Thiên Hạ


Dù cho Lý Khánh An đã dự định cho phép Quách Từ Nghi dẫn ba ngàn quân vào Kinh Thành, nhưng cuối cùng Quách Tử Nghi lại bỏ qua cơ hội này, hắn cuối cùng cũng chẳng có đi vào Quan Trung.

Không lâu sau Lý Khánh An bèn nhận được tin.

Quách Tử Nghi đã dẫn mười vạn đại quân của minh quay trờ về Linh Châu, mà trong các châu huyện Quan Nội Đạo tiếp cận Quan Trung lúc này đã không còn một người trú quân.

Tin này khiến Lý Khánh An cũng có một chút ngạc nhiên, hắn hiên ý của Quách Từ Nghi.

Quách Tử Nghi rất có khả năng muốn nhường lại Quan Nội Đạo cho triều đình.

Ngay buổi chiều cùng ngày nhận được tin này Lý Khánh An đã lập tức lệnh người đi tìm Nghiêm Trang đến gặp minh.
Trong đại trướng.

Lý Khánh An đang khoát tay sau lưng đi lại.

Vì sao mà Quách Từ Nghi lại chịu bỏ Quan Nội Đạo mà đi.

Là vì do hắn yếu thế hơn mình ư? Hay do hắn cố ý muốn thăm dỏ minh?
“Ta muốn nghe thử cách nghĩ của đại tướng quân trước đã!” Nghiêm Trang ngổi một bên cười nói.
Lý Khánh An chau nhẹ mày nói: “Ta đang nghĩ Quách Tử Nghi rốt cuộc thuộc về phe nào đây? Chí ít hắn sẽ không bao giờ chịu tận trung cho ta.

Vậy hắn sẽ làm việc cho ai.

Là tên tiểu hoàng đế không đến hai tuổi đó ư? Hay là thái hậu? Hoặc sẽ là triều đình? Đấy là điều đầu tiên mà chúng ta phải xác định được trước tiên.”
Nghiêm Trang gật gật đầu nói: “Thuộc hạ cho rằng Quách Tử Nghi bây giờ vẫn đang trong tình trạng quan sát.

Hắn chắc là vẫn chưa quyết định được chốn về cho chính bàn thân minh.”
“Vấn đề là ở đây!”
Lý Khánh An tiếp theo lời hắn: “Nếu Quách Tử Nghi vẫn chưa quyết định được chốn về cho mình, vậy thực lực chính là vốn liếng lớn nhất của hắn.

Hắn chi khi có được lực lượng hùng hậu thì hắn mới có cái vốn đê mà kì kèo trả giá.

Nếu thật sự như thế thì ngươi nghĩ Quách Tử Nghi vì sao lại phải bõ Quan Nội Đạo đi?”
“Ý của đại tướng quân là Quách Từ Nghi đã có được quyết định rổi ư?”
“Đúng! Chắc chắn là thế.

Nếu không trong tay hắn là mười vạn đại quân, mất đi Quan Nội Đạo rổi thì hắn lấy sì mà nuôi sống số quân này?”
Nghiêm Trang trầm ngâm một hổi.

Hắn cũng cảm thấy phán tích của Lý Khánh An rất có lý, quan trọng nhất là nếu Quách Tử Nghi thật sự bỏ Quan Nội Đạo thì hắn sẽ lấy gì mà nuôi sống mười vạn đại quân của minh? Hơn nữa hắn cũng rất có khả năng sẽ đi nương nhờ triều đình, nếu nương nhờ Lý Long Cơ thì lương thực cũng không cách nào mà vận chuyền đến đây.
Lúc này, Lý Khánh An lại nói: “Giờ này ta nghĩ chắc chi có hai khà năng.

Một là hắn có ý tận trung cho triều đình, cố tình đưa ra nhượng bộ với ta.

Không thì là hắn đang thăm dỏ, xem xem liệu ta có lập tức ra quân chiếm lĩnh Quan Nội Đạo không.”
“Đại tướng quân, thuộc hạ thấy cả hai khả nãng đều có thể xảy ra.

