay là là dưới tầng trời thấp, đã hình thành nên sự tương phản rõ nét với đàn cừu cũng trắng đến chói mắt, từng đàn cừu béo ở ven sông an nhàn ăn cỏ, cũng giống như từng đám mây trắng tĩnh lặng.
Nơi đây là đoạn giữa sông Sa Lãng phía bắc núi ô Đức Kiện, cũng là một trong những mánh đất màu mở nhất của đại thảo nguyên Mạc Bắc, trải qua sự bao vây tiêu diệt và đả kích của mấy năm bộ lạc tam Hồ An Tây, người Hồi Hột bị ép bức rời khỏi đô thành Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý của họ, dời về phía bắc đến lưu vực sông Sa Lãng, sinh sống ở sông Sa Lãng đến một vùng thảo nguyên rộng lớn của Tiểu Hải, đồng thời ở nơi đây tu kiến một tòa đô thành mới, gọi là Phú Quý thành, nha trướng của Hồi Hột Khả hãn bèn ở trong Phú Quý thành.
giữa trưa hôm nay, một đội ngũ từ đường xa đến đã trải qua sự lặn lội đường xa mấy tháng, cuối cùng đã đi tới đích đến của bọn họ, bọn họ cách Phú Quỷ thành chưa đến ba mươi dặm rồi.
Đây là một đội ngũ do trăm người hợp thành, mang theo mấy trăm con ngựa, trên ngựa thồ chờ đầy lương thực và lễ vật chuẩn bị hiến cho Hồi Hột Khả hãn, những người này ai nấy đều da dè đen nhẻm, nhìn cách ăn mặc hình như là thương nhân Khương Hồ, nhưng trên những khuôn mặt ai nấy bị phơi nắng đến hóa đỏ của bọn họ, đặc biệt thô ráp, lại tựa hồ như người sinh sống trên cao nguyên nơi có tia tử ngoại mạnh mẽ.
Bọn họ quả thật là người cao nguyên, đến từ đô thành La Ta (nay là thủ phủ Lhasa của khu tự trị Tây Tạng), dẫn đầu là một người nam tử trung niên, dáng người cường tráng, trong một đôi mắt sáng luôn biểu lộ ra một nét bền gan vững chí đặc trưng của người Thổ Phồn,
Hắn tên là Cát Tang Gia cổng, là một trong những Đại luân (*một chức quan thời cổ đại của Thổ Phồn, quyền lực đại khái tương đương với chức thừa tướng trong chính quyền Trung nguyên) của Thổ Phồn, cũng là đại thần tín nhiệm nhất của vị tán phổ Thổ Phồn trẻ tuổi Thích Tùng Đức Tán, Lần này hắn phụng mệnh của Tán phổ xuất sứ Hồi Hột, dọc đường lặn lội đường xa, hóa trang thành thương nhân Khương Hồ, xuyên qua hành lang Hà Tây, đi Cư Diên Hải, lặn lộ suốt thời gian mấy tháng, cuối cùng đã đến được nơi đặt nha trướng của người Hồi Hột.
Cát Tang Gia cổng quan sát thảo nguyên nơi này, hắn phát hiện bầy cừu nơi đây có nhiều hơn so với những nơi khác, lều trại của người Hồi Hột cũng có thể thấy ở khắp nơi, dựa theo kinh nghiệm của hắn, hắn đã ý thức được, nơi đây chắc chắn chính là vùng hạch tâm thống trị của người Hồi Hột rồi.
Hắn bèn quay đầu hô hào với thủ hạ: “Mọi người hãy theo sát nhé, nơi đây có thể sẽ có quân đội, đừng tự tiện rời đội.
”
Vừa dứt lời, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa kịch liệt, một toán kỵ binh hơn trăm người xuất hiện từ phía sau một chiếc lều trại, bọn họ là đội tuần tra của người Hồi Hột, vừa lúc ở nơi đây nghỉ ngơi, bèn nhìn thấy người đến, bọn họ cưỡi ngựa chạy nhanh đến, rút ra trường đao giữa thắt lưng, cảnh giác nhìn vào đám khách không mời mà đến này, bách phu trưởng dẫn đầu thấy bọn họ không giống người Hán, bèn quát to một tiếng nói: “Các ngươi là ai! Đến nơi này làm gì?”
Cát Tang Gia cổng giục ngựa tiến lên, đặt tay trước ngực, cung kính mà thi lễ một cái, dùng tiếng Đột Quyết nói: “Chúng tôi là từ Thổ Phồn mà đến, tôi là đặc sứ của tán phổ Thổ Phồn, lặn lội vạn dặm đường xa, đến gặp Khả hãn của các ngài.
”
Lúc này Hồi Hột vẫn còn chưa trở mặt hoàn toàn với Toái Hiệp, nhưng cũng không có liên hệ gì, bách phu trưởng nghe nói hắn là đặc sứ Thổ Phồn, cũng không dám xem thường, hơn nữa bọn họ số người không nhiều, cũng không có mối uy hiếp gì, bèn gật đầu nói: “Các ngươi theo ta đi, nơi này là nơi đặt nha trướng của Hồi Hột bọn ta, các ngươi không được tự ý xông vào.
”
Đội tuần tra Hồi Hột trước sau giám sát bọn họ, đi về phía Phú Quý thành.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, phía trước đã xuất hiện một tòa thành trì đen ngòm, được xây dựng ngay ven sông Sa Lăng, đi được một đoạn đường, quan hệ của đội tuần tra Hồi Hột và người Thổ Phồn cũng khá là dung hòa hơn một chút, lúc này, bách phu trường chỉ thẳng vào thành trì phía xa, có chút đắc ý cười nói: “Ngươi xem, đó chính là đô thành mới của bọn ta.
”
Cát Tang Gia cổng dùng ta che đi ánh mặt trời chói lòa, nhìn về phía thành trì, trong lòng không khỏi khẽ sững người, hắn là có chút kinh ngạc về sự đơn sơ của tòa thành trì này, Thành trì rất nhỏ, vẫn chưa lớn bằng một tòa huyện thành của Hà Tây, tường thành cao chưa đến hai trượng, dùng đá tảng và bùn đất trộn lại mà xây nên, đá tảng vẫn còn chưa qua sự mài gọt tinh tế, cũng không bằng phẳng, chính là thô sơ mà chất đống mà xây lên như vậy, khe hở thì lấy bùn đất qua loa tráng đầy, chẳng nói đến việc so sánh với thành trì của Đường triều, ngay cả thành trì của Thổ Phồn cũng chẳng thể nào so được, đây còn là đô thành của bọn họ nữa chứ, lại còn lấy tên là Phú Quý thành nữa.
Cát Tang Gia cổng trong lòng âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại vừa cười vừa khen lấy lòng nói: “Không tồi, rất có khí thế, từ xa nhìn vào, ta còn tưởng rằng đây là một trái núi.
”