Dương Ngọc Hoàn vừa nói lại vừa nhẹ nhãng gài cây trâm phượng hoàng mà Lý Khánh An mua cho nàng lên đầu.
Xong lại quay sang nhìn Lý Khánh An vui vẻ hỏi: “Ngươi xem.
Ta gài đã ngay ngắn chưa?”
“Đẹp lắm!”
Lý Khánh An thấy nữ trang trên đầu Dương Ngọc Hoàn chẳng qua đều làm bẳng bạc rẻ tiền, hắn không khỏi thờ dài trong lỏng, đây chính là Dương quý phi của năm xưa đấy ư?
“Tỷ còn muốn đi dạo phố nữa không?” Lý Khánh An lại hỏi.
“Có chứ! Ta vừa mới đi ra đường làm sao lại có thể quay về sớm thế được?”
Dương Ngọc Hoàn cười đỏng đảnh nói: “Ngươi giờ muốn quay về hay đi dạo tiếp với ta đây?”
“Tất nhiên là phải đi chung với tỷ rổi!”
Lý Khánh An nói xong lại quay đầu lại nói với thân binh: “Lưu lại ba người đi theo ta là được rổi, những người còn lại đứng ra xa xa.
Đừng kinh nhiễu đến dân chúng.”
“Tuân lệnh!” Binh sĩ nghe lệnh xong đều lui xuống.
Nhung họ cũng không dám đứng ở quá xa.
Chi tách ra Thành từng hai ba người trà trộn vào đám đông, và mắt vẫn không ngừng quan sát động tĩnh xung quanh.
Nữ chủ hãng đợi khi bọn họ đã đi xa mới vội thu dọn hãng vào.
Lúc này, hai thân binh bèn cùng đi lên đưa một túi tiền bạc cho ả nói: “Đây là năm mươi đông tiền bạc, tướng quân bọn ta thường cho ngươi, ngươi hãy giao lại một đông mười hào của nữ tử lúc nãy cho bọn ta.”
Nữ chù hãng bỗng chốc nghe mà ngần người ra.
Trong đám đông.
Lý Khánh An và Dương Ngọc Hoàn vai kề vai đi chung.
Lý Khánh An dịu dÂng nói: "Tỳ không phải đã đi Lạc Dương rổi sao? Sao giờ này lại trờ
Về?"
Dương Ngọc Hoàn nhoèn miệng cười nói: “Ta trờ về đã gần một tháng nay rổi.”
“Vậy sao tỷ lại không đến tìm ta?”
Nàng lườm hắn một phát, đông đảnh nói: “Vì sao ta lại phải đến tìm ngươi, tự ngươi thì không thể đến tìm ta sao?”
“Nhưng tại ta không biết tỳ sẽ trở về lúc nào.”
“Đấy chẳng qua là cái cớ của ngươi thôi, lại có phải không điều tra ra được chỗ ở của ta đâu.
Nếu ngươi thật sự có lỏng, chi cần dặn dỏ thuộc hạ một câu ắt được, nhưng ngươi cũng vẫn chẳng hỏi han gì.
Cũng chẳng đến tìm ta.
Điều đó chứng tỏ trong lỏng ngươi chẳng quan tâm gì ta cả.”
“Làm sao ta lại có thể không quan tâm tỷ được?”
Lý Khánh An nhớ lại lần trước nàng không chịu đi theo minh đến An Tây, trong lỏng không khỏi có phần cáu gắt.
Lúc ấy hắn đã có chút giận nàng.
Bây giờ tuy nỗi niềm trong lỏng có nhạt bớt.
Nhưng hắn quả thật quá bận.
Nhất thời cũng không thể nghĩ đến nàng được.
Dương Ngọc Hoàn lườm hắn một cái.
Thấy mắt hắn có phần hoang mang bèn khẽ giọng cười nói: “Sao? Vẫn còn giận ta lần trước đấy à?”
“Không có, ta đường đường An Tây tiết độ sử.
Sao lại có thể giận dổi gì tiểu nữ tử như tỷ?”
Trong lỏng Lý Khánh An vẫn có phần do dự.
Hắn đang nghĩ có nên nói tin đã xử tử cả nhà họ Dương cho nàng biết không.