Quan trọng bây giờ là đại tướng quân định sẽ làm thế nào?”
Lý Khánh An đi thẳng đến cửa trướng, hắn nhìn về phía Quan Nội Đạo phương bắc, chậm rãi nói: “Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ta mời tiên sinh đến đây, hi vọng tiên sinh có thể đưa ra một kiến nghị giúp ta.”
Nghiêm Trang trầm ngâm một lúc, bèn cười nói: "Hay là đại tướng quân cũng thử
Thăm do tên Quách Tử Nghi này xem."
Lý Khánh An quay đầu lại hỏi: “Thăm dỏ bằng cách nào đây?”
“Có thể dùng một thủ đoạn bất thường nào đấy tạo ra một cơ hội.”
Nghiêm Trang bất đầu khẽ tiếng ti tê với Lý Khánh An, Lý Khánh An cũng trầm ngâm gật gù, nói: “Cách này cũng có thê thử xem.”

Nói xong hắn bèn quay sang hạ lệnh với thân binh: “Truyền lệnh của ta.

Nói Hổ Vân Bái hỏa tốc đến đây gặp ta ngay.”
Quan Nội Đạo chính là khu vực Thiểm Bắc và Ninh Hạ ngày nay, thuộc phía bấc đông bằng Quan Trang, là vùng phúc địa quÂng đại được bao bọc bời Hoàng Hà uốn lượn.

Quan Nội Đạo của Đường triều khí hậu ẩm thấp, đâu đâu cũng thấy rừng rậm bao phủ.

Đất đai khu vực này rất phì nhiêu, dân số lại đông, trước giờ vốn là vùng sÂn xuất lương thực chiến lược, có được Quan Nội Đạo cũng có nghĩa là có được nguôn lương thực và binh lực dổi dào.

Năm xưa chính An Lộc Sơn cũng đã lập kế hoạch chiếm hữu Quan Nội Đạo, dùng Quan Nội Đạo để làm căn cứ và bàn đạp rổi tiến quân Quan Trung.
Quách Tử Nghi từ sau khi phụng mệnh trấn thủ Quan Nội Đạo, binh lực trong tay hắn cũng dần dần gia tăng, từ năm vạn người lúc ban đầu giờ đã lên mười vạn, hơn nữa chất lượng quân đội cũng khá cao, sức chiến đấu rất mạnh.

Tuy không địch nổi với bách chiến chi sư quân An Tây của Lý Khánh An, nhưng nếu ứng phó với quân Quan Trung của Lý Hanh thì vẫn ăn đứt.
Từ khi Lý Khánh An ủng hộ tân đế Lý Tấn lên ngôi, Quách Tử Nghi bỗng đột nhiên buông tay vùng Quan Nội Đạo rút quân về Linh Châu và Quan Nội Bắc đạo,
Khiến rất nhiều châu huyện tại vùng Quan Nội Đạo nhất thời bơ vơ không biết nương tựa vào đâu.
Nhưng sơn tặc sơn dân này cũng chính là nông dân bình thường của Quan Trung hoặc Quan Nội Đạo, vì nạn thâu tóm ruộng đất trước đây.

Họ không muốn phải trờ Thành nông nô hoặc tá điền mà bị bức ép bõ trốn khỏi quê nhà.

Trờ Thành đào hộ.

Đào hộ là một vấn đề xã hội cực kỳ nghiêm trọng từ thời Trung Đường đến nay, một mặt vì đất đai bị kè quyền quý thâu tóm.

Một mặt khác các đại chủ trang viên lại chuyển to thuế nặng nề lên người họ, khiến họ khó mà sống nôi.

Nên cuối cùng chi đÂnh bỏ nhà đào tẩu vào rừng núi.
Câu chuyện “Hà chính mạnh ư hổ” chính là kể lại cuộc sống bi thảm của những đào hộ này.

Mà ngoài đào hộ ra.

Ngoài nông dân ra một số phũ binh đào ngũ cũng trốn vào trong rừng sâu, có kè bắt đầu khai hoang đất rừng.

Sống cuộc sống săn bắn trông trọt nguyên thủy, nhưng cũng có những kẻ hung hãn thì sẽ chiếm núi tự xưng vương.

Trờ Thành sơn tặc hiểm họa của dân lánh một phương.
Nhưng trong vùng núi sâu huyện An Định lại đang nổi lên một đám sơn tặc đình đám.

