Khói lửa của Tát Bì Trạch xông thẳng không trung, Ba ngọn đài phong hỏa từ Tát Bì Trạch đến Thả Mạt thành cũng theo thứ tự dấy lên khói lửa, cùng lúc đó, bồ câu đưa tin ở trên không trung bay lượn, đem tin tức đại quân Thổ Phồn sắp tiến công An Tây truyền khắp các nơi của An Tây.
Thả Mạt thành là một tòa thành trạm gác của quân Đường, trực thuộc quân trấn Vu Điền, cộng thêm thú binh quân Đường ở chung quanh các thành nhỏ, tổng cộng có khoảng hai ngàn người, từ khi An Tây tứ trấn đô binh mã sứ Hạ Lâu Dư Nhuận dẫn đội quân lữ mạnh của An Tây đến Thả Mạt thành, lúc này đã tăng binh lên tới bảy ngàn người, phòng ngự đã tăng mạnh lên rất nhiều.
Do Thả Mạt thành là tòa thành lớn thứ nhất mà quân Thổ Phồn tiến công An Tây, bởi vậy Thả Mạt thành qua nhiều lần tu sửa, nhất là sau trận chiến Tát Bì Trạch của ba năm trước đây, Lý Khánh An hạ lệnh đại tu Thả Mạt thành, đem tường thành xây cao thêm và vững thêm lên, đồng thời ở ngoài thành đảo sông hộ thành rộng ba trượng, sâu hai trượng, đem Thả Mạt thành dựng thành một chiếc thùng sắt vậy.
Giờ khắc này, đại tướng Hạ Lâu Dư Nhuận đứng ở phía trên tường thành, ngóng nhìn về hướng Tát Bì Trạch, từ Tát Bì Trạch truyền đến tin tức làm người ta khẩn trương, Lính tuần tra của quân Đường trước sau phát hiện tổng cộng ba vạn đại quân Thổ Phồn, đang hướng Tát Bì Trạch tiến quân, Trong lòng Hạ Lâu Dư Nhuận vô cùng lo lắng, Tát Bì thành có thể trài qua được đợt xông kích của ba vạn quân Thổ Phồn hay không, nhất định là không thế, đó là một sự thật, Tát Bì thành cũng không thực sự vững chắc, cho dù vững chắc đi nữa, nhưng nhân số thủ thành quá ít, cũng khó có thể ngăn được sự tiến công của đại quân Thổ Phồn, xem ra chỉ có thể bỏ đi Tát Bì thành, tập trung binh lực đối phó quân Thổ Phồn.
Ngoại trừ Tát Bì thành, Hạ Lâu Dư Nhuận càng lo lắng hơn về mức độ nghiêm trọng của việc tiến công của quân Thổ Phồn lần này đối với An Tây, Bọn họ quy mô tiến công An Tây, phía sau có phải là còn có đại quân không ngừng tiến bước nữa hay không? Hay là chỉ là một cuộc tấn công có tính dọ thám, đích thực chính của bọn họ ở đâu đây? Sa Châu, An Tây, hay là Thổ Hỏa La? Hắn rất khó đưa ra được một phán đoán chuẩn xác, đó chính là ưu thế của người Thổ Phồn, bọn họ từ cao nguyên xuống phía dưới, có thể tùy cơ tiến công bốn phương tám hướng, mà quân Đường thì rất khó bước lên cao nguyên, đi đánh căn cứ của bọn họ, nhưng bất luận như thế nào, hắn phải đối phó với ba vạn quân Thổ Phồn trước mắt đã.
“Truyền mệnh lệnh của ta xuống!”
Hạ Lâu Dư Nhuận rốt cục đã đưa ra quyết định: “Lệnh quân Đường tại Tát Bì thành phá hủy thành trì, toàn quân lập tức quay về Thả Mạt thành!”