Lúc này, Dương Ngọc Hoàn lại nhẹ nhãng khoát tay hắn.
Dịu dàng nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì rổi.
Ta đều nghe nói hết rổi.
Thật ra ngay từ mười năm trước ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có kết cuộc này, ta cũng không buôn phiền gì.
Dương quỷ phi của quá khứ đã chết, ta bây giờ chi là dân nữ Dương Ngọc Hoàn mà thôi.”
Lý Khánh An biết, Dương Ngọc Hoàn khoát tay mình lúc này không có ý gì khác, có chăng là lỏng cảm kích với hắn.
Tình cảm thuần túy trong đây không liên quan gì đến tình cảm Nam nữ.
Trong lòng hắn không khỏi lại có phần thất vọng, không lẽ trong lỏng Dương Ngọc Hoàn chi xem hắn là bạn thôi sao?
Dương Ngọc Hoàn khoát lấy vai hắn từ từ đi xuyên qua đám đông, nàng lại từ từ nói với Lý Khánh An: “Lúc nhỏ, ta thích nhất là được đến chợ đêm chơi, tam tỷ cũng rất thích, lúc bấy giờ trong huyện mỗi lần có miếu hội đều sẽ kéo dài liên tục ba ngày ba đêm.
Mỗi lần miếu hội đến ta và tam tỷ nhất định sẽ thừa cơ đến nhà bà con trong huyện, hai người bọn ta cử đi dạo suốt đêm như thế mà chẳng thấy mỏi mệt gì.
Chớp mắt đã ba mươi mấy năm qua đi rổi, bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu câu thơ của Lưu Hy Di.”
Dương Ngọc Hoàn ánh mắt mông lung nhìn Lý Khánh An.
Khẽ giọng hỏi: “Ngươi có biết là câu thơ nào không?”
Lý Khánh An gật gật đầu nói: “Là câu niên niên tuế tuế hoa tương tự.
Tuế tuế niên niên nhân bất đông, đúng không?”
“Đúng, chính là câu thơ này.”
Dương Ngọc Hoàn thấy hắn có thể hiểu được tâm trạng minh, không khỏi nhìn hắn tán thưởng.
Hai người họ lại đi được thêm một chốc, lúc này, nàng bỗng chi vào một tiệm hãng mừng rỡ reo lên: “Ngươi nhìn kìa.
Sáo ngọc!”
Nàng phấn khỏi kéo Lý Khánh An đi đến hãng đó, đây là một tiệm hãng nằm trong góc kẹt.
Trong tiệm treo đầy hai mươi mấy ống sáo, trông có vè vắng tanh không mấy người để ỷ.
Chù tiệm là một ông lão hơn sáu mươi, lão thấy có khách đến vội vui vẻ ra chào mời: “Những ống sáo này đều do ta tự tay làm.
Chất liệu đều là đá ngọc Đông Hải.
Quý khách nếu thích có thể mua một cái về.”
Dương Ngọc Hoàn vừa đảo mắt một vỏng đã nhắm được sáo ngọc treo phía trên cùng, nàng cầm sáo xuống cẩn thận mân mê.
Óng sáo này được làm rất ư là tinh tế, mỗi một tiêu tiết đều không qua loa.
Dương Ngọc Hoàn là một âm nhạc đại gia.
Không cần phải thử.
Chi nhìn bề ngoài thôi nàng đã có thể nhìn ra cây sáo này là hãng thượng phẩm.
“Lão bá.
Cây sáo ngọc này bao nhiêu tiền thế?”
“Cô nương quả nhiên có mắt nhìn, cây sáo ngọc này do ta làm mấy mươi năm trước, là cây sáo ta làm vừa ý nhất, ta không muốn bán rè bán tháo nó, một trăm quan tiền.”
“Một trăm quan?!”
Dương Ngọc Hoàn nghe xong chậc lười, vội cười nói: “Một trăm quan ta không mua nổi rổi.
Lão bá.
Trả cho bá đây.”
Nàng đưa trả sáo cho lão, nhưng Lý Khánh An lại ngăn lại: “Nếu tỷ thích thì hãy cầm lấy, ta sẽ mua cho tỷ.”
Nói xong hắn bèn rút cây đoản kiếm đeo tùy thân.
Dương Ngọc Hoàn hiểu ý hắn bèn kéo hắn ra ngoài.
Trong lỏng Lý Khánh An không được vui.
Lạnh nhạt hôi: “Vì sao tỷ lại không chấp nhận tâm ý của ta?”
Nàng hiểu vì sao Lý Khánh An lại không vui, nàng bèn lại khoát chặt tay hắn hơn.
Dịu nhẹ nói: “Ta không phải là không muốn tiếp nhận tâm ý của ngươi.
Vì tuy ta có thích cây sáo đó thật, nhưng không nhất thiết phải chiếm hữu nó, ngươi có hiểu không?”
Lý Khánh An nhường như nghe ra hàm ý trong lời nàng, một chốc sau.
Hắn lại thờ dài.
“Vì sao phải thờ dài?” Cặp mắt sáng trong xinh đẹp của nàng quay lại nhìn hắn.
“Ta đang nghĩ.
Nếu ai lại cưới được tỷ làm vợ thì người đó thật là có phúc.”
“Ta đã già thế này rồi, ai còn chịu cưới nữa?”
Lý Khánh An thấy trong mắt nàng có ý trêu hắn.
Bèn không khôi hỏi: “Vậy An Lộc Sơn kia không phải trong giấc mơ cũng mong được cưới tỷ đó sao?”
Lời vừa tuôn ra xong hắn đã biết minh nói điều không nên nói.
Quả nhiên, sắc mặt Dương Ngọc Hoàn đại biến, nàng vùng khỏi tay của Lý Khánh An.
Một minh bước nhanh về phía con hẻm nhỏ gần đấy.
“Ngươi thả ta ra!”
Dương Ngọc Hoàn phẫn nộ hất tay hắn ra đứng vào sóc tường.
Lông ngực nàng vẫn không ngừng phập phông dữ dội vì tức giận.
Lý Khánh An lặng lẽ đi đến sau lưng nàng, có lỗi nói: “Ta xin lỗi, chi tại ta nói đùa hơi quá thôi.”
“Đây không phải là vấn đề có thể đem ra đùa!”
Dương Ngọc Hoàn bỗng chốc quay phắt lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Khánh An nói: “Có phải ngươi cho rằng ta nên làm món đổ chơi cho bọn quyền quỷ, bất kỳ kẻ quyền quý nào thích ta thì ta đều phải đi theo hắn? Lý đại tướng quân, ngươi phải nhớ cho kỹ, Dương Ngọc Hoàn ta tuy chi là một nữ từ yếu ớt.
Nhung ta tuyệt sẽ không trờ thành đổ chơi cho bất kỳ người đàn ông nào nữa!”
“Ta biết rổi, ta biết rổi.
Cho nên ta mới phải bảo vệ tỷ như thế, tuyệt không để tỷ bị bất kỳ ai bắt nạt.”
“Ngươi có biết cái đêm hôm ấy, An Lộc Sơn phái người đến bắt ta.
Trong tay ta đã cầm sẵn cây đoản kiếm, nếu lúc ấy ta mà không thoát được, ta sẽ một kiếm kết liễu đời mình.”
Lý Khánh An nhẹ nhãng ôm chầm vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương này vào lỏng, trong lỏng hắn đầy thương xót với nàng.
Lúc này, Lý Khánh An lại nhẹ nhãng nâng mặt nàng lên.
Dịu dàng lau dòng lệ đã ướt má nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng vẫn thẫn thờ nhìn hắn.
Gìờ khắc này trong lỏng nàng tràn trề cảm kích và yêu thương với người Nam từ đã luôn đứng ra bảo vệ minh này.
Nàng đã dựa dẫm vào hắn nhiều đến thế, phảng phất như dưới chân trời này hắn mới là người Nam tử duy nhất đáng tin và có thê làm chỗ dựa.
Chi tiếc là nàng lại không xứng đáng với hắn.
Lý Khánh An nhìn cặp môi đỏ run run của nàng, như dốc hết tất cả mong đợi trong lỏng ra.
Hắn thờ nhẹ một tiếng.
Rổi từ từ cúi đầu hôn lên môi nàng..