Tên thủ lĩnh sơn tặc họ Miêu, quan binh đã mấy lần vào núi để cÂn quét chúng, nhưng cuối cùng cũng không kết quả gì quay ra.

Không phải đánh không lại chúng, mà là căn bản không tìm thấy bóng dáng chúng đâu.
Giờ này đã là trung tuần tháng sáu.

Huyện An Định mắt thấy đã đến thời gian thu hoạch lúa mạch, thời điểm này cũng là thời khắc mà trên dưới huyện An Định nơm nớp lo sợ nhất, vì mỗi năm cử đến thời gian vụ mùa thu hoạch thì lại luôn là thời điểm sơn tặc hoạt động xông xáo nhất.
Tối hôm đó, trời đen gió cao.

Ông trăng cũng phải không ngừng xuyên thấu qua lớp mây đen dày cộm mới ló đầu ra được, cả đất trời xung quanh lúc bị bao trùm trong mÂn đêm nặng trĩu, lúc lại sáng màu trắng bạc, ánh trăng tỏa chiếu nơi nơi.
Phía Nam huyện An Định là bờ sông Kinh Hà có mấy nhà kho khổng lổ, do có thể
Đi đường thủy để chuyển từ đây vào Quan Trung, vì thế huyện An Định cũng trờ Thành một trong các trạm trung chuyển chủ yếu để chuyền lượng vào Quan Trung của mười mấy huyện phụ cận.
Dù cho vụ mùa lương thực hè vẫn chưa bắt đầu thu hoạch, nhung trong các kho ven sông Kinh Hà vẫn còn đề mấy vạn thạch lương thức của năm ngoái cùng một số món hãng nhẹ như vải bố lúc cuối năm chưa kịp vận chuyển đi.
Dãy kho lớn này vốn dĩ được Quách Từ Nghi cho phái một ngÂn quân đội đến trú canh gác, do quân đội của Quách Tử Nghi giờ đột nhiên rút lui, khiến dãy kho này lập tức mất đi người cai quản, thái thú Kinh Châu sợ sẽ xảy ra việc không hay, một mặt cho tổ chức lượng lớn dân phu vận chuyển lương thực vào nội Thành, một mặt khác lại phái hơn một trăm tên nha dịch gác đêm tại kho.
Vận chuyển khuâng vác gần năm ngày, lúc này lương thực tôn kho đã không còn bao nhiêu, ước chừng còn lại khoảng bốn ngÂn thạch, nha dịch canh gác cũng bắt đầu lõng lẻo hơn.

Vất vả hết năm ngày, rất nhiều nha dịch cuối cùng không chịu nổi đều lển lút trốn về Thành để tìm thú vui.
Nhung ngay vào cái đêm thử năm.


Một đoÂn người chừng tám trăm đã xuất hiện tại nơi cách kho chừng năm dặm.

Đây là một đội ngũ hỗn tạp cọc cạch, trong số họ có người đang mặc quân phục, có người chi là nông dân mặc quần bố áo ngắn.

Cũng có người mặc trường bào của kẻ tri thức, trong tay họ là đủ các loại binh khí khác nhau, nào cung, nào nỏ, rổi tiền, giáo, và cả cày, cuốc...
Nếu bị dân chúng trong huyện An Định bắt gặp thế nào cũng có người phát hoảng hét to: “Sơn tặc!”
Từ ăn mặc bề ngoài và vũ khí trên tay họ mà thấy, bọn họ quả thực cực giống sơn tặc Lục Bàn sơn.

Nhưng tám trăm người này ai ai cũng thân thủ nhanh nhẹn, bước đi như phi.

Và mục tiêu của họ cũng rất rõ rÂng.

Đó là năm tỏa nhà kho lớn ven sông Kinh Hà.
Lúc này, tám trăm người này đã cách nhà kho không còn bao xa.

Chi còn cự ly chưa đến một dặm.

Ánh mắt sắc bển và sáng ngời của vị thù lĩnh sơn tặc đang nhìn chằm chằm về dãy nhà kho.

Lúc này, ánh trăng đã e thẹn ló khỏi mây tầng, lại một lần nữa rọi ánh bạc soi sáng khắp nơi.

Năm tỏa nhà kho rộng lớn đương sừng sừng ven dỏng Kinh Hà.

Nghiễm nhiên trông như năm tượng thần khổng lổ đen ngòm.