“Ầm ầm!” tiếng nổ vang từ bên trong Tát Bì thành truyền đến, một kho lương thực bên trong thành đã đố sụp xuống, hơn trăm kỵ binh rất nhanh chạy ra khỏi thành trì, cơn lửa lớn bùng cháy ở phía sau lung bọn họ, Hơn hàng ngàn viên binh sĩ quân Đường ở bên ngoài thành đã đem hơn trăm sợi dây thừng to cột trên tường thành, đợi kỵ binh bên trong thành lao ra, hơn ngàn người bắt đầu ra sức túm kéo, bức tường thành đã bị đập vỡ đến vết nứt lỗ chỗ đang lung lay sắp đổ, cuối cùng ầm ầm đổ xuống.
Tướng thủ thành của Tát Bì thành tên La Thắng Quân, là một viên lang tướng, hắn thấy quân Đường và vật tư đều đã rút khỏi Tát Bì thành, liền lập tức hạ lệnh nói: “Toàn quân lập tức lui về Thả Mạt thành.”
Lúc này, một gã hiệu úy tiến lên bẩm báo nói: “La tướng quân, Lâm Mục đội chính đội tuần tra thứ hai và hai mươi vị huynh đệ còn chưa trở về, có nên chờ bọn hắn một chút hay không.”
La Thắng Quân lập tức lắc đầu nói: “Ba vạn đại quân Thổ Phồn đã đến ba mươi dặm ngoài, không thể để đợi được, có thể phái người đi báo với bọn họ, trực tiếp quay về Thả Mạt thành.”
Hắn thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức vung tay lên, lệnh nói: “Xuất phát!”
Hơn ngàn quân Đường quay đầu ngựa lại, rầm rộ chạy về hướng tây bắc, dần dần liền biến mất ở nơi tận cùng của thảo nguyên.
Ngay sau khi quân Đường rời khỏi Tát Bì thành không bao lâu, ven rừng rậm phía nam liền xuất hiện một đường chỉ đen, từ khi đường đen càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa như sấm rền cũng cùng lúc truyền đến, đường chỉ đen dần dần biến thành một bức thảm đen cuốn cả bầu trời, ba vạn đại quân Thổ Phồn đến Tát Bì thành rồi.
Đại tướng Thổ Phồn Thượng Gia Tố có vẻ vô cùng lo lắng, hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của Thượng Tức Đông Tán, mệnh lệnh hắn trong vòng hai mươi ngày đoạt lấy quân trấn Sơ Lặc của quân Đường, mệnh lệnh thì đã đưa ra cho hắn, nhưng quân đội thì không có tăng cho hắn.
Nếu chỉ là tấn công một thành một trấn, thì đó không có vấn đề gì, nhưng ba vạn quân phải đánh hạ Thả Mạt, Vu Điền, Sơ Lặc ba tòa trọng trấn, thì có vẻ có chút nhọc sức rồi, Thượng Gia Tố cũng bởi vậy mà nhìn ra tư tâm của Thượng Tức Đông Tán.
Vốn dĩ ý của Tán Phổ là để cho hắn đi đánh Thổ Hỏa La, bởi vì hắn rất quen thuộc Tiểu Bột Luật, còn Thượng Tức Đông Tán đến đánh An Tây, một là binh lực của hắn nhiều, thứ đến là ba năm trước đây hắn chính là bại lui từ An Tây, nhưng hiện tại lại trái ngược lại, Thượng Tức Đông Tán lợi dụng quyền lực của chủ tướng, mệnh lệnh mình dẫn cấp dưới đi tấn công trọng trấn quân Đường khó nuốt đó, kiềm giữ lấy chủ lực của quân Đường, còn hắn Thượng Tức Đông Tán lại dẫn đại quân đi tấn công Thổ Hỏa La nơi binh lực quân Đường rỗng không.
Trong lòng Thượng Gia Tố rất buồn bực, nhưng lại không thể làm gì được, lúc này, một gã thân binh hầu cận nói: “Tướng quân, quân Đường hình như đã bỏ Tát Bì thành rồi.”
