Thiên Hạ


Nỗi lo của Lý Khánh An không hề là dư thừa, từ trong các loại tình báo nắm giữ trong tay mà thấy, Đại Thực chưa từng từ bỏ ý định đối với Hà Trung và Thổ Hỏa La, thậm chí là Sindh và Punjab bọn họ cũng không hề bỏ cuộc, Đại Thực vẫn ở Khurasan đóng trọng binh bảy vạn người, một mảnh giấy hiệp nghị đình chiến không thể chống đỡ được vó sắt của bọn họ, chỉ có chấn thiên lôi mới là thứ mà bọn họ thật sự sợ hãi.

Đương nhiên, chiến sự ở Bắc Phi cũng đã làm phân tán đi tinh lực của Mansur.

Dưới tình hình như vậy, hắn chỉ có thể hạ lệnh Khurasan tổng đốc Ainur Ibrahim lúc nào cũng phải duy trì trạng thái bị chiến, chờ đợi thời cơ chiến đấu xuất hiện ở phương đông.
Sự tĩnh dưỡng trong một năm cũng đã mang lại thời gian và cơ hội cho Mansur giải quyết nội chính.

Mùa xuân năm nay, đô thành mới Baghdad của Đại Thực đã xây xong, tổng đốc các nơi tề tụ Baghdad, chính là lợi dụng cơ hội này, Mansur dùng một chén rượu độc giết chết Khurasan tổng đốc Ziyad, đồng thời nhậm mệnh người Khurasan trang thành với hắn là Ainur Ibrahim làm tổng đốc Khurasan tân nhiệm, đã giải quyết khuynh hướng độc lập của Khurasan.

Lúc này Ziyad đã mộ binh bảy vạn, bảy vạn người này bèn toàn bộ trở thành bữa ăn trên bàn tiệc của Mansur, hắn hạ lệnh quân Khurasan trấn binh ở Hà Trung cùng với bờ đối diện sông Amul của Thổ Hỏa La, Mansur cũng giống như một con lạc đà kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ chuyển biến xuất hiện ở phương đông.
Baghdad, tòa đô thành mới kiến tạo này vẫn còn chưa hoàn công cuối cùng, kiến trúc của nó cần khoảng thời gian hơn trăm năm mới từ từ hoàn thiện, nhưng hình thức ban đầu của Baghdad đã trình diện ngay trước mặt người đời.

Đây là một tòa thành trì hình tròn, chia làm nội thành và ngoại thành, tất cả đều là dùng duy nhất ngói xây nên.
Trong nội thành còn có Tử cấm thành, tường thành cao sừng sững chọc đến tận mây, nó cũng là một quần thể cung điện hình tròn, cùng với nội thành, ngoại thành cùng cấu trúc nên ba hình tròn đồng tâm, lấy cung điện của Khalifah làm tâm tròn, thông qua bốn cung môn lan tỏa ra ngoài, hình thành nên bốn con đường lớn thẳng tắp, phảng phất như tăm xe của bánh xe vậy, tỏa ra ở khắp mọi ngõ ngách của đế quốc.

Cung tân vương của Mansur gọi là Lục Viên Đỉnh cung, đặc trưng của nó là mái vòm màu xanh lục, một pho tượng điêu khắc kỵ sĩ tay cầm trường mâu ở trên đỉnh vòm giống như đang sắp sửa phải tung ngựa bay lên, còn bố trí trong hoàng cung không có gì khác biệt so với hoàng cung Damascus, vẫn là hoạn quan và cung nhân như cũ, vẫn là Địa Đồ cung điện như cũ.

Lúc này, Mansur đang ở trong gian đại điện không có cửa sổ, u ám tối tăm này, hắn đang đứng ở trước một bản đồ Thổ Hỏa La từng thuộc về người Ả Rập trầm tư, còn phía sau hắn không xa, Khurasan tổng đốc Ibrahim im lặng đứng ở một góc tường, với một tư thế khúm núm chờ đợi mệnh lệnh của Khalifah bệ hạ, còn Vizier (*tể tướng) Khalid cũng đứng ở một bên.
Sớm ở mấy tháng trước quân Đường trú ở Thổ Hỏa La đông tiến, làm cho Thổ Hỏa La xuất hiện chiến lược trống trải, Mansur bèn đã nhận được sự bẩm báo của mật thám đang ẩn giấu ở Thổ Hỏa La, nhưng Mansur lúc đó vẫn còn một tia nghi ngờ, hắn cho rằng Lý Khánh An sẽ không phạm phải sự sai lầm mang tính chiến lược như vậy, để cho Thổ Hỏa La trống trải, Hắn suy nghĩ nhiều lần, cứ cảm thấy Lý Khánh An đi một ván cờ, còn Thổ Hỏa La chính là một khâu quan trọng trong ván cờ này, trước khi vẫn chưa nhìn rõ ván cờ này, Mansur là tuyệt đối không dễ dàng manh động, quả nhiên, một tháng trước, hắn một lần nữa nhận được mật báo của Thổ Hỏa La, người Thổ Phồn đến từ cao nguyên xuất binh đã chiếm lĩnh Thổ Hỏa La.

Đây là sự trùng hợp? Hay là một cái móc câu?
“Khalid, khanh thấy thế nào?”
Đây là thói quen của Mansur, khi suy nghĩ vấn đề trọng đại, hắn luôn thích hỏi ý kiến Khalid một chút trước, Khalid là tê tướng của hắn, cũng là quan chính vụ tối cao của đế quốc, là trợ thủ đắc lực của hắn, Khalid lập tức cung kính nói: “Bệ hạ, thần cũng suy nghĩ rất nhiều, thần cảm thấy đây có lẽ có liên quan đến chiến lược đông tiến của Lý Khánh An, từ một năm nay mà nói, Lý Khánh An đã nghiêng sang phía đông rõ rệt, quân đội của hắn bắt đầu điều động về phía đông, thần đoán rằng Lý Khánh An có dã tâm về Đường triều tranh đoạt ngôi đế.”
“Vậy Thổ Hỏa La thì sao?” Mansur lại hỏi tiếp.
“Thần suy đoán, đây chắc là do binh lực Lý Khánh An không đủ dẫn đến như vậy, hắn không có năng lực trú phòng Thổ Hỏa La, nên mới khiến cho người Thổ Phồn thừa cơ tiến vào.”
“Phải vậy không?”
Mansur cười xòa lại hỏi tiếp: “Hắn có binh trú đóng Sinhd và Punjab có thể có có thể không, nhưng lại không có binh trú quân Thổ Hỏa La cực kỳ có giá trị chiến lược, liên quan đến an nguy mỏ bạc của hắn, khanh không cảm thấy điều này rất không hợp lý sao?”
“Điều này..Khalid có chút nghẹn lời.
Mansur lại nói: “Còn có Thạch Quốc và Câu Chiến Đề nữa, hai vùng đất này không gặp phải bất kỳ sự đe dọa nào, nhưng Lý Khánh An lại ở đây trú binh ba vạn, mà không chịu điều đi Thổ Hỏa La, không lẽ đây là vì bảo vệ trị an của địa phương ư? Khalid, khanh không cảm thấy điều này rất kỳ quặc sao?”
Khalid từ từ đã nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Mansur, hắn trầm tư chốc lát, bèn nói: “Ý của Khalifah bệ hạ là nói, Lý Khánh An là cố ý để trống Thổ Hỏa La?”