Khoảng cách giừa mỗi tòa nhà kho cách nhau chừng ba mươi bước, không có hãng rào, chi có một dãy nhà trệt bên cạnh, đó là nơi dành cho người canh giữ kho ở.

Bây giờ đang có một trăm mấy người nha dịch châu huyện đang ỡs nhưng tối nay chi còn lại chừng hơn ba mươi người.
Trong phỏng đèn đuốc sói rọi.

Không ngừng có bóng người qua lại trên ánh trên lớp giấy thô của cửa sổ, chi nghe trong phỏng chốc chốc lại vọng ra tiếng la ó của mấy con bạc: “Lô! Lô!”
Thời cơ đã đến.

Thù lĩnh sơn tác giơ tay khẽ giọng hạ lệnh: “Lên!”
Tám trăm người nom như tám trăm chay tiễn thoát huyền vèo vèo phóng đến phía năm tỏa nhà kho.

Vừa trùng hợp đang có một nha dịch đi ra tiêu tiện, hắn ngẩng đầu lên đã thấy đoàn người đông nghẹt đang phóng về phía họ với nhà kho, sợ quá la thất thanh: “Sơn tặc! Sơn tặc đến rổi!”
Hắn vừa dắt lưng quần quay lưng đã bõ chạy, tiếng thét toáng của hắn như tiếng pháo đạn làm cả căn phỏng nổ tung, mấy mươi tên nha dịch có kè nhảy cửa sổ bỏ chạy, người thì xông thăng vào rừng rậm phía sau nhà lân tránh, chi một chớp mắt mà ba mươi mấy tên nha dịch đều bỏ chạy sạch sẽ.

Một người cũng không còn sót lại.
“Mẹ bà nó! Chúng chạy còn nhanh hơn cả thỏ!”
Tên thù lĩnh sơn tặc nhìn căn nhà trống trải không khỏi nguyền rùa.

Ngay lập tức hắn lại hạ lệnh nói: “Đốt lừa.

Thiêu hủy nhà kho này!”
Chi một chốc lát.

Năm tỏa kho đồng thời bị châm lừa.

Liệt hỏa bừng bừng xông thẳng lên không.


Hỏa thế ngất trời, cả bầu trời phía Nam của huyện An Định đều một màu đỏ rực.
Trên tường Thành của huyện An Định, mười mấy vị quan viên châu huyện đều nghe tin mà vội đến Thành đầu.

Bọn họ ai ai cũng đều cảm thấy bàng hoàng vô cùng.

Tên sơn tặc họ Miêu kia tuy rất hung hÂn.

Nhung hắn chưa từng làm việc giết gà lấy trứng, thường hắn chi cướp một ít lương thực xong rổi sẽ quay về, chứ chưa bao giờ đến cướp kho rổi thiêu hủy như hôm nay, không lè sau này bọn chúng không định sẽ đến cướp kho nữa ư?
Thái thú Kinh Châu Bùi Củ nhìn năm đám lửa cao ngùn ngụt, mắt hắn CŨNG lóe lên mổi lửa giận dữ.

Hắn vốn còn có chút thương xót cho những sơn dân vào đào hộ này, nhưng giờ này bọn khốn này lại dám đốt kho quan, bọn chúng thật sự muốn làm phản rổi đây!
Ngay tại lúc này, bỗng dung có nghi chi về phía xa xa la toáng lên: “Mọi người mau nhìn, bọn chúng lại đến rổi kìa!”
Chi thấy trong bóng đêm xuất hiện một loạt các bóng đen ngập trÂn, chắc có hơn ngÂn người, đi đầu là ba người cười trên lưng ngựa.

Bọn chúng cũng chẳng thèm che đậy sì.

Cử ầm ầm hô hào phóng thẳng về phía huyện Thành.
Kinh Châu trường sử Triệu Tự Minh phát hoảng thất thanh kêu la: “Nhanh! Nhanh đóng cửa Thành lại.

Cả cầu treo cũng kéo lên nữa!”
“Triệu trường sử!”
Bùi Cũ bất mÂn liếc hắn một cái.

Bùi Cù thật sự không hiểu nổi tên trường sử này, tuy hắn học vắn cũng không đến nỗi nào, nhung nhân phẩm của con người này lại thấp kém cực kỳ.

Tất cả các quan viên Quan Nội Đạo đều tẩy chay việc Lý Hanh lên ngôi, nhưng tên Triệu Tự Minh này bề mặt thì cử luôn miệng nói tấy chay, nhung trên thực tế hắn lại lển dâng biểu ca công tụng đức Lý Hanh để rổi được thưởng thức của Lý Hanh, từ Bàn Âm huyện huyện lệnh được thăng chức làm trường sử Kinh Châu, quả thực khiến người xung quanh thấy nhục cho hắn.
Bùi Cũ thấy một đám nhỏ mao tặc đã có thể làm hắn hoảng loạn sợ sệt như thế không khỏi lại cÂng thêm phần khinh bi.

Bèn lạnh lùng nói: “Người là quan trường sử của cả châu, ngươi đừng có quên thân phận của minh.”
“Tuân lệnh! Hạ quan do lần đầu gặp phải sơn tặc.

Đã có phần thất lề.”
Triệu Tự Minh không dám kêu la linh tinh nữa.

Hắn đưa tay áo lên lau bớt mổ hôi trên trán nói: “Bọn sơn tặc này rốt cuộc định làm gì đây, bộ muốn tạo phản à?”
“Bọn họ nhìn thấy quân đội đã rút đi bèn đến thị uy với chúng ta.

Hừ! Thật đúng là đám ô hợp không biết trời cao đất rộng, có hơn ngÂn người mà dám đến cướp đoạt huyện Thành ư?”
Triệu Tự Minh cười khan một tiếng nói: “Bùi sử quân nói chí phải, đây chẳng qua là mấy tên mao tặc.

Chúng ta không cần phải quan tâm chúng làm 21.

Chúng không cướp được huyện Thành thì ắt sẽ tự mà rút lui thôi.

Bùi sử quân, theo ta chúng ta cũng không cần phải kinh động đến triều đình, sứ quân nói có đúng không?”
Bùi Cũ hiểu tâm tư của cái tên Triệu Tự Minh này, hắn chẳng qua là sợ triều đình đến sẽ tính sổ lên đầu hắn mà thôi.

Bùi Cù nghe mà trong lỏng không khỏi cười mỉa.

Nhưng ngoài mặt hắn cũng chẳng thèm đếm xia gì tên này.
Triệu Tự Minh bị phớt lờ một cách rõ rÂng thế, sắc mặt không khỏi ngượng nghịu, hắn không ngừng rủa thầm tên Bùi Củ này trong lỏng.

Lúc này, gần ngÂn tên sơn tặc đang ùn ùn kéo đến.

Một trăm tên sơn tặc xông lên phía trước bắt đầu kéo cung bắn tiễn, vài chục tiễn đã vèo vèo phóng đến phía quan viên đứng Thành đầu.

Thế tiễn mạnh mẽ khiến các quan viên sợ hãi hốt hoảng lánh vào bên trong.
Triệu Tự Minh xém chút đã bị tiền bắn trúng, hắn la toáng lên kinh hoảng, ôm đầu ngổi xổm dưới chân tường, toÂn thân run lẩy bẩy, trong miệng đã bắt đầu nghẹn ngào hét toáng: “Xong rổi, phen này ta xong thiệt rổi!”
Bùi Cù thấy tên này đúng là mất mật thật, chì hận không thể đạp vài phát vào hắn mà thôi.

Cuối cùng Bùi Cũ bèn quay lưng đi thẳng xuống Thành.

Trong đêm đen.


Hắn đã hạ lệnh căn dặn nha dịch nói: "Ngươi dẫn người đến từng nhà thông báo cho dân chúng biết để mọi người có thể hợp lực giết giặc.

Ai giết chết được một tên sơn tặc sẽ
Được thường tiền năm mươi quan!"
Bùi Cù đã trờ về châu nha trước, Bùi Cũ là tộc đệ của Bùi Mân.

Năm nay hơn bốn mươi tuổi, nguyên là trường sử của Diên Châu, vì bình thâm của Lại bộ ba năm liền thuộc hạng thượng thượng nên được Lý Dự đề bạt lên làm thái thú Kinh Châu.
Con người Bùi Cũ ngay thẳng bộc trực, nghiêm lệ chính đại.

Có uy tín rất cao trong miệng của dân chúng.

Hắn là ngôi sao hi vọng trên quan trường thử hai khác sau Bùi Mân của gia tộc Bùi thị.

Tối hôm nay, dù cho miệng hắn đã hết lời khiển trách sự yếu đuối của Triệu Tự Minh, xưng bọn sơn tặc là đám ô hợp không ra gì một cách khinh miệt, nhưng trên thực tế trong lỏng hắn lại ưu lo hết mực.

Dù cho bọn sơn tặc này công không hạ Thành trì.

Nhung những người dân chúng ngoài Thành lại phải chịu không biết bao khổ sờ dưới tay chúng.

Haiz! Quân đội Quách Tử Nghi vừa rút đi thì bọn sơn tặc này lại bắt đầu ngông cuông ngóc đầu.
Hắn vừa đi đến cửa châu nha thì một nha dịch vội đến trước mặt hắn.

Sắc mặt cổ quái bầm báo: “Sử quân, có người đến tìm người, giờ vẫn đang đợi trong châu nha.”
“Là ai thế này?”
“Thuộc hạ cũng không rõ, hắn chi nói là từ trong Kinh đến đây thôi.”
“Trong Kinh?” Bùi Củ có phần nghi hoặc, không nhẽ Bùi Mân tộc huynh của hắn đã phái người đến tìm hắn ư? Mấy hôm trước hãn có nhận được tin.

Lý Khánh An dẫn đại quân đi vào Quan Trung, ngụy đế Lý Hanh vừa danh tiếng đã hoảng hốt bỏ chạy.
Dù cho Bùi Cũ cũng hơi bất mÂn việc Lý Khánh An lập tiểu nhi hai tuổi làm tân đế.

Nhung với việc Lý Khánh An không làm giám quốc mà lại giao quyền lực cho Chính sự đường thì hắn lại rất ư là tán thường.
Bảy người của Chính sự đường đều là danh vọng chi thần, như tộc huynh Bùi Mân của hắn chẳng hạn.

Hay Trương Hạo, Vương Tấn v.

V...!Những người này đều là người chính trực thanh liêm, hơn nữa Lý Khánh An từng dẫn quân An Tây đến giúp đuối An Lộc Sơn định vào xâm chiếm Quan Nội Đạo, điểm này cũng khiến hắn lỏng hoài cảm ơn.
Bùi Cũ cử ngờ rằng Bùi Mân phái người đến đưa thư cho mình, vì qua mười ngày
Nữa sẽ là lề tế cừu cửu của Bùi Khoan, hắn sắp vào Kinh để tham gia họp mặt của Bùi thị gia tộc.
Nhưng khi hắn vừa vào đến trong phỏng khác của châu nha.

Mới mờ cửa bước vào lại thấy một Nam tử chừng hơn ba mươi tuổi chút đang ngổi ở trong đấy.

Tên này thân hình cao to vạm vờ, trÂn trề anh khí.

Hắn thấy Bùi Cũ đây cửa đi vào bèn vội đứng dậy chấp tay cười nói: “Tại hạ đợi Bùi sử quân đã lâu.”
“Ngươi là...”
Bùi Cũ thấy hắn rất ư lạ mật.

Minh chưa bao giờ gặp người này, bèn kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi là ai?”
Nam tứ lúc này mới rút một lá thư từ trong lỏng ra đặt trên bàn.

Cười nói: “Tại hạ là Trường An Hổ Vân Bái, phụng mệnh của đại tướng quân ta đến để đưa một lá thư cho Bùi sứ quân.”
Ba ngày sau.

Thái thú Kinh Châu Bùi Cù viết một lá thư cầu cửu khần cấp cho Chính sự đường của triều đình, nói tình hình sơn tặc Hoành hÂnh, đốt kho quan cướp của.

Tiến công Thành trì.

Đã trầm trọng nguy hại đến cuộc sống của dân chúng Kinh Châu, hắn thinh cầu triều đình có thề phát binh Kinh Châu, tiêu diệt bọn cướp.
Chính sự đường nhất trí xuất binh diệt giặc, được chi thị của Chính sự đường.

Lý Khánh An lập tức lệnh cho đại tướng Điền Chân dẫn năm ngÂn binh sĩ xuất binh Kinh Châu diệt giặc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận