Thả Mạt thành vốn dĩ là một tiểu thành, từ năm Võ Tắc Thiên Trường Thọ nguyên niên, Đại tướng Đường triều Vương Hiếu Kiệt sau khi thu hồi được An Tây, nhà Đường bèn lũ lượt tiến hành việc xây dựng lại Thả Mạt thành.
Mười mấy năm sau, Thả Mạc thành đã trở thành một tòa thành cỡ trung trì chu vi gần hai mươi dặm, thành cao năm trượng, Đặc biệt là ba năm trước sau chiến dịch Tát Bì Trạch, Lý Khánh An một lần nữa hạ lệnh tiến hàng tăng cường gia cố tường thành Thả Mạt.
Thả Mạt thành của lúc này đã trở thành một trong những hùng thành của An Tây, cao đến bày trượng, thành rộng năm trượng, có thể đi song hành ba chiếc xe ngựa, đặc biệt là sông hộ thành ở ngoài thành, nối thông với sông Thả Mạt, rộng ba trượng, sâu hai trượng, hai tòa thành môn nam bắc treo lên chiếc cầu treo lơ lửng, đã trở thành một tòa thành trì dễ thú khó công, Quân Đường lúc này đã ý thức được quân tướng Thổ Phồn phát động tiến công đối với An Tây, bọn họ đã từ bó phòng thù của những tiểu thành là Lan thành, Ni Nhưỡng thành, Nỗ Chi thành, Điên Hợp thành, Thất Truân thành, đem toàn bộ binh lực đều tập trung đến Thả Mạt thành, trong thành Thả Mạt lúc này đã có hơn bảy ngàn quân Đường, đã tồn trữ một lượng lớn các quân giới lương thực, đủ để giữ thành một năm.
Khi quân Đường của Tát Bì thành rút trở về Thả Mạt thành không bao lâu, thám báo quân Đường bèn đã truyền đến tin tức, ba vạn đại quân của quân Thổ Phồn đã đến ngoài xa hai mươi dặm.
“Tang! Tang! Tang’ Tiếng cánh báo inh tai vang lên khắp toàn thành, quân Đường từ bốn phía đăng lên tường thành, ở bốn góc của tường thành, quân Đường đã dựng lên bốn mươi chiếc máy ném đá hạng nặng, lại phát động hơn bốn ngàn nam tử thành Thả Mạt, cho bọn họ mặc lên áo giáp và quân phục của quân Đường, cũng lao vào tham dự trong việc phòng ngự của thành trì, còn có mấy nghìn phụ nữ trẻ tuổi, bọn họ sẽ đưa nước đưa cơm cho quân dân trên thành, Đây là một trận chiến dịch vô cùng quan trọng, nếu Thả Mạt thành bị chiếm đóng, vậy lãnh thổ An Tây phía nam sa mạc Đồ Luân sẽ toàn bộ bị người Thổ Phồn chiếm lĩnh.
Một khắc giờ sau, bóng hình đại quân Thổ Phồn đã xuất hiện tại cuối ốc đảo, Ba vạn quân Thổ Phồn được chia làm ba phương trận, đang từ từ tiến quân đến thành Thả Mạt, Cách thành ba dặm đại quân Thổ Phồn đã bắt đầu cắm trại, rất rõ ràng là chúng đang chuẩn bị cho trận chiến công thành Thả Mạt.
Trận chiến tấn công thành vốn dĩ không phải sờ trường của chúng, bọn chúng không có vũ khí tinh xảo để công thành, nhưng mấy năm nay quân Thổ Phồn từ thợ thủ công người Hán bắt cóc được đã học được không ít kỹ thuật tiên tiến, bọn chúng cũng có thể chế tạo được một số loại vũ khí công thành cỡ lớn.
Lần này Thổ Phồn từ Lhasa vượt đường xá xa xôi đến đây, phải vượt qua nhiều dãy núi cao khiến chúng không thế mang theo các loại vũ khí hạng nặng như máy ném đá, chùy công thành.., chỉ có thể mang theo vài trăm chiến thang mây.
Dù cho Thổ Phồn không muốn công thành, nhưng Thả Mạt thành lại là chướng ngại chúng không thể vượt qua.
Chúng không thể để cho trọng binh chủ lực có thể ở ngay sau lưng minh.
Vậy chẳng khác gì là mối nguy hiếp lớn cho chu cấp hậu cần của mình, và cũng sẽ cắt đứt mọi đường lui của chúng.
Quân Thổ Phồn đã bắt đầu cặm cụi dựng lều trại ngoài thành ba dặm, và lắp đặt thang mây.
Còn chủ tướng Thượng Gia Tố của Thổ Phồn dưới sự hộ tống của vài trăm tinh binh Thổ Phồn đã tiến sát thành trì để thám thính tình hình phòng ngự thành Thả Mạt, Thượng Gia Tố là một lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, Thả Mạt thành được phòng ngự nghiêm ngặt khiến hắn không khỏi chau mày.
Muốn công hạ thành Thả Mạt trước tiên phải vượt qua sông hộ thành, ngoài ra tường thành cao tận bày trượng, nếu muốn leo lên e rằng không dễ dàng, nhưng những điều này quân Thổ Phồn đều có thể khắc phục, quan trọng là biết người biết ta, rốt cuộc quân Đường có bao nhiêu binh lực trong thành Thả Mạt?
Hắn nheo mất lại nhìn chằm chằm vào quân Đường trên thành đầu.
Vị trí của hắn nằm ở thành nam, trên thành đầu đứng đầy binh sĩ, chí ít có bốn năm ngàn người, Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy chừng vài ngàn người trên thành đông, Nghĩ thế không khỏi khiến Thượng Gia Tố lạnh người, vì nếu tính như thế quân Đường trong thành chắc có hơn vạn binh sĩ.
Với tỉ lệ 3:1 khi công thành, như thế sẽ rất bất lợi cho quân Thổ Phồn, Thượng Gia Tố thầm nguyền rủa Thượng Tức Đông Tán, nếu cho bảy vạn người đến công thành Thả Mạt, tỉ lệ 7: 1 khi công thành, đoạt thành Thả Mạt cũng không thành vấn đề gì, Nhưng giờ Thượng Tức Đông Tán bản thân đi đánh Thổ Hỏa La, còn hắn thì phải đến gặm khúc xương khó xơi An Tây này, Hắn chỉ có ba vạn người, dù hắn bất chấp hi sinh đoạt hạ thành Thả Mạt đi chăng nữa thì chí ít hắn cũng phải tổn thất hơn nữa, vậy đằng sau nữa thì sao? Hắn lấy gì đi tấn công Vu Điền, lấy gì đi đánh Sơ Lặc?
Thượng Gia Tố trầm tư một hồi, nếu hắn không thể đánh một trận ra hồn thì Thượng Tức Đông Tán tuyệt không nhận lời cho gia tăng quân số, Nghĩ thế hắn bèn cho quay đầu ngựa quay trở về đại doanh của mình.
Trên thành đầu, Hạ Lâu Dư Nhuận cũng đã chủ ý được động tĩnh của quân Thổ Phồn, hắn lo lắng nhất chính là ba vạn quân Thổ Phồn này chẳng qua là tiền quân, mà chủ lực thực sự còn ở phía sau, Đây là đặc điểm đánh trận của quân Thổ Phồn, chúng thích phái một phần tiền quân tiến công ở phía trước, sau đó chủ lực sẽ ở sau, Nếu ba vạn người chỉ là tiền, vậy quân Thổ Phồn phía sau chí ít có bày tám vạn.
Chỉ dựa vào mỗi Thả Mạt thành và bày ngàn binh mã của hắn căn bàn không đỡ nổi tấn công của mười vạn đại quân Thổ Phồn, nếu thật sự bị quân Thổ Phồn công hạ Thả Mạt thành, vậy An Tây chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Hạ Lâu Dư Nhuận vì thế mà nơm nớp lo sợ mấy hôm nay, và hắn cũng đã để các châu Hà Tây gửi thư bồ câu đi, Hắn hi vọng Lý Khánh An có thể nhận được cấp báo của hắn, và đến chi viện thành Thả Mạt càng sớm càng tốt.
Nhưng đã mấy ngày qua đi, xích hầu quân Đường vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì của hậu quân chủ lực Thổ Phồn, từ đầu chí cuối đều chỉ có đội quân ba vạn người này, Điều này quả thực lại giúp Hạ Lâu Dư Nhuận nhen nhóm hi vọng trong lòng.
Nếu như chỉ có mỗi ba vạn người, vậy hắn có sức áữ được thành Thả Mạt không bị mất.
Lúc này, có một chấm đen nhỏ xuất hiện cuối chân trời trên không trung thành Thả Mạt, Hạ Lâu Dư Nhuận chỉ một chốc đã nhìn thấy chấm đen đó, Trong lòng hắn mừng rỡ, đây chắc chắn là bồ câu mang thư hồi đáp trở về.
“Hạ Lâu tướng quân!”
Một binh sĩ giơ cao thư chạy như bay vào, “Đây là thư từ Túc Châu, đại tướng quân có tin tức truyền đến.”
“Hãy mau đưa thư cho ta!”
Hạ Lâu Dư Nhuận đi bước lại lên phía trước nhân ngay lá thư trong tay binh sĩ, Đấy là ống thư bổ câu dài nhỏ màu đỏ, biểu trưng của tình huống khẩn cấp, Trên đầu ống thư có một vòng màu hoàng kim, đây là dấu ấn của An Tây tiết độ sứ Lý Khánh An, cho nên vừa rồi binh sĩ nhìn cái đã nhận ra ngay đây là thư của Lý Khánh An gửi đến.
Ngoài ra thường phía dưới ống thư đều có khắc địa điểm gửi, trên ống thư này có khắc hai chữ “Túc Châu”.
Kỳ thực không cần xem Hạ Lâu Dư Nhuận cũng đã đoán được quân tình đại khái, Lý Khánh An đã đến Túc Châu, cách đây gần cả ngàn dặm, nhưng Hạ Lâu Dư Nhuận vẫn mở thư ra đọc ngay, chỉ thấy trong đấy chỉ có vỏn vẹn một câu do Lý Khánh An thân bút viết: “Thủ thành Thả Mạt trong bốn ngày, thăng quan một cấp, tam quân trọng thưởng, thủ không được bốn ngày, trảm!”
Chỉ vỏn vẹn một câu mà Hạ Lâu Dư Nhuận nghe nhiệt huyết bừng bừng, Lý Khánh An cho hắn thời hạn bốn ngày, bốn ngày, dù có phải liều chết hắn cũng phải cố thủ!
Ngay tại lúc này, tiếng trống đùng đùng trong đại doanh Thổ Phồn đã vang đến, chỉ thấy vài ngàn quân Thổ Phồn đang xông ra khỏi doanh trại, Bọn họ tay cầm kiếm cầm cung, và cả giáo trường sắc bén, giơ cao thang mây và ván gỗ dài xông về phía thành như sóng nước vỡ bờ.
Tiếng trống báo trận của quân Đường cũng kịp thời được vang lên, bốn ngàn quân Đường bắt đầu bày binh bố trận trên thành đầu, nghiêm chinh nghênh chiến.
Trận chiến thám thính đầu tiên của quân Thổ Phồn sau khi đến thành Thả Mạt được hai canh giờ đã chính thức được vén màn.
Cách Tát Bì Trạch một trăm tám mươi dặm về phía nam, sắc trời vẫn chưa tối, trên khoảng đất trống giữa rừng thông, đội chính Lâm Mục đương dẫn mười lăm tên lính tuần tra quân Đường đang vây quanh một gò đất, dưới gò đất này đã chôn vùi xác của người huynh đệ đã hi sinh, Đây đã là binh sĩ quân Đường thứ sáu trong đội của họ hi sinh.
Tối hôm trước, hắn không may gặp phải bầy sói trên cao nguyên, sau trận chiến chống đỡ đẫm máu, bầy sói để lại hơn trăm xác đồng loại bỏ chạy, nhưng đội tuần tra cũng phải trả giá quá đắt, bốn binh sĩ bị cắn chết, hai binh sĩ trọng thương; kết quả rồi cũng không cầm cự nổi qua đêm ấy, lần lượt chết đi.
Theo quy củ của quân Đường, binh sĩ trận vong đều sẽ đem xác đi thiêu, mang tro cốt về cho người nhà họ, nhưng do đại quân Thổ Phồn vừa mới đi qua, rất có khả năng chúng vẫn còn ở phụ cận, nếu đem thiêu xác sẽ tạo khói đen, ngoài mấy chục dặm vẫn có thể nhìn thấy, nên đành phải đem chôn xác họ tại đây.
“Thấp nhang đi!” Lâm Mục trầm giọng nói.
Hắn cắm một nhánh cây vào mộ phần, tiếp theo sau đó các binh sĩ khác cũng cắm nhánh cây gỗ vào mộ, đây là cách cầu nguyện cho chiến hữu đặc biệt của họ.
Mười sáu quân sĩ Đại Đường cùng vây quần lại lẳng lặng nhìn sáu chiến hữu sẽ mãi mãi ngủ lại trong khu rừng thông cao nguyên, những nấm mồ này chính là chốn về cuối cùng của họ.
Không biết bao lâu sau, Lâm Mục bèn rút ra một chiếc túi da đưa cho hỏa trường của binh sĩ trận vong nói: “Đồ của hắn đều được đựng trong đây! Đừng quên mang theo một ít tóc của hắn về.”
Lâm Mục thở dài một tiếng đi ra khỏi rừng thông, Hắn ngồi lại trên tảng đá to, nhìn về núi Côn Luân trắng xóa phương xa, sự hi sinh lần lượt của thủ hạ khiến lòng hắn nặng trĩu.
Hắn vẫn có dự cảm, quân Thổ Phồn không chỉ có ba vạn người, bọn họ nhất định còn cả một đoàn quân ở đằng sau, Dự cảm này khiến hắn không chịu bỏ nhiệm vụ, mà vẫn tiếp tục truy tìm về phía tây nam, dù cho không tìm thấy đại quân Thổ Phồn thì hắn chắc cũng sẽ tìm ra căn cứ hậu cần của quân Thổ Phồn.
Theo thói quen của quân Thổ Phồn, một đội quân ba vạn người xuất chinh thì chắc chắn phía sau còn có một đội quân du mục có số người tương đương, cả người già trẻ nhỏ đều có, Đây kỳ thực là cả bộ lạc cùng đi theo trai tráng trong bộ đi viễn chinh, chỉ có điều tốc độ họ hơi chậm, nên sẽ ở phía sau, Bọn chúng thường sẽ chọn nơi cạnh hồ để cư trú, cách quân Thổ Phồn chừng trăm dặm.
Lâm Mục biết phía trước hai mươi dặm có hồ Ô Lan, trong hồ có địa nhiệt, vì ảnh hưởng của địa nhiệt mà cỏ xanh nơi ấy đặc biệt rậm rạp, cho dù là mùa đông thì bầy cừu vẫn có thể tìm được cỏ cho ngày đông, Lâm Mục nghi ngờ hồ Ô Lan chính là cứ điểm hậu cần của quân Thổ Phồn.
Lúc này, binh sĩ lần lượt đi ra, hỏa trường nói: “Lâm đội chính, đã thu dọn xong rồi, chủng ta đi thôi!”
Lâm Mục gật gật đầu, đứng dậy nói: “Đi thôi! Đi hồ Ô Lan.”
Mười sáu binh sĩ quân Đường cùng lũ lượt lên ngựa phóng về phía tây nam.
Cách hồ Ô Lan tám dặm, kỵ binh quân Đường xông lên một ngọn đổi không cao aần đấy, hồ Ô Lan trong xanh như hòn ngọc bích lồ lộ trước mắt họ, quân Đường lũ lượt kéo chiến mã lại, họ vô cùng bàng hoàng trước tình cảnh trước mắt.
Chỉ thấy bên cạnh hồ Ô Lan được đóng đầy lều trại, đâu đâu toàn các bầy gia súc chen chúc, xem ra đây quả là trọng địa hậu cần của người Thổ Phồn, nhưng đây cũng chẳng phải nguyên nhân khiến hắn kích động, mà là một đội quân kỵ binh Thổ Phồn đông lúc nhúc đang hòa tốc phóng về hướng này, Đội ngũ này kéo dài đến năm sáu dặm, chí ít có hai vạn người.
Trong lòng Lâm Mục trở nên phấn khởi vô cùng, quả nhiên bị hắn đoán đúng, quân Thổ Phồn lại có thêm hai vạn quân chi viện đến.
Vậy quân Thổ Phồn sắp vào thành Thả Mạt sẽ lên được năm vạn.
Đây là một tình báo cực kỳ quan trọng, Lâm Mục khẽ thốt lên một tiếng: “Rút mau!”
Hắn vừa dứt lời thì bỗng từ đâu có vài cây tiễn sắc nhọn phóng đến, một tên binh sĩ quân Đường thét lên tiếng thảm thiết rồi ngã xuống ngựa, Chi kịp thấy trong khu rừng phía nam không xa đang có một đội kỵ binh đông đảo ào, còn phía bắc của quân Đường cũng xông ra một đội kỵ binh Thổ Phồn, hai đội kỵ binh này cộng lại đến một ngàn năm sáu trăm người.
Bọn chúng là quân trú phòng ngoại vi doanh trại của Thổ Phồn, lúc lính tuần tra quân Đường phóng ngựa đi qua vùng đồng hoang cách đấy mười mấy dặm thì đã bị thám tứ ẩn mình trong rừng của chúng phát hiện.
Chúng cũng chẳng vội già ngăn chặn lại, đợi khi quân Đường áp sát gần hồ Ô Lan thì chúng mới đánh gọng kềm hai phía nam bắc, chặn hết đường lui của mười sáu tên lính tuần tra quân Đường, và trùng trùng bao vây họ lại.
Lâm Mục tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng hắn cũng chẳng có gì hoảng hốt.
Liếc mắt nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy phía góc đông nam chỉ có không đến trăm tên lính Thổ Phồn đứng chặn, có lẽ do phía đông nam có hai vạn đại quân Thổ Phồn đương tức tốc phóng đến, nên phía đó nhân số tương đối ít, hơn nữa nếu đột phá được vòng vây của chúng phía bên cạnh chính là một khu rừng.
“Hãy đi theo ta!”
Lâm Mục thét to một tiếng, hắn giơ cao giáo trường liều mình phóng thẳng về góc phía đông nam.
Hàng trăm tên binh sĩ Thổ Phồn kêu gào, giơ cao chiến kiếm nghênh chiến, Gươm giáo tương đấu, tiếng kêu lẻng kẻng.
Sức mạnh của Lâm Mục cực lớn, hắn một giáo xuyên thẳng vào lồng ngực của tên bách phu trường Thổ Phồn đánh ngã hắn xuống ngựa.
Ngay lập tức, hắn rút hoành đao nghiêng người chém xuống, đao nhanh như chớp, một tên lính Thổ Phồn khác cũng kêu thảm một tiếng, Đầu hắn bị bổ làm đôi, chết tươi tại chỗ.
Lúc này, cung tiễn quân Thổ Phồn phóng ra như mưa, năm tên quân Đường đi sau đều bị trúng tiễn, chiến mã ngã đổ, binh sĩ quân Đường ngã nhào, ngay lập tức có vài trăm tên binh sĩ Thổ Phồn xông lên dùng loạn đao phanh thay năm binh sĩ quân Đường ấy.
Mười tên quân Đường cuối cùng cũng đã đến thời khắc chỉ mành treo chuông, bọn họ chỉ có cách mở con đường máu mới mong sống nổi.
Mười tên quân Đường phảng phất như nhưng con hổ nổi cuồng đi theo đội chính của họ liều chết xông vào đoàn quân Thổ Phồn đông đảo.
Giáo trường của họ xuyên thấu lồng ngực của quân Thổ Phồn, hoành đao chém đứt cổ chúng, Khi giáo trường bị đánh gẫy, thì họ chuyển sang dùng đao, dùng răng cắn, dùng đao ngắn, dùng tất cả những gì có thể, Hắn họ trợn trừng đỏ ngầu, tiếng thét như sấm.
Chỉ trong một chốc, gần trăm tên lính Thổ Phồn góc đông nam bị giết còn lại ba mươi mấy người, có điều binh sĩ quân Đường cũng không ngừng bị trúng tiễn của quân Thổ Phồn kêu ré lên rồi ngã nhào xuống ngựa, và ỵ như rằng sẽ bị quân Thổ Phồn hung man chặt đầu tức khắc.
Lại hai trăm mấy tên quân Thổ Phồn nhảy vào trận chiến, bọn chúng hung tàn vô cùng, xếp thành mười mấy tiêu đội không ngừng xông vào tấn công quân Đường, hòng đánh cho họ tan rã ra thành từng người riêng lẻ, rồi vây lại giết chết.
Tên binh sĩ quân Đường trẻ tuổi nhất kia không may ngã xuống chiến mã, hắn té nhào xuống đất, ngay lập tức, vài chục tên lính Thổ Phồn lập tức cùng ập đến như bầy sói đói, ai ai mặt mày ghê tởm nhìn chằm chằm đầu người của cậu.
Cậu thanh niên này năm nay cùng lắm được mười sáu.
Đứng trước cái chết, cậu phát hoảng khóc thét lên: “Cha, mẹ, hãy cứu con!”
Lâm Mục gào to: “Không được khóc!”
Hắn liều mạng huơ đao chém chết một tên lính Thổ Phồn hòng đi cứu tên quân Đường thiếu niên kia, nhưng chỉ nghe một tiếng kêu thất thanh ré lên.
Hắn biết việc gì vừa xảy ra, nên đành biết cuộc.
Kiếm của vài chục tên quân Thổ Phồn cùng chém vào quân Đường trẻ kia, cả xác thịt của tan tác.
Một tên binh Thổ Phồn còn giơ cao đầu người và tim gan hắn lên cười ha hả đắc ý.
Lúc này phía quân Đường chỉ còn lại bốn người, họ trơ mắt nhìn cậu lính trẻ chết thảm mà không làm gì được, Lâm Mục và ba tên quân Đường khác đều cắn toạt cả môi, họ thét to như điên như cuồng, dùng hết sức lực cuối cùng ra sức đâm chém, rửa mình bằng máu giặc, giết chết hết tên giặc này đến tên giặc khác, để rồi cuối cùng cũng mở ra được con đường máu, nhất cử xông ra khỏi vòng vây.
Nhưng đội chính Lâm Mục lại cố ý thả bước chậm lại, để chống đỡ truy kích của quân Thổ Phồn thay cho ba thủ hạ mình.
Lúc này người hắn đã bị trúng ba tiễn, bụng bị một kiếm xẻ ngang, cả ruột cũng chảy ra ngoài.
Hắn một tay ôm ghì vào bụng, một tay huơ đao chém giết.
Mình mẩy chiến mã của hắn cũng be bét máu me, xem ra khó mà chống đỡ nổi nữa, “Bụp!” một tiếng, nó ngã quỵ xuống, Lâm Mục bị hất đi té sõng xoài.
Hắn đã không còn đứng lên nổi, gắng gượng lắm mới quỳ được một chán lên, dùng cán đao chống đỡ thân mình đứng dậy.
Ba tên quân Đường đã xông ra khỏi vòng vậy kinh hoảng, quay mình định trở về tiếp cứu, Lâm Mục lớn tiếng chửi rủa: “Cút! Cút nhanh! Hãy quay về báo tin cho lão tử!”
Ba tên binh sĩ kia gào to một tiếng, rồi quay người xông vào rừng.
Lúc này, ba mươi mấy tên quân Thổ Phồn đã vây bủa lấy Lâm Mục, bọn chúng giơ cao kiếm từng bước tiến sát vẻ hắn, Lâm Mục cười thảm một tiếng, lẩm ba lẩm bẩm nói: “Lão tử tuyệt không chết dưới tay của các ngươi!”
Nói xong, hắn tự xoay ngược hoành đao, đâm mạnh vào lồng ngực của mình.