Thượng Gia Tố giơ tay áữa trán nhắm hướng Tát Bì thành mà nhìn lại, chỉ thấy một ngọn khói đen từ hướng Tát Bì thành dâng lên, xông thẳng lên không trung, Thượng Gia Tố áục ngựa chạy aấp, lát sau liền chạy tới bên dưới thành, chỉ thấy tường thành đã sụp đô, cửa thành cũng bị phá hủy, bên trong thành đang bốc lên ngọn lửa hừng hực, quân doanh bên trong thành, phòng ốc và các loại thiết bị cũng đều bị đốt sạch trong ngọn lửa rồi, cả tòa thành trì đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa.
“Tướng quân, nếu không chúng ta đem hậu cần dời đến noi đây đi!” Một gã quan quân đề nghị nói.
Thượng Gia Tố trầm tư giây lát, vẫn là lắc đầu, trước mắt dân chăn nuôi hậu cần của hắn ở khu vực vùng hồ Ô Lan, cách nơi này ước chừng hai trăm dặm, nếu chuyển qua Tát Bì Trạch sẽ dễ dàng bị quân Đường công kích, Ba năm trước đây Thượng Tức Đông Tán chính là thua ở việc hậu cần bị quân Đường đánh tan.
“Đừng lo đến Tát Bì Trạch nữa, lập tức quay đầu hướng Thả Mạt thành tiến quân!”
Ngay tại lúc quân tiên phong Thổ Phồn tiến quân sang hướng Thả Mạt thành, một đội kỵ binh Hồi Hột gồm ba vạn người đã vượt qua Kim Sơn, đột nhiên giết đến khu vực vùng Huyền Trì căn cứ của người Cát La Lộc, Đội kỵ binh của Hồi Hột này do hữu sát đại tướng Hạ Mạc Đạt Can suất lĩnh, Chiến lược ban đầu của người Hồi Hột là tập kích bất ngờ Bắc Đình, nhưng lúc này quân Cát La Lộc, quân Sa Đả và quân Đồng La đã lui về Bắc Đình, Hạ Mạc Đạt Can liền thay đổi sách lược, từ phương Bắc vòng qua Kim Sơn, đột kích căn cứ của người Cát La Lộc, hắn kế hoạch xuyên qua Đa Thản lĩnh, dọc theo Di Bá Hải sang hướng nam, cuối cùng thẳng đánh đại bản doanh Toái Hiệp thành của quân An Tây.
Đây là hiệp nghị mà mấy tháng trước đặc sứ Thổ Phồn Cát Tang Gia cống tới Hồi Hột cùng Cát Lặc Khả hãn đã thòa hiệp với nhau, song phương kết thành đồng minh chiến lược, cùng nhau đối phó với Đại Đường, Bọn họ đã hẹn trước, thừa lúc cuối thu ngựa khỏe sẽ cùng đi sãn ở An Tây, Dựa theo hiệp nghị mà hai bên đã thỏa thuận, lần này quân Thổ Phồn xuất binh hai mươi vạn tấn công Lũng Hữu và An Tây, còn người Hồi Hột xuất binh năm vạn tiến công Bắc Đình, nhưng Cát Lặc Khả Hãn và thủ hạ đại thần sau khi thương nghị, vì phòng ngừa quân Đường tập kích đối với Phủ Quý thành, bọn họ quyết định giảm bớt hai vạn kỵ binh, đối thành do ba vạn quân đánh lén Bắc Đình, để phối hợp quân Thổ Phồn tiến lên phía bắc.
Khu vực vùng Huyền Trì khắp nơi cũng đều là doanh trướng của người Cát La Lộc, nơi này thảo nguyên mênh mông, đồng cỏ xanh mượt, là một nơi tuyệt vời cho việc chăn thả, Nhưng lúc này đã là cuối mùa thu, đồng cỏ trên thảo nguyên đã dần dần khô vàng, gió mạnh quét lướt qua.
Qua một tháng nữa, đợt tuyết đầu tiên sẽ quét qua cả nam bắc Kim Sơn, những mục dân cũng đồng loạt đem dê ngựa lùa vào trong vòng, lúc mùa xuân bọn họ đem cỏ tươi phơi nắng thành cỏ khô, chính là vì để dành lúc này cho dê bò qua mùa đông.
Tia nắng của buổi sáng sớm đặc biệt ấm áp, hôm nay ngoài dự đoán mọi người là không có gió, cả một khu doanh trại được dựng lên từ mấy ngàn căn lều lớn vô cùng náo nhiệt, Khói bếp phía trên căn lều của người Cát La Lộc tựa như một cây Bạch dương ôm và cao chót vót, đâm thăng lên không trung, Ánh sáng mật trời ấm áp chiếu xuống doanh trướng, các nữ nhân đang vất sừa dê, từng đám từng đám trẻ nhỏ ở giữa các căn lều cưỡi ngựa con và chơi trò chơi của lều lớn, một loạt tiếng cười vui ở vang dội giữa các căn lều.
ở trong căn lều lớn xa hoa lấp lánh của Tù trưởng, Mưu Thích Hắc Sơn đang ngồi ở trước chiếc bàn nhỏ, híp mắt nhìn ngắm ba người thê tử trẻ tuổi mới cưới đang pha trà sử dê cho hắn.
Ba vị thê tử mới cưới của hắn cũng đều rất xinh đẹp đáng yêu, lớn nhất cũng chỉ có mười tám tuổi, nhỏ nhất mười sáu tuổi, thê tử nhỏ nhất tân hôn mới ba ngày, tính trẻ con còn chưa dứt được, nàng mới vừa đón nhận mây mưa, dưới cái nhìn chăm chú của Mưu Thích Hắc Sơn làm cho nàng có vẻ ngượng ngùng vô cùng.
Từ khi người Cát La Lộc hoàn toàn dựa vào An Tây rồi, vật tư bắt đầu trở nên giàu có hẳn lên, bọn họ không cần phải bán dê bò để đi đổi lấy lương thực và trà, thay bằng thù lao cho việc xuất binh của bọn họ, hàng năm An Tây sẽ đưa tặng cho bọn hắn hai mươi vạn thạch lương thực và ba vạn gánh trà.
Dê bò của bọn họ để lại cho mình hưởng dụng, ngoài ra, còn có dũng sĩ đông chinh của bọn họ cũng sẽ không ngừng mà đem da lông thú, nữ nhân và những tài phú khác đoạt được từ Hồi Hột đưa về căn cứ.
Vật tư dồi dào rồi, cuộc sống của người Cát La Lộc cũng trở nên lười biếng và xa hoa hẳn lên, vào thời gian này của năm trước, người Cát La Lộc vẫn ở trên thảo nguyên thượng chăn thả, để cho dê bò gặm cỏ thu một lần nữa, ít nhất cũng phải tới trước khi tuyết rơi ba bốn ngày mới có thể quay về doanh trại, còn giờ đây, còn có một tháng mới tuyết rơi, bọn họ bèn đã không còn tâm tư chăn thả nữa, sớm đã bắt đầu nhốt dê bò lại, bắt đầu cho mình nghỉ đông rồi.
Cơ hồ mỗi nhà cũng đều có nữ nô cướp được từ Hồi Hột, người Cát La Lộc bắt đầu hưởng thụ cuộc sống chủ nô của bọn họ.
Ngày đông trước đây, ở phụ cận lều lớn là các dũng sĩ trẻ tuổi ở trên ngựa đã đấu luyện tập, còn bây giờ lạnh lẽo vắng tanh, các đao kiếm bì giáp của đản ông từ trên vách lều gỡ xuống, đối thành lông thú xinh đẹp, cung tiền cũng ném vào một góc, phía trên mặt phủ đầy tro bụi.
Tài phủ mà Đại tù trưởng Mưu Thích Hắc Sơn có được đã chất đầy ba cái lều trại, nữ nô cũng có hai mươi mấy người, nhưng ba nữ nhân trở thành thê tử của hắn cũng đều là con gái quý tộc cướp từ Hồi Hột, dung nhan tuyệt sắc, một người trong đó còn là phi tử của Cát Lặc Khả hãn, Mưu Thích Hắc Sơn trông cậy vào các nàng sinh cho mình mấy đứa con trai.
Thê tử nhỏ tuổi nhất tên Đa Vân Nô, là con gái của tướng quốc Hồi Hột Diên Chi Gia La, Nàng bưng lên lọ sửa bằng vàng óng ánh, quỳ trước mặt Mưu Thích Hắc Sơn, rót cho hắn một ly trà sữa, đây là một thiếu nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp, nàng nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, dưới lông mi thật dài là một đôi mắt mang vẻ ngây thơ, nàng mơn mởn, cơ hồ như hoa như ngọc, thần thái cũng cực kỳ mê người.
Nhìn ra được, Mưu Thích Hắc Sơn cũng rất thích người thê tử nhỏ nhất này, hắn đưa tay véo véo đôi má nõn nà của nàng, cười nói: “Nàng tối hôm qua không phải nói muốn có một căn lều của riêng mình sao? Được, buổi tối hôm nay nàng sẽ có ngay, buổi tối ta ngủ với nàng, nhớ kỹ, phải hầu hạ ta cho thật tốt đấy.”
“Vâng ạ!”
Đa Vân Nô hai tay bưng trà sữa giơ cao khỏi đầu: “Đại tù trưởng, mời uống trà sừa!” Ngữ khí của nàng rất nhún nhường; nhưng khi nàng cúi đầu xuống, trong mắt lại hiện lên một tia cừu hận, Mưu Thích Hắc Sơn đón lấy trà sữa, cán đoản đao ở bên hông của hắn lại lộ ra ngoài, Đa Vân Nô nhìn chằm chằm vào cán đoản đao, lòng ngực bắt đầu phập phồng dữ dội.
“Nàng làm sao vậy?”
Mưu Thích Hắc Sơn thấy nàng hai tay phát run, không khỏi có chút kỳ quái hỏi, đúng lúc này, lọ sữa ở trên bàn khẽ run hẳn lên, nắp lọ leng keng vang mãi không thôi.
Hai vị thê tử khác cũng đều kinh hoảng mà đứng lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kinh nghiệm của Mưu Thích Hắc Sơn phong phú, hắn lập tức ý thức được sự việc không ổn, đó hẳn là chấn động do vó ngựa, có đại đội ngựa đang lao tới.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng rối loạn, chỉ nghe có người thét to la nhỏ, thanh âm kinh hoàng, Mưu Thích Hắc Sơn lập tức đứng lên, lớn bước sang phía cửa, thấy mấy ngàn người trong tộc chạy ngược chạy xuôi, rất nhiều người cũng đều đã lên ngựa hướng phía nam bỏ chạy, tài sản và dê bò đều không lo được nữa, hắn lớn tiếng quát hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại tù trưởng, ngài xem bên kia!”
Một viên dân du mục chỉ tay về phía bắc, Mưu Thích Hắc Sơn ngước đầu nhìn sang hướng bắc, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ thấy trên thảo nguyên ở phía bắc cách đó vài dặm, một mảng kỵ binh đông nghìn nghịt đang hướng bên này như trời long đất lờ mà ập tới, vô số lá cờ lớn có thêu đầu sói tung bay trên không trung, bầu trời cũng đã bị cờ xí che lấp cả, bèn siống hệt tình trạng cát bụi ngợp trời vậy, ở phía trước kỵ binh, có mấy trăm dân du mục Cát La Lộc đang hốt hoảng bỏ chạy, nhưng rất nhanh liền bị đám kỵ binh nuốt chừng, không còn bóng dáng nữa.
Mưu Thích Hắc Sơn ngây người đến một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên quát to một tiếng; xoay người liền trốn, ở bên cạnh lều lớn của hắn có một con tuấn mã, Mưu Thích Hắc Sơn cởi bỏ dây cương liền xoay người lên ngựa, Lúc này Đa Vân Nô từ trong doanh trướng chạy ra, mở rộng cánh tay hô lớn: “Tù trưởng, van cầu người hãy mang ta đi cùng!”
Mưu Thích Hắc Sơn vô cùng yêu thích vị tiểu thê tử chỉ có mười sáu tuổi này, hắn lập tức đưa tay cho nàng: “Mau lên ngựa!”
Người Hồi Hột vô luận nam nữ đều tinh thông thuật cười ngựa, Đa Vân Nô xoay người lên ngựa, ngồi ở phía trước của hắn, hai tay ôm chặt lấy thắt lung hắn, Mưu Thích Hắc Sơn quay đầu ngựa lại hô lớn: “Ngồi cho vững, ta phải đi...”
Hắn còn nói chưa xong, thì đột nhiên cả người chấn động, không thể tưởng tượng nổi mà cúi đầu xuống, chỉ thấy trên lưng hắn cắm vào một thanh chủy thủ thật sâu, chủy thủ được nắm ở trong tay vị tiểu thê tử Đa Vân Nô của hắn, Đa Vân Nô rút mạnh chủy thủ ra, quát to một tiếng: “Ngươi đi chết đi!”
Nàng đem chủy thủ đâm mạnh vào trong ngực hắn, đâm xuyên qua trái tim hắn, khi Mưu Thích Hắc Sơn bị giết chết trong nháy mắt, hắn nghe được một câu nói hung tợn cuối cùng của Đa Vân Nô.
“Ta nói cho ngươi biết, ta không phải là con gái của tướng quốc, ta là con gái của Khả hãn Hồi Hột, ngươi đã chiếm đoạt sự trong sáng của ta, ta phải bắt người Cát La Lộc các ngươi phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”
Ba vạn kỵ binh của Hồi Hột như bão tố phong ba càn quét, bọn họ chém đứt lều trại, giết chết nam nhân và trẻ con, đoạt lấy nữ nhân, khắp nơi là tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc la, máu chảy thành sông, tử thi khắp mặt đất.
Lúc này chỉ thấy một vị nữ tử trẻ tuổi chạy tới, trong tay nàng giơ cao cao một cái đầu người hô lớn: “Ta là công chúa Hồi Hột Đa Vân Nô, đại tù trưởng của người Cát La Lộc đã bị ta giết chết!”
Hạ Mạc Đạt Can chạy gấp lên trước, hắn nhận ra Đa Vân Nô, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà quát to một tiếng nói: “Công chúa, nàng còn chưa chết sao?”
Đa Vân Nô đầy ngập cừu hận, nàng hét lớn một cách điên loạn: “Ta còn chưa chết, nhưng ta đã bị người Cát La Lộc làm bẩn, ta phải giết hết người Cát La Lộc các ngươi, dù là trẻ con cũng không buông tha!”
“Tuân mệnh!”
Hạ Mạc Đạt Can hạ đạt mệnh lệnh giết không tha, kỵ binh của Hồi Hột lập tức chia làm năm mươi đội, với Huyền Trì làm trung tâm, hướng bốn phương tám hướng mà giết tới, Lần này đây, người Cát La Lộc gặp phải tai ương tận diệt mà trước nay chưa có từng có.
Tin mấy vạn kỵ binh của Hồi Hột đồ sát Cát La Lộc ở ba ngày sau liền truyền tới Toái Hiệp thành, quân An Tây lâm vào chấn động, An Tây chính sự đường lập tức thay đổi kế hoạch nam xuống Thổ Hỏa La phòng ngự Thổ Phồn, đem hai vạn quân Đường tinh nhuệ điều động sang phía bắc, đi đến bảy tòa thành phòng ngự ở phía bắc của Toái Hiệp, An Tây chính sự đường lại với phương thức quân tình đặc biệt khấn cấp, mà cầu viện sang hai vạn quân Đường đóng quân ở Thạch Quốc.
Đại quân Thổ Phồn và quân Hồi Hột đồng thời xuất binh An Tây, khiến An Tây gặp phải sự khiêu chiến lớn nhất từ khi Võ Tắc Thiên nhiếp chính đến nay, đã bảy mươi năm không hề gặp phải rồi.