Mansur ngồi xuống, hắn bình thản cười nhạt nói: “Ta từng nghe qua một câu chuyện phương đông, nói thời thượng cổ có thần dùng voi làm mồi nhử, ở trong biển sâu câu rùa to, nếu như ta đoán không sai, Lý Khánh An cũng đang câu rùa, hắn là dùng con voi Thổ Hỏa La này làm mồi nhử, câu con rùa to Đại Thực này của ta, nhưng lại không ngờ rằng bị con vương bát Thổ Phồn này nhanh chân nuốt lấy mồi nhử trước, có lẽ đây là ý đồ của hắn, đây ta không biết được, nhưng ta cảm giác được, Lý Khánh An chính là hi vọng chúng ta xuất binh Thổ Hỏa La.”
“Nhưng hắn tại sao lại làm như vậy?” Ibrahim bên cạnh cuối cùng là không nhịn được hỏi.
“Câu hỏi này ngươi hỏi hay lắm.”
Mansur khen ngợi nhìn Ibrahim một cái, hắn hi vọng tổng đốc của Khurasan không chỉ là một kẻ chấp hành mệnh lệnh, cũng phải là một người suy nghĩ ít ra có thể có một nửa đầu óc của Muslim năm xưa, nghi vấn của Ibrahim làm hắn cảm thấy vui mừng.
Hắn đứng dậy lại đi đến trước bản đồ, nhìn vào một mảnh đất trắng xóa của phương đông, rất lâu sau, hắn khẽ thở dài nói: “Thật ra Khalid đã nói rồi, trọng điểm chiến lược của Lý Khánh An đã chuyển sang phương đông, hắn muốn về triều Đường tranh đoạt ngôi đế, nhưng lại không yên tâm An Tây, An Tây khiến hắn có mối lo phía sau, vì vậy hắn muốn phát động thêm một lần chiến dịch, triệt để đánh bại Đại Thực chúng ta, không còn khả năng đông tiến nữa, nhưng hắn lại không tìm được cái cớ, vì vậy bèn dùng Thổ Hỏa La làm mồi nhử, dẫn dụ bọn ta mắc bẫy, thân làm một đế vương, ta cũng bắt buộc phải có suy nghĩ sâu rộng như vậy, vì vậy ta trù trừ mãi không chịu đi nuốt lấy mồi nhử này, không ngờ lại bị người Thổ Phồn vô tri nuốt chửng rồi.”
Nghe xong phân tích của Mansur, Khalid không khỏi khen ngợi sự mưu tính sâu xa của những kẻ đế vương này, tình hình chắc là như vậy rồi, hắn trầm ngâm một lát, lại nói: “Vậy Thổ Phồn đã chiếm lĩnh Thổ Hỏa La rồi, làm rối đi gách lược của Lý Khánh An, đã gây nên sự bị động cực lớn cho hắn, chúng ta lại phải ứng phó thế nào?”
Mansur mỉm cười nói: “Làm rối loạn gách lược của Lý Khánh An là thật, nhưng tạo ra bị động cho hắn thì không hẳn, nếu đã không câu được rùa to, thì sửa lại là câu một tên vương bát to, đối với Lý Khánh An đối với An Tây cũng là có lợi không hại, nếu ta đoán không lầm thì, Lý Khánh An mùa đông năm nay chắc chắn sẽ không động binh với Thổ Hỏa La, hắn phải đợi, đợi càng nhiều quân đội Thổ Phồn tiến vào Thổ Hỏa La, hắn phải mượn cơ hội lần này triệt để đem người Thổ Phồn đánh cho tàn phế.”
Mansur mấy ngày nay luôn mãi suy nghĩ việc này, suy nghĩ của hắn đã từ từ trở nên rõ ràng, nếu đã hiểu được sự sắp xếp chiến lược của Lý Khánh An, vậy thì hắn sẽ suy nghĩ, trong đại chiến Đường Phồn lần này, Đại Thực phải đóng một vai trò như thế nào? Hắn nên làm sao mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất cho Đại Thực, đương nhiên, hắn cũng cần từ các góc độ khác tiến hành suy nghĩ lâu dài.
Nghĩ vậy, Mansur lại nói với Khalid: “Ta nghĩ đặc sứ của Lý Khánh An hai hôm nay cũng có lẽ đã đến, nếu như đến rồi, lập tức dẫn hắn đến gặp ta.”
Constantinopolis, nơi đây là đô thành của đế quốc Byzantium, cũng là trung tâm kinh tế và mậu dịch của thế giới phương tây, đô thành của vàng, một lượng lớn vàng và thương phâm từ nơi đây ra vào, đã mang lại cho đế quốc tài phú không gì có thể so sánh được, chống đỡ cho cuộc sống ngập tràn trong vàng son của các quý tộc đế quốc Byzantium.

Tòa đô thành trung tâm này của phương tây còn nôi tiếng bởi sự kiên cố hùng vĩ của thành bảo, từ bốn trăm năm trước sau khi vương triều Theodosius chia cắt, đế quốc Byzantium gặp phải vô số lần xâm lăng, nhưng cuối cùng dựa vào sự phòng ngự thành bảo kiên cố của nó mà đứng vững không ngã.
Lúc này đế quốc Byzantium cũng đã xảy ra rất nhiều thay đổi, Thay đổi lớn nhất của nó là đã trực tiếp kiến lập quan hệ mậu dịch với triều Đường của phương đông.


Tơ lụa, gốm sứ, giấy má đến từ phương đông luôn là xa xỉ phẩm của xã hội thượng lưu Byzantium, Theo việc trực tiếp kiến lập nên con đường mậu dịch, bắt đầu có ngày càng nhiều khuôn mặt phương đông xuất hiện ở Constantinopolis.

Bọn họ mang đến ngày càng nhiều tơ lụa và gốm sứ tinh xào của phương đông, làm cho những xa xỉ phẩm này từ từ đi ra khỏi phạm trù của quý tộc, bắt đầu được sự suy tôn của dân chúng trung hạ lưu, đồng thời cũng ngày càng nhiều người phương tây không ngại đường xa vạn dặm đi đến Trường An, mang đi da lông, châu báu và một lượng lớn những đồng tiền vàng.
Buổi sáng hôm nay, một toán thương đội An Tây do mấy nghìn con lạc đà hợp lại đi vào thành môn cao ngất của Constantinopolis.

Mậu dịch của đôi bên chủ yếu là lấy mậu dịch của quan phương làm chủ, đồng thời cũng cho phép tư nhân tham dự.

Do thương đội quan phương có quân đội hộ tống, vì vậy rất nhiều thương đội tư nhân cũng tham gia vào đội ngũ quan phương, cùng nhau tiến về Constantinopolis, vì vậy bèn đã hình thành thương đội với quy mô đồ sộ, từ hai năm trước khi Lý Khánh An và hoàng đế Byzantium sau khi ở thành Arthur đạt thành minh ước, đại thương đội như vậy bèn bắt đầu xuất hiện ở Constantinopolis, Lúc mới bắt đầu, đại thương đội đến từ phương đông đã gây chấn động trong người La Mã, toàn thành hèm vắng, ngõ hẹp hoan nghênh thương đội của triều Đường, Thương đội phương đông như vậy một năm có ba lần, theo số lần gia tăng lên nhiều, lòng hiếu kỳ của người La Mã cũng từ từ áàm xuống, không vây quanh nhìn ngắm thương đội đến từ Đường triều nữa, nhưng cũng có người rất có hứng thú với sự đi đến của bọn họ.
Thương đội của An Tây vừa đi vào thành môn, bèn lập tức có vô số lái buôn nhỏ, kỹ nữ và người hành khất vây lại, những thành viên thương đội này không chỉ là phụ trách vận chuyên các loại hàng hóa, bọn họ cũng lén lút mang kèm theo không ít hàng lậu, những thứ hàng lậu này được xem như vật phẩm tùy thân, các bên đối với chúng không trưng thu thuế, lại là vật dụng cá nhân, đa số bán khá rẻ, vì vậy rất được sự ngắm nghé của lái buôn nhỏ, không cần ngôn ngữ tương thông, chỉ cần hiệu tay đơn giản và lắc đầu gật đầu là có thể giao dịch xong, còn về mối buôn bán của kỹ nữ cũng vô cùng đắt đỏ, rất nhiều kỹ nữ ở trong xe ngựa đi ra đi vào, mỗi người đều rất nhanh đã làm nên mấy vụ buôn bán.
Vào lần này, trong thương đội có thêm mấy vị sử thần, bọn họ bèn là đặc sứ do Lý Khánh An phái đến, quan viên dẫn đầu tên là Trần Thiếu Du, là một tham quân sự của quân An Tây, chủ quản việc vẽ và thu thập bản đồ quân sự của các nơi, Thông thường mà nói, Trần Thiếu Du là được mệnh lệnh của Hành quân Tư mã sắp xếp xích hầu các nơi tiến hành việc vẽ bản đồ quân sự và việc chế tác sa bàn, nhưng lần này Trần Thiếu Du lại là nhận sự sai khiên bí mật của Lý Khánh An xuất sứ đế quốc Byzantium, đưa giao một lá thư thân bút của Lý Khánh An cho hoàng đế Kopronymos của bọn họ.
“Thiếu Du huynh!”
Trần Thiếu Du vừa mới bước vào cửa thành bèn đã nghe thấy có người gọi hắn, hắn ngơ ngác, quay đầu nhìn đi, chỉ thấy dưới một tòa nhà cao, có một nam tử trẻ tuổi đang đứng, là một người Hán, ở trong người Hồ phương tây đầy đường cực kỳ bắt mắt, Trần Thiếu Du lập tức nhận ra ngay, là quan viên An Tây trú đóng Byzantium liên lạc mậu dịch Đỗ Minh Bồi.
Đỗ Minh Bồi là người Kinh Triệu huyện Cao Lãng, năm xưa cùng Trần Thiếu Du theo học ở Quốc Tử Giám, vốn dĩ đã là bạn học chơi thân, sau này lại cùng đến An Tây cầu chức, hai người tình bằng hữu cực kỳ thâm hậu, Trần Thiếu Du vui mừng đến la to một tiếng: “Minh Bồi huynh!”
Hắn xoay người từ lưng lạc đà bước xuống; rảo bước đi lên phía trước, hai người gần một năm không gặp rồi, bây giờ ở dị quốc tha hương gặp lại, lại kích động đến nỗi ôm chầm lấy nhau.
Đỗ Minh Bồi hai năm trước đến An Tây cầu chức, trước hết là vào quân An Tây làm quan quân vãn chức, rất nhanh bèn với sự tài giỏi tháo vát mà trở nên nổi trội, năng khiếu ngôn ngữ của hắn cực tốt, nửa năm bèn đã học biết được tiếng Đột Quyết, trở thành trợ thủ của Bùi Du lúc đó, trong lúc xuất sứ Byzantium, hắn rất nhanh bèn đã học được ngôn ngữ Byzantium, một năm trước, An Tây và Byzantium phái quan liên lạc mậu dịch cho nhau, Đỗ Minh Bồi bèn trở thành vị quan liên lạc hàng đầu nhiệm kỳ đầu tiên ở Byzantium của An Tây.
Thật ra ở An Tây, thái học sinh giống như Đỗ Minh Bồi và Trần Thiếu Du còn có rất nhiều, ví dụ như Trương Chí Hòa đã thăng chức làm Đình Châu trưởng sứ, còn có nhóm mấy trăm người như Khánh An huyện huyện lệnh Lý Thành Phi v.v.., bọn họ đa số người đều đã trải qua được thứ thách của cuộc sống quân lữ, bắt đầu lũ lượt xuất nhiệm chức vị quan trọng, ở các bộ môn, các châu huyện của An Tây đều có bóng dáng của bọn họ, bọn họ đã từ từ gánh vác lấy đòn dông của An Tây.
Đỗ Minh Bồi hôm nay cũng giống như mọi khi đến trước cửa thành nghênh tiếp thương đội đến từ An Tây, không ngờ vừa lúc nhìn thấy được Trần Thiếu Du, hắn kích động vạn phần, vội vàng hỏi: “Thiếu Du huynh, sao huynh lại qua đây?”

Trần Thiếu Du thấy bên cạnh đang đứng mấy thương buôn người Hồ, bèn kéo Đỗ Minh Bồi qua một bên, thấp giọng nói: “Phụng mệnh của đại tướng quân xuất sứ Byzantium, ta phải đi gặp mặt hoàng đế Byzantium, còn phải xin huynh sắp xếp một chút.”
“Đây không thành vấn đề, trong thành có quán nghênh tân, bên kia có người chuyên môn phụ trách tiếp đãi, bọn họ sẽ thay huynh thượng báo dần lên trên, nhiều nhất là ba ngày, hoàng đế của Bỵzantium có lẽ sẽ tiếp kiến huynh.”
Trần Thiếu Du lại lắc đầu nói: “Ta là bí mật xuất sứ, chính sự đường không biết được, sự tình khẩn cấp, ta hi vọng hôm nay sẽ có thể diện kiến hoàng đế, hơn nữa ta còn có thư thân bút của đại tướng quân, phải tận tay giao cho hoàng đế của bọn họ.”
“Là vậy à?”
Đỗ Minh Bồi trầm ngâm một chút nói: “Vậy thì đi tìm công chúa Irony, nàng bây giờ là trữ quân của Byzantium, do nàng trực tiếp sắp xếp gặp hoàng đế bệ hạ.”
“Công chúa Irony là trữ quân?”
Trần Thiếu Du sững người, trữ quân chính là thái từ, lại để cho công chúa làm thái tử, hắn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, Đỗ Minh Bồi thấy hắn không hiểu được, bèn mỉm cười nói: “Đây không có gì cả, Byzantium là nơi coi trọng thực lực, ba quân đoàn thủ hạ của công chúa Irony đều đã có trang bị của quân Đường, là quân đội lớn mạnh nhất của Byzantium, trữ quân dĩ nhiên chính là nàng, hơn nữa, Đại Đường của bọn ta không phải cũng đã từng có nữ hoàng rồi sao?”
“Đó là hai việc khác nhau!”
Trần Thiếu Du lắc đầu, cho dù hắn cảm thấy không thề nào lý giải được, nhưng nhiệm vụ mà chủ công giao cho hắn mới là chuyện cấp bách nên làm trước mắt, hắn chỉ đành bắt đắc dĩ nói: “Cho dù nàng ta có là hoàng trừ hay không, chỉ cần có thể thay ta làm tốt công việc thì không thành vấn đề.”
Đỗ Minh Bồi thấy hắn xem như thực tế, bèn vỗ vỗ vai hắn cười nói: “Vậy là đúng rồi, người La Mã suy nghĩ không giống như chúng ta, mặc kệ thái tử là nam là nữ, quyền thế của công chúa Irony vô cùng lớn, nói không chừng nàng có thể làm chủ được, đem sự tình của huynh giải quyết xong xuôi.”
“Vậy tốt thôi! Vậy chúng ta bây giờ liền đi gặp nàng.”
“Đừng vội, buổi sáng là huynh không gặp được nàng đâu, Buổi trưa đi! Ta dẫn huynh đi, bây giờ chúng ta đi tửu quán uống rượu trước, huynh đi thường thức rượu bồ đào của người La Mã, rồi mới nếm trải một chút mùi vị của người đẹp phương tây.”
Đỗ Minh Bồi kéo lấy Trần Thiếu Du bèn đi đến một tửu quán nhỏ ở đầu ngõ.
Công chúa Irony từ đầu năm đã chính thức trở thành người kế thừa hoàng trữ đầu tiên, nắm trong tay đại quyền quân chính của đế quốc Byzantium, tất cả mọi thứ này đều đến từ thực lực của nàng, ba quân đoàn được quân Đường dùng trang bị tốt nhất để vũ trang, tổng cộng ba vạn người, áo giáp Minh Quang, hoành đao, Đường nỏ, hao tồn hết của nàng hơn hai trăm vạn tiền vàng, trong đó tám mươi vạn là đến từ thuế thu từ đất phong tặng của nàng, chính là tám mươi vạn tiền vàng này cũng làm cho Irony ở trên đất phong của nàng nhận được một danh hiệu ‘nữ ác ma hút máu’, đây vẫn còn thiếu rất nhiều mới đủ, nàng lại từ chỗ của người Do Thái mượn lấy một trăm hai mươi vạn tiền vàng, dùng thuế thu được mười năm từ một mánh đất phong khác của nàng - đảo Crete làm vật cấm cố.
Công chúa Irony không nghi ngờ gì là một nữ nhân dám đặt cược, ba vạn quân đội nàng dốc hết vốn liếng của mình tạo ra cũng đã mang lại lợi ích to lớn cho nàng, trong chiến tranh đối với Bungari cuối năm ngoái, phụ hoàng của nàng và đại vương tứ Ronnie đều gặp phải thảm bại, duy chỉ có quân đội của nàng đem liên quân người Bungari và người Slavic đánh đến thất bại thảm hại, ép buộc quốc vương Bungari cúi đầu xưng thần với đế quốc La Mã, lần thắng lợi này không chỉ cứu vãn được tôn nghiêm của đế quốc La Mã, cũng cứu vãn được nguy cơ Constantinopolis sắp sửa rơi vào tay địch, ngay cả đại vương từ của vương triều Caroling vừa mới kiến lập cũng mộ danh cầu hôn với nàng.
Danh vọng của công chúa Irony tăng vọt chưa từng có, dung mạo xinh đẹp của nàng đã khiến nàng giành được được sự yêu thích của các quý tộc, dưới yêu cầu mãnh liệt của các quý tộc, phụ thân của nàng, hoàng đế của đế quốc Byzantium hân hoan đem quyền kế thừa vương vị của nàng điều chỉnh lên một vị trí lên trước, từ người kế thừa thứ hai trở thành người kế thừa thứ nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận